Khương Cửu Sênh nói: "Anh ấy ở nhà trông con rồi"
Vũ Văn Thính không biết phải nói gì.
Cô không tưởng tượng ra được dáng vẻ thay tã, cho con bú của một người như Thời Cẩn, hơn nữa...
Cô hỏi Khương Cửu Sênh: "Em bé không quấy khóc à?"
Không sợ Thời Cẩn sao? Cô và Thời Cẩn có gặp mặt vài lần, ấn tượng rất sâu sắc. Anh tạo cho cô một cảm giác rất mâu thuẫn, một quý ông cao quý tựa như bá tước thời trung cổ, nhưng trong mắt một người lịch sự tao nhã như vậy, lại luôn toát lên sự lạnh lùng khiến người ta sởn tóc gáy.
Thời Thiên Bắc còn nhỏ như thế mà không thấy sợ à?
Khương Cửu Sênh mỉm cười, lúc nói đến con, ánh mắt cô vô cùng dịu dàng: "Thiên Bắc nhà tôi không thích quấy khóc. Hơn nữa, bé rất thân với ba"
Vũ Văn Thính cảm thấy thật khó tin.
Họ đi xong thảm đỏ, vừa bước vào sảnh lớn thì Mạc Băng đi đến, đưa điện thoại cho Khương Cửu Sênh, nói: "Điện thoại của bác sĩ Thời nhà em đấy."
Khương Cửu Sênh chào Vũ Văn Thính rồi đi qua một bên nghe máy.
Thời Cẩn hỏi: "Em đến nơi chưa?"
"Em đến rồi"
Anh dặn dò: "Buổi tối trời lạnh, lúc về em mặc nhiều quần áo một chút nhé."
"Vâng"
Khương Cửu Sênh đi đến một chỗ không người, cô tựa vào cửa, cúi đầu, xoắn lấy một lọn tóc rũ xuống, đường nét dưới ánh đèn rất dịu dàng, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
Thời Cẩn rất tỉ mỉ, bình thường đều là anh lo lắng nhiều hơn, mọi việc ăn ở đi lại của cô anh đều hỏi han cẩn thận.
"Anh chuẩn bị bữa ăn khuya cho em rồi, đặt sẵn trên xe đấy"
Bác sĩ Thời nhà cô lúc nào cũng rất dài dòng với cô, cô buồn cười đáp: "Em biết rồi."
Thời Cẩn vẫn chưa dặn dò xong. Anh nói với cô từng việc lớn nhỏ, cuối cùng, ngữ khí có chút nặng nề: "Xong lễ em về ngay nhé, anh ở nhà đợi em."
Khương Cửu Sênh bật cười: "Kết thúc xong em sẽ về nhà ngay, anh đừng đợi em, cứ ngủ trước đi"
"Em chưa về anh ngủ không được."
Anh còn dính cô hơn cả con.
"Thiên Bắc đâu anh? Con có quấy khóc không?"
Dạo này cái gì Thiên Bắc cũng tò mò, ngủ muộn hơn trước rất nhiều, đặt nó lên giường, nó sẽ tự lật mình lăn tới lăn lui.
Nhưng mà, nếu có Thời Cẩn ở đó, Thiên Bắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
"Không em, con đã ngủ rồi.
Quả nhiên, ba trông thì nó sẽ rất ngoan. Khương Cửu Sênh hơi nhớ con: "Con đã uống sữa chưa?"
"Vừa uống xong rồi" Thời Cẩn nói: "Em
đừng lo lắng cho con, em ở bên ngoài phải
chăm sóc tốt cho bản thân nhé"
"Vâng"
Trước khi cúp điện thoại, Thời Cẩn lại lặp lại lần nữa: "Về sớm một chút, anh đợi em.
Ừm, cô cũng hơi nhớ bác sĩ Thời nhà cô rồi.
Đêm hội trao giải vẫn chưa bắt đầu nên bên ban tổ chức sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho nghệ sĩ được mời đến. Có điều, chỗ có hạn, đa số phòng nghỉ ngơi đều là dùng chung, đương nhiên, nếu như địa vị đủ cao thì sẽ được chuẩn bị một gian phòng riêng.
Khương Cửu Sênh và Vũ Văn Thính đều được sắp xếp một phòng riêng, cả dãy phòng đều đóng kín cửa, chỉ có một phòng hé mở một nửa, có âm thanh truyền ra ngoài.
Là giọng nói của một người đàn ông đang mắng chửi
"Đúng là nuôi ong tay áo, nếu như không phải nhờ ông đây, cổ có thể bò đến vị trí của ngày hôm nay không? Con mẹ nó, cô là con đĩ vong ân bội nghĩa!"
Là giọng nói của Hoàng Bình Trung, Vũ Văn Thính bước đến gần một chút.
Chu Kiến Vy tự chế giễu: "Ông mắng rất đúng, chẳng phải tôi đã phải chịu báo ứng rồi đó sao?"
Hoàng Bình Trung sắp 50 tuổi rồi, sức khỏe khá tốt, giọng nói sang sảng: "Đừng tưởng rằng tôi không biết cô có ý định gì."
Lão ta hừ lạnh một tiếng từ mũi: "Một đôi giày rách bị tôi chơi nát, Tô Vấn cũng không chê bẩn à"
Thái độ hờ hững thờ ơ vừa nãy của Chu Kiến Vy biến mất, cô giận dữ nói: "Chuyện của tôi và ông, đừng lôi những người không liên quan vào."
Hoàng Bình Trung khoanh tay nhìn cô: "Ồ, vẫn không nỡ à?"
Lão ta châm biếm, trong mắt đầy vẻ xem thường và chế giễu: "Đã làm điểm rồi còn lập miếu thờ gì nữa, sao thế, Tô Vấn chơi cô rồi không thừa nhận à?"
Chu Kiến Vy vô cùng tức giận: "Hoàng Bình Trung"
Lão ta giơ tay ra, một cái tát đánh mạnh vào mặt Chu Kiến Vy.
Cô mang giày cao gót, bị cái tát ấy đánh đến đứng không vững, ngã xuống mặt đất, bên má trái lập tức sưng đỏ.
"Ha ha."
Hoàng Bình Trung cười độc ác.
"Muốn cắt đứt với tôi sao?"
Lão ta bước đến gần, từ trên nhìn xuống cô, thong thả tháo thắt lưng da trên eo, rút ra: "Cô còn chưa hỏi ông đây có đồng ý không.."
Trong lúc nói, ông ta giơ thắt lưng da trong tay lên, mạnh mẽ đánh xuống tấm lưng trắng như tuyết của người phụ nữ.
"Bốp!"
Thắt lưng da đang vung lên thì bị bắt lấy.
Hoàng Bình Trung quay phắt đầu lại.
Hôm nay Vũ Văn Thính đi một đôi giày không quá cao, cô cao 1m74, còn cao hơn cả Hoàng Bình Trung, nhìn ông ta từ trên xuống.
"Tôi ghét nhất là loại đàn ông đánh phụ nữ."
Cô kéo mạnh, cả sợi thắt lưng da bị kéo qua. Sau đó cô giơ tay lên, đánh lại lên mặt của Hoàng Bình Trung.
Hoàng Bình Trung kêu một tiếng thảm thiết, ôm lấy gương mặt đau rát của mình, gào lên: "Cô là ai hả!"
Vũ Văn Thính ngồi xổm xuống dìu Chu Kiến Vy ngồi lên sofa: "Cô có sao không?"
Chu Kiến Vy khẽ lắc đầu, hốc mắt bỗng đỏ ửng.
Vũ Văn Thính đứng lên, chắn cho Chu Kiến Vy ở phía sau, trong đôi mắt lúc nào cũng yên tĩnh giờ đã nổi sóng, thốt lên từng chữ: "Vũ Văn Thính, Truyền thông Thiên Vũ"
Vũ Văn Thính à.
Oan gia ngõ hẹp.
Gương mặt của Hoàng Bình Trung bị thắt lưng da đánh đến đau rát, thù mới hận cũ khiến lão ta nổi trận lôi đình: "Tôi dạy dỗ người phụ nữ của tôi, liên quan gì đến cô!"
Cô nói: "Ông dám mắng Tô Vấn."
Trên mặt cô thấp thoáng vẻ tức giận, giọng nói lạnh lùng như băng: "Tô Vấn là bạn trai của tôi"
Tuyệt đối không được mắng Tô Vấn.
Hoàng Bình Trung cười gằn: "Cô cũng độ lượng quá nhỉ, người đàn ông của mình làm bậy với người phụ nữ khác..."
Không đợi lão ta nói xong, thắt lưng da đã vút xuống.
Bả vai của Hoàng Bình Trung chịu một roi, Vũ Văn Thính xuất thân từ vận động viên, sức tay rất mạnh. Hoàng Bình Trung đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, mặt mày hung dữ.
Trong mắt Vũ Văn Thính như đọng lại một tầng băng, khóa kim loại của thắt lưng da bị cô bóp kêu răng rắc: "Ông thử mắng thêm một câu nữa xem"
Vẻ mặt của Hoàng Bình Trung vô cùng hung dữ, ngửa cổ mắng chửi, vừa mắng vừa xông lên giành lấy thắt lưng da trong tay Vũ Văn Thính: "Tô Vấn..."
Phản ứng của cô rất nhanh, nghiêng người tránh đi. Cô không đợi lão ta mắng xong, thừa cơ lập tức giơ thắt lưng da trong tay lên, quất mạnh lên gương mặt của Hoàng Bình Trung thêm cái nữa: "Tiếp tục đi."
Lão ta mắng một câu, cô đánh một roi.
Hoàng Bình Trung kêu lên đau đớn, vừa định mở miệng mắng chửi thì thấy Vũ Văn Thính lại đưa tay lên, lão ta ngậm miệng lại theo bản năng, ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình, lùi về sau vài bước.
Làm gì có ai không sợ đánh, đó là đánh chưa đủ mạnh thôi.
Hoàng Bình Trung hung dữ trừng mắt với Vũ Văn Thính, nhưng cũng không dám động tay động chân với cô nữa, lão ta sợ thắt lưng da trong tay cô, càng sợ gia tộc và Thiên Vũ đứng sau Vũ Văn Thính.
Vũ Văn Thính thấy lão ta ngoan ngoãn rồi mới vứt thắt lưng da đi, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói mạnh mẽ: "Sau này, chỉ cần là tác phẩm phim ảnh mà phòng làm việc của ông tham dự chế tác, nghệ sĩ của Thiên Vũ chúng tôi đều sẽ không tham gia."
Hoàng Bình Trung sốt ruột nói: "Cô..."
Không đợi lão ta nói xong.
"Sênh Sênh"
Vũ Văn Thính nhìn về phía cửa, nói: "Giúp tôi một việc"
Hoàng Bình Trung quay phắt đầu lại, cửa để mở, Khương Cửu Sênh đang tựa vào cửa, tư thế rất tùy ý, không biết cô đến từ lúc nào, ngữ khí ung dung chậm rãi: "Cô nói đi"
Vũ Văn Thính ngắn gọn súc tích: "Đưa ông ta vào danh sách đen của Tần Thị"
Trong lòng Hoàng Bình Trung cảm thấy không ổn, vừa định giải thích thì Khương Cửu Sênh đã hờ hững đáp: "Được."
Sau đó, cô nhìn vào đôi mắt đang hoảng hốt của lão ta, bình thản nói: "Sau này lúc tìm diễn viên, cũng không cần cân nhắc đến nghệ sĩ dưới trướng của Tần Thị nữa."
Dưới trướng của Tần Thị ngoài Giải trí Tần Thị ra, còn có Điện ảnh Hoa Nạp và Sj's. Một nửa giới giải trí đều là giang sơn của Tần Thị, một nửa còn lại, nếu không phải quan hệ thân thiết với Thời Cẩn thì cũng là nhìn sắc mặt của anh mà làm việc. Một câu nói này của Khương Cửu Sênh, về cơ bản là đóng băng lão ta.
Hoàng Bình Trung hoàn toàn hốt hoảng, lão ta bước lên, hạ thấp mình cầu xin: "Cô Khương, xin cô rộng lòng bỏ qua cho"
Rộng lòng bỏ qua ư?
Lúc lão ta động tay với phụ nữ có từng nghĩ đến rộng lòng bỏ qua không.
Ngữ điệu của Khương Cửu Sênh rất chậm rãi, nhưng không cho lão ta xen vào: "Ông mắng Tô Vấn, Tô Vấn là bạn trai của Vũ Văn Thính, Vũ Văn Thính là bà chủ của tôi."
Sắc mặt của Hoàng Bình Trung thay đổi.
Chuyện này là Tô Vấn nghe từ chỗ của Lưu Xung.
Nghe xong, anh đắc ý không thể chịu được: "Thính Thính nhà tôi chiều tôi quá cơ"
Lưu Xung đang lái xe, đưa mắt nhìn anh qua kính chiếu hậu của xe: "Vâng vâng vâng, cậu là người chồng nhỏ bé của nữ tổng tài bá đạo."
Với tư cách là người quản lý, anh ta đã suy nghĩ rất nghiêm túc rồi: "Có lẽ trên mạng sẽ nhanh chóng có các kiểu suy đoán là cậu được bao nuôi đấy"
Tô Vấn có nổi tiếng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một diễn viên, không so được với Vũ Văn Thính có bối cảnh gia đình. Lần này, tổng tài bá đạo nổi giận vì hồng nhan, truyền thông sẽ tha hồ thêm mắm dặm muối, không biết sẽ bị đồn thành như thế nào nữa.
Trọng điểm của Tô Vấn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, rất cầm thú.
"Vẫn chưa bao nuôi"
Anh nói: "Thính Thính vẫn chưa ngủ với tôi."
Lưu Xung á khẩu.
Giọng điệu tiếc nuối chán nản này là có ý gì.
Tô Vấn không cảm thấy xấu hổ, ánh mắt phơi phới: "Rất muốn bị cô ấy ngủ."
Lưu Xung lại á khẩu tiếp.
Từ trong lời nói của Tô Vấn, anh ta nghe ra hai ý. Thứ nhất, con m* nó, đây là một kẻ cầm thú, thứ hai, con m* nó, đây là kẻ cầm thú chưa được ăn mặn.
Lưu Xung cảm thán: "Ồ, đã là mùa xuân rồi"
Đến mùa động vật giao phối rồi.
Đêm hội trao giải Bách Hoa còn chưa bắt đầu, Truyền thông Thiên Vũ đã tuyên bố một chuyện, đó là chấm dứt hợp đồng với công ty chế tác điện ảnh của Hoàng Bình Trung, không bao giờ hợp tác nữa.
Sau đó Sj's, Giải trí Tần Thị, Điện ảnh Hoa Nạp lần lượt share lại, đồng thời biểu thị thái độ giống như vậy.
Bên dưới, cư dân mạng reo hò tới tấp.
"Chuyện lần này nói với chúng ta rằng, nếu là một người có phẩm hạnh, đạo đức không tốt thì dù có đạo diễn ra một bộ phim hay cũng phải ngăn chặn, phải học làm người trước, rồi mới làm việc được."
"Cuối cùng cũng có người giải quyết được kẻ cầm thú này rồi, vui quá đi!"
"Tin tức nội bộ, Vũ Văn Thính vì Tô Vấn mới chèn ép cầm thú Hoàng đấy. Còn Khương Cửu Sênh ấy à, đương nhiên là vì người bạn tốt Vũ Văn Thính, tình cảm mãnh liệt tràn trề, tình đồng tính cũng tràn trề lênh láng"
"Sao tôi vẫn cảm thấy anh dâu và anh Vấn đều là chuyện ngoài ý muốn, Thính Thần và Sênh Gia mới là tình yêu đích thực thế nhỉ"
"Vẫn không thích nổi Vũ Văn Thính, hoàn toàn không có chút cảm giác couple với Tô Vấn nhà tôi."
"Ai thèm cô thích chứ? Đồ điện! Còn Tô Vấn nhà cô nữa, bệnh hoang tưởng cũng là bệnh, phải trị"
"Tôi cảm nhận được mùi vị công của Thính Thần phả vào mặt, anh Vấn của tôi bị bao nuôi rồi sao?"
"Người bên trên! Cô là ma quỷ à? Anh Vấn cũng không thiếu tiền, bao nuôi cái quái gì? Rõ ràng là anh Vấn bám lấy người ta, phòng làm việc cũng bán cho Thiên Vũ, bán thân lại bán cả tài năng"
"Từ sau khi anh Vấn hẹn hò, tôi sắp quên mất anh ấy từng là công thực sự"
Những lời bình luận vốn dĩ đang tràn đầy cảm giác chính nghĩa, sau đó lại bị rẽ sang một hướng thế này.
Gần 8 giờ Tô Vấn mới đến, vị trí của anh được sắp xếp ngay bên cạnh Vũ Văn Thính.
"Thính Thính ơi"
Tô Vấn ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong hội trường hơi ồn ào, cô không nghe rõ lời anh nói, bèn ghé lại gần một chút.
Tô Vấn kề sát tại cô, nói: "Ra ngoài với anh một lát"
Vũ Văn Thính xem giờ trong điện thoại: "Sắp bắt đầu trao giải rồi"
Muộn thì muộn thôi, kệ chứ.
"Còn 6 phút nữa" Tô Vấn đứng lên, nắm tay cô đi ra ngoài.
Vào giờ này, bên ngoài không có ai cả, Tô Vấn dẫn cô đến hành lang tầng dưới. Cửa sổ sát đất được trang trí để ngắm cảnh, phía sau lưng cô là ánh đèn đầy màu sắc của thành phố, còn có cả bầu trời sao.
"Tô Vấn"
Cô tựa vào cửa sổ kính trong suốt, đưa mắt nhìn anh, hỏi: "Chúng ta ra ngoài này làm gì vậy?"
Hôm nay cô ăn mặc rất trang trọng, váy dài cúp ngực tôn lên cái cổ thon dài, mái tóc búi một nửa, tùy ý để rơi vài lọn trên vai, đuôi tóc dài qua xương quai xanh.
Tô Vấn vuốt tóc cô ra sau, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra ngoài. Anh cúi người, nhẹ nhàng cắn một cái: "Anh muốn hôn em, trong đó nhiều người quá."
Vũ Văn Thính bị anh làm cho hơi nhột, nhưng cô cũng không tránh: "Em tô son rồi."
Tô Vấn từ cổ cô ngẩng đầu lên, mỉm cười cắn lên môi cô: "Không sao, anh hôn nhẹ thôi."
Sau đó anh lại khẽ ngậm lấy môi cô, hạ thấp giọng, giống như đang dụ dỗ cô: "Em dạy dỗ Hoàng Bình Trung có phải là vì anh không?"
Vũ Văn Thính gật đầu: "Ừm, ông ta dám mắng anh"
Quả nhiên, Thính Thính nhà anh rất cưng chiều anh.
Tô Vấn khẽ cười, ánh mắt dịu dàng hơn cả ánh trăng, ngôi sao bên ngoài cửa sổ sát đất rơi cả vào đôi mắt. Trong giọng nói của anh mang theo niềm vui khấp khởi: "Thính Thính ơi, anh vui lắm"
Anh vô cùng vui vẻ, bởi vì cô rất thương anh, anh rất được cô cưng chiều!
Nhìn thấy Tô Vấn cười, tâm trạng của Vũ Văn Thính cũng vui hẳn lên.
Cô chủ động hôn lên môi anh, sau đó dùng ngón tay lau son môi dính trên môi anh đi: "Lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi."
Tô Vấn lắc đầu nói không muốn, anh nói: "Anh muốn hôn thêm một lúc nữa"
Đã nói là hồn nhẹ một chút, nhưng anh hôn không hề nhẹ chút nào...
Ôi chao!
Tô Tử Tô che mắt mình lại, mười ngón tay hé mở. Cô xấu hổ nhìn trộm từ kẽ ngón tay, ôi ôi kìa... Đột nhiên, từ phía sau có người vỗ một cái lên vai cô.
Cô ôm miệng, suýt chút nữa kêu thành tiếng. Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy ngài giám đốc điều hành chậm rãi đến muộn.
Cô vội vàng chặn kín lối đi, hạ giọng nói xuống thấp: "Giám đốc Tống, anh không thể đi qua chỗ này được."
Tống Dung khoanh tay, ung dung nhìn cô: "Tại sao tôi không thể đi qua đây?"
Cũng thật kỳ lạ, mỗi lần gặp được cô nhóc đầu mì tôm này, tâm trạng của anh đều rất tốt.
Hôm nay Tô Tử Tô buộc mái tóc mì tôm lên, hai bên trái phải buộc thành một quả cầu nhỏ, trông giống như tại lông xù ấy.
Cô nói: "Trong đó có người đang hôn nhau."
Chú Tư và thím Tư của cô đang hôn nhau, cô phải trấn thủ ở đây, không thể để cho bất kỳ ai đến quấy rầy. Chú Tư tốt với cô như vậy, cô làm gián điệp mà chú ấy cũng không trách cô, còn giúp mẹ của cô trả tiền viện phí nữa. Người tốt thế này, cô phải làm trâu làm ngựa để báo đáp.
Nhìn vẻ mặt anh dũng nghĩa khí của cô, Tống Dung cảm thấy rất buồn cười bèn nảy ra suy nghĩ muốn trêu chọc, không thuận theo ý cô: "Bọn họ hôn là chuyện của họ, tôi đi đường của tôi chứ."
Vừa nói, anh vừa sải bước đi về phía trước.
Tô Tử Tô tóm lấy cánh tay anh, nói: "Không được!"
Đôi mắt cô khẽ chuyển động, định dùng tình cảm thuyết phục anh, rất hùng hồn nói: "Thà phá hủy mười tòa tháp, cũng không phá bỏ một mối lương duyên"
Tống Dung bật cười: "Một nụ hôn thôi mà, đâu phải kết hôn"
Tô Tử Tô đỏ mặt tía tai phản bác anh, lời nói đầy lý lẽ: "Không kết hôn thì không thể hôn, hôn rồi thì phải kết hôn."
Cô nhóc đầu mì tôm này, ngốc nghếch đến nỗi khiến người ta muốn bắt nạt, lại không muốn để người khác bắt nạt cô.
Tống Dung muốn vuốt mái tóc mì tôm của cô nhưng cố kìm nén lại: "Ai nói với em như vậy?"
Cô thành thật nói: "Mẹ tôi nói"
Mẹ của cô bị Tô Bính Nghiệp phụ bạc thể thảm, mắc chứng thù hận đàn ông rất nghiêm trọng. Bà cảm thấy rất cả đàn ông trên đời này đều là kẻ sở khanh, không có ai tốt cả. IQ 85 như Tô Tử Tô từ nhỏ đã được dạy dỗ là không thể để đàn ông ôm ấp hôn hít sờ mó và ngủ với mình, nếu không thì phải kết hôn.
Mẹ cô nói, nếu như không chịu kết hôn mà ôm ấp hôn hít sờ mó muốn ngủ, thì phải báo cảnh sát, kiện gã đàn ông thối đó tội sàm sỡ, tội quấy rối, tội cưỡng hiếp.
"Chú Tư và thím Tư của tôi sẽ.."
Hai chữ kết hôn nghẹn lại trong cổ họng, cô mở to hai mắt nhìn gương mặt của giám đốc đại nhân đột nhiên càng lúc càng lớn lên.
A!
Anh hôn lên đỉnh đầu của cô.
Tô Tử Tô ngơ ngác, ngẩn người một lúc lâu, trong phút chốc ôm lấy đầu của mình, khuôn mặt đỏ như mông khỉ: "Anh anh anh... Anh làm gì thế hả?"
Cô lắp ba lắp bắp, giống như chú thỏ đang sợ hãi, mắt cũng đỏ ửng, long lanh ngấn nước trợn trừng lên nhìn Tống Dung. Thôi xong rồi, xong rồi, xong hẳn rồi...
Vẻ mặt của Tô Tử Tô như thể trời sắp sập xuống vậy. Cô như chực khóc, mắt ngân ngấn lệ, con ngươi lại đảo nhanh một vòng.
Tống Dung thấp giọng cười, dùng ngữ khí như đang dỗ trẻ con nói với cô: "Phải nghe lời của mẹ, nhưng không thể hoàn toàn nghe lời."
Anh cúi đầu, áp sát lại gần: "Biết chưa nào?"
Tô Tử Tô bị dọa nhảy về sau vài bước, vẻ mặt kích động: "Anh hôn tôi rồi!"
"Ừ" Có ma mới biết tại sao anh lại ấu trĩ như thế.
Biểu cảm của Tô Tử Tô như không thể tin được, biểu cảm như trời long đất lở, biểu cảm như lo lắng sợ hãi, hoàn toàn hỗn loạn trong đôi mắt cô.
Cô sắp khóc đến nơi rồi, tức tối chất vấn anh: "Sao anh lại có thể hôn tôi chứ?"
Khóe môi Tống Dung càng lúc càng cong lên: "Đừng lo lắng, sẽ không mang thai đâu"
Nhóc đầu mì tôm này rất đáng yêu, anh muốn mua cho cô mấy cái bánh kếp mặn để cô ăn.
Cô mở to đôi mắt như mắt thỏ, ầng ậc nước nhìn anh, nói: "Giám đốc, mặc dù tôi ngốc, nhưng tôi không ngu."
Cô khụt khịt mũi như sắp khóc, giọng nói nghèn nghẹn nhỏ xíu: "Hôn rồi thì phải kết hôn đấy. Nếu không thì phải báo cảnh sát, kiện anh tội sàm sỡ, tội quấy rối, tội cưỡng hiếp."
Tống Dung nghẹn họng.
Hình như đùa quá trớn rồi.
Trông cô gái nhỏ như đã hiểu ra một chuyện gì lớn lắm, sau đó lấy hết dũng khí, đỏ mặt đưa tay ra khẽ kéo tay áo anh: "Khi nào, khi nào thì chúng ta kết hôn?"
Vũ Văn Thính không biết phải nói gì.
Cô không tưởng tượng ra được dáng vẻ thay tã, cho con bú của một người như Thời Cẩn, hơn nữa...
Cô hỏi Khương Cửu Sênh: "Em bé không quấy khóc à?"
Không sợ Thời Cẩn sao? Cô và Thời Cẩn có gặp mặt vài lần, ấn tượng rất sâu sắc. Anh tạo cho cô một cảm giác rất mâu thuẫn, một quý ông cao quý tựa như bá tước thời trung cổ, nhưng trong mắt một người lịch sự tao nhã như vậy, lại luôn toát lên sự lạnh lùng khiến người ta sởn tóc gáy.
Thời Thiên Bắc còn nhỏ như thế mà không thấy sợ à?
Khương Cửu Sênh mỉm cười, lúc nói đến con, ánh mắt cô vô cùng dịu dàng: "Thiên Bắc nhà tôi không thích quấy khóc. Hơn nữa, bé rất thân với ba"
Vũ Văn Thính cảm thấy thật khó tin.
Họ đi xong thảm đỏ, vừa bước vào sảnh lớn thì Mạc Băng đi đến, đưa điện thoại cho Khương Cửu Sênh, nói: "Điện thoại của bác sĩ Thời nhà em đấy."
Khương Cửu Sênh chào Vũ Văn Thính rồi đi qua một bên nghe máy.
Thời Cẩn hỏi: "Em đến nơi chưa?"
"Em đến rồi"
Anh dặn dò: "Buổi tối trời lạnh, lúc về em mặc nhiều quần áo một chút nhé."
"Vâng"
Khương Cửu Sênh đi đến một chỗ không người, cô tựa vào cửa, cúi đầu, xoắn lấy một lọn tóc rũ xuống, đường nét dưới ánh đèn rất dịu dàng, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
Thời Cẩn rất tỉ mỉ, bình thường đều là anh lo lắng nhiều hơn, mọi việc ăn ở đi lại của cô anh đều hỏi han cẩn thận.
"Anh chuẩn bị bữa ăn khuya cho em rồi, đặt sẵn trên xe đấy"
Bác sĩ Thời nhà cô lúc nào cũng rất dài dòng với cô, cô buồn cười đáp: "Em biết rồi."
Thời Cẩn vẫn chưa dặn dò xong. Anh nói với cô từng việc lớn nhỏ, cuối cùng, ngữ khí có chút nặng nề: "Xong lễ em về ngay nhé, anh ở nhà đợi em."
Khương Cửu Sênh bật cười: "Kết thúc xong em sẽ về nhà ngay, anh đừng đợi em, cứ ngủ trước đi"
"Em chưa về anh ngủ không được."
Anh còn dính cô hơn cả con.
"Thiên Bắc đâu anh? Con có quấy khóc không?"
Dạo này cái gì Thiên Bắc cũng tò mò, ngủ muộn hơn trước rất nhiều, đặt nó lên giường, nó sẽ tự lật mình lăn tới lăn lui.
Nhưng mà, nếu có Thời Cẩn ở đó, Thiên Bắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
"Không em, con đã ngủ rồi.
Quả nhiên, ba trông thì nó sẽ rất ngoan. Khương Cửu Sênh hơi nhớ con: "Con đã uống sữa chưa?"
"Vừa uống xong rồi" Thời Cẩn nói: "Em
đừng lo lắng cho con, em ở bên ngoài phải
chăm sóc tốt cho bản thân nhé"
"Vâng"
Trước khi cúp điện thoại, Thời Cẩn lại lặp lại lần nữa: "Về sớm một chút, anh đợi em.
Ừm, cô cũng hơi nhớ bác sĩ Thời nhà cô rồi.
Đêm hội trao giải vẫn chưa bắt đầu nên bên ban tổ chức sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho nghệ sĩ được mời đến. Có điều, chỗ có hạn, đa số phòng nghỉ ngơi đều là dùng chung, đương nhiên, nếu như địa vị đủ cao thì sẽ được chuẩn bị một gian phòng riêng.
Khương Cửu Sênh và Vũ Văn Thính đều được sắp xếp một phòng riêng, cả dãy phòng đều đóng kín cửa, chỉ có một phòng hé mở một nửa, có âm thanh truyền ra ngoài.
Là giọng nói của một người đàn ông đang mắng chửi
"Đúng là nuôi ong tay áo, nếu như không phải nhờ ông đây, cổ có thể bò đến vị trí của ngày hôm nay không? Con mẹ nó, cô là con đĩ vong ân bội nghĩa!"
Là giọng nói của Hoàng Bình Trung, Vũ Văn Thính bước đến gần một chút.
Chu Kiến Vy tự chế giễu: "Ông mắng rất đúng, chẳng phải tôi đã phải chịu báo ứng rồi đó sao?"
Hoàng Bình Trung sắp 50 tuổi rồi, sức khỏe khá tốt, giọng nói sang sảng: "Đừng tưởng rằng tôi không biết cô có ý định gì."
Lão ta hừ lạnh một tiếng từ mũi: "Một đôi giày rách bị tôi chơi nát, Tô Vấn cũng không chê bẩn à"
Thái độ hờ hững thờ ơ vừa nãy của Chu Kiến Vy biến mất, cô giận dữ nói: "Chuyện của tôi và ông, đừng lôi những người không liên quan vào."
Hoàng Bình Trung khoanh tay nhìn cô: "Ồ, vẫn không nỡ à?"
Lão ta châm biếm, trong mắt đầy vẻ xem thường và chế giễu: "Đã làm điểm rồi còn lập miếu thờ gì nữa, sao thế, Tô Vấn chơi cô rồi không thừa nhận à?"
Chu Kiến Vy vô cùng tức giận: "Hoàng Bình Trung"
Lão ta giơ tay ra, một cái tát đánh mạnh vào mặt Chu Kiến Vy.
Cô mang giày cao gót, bị cái tát ấy đánh đến đứng không vững, ngã xuống mặt đất, bên má trái lập tức sưng đỏ.
"Ha ha."
Hoàng Bình Trung cười độc ác.
"Muốn cắt đứt với tôi sao?"
Lão ta bước đến gần, từ trên nhìn xuống cô, thong thả tháo thắt lưng da trên eo, rút ra: "Cô còn chưa hỏi ông đây có đồng ý không.."
Trong lúc nói, ông ta giơ thắt lưng da trong tay lên, mạnh mẽ đánh xuống tấm lưng trắng như tuyết của người phụ nữ.
"Bốp!"
Thắt lưng da đang vung lên thì bị bắt lấy.
Hoàng Bình Trung quay phắt đầu lại.
Hôm nay Vũ Văn Thính đi một đôi giày không quá cao, cô cao 1m74, còn cao hơn cả Hoàng Bình Trung, nhìn ông ta từ trên xuống.
"Tôi ghét nhất là loại đàn ông đánh phụ nữ."
Cô kéo mạnh, cả sợi thắt lưng da bị kéo qua. Sau đó cô giơ tay lên, đánh lại lên mặt của Hoàng Bình Trung.
Hoàng Bình Trung kêu một tiếng thảm thiết, ôm lấy gương mặt đau rát của mình, gào lên: "Cô là ai hả!"
Vũ Văn Thính ngồi xổm xuống dìu Chu Kiến Vy ngồi lên sofa: "Cô có sao không?"
Chu Kiến Vy khẽ lắc đầu, hốc mắt bỗng đỏ ửng.
Vũ Văn Thính đứng lên, chắn cho Chu Kiến Vy ở phía sau, trong đôi mắt lúc nào cũng yên tĩnh giờ đã nổi sóng, thốt lên từng chữ: "Vũ Văn Thính, Truyền thông Thiên Vũ"
Vũ Văn Thính à.
Oan gia ngõ hẹp.
Gương mặt của Hoàng Bình Trung bị thắt lưng da đánh đến đau rát, thù mới hận cũ khiến lão ta nổi trận lôi đình: "Tôi dạy dỗ người phụ nữ của tôi, liên quan gì đến cô!"
Cô nói: "Ông dám mắng Tô Vấn."
Trên mặt cô thấp thoáng vẻ tức giận, giọng nói lạnh lùng như băng: "Tô Vấn là bạn trai của tôi"
Tuyệt đối không được mắng Tô Vấn.
Hoàng Bình Trung cười gằn: "Cô cũng độ lượng quá nhỉ, người đàn ông của mình làm bậy với người phụ nữ khác..."
Không đợi lão ta nói xong, thắt lưng da đã vút xuống.
Bả vai của Hoàng Bình Trung chịu một roi, Vũ Văn Thính xuất thân từ vận động viên, sức tay rất mạnh. Hoàng Bình Trung đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, mặt mày hung dữ.
Trong mắt Vũ Văn Thính như đọng lại một tầng băng, khóa kim loại của thắt lưng da bị cô bóp kêu răng rắc: "Ông thử mắng thêm một câu nữa xem"
Vẻ mặt của Hoàng Bình Trung vô cùng hung dữ, ngửa cổ mắng chửi, vừa mắng vừa xông lên giành lấy thắt lưng da trong tay Vũ Văn Thính: "Tô Vấn..."
Phản ứng của cô rất nhanh, nghiêng người tránh đi. Cô không đợi lão ta mắng xong, thừa cơ lập tức giơ thắt lưng da trong tay lên, quất mạnh lên gương mặt của Hoàng Bình Trung thêm cái nữa: "Tiếp tục đi."
Lão ta mắng một câu, cô đánh một roi.
Hoàng Bình Trung kêu lên đau đớn, vừa định mở miệng mắng chửi thì thấy Vũ Văn Thính lại đưa tay lên, lão ta ngậm miệng lại theo bản năng, ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình, lùi về sau vài bước.
Làm gì có ai không sợ đánh, đó là đánh chưa đủ mạnh thôi.
Hoàng Bình Trung hung dữ trừng mắt với Vũ Văn Thính, nhưng cũng không dám động tay động chân với cô nữa, lão ta sợ thắt lưng da trong tay cô, càng sợ gia tộc và Thiên Vũ đứng sau Vũ Văn Thính.
Vũ Văn Thính thấy lão ta ngoan ngoãn rồi mới vứt thắt lưng da đi, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói mạnh mẽ: "Sau này, chỉ cần là tác phẩm phim ảnh mà phòng làm việc của ông tham dự chế tác, nghệ sĩ của Thiên Vũ chúng tôi đều sẽ không tham gia."
Hoàng Bình Trung sốt ruột nói: "Cô..."
Không đợi lão ta nói xong.
"Sênh Sênh"
Vũ Văn Thính nhìn về phía cửa, nói: "Giúp tôi một việc"
Hoàng Bình Trung quay phắt đầu lại, cửa để mở, Khương Cửu Sênh đang tựa vào cửa, tư thế rất tùy ý, không biết cô đến từ lúc nào, ngữ khí ung dung chậm rãi: "Cô nói đi"
Vũ Văn Thính ngắn gọn súc tích: "Đưa ông ta vào danh sách đen của Tần Thị"
Trong lòng Hoàng Bình Trung cảm thấy không ổn, vừa định giải thích thì Khương Cửu Sênh đã hờ hững đáp: "Được."
Sau đó, cô nhìn vào đôi mắt đang hoảng hốt của lão ta, bình thản nói: "Sau này lúc tìm diễn viên, cũng không cần cân nhắc đến nghệ sĩ dưới trướng của Tần Thị nữa."
Dưới trướng của Tần Thị ngoài Giải trí Tần Thị ra, còn có Điện ảnh Hoa Nạp và Sj's. Một nửa giới giải trí đều là giang sơn của Tần Thị, một nửa còn lại, nếu không phải quan hệ thân thiết với Thời Cẩn thì cũng là nhìn sắc mặt của anh mà làm việc. Một câu nói này của Khương Cửu Sênh, về cơ bản là đóng băng lão ta.
Hoàng Bình Trung hoàn toàn hốt hoảng, lão ta bước lên, hạ thấp mình cầu xin: "Cô Khương, xin cô rộng lòng bỏ qua cho"
Rộng lòng bỏ qua ư?
Lúc lão ta động tay với phụ nữ có từng nghĩ đến rộng lòng bỏ qua không.
Ngữ điệu của Khương Cửu Sênh rất chậm rãi, nhưng không cho lão ta xen vào: "Ông mắng Tô Vấn, Tô Vấn là bạn trai của Vũ Văn Thính, Vũ Văn Thính là bà chủ của tôi."
Sắc mặt của Hoàng Bình Trung thay đổi.
Chuyện này là Tô Vấn nghe từ chỗ của Lưu Xung.
Nghe xong, anh đắc ý không thể chịu được: "Thính Thính nhà tôi chiều tôi quá cơ"
Lưu Xung đang lái xe, đưa mắt nhìn anh qua kính chiếu hậu của xe: "Vâng vâng vâng, cậu là người chồng nhỏ bé của nữ tổng tài bá đạo."
Với tư cách là người quản lý, anh ta đã suy nghĩ rất nghiêm túc rồi: "Có lẽ trên mạng sẽ nhanh chóng có các kiểu suy đoán là cậu được bao nuôi đấy"
Tô Vấn có nổi tiếng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một diễn viên, không so được với Vũ Văn Thính có bối cảnh gia đình. Lần này, tổng tài bá đạo nổi giận vì hồng nhan, truyền thông sẽ tha hồ thêm mắm dặm muối, không biết sẽ bị đồn thành như thế nào nữa.
Trọng điểm của Tô Vấn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, rất cầm thú.
"Vẫn chưa bao nuôi"
Anh nói: "Thính Thính vẫn chưa ngủ với tôi."
Lưu Xung á khẩu.
Giọng điệu tiếc nuối chán nản này là có ý gì.
Tô Vấn không cảm thấy xấu hổ, ánh mắt phơi phới: "Rất muốn bị cô ấy ngủ."
Lưu Xung lại á khẩu tiếp.
Từ trong lời nói của Tô Vấn, anh ta nghe ra hai ý. Thứ nhất, con m* nó, đây là một kẻ cầm thú, thứ hai, con m* nó, đây là kẻ cầm thú chưa được ăn mặn.
Lưu Xung cảm thán: "Ồ, đã là mùa xuân rồi"
Đến mùa động vật giao phối rồi.
Đêm hội trao giải Bách Hoa còn chưa bắt đầu, Truyền thông Thiên Vũ đã tuyên bố một chuyện, đó là chấm dứt hợp đồng với công ty chế tác điện ảnh của Hoàng Bình Trung, không bao giờ hợp tác nữa.
Sau đó Sj's, Giải trí Tần Thị, Điện ảnh Hoa Nạp lần lượt share lại, đồng thời biểu thị thái độ giống như vậy.
Bên dưới, cư dân mạng reo hò tới tấp.
"Chuyện lần này nói với chúng ta rằng, nếu là một người có phẩm hạnh, đạo đức không tốt thì dù có đạo diễn ra một bộ phim hay cũng phải ngăn chặn, phải học làm người trước, rồi mới làm việc được."
"Cuối cùng cũng có người giải quyết được kẻ cầm thú này rồi, vui quá đi!"
"Tin tức nội bộ, Vũ Văn Thính vì Tô Vấn mới chèn ép cầm thú Hoàng đấy. Còn Khương Cửu Sênh ấy à, đương nhiên là vì người bạn tốt Vũ Văn Thính, tình cảm mãnh liệt tràn trề, tình đồng tính cũng tràn trề lênh láng"
"Sao tôi vẫn cảm thấy anh dâu và anh Vấn đều là chuyện ngoài ý muốn, Thính Thần và Sênh Gia mới là tình yêu đích thực thế nhỉ"
"Vẫn không thích nổi Vũ Văn Thính, hoàn toàn không có chút cảm giác couple với Tô Vấn nhà tôi."
"Ai thèm cô thích chứ? Đồ điện! Còn Tô Vấn nhà cô nữa, bệnh hoang tưởng cũng là bệnh, phải trị"
"Tôi cảm nhận được mùi vị công của Thính Thần phả vào mặt, anh Vấn của tôi bị bao nuôi rồi sao?"
"Người bên trên! Cô là ma quỷ à? Anh Vấn cũng không thiếu tiền, bao nuôi cái quái gì? Rõ ràng là anh Vấn bám lấy người ta, phòng làm việc cũng bán cho Thiên Vũ, bán thân lại bán cả tài năng"
"Từ sau khi anh Vấn hẹn hò, tôi sắp quên mất anh ấy từng là công thực sự"
Những lời bình luận vốn dĩ đang tràn đầy cảm giác chính nghĩa, sau đó lại bị rẽ sang một hướng thế này.
Gần 8 giờ Tô Vấn mới đến, vị trí của anh được sắp xếp ngay bên cạnh Vũ Văn Thính.
"Thính Thính ơi"
Tô Vấn ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong hội trường hơi ồn ào, cô không nghe rõ lời anh nói, bèn ghé lại gần một chút.
Tô Vấn kề sát tại cô, nói: "Ra ngoài với anh một lát"
Vũ Văn Thính xem giờ trong điện thoại: "Sắp bắt đầu trao giải rồi"
Muộn thì muộn thôi, kệ chứ.
"Còn 6 phút nữa" Tô Vấn đứng lên, nắm tay cô đi ra ngoài.
Vào giờ này, bên ngoài không có ai cả, Tô Vấn dẫn cô đến hành lang tầng dưới. Cửa sổ sát đất được trang trí để ngắm cảnh, phía sau lưng cô là ánh đèn đầy màu sắc của thành phố, còn có cả bầu trời sao.
"Tô Vấn"
Cô tựa vào cửa sổ kính trong suốt, đưa mắt nhìn anh, hỏi: "Chúng ta ra ngoài này làm gì vậy?"
Hôm nay cô ăn mặc rất trang trọng, váy dài cúp ngực tôn lên cái cổ thon dài, mái tóc búi một nửa, tùy ý để rơi vài lọn trên vai, đuôi tóc dài qua xương quai xanh.
Tô Vấn vuốt tóc cô ra sau, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra ngoài. Anh cúi người, nhẹ nhàng cắn một cái: "Anh muốn hôn em, trong đó nhiều người quá."
Vũ Văn Thính bị anh làm cho hơi nhột, nhưng cô cũng không tránh: "Em tô son rồi."
Tô Vấn từ cổ cô ngẩng đầu lên, mỉm cười cắn lên môi cô: "Không sao, anh hôn nhẹ thôi."
Sau đó anh lại khẽ ngậm lấy môi cô, hạ thấp giọng, giống như đang dụ dỗ cô: "Em dạy dỗ Hoàng Bình Trung có phải là vì anh không?"
Vũ Văn Thính gật đầu: "Ừm, ông ta dám mắng anh"
Quả nhiên, Thính Thính nhà anh rất cưng chiều anh.
Tô Vấn khẽ cười, ánh mắt dịu dàng hơn cả ánh trăng, ngôi sao bên ngoài cửa sổ sát đất rơi cả vào đôi mắt. Trong giọng nói của anh mang theo niềm vui khấp khởi: "Thính Thính ơi, anh vui lắm"
Anh vô cùng vui vẻ, bởi vì cô rất thương anh, anh rất được cô cưng chiều!
Nhìn thấy Tô Vấn cười, tâm trạng của Vũ Văn Thính cũng vui hẳn lên.
Cô chủ động hôn lên môi anh, sau đó dùng ngón tay lau son môi dính trên môi anh đi: "Lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi."
Tô Vấn lắc đầu nói không muốn, anh nói: "Anh muốn hôn thêm một lúc nữa"
Đã nói là hồn nhẹ một chút, nhưng anh hôn không hề nhẹ chút nào...
Ôi chao!
Tô Tử Tô che mắt mình lại, mười ngón tay hé mở. Cô xấu hổ nhìn trộm từ kẽ ngón tay, ôi ôi kìa... Đột nhiên, từ phía sau có người vỗ một cái lên vai cô.
Cô ôm miệng, suýt chút nữa kêu thành tiếng. Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy ngài giám đốc điều hành chậm rãi đến muộn.
Cô vội vàng chặn kín lối đi, hạ giọng nói xuống thấp: "Giám đốc Tống, anh không thể đi qua chỗ này được."
Tống Dung khoanh tay, ung dung nhìn cô: "Tại sao tôi không thể đi qua đây?"
Cũng thật kỳ lạ, mỗi lần gặp được cô nhóc đầu mì tôm này, tâm trạng của anh đều rất tốt.
Hôm nay Tô Tử Tô buộc mái tóc mì tôm lên, hai bên trái phải buộc thành một quả cầu nhỏ, trông giống như tại lông xù ấy.
Cô nói: "Trong đó có người đang hôn nhau."
Chú Tư và thím Tư của cô đang hôn nhau, cô phải trấn thủ ở đây, không thể để cho bất kỳ ai đến quấy rầy. Chú Tư tốt với cô như vậy, cô làm gián điệp mà chú ấy cũng không trách cô, còn giúp mẹ của cô trả tiền viện phí nữa. Người tốt thế này, cô phải làm trâu làm ngựa để báo đáp.
Nhìn vẻ mặt anh dũng nghĩa khí của cô, Tống Dung cảm thấy rất buồn cười bèn nảy ra suy nghĩ muốn trêu chọc, không thuận theo ý cô: "Bọn họ hôn là chuyện của họ, tôi đi đường của tôi chứ."
Vừa nói, anh vừa sải bước đi về phía trước.
Tô Tử Tô tóm lấy cánh tay anh, nói: "Không được!"
Đôi mắt cô khẽ chuyển động, định dùng tình cảm thuyết phục anh, rất hùng hồn nói: "Thà phá hủy mười tòa tháp, cũng không phá bỏ một mối lương duyên"
Tống Dung bật cười: "Một nụ hôn thôi mà, đâu phải kết hôn"
Tô Tử Tô đỏ mặt tía tai phản bác anh, lời nói đầy lý lẽ: "Không kết hôn thì không thể hôn, hôn rồi thì phải kết hôn."
Cô nhóc đầu mì tôm này, ngốc nghếch đến nỗi khiến người ta muốn bắt nạt, lại không muốn để người khác bắt nạt cô.
Tống Dung muốn vuốt mái tóc mì tôm của cô nhưng cố kìm nén lại: "Ai nói với em như vậy?"
Cô thành thật nói: "Mẹ tôi nói"
Mẹ của cô bị Tô Bính Nghiệp phụ bạc thể thảm, mắc chứng thù hận đàn ông rất nghiêm trọng. Bà cảm thấy rất cả đàn ông trên đời này đều là kẻ sở khanh, không có ai tốt cả. IQ 85 như Tô Tử Tô từ nhỏ đã được dạy dỗ là không thể để đàn ông ôm ấp hôn hít sờ mó và ngủ với mình, nếu không thì phải kết hôn.
Mẹ cô nói, nếu như không chịu kết hôn mà ôm ấp hôn hít sờ mó muốn ngủ, thì phải báo cảnh sát, kiện gã đàn ông thối đó tội sàm sỡ, tội quấy rối, tội cưỡng hiếp.
"Chú Tư và thím Tư của tôi sẽ.."
Hai chữ kết hôn nghẹn lại trong cổ họng, cô mở to hai mắt nhìn gương mặt của giám đốc đại nhân đột nhiên càng lúc càng lớn lên.
A!
Anh hôn lên đỉnh đầu của cô.
Tô Tử Tô ngơ ngác, ngẩn người một lúc lâu, trong phút chốc ôm lấy đầu của mình, khuôn mặt đỏ như mông khỉ: "Anh anh anh... Anh làm gì thế hả?"
Cô lắp ba lắp bắp, giống như chú thỏ đang sợ hãi, mắt cũng đỏ ửng, long lanh ngấn nước trợn trừng lên nhìn Tống Dung. Thôi xong rồi, xong rồi, xong hẳn rồi...
Vẻ mặt của Tô Tử Tô như thể trời sắp sập xuống vậy. Cô như chực khóc, mắt ngân ngấn lệ, con ngươi lại đảo nhanh một vòng.
Tống Dung thấp giọng cười, dùng ngữ khí như đang dỗ trẻ con nói với cô: "Phải nghe lời của mẹ, nhưng không thể hoàn toàn nghe lời."
Anh cúi đầu, áp sát lại gần: "Biết chưa nào?"
Tô Tử Tô bị dọa nhảy về sau vài bước, vẻ mặt kích động: "Anh hôn tôi rồi!"
"Ừ" Có ma mới biết tại sao anh lại ấu trĩ như thế.
Biểu cảm của Tô Tử Tô như không thể tin được, biểu cảm như trời long đất lở, biểu cảm như lo lắng sợ hãi, hoàn toàn hỗn loạn trong đôi mắt cô.
Cô sắp khóc đến nơi rồi, tức tối chất vấn anh: "Sao anh lại có thể hôn tôi chứ?"
Khóe môi Tống Dung càng lúc càng cong lên: "Đừng lo lắng, sẽ không mang thai đâu"
Nhóc đầu mì tôm này rất đáng yêu, anh muốn mua cho cô mấy cái bánh kếp mặn để cô ăn.
Cô mở to đôi mắt như mắt thỏ, ầng ậc nước nhìn anh, nói: "Giám đốc, mặc dù tôi ngốc, nhưng tôi không ngu."
Cô khụt khịt mũi như sắp khóc, giọng nói nghèn nghẹn nhỏ xíu: "Hôn rồi thì phải kết hôn đấy. Nếu không thì phải báo cảnh sát, kiện anh tội sàm sỡ, tội quấy rối, tội cưỡng hiếp."
Tống Dung nghẹn họng.
Hình như đùa quá trớn rồi.
Trông cô gái nhỏ như đã hiểu ra một chuyện gì lớn lắm, sau đó lấy hết dũng khí, đỏ mặt đưa tay ra khẽ kéo tay áo anh: "Khi nào, khi nào thì chúng ta kết hôn?"
Danh sách chương