"Ai cho phép con nói số điện thoại của mẹ con cho người lạ biết?"
Hình như ba tức giận rồi.
Cậu bé đứng ngay ngắn: "Vinh Vinh không phải là người lạ ạ."
Thời Cẩn đặt cốc trà xuống, giọng điệu thong thả nhưng nghiêm túc: "Lúc sáng ba đã nói gì với con?"
Cậu bé khoảng đứng nghiêm, nhắc lại trọn vẹn lời ba nó đã nói: "Không được phép nói chuyện của mẹ cho người khác biết"
Thời Cẩn nói ngắn gọn: "Đi úp mặt vào tường"
"Vâng."
Cậu bé cúi đầu có chút đau khổ, nhưng vẫn nghe lời ba, nghiêm túc đứng úp mặt vào bức tường bên cạnh cửa phòng đọc sách để sám hối.
Thời Cẩn mở cửa phòng đọc sách ra, trước khi đi vào trong, anh hỏi: "Con đã biết lỗi chưa?"
Vẫn chưa biết.
Thiên Bắc lắc đầu.
"Khi nào biết lỗi thì vào đây" Thời Cẩn đóng cửa lại.
Khương Cửu Sênh không đành lòng, cô đi theo anh vào phòng đọc sách: "Thời Cẩn à"
Thời Cẩn ngoan ngoãn đi tới: "Ừ?"
Khương Cửu Sênh cau mày nói với anh: "Thiên Bắc vẫn còn nhỏ, anh đừng nghiêm khắc với nó quá."
Cách giáo dục con của cô và Thời Cẩn khác nhau, nhưng lại giống phần lớn các cặp ba mẹ trên thế giới này, là kiểu mẹ hiền từ ba nghiêm khắc. Cô mềm mỏng, còn Thời Cẩn thì cứng rắn hơn một chút.
Thời Cẩn cúi đầu hôn lên mặt cô, nói: "Thiên Bắc là bé trai, không thể nuông chiều được."
Nói thì nói thế...
Nhưng Khương Cửu Sênh vẫn thương con, cô đẩy Thời Cẩn qua một bên, mở cửa đi ra ngoài.
Thời Cẩn á khẩu.
Thiên Bắc vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, nghiêm chỉnh đứng úp mặt vào tường.
Khương Cửu Sênh bước tới, ngồi xổm xuống: "Thiên Bắc, con không cần úp mặt nhìn tường nữa, vào phòng chơi đi con"
Thiên Bắc lắc đầu, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, giọng nói non nớt nhưng lời nói ra lại già dặn vô cùng: "Không được đâu mẹ, con đang suy nghĩ về lỗi lầm của mình"
Cậu còn nghiêm trang đọc thuộc lòng hai câu nói cực kỳ văn vẻ: "Người xưa có câu, kẻ tiểu nhân không có lỗi, người quân tử thường thiếu sót, làm mà chẳng đạt, phải quay lại tìm nguyên nhân ở chính mình"
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Ôi chàng quân tử bé nhỏ này thật là...
Cô mỉm cười: "Ai dạy con thế?"
Thiên Bắc nói: "Dạ ông ngoại dạy con, nhưng con không hiểu nghĩa, sau đó ba đã nói cho con biết"
Ba nói, tự xét lại mình cũng là một cách rèn luyện nâng cao phẩm chất.
Khương Cửu Sênh phì cười, hai ba con này thật là....
Sau khi đứng được 15 phút, Thời Thiên Bắc gõ cửa phòng đọc sách.
"Vào đi." Thời Cẩn đang làm việc.
Thiên Bắc vào phòng, vác cái ghế nhỏ ở cửa tới, ngồi xuống.
Thời Cẩn nhướng mày hỏi: "Con biết lỗi chưa?"
Giọng nói non nớt vang lên: "Con biết rồi ạ"
"Nói thử xem"
Thiên Bắc nói cho ba biết kết quả cậu rút ra sau khi tự kiểm điểm: "Không được nói số điện thoại của mẹ cho người khác biết, vì mẹ là người của công chúng"
Cậu nói vô cùng nghiêm túc: "Sợ có người xấu muốn làm hại mẹ"
Thiên Bắc vẫn còn nhớ tháng trước có một chú xấu xa bám theo mẹ vào nhà vệ sinh nữ. Chú xấu xa kia là fan của mẹ, tặng mẹ một bó hoa, nhưng trong hoa lại lắp thiết bị theo dõi.
"Đúng"
Thời Cẩn đáp lại một chữ, sau đó mở ngăn kéo lấy một lọ sữa chua đào vàng ra, đây là sản phẩm mới, được đóng vào lọ nhỏ.
Anh hỏi: "Con muốn uống không?"
Thiên Bắc lập tức gật đầu: "Có ạ"
Thời Cẩn mở lọ sữa chua ra, đặt ở trên bàn làm việc: "Cầm lấy đi"
Thiên Bắc vô cùng vui vẻ bước tới cầm lọ sữa chua, cậu nói với ba: "Cảm ơn ba." Ba vẫn rất thương cậu, còn mở nắp sữa chua giúp cậu nữa.
"Ngồi xuống uống đi."
"Dạ" Cậu ôm lọ sữa chua ngồi xuống ghế nhỏ uống.
Sữa chua đóng lọ rất ít, chỉ uống một lát là hết sạch.
Thời Cẩn đang trả lời email công việc: "Con muốn uống nữa không?"
"Có ạ"
Thời Cẩn lại lấy một lọ nữa ra, mở nắp rồi đặt ở trên bàn.
Thiên Bắc cực kỳ thỏa mãn.
Trả lời email xong, Thời Cẩn đứng dậy, đưa cho Thiên Bắc một tờ giấy: "Con hãy học thuộc cái này đi."
Là số điện thoại của ba.
Thời Thiên Bắc cực kỳ cảm động, cảm thấy ba rất thương mình. Cậu thật là hạnh phúc.
Trong nửa tháng sau đó, Khương Cẩm Vũ có một đề tài quan trọng, anh là người phụ trách chính của đề tài nên bận rộn suốt ngày suốt đêm không nghỉ, ở luôn lại trường học tận nửa tháng.
Ngoại trừ lúc học ké, Chử Qua chẳng mấy khi gặp được anh, vả lại cô cũng sợ quấy rầy tới anh. Cô chỉ đến chỗ anh ở trong trường mấy lần để đưa canh, là vì Khương Cửu Sênh nhờ cô đi đưa. Có lẽ chị ấy đã nhìn ra tâm tư thiếu nữ của cô nên có ý tác hợp. Chử Qua không quen thân với các bạn trong lớp lắm, bởi vì chỉ có một mình cô là nữ, nên ngoài lúc lên lớp ra thì cô và đám sinh viên nam kia hầu như không hề giao lưu. Nhưng mà, cô lại khá quen mặt mọi người ở lớp đại học năm hai do Khương Cẩm Vũ giảng dạy, có mấy sinh viên nữ nhìn thấy cô thì cũng chào hỏi.
Tới chủ nhật, Khương Cẩm Vũ mới về nhà, cơm tối cũng không ăn, nằm xuống ngủ luôn.
10 giờ ngày hôm sau, Chử Qua có tiết học, Khương Cẩm Vũ cũng có tiết dạy, hai người gặp nhau ở cổng khu chung cư.
"Chào buổi sáng"
Khương Cẩm Vũ đáp: "Chào buổi sáng"
Anh đang dắt chiếc xe đạp địa hình đã được sửa chữa lại, có thêm yên sau, bởi vì thỉnh thoảng anh phải chở Thiên Bắc, nên đã cố tình lắp thêm yên sau.
Chử Qua nhìn yên sau xe đạp vài lần: "Anh đi xe đạp đến trường à?"
"Ừ.""
Đạp xe từ Ngự Cảnh Ngân Loan tới Đại học Tây Giao mất hơn 50 phút, lái xe thì không tới 20 phút. Chử Qua nhìn đồng hồ, chỉ mới 9 giờ.
Cô nói: "Em cũng rất thích đi xe đạp"
Cách vài giây cô lại nói thêm: "10 giờ em mới có tiết, đi muộn một chút cũng được."
Lại cách thêm vài giây: "Xe đạp của anh đẹp quá!"
Cô đi tới chỗ ngồi phía sau xe đạp, sờ lên yên xe, chớp chớp đôi mắt hạnh tròn xoe: "Yên sau xe đạp cũng đẹp ghê!"
Khương Cẩm Vũ cạn lời.
Khương Cẩm Vũ dắt xe đạp tới bên cạnh cô: "Để anh chở em"
Cô lập tức gật đầu: "Vâng ạ, vâng ạ."
Trên con đường đối diện, King và Yan thấy Chử Qua lên xe đạp bèn rất biết điều lái xe ra xa một chút, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định đi theo sau, không để cô rời khỏi tầm mắt.
Chử Qua ngồi lên yên sau, vịn tay vào yên xe của mình. Khương Cẩm Vũ đạp xe rất chậm. Hôm nay cô mặc quần yếm màu xanh da trời rất nhạt, cùng một màu với áo của anh.
Mặt trời hơi chói mắt, cô nheo mắt lại: "Cẩm Vũ ơi."
"Ơi."
Chử Qua hỏi cậu: "Anh có xem phim chị anh đóng không?"
"Có xem
Anh không thích xem phim, nhưng phim Khương Cửu Sênh đóng thì anh đều xem hết, thậm chí còn ra rạp xem.
"Đế Hậu" thì sao, anh đã xem chưa?" Đây là bộ phim Chử Qua thích nhất, tối hôm qua cô lại xem lại một lần nữa, khóc đến nỗi bây giờ mắt vẫn còn cay.
"Anh xem rồi" Khương Cẩm Vũ nhìn đường, cô ấy rất nhẹ, nên anh đạp xe rất dễ dàng.
Nói đến bộ phim này, Chử Qua bắt đầu bật chế độ ba hoa.
Cô nói: "Em rất thích Oanh Trầm" Rồi nói tiếp: "Dung Lịch cũng rất tốt"
Cô hơi bùi ngùi, vẻ mặt còn có chút đau buồn: "Bọn họ rất đẹp đôi, cũng rất yêu nhau."
"Tiếc thật" Chử Qua lại càng buồn rầu hơn, lẩm bẩm: "Tại sao lại không có cảnh giường chiếu nhỉ?"
Khương Cẩm Vũ nghẹn lời.
Anh không muốn nói về chủ đề cảnh giường chiếu.
Chử Qua vẫn đang lải nhải không ngừng: "Có mỗi một cảnh hôn thôi"
Cô ai oán: "Lại còn là diễn viên đóng thế."
Cô rất thích Oanh Trầm và Dung Lịch. Đứng ở góc độ của mẹ ruột, cô vô cùng hy vọng nhìn thấy bọn họ được hạnh phúc trọn vẹn.
"Tối hôm qua xem xong em không thể nào ngủ được."
Nỗi oán hờn của cô cực kỳ sâu sắc: "Bọn họ yêu nhau như vậy, tại sao lại không có cảnh giường chiếu chứ!"
Khương Cẩm Vũ á khẩu.
Lại quay lại chủ đề cảnh giường chiếu rồi đấy.
Anh ngắt mạch câu chuyện: "Là giả cả thôi"
"Em biết mà."
Đương nhiên cô biết không phải là thật, nhưng trọng điểm là: "Nhưng tại sao lại không có cảnh giường chiếu?"
Khương Cẩm Vũ cạn lời.
Dường như cô rất cố chấp với cảnh giường chiếu.
Khương Cẩm Vũ bèn cho cô một lời giải thích: "Chị gái anh không quay cảnh giường chiếu, anh rể của anh không đồng ý. Cảnh hôn cũng không được."
Chử Qua giảm yêu cầu: "Dùng diễn viên đóng thế cũng được mà"
Cho người hâm mộ điện ảnh cái để tưởng tượng cũng được cơ mà..
Cô thở dài: "Dung Lịch và Oanh Trầm không hề viên mãn chút nào cả."
Cô thương cảm: "Buồn quá đi mất"
Cô tiếc nuối: "Nếu như có cảnh giường chiếu thì tốt biết bao"
Trí tưởng tượng của cô rất phong phú: "Sau đó sinh một cục cưng nữa."
Cuối cùng, cô tự mình vừa nói vừa cười: "Vậy thì sẽ có người kế thừa ngai vàng rồi"
Cô thao thao bất tuyệt suốt cả dọc đường, câu chuyện xoay quanh ba chủ đề là ngôi vị Hoàng Đế, cảnh hôn, và cảnh giường chiếu.
Xe đạp bất ngờ kêu lọc cọc...
Bánh xe vấp phải một cục đá, thân xe bị chấn động, cô gái đang ngồi lải nhải không ngớt ở yên sau lập tức im lặng, ôm lấy eo của anh.
Chử Qua ngạc nhiên: "Cẩm Vũ, eo của anh nhỏ thật đấy"
Cơ thể Khương Cẩm Vũ cứng đờ.
Sau đó, tay lái của anh bị lệch hướng, xe đi xiêu xiêu vẹo vẹo một đoạn, tông thẳng vào cột đèn đường, khiến cả chiếc xe đạp bị đổ xuống.
Chử Qua kêu 'ối' một tiếng.
Khương Cẩm Vũ chống tay xuống đất nên không bị thương, anh lập tức nhấc chiếc xe đạp đang đè lên cô ra, hốt hoảng hỏi cô: "Em bị va vào đâu đấy?"
Chử Qua vẫn còn ngồi dưới đất, một tay đang ôm mắt cá chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Chân."
Khương Cẩm Vũ nhìn chân của cô, đưa tay ra định chạm vào, nhưng lại không dám đụng lung tung, nên có phần luống cuống tay chân: "Em đau lắm à?"
Cô gật đầu: "Ừ, em đau lắm"
Khương Cẩm Vũ nhíu chặt lông mày: "Có cử động được không?"
Cô hơi cử động mắt cá chân, nhăn mặt lại: "Không cử động được rồi"
Khương Cẩm Vũ ngập ngừng một chút, nói một tiếng xin lỗi rồi bé cô đi vào công viên bên cạnh, đặt cô ngồi lên ghế.
Anh xắn ống quần cô lên, quả nhiên là mắt cá chân của cô đã bị đỏ: "Để anh đưa em đi bệnh viện"
Chử Qua nhìn đồng hồ: "10 giờ anh còn có tiết dạy mà."
Anh khăng khăng: "Đến bệnh viện trước đã"
Cô cũng khăng khăng: "Anh là giáo viên, không thể vô cớ nghỉ dạy được."
Cô nói tiếp: "Anh tới trường trước đi, em sẽ bảo King đưa em đi bệnh viện."
Khương Cẩm Vũ không đáp lại.
Cô chỉ vào chiếc xe đang đỗ trên con đường đối diện: "Anh ấy lái xe kìa, rất thuận tiện."
Khương Cẩm Vũ suy tính một lát, cuối cùng đồng ý: "Tới bệnh viện thì gọi điện thoại cho anh"
"Ok."
"Chân em đau lắm." Cô nắm tay áo của anh: "Anh bế em lên xe được không?"
Chử Qua là tiểu bá vương lớn lên ở thị trấn Xisu, không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc cần phải làm nũng, cô sẽ thu hết răng nanh móng vuốt lại, chỉ làm một cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa khéo léo.
Khương Cẩm Vũ cúi người bế cô lên.
Cô mỉm cười nhìn khuôn mặt đang dần dần đỏ bừng của anh.
King nhanh chóng xuống xe, mở cửa ra giúp họ. Khương Cẩm Vũ đặt cô vào ghế sau, một chân vẫn còn giẫm ở trong xe. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cô, chưa xuống xe ngay.
"Anh mau đi dạy đi."
Chử Qua nói: "Em không sao đâu. Cô lại nói thêm: "Lát nữa gặp anh ở trường học sau"
"Ừ."
Khương Cẩm Vũ xuống xe, đóng cửa lại, đạp xe rời đi.
Chử Qua vẫn còn dán mặt vào cửa kính xe ô tô, nhìn theo bóng lưng của anh.
King đang ngồi ở ghế phụ lái hỏi cô: "Cô Chử Qua, cô bị gãy chân à?"
"Không" Chử Qua xoay xoay cổ chân, hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được.
King nói một câu thành thật: "Lúc ở thị trấn Xisu, khi cô bị gãy chân, vẫn cứ..."
Anh ta chỉ mới học tiếng Trung được một thời gian ngắn, vẫn chưa thành thạo nên không biết nhiều thành ngữ, nhưng gần đây anh ta đang đắm chìm trong một bộ phim võ thuật, học được rất nhiều từ mới, ví dụ như: "Vượt nóc băng tường, vận khinh công đi trên nước"
Chử Qua nở một nụ cười tươi như nắng mai với anh ta: "King à, anh có biết Phật sơn vô ảnh cước không?"
Anh ta đã từng nghe nhắc đến 'Phật sơn vô ảnh cước ở trong phim võ thuật.
Anh ta trả lời: "Không biết"
Khuôn mặt Chử Qua cực kỳ vô hại: "Tôi biết đấy, anh có muốn thử một chút không?"
King ngậm miệng lại. Khương Cẩm Vũ nhận được điện thoại của
Chử Qua vào giờ nghỉ giữa tiết.
Anh đi ra ngoài giảng đường nhận điện thoại: "Em bị thương có nặng không?"
"Không nặng ạ."
Nói xong câu này, cô lại nói liên tiếp thêm vài câu.
"Bác sĩ nói không được đi lại"
"Tốt nhất là không nên đặt chân xuống đất"
Giọng nói của cô buồn rầu: "Nhưng mà làm thế nào đây? King phải vào lớp rồi"
Cô lại càng buồn rầu hơn: "Bạn cùng phòng cũng không ở nhà"
Cuối cùng, cô còn thở dài một hơi.
Khương Cẩm Vũ hiểu ý của cô: "Anh sẽ qua đón em"
Cô đáp lại ngay: "Vâng ạ..." Vui vẻ đến nỗi giọng nói cũng hưng phấn hẳn lên.
Sau khi hỏi địa chỉ xong, Khương Cẩm Vũ cúp điện thoại và nhìn đồng hồ, còn 8 phút nữa, anh vội vàng chạy ngay tới đó.
Chử Qua đang ngồi trên băng ghế dài cạnh con đường mòn ít người qua lại, vẫy tay với Khương Cẩm Vũ ở đằng xa: "Cẩm Vũ ơi."
Cô đứng dậy, đặt một chân xuống đất: "Em ở đây."
Khương Cẩm Vũ đi qua đó, quan sát chân phải của cô. Mắt cá chân đã được băng lại, cô đã bỏ chiếc giày vải bên phải ra, bàn chân bị thương đang xỏ một chiếc dép lê lón.
Anh hỏi: "Giờ em tới lớp học à?"
"Em xin phép rồi." Là môn học tự chọn không quan trọng, cô không muốn đi, cô muốn ở cùng với anh.
Khương Cẩm Vũ lại hỏi: "Vậy về ký túc xá à?"
"Không về đâu."
Cô có lý do chính đáng: "Ký túc xá không có ai cả, buồn lắm" Cho nên, kết luận cuối cùng của cô là: "Em đi học ké tiết của anh"
Khương Cẩm Vũ bước tới gần hơn một chút, ngồi xổm xuống: "Để anh cõng em."
"Vâng"
Chử Qua leo lên lưng của cậu, vòng hai cánh tay qua ôm cổ Khương Cẩm Vũ một cách tự nhiên.
"Cẩm Vũ ơi"
"Ơi."
Cô duỗi ngón tay ra, sờ lướt qua tai của cậu: “Tai anh lại đỏ này."
Khương Cẩm Vũ không nói lời nào, tai càng đỏ hơn.
Anh chưa từng tiếp xúc với người khác phái, chỉ làm bạn với ngôn ngữ lập trình, máy vi tính và game. Chử Qua là người đầu tiên, cũng là cô gái duy nhất mà anh quen.
Cho nên, Khương Cẩm Vũ không biết có phải là tất cả các cô gái đều thích... thích chọc ghẹo như thế này không.
Bởi vì đang cõng cô trên lưng, hơn nữa chân cô còn đang bị thương, vì vậy Khương Cẩm Vũ đi rất chậm, cho nên hiển nhiên là anh đã đến muộn. Trước giờ anh luôn rất đúng giờ, đây là lần đầu tiên đến muộn, lúc anh đỡ Chử Qua ngồi xuống, cả phòng học đều xôn xao.
Bởi vì Chử Qua là con lai, hơn nữa ngoại hình lại xinh đẹp, nên sau mấy tiết đi học ké, sinh viên trong lớp đều nhận ra cô.
Khương Cẩm Vũ quay lại trên bục giảng, điều chỉnh lại nhịp thở: "Xin lỗi, tôi đến muộn. Anh mở máy vi tính ra, nói: "Bắt đầu học thôi."
Chử Qua không mang sách theo, nên cô chỉ chống cằm nhìn Khương Cẩm Vũ giảng bài. Nội dung bài giảng là lập trình của năm hai, cổ nghe không hiểu gì cả, nhưng không sao, chỉ cần nghe giọng nói êm ái của Cẩm Vũ là đủ rồi, cô có thể nghe giọng nói này của anh suốt cả một trăm năm.
"Không biết xấu hổ"
Phía trước thình lình truyền tới một câu như vậy.
Chử Qua nhận ra cô gái vừa lên tiếng, cô từng thấy cô ta thu bài tập trên lớp. Cô ta là lớp phó học tập của lớp này, cũng là "con hồ ly tinh" lần trước lên hỏi bài Cẩm Vũ.
Chử Qua liếc nhìn cô ta, bởi vì đang trong giờ học, nên giọng của cô rất nhỏ: "Tôi không nghe rõ, nhắc lại thêm lần nữa xem nào"
Đối phương ngậm miệng.
So với Đàm Diệu Duy, cô gái ngồi bên cạnh lại thân thiện hơn nhiều, cô ấy dựng thẳng sách đặt trên bàn học để chặn tầm nhìn của người trên bục giảng, sau đó tiến lại bắt chuyện: "Mình tên là Phương Viên, bạn tên gì?"
Khuôn mặt hơi vuông, đôi mắt tròn tròn, tiếng Trung thật là thâm thúy, tên này đặt rất hay.
Chử Qua nói: "Mình tên là Chử Qua."
Phương Viên có phần thích buôn chuyện, cô ấy không nén được lòng tò mò: "Bạn là bạn gái của thầy Khương lớp mình à?"
Chử Qua lắc đầu.
Từ trước tới nay bên cạnh thầy Khương chưa từng xuất hiện cô gái nào, nữ sinh xinh đẹp đến đâu thầy ấy cũng chẳng nhìn lấy một cái. Nghe nói hoa khôi của học viện nghệ thuật cũng từng theo đuổi thầy Khương, nhưng thầy Khương không thèm để ý tới người ta một lần. Vừa rồi thầy Khương đã bế Chử Qua vào phòng học, nói không có gì mờ ám thì Phương Viên còn lâu mới tin.
Nếu không có gì mờ ám thì Chử Qua có thể liên tục tới học ké như vậy sao? Phương Viên vẫn cảm thấy mùi gian tình nồng nặc: "Vậy hai người có quan hệ thế nào?"
Chử Qua ngẫm nghĩ: "Là quan hệ không bình thường"
Cô quen biết Cẩm Vũ từ năm 17 tuổi, đến bây giờ đã được 4, 5 năm rồi, cô còn là ân nhân cứu mạng của anh nữa. Điều đó chứng tỏ không thể là quan hệ bình thường được, mà phải là quan hệ bất thường, à không đúng, phải là quan hệ cực kỳ bất thường.
Mặt Phương Viên kiểu 'Tớ biết ngay là có gì đó mờ ám mà." nhìn Chử Qua với ánh mắt mang n tầng ý nghĩa.
"Bạn oi."
Bạn nam ở đằng sau nằm bò ra mặt bàn, ló đầu lên gọi một tiếng.
Chử Qua dựa lưng vào bàn học phía sau: "Gọi tớ à?"
Bạn nam kia cũng có chút đẹp trai, mắt một mí, đẹp kiểu lưu manh, cậu ta hạ giọng thì thào như đang kể chuyện bí mật: "Add Wechat được không?"
Thứ kiêng kỵ nhất ở một nơi như thị trấn Xisu chính là giao tiếp xã hội, nên từ trước tới nay Chử Qua chưa bao giờ dùng Wechat, các ứng dụng trong điện thoại di động đều do King cài giúp cô từ dạo trước, cũng có vài người bạn, nhưng cô chưa từng trò chuyện với họ. Cô muốn tạo quan hệ tốt để sau này dễ dàng đảm nhiệm chức phu nhân của giảng viên lớp này, bèn đưa điện thoại cho cậu ta quét mã.
Đúng vào lúc này, đột nhiên cô bị điểm danh.
"Chử Qua"
Chử Qua lập tức trả lời theo phản xạ có điều kiện: "Có!"
Bạn nam ở phía sau bật cười.
Khương Cẩm Vũ ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc, toàn thân đều toát ra phong thái nhà học thuật nghiêm nghị: "Kết quả đầu ra của chương trình này là bao nhiêu?".
Hình như ba tức giận rồi.
Cậu bé đứng ngay ngắn: "Vinh Vinh không phải là người lạ ạ."
Thời Cẩn đặt cốc trà xuống, giọng điệu thong thả nhưng nghiêm túc: "Lúc sáng ba đã nói gì với con?"
Cậu bé khoảng đứng nghiêm, nhắc lại trọn vẹn lời ba nó đã nói: "Không được phép nói chuyện của mẹ cho người khác biết"
Thời Cẩn nói ngắn gọn: "Đi úp mặt vào tường"
"Vâng."
Cậu bé cúi đầu có chút đau khổ, nhưng vẫn nghe lời ba, nghiêm túc đứng úp mặt vào bức tường bên cạnh cửa phòng đọc sách để sám hối.
Thời Cẩn mở cửa phòng đọc sách ra, trước khi đi vào trong, anh hỏi: "Con đã biết lỗi chưa?"
Vẫn chưa biết.
Thiên Bắc lắc đầu.
"Khi nào biết lỗi thì vào đây" Thời Cẩn đóng cửa lại.
Khương Cửu Sênh không đành lòng, cô đi theo anh vào phòng đọc sách: "Thời Cẩn à"
Thời Cẩn ngoan ngoãn đi tới: "Ừ?"
Khương Cửu Sênh cau mày nói với anh: "Thiên Bắc vẫn còn nhỏ, anh đừng nghiêm khắc với nó quá."
Cách giáo dục con của cô và Thời Cẩn khác nhau, nhưng lại giống phần lớn các cặp ba mẹ trên thế giới này, là kiểu mẹ hiền từ ba nghiêm khắc. Cô mềm mỏng, còn Thời Cẩn thì cứng rắn hơn một chút.
Thời Cẩn cúi đầu hôn lên mặt cô, nói: "Thiên Bắc là bé trai, không thể nuông chiều được."
Nói thì nói thế...
Nhưng Khương Cửu Sênh vẫn thương con, cô đẩy Thời Cẩn qua một bên, mở cửa đi ra ngoài.
Thời Cẩn á khẩu.
Thiên Bắc vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, nghiêm chỉnh đứng úp mặt vào tường.
Khương Cửu Sênh bước tới, ngồi xổm xuống: "Thiên Bắc, con không cần úp mặt nhìn tường nữa, vào phòng chơi đi con"
Thiên Bắc lắc đầu, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, giọng nói non nớt nhưng lời nói ra lại già dặn vô cùng: "Không được đâu mẹ, con đang suy nghĩ về lỗi lầm của mình"
Cậu còn nghiêm trang đọc thuộc lòng hai câu nói cực kỳ văn vẻ: "Người xưa có câu, kẻ tiểu nhân không có lỗi, người quân tử thường thiếu sót, làm mà chẳng đạt, phải quay lại tìm nguyên nhân ở chính mình"
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Ôi chàng quân tử bé nhỏ này thật là...
Cô mỉm cười: "Ai dạy con thế?"
Thiên Bắc nói: "Dạ ông ngoại dạy con, nhưng con không hiểu nghĩa, sau đó ba đã nói cho con biết"
Ba nói, tự xét lại mình cũng là một cách rèn luyện nâng cao phẩm chất.
Khương Cửu Sênh phì cười, hai ba con này thật là....
Sau khi đứng được 15 phút, Thời Thiên Bắc gõ cửa phòng đọc sách.
"Vào đi." Thời Cẩn đang làm việc.
Thiên Bắc vào phòng, vác cái ghế nhỏ ở cửa tới, ngồi xuống.
Thời Cẩn nhướng mày hỏi: "Con biết lỗi chưa?"
Giọng nói non nớt vang lên: "Con biết rồi ạ"
"Nói thử xem"
Thiên Bắc nói cho ba biết kết quả cậu rút ra sau khi tự kiểm điểm: "Không được nói số điện thoại của mẹ cho người khác biết, vì mẹ là người của công chúng"
Cậu nói vô cùng nghiêm túc: "Sợ có người xấu muốn làm hại mẹ"
Thiên Bắc vẫn còn nhớ tháng trước có một chú xấu xa bám theo mẹ vào nhà vệ sinh nữ. Chú xấu xa kia là fan của mẹ, tặng mẹ một bó hoa, nhưng trong hoa lại lắp thiết bị theo dõi.
"Đúng"
Thời Cẩn đáp lại một chữ, sau đó mở ngăn kéo lấy một lọ sữa chua đào vàng ra, đây là sản phẩm mới, được đóng vào lọ nhỏ.
Anh hỏi: "Con muốn uống không?"
Thiên Bắc lập tức gật đầu: "Có ạ"
Thời Cẩn mở lọ sữa chua ra, đặt ở trên bàn làm việc: "Cầm lấy đi"
Thiên Bắc vô cùng vui vẻ bước tới cầm lọ sữa chua, cậu nói với ba: "Cảm ơn ba." Ba vẫn rất thương cậu, còn mở nắp sữa chua giúp cậu nữa.
"Ngồi xuống uống đi."
"Dạ" Cậu ôm lọ sữa chua ngồi xuống ghế nhỏ uống.
Sữa chua đóng lọ rất ít, chỉ uống một lát là hết sạch.
Thời Cẩn đang trả lời email công việc: "Con muốn uống nữa không?"
"Có ạ"
Thời Cẩn lại lấy một lọ nữa ra, mở nắp rồi đặt ở trên bàn.
Thiên Bắc cực kỳ thỏa mãn.
Trả lời email xong, Thời Cẩn đứng dậy, đưa cho Thiên Bắc một tờ giấy: "Con hãy học thuộc cái này đi."
Là số điện thoại của ba.
Thời Thiên Bắc cực kỳ cảm động, cảm thấy ba rất thương mình. Cậu thật là hạnh phúc.
Trong nửa tháng sau đó, Khương Cẩm Vũ có một đề tài quan trọng, anh là người phụ trách chính của đề tài nên bận rộn suốt ngày suốt đêm không nghỉ, ở luôn lại trường học tận nửa tháng.
Ngoại trừ lúc học ké, Chử Qua chẳng mấy khi gặp được anh, vả lại cô cũng sợ quấy rầy tới anh. Cô chỉ đến chỗ anh ở trong trường mấy lần để đưa canh, là vì Khương Cửu Sênh nhờ cô đi đưa. Có lẽ chị ấy đã nhìn ra tâm tư thiếu nữ của cô nên có ý tác hợp. Chử Qua không quen thân với các bạn trong lớp lắm, bởi vì chỉ có một mình cô là nữ, nên ngoài lúc lên lớp ra thì cô và đám sinh viên nam kia hầu như không hề giao lưu. Nhưng mà, cô lại khá quen mặt mọi người ở lớp đại học năm hai do Khương Cẩm Vũ giảng dạy, có mấy sinh viên nữ nhìn thấy cô thì cũng chào hỏi.
Tới chủ nhật, Khương Cẩm Vũ mới về nhà, cơm tối cũng không ăn, nằm xuống ngủ luôn.
10 giờ ngày hôm sau, Chử Qua có tiết học, Khương Cẩm Vũ cũng có tiết dạy, hai người gặp nhau ở cổng khu chung cư.
"Chào buổi sáng"
Khương Cẩm Vũ đáp: "Chào buổi sáng"
Anh đang dắt chiếc xe đạp địa hình đã được sửa chữa lại, có thêm yên sau, bởi vì thỉnh thoảng anh phải chở Thiên Bắc, nên đã cố tình lắp thêm yên sau.
Chử Qua nhìn yên sau xe đạp vài lần: "Anh đi xe đạp đến trường à?"
"Ừ.""
Đạp xe từ Ngự Cảnh Ngân Loan tới Đại học Tây Giao mất hơn 50 phút, lái xe thì không tới 20 phút. Chử Qua nhìn đồng hồ, chỉ mới 9 giờ.
Cô nói: "Em cũng rất thích đi xe đạp"
Cách vài giây cô lại nói thêm: "10 giờ em mới có tiết, đi muộn một chút cũng được."
Lại cách thêm vài giây: "Xe đạp của anh đẹp quá!"
Cô đi tới chỗ ngồi phía sau xe đạp, sờ lên yên xe, chớp chớp đôi mắt hạnh tròn xoe: "Yên sau xe đạp cũng đẹp ghê!"
Khương Cẩm Vũ cạn lời.
Khương Cẩm Vũ dắt xe đạp tới bên cạnh cô: "Để anh chở em"
Cô lập tức gật đầu: "Vâng ạ, vâng ạ."
Trên con đường đối diện, King và Yan thấy Chử Qua lên xe đạp bèn rất biết điều lái xe ra xa một chút, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định đi theo sau, không để cô rời khỏi tầm mắt.
Chử Qua ngồi lên yên sau, vịn tay vào yên xe của mình. Khương Cẩm Vũ đạp xe rất chậm. Hôm nay cô mặc quần yếm màu xanh da trời rất nhạt, cùng một màu với áo của anh.
Mặt trời hơi chói mắt, cô nheo mắt lại: "Cẩm Vũ ơi."
"Ơi."
Chử Qua hỏi cậu: "Anh có xem phim chị anh đóng không?"
"Có xem
Anh không thích xem phim, nhưng phim Khương Cửu Sênh đóng thì anh đều xem hết, thậm chí còn ra rạp xem.
"Đế Hậu" thì sao, anh đã xem chưa?" Đây là bộ phim Chử Qua thích nhất, tối hôm qua cô lại xem lại một lần nữa, khóc đến nỗi bây giờ mắt vẫn còn cay.
"Anh xem rồi" Khương Cẩm Vũ nhìn đường, cô ấy rất nhẹ, nên anh đạp xe rất dễ dàng.
Nói đến bộ phim này, Chử Qua bắt đầu bật chế độ ba hoa.
Cô nói: "Em rất thích Oanh Trầm" Rồi nói tiếp: "Dung Lịch cũng rất tốt"
Cô hơi bùi ngùi, vẻ mặt còn có chút đau buồn: "Bọn họ rất đẹp đôi, cũng rất yêu nhau."
"Tiếc thật" Chử Qua lại càng buồn rầu hơn, lẩm bẩm: "Tại sao lại không có cảnh giường chiếu nhỉ?"
Khương Cẩm Vũ nghẹn lời.
Anh không muốn nói về chủ đề cảnh giường chiếu.
Chử Qua vẫn đang lải nhải không ngừng: "Có mỗi một cảnh hôn thôi"
Cô ai oán: "Lại còn là diễn viên đóng thế."
Cô rất thích Oanh Trầm và Dung Lịch. Đứng ở góc độ của mẹ ruột, cô vô cùng hy vọng nhìn thấy bọn họ được hạnh phúc trọn vẹn.
"Tối hôm qua xem xong em không thể nào ngủ được."
Nỗi oán hờn của cô cực kỳ sâu sắc: "Bọn họ yêu nhau như vậy, tại sao lại không có cảnh giường chiếu chứ!"
Khương Cẩm Vũ á khẩu.
Lại quay lại chủ đề cảnh giường chiếu rồi đấy.
Anh ngắt mạch câu chuyện: "Là giả cả thôi"
"Em biết mà."
Đương nhiên cô biết không phải là thật, nhưng trọng điểm là: "Nhưng tại sao lại không có cảnh giường chiếu?"
Khương Cẩm Vũ cạn lời.
Dường như cô rất cố chấp với cảnh giường chiếu.
Khương Cẩm Vũ bèn cho cô một lời giải thích: "Chị gái anh không quay cảnh giường chiếu, anh rể của anh không đồng ý. Cảnh hôn cũng không được."
Chử Qua giảm yêu cầu: "Dùng diễn viên đóng thế cũng được mà"
Cho người hâm mộ điện ảnh cái để tưởng tượng cũng được cơ mà..
Cô thở dài: "Dung Lịch và Oanh Trầm không hề viên mãn chút nào cả."
Cô thương cảm: "Buồn quá đi mất"
Cô tiếc nuối: "Nếu như có cảnh giường chiếu thì tốt biết bao"
Trí tưởng tượng của cô rất phong phú: "Sau đó sinh một cục cưng nữa."
Cuối cùng, cô tự mình vừa nói vừa cười: "Vậy thì sẽ có người kế thừa ngai vàng rồi"
Cô thao thao bất tuyệt suốt cả dọc đường, câu chuyện xoay quanh ba chủ đề là ngôi vị Hoàng Đế, cảnh hôn, và cảnh giường chiếu.
Xe đạp bất ngờ kêu lọc cọc...
Bánh xe vấp phải một cục đá, thân xe bị chấn động, cô gái đang ngồi lải nhải không ngớt ở yên sau lập tức im lặng, ôm lấy eo của anh.
Chử Qua ngạc nhiên: "Cẩm Vũ, eo của anh nhỏ thật đấy"
Cơ thể Khương Cẩm Vũ cứng đờ.
Sau đó, tay lái của anh bị lệch hướng, xe đi xiêu xiêu vẹo vẹo một đoạn, tông thẳng vào cột đèn đường, khiến cả chiếc xe đạp bị đổ xuống.
Chử Qua kêu 'ối' một tiếng.
Khương Cẩm Vũ chống tay xuống đất nên không bị thương, anh lập tức nhấc chiếc xe đạp đang đè lên cô ra, hốt hoảng hỏi cô: "Em bị va vào đâu đấy?"
Chử Qua vẫn còn ngồi dưới đất, một tay đang ôm mắt cá chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Chân."
Khương Cẩm Vũ nhìn chân của cô, đưa tay ra định chạm vào, nhưng lại không dám đụng lung tung, nên có phần luống cuống tay chân: "Em đau lắm à?"
Cô gật đầu: "Ừ, em đau lắm"
Khương Cẩm Vũ nhíu chặt lông mày: "Có cử động được không?"
Cô hơi cử động mắt cá chân, nhăn mặt lại: "Không cử động được rồi"
Khương Cẩm Vũ ngập ngừng một chút, nói một tiếng xin lỗi rồi bé cô đi vào công viên bên cạnh, đặt cô ngồi lên ghế.
Anh xắn ống quần cô lên, quả nhiên là mắt cá chân của cô đã bị đỏ: "Để anh đưa em đi bệnh viện"
Chử Qua nhìn đồng hồ: "10 giờ anh còn có tiết dạy mà."
Anh khăng khăng: "Đến bệnh viện trước đã"
Cô cũng khăng khăng: "Anh là giáo viên, không thể vô cớ nghỉ dạy được."
Cô nói tiếp: "Anh tới trường trước đi, em sẽ bảo King đưa em đi bệnh viện."
Khương Cẩm Vũ không đáp lại.
Cô chỉ vào chiếc xe đang đỗ trên con đường đối diện: "Anh ấy lái xe kìa, rất thuận tiện."
Khương Cẩm Vũ suy tính một lát, cuối cùng đồng ý: "Tới bệnh viện thì gọi điện thoại cho anh"
"Ok."
"Chân em đau lắm." Cô nắm tay áo của anh: "Anh bế em lên xe được không?"
Chử Qua là tiểu bá vương lớn lên ở thị trấn Xisu, không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc cần phải làm nũng, cô sẽ thu hết răng nanh móng vuốt lại, chỉ làm một cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa khéo léo.
Khương Cẩm Vũ cúi người bế cô lên.
Cô mỉm cười nhìn khuôn mặt đang dần dần đỏ bừng của anh.
King nhanh chóng xuống xe, mở cửa ra giúp họ. Khương Cẩm Vũ đặt cô vào ghế sau, một chân vẫn còn giẫm ở trong xe. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cô, chưa xuống xe ngay.
"Anh mau đi dạy đi."
Chử Qua nói: "Em không sao đâu. Cô lại nói thêm: "Lát nữa gặp anh ở trường học sau"
"Ừ."
Khương Cẩm Vũ xuống xe, đóng cửa lại, đạp xe rời đi.
Chử Qua vẫn còn dán mặt vào cửa kính xe ô tô, nhìn theo bóng lưng của anh.
King đang ngồi ở ghế phụ lái hỏi cô: "Cô Chử Qua, cô bị gãy chân à?"
"Không" Chử Qua xoay xoay cổ chân, hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được.
King nói một câu thành thật: "Lúc ở thị trấn Xisu, khi cô bị gãy chân, vẫn cứ..."
Anh ta chỉ mới học tiếng Trung được một thời gian ngắn, vẫn chưa thành thạo nên không biết nhiều thành ngữ, nhưng gần đây anh ta đang đắm chìm trong một bộ phim võ thuật, học được rất nhiều từ mới, ví dụ như: "Vượt nóc băng tường, vận khinh công đi trên nước"
Chử Qua nở một nụ cười tươi như nắng mai với anh ta: "King à, anh có biết Phật sơn vô ảnh cước không?"
Anh ta đã từng nghe nhắc đến 'Phật sơn vô ảnh cước ở trong phim võ thuật.
Anh ta trả lời: "Không biết"
Khuôn mặt Chử Qua cực kỳ vô hại: "Tôi biết đấy, anh có muốn thử một chút không?"
King ngậm miệng lại. Khương Cẩm Vũ nhận được điện thoại của
Chử Qua vào giờ nghỉ giữa tiết.
Anh đi ra ngoài giảng đường nhận điện thoại: "Em bị thương có nặng không?"
"Không nặng ạ."
Nói xong câu này, cô lại nói liên tiếp thêm vài câu.
"Bác sĩ nói không được đi lại"
"Tốt nhất là không nên đặt chân xuống đất"
Giọng nói của cô buồn rầu: "Nhưng mà làm thế nào đây? King phải vào lớp rồi"
Cô lại càng buồn rầu hơn: "Bạn cùng phòng cũng không ở nhà"
Cuối cùng, cô còn thở dài một hơi.
Khương Cẩm Vũ hiểu ý của cô: "Anh sẽ qua đón em"
Cô đáp lại ngay: "Vâng ạ..." Vui vẻ đến nỗi giọng nói cũng hưng phấn hẳn lên.
Sau khi hỏi địa chỉ xong, Khương Cẩm Vũ cúp điện thoại và nhìn đồng hồ, còn 8 phút nữa, anh vội vàng chạy ngay tới đó.
Chử Qua đang ngồi trên băng ghế dài cạnh con đường mòn ít người qua lại, vẫy tay với Khương Cẩm Vũ ở đằng xa: "Cẩm Vũ ơi."
Cô đứng dậy, đặt một chân xuống đất: "Em ở đây."
Khương Cẩm Vũ đi qua đó, quan sát chân phải của cô. Mắt cá chân đã được băng lại, cô đã bỏ chiếc giày vải bên phải ra, bàn chân bị thương đang xỏ một chiếc dép lê lón.
Anh hỏi: "Giờ em tới lớp học à?"
"Em xin phép rồi." Là môn học tự chọn không quan trọng, cô không muốn đi, cô muốn ở cùng với anh.
Khương Cẩm Vũ lại hỏi: "Vậy về ký túc xá à?"
"Không về đâu."
Cô có lý do chính đáng: "Ký túc xá không có ai cả, buồn lắm" Cho nên, kết luận cuối cùng của cô là: "Em đi học ké tiết của anh"
Khương Cẩm Vũ bước tới gần hơn một chút, ngồi xổm xuống: "Để anh cõng em."
"Vâng"
Chử Qua leo lên lưng của cậu, vòng hai cánh tay qua ôm cổ Khương Cẩm Vũ một cách tự nhiên.
"Cẩm Vũ ơi"
"Ơi."
Cô duỗi ngón tay ra, sờ lướt qua tai của cậu: “Tai anh lại đỏ này."
Khương Cẩm Vũ không nói lời nào, tai càng đỏ hơn.
Anh chưa từng tiếp xúc với người khác phái, chỉ làm bạn với ngôn ngữ lập trình, máy vi tính và game. Chử Qua là người đầu tiên, cũng là cô gái duy nhất mà anh quen.
Cho nên, Khương Cẩm Vũ không biết có phải là tất cả các cô gái đều thích... thích chọc ghẹo như thế này không.
Bởi vì đang cõng cô trên lưng, hơn nữa chân cô còn đang bị thương, vì vậy Khương Cẩm Vũ đi rất chậm, cho nên hiển nhiên là anh đã đến muộn. Trước giờ anh luôn rất đúng giờ, đây là lần đầu tiên đến muộn, lúc anh đỡ Chử Qua ngồi xuống, cả phòng học đều xôn xao.
Bởi vì Chử Qua là con lai, hơn nữa ngoại hình lại xinh đẹp, nên sau mấy tiết đi học ké, sinh viên trong lớp đều nhận ra cô.
Khương Cẩm Vũ quay lại trên bục giảng, điều chỉnh lại nhịp thở: "Xin lỗi, tôi đến muộn. Anh mở máy vi tính ra, nói: "Bắt đầu học thôi."
Chử Qua không mang sách theo, nên cô chỉ chống cằm nhìn Khương Cẩm Vũ giảng bài. Nội dung bài giảng là lập trình của năm hai, cổ nghe không hiểu gì cả, nhưng không sao, chỉ cần nghe giọng nói êm ái của Cẩm Vũ là đủ rồi, cô có thể nghe giọng nói này của anh suốt cả một trăm năm.
"Không biết xấu hổ"
Phía trước thình lình truyền tới một câu như vậy.
Chử Qua nhận ra cô gái vừa lên tiếng, cô từng thấy cô ta thu bài tập trên lớp. Cô ta là lớp phó học tập của lớp này, cũng là "con hồ ly tinh" lần trước lên hỏi bài Cẩm Vũ.
Chử Qua liếc nhìn cô ta, bởi vì đang trong giờ học, nên giọng của cô rất nhỏ: "Tôi không nghe rõ, nhắc lại thêm lần nữa xem nào"
Đối phương ngậm miệng.
So với Đàm Diệu Duy, cô gái ngồi bên cạnh lại thân thiện hơn nhiều, cô ấy dựng thẳng sách đặt trên bàn học để chặn tầm nhìn của người trên bục giảng, sau đó tiến lại bắt chuyện: "Mình tên là Phương Viên, bạn tên gì?"
Khuôn mặt hơi vuông, đôi mắt tròn tròn, tiếng Trung thật là thâm thúy, tên này đặt rất hay.
Chử Qua nói: "Mình tên là Chử Qua."
Phương Viên có phần thích buôn chuyện, cô ấy không nén được lòng tò mò: "Bạn là bạn gái của thầy Khương lớp mình à?"
Chử Qua lắc đầu.
Từ trước tới nay bên cạnh thầy Khương chưa từng xuất hiện cô gái nào, nữ sinh xinh đẹp đến đâu thầy ấy cũng chẳng nhìn lấy một cái. Nghe nói hoa khôi của học viện nghệ thuật cũng từng theo đuổi thầy Khương, nhưng thầy Khương không thèm để ý tới người ta một lần. Vừa rồi thầy Khương đã bế Chử Qua vào phòng học, nói không có gì mờ ám thì Phương Viên còn lâu mới tin.
Nếu không có gì mờ ám thì Chử Qua có thể liên tục tới học ké như vậy sao? Phương Viên vẫn cảm thấy mùi gian tình nồng nặc: "Vậy hai người có quan hệ thế nào?"
Chử Qua ngẫm nghĩ: "Là quan hệ không bình thường"
Cô quen biết Cẩm Vũ từ năm 17 tuổi, đến bây giờ đã được 4, 5 năm rồi, cô còn là ân nhân cứu mạng của anh nữa. Điều đó chứng tỏ không thể là quan hệ bình thường được, mà phải là quan hệ bất thường, à không đúng, phải là quan hệ cực kỳ bất thường.
Mặt Phương Viên kiểu 'Tớ biết ngay là có gì đó mờ ám mà." nhìn Chử Qua với ánh mắt mang n tầng ý nghĩa.
"Bạn oi."
Bạn nam ở đằng sau nằm bò ra mặt bàn, ló đầu lên gọi một tiếng.
Chử Qua dựa lưng vào bàn học phía sau: "Gọi tớ à?"
Bạn nam kia cũng có chút đẹp trai, mắt một mí, đẹp kiểu lưu manh, cậu ta hạ giọng thì thào như đang kể chuyện bí mật: "Add Wechat được không?"
Thứ kiêng kỵ nhất ở một nơi như thị trấn Xisu chính là giao tiếp xã hội, nên từ trước tới nay Chử Qua chưa bao giờ dùng Wechat, các ứng dụng trong điện thoại di động đều do King cài giúp cô từ dạo trước, cũng có vài người bạn, nhưng cô chưa từng trò chuyện với họ. Cô muốn tạo quan hệ tốt để sau này dễ dàng đảm nhiệm chức phu nhân của giảng viên lớp này, bèn đưa điện thoại cho cậu ta quét mã.
Đúng vào lúc này, đột nhiên cô bị điểm danh.
"Chử Qua"
Chử Qua lập tức trả lời theo phản xạ có điều kiện: "Có!"
Bạn nam ở phía sau bật cười.
Khương Cẩm Vũ ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc, toàn thân đều toát ra phong thái nhà học thuật nghiêm nghị: "Kết quả đầu ra của chương trình này là bao nhiêu?".
Danh sách chương