Trong lòng ông ta ân cần hỏi thăm Tố Vấn một trăm lần trên đường đi tới từ đường.
Lúc này ông ba nhà họ Tô là Tổ Bính Văn đang dạy cho con trai một bài học ở từ đường.
Ông đã tức đến mức phồng mang trợn má lên rồi: "Mày quỳ ở đây cho tao, quỳ đến khi mày biết sai thì thôi."
Mặt mũi Tô Nhượng Thanh trắng bệch, quỳ thẳng lưng ở đó. Bình thường cậu ta rất mềm yếu nhưng lần này lại kiên trì, nhất định không chịu xuống nước.
Cậu ta cứng miệng nói: "Con không sai, yêu một người có gì là sai?"
Yêu ư? Tô Bính Văn nổi giận đùng đùng giơ chân đạp vào mông thằng con bất hiếu: "Con gái trên đời này chết hết cả rồi à? Mày đã yêu một thằng con trai mà còn dám nói đến chữ yêu trước mặt tao à. Mày bôi tro trát trấu vào mặt tổ tông 18 đời nhà này rồi."
Theo đuổi một thằng đàn ông đến tận Giang Bắc và Trung Nam, làm ông ta tức muốn chết.
Tô Nhượng Thanh có chết cũng không thay đổi, khuôn mặt nhỏ đã sưng đỏ vẫn cứng miệng: "Chưa chết hết thì con cũng chỉ yêu một mình anh ấy"
Thằng cả liệt dương, thằng hai vô sinh, thằng ba thì luôn mồm nói chỉ yêu đàn ông... Tô Bính Văn cảm thấy hương hỏa của ông ta sắp tuyệt rồi. Tức giận không để đâu cho hết.
Ông ta lấy một bó hương dưới gầm bàn ra, quay về phía Tô Nhượng Thanh gầm lên: "Tao đánh chết thằng súc sinh như mày"
Tô Nhượng Thanh được ba chị gái bên trên chiều đến mức hư luôn rồi, từ bé đã sợ đau nên nhảy bật dậy tránh: "Con là súc sinh thì ba là gì chứ?"
Tô Bính Văn tức đến mức tăng huyết áp: "Mày còn dám cãi à?"
Nói xong ông ta liền túm lấy tai đứa con bất hiếu này nhưng lại không nỡ đánh thật, chỉ nện vài cái lên mông cậu ta: "Nếu tạo còn biết mày chạy đến Trung Nam tìm cái thằng Tư nhà họ Tần kia lần nữa thì tao lấy luôn cái mạng chó của mày đấy."
Tô Nhượng Thanh nhe răng phồng má: "Ba có đánh chết con thì con cũng vẫn sẽ đi."
Đôi mắt cậu ta đỏ ửng, vẻ mặt như muốn làm cảm động trời đất, gào lên: "Vì tình yêu, con chết cũng được!"
Tổ Bính Văn tức điên người.
Đi chết đi, để ông ta đoạn tử tuyệt tôn cũng được.
Ông ta giơ tay lên, quất mạnh bó hương vào người thằng con bất hiếu.
Tô Bính Tiễn đang đứng xem thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng, lập tức gọi điện cho gián điệp của mình: "Tô Tử Tô!"
Giọng nói trong điện thoại nghe có vẻ yếu ớt, run rẩy lắp bắp: "Chú... chú Hai ạ"
Tô Bính Tiễn sắp tức chết vì bộ dạng thất bại ê chề của cô rồi: "Không phải tạo đã bảo mày giữ Tô Vấn lại à?"
Kết quả là ông ta vừa chuyển hàng ra thì bị Tô Vấn bắt quả tang tại trận. Hàng bị tịch thu, một trong số đồng bọn của ông ta cũng được mời đến đồn cảnh sát uống trà luôn.
Tô Tử Tô nhỏ giọng biện minh: "Con đã bỏ thuốc xổ vào cơm của anh ấy rồi mà."
Tô Bính Tiễn tức giận chất vấn: "Vậy sao nó lại vẫn đến Tây Đường được?"
Cô rầu rĩ trả lời: "Thuốc xổ bị con ăn mất rồi"
Ông ta cạn lời luôn, không nói được gì nữa.
Con bé này bị ngu à?
Tô Bính Tiễn hít sâu một hơi, nuốt cục tức nghẹn ở họng xuống: "Nói rõ xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô càng rầu rĩ hoang mang hơn: "Con cũng không biết nữa."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng run: "Chú Hai... con không nhịn được rồi, con đi vệ sinh đã"
Sau đó, điện thoại bị cúp luôn. Tổ Bính Tiễn phát rồ phát dại.
Anh cả có khác gì con hồ ly gian xảo đâu, sao lại có thể sinh ra cái thể loại như thế này chứ?
Khoảng 10 phút sau, Tô Tử Tô mới lại gọi lại: "Chú Hai, con xong rồi, chú nói tiếp đi a."
