Editor: Nguyetmai

Thời Cẩn ngẩng đầu lên, tóc mái hơi ướt rủ xuống thoáng che mắt, trông có vẻ hiền lành hơn nhiều: "Là cậu nhóc nhà họ Ôn đấy."

Khương Cửu Sênh cười khẽ, khen ngợi: "Em trai em giỏi thật đấy."

Trong giọng nói không hề che giấu sự đắc ý của mình.

Thời Cẩn rũ mắt, mi mắt tạo thành một bóng mờ trên mặt: "Ừ, cậu ấy rất có năng khiếu về máy tính, là một hacker xuất sắc."

Anh nhấn mạnh, nhưng giọng hơi nặng nề.

Khương Cửu Sênh buồn cười: "Nghe giọng anh chua lòm kìa."

Thời Cẩn thoải mái thừa nhận: "Anh ghen đấy." Anh ném khăn mặt sang một bên, xoay người lại đỡ lấy eo cô, giọng nói càng trầm hơn: "Hết Vũ Văn Xung Phong, Tạ Đãng, Khương Bác Mỹ, bây giờ lại thêm một tên giống đực nữa xuất hiện phân tán sự chú ý của em." Anh nhíu mày, lời nói hiếm khi có vẻ bực bội và không cam lòng như vậy: "Còn có rất nhiều giống cái nữa."

Chỉ cần đến gần Sênh Sênh nhà anh thì bất kể là nam hay nữ, anh đều cực kì chán ghét, chỉ muốn bẻ cổ họ thôi.

Khương Cửu Sênh nằm xuống, gối đầu lên đùi Thời Cẩn, tóc dài xõa trên người anh. Cô hơi động đậy, đuôi tóc mềm mại giống hệt như một cái móng vuốt cào loạn lên trái tim anh, khiến anh ngứa ngáy đến khó nhịn.

Cô nói: "Đừng so với họ. Anh và họ khác nhau mà."

Thời Cẩn rũ mắt nhìn cô: "Khác nhau thế nào?"

Cô nghiêm túc nói: "Sau khi em chết thì sẽ chôn cùng quan tài với anh, mà không phải với họ."

Thời Cẩn bật cười.

"Còn nữa." Cô xoay người, ôm eo Thời Cẩn, ánh mắt như đang cười: "Chỉ có anh mới thấy em không mặc quần áo thôi."

Móng vuốt trong tim lại bắt đầu cào, khiến toàn thân Thời Cẩn ngứa ngáy, tự dưng lại nảy sinh cảm giác khô nóng, cổ họng cũng khô khốc: "Sênh Sênh, đừng trêu chọc anh nữa." Anh cúi người, giọng nói hơi khàn, mang theo một chút nguy hiểm: "Dễ mất khống chế lắm."

Khương Cửu Sênh chỉ cười mà không nói, bàn tay từ bụng anh sờ lên trên.

Anh túm lấy tay cô, đè cô trên giường: "Đừng nghịch nữa. Vết thương của em còn cần hồi phục, anh không thể làm em bị thương được."

Anh chàng này nhịn giỏi thật.

Nhưng đôi khi cũng thật hung ác, ví dụ như những lúc có hứng chẳng hạn.

Hôm sau, gió nhẹ mây xanh, ánh nắng lưa thưa, ngày xuân ấm áp khiến con người ta trở nên lười biếng.

Bảy giờ, điện thoại của Mạc Băng gọi tới, đương nhiên là vì vụ Ôn Thư Ninh kia. Mạc Băng nói cô làm bừa quá, ngang nhiên dẫn đầu vụ đánh nhau như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ thu hút bọn anti. Cô ấy còn nói sao cô không tìm chỗ nào vắng người rồi hẵng làm.

Khương Cửu Sênh nói rất ngắn gọn: "Không nhịn được."

Mạc Băng im lặng một lúc lâu: "Cảm ơn cô."

Cảm ơn gì chứ? Người nhà mình, không che chở sao được.

Khương Cửu Sênh chỉ bảo cô yên tâm mà dưỡng thai đi, đừng quan tâm nữa. Vấn đề xử lý truyền thông đã có công ty rồi, còn có Thời Cẩn nữa.

Mạc Băng cúp điện thoại.

Lâm An Chi xách bình giữ ấm đi vào. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thoáng nhìn qua rồi xoay người sang chỗ khác. Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng đến. Cô không để ý tới anh, anh bèn tự biên tự diễn.

"Anh nấu cháo rau cho em." Anh múc một bát nhỏ đưa qua, khom người nói: "Còn nôn nhiều không?"

Mạc Băng không đáp lời.

Anh ngồi xổm xuống, gượng gạo thò tay ra, dè dặt chạm vào bụng cô: "Bé cưng à, con đừng quậy mẹ con nữa, mẹ con gầy đi nhiều rồi kìa." Anh ngửa đầu nhìn cô, mắt đỏ hoe: "Đêm qua anh nằm mơ, mơ thấy em sinh con gái cho anh, tên là Lâm Mạc. Con bé rất xinh đẹp, rất giống em."

Năm mười tám tuổi, họ đã hẹn nhau rồi, bất kể là con trai hay con gái thì đều đặt tên là Lâm Mạc.

Mạc Băng lùi về sau, vẫn không nói một lời.

Ánh sáng trong mắt anh dần tắt. Anh thu tay lại, rồi nói như tự nhủ: "Anh đã hỏi bác sĩ Trịnh rồi, con rất khỏe mạnh, chẳng qua em hơi thiếu dinh dưỡng." Anh gọi Mạc Băng một tiếng, ngẩng đầu lên, đôi mắt tối tăm mang theo vẻ cố chấp: "Em có thể không để ý đến anh, muốn đánh hay mắng anh sao cũng được, nhưng đừng bỏ ăn."

Mạc Băng im lặng một lát, nhận lấy cái bát trong tay anh: "Anh về đi làm đi."

Giọng nói xa cách, lạnh như băng giá.

Cô càng bình tĩnh thì anh lại càng bối rối. Anh nói khẽ như van nài cô: "Em đừng đuổi anh đi."

Mạc Băng quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh: "Vậy chúng ta như thế này rốt cuộc có thể coi là gì?"

Anh không đáp lại.

Ánh mắt luôn tĩnh mịch của Mạc Băng cuối cùng vẫn bối rối, sau đó trầm xuống, nhìn chằm chằm vào người trước mắt: "Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, đủ loại kết quả, đủ loại giả thiết, dự đoán vô số lần, nhưng vẫn không thể thuyết phục được bản thân mình. Anh gánh vác quá nhiều thứ trên vai, còn em lại quá kiêu ngạo. Anh không thể thoát thân, em cũng không thể cúi đầu. Cứ kéo dài thế mãi thì sẽ chẳng có kết quả tốt lành gì đâu." Cô tạm dừng thật lâu, như nghẹn trong cổ họng, mỗi chữ đều như ứ lại trong lồng ngực: "An Chi, anh đi làm việc mà anh muốn đi. Em có thể tự nuôi con một mình."

Anh không thể tự quyết định, vậy thì để cô quyết định thay anh.

Lâm An Chi hoảng hốt: "Em… Em không cần anh nữa sao?"

Cô lắc đầu, cười cay đắng: "Là em không cần nổi."

Mắt anh đỏ quạch, siết chặt lấy tay cô: "Mạc Băng, đừng đuổi anh đi. Em đã từng nói, trước kia em đã từng nói là sẽ sống bên anh suốt đời mà!"

Suốt đời ư? Tuổi niên thiếu luôn như thế, không biết thế sự xoay vần, không hiểu đời người dài bao nhiêu, luôn dễ dàng buông câu hứa hẹn, cho rằng chỉ cần nắm chặt tay nhau là có thể cùng nhau đi đến bạc đầu.

Mạc Băng cười nhạo: "Khi đó em còn nhỏ, không biết lòng người phức tạp nên ăn nói bừa bãi mà thôi, không thể coi là thật được." Cô rút tay ra, quay đầu đi: "Anh về đi. Em tự khám thai một mình được. Sau này…"

Cô tạm dừng thật lâu, thật lâu.

Cô nói, giọng hơi nghẹn ngào: "Sau này đừng tìm em nữa."

Lâm An Chi ngã ngồi xuống sàn nhà, nước mắt tràn mi: "Mạc Băng…"

Cô không nghe tiếp nữa mà đứng dậy từ trên giường bệnh, ngồi lên xe lăn rồi gọi y tá ngoài phòng bệnh vào: "Y tá trưởng Lưu, có thể đẩy tôi ra ngoài được không?"

Y tá trưởng Lưu nhìn thoáng qua người đang mất hồn mất vía ngồi trên sàn nhà, gật đầu: "Được."

Sau đó, Mạc Băng được y tá trưởng Lưu đẩy ra phòng bệnh. Bởi vì cô thường xuyên nôn nghén nên dinh dưỡng không đầy đủ, cơ thể yếu đuối, không có tinh thần gì cả. Ngồi trên xe lăn được đẩy đi một lúc mà đầu óc đã choáng váng rồi. Cô hẹn khám thai lúc tám giờ, ở tầng hai tòa ba của bệnh viện.

Xe lăn đi hơn mười phút, Mạc Băng đeo khẩu trang, nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu óc mơ màng. Xung quanh rất ồn, có tiếng đập đồ đạc, còn có tiếng mắng mỏ giận dữ.

Cô khẽ mở mắt, mơ hồ thấy mấy bóng người đang xô xô đẩy đẩy, như thể đang cãi nhau vậy. Cô day trán, lại nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng y tá trưởng Lưu đang nói chuyện.

"Là người nhà bệnh nhân phá đám." Y tá trưởng Lưu đẩy xe lăn qua bên cạnh: "Lúc trước cũng từng tới phá rồi, bị bác sĩ Thời đưa vào đồn cảnh sát nhốt mấy tháng. Vừa được thả ra, lại không chịu yên phận mà còn chuyên chọn những lúc bác sĩ Thời không có mặt mà đến. Lần trước cũng vì gã này tới phá nên bác sĩ Thời còn bị tai nạn nghề nghiệp nữa, khi đó bệnh viện kiện người này, còn liệt kê danh sách yêu cầu bồi thường. Đấy, giờ thì chó cùng rứt giậu rồi."

Nói tới đây, y tá trưởng Lưu bị gọi lại. Là một cô y tá, giọng nói rất sốt ruột: "Y tá trưởng, bệnh án của bệnh nhân 708 đâu rồi?"

"Để ở trên bàn chị ấy."

"Em không tìm thấy."

Y tá trưởng Lưu bèn đẩy Mạc Băng vào sát tường: "Cô chờ tôi một lát, tôi đi rồi về ngay."

Cô khẽ ừ một tiếng, mí mắt nặng trĩu, không mở nổi.

Cách đó không xa, tiếng ồn ào liên tục kéo dài, còn kèm theo tiếng lạch cạch, khiến người ta phiền lòng. Đúng lúc này, không biết là ai bỗng kêu lên sợ hãi.

"Cháy!"

"Cháy kìa!"

Sau đó đám đông lập tức giải tán. Tiếng kêu gào huyên náo chen chúc vồ vập, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng bình thủy tinh bị nổ tung. Có người kêu to: "Báo động, bật báo động đi!"

"Mau sơ tán đám đông!"

"Đừng để ý tới dụng cụ nữa, chuyển bệnh nhân qua tòa nhà số hai đi!"

Nghe thấy tiếng chuông báo cháy, khu nằm viện ở tòa nhà số hai nhất thời loạn cào cào. Người bệnh và nhân viên y tế không rõ nguyên nhân đều thi nhau chạy ra ngoài.

Một y tá hỏi đồng nghiệp trong đám đông sơ tán: "Sao báo động lại reo lên vậy?"

Y tá kia cực kì phẫn nộ, tức điên người nói: "Bọn du côn kia lại tới phá đám."

"Chúng làm gì?"

"Mấy đứa ngu xuẩn đó đập bình thuốc dễ cháy, còn bật bật lửa nữa chứ."

Cả tầng lầu chớp mắt đã cháy bùng lên, ngay cả tòa nhà số hai cũng tràn đầy mùi khét.

"Ở tòa nhà nào vậy?"

Y tá kia đáp: "Tầng hai tòa ba."

Tầng hai tòa ba…

Lâm An Chi thoáng sửng sốt rồi mới tỉnh táo lại, xoay người nghiêng ngả chạy về phía tòa nhà số ba.

Tầng một tòa nhà số ba chứa đầy người, khói mù mịt. Bảo vệ kéo dây báo động cháy rồi đứng canh giữ ở cửa cầu thang. Đại sảnh chờ khám bệnh vô cùng hỗn loạn.

Lâm An Chi chạy vào như điên. Anh đeo khẩu trang, trán ướt đẫm mồ hôi. Có quá nhiều người, anh hoàn toàn không thể tìm hết được, chỉ biết kêu to tên Mạc Băng trong đám đông.

Ồn ào quá.

Anh sợ cô không nghe thấy nên hét khàn cả giọng.

"Mạc Băng."

"Mạc Băng."

Không ai đáp lại anh. Anh gần như là tìm từng người một, loạng choạng đụng phải rất nhiều người. Tay anh đầy mồ hôi lạnh, kéo một người lại hỏi: "Cô có thấy bạn gái của tôi không? Cô ấy khám thai ở khoa Phụ sản, vóc dáng rất cao, tóc dài chừng này, mặc áo khoác vàng nhạt. Cô có thấy cô ấy không? Cô ấy đã chạy ra chưa?"

Người bị kéo lại là một y tá. Thấy đôi mắt của anh đỏ ngầu, cô không khỏi sửng sốt: "Khoa Phụ sản á?" Cô lắc đầu: "Người trong tầng hai tòa ba đều được chuyển dời đến đây rồi, anh tự tìm đi."

Mắt anh đỏ cả lên, điên cuồng kêu gào trong đám đông như một kẻ điên vậy.

"Mạc Băng."

"Mạc Băng."

Nhiều người đến vậy, nhưng không có cô. Mạc Băng không có ở đây.

Lâm An Chi không hề do dự chạy về phía cửa cầu thang. Đôi mắt anh đỏ ngầu, nóng bỏng đến mức ghê người.

Bảo vệ lập tức giữ anh lại rồi kéo ra ngoài: "Trong đó cháy to lắm, anh không thể vào được."

Anh ra sức chui đầu vào trong như thể điên rồi vậy.

Hai bảo vệ hợp sức ôm lấy anh, phẫn nộ kêu lên: "Chán sống rồi à? Cháy lớn như vậy anh vào đó chịu chết sao?"

"Cút đi!"

Anh bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu.

Hai bảo vệ chỉ sửng sốt trong chốc lát, đã bị vùng thoát khỏi. Đến khi quay đầu lại đã thấy một bóng người cao gầy chạy vào trong đám cháy một cách liều lĩnh.

"Anh ta… chán sống rồi à?"

Hai bảo vệ lắc đầu. Đúng là điên rồi!

Tầng hai cháy to, tất cả mọi người đều chuyển dời xuống dưới lầu. Trong lối thoát hiểm toàn là những người muốn chạy ra ngoài, sắc mặt ai nấy đều rất hoảng loạn, bước chân vội vã.

Chỉ có một người là đi ngược dòng, lao về phía lửa cháy lớn nhất, ra sức chạy vào trong.

"Ê! Đứng lại!"

"Cháy to lắm, không thể vào được!"

"Mau giữ anh ta lại!"

"Nhanh lên!"

Không ai kéo anh ta lại được. Người kia cứ cắm đầu chạy vào trong đám cháy.

Bỗng một giọng nói nức nở vang lên: "An Chi."

Bóng người cao gầy kia chợt dừng lại, từ từ quay đầu. Anh đeo khẩu trang, tóc ướt đẫm mồ hôi, mặc áo khoác màu đen, sau lưng là lửa cháy hừng hực. Anh đứng trong ánh lửa, nước mắt tràn mi.

Mạc Băng ngồi trên xe lăn, vẫy tay gọi anh: "An Chi, mau lại đây."

Anh lẩm bẩm: "Mạc Băng…"

Sau đó anh sững sờ thật lâu, rồi mới chạy về phía cô. Không biết là do đứng không vững hay do nhũn chân mà anh quỳ sụp xuống trước xe lăn, khóc thành tiếng.

"Anh sai rồi, anh sai rồi."

"Em đừng không cần anh, anh không trả thù nữa. Anh không quan tâm gì hết nữa, em đừng rời bỏ anh."

"Mạc Băng…"

Một người đàn ông trưởng thành, lại quỳ trước mặt cô khóc như một đứa trẻ. Cô nhớ tới mùa hè năm ấy, khi cô dắt anh về nhà, anh bật khóc choàng tỉnh từ trong mơ, cũng giống như lúc này vậy, khóc dữ dội, dỗ thế nào cũng không nín.

Mạc Băng giơ tay lên đặt lên đầu anh, khẽ vuốt ve.

"Đừng khóc."

"Đừng khóc."

Cô khẽ thì thào, nói tới nói lui cũng chỉ có mỗi một câu này. Sau đó cô cũng giống anh, vành mắt đỏ hoe.

Anh ôm ấy cô, bỗng khóc òa lên.

Đời này, Lâm An Chi anh chắc sẽ không bao giờ điên cuồng đến vậy vì một người nào nữa.

Ở cách đó một chút, hai người qua đường vốn đang chạy nạn bỗng dừng lại, ngẩn người nhìn rất lâu.

Một người cười hỏi: "Đàn ông đàn ang, khóc gì mà ghê vậy?"

"Ai biết được?" Người còn lại thì khóc, giơ tay dụi mắt: "Chuyện gì vậy nhỉ? Sao tôi cũng khóc thế này?"

Muốn gặp được một người có thể gào khóc vì mình, thật là khó biết bao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện