Editor: Nguyetmai

"Không sao, nhưng tay tôi tê hết rồi, chị cầm ô được không?"

Mạc Băng lập tức cầm lấy ô.

Tần Minh Châu chụm tay lại, đưa lên miệng hà hơi sưởi ấm bàn tay, rồi sờ lên tai: "Lạnh thật."

Ừm, càng nhìn càng thấy giống cún con, ngoan ngoãn dịu dàng quá.

Mạc Băng và Tần Minh Châu vào tòa nhà, lên thang máy, vừa đặt chân vào nhà thì Tạ Đãng cũng đến.

Cậu ta bước vào đúng lúc thầy Tạ đánh xong một ván cờ. Thầy liếc nhìn rồi chê: "Cái mũ bảo hiểm của con nhìn ngu thế."

Tạ Đãng tức điên người!

Là ba ruột đấy!

Tạ Đãng tháo cái mũ bảo hiểm hình con vịt vàng xuống, vứt luôn lên mặt tủ ngoài cửa, thay dép đi vào nhà. Chỉ cần liếc một cái là cậu thấy ngay Bánh Trôi đang dùng cả cái thân hình bồ tượng đè Bác Mỹ bẹp gí ngoài ban công.

Đau mắt quá!

Tạ Đãng cáu kỉnh quát lên: "Bánh Trôi ra đây!" Chơi cưỡng bức thế kia thì còn ra cái gì nữa! Có còn biết xấu hổ nữa không?!

Bánh Trôi lắc đầu: "Gâu!" Không đâu! Nó dụi dụi, liếm lông anh chó, cọ cọ vào bụng anh chó, "Gâu..."

Khương Bác Mỹ thấy cuộc đời không còn gì đáng sống nữa.

Anh chó của bạn đã từ bỏ quyền điều trị rồi.

Trời đã tối hẳn. Trong nhà có thêm người, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa, náo nhiệt hơn nhiều.

Khương Cửu Sênh đi vào bếp, ôm Thời Cẩn từ phía sau, nhét vào túi anh một phòng bao lì xì, cười nói: "Tiền mừng tuổi của thầy cho anh."

Thời Cẩn tắt bếp, quay lại: "Em cũng phát cho Minh Châu và Tạ Đãng rồi." Anh đã nhìn thấy cô đưa tận tay mỗi người một phong bao lì xì.

"Vâng." Có vấn đề gì à? Khương Cửu Sênh chưa hiểu ý của Thời Cẩn.

Thời Cẩn trề môi: "Anh không có."

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười giải thích: "Hai đứa nó còn nhỏ mà." Một đứa là sư đệ, một đứa là em trai.

Thời Cẩn ôm chặt eo của cô: "Anh biết rồi, nhưng anh vẫn ghen đấy."

Hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau, anh đang nói thật.

"Vậy bác sĩ Thời của em muốn gì?" Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn anh. Chiếc áo len cao cổ màu đỏ càng làm tôn nước da trắng như tuyết.

Môi đỏ rạng rỡ, răng trắng như ngọc, đôi mắt sáng như sao, phong thái kiều mỵ, Sênh Sênh của anh đẹp đến mức anh không dời được mắt. Thời Cẩn nói: "Muốn em."

Khương Cửu Sênh mỉm cười: "Vốn là của anh rồi mà."

Anh ôm cô vào lòng, định hôn cô.

"Sênh Sênh."

"Sênh Sênh."

Tạ Đãng ngoài phòng khách gọi ầm ầm như trống lệnh: "Bà ra đây hợp tấu với tôi đi."

Khương Cửu Sênh mím môi cười, nhón chân thơm lên môi Thời Cẩn một cái rồi ra phòng khách. Một lúc sau Thời Cẩn nghe thấy tiếng đàn violin và cello hòa tấu, âm thanh du dương vui tươi.

Thời Cẩn nghĩ: Có nên đi bế Sênh Sênh của anh vào đây không nhỉ? Thôi, đêm nay Giao Thừa rồi, để cho cô ấy vui vẻ một chút.

Hết một bài, Tạ Đãng ôm cây đàn violin, lướt ngón tay trên dây đàn: "Sênh Sênh, bà lôi đâu ra cây đàn này thế?"

"Tìm được ở cầu Sangri, Salton đấy." Vốn nó là hàng không bán, cô năn nỉ mãi ông chủ mới đành lòng rứt ruột bán cho cô. Khương Cửu Sênh hỏi Tạ Đãng, "Thích không?"

Mắt Tạ Đãng dán chặt vào cây đàn không rời, ra vẻ cao ngạo rất ngang nhiên: "Cũng được."

Đúng là miệng một đằng nghĩ một nẻo.

Khương Cửu Sênh đặt cây cello xuống: "Vậy tặng cho cậu." Vốn là để tặng cho Tạ Đãng, cô không kéo violin. Khi mới nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy nét điêu khắc trên thân đàn tinh tế hoàn mỹ, liền nghĩ đến Tạ Đãng, trước nay luôn thích những món đồ xinh đẹp.

Tạ Đãng nghe vậy thì vui đến mức muốn bay lên nhưng vẫn phải ra vẻ thanh cao không thừa nhận: "Thế thì lần độc tấu tới tôi sẽ miễn cưỡng dùng nó vậy."

Tạ Mộ Chu không để yên được nữa, đá cho con trai một cái: "Miễn cưỡng con khỉ, làm bộ làm tịch, ra đây gọt táo cho ba đây này."

Tạ Đãng cẩn thận cất đàn đi rồi ngồi xuống ghế sofa, đưa tay mình lên ngắm nghía mãi, nói: "Bàn tay kéo violin trời sinh lại dùng để gọt táo à ba?"

Tạ Mộ Chu đang định thưởng cho cậu chàng một cước.

Thời Cẩn đi từ trong bếp ra: "Tạ Đãng này."

Tạ Đãng lập tức ngoái lại vẻ cảnh giác: "Sao?" Tại sao tên họ Thời này lại tự nhiêm nghiêm túc thế? Đáng sợ quá.

Thời Cẩn nói một cách nhẹ nhàng lịch thiệp: "Cậu vào đây giúp tôi một chút được không?"

Tạ Đãng ngẩn người: "Giúp cái gì cơ?"

"Rửa rau."

Chắc chắn lão già này cố ý! Cuồng ghen tuông! Tạ Đãng hất đầu: "Không đi." Bàn tay kéo violin trời sinh sao lại đi rửa rau được, bàn tay cậu cao quý lắm đấy, ngày nào cũng phải dưỡng.

Ông ba không chịu được nữa, thằng con trai này của ông đúng là thích bị đánh: "Tiểu Thời còn là bác sĩ khoa Ngoại thiên tài kia, vẫn còn làm cơm cho con ăn được, con rửa cọng rau thì đã làm sao?"

Tạ Đãng hầm hừ, cố ý gẩy dây đàn violin – anh nhìn thấy chưa, Sênh Sênh tặng đấy, cho anh ghen chết đi!

Trẻ con! Không nhìn nổi, không nhìn nổi nữa! Thầy Tạ ôm đầu.

"Em rửa cho." Khương Cửu Sênh nói.

Trời lạnh nước cũng lạnh, thôi được rồi, Tạ Đãng đứng dậy: "Tôi không biết gọt táo, bà gọt táo cho thầy Tạ nhà bà đi, tôi đi rửa rau."

Nói rồi đứng dậy đi vào bếp, đến chỗ bồn nước.

"Anh cố ý đúng không." Tạ Đãng lườm Thời Cẩn.

Mặt anh không hề biến sắc, nói: "Ừ."

Tạ Đãng nghiến răng nghiến lợi: "Đồ đáng ghét."

Tên cuồng anh trai như Tần Minh Châu nghe vậy không chịu được, bỏ mớ rau nhặt được một nửa xuống, thách chiến: "Thi tốc độ không?"

Tốc độ?

Tính hiếu thắng của tuyển thủ violin thiên tài bị kích động: "Thi thế nào?"

Tần Minh Châu nói: "Xem ai lấy được một trăm hạt đậu xanh vào đĩa trước, mỗi lần chỉ được lấy một hạt, rơi xuống đất thì phải bỏ ra một hạt."

Tạ Đãng tỏ vẻ coi thường: "Ấu trĩ!" Nhưng lại sợ mất mặt với ai đó nên lại nói, "Ai thua ra ngoài kia chạy ba vòng."

"Được."

Thế là tuyển thủ thể thao và tuyển thủ violin cùng thi đấu tốc độ nhặt đậu.

Đúng là... ấu trĩ thật!

Bữa tối đêm ba mươi, có nhà vui có nhà buồn. Tuyết rơi cả ngày giờ đã dừng lại, mặt trăng ló ra một góc, cong cong hình cánh quạt, mông lung mờ ảo.

Vũ Văn Xung Phong vừa vào nhà, đã nghe thấy tiếng bà Đường mẹ anh ta vọng ra từ phòng khách: "Không phải mẹ gọi cho anh từ bao giờ rồi à, sao giờ mới về?"

Vũ Văn Xung Phong cởi áo khoác, lấy đại một lý do: "Tắc đường."

Bà Đường đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trang điểm kĩ càng, phong thái đường hoàng, mặc một bộ xường xám màu đỏ, vai khoác nhung da báo, ngồi rất nghiêm trang: "Anh đi thay đồ đi, mẹ mời cô Từ đến rồi."

Hai người một nam một nữ ngồi ở bên ghế kia, là con gái Vũ Văn Nhu và con rể Trương Thiên Hoành của ông cụ Vũ Văn. Họ đang tự uống trà, nét mặt không biểu cảm gì cả, coi như không nhìn thấy.

Vũ Văn Xung Phong không nói gì, đi thẳng lên cầu thang. Đi được nửa đường, anh ta gặp một cậu bé mặc com lê chừng bảy tám tuổi chạy xuống, trong tay đang cầm điện thoại di động của người lớn: "Anh Phong ơi anh Phong, ba em nói chị gái này làm việc ở công ty của anh, anh giúp em gọi điện cho chị ấy được không? Em thích chị ấy lắm."

Vũ Văn Xung Phong liếc nhìn rồi khom người véo má cậu nhóc: "Ba em có số điện thoại của chị gái này mà, bảo ba gọi cho."

Trương Thiên Hoành cứng họng.

Vũ Văn Nhu đặt cốc trà xuống, sầm mặt: "Tôi nói anh bao nhiêu lần rồi, ăn vụng thì đi xa một chút..."

Vũ Văn Xung Phong nhếch miệng, lên lầu, đẩy cửa vào phòng.

"Cậu chủ về rồi."

Người nói là lái xe ngày trước của nhà Vũ Văn, đã đi theo ông già nửa đời người, không lập gia đình, chỉ ở bên cạnh chăm sóc ông già.

Vũ Văn Xung Phong đứng ở cửa, không vào: "Ông ngủ rồi à?"

Chú Hứa gật đầu: "Ông vừa nhắc cậu xong." Chú bưng bát đi ra, ngoái lại nói, "Hôm nay ông ăn uống được lắm, còn ăn được hai cái bánh trôi."

Từ sau trận đột quỵ, ông Vũ Văn đã lui về hậu trường, chân tay yếu, cơ thể lại không khoẻ nên số ngày nằm liệt giường khá nhiều. Vì trong nhà nhiều chuyện lộn xộn nên bình thường ông toàn ở viện điều dưỡng. Hai con trai thì một người làm ở Bộ Ngoại giao, chức vụ càng cao thì thời gian về Giang Bắc càng ít, một năm chưa chắc gặp được một lần. Người còn lại thì cũng tai to mặt lớn nhưng lại lộn xộn, gặp rồi thà không gặp còn hơn, có thể tức chết. Con gái con rể cũng không để tâm, ai có đường người nấy. Mây đen chướng khí cả ngày cũng vì thế mà sinh ra.

Chà, đây chính là nhà Vũ Văn nguy nga tráng lệ trong mắt người ngoài.

"Sau Tết chú đưa ông về lại viện điều dưỡng thôi." Vũ Văn Xung Phong nói.

Chú Hứa gật đầu lia lịa. Mấy người kia không chịu ngừng nghỉ, ông già làm sao mà chịu được, thôi cứ mắt không thấy lòng đỡ phiền là tốt nhất.

Vũ Văn Xung Phong vừa về đến phòng thì điện thoại đổ chuông. Em gái Vũ Văn Thính của anh ta gọi điện. Anh ta rót một ly rượu, đi đến trước cửa sổ, nhấn phím nhận cuộc gọi. Một khuôn mặt giống anh ta đến bảy tám phần hiện ra trên màn hình.

"Chúc anh năm mới vui vẻ."

Vũ Văn Thính là em gái sinh đôi của anh ta, ngũ quan rất giống anh, nhưng lông mày và đôi mắt hiền dịu hơn, các nét cũng nữ tính mềm mại hơn, khi cười lên cả khuôn mặt trở nên rất rạng rỡ.

Con bé là vận động viên thể thao, vào đội tuyển quốc gia từ năm mười một tuổi, rất ít khi ở nhà.

Lần gặp gần đây nhất là gần nửa năm trước. Vũ Văn Xung Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trên màn hình điện thoại, được, không gầy đi, liền hỏi: "Huấn luyện xong rồi à?"

"Vâng." Bên đó gió rất lớn, con bé đang ngồi trên bậc thang bên ngoài, giọng nói ủ rũ không vui, "Em bế quan huấn luyện ba tháng, vừa mới biết Khương Cửu Sênh có bạn trai rồi." Giọng nói có vẻ rất hụt hẫng.

Vũ Văn Xung Phong bật cười: "Cô quan tâm mấy chuyện này làm gì, tập trung tập luyện đi, có muốn khoác quốc kỳ đứng trên bục nhận giải nữa không hả?"

Cô cãi lại: "Anh đừng quan tâm chuyện quốc kỳ, em chắc chắn sẽ giành cúp vàng mang về cho anh làm ly uống rượu." Cô cụp mắt, dáng không vui, "Anh, anh định thế nào?"

Vũ Văn Xung Phong uống một hớp rượu: "Định thế nào là thế nào?"

Cô im lặng hồi lâu mới nói: "Anh thích cô ấy thế cơ mà."

Cô biết anh trai mình thích cô gái đó nhiều thế nào. Chắc vì do sinh ra trong gia đình này, lại là anh Cả nên xưa nay anh chưa bao giờ tỏ ra mềm yếu trước mặt cô. Chỉ có một lần, cô nhìn thấy anh trai luôn tỏ ra phớt đời của mình mắt đỏ ngấn lệ.

Ngày hôm đó anh trai cô uống rất nhiều, nói là vui vẻ lắm cơ đấy, thế mà uống rồi đỏ hết mắt, gạt hết chai rượu trên bàn, ngã vật xuống mặt đất đầy mảnh thuỷ tinh, lẩm bẩm tự nói một mình vì sao lại sinh ra trong nhà Vũ Văn, nhắc đi nhắc lại một cái tên...

Khi say nhất anh trai cô đã nói một câu: "Sênh Sênh, anh không xứng đáng."

Cô hỏi anh, Sênh Sênh là ai.

Anh trai cô loạng choạng ngồi dậy, mở điện thoại chỉ cho cô xem, cười nói: "Là cô ấy đấy, là người mà anh thích nhất."

Bức ảnh chụp trộm không rõ nét, nhìn chẳng ra hình dáng gì.

Sau này Vũ Văn Thính mới biết người trong ảnh tên là Khương Cửu Sênh, hôm đó cô ấy vừa ký hợp đồng với Thiên Vũ.

"Thính Thính."

"Dạ?"

Vũ Văn Xung Phong chuyển camera điện thoại ra chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói như đùa: "Đời anh chắc sẽ thế này rồi, cô đừng giống anh."

Nói linh tinh cái gì đấy, anh cô tốt như thế!

Vũ Văn Thính đưa mặt lại gần điện thoại, nhíu mày, ánh mắt cực kì bướng bỉnh: "Anh đi cướp Khương Cửu Sênh lại đi."

Anh trai cô bật cười nhẹ bẫng: "Ừ, đợi đến khi người cô ấy yêu không yêu cô ấy nữa thì anh sẽ đi cướp cô ấy lại."

Nói vẻ tùy tiện như thường, anh cô cười, nhìn về phía xa vẻ bình thản.

Bình thản đến mức làm người khác nhói lòng.

Vũ Văn Thính không chịu: "Bây giờ cướp không được à?" Bây giờ không cướp, anh trai cô chắc chắn sẽ đau lòng rất lâu, sẽ tự mình gánh chịu vết thương, không cho ai nhìn thấy.

Vũ Văn Xung Phong quay lại nhìn cô em gái sắp khóc đến nơi ở đầu bên kia điện thoại, cười nói: "Không được đâu, anh sợ cô ấy khóc." Rồi gõ gõ tay lên đầu Vũ Văn Thính trên màn hình, "Khóc cái gì mà khóc, có ngốc không chứ."

Anh mới ngốc!

Vũ Văn Thính sụt sịt mũi rồi ghé lại gần màn hình mắng: "Vũ Văn Xung Phong anh là đồ đại ngốc!"

Anh ta cũng không giận, chỉ cười mắng cô: "Không có tôn ti trật tự gì hết."

Chỉ lớn hơn cô năm phút, nhưng vì sao anh trai cô, ông anh trai hồi nhỏ còn thấp hơn cô lại phải gánh vác những trách nhiệm đáng ra thuộc về người cha? Nếu như được chọn thì cô làm chị còn hơn, cô có thể đưa anh ấy đi học, có thể lau nước mắt cho anh ấy, có thể bịt chặt mắt của anh ấy khi ba mẹ cãi nhau.

Vũ Văn Thính quệt mắt, nói: "Anh lại đây em xoa đầu cho."

Vũ Văn Xung Phong cười ghé lại gần màn hình.

Cô lấy tay chạm nhẹ, nhẹ nhàng nói với anh: "Anh trai vất vả rồi."

Anh ta mắng cô: "Ngốc." Giọng nói không còn phớt đời nữa, trong đôi mắt kiên cường là vẻ nghiêm túc, anh nói, "Thính Thính đừng lấy làm tiếc cho anh, anh không tham tâm, ít nhất vẫn còn một người cho anh biết anh không giống Vũ Văn Đàm Sinh."

Ít nhất anh ta còn gặp được Khương Cửu Sênh, không còn là xác sống nữa. Bởi vì khi gặp được người mình thích sẽ không còn muốn sống tê dại như gỗ đá nữa.

"Anh à," Vũ Văn Thính đỏ mắt, lau mũi, khuyên anh trai một cách nghiêm túc, "Sau này anh nhất định phải lấy người anh yêu, không được nghe lời mẹ đâu. Mẹ cầm dao bắt anh cũng không được nghe. Cùng lắm là, cùng lắm là..."

Là để bà ấy chết đi.

Đó là những lời Vũ Văn Thính muốn nói từ tận tâm can. Đúng là điên rồi, cô chỉ muốn anh trai cô được giải thoát, bất hiếu cô cũng chịu.

Từ đầu đến cuối Vũ Văn Xung Phong không nói nửa lời.

Nói gì bây giờ, người anh yêu sẽ trở thành cô dâu của người khác.

"Sao anh không trả lời em thế?" Vũ Văn Thính giục.

Chuông cửa vừa hay vang lên. Người phục vụ đứng ngoài cửa gọi: "Mời cậu và bà xuống, cô Từ đã đến."

Cô tiểu thư nhà họ Từ ư?

Vũ Văn Thính đang định hỏi thì anh trai cô giục: "Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

"Anh đừng quên những gì em mới nói đó..."

Không để Vũ Văn Thính dứt lời, Vũ Văn Xung Phong đã ngắt cuộc trò chuyện. Anh ta vớ đại một chiếc áo khoác, đi xuống lầu, nhìn thấy Từ Trăn Trăn đang ngồi trong phòng khách. Vợ chồng Vũ Văn Nhu đã về, bà Đường đang ngồi uống trà.

"Ra đây với tôi." Anh ta quăng lại một câu rồi đi thẳng ra ngoài.

Từ Trăn Trăn vội đặt cốc trà xuống: "Con xin phép bác gái chút nữa con lại tiếp chuyện bác ạ."

Bà Đường gật đầu: "Được, hai đứa đi chơi đi."

Từ Trăn Trăn ngượng nghịu cười rồi vội đi theo Vũ Văn Xung Phong.

Ra đến cửa thì gặp Vũ Văn Đàm Sinh vừa đến nhà. Ông ta mặc quân phục, trên cầu vai có ba ngôi sao vàng, trạc tuổi trung niên, tướng mạo phương phi sáng sủa, không có cảm giác xa cách vì địa vị, khi mỉm cười đem lại cảm giác vững chắc và ấm áp.

"Đây là cô bé nhà họ Từ à?" Vũ Văn Đàm Sinh tươi cười hỏi.

Vũ Văn Xung Phong không nói gì, nét mặt lạnh nhạt.

Từ Trăn Trăn ngước lên, hơi rụt rè, lễ phép chào: "Con chào bác." Đây là lần đầu tiên cô gặp Vũ Văn Đàm Sinh, cũng đại khái biết tại sao lại có nhiều phụ nữ xếp hàng dài như thế.

Tướng mạo của Vũ Văn Xung Phong được kế thừa từ ba.

"Ngoài kia đang đổ tuyết, về sớm đấy nhé."

Từ Trăn Trăn ngoan ngoãn trả lời: "Vâng thưa bác."

Vũ Văn Đàm Sinh không nói gì cả, tháo mũ đi vào phòng khách ngồi xuống. Bà Đường đang ngồi trên ghế sofa đứng ngay dậy: "Đàm Sinh, ông về rồi."

Từ Trăn Trăn không khỏi quay lại nhìn, lần đầu tiên cô ta thấy phu nhân Vũ Văn ôn tồn nhẹ nhàng như thế, khác hẳn vẻ âm u nghiêm khắc bình thường.

Vũ Văn Xung Phong đi trước, cô vội thu ý nghĩ lại đuổi theo. Sải bước của anh dài, cô ta bước không kịp, hơn nữa đi giày cao gót trên nền tuyết rất vất vả.

Đi lòng vòng không mục đích hồi lâu, anh bỗng nhiên dừng lại, ngoái lại: "Cô không biết à? Ba tôi thích nhất là ngoan ngoãn hiếu thuận đấy."

Ngữ khí vừa lạnh nhạt vừa sắc bén.

Anh từng cảnh cáo cô, đừng có không làm được mợ Vũ Văn thì làm bà Hai Vũ Văn.

Sắc mặt Từ Trăn Trăn hơi tái đi: "Ông ấy... ông ấy là bậc cha chú mà."

Anh ta không buồn nói thêm: "Tự về đi." Nói rồi chuyển hướng đi về phía biệt thự nhà Vũ Văn.

Từ Trăn Trăn gọi giật anh ta lại, hơi mất kiểm soát, to tiếng hỏi: "Anh ghét em đến thế cơ à?"

Vũ Văn Xung Phong khoanh tay đứng trên nền tuyết, khoé miệng vương nét cười ngạo đời nhưng đôi mắt không hề cười mà lạnh như băng giá: "Tôi nói đúng thì cô có từ bỏ không?"

Từ Trăn Trăn đáp không hề do dự: "Không." Cô mặc váy dài chấm gót, đứng thẳng, thần sắc cao ngạo, "Cả đất Giang Bắc này chỉ có vài người xứng đáng với nhà Vũ Văn của anh, Từ Trăn Trăn em là một trong số đó, vì sao em lại phải từ bỏ?"

Vũ Văn Xung Phong bật cười hồi lâu rồi nhếch miệng khinh khỉnh hỏi ngược lại: "Cô có đang ảo tưởng về bản thân quá không?"

Anh ta chưa bao giờ nhìn thẳng cô.

Từ Trăn Trăn ngước lên nhìn Vũ Văn Xung Phong với đôi mắt đỏ lựng đầy vẻ không cam tâm: "Anh nhiều người tình như vậy, anh có thể chơi với họ, tại sao em lại không? Em..." Giọng cô hơi nghẹn lại trong họng, "Thậm chí em còn không phản đối việc anh có người khác."

Vũ Văn Xung Phong không buồn nghe, quay người đi luôn.

Từ Trăn Trăn gào lên sau lưng anh ta: "Có phải vì Khương Cửu Sênh không?"

Một câu nói khiến anh ta ngừng bước. Anh ta quay lại, ánh mắt lạnh như băng: "Liên quan gì đến cô?"

Anh đã quen với việc phóng đãng chơi bời rồi, nhưng tức giận thực sự thì ít. Cô chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ta, trong mắt toàn là lửa giận bừng bừng.

Từ Trăn Trăn hiểu ra mình vừa động đến vảy ngược của anh.

"Quả nhiên là cô ta." Cô ta cười lạnh, khẳng định.

Vũ Văn Xung Phong không nói không rằng, bước lại gần, rũ tuyết trên vai áo, giọng nhẹ như mây: "Tôi thường không thù hận phụ nữ, nhưng nếu liên quan đến Khương Cửu Sênh thì sẽ có ngoại lệ."

Nhìn kĩ thì trong ánh mắt anh ta lúc này chỉ toàn là băng giá.

Từ Trăn Trăn mở miệng nhưng không nói lên được lời nào.

Cô không hề biết Vũ Văn Xung Phong cũng có thể trở thành người tàn nhẫn lạnh lùng đến như thế này.

Anh ta không nói thêm nửa lời, quay đầu đi vào biệt thự. Điện thoại đổ chuông, anh ta áp lên tai.

Chú Hứa ở đầu dây bên kia gào lên cuống cuồng: "Cậu chủ mau về đây, phu nhân có chuyện rồi."

Có chuyện rồi, lại có chuyện rồi...

Gió tuyết phất phới nhẹ nhàng. Chương trình mừng năm mới trên tivi đã bắt đầu, giờ này nhà ai cũng đang quây quần vừa ăn bữa cơm Tất Niên vừa nói cười vui vẻ rồi.

Bánh chẻo vừa bưng lên bàn, điện thoại của Thời Cẩn đã đổ chuông. Không hiện tên người gọi. Thời Cẩn nhìn dãy số, hơi nhíu mày, nhấn phím nghe: "Alo."

Mấy giây sau bên kia mới vang lên một giọng nói khàn vỡ mệt mỏi: "Là tôi, Vũ Văn Xung Phong."

Thời Cẩn đi ra ban công: "Có chuyện gì không?"

Anh ta khó khăn lắm mới nói được một câu: "Có thể nhờ anh làm bác sĩ mổ chính cho mẹ tôi được không?"

Thời Cẩn nhìn đồng hồ. Tám giờ bốn mươi phút.

Anh hỏi: "Triệu chứng Ngoại Tim mạch sao?"

"Không phải, bên khoa Chấn thương chỉnh hình." Vũ Văn Xung Phong ngừng một lát rồi nói thêm bằng giọng trầm trầm chết chóc: "Cắt cổ tay. Cơ và dây thần kinh đứt hết rồi. Viện trưởng giới thiệu anh cho tôi."

Phẫu thuật nối dây thần kinh rất khó, yêu cầu khả năng nối rất cao. Cả Thiên Bắc này không ai bì được Thời Cẩn về kỹ thuật nối khoa Ngoại. Ngay cả bác sĩ chủ nhiệm của khoa Chấn thương chỉnh hình cũng tự thừa nhận nếu Thời Cẩn làm bác sĩ phẫu thuật chính thì khả năng thành công sẽ cao hơn, kể cả đó không phải lĩnh vực Ngoại Tim mạch của anh.

Thời Cẩn nghe rồi không hề do dự, quyết định ngay: "Hai mươi phút nữa tôi sẽ có mặt ở bệnh viện,"

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, giọng nói trầm khàn của Vũ Văn Xung Phong vang lên: "Cảm ơn."

"Không có gì."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện