"Dung Lịch."
Nhân vật chính đến rồi.
Anh bước tới, đưa mắt nhìn đồng hồ: "Buổi ký tặng đã bắt đầu hơn 10 phút rồi đấy."
Ý là sao bây giờ cậu mới đến.
Lục Khởi Đông nhận được món tiền đầu tư giá trên trời của Dung Lịch, điều kiện là thay anh xuất đầu lộ diện.
Lục Khởi Đông khẽ xoa mũi, hơi chột dạ: "Buổi trưa uống vài ly, chẳng phải con người có ba việc gấp sao"
Anh ta ồ một tiếng, nói đùa: "Hiếm có thật, không ngờ cậu cũng đến muộn"
Kể ra cũng lạ, Dung Lịch không thích lộ mặt, nhưng mỗi lần có buổi ký tặng anh đều đến hiện trường, không làm gì cả, chỉ đứng từ xa nhìn.
Anh giải thích đơn giản ngắn gọn: "Xe bị va quẹt, làm lỡ mất mười mấy phút"
Chẳng trách.
Lục Khởi Đông nói chuyện chính: "Hỏi cậu một chuyện chính nhé.
"Nói đi"
Anh ta nghiêm túc hỏi: "Có thể 'chịch fan không?"
Cái tên này đi với Hoắc Thường Tầm lâu nên cũng cùng một đức hạnh cả.
Dung Lịch im lặng, đáp lại bằng một ánh mắt lạnh lùng hờ hững.
Lục Khởi Đông hơi sợ anh, từ nhỏ đã sợ. Nói thế nào nhỉ, trước đây lúc anh vẫn còn ở trong ao bùn đánh nhau, Dung Lịch đã cùng với một đám ông già đánh cờ trong thư phòng. Lục Khởi Đông cảm thấy Dung Lịch giống như mấy vị Tư lệnh già trong nhà lớn, tỏa ra ánh hào quang, là chủ nhân của giang sơn vậy.
"Coi như tôi chưa nói gì, coi như tôi chưa nói gì"
Nghiêm túc được ba giây, anh ta lại nói: "Nói thật đấy, nhan sắc của mấy em fan lần này đúng là khó cưỡng vô cùng luôn, nhất là hai người vừa nãy..."
Lời nói đùa vẫn chưa dứt, tầm mắt của Lục Khởi Đông lướt qua, thật khéo, đó chẳng phải là hai fan có nhan sắc rất nổi trội đó sao.
Anh ta chỉ cho Dung Lịch xem: "Ở đó kìa, nhìn thấy chưa, xuất sắc đúng không"
Dung Lịch ngước mắt nhìn, sau đó ánh mắt như bị ghim lại.
Thấy anh chợt sững người, Lục Khởi Đông nhìn anh, hỏi: "Cậu sao thế?"
"A Hòa.."
Anh tự lẩm bẩm một tiếng rồi chạy thẳng về hướng thang máy.
Lục Khởi Đông chỉ biết ngẩn người, hồi lâu sau mới phản ứng lại, cảm thấy hơi khó tin: "Không phải chứ, đã nói là không 'chịch' fan mà."
Hai cô gái ấy đã bước vào thang máy bên trái.
Trông Dung Lịch giống như rất hoảng sợ, cuống cuồng ấn lung tung trên nút bên ngoài thang máy, ánh mắt nhìn chăm chú vào con số đang tăng dần lên.
Đột nhiên, chuông cảnh báo vang lên.
Âm thanh chói tai khiến da đầu Lục Khởi Đông tê rần: "Chuyện gì thế này?"
Thư ký chạy đến, nói: "Là chuông báo cháy."
Hoả hoạn ư?!
Ôi trời ơi! Lục Khởi Đông lập tức hét lên: "Dung Lịch!"
Không kịp rồi, Dung Lịch hoàn toàn phớt lờ, đi vào trong thang máy bên phải, nhấn liên tục vào nút đóng cửa, để mặc của thang máy đóng lại.
Lục Khởi Đông gấp đến mức vò đầu bứt tai: "Con m* nó!"
Thôi hỏng rồi, sắp xảy ra chuyện rồi.
Quả nhiên...
Thang máy bên phải còn chưa đến được tầng 6 đã đột ngột dừng lại.
Chuông cảnh báo vẫn chưa tắt, cả trung tâm thương mại náo loạn như một nồi cháo. Cửa an toàn chật ních người, chen chúc muốn xuống tầng dưới, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy khói cuồn cuộn từ tầng 7 thoát ra ngoài.
Lục Khởi Đông nghe thư ký nói, là một kẻ bệnh tâm thần, ôm một túi dầu hỏa đến phóng hỏa, tầng trên cháy lớn lắm. Lục Khởi Đông như muốn phát điên: "Mau đi gọi người phụ trách tòa nhà đến đây ngay!"
Thư ký dùng khăn tay che kín mũi: "Chỉ sợ không gọi được người." Hỏa hoạn mà, ai cũng phải bảo vệ mình.
Lục Khởi Đông cáu kỉnh đá cửa thang máy của tầng 2: "Cứ nói trong thang máy là con trai út của nhà họ Dung, cậu ta thiếu một sợi tóc nào, ngày mai ba cậu ta, năm người chị gái của cậu ta sẽ có thể san bằng nơi này đấy.
Nhà họ Dung chỉ có một đứa con trai duy nhất này để nối dõi tông đường thôi, bất kể là ông cụ lớn hay ông cụ nhỏ, đều nuôi Dung Lịch như khúc ruột trong lòng. Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, không hề khoa trương đâu, có khi bầu trời của thủ đô cũng phải thủng một lỗ ấy chứ.
Sau khi nhận được điện thoại, giám đốc trung tâm thương mại lo đến cuống hết cả người, hỏi lại ba lần: "Người của đội chữa cháy vẫn chưa đến sao?"
Phó giám đốc nói: "Đang trên đường rồi.
Giám đốc lau mồ hôi trên trán: "Không được, đến không kịp đâu." Ông ta suy nghĩ một lúc, nói: "Tìm mấy người bảo vệ, cứu người trong thang máy trước"
Phó giám đốc không đồng ý: "Vậy sao được, đều là nghiệp dư cả, sao có thể mạo hiểm xông vào đám cháy được chứ."
Giám đốc sốt ruột: "Cậu chủ nhỏ nhà họ Dung vẫn còn ở trong thang máy, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì thì ông đây tiêu luôn đấy." Khoan hẵng nói đến hai ông cụ quyền cao chức trọng của nhà họ Dung, chỉ năm cô con gái nhà họ Dung thôi, không ai là dễ chọc vào được.
Phó giám đốc cũng sốt ruột, chỉ biết vỗ tay: "Vậy cũng có còn cách nào khác đâu" Ai lại nguyện đi vào chịu chết chứ? "Người đó đang ở trong thang máy nào?"
Giọng nói trong trẻo vang lên, một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn, mặt mũi anh tuấn, nói: "Tôi là lính cứu hỏa"
Giám đốc nhìn thấy cô mặc quần áo bình thường, không có trang bị gì cả, do dự rất lâu mới nói rõ tình hình, lại gọi thêm vài bảo vệ lấy dụng cụ cứu hộ đến giúp đỡ.
"A Hòa"
Hà Lương Thanh bước đến khuyên cô: "Đừng đi"
Không có công cụ bảo hộ chữa cháy chuyên nghiệp, cô không yên tâm để Tiêu Kinh Hòa vào trong.
Nhưng Tiêu Kinh Hòa rất bình tĩnh: "Lửa không lớn lắm, mình có thể chắc chắn, cậu đừng lo lắng, ở bên ngoài đợi mình"
Hà Lương Thanh biết không khuyên được cô, dặn dò hết sức cẩn thận, một mực khuyên cô phải chú trọng nhất sự an toàn của bản thân mình.
Lúc này, trong thang máy dừng đột ngột đã bắt đầu có khói từ khe hở bên ngoài lọt vào. Bên trong có ba người, ngoài Dung Lịch ra, còn có một thai phụ và một cô bé khoảng 7, 8 tuổi.
Cô bé nhát gan, co rụt vào sau lưng người mẹ: "Mẹ ơi, con sợ."
Bụng của người phụ nữ rất lớn, không tiện ngồi xổm xuống, bèn khom người dỗ dành bên tai cô bé: "Đồng Đồng đừng sợ, lính cứu hỏa sẽ đến rất nhanh thôi"
Trong thang máy không có đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt của điện thoại, thấp thoáng có thể nhìn thấy khói tràn qua khe hở.
Cô bé đỏ cả mắt, chực khóc: "Bên ngoài có lửa, bọn họ có đến không mẹ?"
Người mẹ khẽ xoa đầu cô bé, ngữ khí rất kiên định: "Họ sẽ đến, nơi nào có lửa các chú lính cứu hỏa đều sẽ đến"
Lời vừa dứt, nóc thang máy được mở ra, một tia sáng chiếu vào trong.
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu mình, trong mắt còn ngấn nước, sáng lấp lánh, giọng nghẹn ngào khẽ khàng hỏi: "Là chú lính cứu hỏa phải không ạ?"
Cửa sổ trên nóc thang máy chỉ mở một đường nhỏ, sau đó một bàn tay đeo găng tay trắng thò vào trong, tách hai bên cửa ra. Ánh sáng le lói để lộ ra một khuôn mặt to cỡ lòng bàn tay.
Là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô nói: "Không phải chú lính cứu hỏa, là chị lính cứu hỏa"
Dung Lịch ngẩng đầu sững sờ.
Tiêu Kinh Hòa quay lại, nói với bảo vệ hỗ trợ lấy dây thừng đến, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của người đàn ông trong thang máy nhẹ nhàng run rẩy gọi tên cô: "A Hòa.
Cô quay đầu lại, ánh mắt chạm vào một đôi mắt, ánh sáng mập mờ u ám, trong ánh sáng chớp rồi lại tắt ấy có cả sự đau xót và thê lương.
Vừa xa lạ lại thân thuộc.
Anh ấy là ai?
Trong giây phút cấp bách thế này, cô lại ngẩn người, chìm đắm vào ánh mắt anh, hồi lâu mới có phản ứng. Tiêu Kinh Hòa thu lại ánh mắt, không nhìn người đàn ông đó nữa, cổ nhanh chóng thả dây thừng xuống, chống người vào trong thang máy.
Thời gian cấp bách, cô nói lời ít mà ý nhiều: "Trẻ con và thai phụ lên trước."
Người mẹ đó nhìn thấy Tiêu Kinh Hòa mới dám tỏ ra yếu đuối, đỡ lấy cái bụng nhô lên của mình, chân mềm nhũn, nói để đứa bé lên trước.
Tiêu Kinh Hòa không nói gì. Cô cột dây thừng lên người đứa bé, phối hợp với nhân viên cứu hộ bên ngoài, đưa đứa bé ra khỏi thang máy, tiếp theo đó là thai phụ, cả quá trình rất thuận lợi, mất chưa đến một phút.
"Đến lượt anh." Cô đưa dây thừng cho Dung Lich.
Anh không đón lấy, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.
Không biết có phải là vì quá nhiều khói, đã hun đỏ đôi mắt của anh không nữa.
"Không biết cột sao?" Tiêu Kinh Hòa đến gần anh một chút: "Mở chân ra."
Lúc này anh mới có phản ứng, đôi chân thon dài tách ra một bước, cô ngồi xổm xuống, giúp anh cột chặt dây thừng vào chân và eo.
"A Hòa"
Đột nhiên anh gọi một tiếng, giọng nói khàn khàn, hơi nghẹn ngào.
Cô cột dây thừng lên eo anh, thắt nút lại rồi đứng lên, hỏi anh: "Sao anh biết tên của tôi?"
Là cô ấy.
Thay đổi ngoại hình, thay đổi không gian và thời gian, anh vẫn nhận ra, đây chính là A Hòa của anh.
Cảm giác chua xót trong mắt làm mờ đi tầm nhìn, anh nâng tay lên, khẽ run rẩy. Anh muốn vuốt ve gương mặt cô, muốn chạm vào cô, muốn xác định đây không phải là một giấc mơ.
Tiêu Kinh Hòa nghiêng người bước qua trái một bước, tránh đi bàn tay của người đàn ông, cô nói với người phía trên: "Kéo anh ta lên."
Anh cụp mắt xuống, thu tay về: "Em lên trước đi"
Ánh sáng trong thang máy rất tối, cô nhìn thấy hốc mắt anh đỏ hoe, ánh mắt trong khói trắng rất sáng. Nhưng, cô từ chối: "Tôi là lính cứu hỏa"
Anh lặp lại một lần nữa: "Em lên trước đi"
Đây là lần đầu tiên Tiểu Kinh Hòa thấy có người được cứu nhường cho lính cứu hỏa đi trước. Cô không lãng phí thời gian với anh, trực tiếp bám vào dây thừng, nhanh nhẹn bò lên, sau đó giơ tay xuống dưới, nói: "Nắm chặt tay tôi"
Anh hơi thất thần, chốc lát sau mới đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Cách lớp găng tay, cô cảm thấy bàn tay của anh lạnh như băng.
Lửa ở tầng 7 càng lúc càng lớn, khói lửa cuồn cuộn, lan ra khắp hành lang. Bảo vệ hỗ trợ cứu hộ đã chuẩn bị sẵn khăn ướt, đưa ba người bị nhốt trong thang máy ra khỏi trung tâm thương mại.
Lục Khởi Đông ở bên ngoài, nhìn thấy người đi ra thì vui mừng khôn xiết xông lên: "Dung Lịch!"
Dung Lịch ư?
Tiêu Kinh Hòa quay đầu, ánh mắt chạm vào nhau.
Anh đang nhìn cô, từ lúc trong thang máy đến bây giờ, một phút cũng không dừng lại, tầm nhìn giống như bị dán chặt vào người cô vậy. Lúc nãy ánh sáng trong thang máy rất tối, bây giờ cô mới nhìn rõ gương mặt của anh. Khuôn mặt như tranh vẽ, thanh tao nhã nhặn, khôi ngô tuấn tú, đẹp lạ thường, nhưng lại thiếu mất vài phần khói lửa nhân gian.
Cô bị nhìn chăm chú nên hơi không thoải mái, di chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Lục Khởi Đông bước đến, quan sát kỹ lưỡng một lượt, anh ta lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay: "Cậu không sao chứ?"
Lục Khởi Đông thấy Dung Lịch không có vết thương gì thì thở hắt một hơi: "Cậu dọa chết ông đây rồi!"
Nếu Dung Lịch có mệnh hệ nào, người nhà họ Dung chắc chắn sẽ lột da anh ta mất.
Dung Lịch không có chút phản ứng gì, ánh mắt nhìn về nơi khác.
Lục Khởi Đông nhìn theo đó.
Người của đội cứu hỏa đã đến, người phụ trách đi đầu rất trẻ tuổi, trên tay cầm chiếc mũ bảo hiểm, chỉ huy công việc dập lửa cho thành viên trong đội đâu ra đấy. Sau khi sắp xếp xong mới nhìn Tiêu Kinh Hòa.
"Em có bị thương không?" Người đàn ông hỏi.
Cô trả lời: "Không ạ"
Người đàn ông tên là Văn Tranh, là đội trưởng của đại đội phòng cháy chữa cháy. Trước khi làm lính cứu hỏa, anh ta từng làm lính đặc chủng mấy năm. Trong xương cốt của anh ta có tâm huyết của quân nhân, tính cách cứng cỏi, nói một là một, hai là hai.
Nhưng ngoại hình của anh ta quá anh tuấn, cũng rất cao, nếu như không phải tập luyện ra cả người đầy cơ bắp thì khuôn mặt đó trông lại giống người mẫu nam trong ống kính hơn.
Vẻ mặt của Văn Tranh luôn rất nghiêm túc: "Còn có thể tham gia công việc cứu hộ tiếp theo không?"
Tiêu Kinh Hòa nói: "Có thể."
"Đi thay quần áo"
Cô trực tiếp lên xe thay quần áo.
Dung Lịch cũng đi theo.
Lục Khởi Đông ngơ ngác: "Dung Lịch, cậu làm gì thế?"
Dung Lịch phớt lờ, bám sát theo Tiêu Kinh Hòa, cô đi đâu anh đi theo đó.
Tiêu Kinh Hòa chau mày, quay đầu ngăn anh lại: "Anh đã an toàn rồi, không cần đi theo tôi nữa."
Đôi mắt anh vẫn còn đỏ, giọng nói cũng khàn đi: "Có thể cho anh số điện thoại của em không?"
Ánh mắt theo sát ánh mắt cô, anh lại bổ sung thêm: "Cả số chứng minh nhân dân nữa"
Anh sợ mất cô lần nữa, phải trông chừng cô.
Tiêu Kinh Hòa không chút do dự, trả lời: "Không thể"
Vẻ thất vọng trong mắt anh rất rõ ràng, như đánh liều một phen: "Vậy thì anh theo em vào trong đó"
Người đàn ông này giống như một màn sương mù, khiến người khác nhìn không thấu.
"Tùy anh"
Cô nói xong thì lên xe chữa cháy, nhanh chóng thay quần áo rồi xuống xe, ánh mắt lướt qua người đàn ông vẫn đứng mãi bên cạnh xe, rồi lập tức đi vào trong đám lửa.
Anh nắm tay cô theo bản năng: "Em đừng đi."
Dung Lịch dùng lực rất mạnh, lòng bàn tay có mồ hôi lạnh, nhiệt độ thấp đến nỗi khiến cô thoáng bần thần. Sau đó cô mới giằng tay ra, nói: "Đây là công việc của tôi"
Trong mắt anh có ánh sáng nóng bỏng, lặp lại từng chữ từng chữ: "Em đừng đi. Không trở về được thì anh biết làm sao..."
Giọng nói trĩu nặng, giống như chứa hàng ngàn hàng vạn lời nói bên trong.
Cô chưa từng gặp người nào giống như người trước mắt này, rõ ràng rất xa lạ, nhưng cô lại nhìn thấy được cảm xúc lay chuyển đất trời trong mắt anh, nồng đậm như vẽ một bóng hình thu nhỏ, viết hết mọi nỗi đau thương. Cô nghiêm túc nhìn, thử phân biệt, nhưng chỉ tìm thấy cái bóng ngược của mình trong đôi mắt anh.
Anh tên là Dung Lịch.
Người mỗi đêm đều đi vào giấc mơ của cô cũng có cái tên như vậy, nhân vật trong một bộ phim điện ảnh, nhưng cô lại tìm thấy nét tương đồng trên người anh.
Cô đè nén cảm xúc không rõ ràng này xuống: "Anh này, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Anh nhìn cô, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt, cô nhìn thấy trong ấy lấp lánh ánh nước.
Trông anh rất dè dặt, đưa tay ra nắm lấy một góc tay áo cô: "Nàng đừng bỏ lại ta, nàng đừng đi Tây Bắc.
Tiêu Kinh Hòa ngẩn người.
Đột nhiên cô nhớ đến Viêm Hoàng Đế trong "Đế Hậu", chàng cũng cầu xin Định Tây tướng quân như vậy.
"Kinh Hòa"
Thành viên trong đội thúc giục cô nhanh lên.
Cô thu lại cảm xúc của mình, ngữ khí lạnh đi vài phần: "Buông tay"
Người kéo tay áo cô lắc đầu, giọng nói khàn
khàn, giống như nghẹn ngào ở cổ họng: "Em đừng đi!"
Hết cách rồi.
Tiêu Kinh Hòa đội mũ chữa cháy trên tay lên để rảnh tay, nhắm chính xác vào cổ của người đàn ông mà bổ mạnh xuống.
Anh ngã xuống đất.
Ở nơi không xa, Lục Khởi Đông nhảy dựng lên: "Ôi trời ơi!"
Anh ta xắn tay áo xông đến: "Cô dám đánh cậu ấy ư?! Cô có biết cậu ấy là ai không? Cô dám đánh cậu ấy sao!"
Tiêu Kinh Hòa không đếm xỉa đến anh ta, vẫy tay gọi hai thực tập sinh trong đội: "Tiểu Tùng, Điền Quang, lôi bọn họ ra xa một chút"
Tiểu Tùng và Điền Quang chỉ nghe lời của đàn chị, lập tức bước lên kéo Lục Khởi Đông.
Cậu cả Lục cũng rất cáu kỉnh, tuyên bố: "Ông đây sẽ kiện cô!"
Dung Lịch lớn như vậy, còn chưa từng có ai dám đánh anh đâu. Cô gái này là người đầu tiên đấy.
Tiêu Kinh Hòa bình thản nói: "Đi đi, bây giờ đi ngay đi, không đi là cháu chắt nhé" Nói xong, cô đeo mắt kính bảo hộ và bình dưỡng khí, xoay người xông vào đám lửa.
Lục Khởi Đông nghẹn lời!
Cô gái này... cứng thật đấy
Năm Sùng Tông thứ 30, ngày 19 tháng Tám, sinh thần của hoàng tử thứ ba, Quảng Thân Vương. Du Quý phi mời các vị con nhà quan đến điện Thái Khang, Oanh Trầm của phủ Định Tây tướng quân cũng nằm trong số đó.
Trong bữa tiệc, thị vệ của Lịch Thân Vương sai cung nữ đi mời Oanh Trầm.
Chàng hẹn nàng đến đình Phong Hoa.
"A Hòa, nàng tết một tua kiếm cho ta đi" Chàng nói.
Trời mưa lất phất, chàng không mang theo ô, nàng giương chiếc ô của mình cao một chút, bước đến che cho chàng ở dưới mưa, Oanh Trầm nói: "Trong cung có nhiều thợ có tay nghề giỏi như vậy, vì sao lại muốn ta tết cho chàng?"
Chàng đón lấy chiếc ô, khẽ khom người hướng về phía nàng: "Tam hoàng tẩu cũng tết cho tam hoàng huynh mà."
Hôm nay là sinh thần của Quảng Thân Vương, quà mừng của Quảng Thân Vương cũng là tua kiếm. Ở Đại Sở, tua kiếm của con gái chỉ có thể tặng cho người trong lòng.
Oanh Trầm cúi đầu, gương mặt hơi đỏ: "Ta chỉ biết múa kiếm, không giỏi nữ công"
Nàng là hậu nhân của nhà tướng, từ nhỏ đã học kiếm thuật cưỡi ngựa, quả thật không biết làm nữ công.
Dung Lịch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy ta tết cho nàng nhé"
Chàng nghĩ, chàng tết cho người trong lòng cũng như nhau thôi.
Oanh Trầm cúi đầu, khóe môi khẽ mỉm cười: "Chàng có biết làm không?"
Đương nhiên là không biết.
Vương gia của một nước, làm sao biết mấy thứ của con gái nơi khuê phòng. Nhưng thứ của con gái nơi khuê phòng. Nhưng chàng không nỡ để bàn tay cầm kiếm của nàng phải cầm kim chỉ, bèn nói: "Ta là vương gia thông minh nhất của triều đình, có thứ gì ta không học được đâu."
Sau đó...
Dung Lịch tặng cho Oanh Trầm một tua kiếm, dùng sợi vàng tết thành, đặc biệt còn dùng chỉ đỏ quấn thành tên của nàng nữa, chỉ là... hơi xấu một chút. Lúc chàng tặng cho Oanh Trầm, vẻ mặt rất chán nản và buồn bã: "Hơi xấu, nàng đừng chê nhé"
Chàng không ngờ tới một tua kiếm nhỏ như vậy, mà lại khó làm như thế, cũng may không để nàng học, rất có thể sẽ làm đầu ngón tay bị thương mất.
Mặc dù một lời khó nói hết, nhưng vẫn là chàng tự tay làm. Dung Lịch mang theo vài phần hy vọng hỏi nàng: "Nàng có thích không?"
Oanh Trầm gật đầu, thắt tua kiếm vào bội kiếm của mình, nhẹ nhàng vuốt ve: "Những thứ con gái khuê phòng phải học, ta đều học rồi, nhưng làm không tốt. Phụ thân của ta cũng từng nói người của phủ Định Tây tướng quân trời sinh chỉ thích hợp rong ruổi trên lưng ngựa, thích hợp vung kiếm nơi sa trường thôi."
Nàng ngước mắt lên, ánh mắt rất chăm chú.
"Dung Lịch, ta, và 30 vạn quân của phủ Định Tây tướng quân canh giữ nơi biên cương chỉ trung thành với chàng, trung thành với Đại Sở. Chỉ cần chàng cần, ta có thể chết trận vì chàng, đây là món quà mà ta đáp lại cho chàng"
Dung Lịch mỉm cười, lén hôn lên môi của nàng, dưới gốc cây hoa quế ở phủ Định Tây tướng quân.
Sau đó, Oanh Trầm chết trận, chết trận vì chàng.
Đột nhiên Dung Lịch mở choàng mắt ra: "A Hòa!"
Không thấy được người trong giấc trong mơ, anh chỉ thấy trần nhà màu trắng của bệnh viện,
"Tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?"
Người nói chuyện là Dung Đường, chị cả của Dung Lịch, cháu gái trưởng của nhà họ Dung.
Nhân vật chính đến rồi.
Anh bước tới, đưa mắt nhìn đồng hồ: "Buổi ký tặng đã bắt đầu hơn 10 phút rồi đấy."
Ý là sao bây giờ cậu mới đến.
Lục Khởi Đông nhận được món tiền đầu tư giá trên trời của Dung Lịch, điều kiện là thay anh xuất đầu lộ diện.
Lục Khởi Đông khẽ xoa mũi, hơi chột dạ: "Buổi trưa uống vài ly, chẳng phải con người có ba việc gấp sao"
Anh ta ồ một tiếng, nói đùa: "Hiếm có thật, không ngờ cậu cũng đến muộn"
Kể ra cũng lạ, Dung Lịch không thích lộ mặt, nhưng mỗi lần có buổi ký tặng anh đều đến hiện trường, không làm gì cả, chỉ đứng từ xa nhìn.
Anh giải thích đơn giản ngắn gọn: "Xe bị va quẹt, làm lỡ mất mười mấy phút"
Chẳng trách.
Lục Khởi Đông nói chuyện chính: "Hỏi cậu một chuyện chính nhé.
"Nói đi"
Anh ta nghiêm túc hỏi: "Có thể 'chịch fan không?"
Cái tên này đi với Hoắc Thường Tầm lâu nên cũng cùng một đức hạnh cả.
Dung Lịch im lặng, đáp lại bằng một ánh mắt lạnh lùng hờ hững.
Lục Khởi Đông hơi sợ anh, từ nhỏ đã sợ. Nói thế nào nhỉ, trước đây lúc anh vẫn còn ở trong ao bùn đánh nhau, Dung Lịch đã cùng với một đám ông già đánh cờ trong thư phòng. Lục Khởi Đông cảm thấy Dung Lịch giống như mấy vị Tư lệnh già trong nhà lớn, tỏa ra ánh hào quang, là chủ nhân của giang sơn vậy.
"Coi như tôi chưa nói gì, coi như tôi chưa nói gì"
Nghiêm túc được ba giây, anh ta lại nói: "Nói thật đấy, nhan sắc của mấy em fan lần này đúng là khó cưỡng vô cùng luôn, nhất là hai người vừa nãy..."
Lời nói đùa vẫn chưa dứt, tầm mắt của Lục Khởi Đông lướt qua, thật khéo, đó chẳng phải là hai fan có nhan sắc rất nổi trội đó sao.
Anh ta chỉ cho Dung Lịch xem: "Ở đó kìa, nhìn thấy chưa, xuất sắc đúng không"
Dung Lịch ngước mắt nhìn, sau đó ánh mắt như bị ghim lại.
Thấy anh chợt sững người, Lục Khởi Đông nhìn anh, hỏi: "Cậu sao thế?"
"A Hòa.."
Anh tự lẩm bẩm một tiếng rồi chạy thẳng về hướng thang máy.
Lục Khởi Đông chỉ biết ngẩn người, hồi lâu sau mới phản ứng lại, cảm thấy hơi khó tin: "Không phải chứ, đã nói là không 'chịch' fan mà."
Hai cô gái ấy đã bước vào thang máy bên trái.
Trông Dung Lịch giống như rất hoảng sợ, cuống cuồng ấn lung tung trên nút bên ngoài thang máy, ánh mắt nhìn chăm chú vào con số đang tăng dần lên.
Đột nhiên, chuông cảnh báo vang lên.
Âm thanh chói tai khiến da đầu Lục Khởi Đông tê rần: "Chuyện gì thế này?"
Thư ký chạy đến, nói: "Là chuông báo cháy."
Hoả hoạn ư?!
Ôi trời ơi! Lục Khởi Đông lập tức hét lên: "Dung Lịch!"
Không kịp rồi, Dung Lịch hoàn toàn phớt lờ, đi vào trong thang máy bên phải, nhấn liên tục vào nút đóng cửa, để mặc của thang máy đóng lại.
Lục Khởi Đông gấp đến mức vò đầu bứt tai: "Con m* nó!"
Thôi hỏng rồi, sắp xảy ra chuyện rồi.
Quả nhiên...
Thang máy bên phải còn chưa đến được tầng 6 đã đột ngột dừng lại.
Chuông cảnh báo vẫn chưa tắt, cả trung tâm thương mại náo loạn như một nồi cháo. Cửa an toàn chật ních người, chen chúc muốn xuống tầng dưới, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy khói cuồn cuộn từ tầng 7 thoát ra ngoài.
Lục Khởi Đông nghe thư ký nói, là một kẻ bệnh tâm thần, ôm một túi dầu hỏa đến phóng hỏa, tầng trên cháy lớn lắm. Lục Khởi Đông như muốn phát điên: "Mau đi gọi người phụ trách tòa nhà đến đây ngay!"
Thư ký dùng khăn tay che kín mũi: "Chỉ sợ không gọi được người." Hỏa hoạn mà, ai cũng phải bảo vệ mình.
Lục Khởi Đông cáu kỉnh đá cửa thang máy của tầng 2: "Cứ nói trong thang máy là con trai út của nhà họ Dung, cậu ta thiếu một sợi tóc nào, ngày mai ba cậu ta, năm người chị gái của cậu ta sẽ có thể san bằng nơi này đấy.
Nhà họ Dung chỉ có một đứa con trai duy nhất này để nối dõi tông đường thôi, bất kể là ông cụ lớn hay ông cụ nhỏ, đều nuôi Dung Lịch như khúc ruột trong lòng. Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, không hề khoa trương đâu, có khi bầu trời của thủ đô cũng phải thủng một lỗ ấy chứ.
Sau khi nhận được điện thoại, giám đốc trung tâm thương mại lo đến cuống hết cả người, hỏi lại ba lần: "Người của đội chữa cháy vẫn chưa đến sao?"
Phó giám đốc nói: "Đang trên đường rồi.
Giám đốc lau mồ hôi trên trán: "Không được, đến không kịp đâu." Ông ta suy nghĩ một lúc, nói: "Tìm mấy người bảo vệ, cứu người trong thang máy trước"
Phó giám đốc không đồng ý: "Vậy sao được, đều là nghiệp dư cả, sao có thể mạo hiểm xông vào đám cháy được chứ."
Giám đốc sốt ruột: "Cậu chủ nhỏ nhà họ Dung vẫn còn ở trong thang máy, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì thì ông đây tiêu luôn đấy." Khoan hẵng nói đến hai ông cụ quyền cao chức trọng của nhà họ Dung, chỉ năm cô con gái nhà họ Dung thôi, không ai là dễ chọc vào được.
Phó giám đốc cũng sốt ruột, chỉ biết vỗ tay: "Vậy cũng có còn cách nào khác đâu" Ai lại nguyện đi vào chịu chết chứ? "Người đó đang ở trong thang máy nào?"
Giọng nói trong trẻo vang lên, một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn, mặt mũi anh tuấn, nói: "Tôi là lính cứu hỏa"
Giám đốc nhìn thấy cô mặc quần áo bình thường, không có trang bị gì cả, do dự rất lâu mới nói rõ tình hình, lại gọi thêm vài bảo vệ lấy dụng cụ cứu hộ đến giúp đỡ.
"A Hòa"
Hà Lương Thanh bước đến khuyên cô: "Đừng đi"
Không có công cụ bảo hộ chữa cháy chuyên nghiệp, cô không yên tâm để Tiêu Kinh Hòa vào trong.
Nhưng Tiêu Kinh Hòa rất bình tĩnh: "Lửa không lớn lắm, mình có thể chắc chắn, cậu đừng lo lắng, ở bên ngoài đợi mình"
Hà Lương Thanh biết không khuyên được cô, dặn dò hết sức cẩn thận, một mực khuyên cô phải chú trọng nhất sự an toàn của bản thân mình.
Lúc này, trong thang máy dừng đột ngột đã bắt đầu có khói từ khe hở bên ngoài lọt vào. Bên trong có ba người, ngoài Dung Lịch ra, còn có một thai phụ và một cô bé khoảng 7, 8 tuổi.
Cô bé nhát gan, co rụt vào sau lưng người mẹ: "Mẹ ơi, con sợ."
Bụng của người phụ nữ rất lớn, không tiện ngồi xổm xuống, bèn khom người dỗ dành bên tai cô bé: "Đồng Đồng đừng sợ, lính cứu hỏa sẽ đến rất nhanh thôi"
Trong thang máy không có đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt của điện thoại, thấp thoáng có thể nhìn thấy khói tràn qua khe hở.
Cô bé đỏ cả mắt, chực khóc: "Bên ngoài có lửa, bọn họ có đến không mẹ?"
Người mẹ khẽ xoa đầu cô bé, ngữ khí rất kiên định: "Họ sẽ đến, nơi nào có lửa các chú lính cứu hỏa đều sẽ đến"
Lời vừa dứt, nóc thang máy được mở ra, một tia sáng chiếu vào trong.
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu mình, trong mắt còn ngấn nước, sáng lấp lánh, giọng nghẹn ngào khẽ khàng hỏi: "Là chú lính cứu hỏa phải không ạ?"
Cửa sổ trên nóc thang máy chỉ mở một đường nhỏ, sau đó một bàn tay đeo găng tay trắng thò vào trong, tách hai bên cửa ra. Ánh sáng le lói để lộ ra một khuôn mặt to cỡ lòng bàn tay.
Là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô nói: "Không phải chú lính cứu hỏa, là chị lính cứu hỏa"
Dung Lịch ngẩng đầu sững sờ.
Tiêu Kinh Hòa quay lại, nói với bảo vệ hỗ trợ lấy dây thừng đến, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của người đàn ông trong thang máy nhẹ nhàng run rẩy gọi tên cô: "A Hòa.
Cô quay đầu lại, ánh mắt chạm vào một đôi mắt, ánh sáng mập mờ u ám, trong ánh sáng chớp rồi lại tắt ấy có cả sự đau xót và thê lương.
Vừa xa lạ lại thân thuộc.
Anh ấy là ai?
Trong giây phút cấp bách thế này, cô lại ngẩn người, chìm đắm vào ánh mắt anh, hồi lâu mới có phản ứng. Tiêu Kinh Hòa thu lại ánh mắt, không nhìn người đàn ông đó nữa, cổ nhanh chóng thả dây thừng xuống, chống người vào trong thang máy.
Thời gian cấp bách, cô nói lời ít mà ý nhiều: "Trẻ con và thai phụ lên trước."
Người mẹ đó nhìn thấy Tiêu Kinh Hòa mới dám tỏ ra yếu đuối, đỡ lấy cái bụng nhô lên của mình, chân mềm nhũn, nói để đứa bé lên trước.
Tiêu Kinh Hòa không nói gì. Cô cột dây thừng lên người đứa bé, phối hợp với nhân viên cứu hộ bên ngoài, đưa đứa bé ra khỏi thang máy, tiếp theo đó là thai phụ, cả quá trình rất thuận lợi, mất chưa đến một phút.
"Đến lượt anh." Cô đưa dây thừng cho Dung Lich.
Anh không đón lấy, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.
Không biết có phải là vì quá nhiều khói, đã hun đỏ đôi mắt của anh không nữa.
"Không biết cột sao?" Tiêu Kinh Hòa đến gần anh một chút: "Mở chân ra."
Lúc này anh mới có phản ứng, đôi chân thon dài tách ra một bước, cô ngồi xổm xuống, giúp anh cột chặt dây thừng vào chân và eo.
"A Hòa"
Đột nhiên anh gọi một tiếng, giọng nói khàn khàn, hơi nghẹn ngào.
Cô cột dây thừng lên eo anh, thắt nút lại rồi đứng lên, hỏi anh: "Sao anh biết tên của tôi?"
Là cô ấy.
Thay đổi ngoại hình, thay đổi không gian và thời gian, anh vẫn nhận ra, đây chính là A Hòa của anh.
Cảm giác chua xót trong mắt làm mờ đi tầm nhìn, anh nâng tay lên, khẽ run rẩy. Anh muốn vuốt ve gương mặt cô, muốn chạm vào cô, muốn xác định đây không phải là một giấc mơ.
Tiêu Kinh Hòa nghiêng người bước qua trái một bước, tránh đi bàn tay của người đàn ông, cô nói với người phía trên: "Kéo anh ta lên."
Anh cụp mắt xuống, thu tay về: "Em lên trước đi"
Ánh sáng trong thang máy rất tối, cô nhìn thấy hốc mắt anh đỏ hoe, ánh mắt trong khói trắng rất sáng. Nhưng, cô từ chối: "Tôi là lính cứu hỏa"
Anh lặp lại một lần nữa: "Em lên trước đi"
Đây là lần đầu tiên Tiểu Kinh Hòa thấy có người được cứu nhường cho lính cứu hỏa đi trước. Cô không lãng phí thời gian với anh, trực tiếp bám vào dây thừng, nhanh nhẹn bò lên, sau đó giơ tay xuống dưới, nói: "Nắm chặt tay tôi"
Anh hơi thất thần, chốc lát sau mới đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Cách lớp găng tay, cô cảm thấy bàn tay của anh lạnh như băng.
Lửa ở tầng 7 càng lúc càng lớn, khói lửa cuồn cuộn, lan ra khắp hành lang. Bảo vệ hỗ trợ cứu hộ đã chuẩn bị sẵn khăn ướt, đưa ba người bị nhốt trong thang máy ra khỏi trung tâm thương mại.
Lục Khởi Đông ở bên ngoài, nhìn thấy người đi ra thì vui mừng khôn xiết xông lên: "Dung Lịch!"
Dung Lịch ư?
Tiêu Kinh Hòa quay đầu, ánh mắt chạm vào nhau.
Anh đang nhìn cô, từ lúc trong thang máy đến bây giờ, một phút cũng không dừng lại, tầm nhìn giống như bị dán chặt vào người cô vậy. Lúc nãy ánh sáng trong thang máy rất tối, bây giờ cô mới nhìn rõ gương mặt của anh. Khuôn mặt như tranh vẽ, thanh tao nhã nhặn, khôi ngô tuấn tú, đẹp lạ thường, nhưng lại thiếu mất vài phần khói lửa nhân gian.
Cô bị nhìn chăm chú nên hơi không thoải mái, di chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Lục Khởi Đông bước đến, quan sát kỹ lưỡng một lượt, anh ta lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay: "Cậu không sao chứ?"
Lục Khởi Đông thấy Dung Lịch không có vết thương gì thì thở hắt một hơi: "Cậu dọa chết ông đây rồi!"
Nếu Dung Lịch có mệnh hệ nào, người nhà họ Dung chắc chắn sẽ lột da anh ta mất.
Dung Lịch không có chút phản ứng gì, ánh mắt nhìn về nơi khác.
Lục Khởi Đông nhìn theo đó.
Người của đội cứu hỏa đã đến, người phụ trách đi đầu rất trẻ tuổi, trên tay cầm chiếc mũ bảo hiểm, chỉ huy công việc dập lửa cho thành viên trong đội đâu ra đấy. Sau khi sắp xếp xong mới nhìn Tiêu Kinh Hòa.
"Em có bị thương không?" Người đàn ông hỏi.
Cô trả lời: "Không ạ"
Người đàn ông tên là Văn Tranh, là đội trưởng của đại đội phòng cháy chữa cháy. Trước khi làm lính cứu hỏa, anh ta từng làm lính đặc chủng mấy năm. Trong xương cốt của anh ta có tâm huyết của quân nhân, tính cách cứng cỏi, nói một là một, hai là hai.
Nhưng ngoại hình của anh ta quá anh tuấn, cũng rất cao, nếu như không phải tập luyện ra cả người đầy cơ bắp thì khuôn mặt đó trông lại giống người mẫu nam trong ống kính hơn.
Vẻ mặt của Văn Tranh luôn rất nghiêm túc: "Còn có thể tham gia công việc cứu hộ tiếp theo không?"
Tiêu Kinh Hòa nói: "Có thể."
"Đi thay quần áo"
Cô trực tiếp lên xe thay quần áo.
Dung Lịch cũng đi theo.
Lục Khởi Đông ngơ ngác: "Dung Lịch, cậu làm gì thế?"
Dung Lịch phớt lờ, bám sát theo Tiêu Kinh Hòa, cô đi đâu anh đi theo đó.
Tiêu Kinh Hòa chau mày, quay đầu ngăn anh lại: "Anh đã an toàn rồi, không cần đi theo tôi nữa."
Đôi mắt anh vẫn còn đỏ, giọng nói cũng khàn đi: "Có thể cho anh số điện thoại của em không?"
Ánh mắt theo sát ánh mắt cô, anh lại bổ sung thêm: "Cả số chứng minh nhân dân nữa"
Anh sợ mất cô lần nữa, phải trông chừng cô.
Tiêu Kinh Hòa không chút do dự, trả lời: "Không thể"
Vẻ thất vọng trong mắt anh rất rõ ràng, như đánh liều một phen: "Vậy thì anh theo em vào trong đó"
Người đàn ông này giống như một màn sương mù, khiến người khác nhìn không thấu.
"Tùy anh"
Cô nói xong thì lên xe chữa cháy, nhanh chóng thay quần áo rồi xuống xe, ánh mắt lướt qua người đàn ông vẫn đứng mãi bên cạnh xe, rồi lập tức đi vào trong đám lửa.
Anh nắm tay cô theo bản năng: "Em đừng đi."
Dung Lịch dùng lực rất mạnh, lòng bàn tay có mồ hôi lạnh, nhiệt độ thấp đến nỗi khiến cô thoáng bần thần. Sau đó cô mới giằng tay ra, nói: "Đây là công việc của tôi"
Trong mắt anh có ánh sáng nóng bỏng, lặp lại từng chữ từng chữ: "Em đừng đi. Không trở về được thì anh biết làm sao..."
Giọng nói trĩu nặng, giống như chứa hàng ngàn hàng vạn lời nói bên trong.
Cô chưa từng gặp người nào giống như người trước mắt này, rõ ràng rất xa lạ, nhưng cô lại nhìn thấy được cảm xúc lay chuyển đất trời trong mắt anh, nồng đậm như vẽ một bóng hình thu nhỏ, viết hết mọi nỗi đau thương. Cô nghiêm túc nhìn, thử phân biệt, nhưng chỉ tìm thấy cái bóng ngược của mình trong đôi mắt anh.
Anh tên là Dung Lịch.
Người mỗi đêm đều đi vào giấc mơ của cô cũng có cái tên như vậy, nhân vật trong một bộ phim điện ảnh, nhưng cô lại tìm thấy nét tương đồng trên người anh.
Cô đè nén cảm xúc không rõ ràng này xuống: "Anh này, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Anh nhìn cô, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt, cô nhìn thấy trong ấy lấp lánh ánh nước.
Trông anh rất dè dặt, đưa tay ra nắm lấy một góc tay áo cô: "Nàng đừng bỏ lại ta, nàng đừng đi Tây Bắc.
Tiêu Kinh Hòa ngẩn người.
Đột nhiên cô nhớ đến Viêm Hoàng Đế trong "Đế Hậu", chàng cũng cầu xin Định Tây tướng quân như vậy.
"Kinh Hòa"
Thành viên trong đội thúc giục cô nhanh lên.
Cô thu lại cảm xúc của mình, ngữ khí lạnh đi vài phần: "Buông tay"
Người kéo tay áo cô lắc đầu, giọng nói khàn
khàn, giống như nghẹn ngào ở cổ họng: "Em đừng đi!"
Hết cách rồi.
Tiêu Kinh Hòa đội mũ chữa cháy trên tay lên để rảnh tay, nhắm chính xác vào cổ của người đàn ông mà bổ mạnh xuống.
Anh ngã xuống đất.
Ở nơi không xa, Lục Khởi Đông nhảy dựng lên: "Ôi trời ơi!"
Anh ta xắn tay áo xông đến: "Cô dám đánh cậu ấy ư?! Cô có biết cậu ấy là ai không? Cô dám đánh cậu ấy sao!"
Tiêu Kinh Hòa không đếm xỉa đến anh ta, vẫy tay gọi hai thực tập sinh trong đội: "Tiểu Tùng, Điền Quang, lôi bọn họ ra xa một chút"
Tiểu Tùng và Điền Quang chỉ nghe lời của đàn chị, lập tức bước lên kéo Lục Khởi Đông.
Cậu cả Lục cũng rất cáu kỉnh, tuyên bố: "Ông đây sẽ kiện cô!"
Dung Lịch lớn như vậy, còn chưa từng có ai dám đánh anh đâu. Cô gái này là người đầu tiên đấy.
Tiêu Kinh Hòa bình thản nói: "Đi đi, bây giờ đi ngay đi, không đi là cháu chắt nhé" Nói xong, cô đeo mắt kính bảo hộ và bình dưỡng khí, xoay người xông vào đám lửa.
Lục Khởi Đông nghẹn lời!
Cô gái này... cứng thật đấy
Năm Sùng Tông thứ 30, ngày 19 tháng Tám, sinh thần của hoàng tử thứ ba, Quảng Thân Vương. Du Quý phi mời các vị con nhà quan đến điện Thái Khang, Oanh Trầm của phủ Định Tây tướng quân cũng nằm trong số đó.
Trong bữa tiệc, thị vệ của Lịch Thân Vương sai cung nữ đi mời Oanh Trầm.
Chàng hẹn nàng đến đình Phong Hoa.
"A Hòa, nàng tết một tua kiếm cho ta đi" Chàng nói.
Trời mưa lất phất, chàng không mang theo ô, nàng giương chiếc ô của mình cao một chút, bước đến che cho chàng ở dưới mưa, Oanh Trầm nói: "Trong cung có nhiều thợ có tay nghề giỏi như vậy, vì sao lại muốn ta tết cho chàng?"
Chàng đón lấy chiếc ô, khẽ khom người hướng về phía nàng: "Tam hoàng tẩu cũng tết cho tam hoàng huynh mà."
Hôm nay là sinh thần của Quảng Thân Vương, quà mừng của Quảng Thân Vương cũng là tua kiếm. Ở Đại Sở, tua kiếm của con gái chỉ có thể tặng cho người trong lòng.
Oanh Trầm cúi đầu, gương mặt hơi đỏ: "Ta chỉ biết múa kiếm, không giỏi nữ công"
Nàng là hậu nhân của nhà tướng, từ nhỏ đã học kiếm thuật cưỡi ngựa, quả thật không biết làm nữ công.
Dung Lịch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy ta tết cho nàng nhé"
Chàng nghĩ, chàng tết cho người trong lòng cũng như nhau thôi.
Oanh Trầm cúi đầu, khóe môi khẽ mỉm cười: "Chàng có biết làm không?"
Đương nhiên là không biết.
Vương gia của một nước, làm sao biết mấy thứ của con gái nơi khuê phòng. Nhưng thứ của con gái nơi khuê phòng. Nhưng chàng không nỡ để bàn tay cầm kiếm của nàng phải cầm kim chỉ, bèn nói: "Ta là vương gia thông minh nhất của triều đình, có thứ gì ta không học được đâu."
Sau đó...
Dung Lịch tặng cho Oanh Trầm một tua kiếm, dùng sợi vàng tết thành, đặc biệt còn dùng chỉ đỏ quấn thành tên của nàng nữa, chỉ là... hơi xấu một chút. Lúc chàng tặng cho Oanh Trầm, vẻ mặt rất chán nản và buồn bã: "Hơi xấu, nàng đừng chê nhé"
Chàng không ngờ tới một tua kiếm nhỏ như vậy, mà lại khó làm như thế, cũng may không để nàng học, rất có thể sẽ làm đầu ngón tay bị thương mất.
Mặc dù một lời khó nói hết, nhưng vẫn là chàng tự tay làm. Dung Lịch mang theo vài phần hy vọng hỏi nàng: "Nàng có thích không?"
Oanh Trầm gật đầu, thắt tua kiếm vào bội kiếm của mình, nhẹ nhàng vuốt ve: "Những thứ con gái khuê phòng phải học, ta đều học rồi, nhưng làm không tốt. Phụ thân của ta cũng từng nói người của phủ Định Tây tướng quân trời sinh chỉ thích hợp rong ruổi trên lưng ngựa, thích hợp vung kiếm nơi sa trường thôi."
Nàng ngước mắt lên, ánh mắt rất chăm chú.
"Dung Lịch, ta, và 30 vạn quân của phủ Định Tây tướng quân canh giữ nơi biên cương chỉ trung thành với chàng, trung thành với Đại Sở. Chỉ cần chàng cần, ta có thể chết trận vì chàng, đây là món quà mà ta đáp lại cho chàng"
Dung Lịch mỉm cười, lén hôn lên môi của nàng, dưới gốc cây hoa quế ở phủ Định Tây tướng quân.
Sau đó, Oanh Trầm chết trận, chết trận vì chàng.
Đột nhiên Dung Lịch mở choàng mắt ra: "A Hòa!"
Không thấy được người trong giấc trong mơ, anh chỉ thấy trần nhà màu trắng của bệnh viện,
"Tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?"
Người nói chuyện là Dung Đường, chị cả của Dung Lịch, cháu gái trưởng của nhà họ Dung.
Danh sách chương