Editor: Nguyetmai
Ôn Thư Hoa tức giận: "Rốt cuộc con đang định làm trò gì hả? Vì sao con phải nhốt em trai con?"
Người làm mẹ như bà càng lúc càng không hiểu nổi con gái của mình. Đang yên đang lành lại cứ nhất định phải làm tiệc sinh nhật này nọ, bây giờ khách khứa cũng đã đến hết rồi, nhưng lại khăng khăng cố chấp nhốt Cẩm Vũ ở trong phòng.
"Tối nay có nhiều người tới đây như vậy, con sợ Cẩm Vũ sẽ sợ người lạ mà."
Ôn Thư Hoa hoàn toàn không chấp nhận lời giải thích này, bà ta tức giận hầm hầm: "Vậy cũng đâu cần phải nhốt nó lại, mẹ không quan tâm con muốn làm cái trò gì, nhưng em trai con là ranh giới cuối cùng của mẹ, đừng có ý định gì với nó."
Ôn Thi Hảo vội vàng trấn an: "Mẹ à, mẹ yên tâm đi! Cẩm Vũ là em trai ruột của con mà, con còn có thể hại nó được sao." Ôn Thư Hoa còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị con gái chuyển đề tài, "Hôm nay có rất nhiều đối tác kinh doanh của ngân hàng chúng ta tới đây, một mình con tiếp đãi không xuể, mẹ giúp con tiếp đãi khách khứa trước đi."
Ôn Thư Hoa nửa tin nửa ngờ, nhưng nói cho cùng thì cũng là con gái ruột của mình, nên bà cũng yên tâm: "Chậm nhất là hai mươi phút nữa phải mở cửa cho Cẩm Vũ."
Ôn Thi Hảo thề hứa son sắt, cam đoan: "Không cần tới hai mươi phút, đợi thêm một chút nữa thôi."
Lúc này Ôn Thư Hoa mới không nói thêm gì nữa. Bà gọi người làm mang khăn choàng vai ra, chỉnh lại quần áo cho gọn gàng rồi ra khỏi biệt thự. Ôn Thi Hảo không lập tức đuổi theo mà xoay người đi lên lầu hai.
Đến gần, có thể nghe thấy tiếng đập phá.
Ôn Thi Hảo đi tới trước cánh cửa: "Đừng đập phá nữa."
Tiếng động ngừng lại, cửa ra vào vang lên tiếng nói hơi khàn khàn của cậu thiếu niên, câu chữ đơn giản: "Mở cửa."
Ôn Thi Hảo không vội cũng không giận, tâm trạng khá tốt: "Đợi thêm một chút."
Cậu thiếu niên phía sau cửa bỏ ngoài tai, vẫn câu nói đó, vẫn giọng điệu đó: "Mở cửa."
Cô bước tới thêm một bước, không che giấu nổi vẻ dương dương đắc ý trong giọng nói khe khẽ; "Đừng vội, tôi sẽ nhanh chóng để cậu gặp được chị gái của cậu."
Ái chà.
Cô cúi đầu bật cười, đáy mắt bốc lên ánh lửa nôn nóng.
Cộp cộp cộp… Tiếng giày cao gót, càng lúc càng xa.
Cậu thiếu niên sau cánh cửa trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, sau đó buông cái ghế trên tay xuống, xoay người mở cánh cửa đối diện căn phòng ra. Đây là một phòng sách nhỏ xây âm tường, không gian không lớn, bên trong có một cái tủ sách, hai cái bàn học, trên mặt bàn có ba cái máy tính.
Cậu ngồi xuống, mở máy chủ ra, có một bảng ký tự nhảy ra trên màn hình, tất cả đều là mật mã, cậu đặt ngón tay lên bàn phím màu đen, gõ cực nhanh.
Hoàng hôn, mặt trời đã lặn về phía Tây.
Thời Cẩn nhận được một tin nhắn, đến từ một số xa lạ, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ:
"Đến nhà họ Ôn."
Thời Cẩn lập tức bấm số điện thoại của Tần Trung: "Đi kiểm tra thông tin chuyến bay của Sênh Sênh nhà tôi." Gần như quát lên, "Lập tức."
Tần Trung không dám chậm trễ, lập tức đi điều tra.
Không tới ba phút, Tần Trung gọi điện thoại lại, nói thẳng kết quả: "Cô Khương đã đổi chuyến bay ở Phong Thành, không bay tới Giang Bắc nữa, bây giờ đang ở Vân Thành."
Vân Thành, chỉ có thể là nhà họ Ôn.
Hai đầu lông mày của Thời Cẩn lập tức nhíu lại lộ vẻ âm u: "Đi thu xếp đi, tôi muốn bay tới Vân Thành ngay lập tức."
"Tôi rõ rồi."
Thời Cẩn đứng dậy, cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng.
Đúng lúc này, phó giám đốc Tiêu cầm bản dự án tới đại sảnh của khách sạn. Gõ cửa xong, cửa vừa mở ra đã nhìn thấy ngay khuôn mặt anh tuấn khiến trời đất khó dung của ông chủ lớn: "Tổng giám đốc Thời, đây là tài liệu cần chữ ký của ngài..."
Thời Cẩn ngước mắt: "Tránh ra."
Ánh mắt vừa chạm nhau, toàn thân phó giám đốc Tiêu chấn động… Làm sao bây giờ? Chân anh ta đột nhiên run lên, anh ta run rẩy một hồi, rồi mới chậm chạp dịch bước nhường đường.
Một lúc lâu sau, không khí vẫn lạnh lùng như cũ.
Phó giám đốc Tiêu há miệng thở dốc một hơi. Không biết vì sao anh ta lại có loại cảm giác rùng mình như sống sót sau tai nạn vậy chứ. Anh ta lén lút quay đầu lại quan sát, chỉ thấy ông chủ bước đi rất vội, vừa đi vừa cúi đầu nói chuyện điện thoại.
"Sênh Sênh, em đang ở đâu?"
Ồ, phó giám đốc Tiêu hiểu rồi, giận dữ vì người đẹp ấy mà, chậc chậc chậc, cái sát khí này.
Vân Thành, nhà họ Ôn.
Lúc Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại của Thời Cẩn thì ban nhạc đang diễn tấu. Do bên tai ồn ào nên nghe không rõ lắm, cô liền đi ra xa đám đông, tìm một chỗ yên tĩnh.
Cô trả lời Thời Cẩn: "Em đang ở nhà họ Ôn."
Thời Cẩn nói nhanh gần như không cần suy nghĩ: "Lập tức rời khỏi đó."
Giọng điệu vô cùng kiên quyết, không cho phép cô từ chối, không có đường thương lượng, càng giống như là mệnh lệnh.
Phản ứng của anh dường như hơi quá khích.
Khương Cửu Sênh không lập tức trả lời anh, mà hỏi lại: "Lý do là gì?"
Thời Cẩn lại trầm mặc, rất lâu sau, anh hạ giọng mềm nhũn: "Sênh Sênh, em hãy nghe lời anh, ra ngoài trước đi, có được không? Anh sẽ đi tìm em ngay bây giờ, em ra ngoài chờ anh đi."
Anh vẫn không hề nhắc tới lý do, chọn cách lấp liếm.
Thật ra thì Khương Cửu Sênh cũng đã mơ hồ đoán được. Chuyện mà Thời Cẩn trăm phương nghìn kế muốn giấu cô, có lẽ chính là việc Ôn Thi Hảo từng bước dẫn dụ cô tới đây, muốn cho cô biết rõ những nút thắt kia.
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cho nên, cô đã tới nhà họ Ôn.
"Thời Cẩn, sao anh phải kiêng kỵ nhà họ Ôn?" Khương Cửu Sênh dừng lại một lát, "Là vì thân thế của em sao?"
Trong giấc mơ của cô, có một cậu thiếu niên, cô gọi cậu là Cá Vàng nhỏ. Cẩm Vũ cũng có chị gái, tên là Khương Cửu Sênh. Sao có thể đều là chuyện trùng hợp được chứ? Thời Cẩn đột nhiên trầm mặc.
Rất lâu sau đó: "Sênh Sênh à..."
Lời của Thời Cẩn vừa vang lên, thì Khương Cửu Sênh bị va mạnh từ phía sau lưng. Điện thoại trượt xuống khỏi tay, rơi vào trong hồ phun nước kêu "ầm" một tiếng. Màn hình lóe sáng một cái ánh lên mặt nước, rồi hoàn toàn tối đen.
Khương Cửu Sênh quay đầu lại, đối mặt là người phụ nữ có đôi mắt mỉm cười.
Người phụ nữ ấy hơi gầy, mặt trái xoan, mắt to, mặc váy cúp ngực dài quét đất, cũng khá xinh đẹp, cô ta nhún vai nói: "Xin lỗi."
Chỉ ném một câu xin lỗi như vậy, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Cố ý cũng rõ ràng quá rồi đấy, nếu là bình thường thì cô cũng rộng lượng coi như không có gì, nhưng lại cứ cố tình tới gây sự vào lúc này.
"Tôi không nhận lời xin lỗi của cô." Ánh mắt Khương Cửu Sênh trở nên lạnh lùng, "Nhặt lên."
Giọng điệu không cho phép cãi lại.
Người phụ nữ dừng bước, ôm tay liếc nhìn Khương Cửu Sênh, dường như rất bất mãn. Thái độ của cô ta vô cùng kiêu căng: "Cái cô này bị làm sao vậy? Chỉ sơ ý thôi mà. Có cần phải nói chuyện ngoa ngoắt như vậy không?"
Khương Cửu Sênh chậm rãi hỏi: "Đường rộng như vậy, cô xác định là cô sơ ý à?"
Đối phương nhíu mày: "Không thì sao chứ?"
"Được, coi như là cô sơ ý."
Khương Cửu Sênh vừa dứt lời, người phụ nữ liền không kiên nhẫn quay đầu bước đi.
Rất phách lối.
Con người cô ấy à, không thích tính toán quá nhiều, nhưng nếu đã ghi nợ, vậy thì phải trả lại cả vốn lẫn lời.
Khương Cửu Sênh không nhanh không chậm nhấc chân lên, mũi giày cao gót dừng lại trên làn váy của người phụ nữ: "Nhưng tôi có nói là sẽ không tính toán à?"
Người phụ nữ bị kéo váy nên hơi lảo đảo, lập tức thẹn quá hóa giận: "Vậy cô muốn thế nào?"
"Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao?" Khương Cửu Sênh không nóng không lạnh, "Nhặt lên."
Người phụ nữ nghe xong thì tức giận thở hổn hển, hai mắt trợn trừng như chuông đồng, giận dữ hét lên: "Cô..."
Khương Cửu Sênh ngắt lời, nói bâng quơ: "Có tính toán hay không là quyền lợi của tôi. Nhưng cô làm rơi đồ của người khác, thì phải nhặt lên và xin lỗi, đây là nghĩa vụ của cô."
Nói chuyện thật không xuôi tai. Người phụ nữ mất kiên nhẫn, lên tiếng mỉa mai một cách ngang ngược vô lý: "Không phải chỉ là một cái điện thoại di động rách nát thôi sao, bao nhiêu tiền, tôi đền là được."
Chắc là cô chiêu của gia đình quyền thế giàu có. Tiêu tiền như nước vậy.
Đáy mắt Khương Cửu Sênh không chút dao động, vẫn điềm nhiên như cũ: "Không cần đền, nhặt lên là được." Giọng điệu thản nhiên, nhưng khí thế bức người.
"Không thể nói lý được mà!"
Người phụ nữ hất mặt bước đi, nhưng vừa mới nhấc chân lên thì vai phải đã bị ấn xuống. Cô ta vùng vẫy hai cái, nhưng vẫn không nhúc nhích được, nên trừng mắt nhìn Khương Cửu Sênh: "Cô..."
Khương Cửu Sênh khống chế một phần lực.
"Á!"
Người phụ nữ hét lên đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đau đến trắng bệch: "Thả... thả tay ra."
Khương Cửu Sênh thả lỏng tay. Cô vận động ngón tay một chút, rồi hơi nheo mắt lười biếng, che đi vẻ lạnh lùng: "Tự cô đi xuống thì còn có thể giữ chút mặt mũi, đừng đợi tôi ra tay."
Người phụ nữ xoa xoa bả vai, khẽ cắn môi: "Xuống thì xuống!"
Cô ta nâng làn váy lên, đi tới bên cạnh hồ phun nước. Đang định xuống nước, thì sau lưng có người lên tiếng ngăn cản: "Không đến nỗi vậy chứ. Chỉ là một cái điện thoại di động thôi mà."
Ánh đèn chiếu xuống mặt đất bị thảm cỏ xanh um che lấp, mờ mờ ảo ảo. Khương Cửu Sênh ngước mắt, thản nhiên đảo mắt qua: "Có liên quan gì tới cô?"
Là Đàm Hoàn Hề. Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, vừa quý phái vừa đoan trang: "Cô ấy là bạn của tôi."
À, khó trách.
Khương Cửu Sênh phóng tầm mắt ra xa. Lúc này mới phát hiện, có bóng người đang tới gần, có lẽ là đi theo Đàm Hoàn Hề tới đây xem náo nhiệt.
Đàm Hoàn Hề tới gần, hơi nâng giọng: "Cô ấy cũng không cố ý. Người ta đã xin lỗi rồi, cũng đã đồng ý sẽ bồi thường, trời lạnh như vậy mà cô còn nhất định bắt cô ấy phải xuống nước. Làm vậy có phải là rất không có tình người không?"
Nghe như vậy, ngược lại cô là người nhất quyết không nói lý không chịu buông tha cho người ta. Khương Cửu Sênh không chút hoang mang, chậm rãi hỏi: "Cô nhìn thấy là cô ấy vô ý à?"
Đàm Hoàn Hề ngập ngừng một lát: "Đúng vậy, tôi nhìn thấy."
Khương Cửu Sênh nheo mắt một cái, đáy mắt nổi lên ý cười như có như không, ánh mắt lướt qua Đàm Hoàn Hề: "Cô Ôn à! Nếu như tôi không nhìn lầm, trên cây đèn đường kia có lắp camera giám sát phải không?"
Ôn Thi Hảo đáp: "Đúng vậy."
Cách đây tám năm, nhà họ Ôn đã từng xảy ra án mạng. Sau chuyện này, trong biệt thự nhà họ Ôn đã lắp rất nhiều camera giám sát, gần như là ở khắp các góc, vị trí lắp camera cũng rất khuất. Không ngờ Khương Cửu Sênh có thể nhìn ra được. Tiếp đó, cô ấy đào sẵn một cái hố, ung dung thản nhiên chờ kẻ thích ra vẻ thông minh tự mình nhảy vào hố.
"Có tiện mang ra cho tôi xem lại không?" Khương Cửu Sênh hỏi.
Nhiều người đứng xem như vậy, có thể từ chối được sao: "Đương nhiên là có thể."
Không tới mười phút sau, bảo vệ của nhà họ Ôn liền cầm một chiếc laptop tới. Vừa mở video ra liền nghe thấy hai giọng nữ.
"Đó không phải là Khương Cửu Sênh sao?"
Người mở miệng, chính là người vẫn đang đứng ở bên cạnh hồ phun nước. Là người đẹp danh giá đã va vào Khương Cửu Sênh. Có không ít người nhận ra cô ta, đây là con gái của một vị doanh nhân giàu có ở Giang Bắc. Cô ta họ Hoàng, khuê danh là Mẫn Nhi, là bạn thân của Đàm Hoàn Hề.
"Ừ." Là giọng nói của Đàm Hoàn Hề.
"Có phải chính cô ta đã cướp người cậu thích không?"
"Ai nói với cậu bác sĩ Thời là người tôi thích chứ?"
"Rõ ràng là thế mà, vừa nhắc tới vị bác sĩ chủ trị kia của cậu, là cậu liền mất hồn mất vía, như vậy mà còn không nhìn ra được, thì chẳng phải tôi là kẻ mù à."
Đàm Hoàn Hề không vui nói: "Đừng nói linh tinh mà."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu." Hoàng Mẫn Nhi kích động, "Có muốn tôi dạy dỗ cô ta giúp cậu không?"
Yên lặng hồi lâu.
"Ừ."
Video tạm dừng, xem tới đây, cũng đã suy đoán được nguyên nhân hậu quả của mọi chuyện rồi.
Ai đúng ai sai, không cần giải thích. Mạc Băng ôm tay xem cuộc vui, từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, cũng không hề lo lắng. Nghệ sĩ nhà cô đâu có dễ bị chơi xấu như vậy, càng đừng nghĩ đến việc đào hố cho Khương Cửu Sênh nhảy vào. Ha ha ha, có tin là cô ấy có thể chôn sống đám bọ chét thích nhảy nhót kia luôn không.
"Còn muốn nói gì nữa không?" Khương Cửu Sênh lười biếng hỏi.
Đàm Hoàn Hề hết đường chối cãi, sắc mặt cực kì khó coi.
Khương Cửu Sênh cũng không hùng hổ dọa người. Cô quay đầu lại: "Mời cô nhặt điện thoại di động của tôi lên."
Hoàng Mẫn Nhi cắn răng, nhắm mắt xuống nước. Mực nước cao qua eo, cô ta phải ngồi xổm xuống mới có thể sờ đến đáy hồ. Do đang mặc váy, nên khó tránh việc da thịt bị lộ. Ánh đèn mờ mờ, không thể nhìn thấy điện thoại dưới đáy ao, cô ta phải ngồi xổm xuống để dò tìm trong nước. Dáng vẻ chật vật buồn cười không chịu nổi.
Tự làm tự chịu!
Đa số người đến xem trò vui đều là những cô chiêu trẻ đẹp danh giá, hoặc là phu nhân nhà quyền thế. Thứ bọn họ coi trọng nhất là thể diện và hình tượng. Cho nên bọn họ đều lộ vẻ khinh thường với việc này.
Vẫn chưa hết, Khương Cửu Sênh thoáng lên tiếng, nói năng có khí phách: "Cô Đàm, tôi và bạn trai tôi vẫn đang qua lại bình thường, hơn nữa tình cảm rất tốt. Từ nay về sau mong cô hãy chú ý giữ chừng mực một chút. Mặt khác, cũng mong cô hãy tránh xa tôi một chút. Chuyện xảy ra trong bữa tiệc từ thiện Berrytor, sở dĩ tôi không tính toán với cô, không phải là vì tôi rộng lượng, mà bởi vì cô là bệnh nhân. Không thể đánh cô, cũng không thể mắng cô, cho nên…" Cô tạm dừng lại một chút, "Vì sức khỏe của cô, không nên tìm tới chỗ tôi để chịu kích động nữa. Tôi đã cứu mạng cô một lần rồi, không có lần thứ hai đâu."
Giọng điệu bình tĩnh hòa nhã, nhưng người nói đã hoàn toàn bị chọc tức
Chỉ mấy câu, đã làm cho người ta mất hết mặt mũi. Đàm Hoàn Hề không phản bác được, nghiến chặt hàm dưới, sắc mặt tái xanh.
Nói xong, Khương Cửu Sênh xoay người: "Có thể đưa điện thoại cho tôi chưa?"
Hoàng Mẫn Nhi nghiến răng nghiến lợi đưa điện thoại cho Khương Cửu Sênh. Cả người cô ta bị đông cứng đến nỗi run bắn lên. Làn váy ướt nhẹp dán sát vào người, ướt sũng như chuột lột, trông chật vật biết mấy.
Khương Cửu Sênh nhận điện thoại di động, sửa lại làn váy, rồi xoay người rời đi. Bước chân không nhanh không chậm, giống như nhàn nhã dạo chơi.
Người vừa đi xa, có kẻ trong đám đông xem cuộc vui lên tiếng hỏi: "Cô ấy có lai lịch gì mà lại ngông cuồng như vậy?"
Các phu nhân đều đã khá lớn tuổi, đương nhiên không nhận ra Khương Cửu Sênh không hề có gia thế lẫn bối cảnh kia. Có người tiếp lời: "Cô ấy là Khương Cửu Sênh, ca sĩ nhạc Rock."
Ca sĩ á?
Có người không thể tưởng tượng nổi: "Chỉ là một nghệ sĩ, mà sao lá gan lại lớn như vậy." Nhà họ Đàm là gia đình giàu có nhất Giang Bắc, có người bình thường nào dám tùy tiện đắc tội.
Không ít người hùa theo. Nói làng giải trí bây giờ hỗn tạp đủ hạng người, thật sự càng ngày càng láo xược phách lối.
Có một cô gái trẻ mặc chiếc váy màu hồng phấn thật sự không thể nhịn được nữa. Cô không để ý tới hình tượng thục nữ của mình, buột miệng liền mắng: "Đầu óc mấy người có vấn đề à? Không phải cái cần quan tâm là Đàm Hoàn Hề giở thủ đoạn gây sự sao? Đã ngấp nghé bạn trai nhà người ta rồi lại còn không biết xấu hổ chạy ra đây để tăng cảm giác tồn tại. Nếu không phải vì cô ta có bệnh tim, tôi cũng muốn đập vỡ trứng của cô ta luôn."
Không có ai tiếp lời.
Cô bé hừ một tiếng trong lòng. Khinh thường! Khinh thường tất cả đám phụ nữ xấu xa có ý đồ cướp "anh dâu"! Thay mặt đông đảo fan của Sênh gia cực lực khinh thường!
Bị cô bé "lập lại trật tự" như vậy, quả nhiên sự chú ý của mọi người liền chuyển sang người Đàm Hoàn Hề, không tránh được bàn luận sôi nổi.
"Không ngờ nhà họ Đàm lại có cách giáo dục như vậy. Làm khó dễ người ta đã đành rồi, lại còn trả đũa ngược lại."
"Nói đúng đấy! Đối phương còn từng cứu mạng cô ta nữa chứ."
"Tim đã không tốt lại còn không biết an phận. Không nên nhớ thương bạn trai của người khác như thế."
"Tôi đã từng gặp phu nhân nhà họ Đàm, bà ta xuất thân từ một gia đình nhỏ, tính cách tủn mủn thấp kém, làm sao mà dạy dỗ con gái tử tế được chứ."
"Trước đây tôi còn thật sự bội phục cô Đàm này một mình cáng đáng cả một phương, không ngờ lại là loại người này."
"Bình thường giả vờ giỏi thật đấy chứ."
"..."
Đồn thổi linh tinh, không hề e dè.
Đàm Hoàn Hề ôm ngực đau thắt, gần như chạy trối chết. Cô ta run rẩy thò tay lấy lọ thuốc trong túi xách tay ra, đổ hai viên ra rồi nuốt vào, nuốt như vậy khiến cổ họng cũng đau rát, môi bị cắn nát, trong miệng đều là mùi vị ngai ngái.
Hay cho trò đâm sau lưng. Hoàn toàn phá hỏng thanh danh của cô ta.
Có thể là do vừa rồi đã nói quá nhiều, nên có hơi khát. Khương Cửu Sênh tìm ly rượu để uống.
"Rất lâu rồi không thấy cô tức giận." Mạc Băng nhìn chằm chằm vào cô, vẫn không nhìn ra được manh mối gì, nhưng có thể xác định Khương Cửu Sênh đang tức giận. Nếu không phải bị chọc tức, thì khẳng định Khương Cửu Sênh chẳng muốn dùng chút thủ đoạn này để xử lý hai con bọ chét kia.
Quả nhiên, Khương Cửu Sênh thừa nhận: "Bọn họ tới trêu chọc em mà."
Mạc Băng tò mò: "Sao vậy?"
"Vừa rồi em đang nói chuyện điện thoại với Thời Cẩn."
Cái này khó trách. Tính cách Khương Cửu Sênh cũng coi như là tốt, tính tình lại lười biếng, không thích so đo tính toán. Bình thường chỉ cần không chạm vào ranh giới cuối cùng của cô ấy, cô ấy cũng sẽ không nhất quyết không chịu buông tha cho người khác như thế. Chỉ có điều, nếu dính dáng tới Thời Cẩn, vậy thì lại là chuyện khác.
Khương Cửu Sênh Sênh nhìn chiếc điện thoại ướt sũng trong tay, nói với Mạc Băng: "Cho em mượn điện thoại đi."
Mạc Băng đang định đưa cho cô.
"Khương Cửu Sênh."
Ôn Thi Hảo đi tới từ phía sau: "Cô có muốn gặp mặt Cẩm Vũ một lần không?"
Khương Cửu Sênh hơi do dự.
Cô ta liền giải thích: "Cẩm Vũ có chướng ngại trong việc giao tiếp, không tiện ra ngoài."
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Khương Cửu Sênh hỏi: "Cậu ấy đang ở đâu?"
"Ở nhà kính trồng hoa phía sau."
Đây là hồng môn yến à?
Khương Cửu Sênh nhìn chăm chú, không biết đang suy tư chuyện gì, đáy mắt trấn tĩnh, tự có tính toán.
Mạc Băng biết rõ mục đích chuyến đi này của cô, nên cũng không ngăn cản cô, chỉ nói: "Chị đi qua đó với cô."
Khương Cửu Sênh không từ chối.
Nhưng mà, Mạc Băng vừa quay người lại, bả vai bất ngờ bị đụng một cái. Đối phương bưng một cái khay, chai rượu đỏ vẫn còn hơn một nửa ở trong khay đổ hết vào vạt áo của cô.
Thật không trùng hợp, hôm nay Mạc Băng mặc một chiếc váy dự tiệc màu trắng.
Đối phương liên tục xin lỗi. Người kia là một người phụ nữ trung niên, mặc tạp dề, có lẽ là giúp việc của nhà họ Ôn.
"Làm việc kiểu gì vậy?"
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ quen thuộc. Mạc Băng ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Khuôn mặt người giúp việc vừa làm đổ rượu lộ vẻ bối rối, gọi một tiếng: "Cô Hai."
Ôn Thư Ninh, cô Hai nhà họ Ôn đang mặc một bộ âu phục nữ. Eo nhỏ chân dài, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng, mái tóc dài được tạo kiểu cẩn thận tỉ mỉ, khí chất điềm tĩnh, không nói hết được vẻ quyến rũ: "Thật xin lỗi cô Mạc! Người làm trong nhà không hiểu phép tắc."
Ôn Thư Hoa tức giận: "Rốt cuộc con đang định làm trò gì hả? Vì sao con phải nhốt em trai con?"
Người làm mẹ như bà càng lúc càng không hiểu nổi con gái của mình. Đang yên đang lành lại cứ nhất định phải làm tiệc sinh nhật này nọ, bây giờ khách khứa cũng đã đến hết rồi, nhưng lại khăng khăng cố chấp nhốt Cẩm Vũ ở trong phòng.
"Tối nay có nhiều người tới đây như vậy, con sợ Cẩm Vũ sẽ sợ người lạ mà."
Ôn Thư Hoa hoàn toàn không chấp nhận lời giải thích này, bà ta tức giận hầm hầm: "Vậy cũng đâu cần phải nhốt nó lại, mẹ không quan tâm con muốn làm cái trò gì, nhưng em trai con là ranh giới cuối cùng của mẹ, đừng có ý định gì với nó."
Ôn Thi Hảo vội vàng trấn an: "Mẹ à, mẹ yên tâm đi! Cẩm Vũ là em trai ruột của con mà, con còn có thể hại nó được sao." Ôn Thư Hoa còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị con gái chuyển đề tài, "Hôm nay có rất nhiều đối tác kinh doanh của ngân hàng chúng ta tới đây, một mình con tiếp đãi không xuể, mẹ giúp con tiếp đãi khách khứa trước đi."
Ôn Thư Hoa nửa tin nửa ngờ, nhưng nói cho cùng thì cũng là con gái ruột của mình, nên bà cũng yên tâm: "Chậm nhất là hai mươi phút nữa phải mở cửa cho Cẩm Vũ."
Ôn Thi Hảo thề hứa son sắt, cam đoan: "Không cần tới hai mươi phút, đợi thêm một chút nữa thôi."
Lúc này Ôn Thư Hoa mới không nói thêm gì nữa. Bà gọi người làm mang khăn choàng vai ra, chỉnh lại quần áo cho gọn gàng rồi ra khỏi biệt thự. Ôn Thi Hảo không lập tức đuổi theo mà xoay người đi lên lầu hai.
Đến gần, có thể nghe thấy tiếng đập phá.
Ôn Thi Hảo đi tới trước cánh cửa: "Đừng đập phá nữa."
Tiếng động ngừng lại, cửa ra vào vang lên tiếng nói hơi khàn khàn của cậu thiếu niên, câu chữ đơn giản: "Mở cửa."
Ôn Thi Hảo không vội cũng không giận, tâm trạng khá tốt: "Đợi thêm một chút."
Cậu thiếu niên phía sau cửa bỏ ngoài tai, vẫn câu nói đó, vẫn giọng điệu đó: "Mở cửa."
Cô bước tới thêm một bước, không che giấu nổi vẻ dương dương đắc ý trong giọng nói khe khẽ; "Đừng vội, tôi sẽ nhanh chóng để cậu gặp được chị gái của cậu."
Ái chà.
Cô cúi đầu bật cười, đáy mắt bốc lên ánh lửa nôn nóng.
Cộp cộp cộp… Tiếng giày cao gót, càng lúc càng xa.
Cậu thiếu niên sau cánh cửa trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, sau đó buông cái ghế trên tay xuống, xoay người mở cánh cửa đối diện căn phòng ra. Đây là một phòng sách nhỏ xây âm tường, không gian không lớn, bên trong có một cái tủ sách, hai cái bàn học, trên mặt bàn có ba cái máy tính.
Cậu ngồi xuống, mở máy chủ ra, có một bảng ký tự nhảy ra trên màn hình, tất cả đều là mật mã, cậu đặt ngón tay lên bàn phím màu đen, gõ cực nhanh.
Hoàng hôn, mặt trời đã lặn về phía Tây.
Thời Cẩn nhận được một tin nhắn, đến từ một số xa lạ, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ:
"Đến nhà họ Ôn."
Thời Cẩn lập tức bấm số điện thoại của Tần Trung: "Đi kiểm tra thông tin chuyến bay của Sênh Sênh nhà tôi." Gần như quát lên, "Lập tức."
Tần Trung không dám chậm trễ, lập tức đi điều tra.
Không tới ba phút, Tần Trung gọi điện thoại lại, nói thẳng kết quả: "Cô Khương đã đổi chuyến bay ở Phong Thành, không bay tới Giang Bắc nữa, bây giờ đang ở Vân Thành."
Vân Thành, chỉ có thể là nhà họ Ôn.
Hai đầu lông mày của Thời Cẩn lập tức nhíu lại lộ vẻ âm u: "Đi thu xếp đi, tôi muốn bay tới Vân Thành ngay lập tức."
"Tôi rõ rồi."
Thời Cẩn đứng dậy, cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng.
Đúng lúc này, phó giám đốc Tiêu cầm bản dự án tới đại sảnh của khách sạn. Gõ cửa xong, cửa vừa mở ra đã nhìn thấy ngay khuôn mặt anh tuấn khiến trời đất khó dung của ông chủ lớn: "Tổng giám đốc Thời, đây là tài liệu cần chữ ký của ngài..."
Thời Cẩn ngước mắt: "Tránh ra."
Ánh mắt vừa chạm nhau, toàn thân phó giám đốc Tiêu chấn động… Làm sao bây giờ? Chân anh ta đột nhiên run lên, anh ta run rẩy một hồi, rồi mới chậm chạp dịch bước nhường đường.
Một lúc lâu sau, không khí vẫn lạnh lùng như cũ.
Phó giám đốc Tiêu há miệng thở dốc một hơi. Không biết vì sao anh ta lại có loại cảm giác rùng mình như sống sót sau tai nạn vậy chứ. Anh ta lén lút quay đầu lại quan sát, chỉ thấy ông chủ bước đi rất vội, vừa đi vừa cúi đầu nói chuyện điện thoại.
"Sênh Sênh, em đang ở đâu?"
Ồ, phó giám đốc Tiêu hiểu rồi, giận dữ vì người đẹp ấy mà, chậc chậc chậc, cái sát khí này.
Vân Thành, nhà họ Ôn.
Lúc Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại của Thời Cẩn thì ban nhạc đang diễn tấu. Do bên tai ồn ào nên nghe không rõ lắm, cô liền đi ra xa đám đông, tìm một chỗ yên tĩnh.
Cô trả lời Thời Cẩn: "Em đang ở nhà họ Ôn."
Thời Cẩn nói nhanh gần như không cần suy nghĩ: "Lập tức rời khỏi đó."
Giọng điệu vô cùng kiên quyết, không cho phép cô từ chối, không có đường thương lượng, càng giống như là mệnh lệnh.
Phản ứng của anh dường như hơi quá khích.
Khương Cửu Sênh không lập tức trả lời anh, mà hỏi lại: "Lý do là gì?"
Thời Cẩn lại trầm mặc, rất lâu sau, anh hạ giọng mềm nhũn: "Sênh Sênh, em hãy nghe lời anh, ra ngoài trước đi, có được không? Anh sẽ đi tìm em ngay bây giờ, em ra ngoài chờ anh đi."
Anh vẫn không hề nhắc tới lý do, chọn cách lấp liếm.
Thật ra thì Khương Cửu Sênh cũng đã mơ hồ đoán được. Chuyện mà Thời Cẩn trăm phương nghìn kế muốn giấu cô, có lẽ chính là việc Ôn Thi Hảo từng bước dẫn dụ cô tới đây, muốn cho cô biết rõ những nút thắt kia.
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cho nên, cô đã tới nhà họ Ôn.
"Thời Cẩn, sao anh phải kiêng kỵ nhà họ Ôn?" Khương Cửu Sênh dừng lại một lát, "Là vì thân thế của em sao?"
Trong giấc mơ của cô, có một cậu thiếu niên, cô gọi cậu là Cá Vàng nhỏ. Cẩm Vũ cũng có chị gái, tên là Khương Cửu Sênh. Sao có thể đều là chuyện trùng hợp được chứ? Thời Cẩn đột nhiên trầm mặc.
Rất lâu sau đó: "Sênh Sênh à..."
Lời của Thời Cẩn vừa vang lên, thì Khương Cửu Sênh bị va mạnh từ phía sau lưng. Điện thoại trượt xuống khỏi tay, rơi vào trong hồ phun nước kêu "ầm" một tiếng. Màn hình lóe sáng một cái ánh lên mặt nước, rồi hoàn toàn tối đen.
Khương Cửu Sênh quay đầu lại, đối mặt là người phụ nữ có đôi mắt mỉm cười.
Người phụ nữ ấy hơi gầy, mặt trái xoan, mắt to, mặc váy cúp ngực dài quét đất, cũng khá xinh đẹp, cô ta nhún vai nói: "Xin lỗi."
Chỉ ném một câu xin lỗi như vậy, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Cố ý cũng rõ ràng quá rồi đấy, nếu là bình thường thì cô cũng rộng lượng coi như không có gì, nhưng lại cứ cố tình tới gây sự vào lúc này.
"Tôi không nhận lời xin lỗi của cô." Ánh mắt Khương Cửu Sênh trở nên lạnh lùng, "Nhặt lên."
Giọng điệu không cho phép cãi lại.
Người phụ nữ dừng bước, ôm tay liếc nhìn Khương Cửu Sênh, dường như rất bất mãn. Thái độ của cô ta vô cùng kiêu căng: "Cái cô này bị làm sao vậy? Chỉ sơ ý thôi mà. Có cần phải nói chuyện ngoa ngoắt như vậy không?"
Khương Cửu Sênh chậm rãi hỏi: "Đường rộng như vậy, cô xác định là cô sơ ý à?"
Đối phương nhíu mày: "Không thì sao chứ?"
"Được, coi như là cô sơ ý."
Khương Cửu Sênh vừa dứt lời, người phụ nữ liền không kiên nhẫn quay đầu bước đi.
Rất phách lối.
Con người cô ấy à, không thích tính toán quá nhiều, nhưng nếu đã ghi nợ, vậy thì phải trả lại cả vốn lẫn lời.
Khương Cửu Sênh không nhanh không chậm nhấc chân lên, mũi giày cao gót dừng lại trên làn váy của người phụ nữ: "Nhưng tôi có nói là sẽ không tính toán à?"
Người phụ nữ bị kéo váy nên hơi lảo đảo, lập tức thẹn quá hóa giận: "Vậy cô muốn thế nào?"
"Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao?" Khương Cửu Sênh không nóng không lạnh, "Nhặt lên."
Người phụ nữ nghe xong thì tức giận thở hổn hển, hai mắt trợn trừng như chuông đồng, giận dữ hét lên: "Cô..."
Khương Cửu Sênh ngắt lời, nói bâng quơ: "Có tính toán hay không là quyền lợi của tôi. Nhưng cô làm rơi đồ của người khác, thì phải nhặt lên và xin lỗi, đây là nghĩa vụ của cô."
Nói chuyện thật không xuôi tai. Người phụ nữ mất kiên nhẫn, lên tiếng mỉa mai một cách ngang ngược vô lý: "Không phải chỉ là một cái điện thoại di động rách nát thôi sao, bao nhiêu tiền, tôi đền là được."
Chắc là cô chiêu của gia đình quyền thế giàu có. Tiêu tiền như nước vậy.
Đáy mắt Khương Cửu Sênh không chút dao động, vẫn điềm nhiên như cũ: "Không cần đền, nhặt lên là được." Giọng điệu thản nhiên, nhưng khí thế bức người.
"Không thể nói lý được mà!"
Người phụ nữ hất mặt bước đi, nhưng vừa mới nhấc chân lên thì vai phải đã bị ấn xuống. Cô ta vùng vẫy hai cái, nhưng vẫn không nhúc nhích được, nên trừng mắt nhìn Khương Cửu Sênh: "Cô..."
Khương Cửu Sênh khống chế một phần lực.
"Á!"
Người phụ nữ hét lên đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đau đến trắng bệch: "Thả... thả tay ra."
Khương Cửu Sênh thả lỏng tay. Cô vận động ngón tay một chút, rồi hơi nheo mắt lười biếng, che đi vẻ lạnh lùng: "Tự cô đi xuống thì còn có thể giữ chút mặt mũi, đừng đợi tôi ra tay."
Người phụ nữ xoa xoa bả vai, khẽ cắn môi: "Xuống thì xuống!"
Cô ta nâng làn váy lên, đi tới bên cạnh hồ phun nước. Đang định xuống nước, thì sau lưng có người lên tiếng ngăn cản: "Không đến nỗi vậy chứ. Chỉ là một cái điện thoại di động thôi mà."
Ánh đèn chiếu xuống mặt đất bị thảm cỏ xanh um che lấp, mờ mờ ảo ảo. Khương Cửu Sênh ngước mắt, thản nhiên đảo mắt qua: "Có liên quan gì tới cô?"
Là Đàm Hoàn Hề. Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, vừa quý phái vừa đoan trang: "Cô ấy là bạn của tôi."
À, khó trách.
Khương Cửu Sênh phóng tầm mắt ra xa. Lúc này mới phát hiện, có bóng người đang tới gần, có lẽ là đi theo Đàm Hoàn Hề tới đây xem náo nhiệt.
Đàm Hoàn Hề tới gần, hơi nâng giọng: "Cô ấy cũng không cố ý. Người ta đã xin lỗi rồi, cũng đã đồng ý sẽ bồi thường, trời lạnh như vậy mà cô còn nhất định bắt cô ấy phải xuống nước. Làm vậy có phải là rất không có tình người không?"
Nghe như vậy, ngược lại cô là người nhất quyết không nói lý không chịu buông tha cho người ta. Khương Cửu Sênh không chút hoang mang, chậm rãi hỏi: "Cô nhìn thấy là cô ấy vô ý à?"
Đàm Hoàn Hề ngập ngừng một lát: "Đúng vậy, tôi nhìn thấy."
Khương Cửu Sênh nheo mắt một cái, đáy mắt nổi lên ý cười như có như không, ánh mắt lướt qua Đàm Hoàn Hề: "Cô Ôn à! Nếu như tôi không nhìn lầm, trên cây đèn đường kia có lắp camera giám sát phải không?"
Ôn Thi Hảo đáp: "Đúng vậy."
Cách đây tám năm, nhà họ Ôn đã từng xảy ra án mạng. Sau chuyện này, trong biệt thự nhà họ Ôn đã lắp rất nhiều camera giám sát, gần như là ở khắp các góc, vị trí lắp camera cũng rất khuất. Không ngờ Khương Cửu Sênh có thể nhìn ra được. Tiếp đó, cô ấy đào sẵn một cái hố, ung dung thản nhiên chờ kẻ thích ra vẻ thông minh tự mình nhảy vào hố.
"Có tiện mang ra cho tôi xem lại không?" Khương Cửu Sênh hỏi.
Nhiều người đứng xem như vậy, có thể từ chối được sao: "Đương nhiên là có thể."
Không tới mười phút sau, bảo vệ của nhà họ Ôn liền cầm một chiếc laptop tới. Vừa mở video ra liền nghe thấy hai giọng nữ.
"Đó không phải là Khương Cửu Sênh sao?"
Người mở miệng, chính là người vẫn đang đứng ở bên cạnh hồ phun nước. Là người đẹp danh giá đã va vào Khương Cửu Sênh. Có không ít người nhận ra cô ta, đây là con gái của một vị doanh nhân giàu có ở Giang Bắc. Cô ta họ Hoàng, khuê danh là Mẫn Nhi, là bạn thân của Đàm Hoàn Hề.
"Ừ." Là giọng nói của Đàm Hoàn Hề.
"Có phải chính cô ta đã cướp người cậu thích không?"
"Ai nói với cậu bác sĩ Thời là người tôi thích chứ?"
"Rõ ràng là thế mà, vừa nhắc tới vị bác sĩ chủ trị kia của cậu, là cậu liền mất hồn mất vía, như vậy mà còn không nhìn ra được, thì chẳng phải tôi là kẻ mù à."
Đàm Hoàn Hề không vui nói: "Đừng nói linh tinh mà."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu." Hoàng Mẫn Nhi kích động, "Có muốn tôi dạy dỗ cô ta giúp cậu không?"
Yên lặng hồi lâu.
"Ừ."
Video tạm dừng, xem tới đây, cũng đã suy đoán được nguyên nhân hậu quả của mọi chuyện rồi.
Ai đúng ai sai, không cần giải thích. Mạc Băng ôm tay xem cuộc vui, từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, cũng không hề lo lắng. Nghệ sĩ nhà cô đâu có dễ bị chơi xấu như vậy, càng đừng nghĩ đến việc đào hố cho Khương Cửu Sênh nhảy vào. Ha ha ha, có tin là cô ấy có thể chôn sống đám bọ chét thích nhảy nhót kia luôn không.
"Còn muốn nói gì nữa không?" Khương Cửu Sênh lười biếng hỏi.
Đàm Hoàn Hề hết đường chối cãi, sắc mặt cực kì khó coi.
Khương Cửu Sênh cũng không hùng hổ dọa người. Cô quay đầu lại: "Mời cô nhặt điện thoại di động của tôi lên."
Hoàng Mẫn Nhi cắn răng, nhắm mắt xuống nước. Mực nước cao qua eo, cô ta phải ngồi xổm xuống mới có thể sờ đến đáy hồ. Do đang mặc váy, nên khó tránh việc da thịt bị lộ. Ánh đèn mờ mờ, không thể nhìn thấy điện thoại dưới đáy ao, cô ta phải ngồi xổm xuống để dò tìm trong nước. Dáng vẻ chật vật buồn cười không chịu nổi.
Tự làm tự chịu!
Đa số người đến xem trò vui đều là những cô chiêu trẻ đẹp danh giá, hoặc là phu nhân nhà quyền thế. Thứ bọn họ coi trọng nhất là thể diện và hình tượng. Cho nên bọn họ đều lộ vẻ khinh thường với việc này.
Vẫn chưa hết, Khương Cửu Sênh thoáng lên tiếng, nói năng có khí phách: "Cô Đàm, tôi và bạn trai tôi vẫn đang qua lại bình thường, hơn nữa tình cảm rất tốt. Từ nay về sau mong cô hãy chú ý giữ chừng mực một chút. Mặt khác, cũng mong cô hãy tránh xa tôi một chút. Chuyện xảy ra trong bữa tiệc từ thiện Berrytor, sở dĩ tôi không tính toán với cô, không phải là vì tôi rộng lượng, mà bởi vì cô là bệnh nhân. Không thể đánh cô, cũng không thể mắng cô, cho nên…" Cô tạm dừng lại một chút, "Vì sức khỏe của cô, không nên tìm tới chỗ tôi để chịu kích động nữa. Tôi đã cứu mạng cô một lần rồi, không có lần thứ hai đâu."
Giọng điệu bình tĩnh hòa nhã, nhưng người nói đã hoàn toàn bị chọc tức
Chỉ mấy câu, đã làm cho người ta mất hết mặt mũi. Đàm Hoàn Hề không phản bác được, nghiến chặt hàm dưới, sắc mặt tái xanh.
Nói xong, Khương Cửu Sênh xoay người: "Có thể đưa điện thoại cho tôi chưa?"
Hoàng Mẫn Nhi nghiến răng nghiến lợi đưa điện thoại cho Khương Cửu Sênh. Cả người cô ta bị đông cứng đến nỗi run bắn lên. Làn váy ướt nhẹp dán sát vào người, ướt sũng như chuột lột, trông chật vật biết mấy.
Khương Cửu Sênh nhận điện thoại di động, sửa lại làn váy, rồi xoay người rời đi. Bước chân không nhanh không chậm, giống như nhàn nhã dạo chơi.
Người vừa đi xa, có kẻ trong đám đông xem cuộc vui lên tiếng hỏi: "Cô ấy có lai lịch gì mà lại ngông cuồng như vậy?"
Các phu nhân đều đã khá lớn tuổi, đương nhiên không nhận ra Khương Cửu Sênh không hề có gia thế lẫn bối cảnh kia. Có người tiếp lời: "Cô ấy là Khương Cửu Sênh, ca sĩ nhạc Rock."
Ca sĩ á?
Có người không thể tưởng tượng nổi: "Chỉ là một nghệ sĩ, mà sao lá gan lại lớn như vậy." Nhà họ Đàm là gia đình giàu có nhất Giang Bắc, có người bình thường nào dám tùy tiện đắc tội.
Không ít người hùa theo. Nói làng giải trí bây giờ hỗn tạp đủ hạng người, thật sự càng ngày càng láo xược phách lối.
Có một cô gái trẻ mặc chiếc váy màu hồng phấn thật sự không thể nhịn được nữa. Cô không để ý tới hình tượng thục nữ của mình, buột miệng liền mắng: "Đầu óc mấy người có vấn đề à? Không phải cái cần quan tâm là Đàm Hoàn Hề giở thủ đoạn gây sự sao? Đã ngấp nghé bạn trai nhà người ta rồi lại còn không biết xấu hổ chạy ra đây để tăng cảm giác tồn tại. Nếu không phải vì cô ta có bệnh tim, tôi cũng muốn đập vỡ trứng của cô ta luôn."
Không có ai tiếp lời.
Cô bé hừ một tiếng trong lòng. Khinh thường! Khinh thường tất cả đám phụ nữ xấu xa có ý đồ cướp "anh dâu"! Thay mặt đông đảo fan của Sênh gia cực lực khinh thường!
Bị cô bé "lập lại trật tự" như vậy, quả nhiên sự chú ý của mọi người liền chuyển sang người Đàm Hoàn Hề, không tránh được bàn luận sôi nổi.
"Không ngờ nhà họ Đàm lại có cách giáo dục như vậy. Làm khó dễ người ta đã đành rồi, lại còn trả đũa ngược lại."
"Nói đúng đấy! Đối phương còn từng cứu mạng cô ta nữa chứ."
"Tim đã không tốt lại còn không biết an phận. Không nên nhớ thương bạn trai của người khác như thế."
"Tôi đã từng gặp phu nhân nhà họ Đàm, bà ta xuất thân từ một gia đình nhỏ, tính cách tủn mủn thấp kém, làm sao mà dạy dỗ con gái tử tế được chứ."
"Trước đây tôi còn thật sự bội phục cô Đàm này một mình cáng đáng cả một phương, không ngờ lại là loại người này."
"Bình thường giả vờ giỏi thật đấy chứ."
"..."
Đồn thổi linh tinh, không hề e dè.
Đàm Hoàn Hề ôm ngực đau thắt, gần như chạy trối chết. Cô ta run rẩy thò tay lấy lọ thuốc trong túi xách tay ra, đổ hai viên ra rồi nuốt vào, nuốt như vậy khiến cổ họng cũng đau rát, môi bị cắn nát, trong miệng đều là mùi vị ngai ngái.
Hay cho trò đâm sau lưng. Hoàn toàn phá hỏng thanh danh của cô ta.
Có thể là do vừa rồi đã nói quá nhiều, nên có hơi khát. Khương Cửu Sênh tìm ly rượu để uống.
"Rất lâu rồi không thấy cô tức giận." Mạc Băng nhìn chằm chằm vào cô, vẫn không nhìn ra được manh mối gì, nhưng có thể xác định Khương Cửu Sênh đang tức giận. Nếu không phải bị chọc tức, thì khẳng định Khương Cửu Sênh chẳng muốn dùng chút thủ đoạn này để xử lý hai con bọ chét kia.
Quả nhiên, Khương Cửu Sênh thừa nhận: "Bọn họ tới trêu chọc em mà."
Mạc Băng tò mò: "Sao vậy?"
"Vừa rồi em đang nói chuyện điện thoại với Thời Cẩn."
Cái này khó trách. Tính cách Khương Cửu Sênh cũng coi như là tốt, tính tình lại lười biếng, không thích so đo tính toán. Bình thường chỉ cần không chạm vào ranh giới cuối cùng của cô ấy, cô ấy cũng sẽ không nhất quyết không chịu buông tha cho người khác như thế. Chỉ có điều, nếu dính dáng tới Thời Cẩn, vậy thì lại là chuyện khác.
Khương Cửu Sênh Sênh nhìn chiếc điện thoại ướt sũng trong tay, nói với Mạc Băng: "Cho em mượn điện thoại đi."
Mạc Băng đang định đưa cho cô.
"Khương Cửu Sênh."
Ôn Thi Hảo đi tới từ phía sau: "Cô có muốn gặp mặt Cẩm Vũ một lần không?"
Khương Cửu Sênh hơi do dự.
Cô ta liền giải thích: "Cẩm Vũ có chướng ngại trong việc giao tiếp, không tiện ra ngoài."
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Khương Cửu Sênh hỏi: "Cậu ấy đang ở đâu?"
"Ở nhà kính trồng hoa phía sau."
Đây là hồng môn yến à?
Khương Cửu Sênh nhìn chăm chú, không biết đang suy tư chuyện gì, đáy mắt trấn tĩnh, tự có tính toán.
Mạc Băng biết rõ mục đích chuyến đi này của cô, nên cũng không ngăn cản cô, chỉ nói: "Chị đi qua đó với cô."
Khương Cửu Sênh không từ chối.
Nhưng mà, Mạc Băng vừa quay người lại, bả vai bất ngờ bị đụng một cái. Đối phương bưng một cái khay, chai rượu đỏ vẫn còn hơn một nửa ở trong khay đổ hết vào vạt áo của cô.
Thật không trùng hợp, hôm nay Mạc Băng mặc một chiếc váy dự tiệc màu trắng.
Đối phương liên tục xin lỗi. Người kia là một người phụ nữ trung niên, mặc tạp dề, có lẽ là giúp việc của nhà họ Ôn.
"Làm việc kiểu gì vậy?"
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ quen thuộc. Mạc Băng ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Khuôn mặt người giúp việc vừa làm đổ rượu lộ vẻ bối rối, gọi một tiếng: "Cô Hai."
Ôn Thư Ninh, cô Hai nhà họ Ôn đang mặc một bộ âu phục nữ. Eo nhỏ chân dài, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng, mái tóc dài được tạo kiểu cẩn thận tỉ mỉ, khí chất điềm tĩnh, không nói hết được vẻ quyến rũ: "Thật xin lỗi cô Mạc! Người làm trong nhà không hiểu phép tắc."
Danh sách chương