Tô Bính Tiễn tạm thời nén lửa giận xuống: "Lần trước cháu nói Tô Vấn là gay, chuyện này có phải là thật không?"
Tô Tử Tô nói chắc nịch: "Vô cùng chính xác ạ."
Lần này cô cực kỳ chắc chắn.
Tô Bính Tiễn nhớ tới dáng vẻ muốn sống muốn chết của thằng cháu trai, đột nhiên trong lòng nảy lên một kế: "Cháu có biết đối tượng của nó là ai không?"
Tô Tử Tô gật đầu như điên: "Có có, cháu biết.
Tô Bính Tiễn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, lại xác nhận thêm lần nữa: "Tô Vấn có quan tâm đến anh ta không?"
"Quan tâm chứ ạ!"
Tô Tử Tô nói có sách, mách có chứng: "Tô Vấn giữ anh ta ở bên mình đã 8 năm rồi nên đương nhiên rất tình cảm, lần trước con còn nhìn thấy bọn họ làm chuyện ấy ấy rồi cơ"
Nghe như đúng là có chuyện đó thật vậy.
Tô Bính Tiễn không nghi ngờ nữa: "Gửi ảnh người yêu của Tô Vấn cho chú"
"Vâng ạ"
Một giây sau. Tô Bính Tiễn nhận được tin nhắn tình báo của gián điệp, ông ta lập tức gọi điện cho đồng bọn của mình: "Tổng giám đốc Trần, tôi có cách lấy lại lỗ hàng đó từ tay Tô Vấn rồi."
4 giờ chiều.
Lưu Xung vừa tìm chỗ đỗ xe vừa gọi điện cho Tô Vấn, tiếng cười của anh ta vang vọng khắp bãi đậu xe ngầm: "Ha ha ha, tôi chưa bao giờ gặp gián điệp nào ngu ngốc như vậy"
Anh ta kẹp điện thoại vào cằm, vừa cởi dây an toàn vừa rút chìa khoá xe ra: "Tôi thấy á, cái số IQ 85 của cô ta cũng là báo láo thôi"
Anh ta cảm thấy IQ của người này chỉ dừng ở mức 75 thôi chứ không thể cao hơn được.
Anh ta chế giễu: "Tôi không coi thường người ta"
Anh ta cười ầm lên không kiêng nể: "Tôi đang chế giễu đấy chứ, ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Lưu Xung tắt điện thoại, vừa mở cửa xe bước xuống, tiếng cười vẫn còn chưa dứt thì đã bị hai bóng đen ở sau lưng đè xuống. Anh ta quay phắt đầu lại, nụ cười trên khoé môi cũng đông cứng theo.
Đó là hai người đàn ông thân hình lực lưỡng, mặc toàn đồ màu đen lại còn bịt mặt đeo găng tay, chỉ để lộ ra hai con mắt. Điệu bộ này chẳng khác nào dán bốn chữ "Tôi là người xấu" ở trên người.
Chết m*!
Đối phương hỏi: "Mày là Lưu Xung?"
Lưu Xung lắc đầu, vẻ mặt giả vờ như rất bình tĩnh: "Không phải, tôi họ Trương"
Hai người đàn ông nhìn nhau, không chắc chắn lắm.
Người bên trái rút một tấm ảnh ra khỏi túi áo, hết nhìn ảnh rồi lại nhìn Lưu Xung, sau đó gật đầu: "Chính là nó"
Lưu Xung há miệng kêu lên.
Người mặc đồ đen bên trái dùng một tay giữ anh ta lại, một tay cầm dao đặt lên cổ anh ta: "Không được kêu.
Lưu Xung không dám kêu nữa, sợ đến mức tim gan phèo phổi đều run hết cả lên: "Các các, các anh bắt tôi làm gì?"
Người đàn ông bên trái bẻ tay anh ta ra sau lưng trói lại rồi ác độc nói: "Muốn trách thì trách bạn trai của mày đi"
Bạn trai á?
Lưu Xung vẫn chưa hiểu chuyện gì thì gáy đã nhói lên một cái rồi ngất lịm không biết gì nữa.
Tô Vấn quay về Giang Bắc ngay tối hôm đó. Đến cửa nhà, còn chưa kịp lấy chìa khoá ra thì điện thoại đổ chuông. Anh vừa kéo khẩu trang xuống vừa nghe điện thoại.
"A lô."
Đầu kia không ai lên tiếng.
Tô Ván trầm giọng xuống: "Nói đi."
Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông, anh ta hỏi ngược lại: "Anh là Tô Vấn?"
Đó là một giọng nói lạ hoắc.
Tô Vấn không đáp mà hỏi ngược lại: "Còn anh là ai?"
Đối phương dùng giọng điệu độc ác nói: "Anh không cần biết tôi là ai, bạn trai anh đang ở trong tay tôi, không muốn anh ta gặp chuyện thì hãy làm theo lời tôi nói"
Bạn trai?
Đùa nhau hay gì?
Tô Vấn không có hứng thú, nhướn mày: "Bạn trai của tôi ư?"
Ở đầu dây bên kia, tên bắt cóc xé miếng băng dán trên miệng Lưu Xung xuống rồi đạp anh ta một cái, ý bảo anh ta lên tiếng.
Lưu Xung nhanh chóng cầu cứu: "Sếp...
Sếp Vấn, là tôi đây!
Vẫn chưa kịp nói xong thì Tô Vấn ở bên kia đã ngẩng đầu nhìn thấy Vũ Văn Thính, lòng vui phơi phới, làm gì còn kiên nhẫn mà trả lời nữa: "Cứ giết con tin đi nhé"
Nói rồi anh lập tức tắt điện thoại.
Lưu Xung và tên bắt cóc đều đứng hình.
Hai tên bắt cóc tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, bắt đầu đần ra, sao lại không giống với kịch bản thế nhỉ?
Ham muốn sống sót của Lưu Xung bộc phát, anh ta tự tìm cách cứu lấy chính mình: "Đại ca, có thể gọi thêm một lần nữa không? Nếu anh Vấn của tôi biết là tôi thì nhất định sẽ đến cứu tôi thôi"
Tên đại ca bắt cóc nghĩ một hồi rồi cho anh ta thêm một cơ hội nữa, lại gọi cho Tô Vấn. Lần này, một giọng nữ vang lên báo số điện thoại không liên lạc được. Không! Liên! Lạc! Được!
Tên đại ca bắt cóc tức giận nắm chiếc mũ trùm đầu: "Bị chặn số điện thoại rồi.
Lưu Xung đờ đẫn!
Anh ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho Tô Vấn!
Tên đại ca bắt cóc tức giận đạp Lưu Xung hai cái sau đó đi sang một bên gọi điện thoại: "Ông Hai, không đúng rồi."
Bên này, Tô Vấn vẫn hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui nhìn thấy Vũ Văn Thính. Cô mặc một bộ hoodie ở nhà màu vàng, trên mũ có hai cái tai thỏ rũ xuống, dưới chân đi một đôi dép bông trong nhà, mái tóc tùy tiện búi thành búi sau đầu.
Xinh quá đi mất. Thính Thính nhà anh chính là người đẹp nhất vũ trụ này.
"Em vẫn chưa ăn cơm à?"
Trong tay Vũ Văn Thính vẫn còn xách một cái túi: "Vâng, người ta mới ship đồ tới"
Tô Vấn nhìn túi đồ ăn trên tay cô, miệng anh thật thà hơn cơ thể nhiều: "Anh cũng chưa ăn"
Muốn! Ăn! Tối! Với! Em!
Khoé miệng Vũ Văn Thính nhẹ nhàng nhếch lên: "Anh muốn ăn chung không?"
Tô Vấn cười rạng rỡ như hoa nở: "Có"
10 giờ sáng ngày hôm sau, bên ngoài phim trường Hoành Điếm có vài vệ sĩ cầm dùi cui điện trong tay đang tuần tra nghiêm ngặt. Bình thường thì ở Hoành Điếm không cần phải phô trương như vậy, nhưng Tô Vấn là ngoại lệ. Fan của Tô Vấn nhiều như lông bò ấy, mà mức độ điên cuồng thì ngang ngửa với bệnh nhân trong trại tâm thần, lần trước Tô Vấn còn bị fan cuồng theo dõi nữa. Cho nên, để bảo đảm an toàn trong quá trình quay chụp, đạo diễn đã đặc biệt sắp xếp thêm vài vệ sĩ tuần tra ở bên ngoài phim trường, phát hiện kẻ nào khả nghi thì lập tức bắt lại.
50 mét phía trước xuất hiện kẻ khả nghi!
Người đó mặc một chiếc áo khoác bông màu xanh quân đội dài từ cổ đến chân, đội một chiếc mũ của người già, che kín cả tại lẫn cằm, chỉ lộ mỗi đôi mắt ra ngoài.
Anh bảo vệ ngăn kẻ khả nghi lại: "Bên trong đang quay phim, người không phận sự miễn vào:
Người không phận sự á?
Kẻ khả nghi nói: "Tôi không phải người không phận sự"
Giọng nói rất nóng nảy.
Anh bảo vệ nhìn đôi mắt lộ ra dưới chiếc mũ của người già, hỏi: "Anh là?"
Thực sự không nhìn ra là ai? Thoạt nhìn rất giống một ông lão già nua.
Ông lão kéo chiếc mũ màu xanh quân đội xuống làm lộ ra một khuôn mặt mệt mỏi suy sụp, gào lên với anh bảo vệ: "Là tôi! Là tôi!"
Anh ta sắp tức chết rồi!
Lúc này anh bảo vệ mới nhận ra liền cười ngượng ngùng: "À, là anh Xung à"
Lỗ mũi Lưu Xung tức đến phì ra khói.
Anh bảo vệ gãi gãi đầu cười rồi cười thật thà mà không kém phần lịch sự: "Anh Xung ăn mặc như này cũng thật là..."
Anh ta và đầu bứt tai nghĩ mãi không tìm được từ nào để khen nên bèn nói: "Cũng thật ấm áp quá."
Lưu Xung không có tâm trạng dây dưa dài dòng với anh ta mà trực tiếp đi thẳng vào phim trường gầm lên: "Tô Vấn!"
Tô Vấn đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, Vivian đang trang điểm cho anh, đồ diễn cũng đã thay xong. Anh lười biếng nhướn mày nhìn Lưu Xung một cái.
"Bộ đồ này của anh" Anh bình luận: "Xấu quá."
Lưu Xung đã đến bến bờ bùng cháy!
Mẹ nó chứ!
Anh ta cởi chiếc áo khoác người già ra rồi tức giận ném xuống đất, gào lên: "Hôm qua ông đây bị bắt cóc đấy"
Vẻ mặt của Tô Vấn đúng kiểu: Anh đang đùa cái quái gì vậy.
Lưu Xung tức đến mức lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài đều run lên, chỉ tay về phía Tô Vấn chất vấn: "Vậy mà cậu còn kêu bọn bắt cóc giết con tin à!"
Tô Vấn nheo mắt lại: "Đúng là như thế thật"
Anh thật thà nói: "Bọn bắt cóc nói bạn trai tôi bị bắt cóc rồi, còn đoạn sau thì tôi không nghe, cứ nghĩ là điện thoại rác"
Bạn trai thì quá hoang đường đi, hơn nữa lúc đó anh lại nhìn thấy Thính Thính nhà anh thì còn nghe lọt được cái gì vào đầu nữa chứ.
Lưu Xung chán chẳng buồn chết.
Anh ta còn có thể nói gì được đây? Hai tên bắt cóc kia cũng là những tên bắt cóc kỳ quặc nhất thế giới, mà Tô Vấn lại là tên cuồng vợ thấy sắc mất khôn.
Tô Vấn quan sát anh ta: "Bọn họ thả anh về rồi à?"
Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới thì Lưu Xung lại nổi cơn lôi đình: "Hai tên côn đồ đó vứt tôi trên đường cao tốc, ông đây đi cả một đêm mới gọi được xe mà về."
Có lẽ biết đã bắt sai người nên bọn chúng ném anh ta lại trên đường cao tốc luôn, nếu không phải anh ta nhặt được một cái áo khoác quân đội kiểu cũ trong thùng rác thì có lẽ anh ta đã bị lạnh chết trên đường cao tốc rồi.
Hiếm khi thấy trên mặt Tô Vấn lộ ra biểu cảm hổ thẹn: "Anh vất vả quá"
Lưu Xung không vui: "Chỉ vậy thôi hả?"
Anh ta vừa trở về từ cõi chết đấy! Tuy rằng bọn bắt cóc không đáng tin, làm việc chẳng có nghĩa lý gì cả, nhưng nói thế nào cũng là đại nạn không chết mà.
Tô Vấn nghĩ một lát, thấy mình đúng là thấy sắc quên bạn thật: "Tôi sẽ cho anh một khoản tiền an ủi thật hậu hĩnh"
Lưu Xung rất khí phách nói: "Ai cần tiền thối đó của anh"
Tô Vấn lấy ví ra, rút một tờ chi phiếu rồi đặt trên bàn: "Anh tự điền số tiền đi
Trước mặt đồng tiền thì khí phách cái đ*t gì!
Lưu Xung giật phắt tấm chi phiếu nhét vào túi quần, bao nhiêu bực dọc, chán nản bay sạch, tinh thần phấn chấn hẳn: "Sếp Vấn anh minh""
Vivian thầm khinh bỉ.
Anh ta cảm thấy Tô Vấn và Lưu Xung cũng có thể coi là tri âm tri kỷ, hợp cạ quá thể đáng ấy chứ. Chẳng trách bọn bắt cóc lại tưởng họ là một đôi.
Lưu Xung cất chi phiếu xong, tiếp tục quay lại tính sổ: "Tô Tử Tô!"
Tô Tử Tô len lén trốn xuống gầm bàn.
"Tô Tử Tô, cô ra đây chịu chết cho tôi!" Lưu Xung nổi giận đùng đùng xông tới. Hừ, anh ta nghe lén được rồi, hai tên bắt cóc não tàn kia từng nhắc đến đầu mì tôm!
Đầu mì tôm co chân lên chạy luôn!
Lưu Xung tức điên!
Vốn còn chưa xác định thì cô nhóc đầu mì tôm đã không đánh mà tự khai rồi!
Lúc này ông ba nhà họ Tô là Tổ Bính Văn đang dạy cho con trai một bài học ở từ đường.
Ông đã tức đến mức phồng mang trợn má lên rồi: "Mày quỳ ở đây cho tao, quỳ đến khi mày biết sai thì thôi."
Mặt mũi Tô Nhượng Thanh trắng bệch, quỳ thẳng lưng ở đó. Bình thường cậu ta rất mềm yếu nhưng lần này lại kiên trì, nhất định không chịu xuống nước.
Cậu ta cứng miệng nói: "Con không sai, yêu một người có gì là sai?"
Yêu ư? Tô Bính Văn nổi giận đùng đùng giơ chân đạp vào mông thằng con bất hiếu: "Con gái trên đời này chết hết cả rồi à? Mày đã yêu một thằng con trai mà còn dám nói đến chữ yêu trước mặt tao à. Mày bôi tro trát trấu vào mặt tổ tông 18 đời nhà này rồi."
Theo đuổi một thằng đàn ông đến tận Giang Bắc và Trung Nam, làm ông ta tức muốn chết.
Tô Nhượng Thanh có chết cũng không thay đổi, khuôn mặt nhỏ đã sưng đỏ vẫn cứng miệng: "Chưa chết hết thì con cũng chỉ yêu một mình anh ấy"
Thằng cả liệt dương, thằng hai vô sinh, thằng ba thì luôn mồm nói chỉ yêu đàn ông... Tô Bính Văn cảm thấy hương hỏa của ông ta sắp tuyệt rồi. Tức giận không để đâu cho hết.
Ông ta lấy một bó hương dưới gầm bàn ra, quay về phía Tô Nhượng Thanh gầm lên: "Tao đánh chết thằng súc sinh như mày"
Tô Nhượng Thanh được ba chị gái bên trên chiều đến mức hư luôn rồi, từ bé đã sợ đau nên nhảy bật dậy tránh: "Con là súc sinh thì ba là gì chứ?"
Tô Bính Văn tức đến mức tăng huyết áp: "Mày còn dám cãi à?"
Nói xong ông ta liền túm lấy tai đứa con bất hiếu này nhưng lại không nỡ đánh thật, chỉ nện vài cái lên mông cậu ta: "Nếu tạo còn biết mày chạy đến Trung Nam tìm cái thằng Tư nhà họ Tần kia lần nữa thì tao lấy luôn cái mạng chó của mày đấy."
Tô Nhượng Thanh nhe răng phồng má: "Ba có đánh chết con thì con cũng vẫn sẽ đi."
Đôi mắt cậu ta đỏ ửng, vẻ mặt như muốn làm cảm động trời đất, gào lên: "Vì tình yêu, con chết cũng được!"
Tổ Bính Văn tức điên người.
Đi chết đi, để ông ta đoạn tử tuyệt tôn cũng được.
Ông ta giơ tay lên, quất mạnh bó hương vào người thằng con bất hiếu.
Tô Bính Tiễn đang đứng xem thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng, lập tức gọi điện cho gián điệp của mình: "Tô Tử Tô!"
Giọng nói trong điện thoại nghe có vẻ yếu ớt, run rẩy lắp bắp: "Chú... chú Hai ạ"
Tô Bính Tiễn sắp tức chết vì bộ dạng thất bại ê chề của cô rồi: "Không phải tạo đã bảo mày giữ Tô Vấn lại à?"
Kết quả là ông ta vừa chuyển hàng ra thì bị Tô Vấn bắt quả tang tại trận. Hàng bị tịch thu, một trong số đồng bọn của ông ta cũng được mời đến đồn cảnh sát uống trà luôn.
Tô Tử Tô nhỏ giọng biện minh: "Con đã bỏ thuốc xổ vào cơm của anh ấy rồi mà."
Tô Bính Tiễn tức giận chất vấn: "Vậy sao nó lại vẫn đến Tây Đường được?"
Cô rầu rĩ trả lời: "Thuốc xổ bị con ăn mất rồi"
Ông ta cạn lời luôn, không nói được gì nữa.
Con bé này bị ngu à?
Tô Bính Tiễn hít sâu một hơi, nuốt cục tức nghẹn ở họng xuống: "Nói rõ xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô càng rầu rĩ hoang mang hơn: "Con cũng không biết nữa."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng run: "Chú Hai... con không nhịn được rồi, con đi vệ sinh đã"
Sau đó, điện thoại bị cúp luôn. Tổ Bính Tiễn phát rồ phát dại.
Anh cả có khác gì con hồ ly gian xảo đâu, sao lại có thể sinh ra cái thể loại như thế này chứ?
Khoảng 10 phút sau, Tô Tử Tô mới lại gọi lại: "Chú Hai, con xong rồi, chú nói tiếp đi a."
Tô Bính Tiễn tạm thời nén lửa giận xuống: "Lần trước cháu nói Tô Vấn là gay, chuyện này có phải là thật không?"
Tô Tử Tô nói chắc nịch: "Vô cùng chính xác ạ."
Lần này cô cực kỳ chắc chắn.
Tô Bính Tiễn nhớ tới dáng vẻ muốn sống muốn chết của thằng cháu trai, đột nhiên trong lòng nảy lên một kế: "Cháu có biết đối tượng của nó là ai không?"
Tô Tử Tô gật đầu như điên: "Có có, cháu biết.
Tô Bính Tiễn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, lại xác nhận thêm lần nữa: "Tô Vấn có quan tâm đến anh ta không?"
"Quan tâm chứ ạ!"
Tô Tử Tô nói có sách, mách có chứng: "Tô Vấn giữ anh ta ở bên mình đã 8 năm rồi nên đương nhiên rất tình cảm, lần trước con còn nhìn thấy bọn họ làm chuyện ấy ấy rồi cơ"
Nghe như đúng là có chuyện đó thật vậy.
Tô Bính Tiễn không nghi ngờ nữa: "Gửi ảnh người yêu của Tô Vấn cho chú"
"Vâng ạ"
Một giây sau. Tô Bính Tiễn nhận được tin nhắn tình báo của gián điệp, ông ta lập tức gọi điện cho đồng bọn của mình: "Tổng giám đốc Trần, tôi có cách lấy lại lỗ hàng đó từ tay Tô Vấn rồi."
4 giờ chiều.
Lưu Xung vừa tìm chỗ đỗ xe vừa gọi điện cho Tô Vấn, tiếng cười của anh ta vang vọng khắp bãi đậu xe ngầm: "Ha ha ha, tôi chưa bao giờ gặp gián điệp nào ngu ngốc như vậy"
Anh ta kẹp điện thoại vào cằm, vừa cởi dây an toàn vừa rút chìa khoá xe ra: "Tôi thấy á, cái số IQ 85 của cô ta cũng là báo láo thôi"
Anh ta cảm thấy IQ của người này chỉ dừng ở mức 75 thôi chứ không thể cao hơn được.
Anh ta chế giễu: "Tôi không coi thường người ta"
Anh ta cười ầm lên không kiêng nể: "Tôi đang chế giễu đấy chứ, ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Lưu Xung tắt điện thoại, vừa mở cửa xe bước xuống, tiếng cười vẫn còn chưa dứt thì đã bị hai bóng đen ở sau lưng đè xuống. Anh ta quay phắt đầu lại, nụ cười trên khoé môi cũng đông cứng theo.
Đó là hai người đàn ông thân hình lực lưỡng, mặc toàn đồ màu đen lại còn bịt mặt đeo găng tay, chỉ để lộ ra hai con mắt. Điệu bộ này chẳng khác nào dán bốn chữ "Tôi là người xấu" ở trên người.
Chết m*!
Đối phương hỏi: "Mày là Lưu Xung?"
Lưu Xung lắc đầu, vẻ mặt giả vờ như rất bình tĩnh: "Không phải, tôi họ Trương"
Hai người đàn ông nhìn nhau, không chắc chắn lắm.
Người bên trái rút một tấm ảnh ra khỏi túi áo, hết nhìn ảnh rồi lại nhìn Lưu Xung, sau đó gật đầu: "Chính là nó"
Lưu Xung há miệng kêu lên.
Người mặc đồ đen bên trái dùng một tay giữ anh ta lại, một tay cầm dao đặt lên cổ anh ta: "Không được kêu.
Lưu Xung không dám kêu nữa, sợ đến mức tim gan phèo phổi đều run hết cả lên: "Các các, các anh bắt tôi làm gì?"
Người đàn ông bên trái bẻ tay anh ta ra sau lưng trói lại rồi ác độc nói: "Muốn trách thì trách bạn trai của mày đi"
Bạn trai á?
Lưu Xung vẫn chưa hiểu chuyện gì thì gáy đã nhói lên một cái rồi ngất lịm không biết gì nữa.
Tô Vấn quay về Giang Bắc ngay tối hôm đó. Đến cửa nhà, còn chưa kịp lấy chìa khoá ra thì điện thoại đổ chuông. Anh vừa kéo khẩu trang xuống vừa nghe điện thoại.
"A lô."
Đầu kia không ai lên tiếng.
Tô Ván trầm giọng xuống: "Nói đi."
Đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông, anh ta hỏi ngược lại: "Anh là Tô Vấn?"
Đó là một giọng nói lạ hoắc.
Tô Vấn không đáp mà hỏi ngược lại: "Còn anh là ai?"
Đối phương dùng giọng điệu độc ác nói: "Anh không cần biết tôi là ai, bạn trai anh đang ở trong tay tôi, không muốn anh ta gặp chuyện thì hãy làm theo lời tôi nói"
Bạn trai?
Đùa nhau hay gì?
Tô Vấn không có hứng thú, nhướn mày: "Bạn trai của tôi ư?"
Ở đầu dây bên kia, tên bắt cóc xé miếng băng dán trên miệng Lưu Xung xuống rồi đạp anh ta một cái, ý bảo anh ta lên tiếng.
Lưu Xung nhanh chóng cầu cứu: "Sếp...
Sếp Vấn, là tôi đây!
Vẫn chưa kịp nói xong thì Tô Vấn ở bên kia đã ngẩng đầu nhìn thấy Vũ Văn Thính, lòng vui phơi phới, làm gì còn kiên nhẫn mà trả lời nữa: "Cứ giết con tin đi nhé"
Nói rồi anh lập tức tắt điện thoại.
Lưu Xung và tên bắt cóc đều đứng hình.
Hai tên bắt cóc tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, bắt đầu đần ra, sao lại không giống với kịch bản thế nhỉ?
Ham muốn sống sót của Lưu Xung bộc phát, anh ta tự tìm cách cứu lấy chính mình: "Đại ca, có thể gọi thêm một lần nữa không? Nếu anh Vấn của tôi biết là tôi thì nhất định sẽ đến cứu tôi thôi"
Tên đại ca bắt cóc nghĩ một hồi rồi cho anh ta thêm một cơ hội nữa, lại gọi cho Tô Vấn. Lần này, một giọng nữ vang lên báo số điện thoại không liên lạc được. Không! Liên! Lạc! Được!
Tên đại ca bắt cóc tức giận nắm chiếc mũ trùm đầu: "Bị chặn số điện thoại rồi.
Lưu Xung đờ đẫn!
Anh ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho Tô Vấn!
Tên đại ca bắt cóc tức giận đạp Lưu Xung hai cái sau đó đi sang một bên gọi điện thoại: "Ông Hai, không đúng rồi."
Bên này, Tô Vấn vẫn hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui nhìn thấy Vũ Văn Thính. Cô mặc một bộ hoodie ở nhà màu vàng, trên mũ có hai cái tai thỏ rũ xuống, dưới chân đi một đôi dép bông trong nhà, mái tóc tùy tiện búi thành búi sau đầu.
Xinh quá đi mất. Thính Thính nhà anh chính là người đẹp nhất vũ trụ này.
"Em vẫn chưa ăn cơm à?"
Trong tay Vũ Văn Thính vẫn còn xách một cái túi: "Vâng, người ta mới ship đồ tới"
Tô Vấn nhìn túi đồ ăn trên tay cô, miệng anh thật thà hơn cơ thể nhiều: "Anh cũng chưa ăn"
Muốn! Ăn! Tối! Với! Em!
Khoé miệng Vũ Văn Thính nhẹ nhàng nhếch lên: "Anh muốn ăn chung không?"
Tô Vấn cười rạng rỡ như hoa nở: "Có"
10 giờ sáng ngày hôm sau, bên ngoài phim trường Hoành Điếm có vài vệ sĩ cầm dùi cui điện trong tay đang tuần tra nghiêm ngặt. Bình thường thì ở Hoành Điếm không cần phải phô trương như vậy, nhưng Tô Vấn là ngoại lệ. Fan của Tô Vấn nhiều như lông bò ấy, mà mức độ điên cuồng thì ngang ngửa với bệnh nhân trong trại tâm thần, lần trước Tô Vấn còn bị fan cuồng theo dõi nữa. Cho nên, để bảo đảm an toàn trong quá trình quay chụp, đạo diễn đã đặc biệt sắp xếp thêm vài vệ sĩ tuần tra ở bên ngoài phim trường, phát hiện kẻ nào khả nghi thì lập tức bắt lại.
50 mét phía trước xuất hiện kẻ khả nghi!
Người đó mặc một chiếc áo khoác bông màu xanh quân đội dài từ cổ đến chân, đội một chiếc mũ của người già, che kín cả tại lẫn cằm, chỉ lộ mỗi đôi mắt ra ngoài.
Anh bảo vệ ngăn kẻ khả nghi lại: "Bên trong đang quay phim, người không phận sự miễn vào:
Người không phận sự á?
Kẻ khả nghi nói: "Tôi không phải người không phận sự"
Giọng nói rất nóng nảy.
Anh bảo vệ nhìn đôi mắt lộ ra dưới chiếc mũ của người già, hỏi: "Anh là?"
Thực sự không nhìn ra là ai? Thoạt nhìn rất giống một ông lão già nua.
Ông lão kéo chiếc mũ màu xanh quân đội xuống làm lộ ra một khuôn mặt mệt mỏi suy sụp, gào lên với anh bảo vệ: "Là tôi! Là tôi!"
Anh ta sắp tức chết rồi!
Lúc này anh bảo vệ mới nhận ra liền cười ngượng ngùng: "À, là anh Xung à"
Lỗ mũi Lưu Xung tức đến phì ra khói.
Anh bảo vệ gãi gãi đầu cười rồi cười thật thà mà không kém phần lịch sự: "Anh Xung ăn mặc như này cũng thật là..."
Anh ta và đầu bứt tai nghĩ mãi không tìm được từ nào để khen nên bèn nói: "Cũng thật ấm áp quá."
Lưu Xung không có tâm trạng dây dưa dài dòng với anh ta mà trực tiếp đi thẳng vào phim trường gầm lên: "Tô Vấn!"
Tô Vấn đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, Vivian đang trang điểm cho anh, đồ diễn cũng đã thay xong. Anh lười biếng nhướn mày nhìn Lưu Xung một cái.
"Bộ đồ này của anh" Anh bình luận: "Xấu quá."
Lưu Xung đã đến bến bờ bùng cháy!
Mẹ nó chứ!
Anh ta cởi chiếc áo khoác người già ra rồi tức giận ném xuống đất, gào lên: "Hôm qua ông đây bị bắt cóc đấy"
Vẻ mặt của Tô Vấn đúng kiểu: Anh đang đùa cái quái gì vậy.
Lưu Xung tức đến mức lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài đều run lên, chỉ tay về phía Tô Vấn chất vấn: "Vậy mà cậu còn kêu bọn bắt cóc giết con tin à!"
Tô Vấn nheo mắt lại: "Đúng là như thế thật"
Anh thật thà nói: "Bọn bắt cóc nói bạn trai tôi bị bắt cóc rồi, còn đoạn sau thì tôi không nghe, cứ nghĩ là điện thoại rác"
Bạn trai thì quá hoang đường đi, hơn nữa lúc đó anh lại nhìn thấy Thính Thính nhà anh thì còn nghe lọt được cái gì vào đầu nữa chứ.
Lưu Xung chán chẳng buồn chết.
Anh ta còn có thể nói gì được đây? Hai tên bắt cóc kia cũng là những tên bắt cóc kỳ quặc nhất thế giới, mà Tô Vấn lại là tên cuồng vợ thấy sắc mất khôn.
Tô Vấn quan sát anh ta: "Bọn họ thả anh về rồi à?"
Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới thì Lưu Xung lại nổi cơn lôi đình: "Hai tên côn đồ đó vứt tôi trên đường cao tốc, ông đây đi cả một đêm mới gọi được xe mà về."
Có lẽ biết đã bắt sai người nên bọn chúng ném anh ta lại trên đường cao tốc luôn, nếu không phải anh ta nhặt được một cái áo khoác quân đội kiểu cũ trong thùng rác thì có lẽ anh ta đã bị lạnh chết trên đường cao tốc rồi.
Hiếm khi thấy trên mặt Tô Vấn lộ ra biểu cảm hổ thẹn: "Anh vất vả quá"
Lưu Xung không vui: "Chỉ vậy thôi hả?"
Anh ta vừa trở về từ cõi chết đấy! Tuy rằng bọn bắt cóc không đáng tin, làm việc chẳng có nghĩa lý gì cả, nhưng nói thế nào cũng là đại nạn không chết mà.
Tô Vấn nghĩ một lát, thấy mình đúng là thấy sắc quên bạn thật: "Tôi sẽ cho anh một khoản tiền an ủi thật hậu hĩnh"
Lưu Xung rất khí phách nói: "Ai cần tiền thối đó của anh"
Tô Vấn lấy ví ra, rút một tờ chi phiếu rồi đặt trên bàn: "Anh tự điền số tiền đi
Trước mặt đồng tiền thì khí phách cái đ*t gì!
Lưu Xung giật phắt tấm chi phiếu nhét vào túi quần, bao nhiêu bực dọc, chán nản bay sạch, tinh thần phấn chấn hẳn: "Sếp Vấn anh minh""
Vivian thầm khinh bỉ.
Anh ta cảm thấy Tô Vấn và Lưu Xung cũng có thể coi là tri âm tri kỷ, hợp cạ quá thể đáng ấy chứ. Chẳng trách bọn bắt cóc lại tưởng họ là một đôi.
Lưu Xung cất chi phiếu xong, tiếp tục quay lại tính sổ: "Tô Tử Tô!"
Tô Tử Tô len lén trốn xuống gầm bàn.
"Tô Tử Tô, cô ra đây chịu chết cho tôi!" Lưu Xung nổi giận đùng đùng xông tới. Hừ, anh ta nghe lén được rồi, hai tên bắt cóc não tàn kia từng nhắc đến đầu mì tôm!
Đầu mì tôm co chân lên chạy luôn!
Lưu Xung tức điên!
Vốn còn chưa xác định thì cô nhóc đầu mì tôm đã không đánh mà tự khai rồi!
Danh sách chương