Động tác mở cửa của Khương Cẩm Vũ dừng lại, anh quay đầu hỏi: "Anh đang nói gì vậy?"

"Chuyện trên Tieba ấy" Minh Kỳ kinh ngạc: "Cậu không xem Tieba à?"

Khương Cẩm Vũ lắc đầu, đẩy cửa đi vào rồi mở máy tính lên.

Minh Kỳ và Trương Hướng Dương nhìn nhau rồi cũng vào theo.

"Tài khoản đăng nhập là gì?" Khương Cẩm Vũ hỏi mà không ngẩng đầu lên.

"Mã số giáo viên của cậu."

Minh Kỳ nói: "Mật khẩu là 6 số cuối trên thẻ căn cước.

Khương Cẩm Vũ nhập thông tin vào.

Trương Hướng Dương không khỏi tò mò hóng hớt vài câu: "Việc này có phải là thật không?"

Anh không nói gì.

1 giờ trưa, Khương Cẩm Vũ lên tiếng trên diễn đàn Tieba của trường.

Khương Cẩm Vũ: Bạn gái của tôi.

Trong vô số bình luận dưới bài đăng thì một câu này vẫn bị bạn nào đó tinh mắt nhìn thấy. Ngay sau đó bình luận trả lời càng ngày càng nhiều. Nhiều người đi lật lại nội dung bóc phốt lúc trước, nhưng lại phát hiện ... Không! Còn! Dấu! Vết!

"Chắc chắn nam thần của mị bị trộm tài khoản rồi."

"A a a, tui không nghe tui không nghe, đây không phải tuyên bố chính thức, không phải!"

"Thăng chức thành công rồi, cô gái này quá đỉnh.

"Bài đăng lúc trước trên Tieba mất rồi, mình cá một túi que cay rằng nhất định là bị thầy Khương xoá rồi, nghe nói trước kia thầy Khương làm hacker ấy"

"Thầy trò yêu đương, buồn nôn!"

"Bác bên trên quá cực đoan rồi đấy, thầy trò yêu nhau thì làm sao? Hơn nữa, chị gái này học chuyên ngành Công trình đạn dược và Kỹ thuật chế bom nên căn bản không phải học trò của thầy Khương nhé, cũng chẳng tồn tại mối quan hệ ích lợi gì luôn."

"Bác bên trên thu được bao nhiêu tiền rồi mà nói chuyện giúp người ta quá vậy."

"Đều là lần đầu tiên làm người cả, lương thiện tích chút khẩu đức đi"

Vân vân và mây mây bình luận bên dưới.

Sau khi Khương Cẩm Vũ bày tỏ thái độ chưa tới 10 phút thì Chử Qua đã gọi điện tới.

Chỉ cần nghe giọng của cô thôi là cũng đủ biết cô đang cau có đến cỡ nào: "Cẩm Vũ, anh xóa bình luận Tieba đi"

Khương Cẩm Vũ im lặng một hồi.

"Vì sao?" Giọng anh đã có chút không vui.

Chử Qua cũng rất rối rắm, suy đi tính lại rất lâu nhưng cuối cùng vẫn khuyên anh xóa đi: "Anh là thầy giáo, nói như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đối với anh"

Cô nói với giọng điệu chắc chắn: "Em có thể tự mình giải quyết được."

Giọng cô thấp xuống, có mâu thuẫn nhưng lại vẫn kiên trì: "Em biết anh muốn giúp em, nhưng em không muốn anh bị người khác chỉ trỏ"

Cô cho rằng, anh chỉ là đang giúp cô thôi.

"Anh yên tâm, em không phải quả hồng mềm đâu" Cô như nắm chắc phần thắng nên nói năng rất liều lĩnh: "Ai dám đụng tới em thì em sẽ bóp nát kẻ đó"

Cô không phải người bình thường mà là tiểu ma nữ trấn Xisu.

"Anh không xóa"

Khương Cẩm Vũ chỉ nói ba chữ nhưng hiếm khi giọng anh cương quyết như vậy, lại còn có vài phần tức giận, vài phần bất mãn, và cả vài phần giận dỗi nữa.

Cô cảm thấy hình như cô lại khiến anh tức giận rồi.

Cô giải thích: "Không phải anh đang chuẩn bị bầu chọn giáo sư à?"

Cô băn khoăn rất nhiều: "Nếu danh dự của anh bị tổn hại xong không được bầu thì làm sao bây giờ?"

Anh trả lời rất nhanh, giọng điệu tùy ý: "Không sao cả."

"Sao có thể không sao chứ..."

Anh cắt lời cô: "Anh chỉ ăn ngay nói thật thôi."

Giọng điệu không mạnh mẽ cứng rắn giống vừa rồi mà đã có hơi ngại ngùng, mất tự nhiên.

Ăn ngay nói thật???...

Bốn chữ này làm cô sửng sốt mất 10 giây không nói được lời nào. Khương Cẩm Vũ cũng không lên tiếng mà đợi cô phản ứng lại. Cô hít một hơi rồi nhắc lại lời của anh lần nữa: "Anh nói em là bạn gái của anh.

Anh hạ giọng: "Ừ."

".." Bình tĩnh, bình tĩnh, cô lại hít sâu một hơi, tiếp tục xác nhận một lần nữa với anh, giọng nói cực kỳ căng thẳng: "Em là bạn gái của anh á?"

Khương Cẩm Vũ hỏi ngược lại: "Em không phải à?"

Chử Qua á khẩu.

Có... phải không? Anh lại có chút bất mãn nên giọng điệu hơi nhấn mạnh: "Là chính em nói em theo đuổi anh mà"

Đúng vậy, cô đang theo đuổi anh, nhưng... cô vẫn không chắc chắn: "Anh đồng ý à?"

Khương Cẩm Vũ im lặng ba giây: "...Ừ"

Anh sờ lên vành tai đã bắt đầu nóng rần của mình, dường như không được tự nhiên cho lắm. Khương Cẩm Vũ cúi đầu, đá đá vào chân bàn máy tính của khách sạn.

Chử Qua cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Em được lên chính thức từ lúc nào vậy?"

Sao cô không biết! Lính mới như cô rất mờ mịt, có cảm giác như vừa trúng xổ số rồi một khoản tiền lớn bất ngờ rơi xuống khiến cô không kịp trở tay ấy...

Ở đầu điện thoại bên kia, giọng Khương Cẩm Vũ càng ngày càng thấp.

"Em hôn anh rồi mà anh cũng ôm em rồi. Việc này chỉ có người yêu mới được làm thôi" Anh đã mặc định trước, từ đầu tới đuôi chưa từng phản kháng cô một lần.

"Sao anh không nói sớm cho em biết?" Cô rất tiếc nuối mà cũng rất ai oán: "Nếu em sớm biết như vậy thì em đã đè anh ra hỗn từ lâu rồi"

Khương Cẩm Vũ đỏ mặt tía tai thở gấp, không biết phải nói gì.

Sao cô lúc nào cũng có thể giở trò lưu manh một cách nghiêm túc như vậy chứ.

Anh đứng lên, đổ nước ấm trong cốc đi rồi

rót một cốc nước lạnh, uống hết cả cốc rồi mới nói: "Anh cứ nghĩ là em biết"

Hình như giờ anh cũng nói chuyện giống cô hay sao ấy, hết một câu lại dừng.

Giọng anh lại nhỏ đi: "Lúc ở bệnh viện, anh cũng để cho em hôn rồi mà"

Càng nhỏ hơn nữa: "Anh hé miệng ra rồi"

Ai biết được cô hôn xong lại không nói gì thêm như thế chứ. Nhưng lúc đó, cô cũng đưa lưỡi ra rồi, cho nên khi anh thấy cô nói chuyện với người đàn ông khác mới cảm thấy khó chịu, bởi vì bọn họ đã là quan hệ hôn môi, là quan hệ hôn môi lưỡi chạm lưỡi rồi cơ mà....

Khương Cẩm Vũ càng nghĩ càng cảm thấy khát hơn nên lại rót một cốc nước lạnh nữa.

Chử Qua ở đầu kia điện thoại cũng không khá hơn chút nào, choáng váng xây xẩm: "Cẩm Vũ này, em có phải đang nằm mơ không?"

"Cảm giác rất không thật."

Cô véo bắp đùi của mình. Á, đau quá!!! Thế là, khóe miệng cô lại nhếch lên bắt đầu cười: "Em sắp bay lên trời rồi"

Cô ngồi bật dậy từ trên giường ký túc xá.

Sau đó, Khương Cẩm Vũ nghe thấy một tiếng cốp rất to vang lên.

Đầu cô đụng vào trần nhà đau đến mức nhẹ răng trợn mắt, một tay cô xoa đầu, một tay cầm di động: "Anh thật sự là bạn trai của em à?"

Cô kích động: "Sau này em muốn hôn là được hôn anh đúng không?"

Cô a lên một tiếng: "Cẩm Vũ, em đang phê rồi đấy..."

Ngón tay Khương Cẩm Vũ đang móc vào quai cái cốc trong tay, khóe miệng anh dần nhếch lên: "Không phải, ừ, được."

Cẩm Vũ, em có phải đang nằm mơ không?

Không phải.

Anh thật sự là bạn trai của em à?

Sau này em muốn hôn là được hôn anh đúng không?

Được.

Anh trả lời lần lượt cả ba câu hỏi của cô.

Chử Qua ôm gối lăn lộn ở trên giường rồi gào lên vài tiếng, nói: "Bây giờ em chỉ muốn hôn anh thôi." Cô còn muốn lên giường với anh nữa...

Khương Cẩm Vũ ngại ngùng nói: "Xa quá, không hôn được."

Đáng yêu quá! Muốn ngủ quá!

Cúp điện thoại xong, Chử Qua ôm gối lăn lộn một lúc lâu, rồi bò dậy gọi điện thoại cho King: "Mua vé máy bay đi Nam Thành giúp tôi."

King vừa định hỏi đi Nam Thành làm gì.

Chử Qua đã gào lên trong điện thoại: "Ngay bây giờ!"

"Lập tức!"

"Luôn đi!"

Gấp như vậy, King còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì: "Cô Chử Qua, có chuyện gì à"

Giọng cô cực kỳ lớn, rung lên đầy vui sướng: "Có chuyện lớn rồi!"

"Tôi! Hết! Ế! Rồi"

"Tôi có bạn trai rồi!"

"Bạn trai tôi là Khương Cẩm Vũ!"

À ha, khoe khoang à?

King trưng bộ mặt lạnh lùng của tay súng thiện xạ đứng đầu ở trấn Xisu ra: "Cho nên, cô đi Nam Thành tìm cậu ta à?"

"Nói thừa."

Chử Qua đã không chờ được nữa: "Đừng nói nhiều nữa, mau đi sắp xếp đi."

Dáng vẻ vội vã này vô cùng giống mấy tên hái hoa tặc trong phim võ hiệp mà anh ta hay xem. King chân thành đề nghị: "Cô Chử Qua, tôi xem rất nhiều phim truyền hình và nhận ra phụ nữ phương Đông đều nên rụt rè một chút.

Giống như nữ chính trong bộ phim võ hiệp mà anh ta mới xem tối qua ấy, đeo mạng che không thể lộ mặt cho đàn ông nhìn thấy, toàn thân toát ra khí chất tôn quý mà chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.

Anh ta cảm thấy, phụ nữ phương Đông rụt rè thì sẽ càng hấp dẫn hơn.

Chử Qua tặng anh ta mấy chữ: "Anh thì hiểu

cái đ*t gì.

King cạn con m* nó lời.

"Mau đi sắp xếp đi."

Cô rất sốt ruột nên uy hiếp anh ta: "Còn nói nhiều nữa là tôi cắt wifi chung cư của anh đấy."

King không dám nói gì thêm nữa.

Chân lý đầu tiên anh ta học được sau khi rời khỏi thị trấn Xisu chính là: Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng wifi không thể ngừng! Anh ta lập tức tuân lệnh: "Tôi làm ngay đây."

Buổi trưa ngày hôm sau, mấy thầy giáo của Đại học Tây Giao cùng ra ngoài ăn cơm, đến khi quay về khách sạn thì đã gần 1 giờ.

Minh Kỳ vừa đi vừa chat Wechat nên bị rớt lại phía sau cùng: "Cô giáo ở Đại học Bách khoa đang gợi ý tối đi hát karaoke, mọi người có đi không?"

Lúc đó thầy giáo trẻ tuổi nhất ngoài Khương Cẩm Vũ ra hỏi: "Cô giáo chân dài kia có đi không?"

"Có"

"Thế thì phải đi chứ.

Làm bên máy tính vẫn luôn là mật ít ruồi nhiều.

Trương Hướng Dương cũng giơ tay: "Tính thêm tớ nữa"

Minh Kỳ hỏi Khương Cẩm Vũ đi đằng trước: "Cẩm Vũ thì sao? Cậu có đi không?"

Anh trả lời mà không quay đầu lại: "Không đi."

Minh Kỳ cười he he, trêu chọc: "Cẩm Vũ à, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng một thanh niên hào hoa phong nhã như cậu sao lại cứ phải tự giam mình ở trong phòng cả ngày làm gì chứ. Nơi phồn hoa này rất nhiều thứ để chơi mà, đừng lãng phí tuổi xuân như thế"

"Tôi đang viết một chương trình giám sát, tháng sau đến hạn deadline rồi."

Anh thuận miệng giải thích vài câu: "Đối tác đã cho ứng trước 10 triệu nên tôi không thể chậm được."

Các đồng nghiệp sững sờ ngơ ngẩn.

Ứng trước 10 triệu á!

Minh Kỳ nói lại: "À, là bọn tôi đang lãng phí tuổi xuân mới đúng"

Không hổ là át chủ bài của khoa Máy tính trường Đại học Tây Giao nhi!

"Hơn nữa, tôi có bạn gái rồi nên không chơi bời bên ngoài được" Nói xong, anh liếc mắt nhìn đồng hồ rồi đi nhanh hơn.

Trương Hướng Dương cảm thấy hình như mình nghe nhầm hay sao ấy: "Cậu ta vừa nói cái gì vậy?"

Minh Kỳ thuật lại: "Cậu ta có bạn gái rồi."

"Mỗi ngày trừ đi dạy lập trình, thì bạn gái cậu ta là nhà nước phát cho à? Sao lại không phát cho tôi một người chứ!"

A, anh ta đột nhiên nhớ ra một việc: "Cẩm Vũ, có phải bạn gái của cậu người trên Tieba đó..."

Vừa đi đến chỗ rẽ của hành lang, họ đã có thể nhìn thấy có một người đang ngồi chờ ở cửa phòng của Khương Cẩm Vũ.

Chử Qua không đứng lên mà giữ nguyên tư thế ngồi rồi ngẩng đầu nói: "Bạn gái anh ấy chính là tôi"

Cô cười: "Chính là người trên Tieba đó"

Các đồng nghiệp đều đứng hình.

Mọi người đều chưa có ai thoát kiếp độc thân, tất cả cũng đã chuẩn bị tinh thần để kết hôn với mã code lập trình rồi. Kết quả là thằng nhóc nhỏ tuổi nhất chẳng nói chẳng rằng đã chạy tới diễn đàn Tieba của trường lĩnh một cô bạn gái về. Hơn nữa, lại còn là một cô nàng con lai trẻ trung xinh đẹp như vậy nữa.

Các đồng nghiệp tỏ vẻ vô cùng tổn thương.

"Sao em lại tới đây?" Khương Cẩm Vũ đi đến bên cạnh bạn gái mình.

Cô vẫn ngồi đó, ngửa đầu nói: "Cẩm Vũ, em ngồi tê cả chân rồi, không đứng dậy được."

Cô vươn tay: "Anh đỡ em đi"

Khóe miệng Khương Cẩm Vũ hơi nhếch lên,

anh ngồi xuống đỡ cô dậy. "Cẩm Vũ, không giới thiệu một chút à"

Minh Kỳ nhướng mày đầy ẩn ý.

Khương Cẩm Vũ dùng tay phải đặt ở trên eo Chử Qua, tay trái nắm tay cô rồi giới thiệu: "Bạn gái của tôi, Chử Qua."

Rất xinh đẹp.

Giống như búp bê vậy.

Minh Kỳ cười cực kỳ nhiệt tình rạng rỡ: "Chào em, em gái nhỏ"

Chử Qua thoải mái nói: "Em không nhỏ, em đã đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn, có thể kết hôn với Cẩm Vũ rồi ạ."

Các đồng nghiệp đều cạn lời.

Cũng chẳng thể trách được, chỉ có cô gái trong sáng mà thẳng thắn, phấn đấu quên mình như vậy, mới có thể lay động được núi băng gom hết sự lạnh lẽo của thế gian như

Khương Cẩm Vũ.

"Em có đi được không?" Khương Cẩm Vũ hỏi nhưng tay thì vẫn đỡ eo cô.

Chân cô đã đỡ tê hơn rồi: "Được ạ."

Anh lấy chìa khóa ra mở cửa phòng đưa cô vào, sau đó quay đầu lại, nói: "Buổi chiều xin nghỉ hai tiếng giúp tôi nhé"

Minh Kỳ làm dấu tay OK: "Cho cái lý do xin nghỉ nào"

Anh suy nghĩ rồi đáp: "Bạn gái đến chơi".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện