Ánh đèn hơi tối, người đó ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong, mỉm cười: "Anh đây"
Cô đi tới, hỏi Tô Vấn: "Là anh đổi rượu của em phải không?"
Cùng một bình rượu, lúc người đẹp sườn xám kia rót rượu cho cô thì là nước trắng, còn khi rót cho mấy vị quản lý cấp cao kia thì lại là rượu trắng. Cô đã đánh gục 5 tên cáo già trên bàn rượu bằng tửu lượng cao như thế.
Tô Vấn gật đầu, đôi mắt sáng lên nhè nhẹ:
"Cảm ơn." Cô trịnh trọng nói cảm ơn.
Tô Vấn liếc nhìn cô, cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Anh không cần lời nói suông"
"Vậy anh muốn gì?"
Anh lập tức nói: "Em tổ chức một bữa tiệc chào mừng anh đi" Dường như cảm thấy yêu cầu này hơi quá, anh sợ cô tức giận nên giải thích: "Em tổ chức cho Tống Dung rồi còn gì"
Giọng điệu giống như đang làm nũng.
Vũ Văn Thính trả lời: "Ừ"
Tố Vấn lập tức mỉm cười, vẻ mặt chờ mong: "Đừng gọi thêm người khác, chỉ hai chúng ta thôi." Bữa tiệc chào mừng của hai người, chín bỏ làm mười, coi như là hẹn hò.
Cô gật đầu đồng ý.
Thư ký vẫn chưa tới, cô đang đứng bên cạnh xe. Thấy Tô Vấn cũng không vội rời đi, cô bèn hỏi anh: "Có thể nói cho em biết vì sao chỉ có cốc của em là nước không?"
Tô Vấn đứng nghiêng, vành mũ lưỡi trai che hết ánh sáng, phủ bóng tối lên khuôn mặt anh: "Chiếc bình rót rượu đó có tên là bình uyên ương, xoay nắp bình sang trái thì sẽ rót ra nước, xoay sang phải thì mới là rượu"
Quả nhiên, trong bình rượu còn có điều bí mật khác.
Cô nói: "Lợi hại quá.
Đương nhiên, món đồ chơi đó còn là một món đồ cổ có giá trị bất phàm.
"Đây là bảo vật trấn tiệm của nhà hàng này đấy" Giải thích xong, anh nhấn mạnh với cô: "Sau này nếu còn gặp những bữa tiệc tương tự như hôm nay, em có thể tới nhà hàng này. Anh và chủ nhà hàng quen biết nhau, sau này muốn dùng bình rượu kia thì cứ nói với ông ấy một tiếng là được"
Thế thì càng tốt.
Cô lịch sự nói: "Cảm ơn anh"
Tô Vấn hơi nhíu mày: "Không cần phải nói cảm ơn suốt như vậy đâu. Anh cố gắng giữ giọng điệu thoải mái nhất có thể, tỏ ra không quá mạo muội: "Nếu như muốn cảm ơn anh, vậy thì em có thể đưa anh về nhà"
Người không quen Vũ Văn Thính sẽ cảm thấy cô vừa ít nói vừa lạnh lùng, nhưng nếu nhu quen biết rồi, sẽ phát hiện thật ra cô là một người vừa dễ tính lại thẳng thắn, chẳng qua do cô không thích cười, nên nhìn có vẻ nghiêm túc cứng nhắc mà thôi.
"Vậy cũng được."
Cô đồng ý đề nghị của Tô Vấn, nhìn đồng hồ đeo tay: "Phải đợi thêm 10 phút nữa, thư ký của em vẫn đang trên đường tới đây. Em uống rượu nên không được lái xe"
Tô Vấn đeo khẩu trang, khóe miệng nhếch tít lên: "Không sao cả" Đợi 10 tiếng đồng hồ cũng được, càng lâu càng tốt, anh ước gì có thể mãi mãi ở riêng cùng với cô.
Chưa đến 10 phút sau Hồ Minh Vũ đã đến. Dọc đường đi, bởi vì có người thứ ba nên Tô Vấn đã tém tém lại rất nhiều, chỉ len lén liếc nhìn Vũ Văn Thính, cô ngủ say rồi nhưng anh cũng không dám hôn trộm.
Sau khi Tô Vấn về đến nhà, lại có điện thoại của Tô Tần gọi tới nữa, trong vòng nửa tiếng ông đã gọi tới 7 cuộc điện thoại.
Tô Vấn nhận điện thoại.
Tổ Tân lập tức tủi thân chất vấn: "Vấn Vấn, tại sao vừa rồi con không nhận điện thoại của ba?"
Tô Tân là một người cuồng con trai nghiêm trọng. Nếu Tô Vấn không nghe điện thoại, ông có thể liên tục gọi điện thoại không ngừng, kỷ lục số cuộc gọi nhỡ cao nhất là 245 cuộc.
"Con đang ở bên cạnh Thính Thính, không tiện nhận điện thoại.
Tô Vấn ném điện thoại di động lên tủ giày, gỡ khẩu trang và mũ xuống, rồi lại cởi áo khoác, quăng thẳng xuống hành lang, đôi giày bị cậu đá chỗ này một chiếc chỗ kia một chiếc.
Tô Tân ở đầu dây bên kia kinh ngạc: "Woa, hai đứa thành đôi rồi à, tiến triển đến bước nào rồi? Nắm tay chưa? Hỗn môi chưa? Ngu..."
Càng hỏi càng không có chừng mực. Tô Ván ngắt lời: "Ba nói chuyện chính đi.
Được rồi, chắc chắn là chưa tới bước ngủ.
Tô Tân không nói chuyện phiếm với cậu nữa, ông nói vào chuyện chính: "Hôm nay thằng Hai đã đón con gái riêng của thằng Cả về. Cô bé kia đến nói với ba nó là fan của con, muốn làm trợ lý cho con. Ba thấy là thằng Hai lại có suy nghĩ sai lệch gì đó nữa rồi." Ví dụ như xúi giục cô bé kia trả thù cho ba và chị gái gì gì đó, mặc dù cô bé kia chưa từng gặp mặt Tô Bính Nghiệp và Tô Phục.
Thằng Cả cũng thật là hồ đồ, ngủ lung tung khắp nơi nhưng lại không chịu trách nhiệm. Còn thằng Hai thì đầu óc cũng thế, gan lại to. Thằng Ba thì sao... Sinh được ba đứa con trai, vừa bất lực vừa vô sinh.
Nghĩ tới những chuyện bực mình này, Tô Tân lại đau đầu, may mà ông còn có Vấn Vấn, cục cưng bé bỏng của ông.
Tô Vấn nằm trên ghế sofa, gối ôm bị anh đá xuống mặt đất, nói: "Cứ để cô ta tới đi"
Tổ Tân lo lắng: "Ba sợ con bé đó sẽ gây bất lợi cho con.
Tô Vấn không hề kiêng sợ chút nào cả: "Con đã điều tra cô ta rồi, chỉ số thông minh của cô ta chỉ có 85"
Tô Tân á khẩu.
Ba ngày sau.
5 giờ chiều, vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới giờ tan làm, trong đại sảnh lầu một của trụ sở chính Công ty truyền thông Thiên Vũ rất yên tĩnh. Một cô gái đang ôm một cái thùng giấy, lúc cô ấy chạy về phía thang máy, đồ vật trong thùng vang lên những tiếng leng keng leng keng.
Thang máy vẫn chưa đóng lại, cô ấy gọi to:
"Chờ một chút!"
Người trong thang máy ấn nút mở cửa.
Cô gái ôm thùng giấy chạy vội vào trong thang máy, thở mấy hơi rồi mỉm cười với người bên trong: "Cảm ơn"
Tống Dung ngẩng đầu lên, đánh giá sơ bộ cô gái kia một chút.
Cô gái còn rất trẻ, chắc mới chỉ hơn 20 tuổi, vóc dáng không cao, để kiểu tóc xoăn mì tôm, nhưng do tóc nhiều nên biến thành kiểu tóc xù giống như bị mới bị nổ lựu đạn. Khuôn mặt lại rất là nhỏ, chỉ bằng cỡ bàn tay, ngũ quan cũng nho nhỏ, rất thanh tú. Cô ấy ôm một cái thùng giấy, trong thùng có nào cốc uống nước, nào hộp đựng cơm, nào khung hình... Còn có cả một chậu bonsai không biết tên là gì.
Chắc là nhân viên mới vào làm.
Cô ấy bước vào được một lúc rồi mà vẫn chưa ấn chọn tầng, cô quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi: "Xin chào"
Tống Dung khẽ gật đầu.
Hai tay cô đang ôm thùng giấy nên không bỏ ra được, mấy lọn tóc mái uốn cong che hết tầm mắt, cô ấy thổi vài cái làm tung tóc mái ra rồi mới hỏi: "Anh có biết phòng làm việc của Tô Vấn ở tầng mấy không?"
Tống Dung liếc nhìn tóc mái của cô ấy: "Tang 8."
Cô ấy nói cảm ơn rồi ấn tầng 8, chẳng thấy phản ứng gì, lại ấn ba lần nữa, số tầng vẫn chưa sáng, cô ấy sợ hãi quay đầu lại: "Bảng phím chọn tầng bị liệt rồi à?"
Tóc của cô ấy bị sét đánh trúng à? Tống Dung bình tĩnh dời ánh mắt khỏi mái tóc của cô ấy: "Thang máy này chỉ đi tới các tầng lẻ. Tay trái sờ lên ống tay áo bên phải" muốn đi tới tầng chẵn thì phải đi thang máy khác."
Cô gái ngây người, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hiểu: "Cảm ơn"
Nói cảm ơn xong, cô im lặng ấn tầng 1.
Thang máy đã đi tới tầng 3 rồi, cô gái này lại muốn đi xuống tầng 1 đổi thang máy? Tống Dung nhắc: "Cô có thể dừng lại ở bất kỳ tầng nào, sau đó đổi sang thang máy bên cạnh"
Cô ấy giống như bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng rồi nhỉ"
Sau đó, cô ấy vội vã ấn tầng 5, đồng thời nói: "Cảm ơn anh"
Rốt cuộc vẫn ấn muộn, con số trên thang máy đã nhảy tới tầng 6 rồi. Khuôn mặt cô hiện rõ vẻ thất bại rầu rĩ, cô lại ấn tầng 6. Chiếc thùng giấy rất lớn, cô phải bỏ một tay ra để ấn chọn tầng, dáng vẻ rất luống cuống.
Tống Dung bật cười: "Cô lên thẳng tầng 9 cũng được, tầng ngay dưới đó chính là phòng làm việc của Tô Vấn. Đúng rồi nhỉ.
Lần này, cô ấy im lặng ấn tầng 9.
Tổng Dung không nén được cười, cô nàng đầu mì tôm này hình như hơi chậm chạp.
Đầu mì tôm ôm thùng giấy bước ra khỏi thang máy ở tầng 9, động tác vụng về. Người này không phải ai khác, chính là cô con gái riêng của ông Cả nhà họ Tô, được ông Hai nhà họ Tô đưa tới làm trợ lý cho Tô Ván.
Họ và tên: Tô Tử Tô.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 21.
Chỉ số thông minh: 85.
Tốt nghiệp trường: Máy xúc Trường Lăng và thẩm mỹ viện.
Lưu Xung nhìn bản lý lịch tóm tắt, cực kỳ rầu rĩ. IQ 85 thì thôi đi, lại còn đi học máy xúc và thẩm mỹ viện.
Lúc này, từ phía sau truyền tới một giọng nói véo von: "Anh Xung à?"
Lưu Xung ngẩng lên, nhìn thấy một cái thùng giấy to đùng, phía trên thùng giấy là một cái đầu mì tôm bù xù hết sức.
"Anh là anh Xung phải không ạ?"
Tóc bù xù mỉm cười vừa rất hàm súc lại vừa thẹn thùng: "Em là Tô Tử Tô ạ"
Máy xúc Trường Lăng và thẩm mỹ viện...
Mái tóc xoăn này là do cô ấy tự uốn à?
Chậc chậc chậc, IQ 85, nhất định là sinh viên loại kém, nếu không sao lại uốn tóc thành thế này được.
Lưu Xung liếc nhìn cái thùng của cô ấy: "Tại sao bây giờ cô mới tới?"
Cô ấy đặt thùng giấy lên bàn, ngượng ngùng giải thích: "Em bị lạc đường"
Lưu Xung không nhịn được lại liếc nhìn chiếc thùng giấy của cô ấy. Cô nàng này tới làm trợ lý của nghệ sĩ mà mang hộp đựng cơm để làm gì? Lại còn mang cả nồi cơm điện...
Quả thật là một người hiếm thấy!
Thôi, không nói cô ta nữa, dù sao thì cũng là họ hàng của Tô Vấn, là quan hệ cá nhân, anh ta thân thiện hơn một chút: "Hôm nay không có công việc gì cho cô làm, tôi sẽ dẫn cô đi gặp mặt mọi người trong phòng làm việc để cô biết mặt họ, cứ làm quen trước đã"
Tô Tử Tô cười ngọt ngào: "Vâng." Cô đi theo sau Lưu Xung, hỏi: "Chú Tư đâu rồi ạ?"
Lưu Xung quay đầu lại, uốn nắn cô: "Ở công ty phải gọi là anh Vấn
Cô ấy lập tức gật đầu: "À, anh Vấn đâu rồi a?"
"Hôm nay cậu ấy có hẹn." Lưu Xung cảm thấy cho dù là người quen thì cũng vẫn phải giáo dục một chút: "Một người trợ lý đạt chuẩn không được hỏi quá nhiều, nhất là hỏi tới sếp"
Cô gãi gãi mái tóc mì tôm của mình: "Vâng"
Lại nói tới Tô Vấn.
Hôm nay cậu có một cuộc hẹn, Thính Thính mở một bữa tiệc chào đón anh. Cổ hẹn cậu 7 giờ tối, nhưng 5 giờ cậu đã gọi nhà tạo mẫu tới.
"Hôm nay anh muốn chọn phong cách nào?" Nhà tạo mẫu Vivian là một người đàn ông hơn 30 tuổi, yêu thích tập thể hình, cơ bắp rất phát triển.
Tô Vấn suy nghĩ một lát: "Kiểu mà phái nữ nhìn thấy là sẽ bị mê hoặc ấy." Nếu như có thể dùng sắc đẹp quyến rũ được Thính Thính nhà cậu thì còn gì bằng.
Vivian khoanh tay, xem xét tỉ mỉ: "Có phải là anh không tự tin vào khuôn mặt này của mình quá rồi không?"
Đúng vậy, Thính Thính nhà cậu chẳng mấy quan trọng diện mạo.
"Trường hợp nào?" Vivian tưởng là anh đi tham gia chương trình gì đó: "Tiệc tối hay là truyền hình trực tiếp?"
Tô Vấn cầm một cái gương nhỏ lên soi: "Tôi muốn tự nhiên một chút."
"Vậy thì không cần trang điểm" Vivian cầm
hai bộ quần áo tới: "Đi gặp người rất quan
trọng à?"
Đừng nhìn vào khuôn mặt ưa nhìn của tên này, thực tế lúc bình thường cậu ta cực kỳ lười biếng, trừ trường hợp cần thiết, nếu không cậu ta thích thế nào sẽ đến thể đó.
Hôm nay đòi lên đồ thế này, đúng là có hơi khác thường.
Tô Vấn cười không khép miệng lại được: "Đi gặp bạn gái tương lai của tôi"
Ồ, bạn gái à.
Vivian cười: "Cậu chẳng chịu đóng cảnh hôn nào làm tôi còn tưởng là cậu thích đàn ông đấy. Cuối cùng trái tim cũng rung động rồi hả?"
Tâm trạng Tô Vấn đang tốt, hiếm khi nào lại hào phóng khoe khoang thế này: "Chúng tôi là thanh mai trúc mã"
14 tuổi, vẫn là độ tuổi ngây thơ không hiểu chuyện yêu đương, nhưng lại luôn làm một vài chuyện vừa kỳ lạ vừa khiến mặt đỏ tim đập nhanh.
Có lần, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cởi bộ đồng phục ra, dùng dáng vẻ thiếu niên đi xem cô thi đấu. Cô không phụ sự mong đợi của mọi người, đã giành giải nhất.
"Thính Thính"
Đó là lần đầu tiên anh gọi tên cô, là Tô Vấn gọi, Tô Thúy Thúy không biết nói.
Cô đứng ở cửa phòng thay quần áo, quay đầu lại.
Cậu sợ cô nhận ra nên đã đeo khẩu trang, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, anh bước tới: "Chúc mừng em"
Quả nhiên là cô không nhận ra, cô nói chuyện lịch sự như với người xa lạ: "Cảm ơn" Cô lại hỏi: "Anh là nhân viên làm việc ở sân vận động à?" Người bình thường sẽ không vào đây được.
Anh không nói đúng hay là không, chỉ lau sơ qua lòng bàn tay: "Có thể nắm tay em một cái được không?"
Chắc là fan.
Cô nghĩ như vậy nên đưa tay về phía trước.
Anh nắm tay cô, không kiểm soát được lực nên anh nắm rất chặt.
Cô nhíu mày lại, vừa định rút tay về thì đã bị anh ôm lấy, giọng nói bên tại hơi run rẩy.
"Em rất giỏi."
"Em là người giỏi nhất!"
Giọng nói của cậu thiếu niên vừa qua giai đoạn vỡ giọng hơi khàn, rất trầm thấp. Chỉ ôm vài giây rồi liền buông ra, sau đó quay đầu bỏ chạy...
Lúc đó Tô Vấn không biết tại sao mình lại muốn ôm cô ấy, vì sao ôm xong lại còn bỏ chạy trối chết. Chính đêm hôm đó, cậu đã có một giấc mộng xuân kiều diễm, đây là lần thứ hai cậu nằm mơ như vậy, lần đầu tiên cũng là vì cô.
Sáu giờ rưỡi, Tô Vấn đi đón Vũ Văn Thính.
Cô mặc váy, trang điểm nhẹ nhàng: "Anh đợi lâu chưa?"
Đẹp quá.
Tô Vấn nhìn không muốn rời mắt: "Không lâu, anh vừa mới đến thôi." Mới chỉ đợi hơn một tiếng thôi mà. Anh bước xuống mở cửa xe giúp cô: "Rất đẹp"
Cô quá đẹp, đẹp đến nỗi anh muốn cởi váy của cô ra và làm chuyện trong giấc mộng xuân đã làm.
Tô Vấn, cầm thú quá.
Vũ Văn Thính ngồi vào ghế phụ lái, nhìn anh: "Sao ạ?"
Tô Vấn - mặt người dạ thú khen ngợi một cách vô cùng chính nhân quân tử: "Váy rất đẹp"
Tại của cô hơi ửng đỏ, dường như cô không quen mặc váy, cô cẩn thận vuốt mép vảy rồi ngồi xuống ngay ngắn.
Tô Vấn lái xe rất chậm. Lúc ra khỏi khu chung cư, có một chiếc Bentley màu bạc cẩn thận đi theo ở phía sau, không dám lại quá gần, giữ khoảng cách chừng mười mấy mét. Người ngồi trên ghế lái đeo khẩu trang và mũ, khuôn mặt được che kín mít.
Vũ Văn Thính nhận ra con đường này: "Vẫn tới nhà hàng Trung Quốc kia à?"
"Ừ"
Anh biết là cô thích ăn đồ ăn Trung Quốc.
Vào giờ này không bị kẹt xe, đi gần 20 phút là tới nhà hàng Trung Quốc Tam Thời, nhưng đúng lúc đây là giờ ăn tối cao điểm, bãi đỗ xe có rất nhiều người qua lại.
Vũ Văn Thính cởi dây an toàn ra: "Em xuống xe trước, anh đợi thêm lát nữa rồi xuống xe sau nhé.
Tô Vấn nhíu mày: "Em sợ bị chụp ảnh sao?"
Cô gật đầu giải thích: "Anh vừa mới ký hợp đồng với Thiên Vũ, bị chụp ảnh thì sẽ rất phiền phức."
Cô biết rất rõ giới truyền thông bám riết Tô Vấn không buông thế nào. Nam nghệ sĩ trẻ tuổi và chủ công ty, chắc chắn các phóng viên sẽ chẳng viết ra gì hay ho.
"Ờ"
Giọng nói của Tô Vấn rầu rĩ, dường như đang mất hứng. Cậu nhìn Vũ Văn Thính bước xuống xe trước, đáy mắt có chút u oán, giống như một cô vợ nhỏ bị vứt bỏ.
Vũ Văn Thính đi vào nhà hàng trước, vừa bước vào trong thì một cô gái phục vụ mặc sườn xám đã bước ra đón.
"Quý cô là Vũ Văn Thính phải không?"
"Vâng"
"Phòng riêng đã chuẩn bị xong rồi, xin mời đi theo tôi"
Cô gái phục vụ mỉm cười đi trước dẫn đường. Đằng sau chỗ rẽ trên hành lang, có một bóng người đang cẩn thận chầm chậm di chuyển.
Khoảng 10 phút sau thì Tô Vấn bước vào.
Cô gái phục vụ đang rót trà vừa nhìn thấy người mới đến thì kính cẩn nói: "Chào ngài Tô."
Tô Vẩn cởi khẩu trang và mũ ra: "Cô ra ngoài trước đi
Đợi tới khi cửa đã đóng lại, Vũ Văn Thính hỏi: "Anh hay đến nhà hàng này à?"
Nhìn thái độ của nhân viên thì hình như anh là khách quen, họ rất kính cẩn chu đáo.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô: "Thỉnh thoảng mới đến"
Anh bưng bình trà lên, rót cho cô một cốc: "Trước kia, người mở nhà hàng này từng làm việc dưới quyền ba anh"
Nếu nói đúng ra thì đây là địa bàn của nhà họ Tô cậu.
Đây là lần đầu tiên Tô Vấn nhắc tới người nhà của mình, mặc dù cô là sếp nhưng cũng hoàn toàn không biết gì về gia cảnh của cậu: "Trong hồ sơ cá nhân của cậu không hề nói tới người nhà của mình".
Cô đi tới, hỏi Tô Vấn: "Là anh đổi rượu của em phải không?"
Cùng một bình rượu, lúc người đẹp sườn xám kia rót rượu cho cô thì là nước trắng, còn khi rót cho mấy vị quản lý cấp cao kia thì lại là rượu trắng. Cô đã đánh gục 5 tên cáo già trên bàn rượu bằng tửu lượng cao như thế.
Tô Vấn gật đầu, đôi mắt sáng lên nhè nhẹ:
"Cảm ơn." Cô trịnh trọng nói cảm ơn.
Tô Vấn liếc nhìn cô, cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Anh không cần lời nói suông"
"Vậy anh muốn gì?"
Anh lập tức nói: "Em tổ chức một bữa tiệc chào mừng anh đi" Dường như cảm thấy yêu cầu này hơi quá, anh sợ cô tức giận nên giải thích: "Em tổ chức cho Tống Dung rồi còn gì"
Giọng điệu giống như đang làm nũng.
Vũ Văn Thính trả lời: "Ừ"
Tố Vấn lập tức mỉm cười, vẻ mặt chờ mong: "Đừng gọi thêm người khác, chỉ hai chúng ta thôi." Bữa tiệc chào mừng của hai người, chín bỏ làm mười, coi như là hẹn hò.
Cô gật đầu đồng ý.
Thư ký vẫn chưa tới, cô đang đứng bên cạnh xe. Thấy Tô Vấn cũng không vội rời đi, cô bèn hỏi anh: "Có thể nói cho em biết vì sao chỉ có cốc của em là nước không?"
Tô Vấn đứng nghiêng, vành mũ lưỡi trai che hết ánh sáng, phủ bóng tối lên khuôn mặt anh: "Chiếc bình rót rượu đó có tên là bình uyên ương, xoay nắp bình sang trái thì sẽ rót ra nước, xoay sang phải thì mới là rượu"
Quả nhiên, trong bình rượu còn có điều bí mật khác.
Cô nói: "Lợi hại quá.
Đương nhiên, món đồ chơi đó còn là một món đồ cổ có giá trị bất phàm.
"Đây là bảo vật trấn tiệm của nhà hàng này đấy" Giải thích xong, anh nhấn mạnh với cô: "Sau này nếu còn gặp những bữa tiệc tương tự như hôm nay, em có thể tới nhà hàng này. Anh và chủ nhà hàng quen biết nhau, sau này muốn dùng bình rượu kia thì cứ nói với ông ấy một tiếng là được"
Thế thì càng tốt.
Cô lịch sự nói: "Cảm ơn anh"
Tô Vấn hơi nhíu mày: "Không cần phải nói cảm ơn suốt như vậy đâu. Anh cố gắng giữ giọng điệu thoải mái nhất có thể, tỏ ra không quá mạo muội: "Nếu như muốn cảm ơn anh, vậy thì em có thể đưa anh về nhà"
Người không quen Vũ Văn Thính sẽ cảm thấy cô vừa ít nói vừa lạnh lùng, nhưng nếu nhu quen biết rồi, sẽ phát hiện thật ra cô là một người vừa dễ tính lại thẳng thắn, chẳng qua do cô không thích cười, nên nhìn có vẻ nghiêm túc cứng nhắc mà thôi.
"Vậy cũng được."
Cô đồng ý đề nghị của Tô Vấn, nhìn đồng hồ đeo tay: "Phải đợi thêm 10 phút nữa, thư ký của em vẫn đang trên đường tới đây. Em uống rượu nên không được lái xe"
Tô Vấn đeo khẩu trang, khóe miệng nhếch tít lên: "Không sao cả" Đợi 10 tiếng đồng hồ cũng được, càng lâu càng tốt, anh ước gì có thể mãi mãi ở riêng cùng với cô.
Chưa đến 10 phút sau Hồ Minh Vũ đã đến. Dọc đường đi, bởi vì có người thứ ba nên Tô Vấn đã tém tém lại rất nhiều, chỉ len lén liếc nhìn Vũ Văn Thính, cô ngủ say rồi nhưng anh cũng không dám hôn trộm.
Sau khi Tô Vấn về đến nhà, lại có điện thoại của Tô Tần gọi tới nữa, trong vòng nửa tiếng ông đã gọi tới 7 cuộc điện thoại.
Tô Vấn nhận điện thoại.
Tổ Tân lập tức tủi thân chất vấn: "Vấn Vấn, tại sao vừa rồi con không nhận điện thoại của ba?"
Tô Tân là một người cuồng con trai nghiêm trọng. Nếu Tô Vấn không nghe điện thoại, ông có thể liên tục gọi điện thoại không ngừng, kỷ lục số cuộc gọi nhỡ cao nhất là 245 cuộc.
"Con đang ở bên cạnh Thính Thính, không tiện nhận điện thoại.
Tô Vấn ném điện thoại di động lên tủ giày, gỡ khẩu trang và mũ xuống, rồi lại cởi áo khoác, quăng thẳng xuống hành lang, đôi giày bị cậu đá chỗ này một chiếc chỗ kia một chiếc.
Tô Tân ở đầu dây bên kia kinh ngạc: "Woa, hai đứa thành đôi rồi à, tiến triển đến bước nào rồi? Nắm tay chưa? Hỗn môi chưa? Ngu..."
Càng hỏi càng không có chừng mực. Tô Ván ngắt lời: "Ba nói chuyện chính đi.
Được rồi, chắc chắn là chưa tới bước ngủ.
Tô Tân không nói chuyện phiếm với cậu nữa, ông nói vào chuyện chính: "Hôm nay thằng Hai đã đón con gái riêng của thằng Cả về. Cô bé kia đến nói với ba nó là fan của con, muốn làm trợ lý cho con. Ba thấy là thằng Hai lại có suy nghĩ sai lệch gì đó nữa rồi." Ví dụ như xúi giục cô bé kia trả thù cho ba và chị gái gì gì đó, mặc dù cô bé kia chưa từng gặp mặt Tô Bính Nghiệp và Tô Phục.
Thằng Cả cũng thật là hồ đồ, ngủ lung tung khắp nơi nhưng lại không chịu trách nhiệm. Còn thằng Hai thì đầu óc cũng thế, gan lại to. Thằng Ba thì sao... Sinh được ba đứa con trai, vừa bất lực vừa vô sinh.
Nghĩ tới những chuyện bực mình này, Tô Tân lại đau đầu, may mà ông còn có Vấn Vấn, cục cưng bé bỏng của ông.
Tô Vấn nằm trên ghế sofa, gối ôm bị anh đá xuống mặt đất, nói: "Cứ để cô ta tới đi"
Tổ Tân lo lắng: "Ba sợ con bé đó sẽ gây bất lợi cho con.
Tô Vấn không hề kiêng sợ chút nào cả: "Con đã điều tra cô ta rồi, chỉ số thông minh của cô ta chỉ có 85"
Tô Tân á khẩu.
Ba ngày sau.
5 giờ chiều, vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới giờ tan làm, trong đại sảnh lầu một của trụ sở chính Công ty truyền thông Thiên Vũ rất yên tĩnh. Một cô gái đang ôm một cái thùng giấy, lúc cô ấy chạy về phía thang máy, đồ vật trong thùng vang lên những tiếng leng keng leng keng.
Thang máy vẫn chưa đóng lại, cô ấy gọi to:
"Chờ một chút!"
Người trong thang máy ấn nút mở cửa.
Cô gái ôm thùng giấy chạy vội vào trong thang máy, thở mấy hơi rồi mỉm cười với người bên trong: "Cảm ơn"
Tống Dung ngẩng đầu lên, đánh giá sơ bộ cô gái kia một chút.
Cô gái còn rất trẻ, chắc mới chỉ hơn 20 tuổi, vóc dáng không cao, để kiểu tóc xoăn mì tôm, nhưng do tóc nhiều nên biến thành kiểu tóc xù giống như bị mới bị nổ lựu đạn. Khuôn mặt lại rất là nhỏ, chỉ bằng cỡ bàn tay, ngũ quan cũng nho nhỏ, rất thanh tú. Cô ấy ôm một cái thùng giấy, trong thùng có nào cốc uống nước, nào hộp đựng cơm, nào khung hình... Còn có cả một chậu bonsai không biết tên là gì.
Chắc là nhân viên mới vào làm.
Cô ấy bước vào được một lúc rồi mà vẫn chưa ấn chọn tầng, cô quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi: "Xin chào"
Tống Dung khẽ gật đầu.
Hai tay cô đang ôm thùng giấy nên không bỏ ra được, mấy lọn tóc mái uốn cong che hết tầm mắt, cô ấy thổi vài cái làm tung tóc mái ra rồi mới hỏi: "Anh có biết phòng làm việc của Tô Vấn ở tầng mấy không?"
Tống Dung liếc nhìn tóc mái của cô ấy: "Tang 8."
Cô ấy nói cảm ơn rồi ấn tầng 8, chẳng thấy phản ứng gì, lại ấn ba lần nữa, số tầng vẫn chưa sáng, cô ấy sợ hãi quay đầu lại: "Bảng phím chọn tầng bị liệt rồi à?"
Tóc của cô ấy bị sét đánh trúng à? Tống Dung bình tĩnh dời ánh mắt khỏi mái tóc của cô ấy: "Thang máy này chỉ đi tới các tầng lẻ. Tay trái sờ lên ống tay áo bên phải" muốn đi tới tầng chẵn thì phải đi thang máy khác."
Cô gái ngây người, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hiểu: "Cảm ơn"
Nói cảm ơn xong, cô im lặng ấn tầng 1.
Thang máy đã đi tới tầng 3 rồi, cô gái này lại muốn đi xuống tầng 1 đổi thang máy? Tống Dung nhắc: "Cô có thể dừng lại ở bất kỳ tầng nào, sau đó đổi sang thang máy bên cạnh"
Cô ấy giống như bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng rồi nhỉ"
Sau đó, cô ấy vội vã ấn tầng 5, đồng thời nói: "Cảm ơn anh"
Rốt cuộc vẫn ấn muộn, con số trên thang máy đã nhảy tới tầng 6 rồi. Khuôn mặt cô hiện rõ vẻ thất bại rầu rĩ, cô lại ấn tầng 6. Chiếc thùng giấy rất lớn, cô phải bỏ một tay ra để ấn chọn tầng, dáng vẻ rất luống cuống.
Tống Dung bật cười: "Cô lên thẳng tầng 9 cũng được, tầng ngay dưới đó chính là phòng làm việc của Tô Vấn. Đúng rồi nhỉ.
Lần này, cô ấy im lặng ấn tầng 9.
Tổng Dung không nén được cười, cô nàng đầu mì tôm này hình như hơi chậm chạp.
Đầu mì tôm ôm thùng giấy bước ra khỏi thang máy ở tầng 9, động tác vụng về. Người này không phải ai khác, chính là cô con gái riêng của ông Cả nhà họ Tô, được ông Hai nhà họ Tô đưa tới làm trợ lý cho Tô Ván.
Họ và tên: Tô Tử Tô.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 21.
Chỉ số thông minh: 85.
Tốt nghiệp trường: Máy xúc Trường Lăng và thẩm mỹ viện.
Lưu Xung nhìn bản lý lịch tóm tắt, cực kỳ rầu rĩ. IQ 85 thì thôi đi, lại còn đi học máy xúc và thẩm mỹ viện.
Lúc này, từ phía sau truyền tới một giọng nói véo von: "Anh Xung à?"
Lưu Xung ngẩng lên, nhìn thấy một cái thùng giấy to đùng, phía trên thùng giấy là một cái đầu mì tôm bù xù hết sức.
"Anh là anh Xung phải không ạ?"
Tóc bù xù mỉm cười vừa rất hàm súc lại vừa thẹn thùng: "Em là Tô Tử Tô ạ"
Máy xúc Trường Lăng và thẩm mỹ viện...
Mái tóc xoăn này là do cô ấy tự uốn à?
Chậc chậc chậc, IQ 85, nhất định là sinh viên loại kém, nếu không sao lại uốn tóc thành thế này được.
Lưu Xung liếc nhìn cái thùng của cô ấy: "Tại sao bây giờ cô mới tới?"
Cô ấy đặt thùng giấy lên bàn, ngượng ngùng giải thích: "Em bị lạc đường"
Lưu Xung không nhịn được lại liếc nhìn chiếc thùng giấy của cô ấy. Cô nàng này tới làm trợ lý của nghệ sĩ mà mang hộp đựng cơm để làm gì? Lại còn mang cả nồi cơm điện...
Quả thật là một người hiếm thấy!
Thôi, không nói cô ta nữa, dù sao thì cũng là họ hàng của Tô Vấn, là quan hệ cá nhân, anh ta thân thiện hơn một chút: "Hôm nay không có công việc gì cho cô làm, tôi sẽ dẫn cô đi gặp mặt mọi người trong phòng làm việc để cô biết mặt họ, cứ làm quen trước đã"
Tô Tử Tô cười ngọt ngào: "Vâng." Cô đi theo sau Lưu Xung, hỏi: "Chú Tư đâu rồi ạ?"
Lưu Xung quay đầu lại, uốn nắn cô: "Ở công ty phải gọi là anh Vấn
Cô ấy lập tức gật đầu: "À, anh Vấn đâu rồi a?"
"Hôm nay cậu ấy có hẹn." Lưu Xung cảm thấy cho dù là người quen thì cũng vẫn phải giáo dục một chút: "Một người trợ lý đạt chuẩn không được hỏi quá nhiều, nhất là hỏi tới sếp"
Cô gãi gãi mái tóc mì tôm của mình: "Vâng"
Lại nói tới Tô Vấn.
Hôm nay cậu có một cuộc hẹn, Thính Thính mở một bữa tiệc chào đón anh. Cổ hẹn cậu 7 giờ tối, nhưng 5 giờ cậu đã gọi nhà tạo mẫu tới.
"Hôm nay anh muốn chọn phong cách nào?" Nhà tạo mẫu Vivian là một người đàn ông hơn 30 tuổi, yêu thích tập thể hình, cơ bắp rất phát triển.
Tô Vấn suy nghĩ một lát: "Kiểu mà phái nữ nhìn thấy là sẽ bị mê hoặc ấy." Nếu như có thể dùng sắc đẹp quyến rũ được Thính Thính nhà cậu thì còn gì bằng.
Vivian khoanh tay, xem xét tỉ mỉ: "Có phải là anh không tự tin vào khuôn mặt này của mình quá rồi không?"
Đúng vậy, Thính Thính nhà cậu chẳng mấy quan trọng diện mạo.
"Trường hợp nào?" Vivian tưởng là anh đi tham gia chương trình gì đó: "Tiệc tối hay là truyền hình trực tiếp?"
Tô Vấn cầm một cái gương nhỏ lên soi: "Tôi muốn tự nhiên một chút."
"Vậy thì không cần trang điểm" Vivian cầm
hai bộ quần áo tới: "Đi gặp người rất quan
trọng à?"
Đừng nhìn vào khuôn mặt ưa nhìn của tên này, thực tế lúc bình thường cậu ta cực kỳ lười biếng, trừ trường hợp cần thiết, nếu không cậu ta thích thế nào sẽ đến thể đó.
Hôm nay đòi lên đồ thế này, đúng là có hơi khác thường.
Tô Vấn cười không khép miệng lại được: "Đi gặp bạn gái tương lai của tôi"
Ồ, bạn gái à.
Vivian cười: "Cậu chẳng chịu đóng cảnh hôn nào làm tôi còn tưởng là cậu thích đàn ông đấy. Cuối cùng trái tim cũng rung động rồi hả?"
Tâm trạng Tô Vấn đang tốt, hiếm khi nào lại hào phóng khoe khoang thế này: "Chúng tôi là thanh mai trúc mã"
14 tuổi, vẫn là độ tuổi ngây thơ không hiểu chuyện yêu đương, nhưng lại luôn làm một vài chuyện vừa kỳ lạ vừa khiến mặt đỏ tim đập nhanh.
Có lần, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cởi bộ đồng phục ra, dùng dáng vẻ thiếu niên đi xem cô thi đấu. Cô không phụ sự mong đợi của mọi người, đã giành giải nhất.
"Thính Thính"
Đó là lần đầu tiên anh gọi tên cô, là Tô Vấn gọi, Tô Thúy Thúy không biết nói.
Cô đứng ở cửa phòng thay quần áo, quay đầu lại.
Cậu sợ cô nhận ra nên đã đeo khẩu trang, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, anh bước tới: "Chúc mừng em"
Quả nhiên là cô không nhận ra, cô nói chuyện lịch sự như với người xa lạ: "Cảm ơn" Cô lại hỏi: "Anh là nhân viên làm việc ở sân vận động à?" Người bình thường sẽ không vào đây được.
Anh không nói đúng hay là không, chỉ lau sơ qua lòng bàn tay: "Có thể nắm tay em một cái được không?"
Chắc là fan.
Cô nghĩ như vậy nên đưa tay về phía trước.
Anh nắm tay cô, không kiểm soát được lực nên anh nắm rất chặt.
Cô nhíu mày lại, vừa định rút tay về thì đã bị anh ôm lấy, giọng nói bên tại hơi run rẩy.
"Em rất giỏi."
"Em là người giỏi nhất!"
Giọng nói của cậu thiếu niên vừa qua giai đoạn vỡ giọng hơi khàn, rất trầm thấp. Chỉ ôm vài giây rồi liền buông ra, sau đó quay đầu bỏ chạy...
Lúc đó Tô Vấn không biết tại sao mình lại muốn ôm cô ấy, vì sao ôm xong lại còn bỏ chạy trối chết. Chính đêm hôm đó, cậu đã có một giấc mộng xuân kiều diễm, đây là lần thứ hai cậu nằm mơ như vậy, lần đầu tiên cũng là vì cô.
Sáu giờ rưỡi, Tô Vấn đi đón Vũ Văn Thính.
Cô mặc váy, trang điểm nhẹ nhàng: "Anh đợi lâu chưa?"
Đẹp quá.
Tô Vấn nhìn không muốn rời mắt: "Không lâu, anh vừa mới đến thôi." Mới chỉ đợi hơn một tiếng thôi mà. Anh bước xuống mở cửa xe giúp cô: "Rất đẹp"
Cô quá đẹp, đẹp đến nỗi anh muốn cởi váy của cô ra và làm chuyện trong giấc mộng xuân đã làm.
Tô Vấn, cầm thú quá.
Vũ Văn Thính ngồi vào ghế phụ lái, nhìn anh: "Sao ạ?"
Tô Vấn - mặt người dạ thú khen ngợi một cách vô cùng chính nhân quân tử: "Váy rất đẹp"
Tại của cô hơi ửng đỏ, dường như cô không quen mặc váy, cô cẩn thận vuốt mép vảy rồi ngồi xuống ngay ngắn.
Tô Vấn lái xe rất chậm. Lúc ra khỏi khu chung cư, có một chiếc Bentley màu bạc cẩn thận đi theo ở phía sau, không dám lại quá gần, giữ khoảng cách chừng mười mấy mét. Người ngồi trên ghế lái đeo khẩu trang và mũ, khuôn mặt được che kín mít.
Vũ Văn Thính nhận ra con đường này: "Vẫn tới nhà hàng Trung Quốc kia à?"
"Ừ"
Anh biết là cô thích ăn đồ ăn Trung Quốc.
Vào giờ này không bị kẹt xe, đi gần 20 phút là tới nhà hàng Trung Quốc Tam Thời, nhưng đúng lúc đây là giờ ăn tối cao điểm, bãi đỗ xe có rất nhiều người qua lại.
Vũ Văn Thính cởi dây an toàn ra: "Em xuống xe trước, anh đợi thêm lát nữa rồi xuống xe sau nhé.
Tô Vấn nhíu mày: "Em sợ bị chụp ảnh sao?"
Cô gật đầu giải thích: "Anh vừa mới ký hợp đồng với Thiên Vũ, bị chụp ảnh thì sẽ rất phiền phức."
Cô biết rất rõ giới truyền thông bám riết Tô Vấn không buông thế nào. Nam nghệ sĩ trẻ tuổi và chủ công ty, chắc chắn các phóng viên sẽ chẳng viết ra gì hay ho.
"Ờ"
Giọng nói của Tô Vấn rầu rĩ, dường như đang mất hứng. Cậu nhìn Vũ Văn Thính bước xuống xe trước, đáy mắt có chút u oán, giống như một cô vợ nhỏ bị vứt bỏ.
Vũ Văn Thính đi vào nhà hàng trước, vừa bước vào trong thì một cô gái phục vụ mặc sườn xám đã bước ra đón.
"Quý cô là Vũ Văn Thính phải không?"
"Vâng"
"Phòng riêng đã chuẩn bị xong rồi, xin mời đi theo tôi"
Cô gái phục vụ mỉm cười đi trước dẫn đường. Đằng sau chỗ rẽ trên hành lang, có một bóng người đang cẩn thận chầm chậm di chuyển.
Khoảng 10 phút sau thì Tô Vấn bước vào.
Cô gái phục vụ đang rót trà vừa nhìn thấy người mới đến thì kính cẩn nói: "Chào ngài Tô."
Tô Vẩn cởi khẩu trang và mũ ra: "Cô ra ngoài trước đi
Đợi tới khi cửa đã đóng lại, Vũ Văn Thính hỏi: "Anh hay đến nhà hàng này à?"
Nhìn thái độ của nhân viên thì hình như anh là khách quen, họ rất kính cẩn chu đáo.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô: "Thỉnh thoảng mới đến"
Anh bưng bình trà lên, rót cho cô một cốc: "Trước kia, người mở nhà hàng này từng làm việc dưới quyền ba anh"
Nếu nói đúng ra thì đây là địa bàn của nhà họ Tô cậu.
Đây là lần đầu tiên Tô Vấn nhắc tới người nhà của mình, mặc dù cô là sếp nhưng cũng hoàn toàn không biết gì về gia cảnh của cậu: "Trong hồ sơ cá nhân của cậu không hề nói tới người nhà của mình".
Danh sách chương