Editor: Nguyetmai

Gió cuốn chiếc khăn tay màu trắng bay hoà vào bóng đêm u tối, dưới ánh trăng, bóng người kia lại càng thêm khuynh thành.

Do Thời Cẩn có một công trình khách sạn ở Vân Thành nên anh cùng Khương Cửu Sênh ở lại Vân Thành gần một tuần. Một ngày trước khi đi, Thời Cẩn đưa cô đến nghĩa trang.

Thời Cẩn dắt cô đến trước mộ: "Mộ của ba em được đặt ở trong nghĩa trang nhà họ Ôn."

Do Khương Dân Xương là con rể nên mộ ông ta được đặt ở trong khu vực mộ của nhà họ Ôn, người ngoài không được cho phép thì không thể đến viếng mộ.

Thời Cẩn nói: "Sênh Sênh, đây là mộ của mẹ em."

Ngôi mộ nằm sâu bên trong nghĩa trang, xung quanh cũng không có ngôi mộ nào khác. Trên bia mộ, trừ tên mẹ cô ra thì chỉ có tên cô và Thời Cẩn, cô là con gái còn Thời Cẩn là người lập bia.

Thời Cẩn từng nói, mẹ cô là cô nhi, chỉ có một thân một mình, không còn người thân nào khác.

"Anh từng đến đây rồi à?" Khương Cửu Sênh hỏi Thời Cẩn

Không thấy cỏ mọc dại, vừa nhìn ngôi mộ đã biết hàng năm đều có người đến dọn cỏ.

Thời Cẩn nói: "Năm nào anh cũng đến."

Cô đi lại gần, nhìn tấm bia mộ màu xanh đen do đã lâu rồi không có mưa nên bề mặt tấm bia bị phủ một tầng bụi mỏng. Trên tấm bia có một bức ảnh đen trắng, trong hình là một người phụ nữ đang cười, lúm đồng tiền ẩn hiện, rất dịu dàng.

Cô cúi người lau tầng bụi bám trên ảnh đi: "Mẹ em đẹp quá."

Thời Cẩn nhìn cô, ánh mắt càng thêm dịu dàng: "Ừm, em rất giống mẹ."

Mắt cô đột nhiên đỏ lên, từ từ khuỵu gối quỳ xuống trước tấm bia mộ: "Mẹ ơi, con là Sênh Sênh đây."

Bầu trời âm u không thấy mặt trời, gió nổi lên thổi tóc cô bay phất phơ theo chiều gió.

Cô giơ tay vuốt nhẹ bia mộ, tấm bia lạnh lẽo tựa băng đá, trong tiếng gió xào xạc chỉ có giọng cô rất nhẹ, rất chậm.

"Con sống rất tốt, sức khỏe cũng rất ổn." Cô dừng một lát rồi lại nói tiếp, "Thời Cẩn là bác sĩ, tay nghề cực kì cao mẹ ạ." Sắc mặt cô bình tĩnh, cứ vậy lặng lẽ nói.

Bình thường cô không phải người thích nói chuyện, nhưng lúc này cô lại nói rất nhiều, không nhanh không chậm, liên tục không ngừng.

Cô kể chuyện cô đi học đàn cello gặp được một giáo viên rất tốt, cô còn có vài người bạn rất đáng yêu, cô biết pha rượu, có thể ngồi uống rượu nói chuyện trắng đêm với những người cùng chung chí hướng.

Cô nói giờ cô là ca sĩ nhạc rock, đang làm đúng công việc cô yêu thích và đam mê, có nhiều người hâm mộ và ủng hộ cô.

Cô nói cô và Thời Cẩn đang yêu nhau, không lên thác xuống ghềnh, bình thường thôi nhưng rất hạnh phúc.

Cô nói sức khoẻ của cô rất tốt, anh chăm sóc cô rất chu đáo, không bệnh tật cũng không lo âu.

Cô nói rất lâu, chỉ kể toàn những chuyện khiến cô vui vẻ. Trong khi cô kể chuyện, cũng sẽ cười, trong mắt không có chút âm u nào, đôi mắt cô chỉ hơi ửng đỏ và lấp lánh ươn ướt như có nước mắt bên trong vậy thôi.

Thời Cẩn quỳ bên cạnh cô, không nói gì, chỉ một mực nhìn cô, kiên định nắm chặt lấy bàn tay cô.

Nói thêm một lúc lâu, giọng cô khàn đi, khô khốc. Thời Cẩn đỡ cô đứng dậy, rồi ngồi xuống giúp cô xoa hai đầu gối đã tê cứng.

Cô cúi đầu. Nhìn thấy mái tóc của Thời Cẩn bị gió thổi hơi rối, cô dùng tay đè nhẹ lên, lòng bàn tay hơi ngưa ngứa, mái tóc của anh rất mềm mại.

Thời Cẩn ngẩng đầu nhìn cô.

"Sao anh lại phải quỳ?" Khương Cửu Sênh hỏi

Anh nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói: "Vì có nhạc mẫu đại nhân ở đây."

Một câu nói khiến cô bật cười, trong đôi mắt đỏ ửng kia nhưng lấp lánh ánh sáng.

Thời Cẩn đứng dậy, dùng mu bàn tay xoa xoa vệt ẩm ướt trên má cô, chân mày khẽ nhíu lại, anh rất đau lòng: "Sênh Sênh, sau này em đừng khóc nữa, anh nhìn thấy sẽ khó chịu."

Cô cũng không thích khóc mà, tính cách cô thuộc dạng đổ máu chứ không đổ lệ.

Anh đột nhiên ghé lại sát bên tai cô, nói nhỏ một câu: "Lúc trên giường không tính."

"..."

Anh cố ý trêu cô, chút buồn phiền còn lại trong lòng cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Sau khi từ nghĩa trang về đến khách sạn, Thời Cẩn đều ở bên cạnh cô.

Cô hỏi có phải công trình làm xong rồi hay không.

Thời Cẩn nói chưa, nhưng anh muốn ở lại bên cạnh cô.

Cô cũng không nói gì, cùng anh quay về khách sạn xong cũng không ra ngoài nữa, ở lại xem một bộ phim rất nhạt nhẽo. Cô cứ thế mơ màng ngủ gật, không biết bộ phim đã chiếu đến đoạn nào rồi, chỉ biết Thời Cẩn nói nhỏ bên tai cô rất nhiều, có chuyện công việc, cũng có những chuyện anh từng gặp, thậm chí cả chuyện trong lĩnh vực y học.

Ăn tối xong, Thời Cẩn tắm xong đi ra không thấy cô ở trong phòng. Anh mở cửa sổ, thấy cô đứng ở ban công trước cửa. Thời Cẩn vừa lau tóc vừa bước ra.

"Sênh Sênh, em đang làm gì thế?"

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn anh một cái liền quay đầu đi, nói: "Em không làm gì cả."

Thời Cẩn ôm cô từ phía sau, cằm đặt cọ nhẹ trên vai cô ngửi ngửi.

Anh nói: "Em lại hút trộm thuốc rồi."

"..."

Khương Cửu Sênh ngạc nhiên: "Vẫn còn mùi thuốc cơ à?" Thuốc lá phụ nữ vốn có mùi rất nhạt, hơn nữa cô đã súc miệng rồi, lại xịt thêm ít nước hoa.

Thời Cẩn ôm eo kéo cô quay lại đối diện với mình, cúi đầu mút nhẹ môi cô: "Có mùi nước súc miệng."

Thật là thất sách, vì để loại bỏ mùi thuốc lá, cô đã dùng hẳn một chai nước súc miệng.

Khương Cửu Sênh vội vàng giải thích: "Em chỉ hút có một điếu thôi."

Thời Cẩn ôm eo cô, nhẹ kéo cô vào trong lòng mình, vẻ mặt nghiêm nghị: "Sênh Sênh, nói thật nào."

Thôi được rồi, khứu giác của bác sĩ khoa Ngoại rất nhạy cảm.

Cô giơ hai ngón tay, nghiêm trang khai báo: "Hai điếu."

Thời Cẩn đóng cửa sổ lại, kéo cô ngồi xuống ghế sofa: "Em có tâm sự gì à?"

"Vâng, em nhớ mẹ."

Anh nắm tay cô không buông, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô, không nói gì cả.

"Thời Cẩn, anh kể cho em nghe chuyện về mẹ được không?" Thời Cẩn biết nhiều chuyện hơn cô nhiều, ký ức của cô cứ mơ hồ không rõ, không nhớ nhiều lắm về chuyện của ba mẹ cô.

"Được."

Anh ôm gọn cô vào lòng, thì thầm rất lâu.

Anh nói mẹ cô là cô nhi, phải nhận hỗ trợ tài chính mới học xong được đại học. Ông bà nội cô không thích thân phận cô nhi của mẹ cô, Khương Dân Xương ba cô liền đoạn tuyệt quan hệ với ông bà nội của cô. Sau đó, hai người đến Vân Thành dốc sức làm ăn, nhiều năm sau cũng không liên lạc lại với người nhà họ Khương, ngay cả mẹ cô cũng chỉ biết người nhà họ Khương ở một nơi khá xa, chứ không có liên hệ gì.

Khương Dân Xương là cảnh sát, chức vụ càng làm càng cao, cách biệt với mẹ cô cũng càng ngày càng lớn. Sau này Khương Dân Xương thông qua một vụ án kinh tế mà quen biết mẹ của Ôn Thi Hảo. Lúc đó, ba của Ôn Thi Hảo vẫn chưa qua đời.

Khương Cửu Sênh hỏi Thời Cẩn: "Ba em là người thứ ba à?"

Cảm xúc của cô không thay đổi nhiều, không biết vì sao, nghe những chuyện đã qua không hợp lẽ thường này mà tâm trạng cô vẫn rất bình tĩnh, không kinh ngạc cũng chẳng cảm thấy mất mát.

Ấn tượng của cô về ba mình rất mơ hồ, không có gì sâu sắc.

"Anh không rõ." Thời Cẩn nhận xét một cách khách quan, "Ít nhất, sau khi cha Ôn Thi Hảo qua đời thì ông ta mới kết hôn với Ôn Thư Hoa."

Thời Cẩn còn nói, sau khi ba mẹ cô ly dị, tuy cô ở cùng với mẹ nhưng Khương Dân Xương vẫn yêu thương cô như cũ, thỉnh thoảng sẽ đón cô đến nhà họ Ôn chơi. Nhưng sau này khi Cẩm Vũ lớn hơn, Khương Dân Xương đột nhiên không còn thân thiết với cô nữa, cũng ít gặp mặt hơn. Không biết vì lý do gì, đến cả phí nuôi dưỡng cùng ngừng lại không gửi nữa.

Nghe đến đây, Khương Cửu Sênh cau mày.

Chẳng trách tuy cô mất trí nhớ nhưng ký ức về mẹ vẫn sâu sắc hơn, có thể là do quan hệ của cô và ba không tốt, hay ít nhất, không còn như lúc trước.

Nói rất lâu rồi, Thời Cẩn nhìn đồng hồ: "Được rồi, đi ngủ thôi."

Khương Cửu Sênh không thấy buồn ngủ chút nào, bèn nói: "Thời Cẩn, mình uống chút rượu đi."

Thời Cẩn do dự một chút rồi cũng chiều cô: "Được."

Anh gọi điện cho quầy lễ tân của khách sạn, kêu người mang rượu Brandy tới, loại rượu này có màu vàng kim, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là rượu ngon.

Khẽ ngửi mùi rượu đậm đà kia, chứng nghiện rượu của Khương Cửu Sênh lại trỗi dậy. Cô bảo Thời Cẩn rót cho cô một ly rượu, nếm thử trước một ngụm liền bỏ ly xuống, nói: "Thời Cẩn, anh có muốn chơi trò chơi không?"

Thời Cẩn rót thêm cho cô một chút rượu nữa: "Chơi thế nào?"

Cô đứng dậy đi lấy một đôi vòng tay.

"Mạc Băng nói đây là quà tặng của nhà tài trợ, có thể đo nhịp tim." Cô ấn nút mở nguồn, chỉnh cài đặt xong thì đeo lên tay Thời Cẩn, cười nói, "Trong vòng ba mươi giây, nhịp tim người nào nhanh hơn thì người đó phải uống rượu."

Muốn chơi nhịp tim với anh à.

Thời Cẩn nhấp một ngụm nhỏ: "Sênh Sênh à, em không thắng được anh đâu. Ở trường Đại học Yale có môn chuyên ngành về tố chất tâm lý, trong đó có khống chế nhịp tim."

Bác sĩ khoa Ngoại dù gặp tình huống nguy cấp vẫn không được hoảng loạn. Đại học Yale có mở một lớp chuyên ngành dành riêng cho vấn đề này, mà anh là một trong những nhân tài kiệt xuất khi học môn đó.

Khương Cửu Sênh càng thấy hứng thú hơn: "Không thử làm sao biết."

Thời Cẩn cũng không phản đối cô, chỉ nói: "Tửu lượng của anh rất tốt." Anh có sức đề kháng với hầu hết mọi thứ, không dễ nghiện, cũng không dễ mất tỉnh táo.

Cô chưa từng nhìn thấy anh say rượu, cũng đoán được tửu lượng của anh hơn hẳn người thường, liền nói: "Vậy em một ly, anh hai ly."

Thời Cẩn cũng nghe theo ý cô: "Được."

Cô đổi ly của mình thành cái ly nhỏ hơn, trước mặt cô đặt một cái, anh là hai cái, tất cả đều đã rót đầy rượu. Sau đó cô ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra quy tắc vòng thứ nhất: "Nhìn thẳng vào mắt nhau trong hai mươi giây."

Anh cười nhẹ nhìn cô, ánh mắt không thay đổi.

Hai mươi giây, thật ra mà nói, sau mười giây, nhịp tim hiển thị trên vòng tay của cô đã loạn rồi, nhịp tim đập nhanh một cách dồn dập.

Cô thua rồi.

Nhịp tim của Thời Cẩn vẫn như bình thường. Không biết có phải anh cố ý hay không, nhưng cuối cùng cũng chỉ từ từ tăng lên mà không dồn dập.

Vòng thứ hai, cô nói muốn hôn.

Thời Cẩn giữ lấy khuôn mặt cô mà hôn rất lâu, nụ hôn kiểu pháp vô cùng nóng bỏng.

Nhưng người thua vẫn là cô, cô nghĩ, môn chuyên ngành về tố chất tâm lý của Đại học Yale quả đúng là danh bất hư truyền.

"Vẫn muốn tiếp tục chứ?" Thời Cẩn liếm môi, uống một ngụm rượu, giọng anh trầm và gợi cảm khác thường.

Khương Cửu Sênh gật đầu, nghĩ một lát lại nói: "Mỗi người nói một câu."

Thời Cẩn rót rượu cho cô, không rót đầy, chỉ hơn nửa ly: "Sênh Sênh, em có muốn nói trước không?"

Cô gật đầu, rót đầy ly rượu, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Thời Cẩn, em yêu anh."

Thời Cẩn nhìn nhịp tim trên chiếc vòng ở cổ tay, nhịp đập rất nhanh, anh cười nhẹ, cũng không vội, ngẩng đầu, từ tốn nói: "Sênh Sênh, anh muốn ngủ với em, làm cho đến khi em không xuống nổi giường mới thôi."

Cạn con m* nó lời!!! Khương Cửu Sênh đứng hình một lúc.

Điều này là phạm quy.

Mười giây sau, nhịp tim của cô bùng phát đến cực hạn, cô cầm ly rượu Brandy trước mặt lên uống một hơi cạn sạch: "Vòng tiếp theo, anh nói đi." Thắng bại dù sao cũng đã định rồi, rượu tối nay nhất định phải để bác sĩ Thời nhà cô uống một chút mới được.

Thời Cẩn nghĩ một lát: "Mỗi người một động tác, chỉ được dùng tay."

"Được."

Thời Cẩn kéo cô từ đầu bên kia sofa tới, ôm lấy eo cô, dùng tay gạt tóc mai của cô ra, nhẹ nhàng sờ lên dái tai cô, ấn nhẹ vuốt quanh, nhẹ nhàng không làm cô đau.

Đó là chỗ nhạy cảm của cô, vừa đụng vào là cả cổ cô đều đỏ rần lên.

Khương Cửu Sênh thấy hơi buồn, cô rụt người về sau một chút, nhìn chữ số hiện trên vòng đeo tay, nghĩ một lúc lâu mới ngẩng đầu mỉm cười với Thời Cẩn, ánh mắt hiện rõ vẻ trêu chọc lại thêm vài phần chơi xấu.

Thời Cẩn vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì.

"Sênh Sênh, không được làm vậy."

Khương Cửu Sênh cười nhạo anh: "Tại sao lại không được, vòng trước là anh chơi xấu trước cơ mà."

Nói xong, không để Thời Cẩn nói gì, cô ngồi trên đùi anh, dùng một tay ấn chặt vai anh, nhìn vào mắt Thời Cẩn cười mỉm, một tay khác luồn từ cổ áo tắm của anh vào bên trong.

Nhiệt độ trên bụng anh không giống ở tay cô, nóng bỏng, mà tay cô lại lạnh lẽo như băng, khi cơ bụng anh bắt đầu căng lên thì tay cô lại tiếp tục đi xuống.

Thời Cẩn giữ tay cô lại, giọng nói không biết từ lúc nào đã trở nên khàn khàn: "Sênh Sênh, đừng xuống nữa, nếu không trò chơi này không tiếp tục được nữa đâu." Anh nhấc bàn tay đang làm loạn của cô ra, cầm ly rượu trước mặt lên, "Anh nhận thua."

Hai ly, anh uống một hơi cạn sạch.

Khương Cửu Sênh liếc màn hình hiển thị của chiếc vòng trên cổ tay Thời Cẩn, con số vẫn đang tăng lên, ừm, cuối cùng cô cũng tìm được biện pháp áp chế bác sĩ Thời nhà cô rồi.

Chờ nhịp tim bình thường lại, họ lại tiếp tục.

Khương Cửu Sênh rót đầy rượu cho Thời Cẩn, đưa ra yêu cầu: "Lấy lòng đối phương." Cô vẫn ngồi trên đùi Thời Cẩn, dùng tay chỉ chỉ lên môi anh, ánh mắt toàn là ý cười, dáng vẻ giống như đã tính trước được mọi việc, "Chỉ được dùng chỗ này, bác sĩ Thời, anh trước hay em trước?"

Thời Cẩn không cần nghĩ nhiều: "Anh."

Anh sợ nếu để cô bắt đầu thì anh sẽ không đồng ý để cô dừng lại.

Thời Cẩn đặt cô xuống ghế sofa, kéo áo của cô lên, cúi đầu đặt môi trên ngực cô.

Cô vô cùng phối hợp, ôm lấy cổ anh, không trốn không tránh, ánh mắt vừa ngượng ngùng lại vừa mạnh dạn, anh há miệng, dùng răng cởi cúc nội y của cô ra.

Dưới ánh đèn ấm áp, da cô rất trắng, không chút che giấu nào mà hiện rõ mồn một trong mắt Thời Cẩn.

Chỉ là, thất sách rồi.

Số nhịp tim của cô tăng thật, nhưng Thời Cẩn cũng không khá hơn.

Khương Cửu Sênh khẽ cười, ôm đầu anh để đầu anh vùi vào ngực cô, thì thầm bên tai anh: "Anh vẫn muốn tiếp tục à?"

Giọng Thời Cẩn đã khàn đến mức mơ hồ không rõ chữ: "Muốn."

Cô hôn anh, không giống như mọi lần, một nụ đầy khiêu khích, có cả tiếng rên mờ ám, một sợi chỉ bạc kéo dài từ môi anh nối với môi cô, cuối cùng cô liếm môi anh: "Bác sĩ Thời, anh lại thua rồi."

Mắt Thời Cẩn đỏ lên, nhuốm màu dục vọng.

Hơi thở cũng rối loạn cả, anh mất rất nhiều thời gian mới bình tĩnh lại được. Anh cầm rượu lên uống sạch, sau đó ôm cô vào lòng, giúp cô cài lại cúc nội y, động tác thong thả mà ung dung: "Em học được từ đâu vậy?"

"Lần trước em xem phim với Tạ Đãng, bộ phim đó có cảnh đấy."

Phim người lớn, cảnh quay vô cùng lộ liễu mà khả năng lĩnh ngộ của Khương Cửu Sênh lại rất tốt, dù ít dù nhiều cũng học được một chút.

Bình thường, chuyện giường chiếu cô không dám to gan như vậy.

Thời Cẩn nói: "Sau này không được xem nữa."

Khương Cửu Sênh đồng ý với anh.

"Sênh Sênh," Giọng anh càng trầm hơn, hơi thở có chút gấp gáp, "Em có muốn chơi lớn một chút không?"

Kiềm chế mà lại mê hoặc, cô quay đầu nhìn anh, ánh sáng trong mắt anh lúc chìm lúc nổi, giống như một xoáy nước không thấy đáy, giống như có ma lực có thể hút người vào bên trong.

Cô giống như bị ma xui quỷ khiến, cứ nhìn cặp mắt kia mà thất thần: "Chơi như thế nào?"

Thời Cẩn ôm cô ngồi dậy, chỉ vào cửa sổ sát đất trong phòng ngủ: " Làm một lần ở chỗ đó, nếu anh thua anh sẽ uống hết toàn bộ số rượu còn lại."

Vòng này chơi lớn thật sự.

Khương Cửu Sênh nở nụ cười xinh đẹp, giống như một cô mèo con ranh mãnh: "Được thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện