Thực tế cơ bản của cuộc sống là: Nếu bạn muốn thực sự hạnh phúc và mãn nguyện với người khác thì trước tiên bạn phải thực sự hạnh phúc và mãn nguyện với bản thân mình. Một mối quan hệ tốt chắc chắn sẽ làm cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng nó không thể biến một sự hài lòng bình thường trở thành sự toàn mỹ.
Tôi đã từng sống với một người đàn ông. Tôi đã từng đeo nhẫn kim cương trên ngón tay áp út bên trái. Tôi đã từng có một đám cưới trong khu vườn nở đầy hoa, những cô phù dâu rực rỡ và một chàng rể mắt rưng rưng lệ khi chúng tôi trao nhau lời nguyện thề. Nhưng, hôm ấy mắt tôi không nhòe lệ. Thay vào đó, tôi đã khóc suốt cả tuần lễ trước đám cưới. Tôi cho rằng đó có lẽ là những dấu hiện đầu tiên cho thấy sự bất ổn giữa Evan và tôi: Khóc quá sớm và khóc vì những lý do không đâu.
Những tiếng nức nở của tôi tiếp tục vào ngày Evan và tôi trở về từ tuần trăng mật và cứ như thế trong suốt một năm rưỡi. Tôi khóc nhiều nhất vào ngày tôi đến thăm cô bạn học cũ tại nhà cô ấy. Cô ấy có một chiến tràng kỷ màu trắng được trang trí bằng tấm gối nhung lớn màu đỏ và hồng. Tôi luôn ao ước có một chiếc như vậy, nhưng Evan ghét cay đắng những đồ đạc màu trắng và chê bôi việc phối hai màu đỏ và hồng với nhau. Vào cái ngày Evan và tôi đi mua đồ đạc, tôi phải giấu đi ước mơ của mình để mua về một cái màu be.
Tôi tự nhủ rằng đó chỉ là một cái ghế mà thôi. Tự nhủ mình thật nông cạn khi quá coi trọng giá trị của việc phối màu cho phòng khách và nhắc nhở bản thân cần có sự thỏa hiệp. Tôi cố tự thuyết phục mình rằng màu sắc của chiếc tràng kỷ cũng không quá tệ, rằng màu đó là một tong màu trung tính, dễ chịu và chắc chắn là phù hợp hơn màu sáng. Nhưng trong trái tim sâu thẳm của mình, tôi biết tôi sẽ không thể ngồi cả đời trên cái ghế màu be ấy.
Tôi không có ham muốn đưa ra những quyết định chỉ dựa vào tính dụng. Tôi muốn được sống với màu sắc tôi thích. Tôi muốn sống với những giấc mơ của mình. Còn Evan lại cho rằng những ước muốn của tôi là phù phiếm, viễn vông và cực kì phiền phức, trong khi tôi thấy anh đấy tẻ nhạt và vô vị. Tôi nghĩ chẳng có gì ngạc nhiên nếu cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc. Khi hai vợ chồng không còn gì để tranh luận ngoài việc chỉ trích cách sống của nhau thì tình yêu và sự cảm thông không thể nào phát triển được.
Khi Evan và tôi kết hôn, chúng tôi mới có hai mươi hai tuổi, vì vậy có thể bạn sẽ không ngạc nhiên nếu tôi nói rằng tôi đã không có nhiều khoảng thời gian tự do để thực hiện những ước mơ của riêng mình trước khi trở thành một người vợ. Khi chúng tôi đính hôn, người ta nhìn vào chiếc nhẫn trên tay tôi và kinh ngạc, “ Ồ không, cô còn quá trẻ”. Tôi lờ họ đi.
Sự cám dỗ của hôn nhân quá mạnh. Tôi muốn một người đàn ông và tôi muốn sự ổn định. Tất nhiên là tôi muốn như vậy. Từ lúc nhỏ cho đến khi lớn lên tôi chẳng có thứ gì cả. Mẹ đơn độc nuôi tôi còn người cha vô trách nhiệm thì chẳng mấy khi thấy mặt. Ông chỉ xuất hiện đôi lần khi tôi còn rất nhỏ. Câu chuyện này không có gì đặc biệt và vì thế có lẽ bạn sẽ không ngạc nhiên khi tôi nói rằng, tôi cưới Evan một phần vì trong anh có hình ảnh một người cha mà tôi chưa bao giờ có được. Evan chân thật, chăm chỉ, đẹp trai và đáng tin cậy. Khi anh nói anh sẽ đón tôi lúc 6 giờ, nghĩa là anh sẽ đón tôi lúc 6 giờ, và với tôi điều đó gần như là tất cả.
Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu những ông bố của chúng ta để hiểu chính bản thân mình. Dù hiện hữu bên ta hay vắng mặt, yêu thương ta hay ngược đãi, nhỏ nhẹ với ta hay lớn tiêng, hoặc tổng hòa của tất cả những điều trên, thì những ông bố của chúng ta đều có vai trò định hình nên những người phụ nữ chúng ta ngày hôn nay.
Chiếc tràng kỷ màu be không phải là lý do khiến Evan và tôi chia tay nhưng nó chính là minh chứng quan trọng và chủ yếu cho việc tôi chưa sẵn sàng lập gia đình. Mọi sự thỏa hiệp dù là nhỏ nhất cũng khiến lòng tôi tan nát. Tôi biết mối quan hệ của mình với Evan cần phải kết thúc khi tôi tưởng tượng ra cảnh tôi đang khuyên những cô con gái của mình đừng có lấy chồng sớm như mẹ nó. “Hãy chu du khắp thế giới”, tôi tưởng tượng mình đang nói với các con như thế. “Sống một mình, khám phá bản thân mình và hẹn hò với thật nhiều, thật nhiều đàn ông.”
Evan và tôi không chia tay nhau trong giận dữ mà là trong tình yêu. Chúng tôi hiểu mối quan hệ mà cả hai đã tạo dựng không thể kéo dài được nữa. Cả hai đều hiểu rằng để trưởng thành, chúng tôi cần phải xa nhau. Chúng tôi ý thức được trước khi trở thành một nửa của ai đó, chúng tôi phải là những cá thể vững mạnh đã. Bởi chẳng phải người ta đã nói một sợi dây xích chỉ chắc bằng mắt xích yếu nhất của nó đó sao? Ngày nay, chúng ta thật may mắn. Chúng ta có thể sống cả trăm năm. Chúng ta có thể làm được tất cả. Chúng ta có thể độc lập hoặc cặp đôi với ai đó. Khi trưởng thành, chúng ta hầu như sẽ trải nghiệm cả hai điều đó.
Thật may mắn! Chúng ta được trải nghiệm cả hai. Nghĩa là chẳng tội gì phải coi khoảng thời gian độc thân là lúc cuống cuồng tìm kiếm một mối quan hệ mới. Hãy tận hưởng khoảng thời gian đó khi bạn có nó, vì nó sẽ không kéo dài mãi mãi. Khi nó đi qua, bạn có thể ngạc nhiên khi thấy mình nhớ những lúc như vậy.
Cô bạn Erika của tôi có một anh bạn trai. Họ bắt đầu hẹn hò cách đây bốn tháng, và dư vị ngọt ngào của tình yêu thủa ban đầu phai nhạt khi mối quan hệ của họ trở nên ổn định. Giờ đây, họ chia sẻ những thói quen của một cặp đôi. Họ cùng nấu bữa tối. Âu yếm nhau trên giường. Và tán gẫu qua điện thoại. Tuy nhiên, Erika đang đánh mất đi những thói quen cũ của mình. “Tớ đã không viết chữ nào trong hàng tuần liền”, cô ấy bảo tôi. “Tớ cũng chẳng buồn động đến Guitar nữa. Tất cả thời gian của tớ đều dành cho bạn trai. Tớ nghĩ rằng mình là một nghệ sĩ, nhưng bây giờ tớ chẳng thấy chất nghệ sĩ nào trong người cả. Tớ trở thành mẫu bạn gái điển hình rồi đấy, nhưng thật lòng, tớ thấy có phần mệt mỏi vì điều đó.”
Cô ban Georgia của tôi đã có chồng và con cái, những người mà cô yêu quý. Chồng cô đẹp trai, đáng tin cậy và chu đáo. Ha người họ cùng nhau nấu ăn và cùng nhau đi khiêu vũ. Những đứa con của cô thường nói, “Con yêu mẹ”, và khi chúng nói vậy thì rõ ràng là chúng cảm thấy thế. Cô có những thú vui riêng, sở hữu một thân hình cân đối và một chiếc mui trần để lái quanh thành phố. Cô có một cuộc sống mà hầu hết những người phụ nữ khác chỉ dám mơ ước. Cô trân trọng tất cả những điều đó, nhưng tận đáy lòng mình, cô có một nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời. Cô cảm thấy thật tồi tệ. Cô tự trách mắng mình, cố gắng đè nó xuống, lờ nó đi, nhưng không thể, và Georgia băn khoăn không biết nỗi buồn đó là gì. Một sự mất cân bằng hóa học? Sự trừng phạt của Chúa cho những lỗi lầm thời niên thiếu? Hay chỉ đơn giản là vấn đề của một phụ nữ trung niên Mỹ, có tất cả mà vẫn không cảm thấy hài long? Cô không thể định hình được nó và cuối cùng nó vẫn tồn tại, một niềm khao khát không thể gọi tên.
Như vậy chúng ta luôn phải sống với những khát khao bất tận và không rõ ràng. Đấu tranh về mặt cảm xúc là một phần cần thiết trong nội tâm con người. Khổ đau là điều không thể tránh khỏi. Dù bạn độc thân hay đang ràng buộc với ai đó. Tất cả chúng ta đều lo lắng liệu mình có thể nhận được tối đa những gì mà cuộc đời đem lại hay không.
Là một phụ nữ độc thân thật không dễ, và cũng chẳng dễ dàng gì khi ràng buộc mình với một mối quan hệ nào đó. Điều này đối với cả phụ nữ và đàn ông đều khó. Sống sôi nổi, làm hết mình, tận hưởng từng phút giây cuộc sống là điều thật vô cùng khó.
Tôi và Evan đã chia tay nhiều năm, và nếu hoàn toàn thành thực, tôi buộc phải nói rằng tôi quá sợ hãi với việc phải sống với đàn ông một lần nữa đến nỗi khi nghĩ về điều đó, tim tôi như ngừng thở. Tuy nhiên, cái ý nghĩ sẽ không bao giờ chung sống với đàn ông nữa lại làm tôi sợ hãi không kém, và khi tưởng tượng mình sẽ sống cô đơn từ giờ cho đến lúc qua đời, tim tôi cũng ngừng thở.
Nỗi sợ hãi tồn tại ở cả hai trường hợp. Tâm trí tôi không ngừng tự hỏi, “Điều gì sẽ xảy ra nếu? Nếu? Nếu?”. Tôi sẽ mất gì nếu tôi tái hôn? Tôi sẽ mất gì nếu tôi tiếp tục sống độc thân?
Tôi trở nên đề phòng từ lúc nào? Say khi ly dị hay rất lâu trước đó? Còn việc chẳng hé môi nói nửa lời? Và bước đi với cái kiểu so và nhô cao đến mức như thể tôi đang đeo khuyên tai? Từ khi nào sự căng thẳng trở nên thường trực như một kẻ đồng hành?
Thật nực cười ở chỗ tôi phải nhắc mình thở. Hít vào và thở ra. Điều này quá tự nhiên, quá cần thiết, vậy mà tôi vẫn quên. “Thở sâu nào”, tôi dỗ mình. “Thả lỏng quai hàm ra”, tôi nói. “ Thấp cái vai xuống. Đi thôi. Tiến lên nào.” Tôi đang tập thư giãn, thả lỏng cơ thể, điều hòa hơi thở ở mọi lúc. Tôi cố gắng ghi nhớ rằng mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng một kết hoạch tuyệt vời cho cuộc đời tôi đang tồn tại. Tôi không cần phải lo lắng về tương lai. Tất cả những gì tôi có thể làm là chú ý đến hiện tại, để tâm tới những khoảnh khắc này, cẩn trọng từng bước một và ra quyết định đúng lúc. Mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo của nó. Tất cả những gì tôi có thể làm là tin tưởng. Khắc cốt ghi tâm rằng tôi phải tin tưởng.
Tôi đã từng sống với một người đàn ông. Tôi đã từng đeo nhẫn kim cương trên ngón tay áp út bên trái. Tôi đã từng có một đám cưới trong khu vườn nở đầy hoa, những cô phù dâu rực rỡ và một chàng rể mắt rưng rưng lệ khi chúng tôi trao nhau lời nguyện thề. Nhưng, hôm ấy mắt tôi không nhòe lệ. Thay vào đó, tôi đã khóc suốt cả tuần lễ trước đám cưới. Tôi cho rằng đó có lẽ là những dấu hiện đầu tiên cho thấy sự bất ổn giữa Evan và tôi: Khóc quá sớm và khóc vì những lý do không đâu.
Những tiếng nức nở của tôi tiếp tục vào ngày Evan và tôi trở về từ tuần trăng mật và cứ như thế trong suốt một năm rưỡi. Tôi khóc nhiều nhất vào ngày tôi đến thăm cô bạn học cũ tại nhà cô ấy. Cô ấy có một chiến tràng kỷ màu trắng được trang trí bằng tấm gối nhung lớn màu đỏ và hồng. Tôi luôn ao ước có một chiếc như vậy, nhưng Evan ghét cay đắng những đồ đạc màu trắng và chê bôi việc phối hai màu đỏ và hồng với nhau. Vào cái ngày Evan và tôi đi mua đồ đạc, tôi phải giấu đi ước mơ của mình để mua về một cái màu be.
Tôi tự nhủ rằng đó chỉ là một cái ghế mà thôi. Tự nhủ mình thật nông cạn khi quá coi trọng giá trị của việc phối màu cho phòng khách và nhắc nhở bản thân cần có sự thỏa hiệp. Tôi cố tự thuyết phục mình rằng màu sắc của chiếc tràng kỷ cũng không quá tệ, rằng màu đó là một tong màu trung tính, dễ chịu và chắc chắn là phù hợp hơn màu sáng. Nhưng trong trái tim sâu thẳm của mình, tôi biết tôi sẽ không thể ngồi cả đời trên cái ghế màu be ấy.
Tôi không có ham muốn đưa ra những quyết định chỉ dựa vào tính dụng. Tôi muốn được sống với màu sắc tôi thích. Tôi muốn sống với những giấc mơ của mình. Còn Evan lại cho rằng những ước muốn của tôi là phù phiếm, viễn vông và cực kì phiền phức, trong khi tôi thấy anh đấy tẻ nhạt và vô vị. Tôi nghĩ chẳng có gì ngạc nhiên nếu cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc. Khi hai vợ chồng không còn gì để tranh luận ngoài việc chỉ trích cách sống của nhau thì tình yêu và sự cảm thông không thể nào phát triển được.
Khi Evan và tôi kết hôn, chúng tôi mới có hai mươi hai tuổi, vì vậy có thể bạn sẽ không ngạc nhiên nếu tôi nói rằng tôi đã không có nhiều khoảng thời gian tự do để thực hiện những ước mơ của riêng mình trước khi trở thành một người vợ. Khi chúng tôi đính hôn, người ta nhìn vào chiếc nhẫn trên tay tôi và kinh ngạc, “ Ồ không, cô còn quá trẻ”. Tôi lờ họ đi.
Sự cám dỗ của hôn nhân quá mạnh. Tôi muốn một người đàn ông và tôi muốn sự ổn định. Tất nhiên là tôi muốn như vậy. Từ lúc nhỏ cho đến khi lớn lên tôi chẳng có thứ gì cả. Mẹ đơn độc nuôi tôi còn người cha vô trách nhiệm thì chẳng mấy khi thấy mặt. Ông chỉ xuất hiện đôi lần khi tôi còn rất nhỏ. Câu chuyện này không có gì đặc biệt và vì thế có lẽ bạn sẽ không ngạc nhiên khi tôi nói rằng, tôi cưới Evan một phần vì trong anh có hình ảnh một người cha mà tôi chưa bao giờ có được. Evan chân thật, chăm chỉ, đẹp trai và đáng tin cậy. Khi anh nói anh sẽ đón tôi lúc 6 giờ, nghĩa là anh sẽ đón tôi lúc 6 giờ, và với tôi điều đó gần như là tất cả.
Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu những ông bố của chúng ta để hiểu chính bản thân mình. Dù hiện hữu bên ta hay vắng mặt, yêu thương ta hay ngược đãi, nhỏ nhẹ với ta hay lớn tiêng, hoặc tổng hòa của tất cả những điều trên, thì những ông bố của chúng ta đều có vai trò định hình nên những người phụ nữ chúng ta ngày hôn nay.
Chiếc tràng kỷ màu be không phải là lý do khiến Evan và tôi chia tay nhưng nó chính là minh chứng quan trọng và chủ yếu cho việc tôi chưa sẵn sàng lập gia đình. Mọi sự thỏa hiệp dù là nhỏ nhất cũng khiến lòng tôi tan nát. Tôi biết mối quan hệ của mình với Evan cần phải kết thúc khi tôi tưởng tượng ra cảnh tôi đang khuyên những cô con gái của mình đừng có lấy chồng sớm như mẹ nó. “Hãy chu du khắp thế giới”, tôi tưởng tượng mình đang nói với các con như thế. “Sống một mình, khám phá bản thân mình và hẹn hò với thật nhiều, thật nhiều đàn ông.”
Evan và tôi không chia tay nhau trong giận dữ mà là trong tình yêu. Chúng tôi hiểu mối quan hệ mà cả hai đã tạo dựng không thể kéo dài được nữa. Cả hai đều hiểu rằng để trưởng thành, chúng tôi cần phải xa nhau. Chúng tôi ý thức được trước khi trở thành một nửa của ai đó, chúng tôi phải là những cá thể vững mạnh đã. Bởi chẳng phải người ta đã nói một sợi dây xích chỉ chắc bằng mắt xích yếu nhất của nó đó sao? Ngày nay, chúng ta thật may mắn. Chúng ta có thể sống cả trăm năm. Chúng ta có thể làm được tất cả. Chúng ta có thể độc lập hoặc cặp đôi với ai đó. Khi trưởng thành, chúng ta hầu như sẽ trải nghiệm cả hai điều đó.
Thật may mắn! Chúng ta được trải nghiệm cả hai. Nghĩa là chẳng tội gì phải coi khoảng thời gian độc thân là lúc cuống cuồng tìm kiếm một mối quan hệ mới. Hãy tận hưởng khoảng thời gian đó khi bạn có nó, vì nó sẽ không kéo dài mãi mãi. Khi nó đi qua, bạn có thể ngạc nhiên khi thấy mình nhớ những lúc như vậy.
Cô bạn Erika của tôi có một anh bạn trai. Họ bắt đầu hẹn hò cách đây bốn tháng, và dư vị ngọt ngào của tình yêu thủa ban đầu phai nhạt khi mối quan hệ của họ trở nên ổn định. Giờ đây, họ chia sẻ những thói quen của một cặp đôi. Họ cùng nấu bữa tối. Âu yếm nhau trên giường. Và tán gẫu qua điện thoại. Tuy nhiên, Erika đang đánh mất đi những thói quen cũ của mình. “Tớ đã không viết chữ nào trong hàng tuần liền”, cô ấy bảo tôi. “Tớ cũng chẳng buồn động đến Guitar nữa. Tất cả thời gian của tớ đều dành cho bạn trai. Tớ nghĩ rằng mình là một nghệ sĩ, nhưng bây giờ tớ chẳng thấy chất nghệ sĩ nào trong người cả. Tớ trở thành mẫu bạn gái điển hình rồi đấy, nhưng thật lòng, tớ thấy có phần mệt mỏi vì điều đó.”
Cô ban Georgia của tôi đã có chồng và con cái, những người mà cô yêu quý. Chồng cô đẹp trai, đáng tin cậy và chu đáo. Ha người họ cùng nhau nấu ăn và cùng nhau đi khiêu vũ. Những đứa con của cô thường nói, “Con yêu mẹ”, và khi chúng nói vậy thì rõ ràng là chúng cảm thấy thế. Cô có những thú vui riêng, sở hữu một thân hình cân đối và một chiếc mui trần để lái quanh thành phố. Cô có một cuộc sống mà hầu hết những người phụ nữ khác chỉ dám mơ ước. Cô trân trọng tất cả những điều đó, nhưng tận đáy lòng mình, cô có một nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời. Cô cảm thấy thật tồi tệ. Cô tự trách mắng mình, cố gắng đè nó xuống, lờ nó đi, nhưng không thể, và Georgia băn khoăn không biết nỗi buồn đó là gì. Một sự mất cân bằng hóa học? Sự trừng phạt của Chúa cho những lỗi lầm thời niên thiếu? Hay chỉ đơn giản là vấn đề của một phụ nữ trung niên Mỹ, có tất cả mà vẫn không cảm thấy hài long? Cô không thể định hình được nó và cuối cùng nó vẫn tồn tại, một niềm khao khát không thể gọi tên.
Như vậy chúng ta luôn phải sống với những khát khao bất tận và không rõ ràng. Đấu tranh về mặt cảm xúc là một phần cần thiết trong nội tâm con người. Khổ đau là điều không thể tránh khỏi. Dù bạn độc thân hay đang ràng buộc với ai đó. Tất cả chúng ta đều lo lắng liệu mình có thể nhận được tối đa những gì mà cuộc đời đem lại hay không.
Là một phụ nữ độc thân thật không dễ, và cũng chẳng dễ dàng gì khi ràng buộc mình với một mối quan hệ nào đó. Điều này đối với cả phụ nữ và đàn ông đều khó. Sống sôi nổi, làm hết mình, tận hưởng từng phút giây cuộc sống là điều thật vô cùng khó.
Tôi và Evan đã chia tay nhiều năm, và nếu hoàn toàn thành thực, tôi buộc phải nói rằng tôi quá sợ hãi với việc phải sống với đàn ông một lần nữa đến nỗi khi nghĩ về điều đó, tim tôi như ngừng thở. Tuy nhiên, cái ý nghĩ sẽ không bao giờ chung sống với đàn ông nữa lại làm tôi sợ hãi không kém, và khi tưởng tượng mình sẽ sống cô đơn từ giờ cho đến lúc qua đời, tim tôi cũng ngừng thở.
Nỗi sợ hãi tồn tại ở cả hai trường hợp. Tâm trí tôi không ngừng tự hỏi, “Điều gì sẽ xảy ra nếu? Nếu? Nếu?”. Tôi sẽ mất gì nếu tôi tái hôn? Tôi sẽ mất gì nếu tôi tiếp tục sống độc thân?
Tôi trở nên đề phòng từ lúc nào? Say khi ly dị hay rất lâu trước đó? Còn việc chẳng hé môi nói nửa lời? Và bước đi với cái kiểu so và nhô cao đến mức như thể tôi đang đeo khuyên tai? Từ khi nào sự căng thẳng trở nên thường trực như một kẻ đồng hành?
Thật nực cười ở chỗ tôi phải nhắc mình thở. Hít vào và thở ra. Điều này quá tự nhiên, quá cần thiết, vậy mà tôi vẫn quên. “Thở sâu nào”, tôi dỗ mình. “Thả lỏng quai hàm ra”, tôi nói. “ Thấp cái vai xuống. Đi thôi. Tiến lên nào.” Tôi đang tập thư giãn, thả lỏng cơ thể, điều hòa hơi thở ở mọi lúc. Tôi cố gắng ghi nhớ rằng mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng một kết hoạch tuyệt vời cho cuộc đời tôi đang tồn tại. Tôi không cần phải lo lắng về tương lai. Tất cả những gì tôi có thể làm là chú ý đến hiện tại, để tâm tới những khoảnh khắc này, cẩn trọng từng bước một và ra quyết định đúng lúc. Mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo của nó. Tất cả những gì tôi có thể làm là tin tưởng. Khắc cốt ghi tâm rằng tôi phải tin tưởng.
Danh sách chương