Tại lễ trao giải Giải vô địch bơi lội thế giới, tiếng hoan hô cổ vũ đinh tai nhức óc, người Trung Quốc trên khán đài đang cùng nhau xướng một cái tên.

"Vũ Văn Thính!"

"Vũ Văn Thính!"

"Vũ Văn Thính!"

Một vận động viên bơi lội đến từ châu Á liên tục phá vỡ kỷ lục thế giới của 2 hạng mục 50 mét nữ và 100 mét bơi tự do, đội tuyển nữ của cô giành được huy chương vàng trong hầu hết những môn thi đấu tiếp sức.

Ba chữ Vũ Văn Thính là thần thoại bất bại trong làng thể thao trong nước. "Cảm ơn."

Cô đứng trên bục nhận giải, chỉ nói hai tiếng này bằng quốc ngữ, sau đó cô không nói thêm một lời nào nữa mà ngửa đầu nhìn lá cờ đỏ dâng lên. Tất cả người Trung Quốc trên khán đài đều im lặng, lắng nghe bài quốc ca của nước mình đang vang vọng.

Đất nước và vinh quang hiện diện cùng cô.

Quốc ca kết thúc, cô hôn lên tấm huy chương vàng, sau đó đi xuống.

Tiếng vỗ tay cùng reo hò từ khán đài vang lên mãi không ngớt.

Lưu Xung ngồi ở chỗ khách quý có tầm nhìn tốt nhất, nhìn lá cờ đỏ mà trong lòng tự nhiên cũng sinh ra cảm giác tự hào, anh ta khen thật từ đáy lòng: "Tiểu tiên nữ nhà cậu siêu thật, phá kỷ lục hai hạng mục bơi tự do luôn."

Tô Vấn đội mũ lưỡi trai có hình lá quốc kỳ, đeo khẩu trang có dán hai hình meme của Vũ Văn Thính, tự hào đến mức lông mày cũng sắp bay lên đến nơi rồi: "Đương nhiên, cũng không nhìn xem là của nhà ai."

Cậu ta vươn cổ, nhìn theo hướng Vũ Văn Thính đi ra, giọng rất dương dương tự đắc: "Thính Thính nhà tôi sao lại giỏi thế kia chứ."

Ô, cái đuôi muốn vểnh lên trời rồi kìa.

Lưu Xung chơi xấu, cố ý trêu chọc cậu ta: "Áo tắm của Trung Quốc chúng ta trông không tệ nhỉ."

Mắt anh ta đảo lia lịa, phải nói rằng có rất nhiều cô gái trong đội tuyển bơi quốc gia, nhưng nhan sắc và dáng người của Vũ Văn Thính đứng đầu bảng, chẳng trách Vũ Văn Thính lại có nhiều fan hâm mộ nam như vậy, nhìn dáng người kia kìa...

Tô Vấn lừ mắt: "Còn nhìn vớ vẩn nữa là tôi móc mắt anh ra đấy."

Hi hi hi, Lưu Xung không hề sợ hãi, anh ta rất thích làm cho ông tổ này không thoải mái: "Trong này có 3 nghìn 5 trăm đôi mắt, cậu giỏi thì đi móc từng người một đi."

Bộ mặt chẳng khác gì hồ ly tinh của Tô Vấn nở nụ cười mê hoặc lòng người: "Tháng này trừ sạch tiền thưởng."

Lưu Xung: "..."

Anh ta chưa từng thấy người nào độc ác như Tô Vấn, đúng là kẻ có tiền, không

được trêu vào đâu, không được trêu đâu.

"Tô, Tô Vấn?"

Một phóng viên thể thao có mắt lửa con ngươi vàng đã nhận ra Tô Vấn.

Tô Vấn không ngẩng đầu lên, sờ lên chỗ miệng trên khẩu trang, chỗ này dán hình meme của Vũ Văn Thính, cậu ta thích lắm nên sờ mãi, thản nhiên phủ nhận: "Tôi không phải."

Đôi mắt giống yêu tinh này, ngoài Tô Vấn ra thì còn có thể là ai nữa.

Nữ phóng viên cực kỳ chắc chắn: "Anh là Tô Vấn!"

Tô Vấn kéo sụp mũ xuống, không buồn trả lời.

Siêu sao fan khủng xuất hiện ở giải vô địch bơi lội, đúng là tin độc rồi! Nữ phóng viên mừng như điên, làm sao bỏ qua cơ hội này được, cô ta liên tục hỏi.

"Anh đến xem thi đấu bơi lội à?"

"Anh cũng thích bơi lội à?"

"Anh ủng hộ vận động viên nào?"

Tô Vấn ngẩng đầu.

Nữ phóng viên trông thấy hình dán trên khẩu trang của Tô Vấn là biết ngay cậu ta ủng hộ cho người nào.

"Tránh ra."

Cậu ta nhíu mày, ánh mắt sắc bén hơn rất nhiều, nói với vẻ không kiên nhẫn: "Cô đứng chắn tầm nhìn của tôi rồi."

Cạn lời!

Với cái tính tình này mà còn nói không phải là Tô Vấn.

Tin đồn về bệnh ngôi sao của cậu ta đâu phải mới ngày một ngày hai, nhưng biết làm thế nào, cậu ta đúng là ngôi sao mà, lượng truy cập vào những bài viết liên quan đến cậu ta đều cao đỉnh điểm. Bạn bè truyền thông vừa yêu vừa hận cậu ta. Đúng là bố tướng không trêu vào được đâu.

Nữ phóng viên đành phải yên lặng tránh xa, trốn ra đằng sau chụp trộm hai bức ảnh.

Vũ Văn Thính đã rời sân, phần sau cô không tham gia thi đấu nên Tô Vấn không hứng thú lắm, chẳng được mấy phút đã ngồi không yên, cậu ta đứng dậy muốn đi.

Lưu Xung lập tức hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"

"Tìm Thính Thính."

Tô Vấn không quan tâm đến chuyện khác, chỉ tập trung tinh thần vào Vũ Văn Thính.

"Cậu vào được đấy à?"

Đây là nhà thi đấu của giải vô địch thế giới đấy!

Tô Vấn đá cái chân cản đường của Lưu Xung ra: "Còn có chỗ mà tôi không đi được à?"

Rốt cuộc thì thằng cha này có gia cảnh thế nào vậy? Lưu Xung chỉ biết là Tô Vấn có một ông bố rất ghê gớm, nhưng không nghĩ là còn có thể vươn tay đến cả giải vô địch thế giới, phải bình tĩnh, bình tĩnh: "Đừng có đi lung tung, cậu là nhân vật công chúng, chỉ cần bị chụp một tấm thôi là đám phóng viên có thể tự biên tự diễn ra được hẳn một bộ phim truyền hình dài tập đấy."

Tô Vấn mặc kệ anh ta, cậu ta lấy trong túi ra một tấm thẻ, móc dây vào ngón tay tung tung mấy lần rồi đi thẳng vào khu nghỉ ngơi của vận động viên.

Thẻ làm việc của Giải vô địch thế giới...

Lưu Xung phát rồ!

Chuẩn bố tướng rồi!

Trong hành lang phòng nghỉ không có ai, huấn luyện viên Dương Hy đi trước đang nghe điện thoại, dừng lại nói: "Thính Thính, em đi thay quần áo trước đi, bên Nhiêu Nhiêu xảy ra chút chuyện, chị qua đó xem thế nào."

Dương Hy đã hơn 40 tuổi, cũng xuất thân từ vận động viên, sau khi giải nghệ thì làm huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia.

"Vâng." Vũ Văn Thính gật đầu.

Dương Hy vừa chạy vừa gọi điện thoại. Ở đằng sau, Vũ Văn Thính càng đi càng chậm lại, cô cúi đầu, tháo chiếc mũ bơi xuống, đuôi tóc vẫn đang nhỏ nước, trên người khoác một chiếc khăn tắm khô nhanh màu trắng, một tay cô nắm lấy góc khăn, những ngón tay trắng bệch.

Những người đi qua đi lại trong hành lang đều chào hỏi cô, có thành viên trong đội, cũng có nhân viên hậu cần.

"Chúc mừng cô."

"Thính Thính, chúc mừng chị."

Cô nghe không rõ lắm, cũng không nhìn rõ được nữa. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán cô, lăn xuống thành dòng, bước chân của cô càng ngày càng chậm, cô kéo lê bước chân nặng trĩu như chì, lảo đảo một đoạn đường, rồi ngã về phía sau.

Một cánh tay đỡ lấy cô.

"Thính Thính!"

Giọng nói quen thuộc quá.

Cô chật vật mở mắt ra, ánh đèn trên đỉnh đầu thật chói mắt, cô nheo mắt lại, cố gắng nhìn, bóng người trước mặt hơi mơ hồ, cô không chắc chắn lắm: "Tô Vấn đấy à?"

Ngoại trừ nhìn thấy trên TV, hai người mới chỉ gặp nhau vài lần, nhưng chẳng biết tại sao cô lại có thể nhận ra lông mày của cậu, còn cả mắt, miệng, và nét mặt nữa.

Tô Vấn hoảng hồn, ôm cô ngồi ở dưới đất, cánh tay đang đỡ lấy cô run rẩy dữ dội. "Anh đây, Thính Thính, em sao vậy?"

Cô không mở mắt ra được, chỉ nhíu chặt mày lại, mồ hôi đẫm trán, lông mi như cánh bướm bị ướt, khẽ rung động. Đôi môi cô tái nhợt, không có một tí màu sắc nào.

"Tô Vấn"

Cô giơ tay ôm vai phải, mơ màng rền rĩ: "Tô Vấn, tôi đau..."

Cô nói đau.

Tô Vấn lo lắng sắp phát điên: "Thính Thính!"

"Thính Thính!"

"Người đâu, mau tới đây!"

"Thính Thính..."

Mí mắt của cô nặng quá, hốt hoảng, tiếng người gọi cô không ngớt vang lên bên tai, cô cố sức mở mắt ra, trong ánh sáng trắng chói mắt có một gương mặt mơ hồ.

Một gương mặt rất quen thuộc, hình như đã gặp trong mơ.

Khi đó là vào khoảng tháng Tư tháng Năm, đúng vào mùa long não nở hoa. Cô đã vào đội tuyển quốc gia, chỉ treo tên ở trường học, rất ít khi đến trường. Do cường độ tập luyện của vận động viên rất cao nên cô luôn luôn đến muộn.

Ở cổng trường trung học số 1, ngày nào cũng thế, cứ trong vòng nửa tiếng sau khi giờ học bắt đầu là sao đỏ lại đứng ở cổng để bắt học sinh đến muộn, rất đáng ghét.

Cô là vận động viên, chỉ cần nhảy mấy lần là dễ dàng nhảy lên tường bao quanh trường. Cô ném cặp sách xuống trước, lúc này mới phát hiện ở bên dưới cây long não cách đó 5 mét có người ngồi.

Là một bạn gái, đeo cặp mắt kính rất dày, để kiểu đầu học sinh.

Cô đặt ngón tay lên môi: "Suỵt."

Cô bé kia không lên tiếng, vẫn dựa vào thân cây, ung dung nhìn cô.

Cô ngồi ở trên tường rào lấy sức mấy giây, rồi đứng lên, dang hai tay, nhảy nhảy trên tường rào chật hẹp, đá chân, xoay người 180 độ rồi lộn ngược trong không trung, cuối cùng khép hai chân lại và rơi xuống đất.

Vốn động tác phải liền mạch, thế mà lúc rơi xuống đất, chân cô lại dẫm phải một cục đá khiến người hơi lảo đảo. Đây đúng là sai lầm nghiêm trọng, ở giải thi đấu quốc tế mà thế này là bị trừ 0.5 điểm rồi.

Cô phủi ít bụi bám trên áo đồng phục rồi nhặt cặp sách lên, hỏi cô bạn dưới tán cây: "Cậu là sao đỏ đi tuần tra à?"

Đối phương im lặng.

Vào thời điểm này thường có các sao đỏ đi tuần dưới tường rào, cô nghĩ, chắc cô bé này là người của họ rồi.

Cô đi đến, thương lượng với cô bạn đó: "Tớ vừa biểu diễn thể dục rồi, cậu có thể đừng ghi tên tớ được không?"

Cô ít nhiều gì cũng nổi tiếng ở trường học, nếu bị ghi tên đi học muộn nhiều quá sẽ rất phiền phức.

Đối phương vẫn im lặng, không đồng ý cũng chẳng phản đối.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tớ làm thêm động tác xoạc chân nữa cho cậu xem được không?"

Nói xong, cô xoạc chân luôn thành hình chữ nhất tiêu chuẩn.

Cô bạn ấy cười, đứng lên. Vũ Văn Thính 14 tuổi đã cao đến 1m65, thế mà cô bạn này còn cao hơn cô một chút, bộ đồng phục màu lam mặc trên người cô ấy trông rất đẹp.

Cô bạn ấy lấy điện thoại trong túi áo ra, đánh một hàng chữ rồi đưa cho cô xem.

"Tớ không phải sao đỏ."

Giờ cô mới nhìn rõ gương mặt của cô bạn này, mắt kính rất dày, tóc mái cũng dày, che mất nửa gương mặt, chỉ để lộ ra đôi môi cùng cái cằm, làn da của cô ấy rất trắng.

Cô kinh ngạc nhìn cô bạn ấy. "Cậu không nói được à?"

Cô bạn quay đầu bước đi.

Cô nghĩ chắc cô đã làm tổn thương người ta rồi.

Nhưng không đến một lát sau, cô bạn đó lại quay lại, gõ trên điện thoại di động một hàng chữ: "Cậu tên gì vậy?"

"Vũ Văn Thính."

Nói xong, cô hỏi lại: "Thế còn cậu?"

Tốc độ bấm phím của cô bạn ấy rất nhanh: "Lần sau còn gặp mặt tớ sẽ nói cho cậu biết."

Năm ấy Vũ Văn Thính 14 tuổi, đã vào đội tuyển quốc gia được một thời gian rồi, trên danh nghĩa học ở trường trung học thực nghiệm số 1. Tháng Tư tháng Năm năm ấy, cô quen được một cô bạn không biết nói.

Trong phòng cấp cứu ở bệnh viện.

"Bác sĩ, cô ấy sao rồi ạ?"

Người nói chuyện là huấn luyện viên của Vũ Văn Thính, Dương Hy.

Nữ bác sĩ tóc vàng mắt xanh cất ống nghe, dùng đèn pin soi con ngươi của bệnh nhân. "Vai bị tổn thương rất nghiêm trọng, chắc đã xảy ra vấn đề trong quá trình thi đấu, lại thêm vận động cường độ cao làm gia tăng mãnh liệt cảm giác đau, dẫn đến hôn mê."

Dương Hy nói: "Hội chứng đau vai gáy."

Ba năm trước Vũ Văn Thính đã được chẩn đoán là mắc hội chứng đau vai gáy, lúc ấy triệu chứng rất nhẹ, nhưng hai năm nay tần suất thi đấu và huấn luyện dày đặc nên vai không chịu nổi tải trọng, khiến bệnh càng thêm nghiêm trọng.

Vũ Văn Thính nằm trên giường bệnh, rên rỉ trong vô thức.

Tô Vấn quỳ ở ngay cạnh giường của cô, cậu ta đang đeo khẩu trang nên chỉ lộ mỗi đôi mắt, trong đôi mắt đầy sự lo lắng và bối rối: "Mau cho cô ấy thuốc giảm đau đi."

Cậu ta quát lên với nữ bác sĩ: "Cô có nghe thấy cô ấy đang kêu đau không hả!"

"Đã tiêm thuốc giảm đau rồi, nhưng mà,"

Nữ bác sĩ hơi chần chừ: "Tình hình không được tốt lắm."

Dương Hy nhíu mày, hỏi: "Liệu có ảnh hưởng gì đến việc bơi lội của cô ấy không?"

Bơi phải dùng đến lực vai rất lớn, cũng chính bởi vì vậy mà Vũ Văn Thính mới mắc phải hội chứng đau vai gáy. Nếu không kiểm soát được bệnh tình thì có lẽ cô sẽ phải chấm dứt sự nghiệp vận động viên.

"Tình trạng cụ thể còn cần phải kiểm tra kỹ hơn."

"Cô ấy là vận động viên, không thể có chút xíu sai lầm nào được."

Dương Hy cầu xin: "Bác sĩ, xin cô hãy cố gắng giúp cho."

Nữ bác sĩ gật đầu, gọi y tá vào, sắp xếp kiểm tra cho bệnh nhân.

Lúc này Dương Hy mới có thời gian nhìn người thanh niên đang quỳ ở bên giường bệnh: "Xin lỗi, cho hỏi cậu là ai vậy?"

Tô Vấn đứng lên, trên người cậu ta đang mặc bộ quần áo thể thao, tự nhiên thoải mái: "Cô là huấn luyện viên của Thính Thính à?"

Đôi mắt cậu ta dài nhỏ, kiểu mắt quyến rũ, nhưng không hề nữ tính, khi nhướn mắt lên khá sắc bén và dữ tợn: "Cô ấy đã đau đến thế này rồi mà cô còn để cô ấy thi đấu? Trong đội tuyển bơi lội quốc gia của các người không có ai khác ngoài cô ấy à?"

Dương Hy không biết nói thế nào, vì Vũ Văn Thính đã giấu chuyện này với cả huấn luyện viên.

"Đây là chuyện của đội tuyển bơi lội chúng tôi."

Dương Hy không muốn nhiều lời, cô nhìn kỹ đối phương rồi hỏi: "Cậu là bạn của Thính Thính à?"

Tô Vấn im lặng một lúc rồi nói: "Fan hâm mộ."

Mọi người đờ ra.

Một fan hâm mộ mà cũng đi theo xe cứu thương tới đây sao.

Dương Hy lạnh mặt: "Xin ra ngoài cho."

Tô Vấn không những không đi mà còn kéo ghế ngồi xuống, ném mũ lên trên bàn: "Tôi chỉ nghe theo lời Thính Thính."

Fan hâm mộ bây giờ đều phách lối như thế này à?

Dương Hy gọi luôn một cuộc điện thoại: "Tiêu Bân, tới đây, ở đây có một..."

Còn chưa nói hết câu.

Tô Vấn đã tháo khẩu trang xuống, hất cằm với Dương Hy: "Nhận ra gương mặt này của tôi không?"

Dương Hy trợn mắt há hốc mồm.

Nhận ra chứ, làm sao mà không nhận ra được, đây là siêu sao hàng đầu trong nước, nhưng làm thế nào mà cậu ta lại trở thành fan của Vũ Văn Thính?

Tô Vấn ra cái vẻ vô lại thích làm gì thì làm, cậu ta bóc hình dán của Vũ Văn Thính ở trên khẩu trang rồi dán vào ngực áo thể thao của mình. "Cô cứ việc gọi người đến đây, tôi không ngại cùng Thính Thính lên đầu tiêu đề của báo đâu."

Dương Hy điên ruột.

Đạo đức nghề nghiệp của siêu sao hàng đầu đâu rồi? Cho chó ăn mất rồi à?

Trên giường bệnh, Vũ Văn Thính vẫn còn mê man chưa tỉnh, cô mơ một giấc mơ dài, quay về sân trường được bao quanh bởi hàng cây long não kia.

Rầm!

Cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, cô bé đang ngủ gục trên bàn ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía sau.

Là cậu ấy.

Vũ Văn Thính nhìn quanh lớp học, thấy không có người khác thì hỏi cô bé kia: "Có thể cho tớ trốn ở đây một lúc được không?"

Cô bé kia không gật cũng chẳng lắc đầu.

Tiếng một thanh niên vang lên gần bên ngoài phòng học, vì đang trong thời kỳ vỡ giọng nên giọng cậu ta rất khàn.

"Người đâu rồi?"

"Tao nhìn thấy chạy đến đây mà."

Tiếng nói của hai cậu thiếu niên càng lúc càng gần.

Chỗ ngồi của cô bé kia ở gần cửa sổ, bên dưới bàn học của cô ấy vừa vặn là điểm mù, Vũ Văn Thính khóa cửa phòng học lại, đi tới: "Một phút thôi là được."

Nói rồi cô ngồi xổm xuống bên cạnh chân của cô bé kia, sợ người bên ngoài nhìn thấy nên cô lại dịch vào bên trong bàn học một chút.

Cô bé kia mở to hai mắt nhìn.

Lúc này, một cậu thanh niên tóc vàng ăn mặc rất hầm hố ghé vào cửa sổ, hỏi cô bạn kia: "Cậu có trông thấy Vũ Văn Thính không?"

Vũ Văn Thính là người nổi tiếng, gần như không có ai là không biết cô ấy.

Cô bạn kia không trả lời, chỉ cúi đầu.

Cậu bạn tóc vàng không kiên nhẫn được nữa: "Trả lời đi chứ!"

Cậu tóc nâu đi theo cậu tóc vàng nói: "Mày ơi con bé này không nói được đâu."

"Mẹ, lại là đứa câm à."

Cậu tóc vàng nhìn phòng học một lượt, không thấy ai khác mới bỏ đi.

Chờ tiếng nói chuyện đi xa rồi, Vũ Văn Thính mới bò ra, sửa sang lại mái tóc bị rối do cọ vào bàn học rồi nói với cô bạn: "Cảm ơn nhé."

Cô bạn mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu, cặp mắt kính dày cộp gác trên sống mũi, không nói không rằng.

"Cậu tên gì?"

Vũ Văn Thính ghé vào ngồi xuống bên cạnh: "Lần trước cậu đã nói lần sau gặp mặt sẽ nói cho tớ biết mà."

Mặt cô bạn rất đỏ, lỗ tai cũng đỏ, đám tóc mái dày che khuất đi đôi mắt của cô ấy.

Trên bàn học có quyển sách giáo khoa của cô ấy.

Vũ Văn Thính lật ra, trên trang đầu tiên của quyển sách có ba chữ lớn viết như rồng bay phượng múa.

"Tô Thúy Thúy?"

Tô Thúy Thúy bó tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện