Translator: Nguyetmai

"Tạ Đãng, cậu đừng có bình luận nữa! Tiếp tục bình luận thì người ta biết là cậu đó!"

Tạ Đãng không ngẩng đầu, đôi tay xinh đẹp chỉ để kéo đàn violin kia vẫn đang gõ mạnh lên bàn phím: "Nếu bây giờ tôi không lên tiếng, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?"

Hình như rất có lý, Tống Tĩnh không cách nào phản bác.

Tạ Đãng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô, nói: "Đây không phải tài khoản của tôi, là của thầy Tạ nhà tôi." Cậu không bao giờ đặt cái tên ngớ ngẩn như vậy.

Cậu có lý quá cơ.

Tống Tĩnh tức đến phì cười: "Thầy Tạ biết cậu trộm tài khoản của ông ấy không?"

Tạ Đãng tiếp tục gõ bàn phím chửi dân mạng: "Chắc chắn ông ấy không biết, ông ấy có đến mười mấy cái nick kiểu này, thế nào chả có vài cái không nhớ."

Tống Tĩnh cạn lời.

Thầy Tạ cũng siêu cao thủ thật! Tống Tĩnh lại một lần nữa nói không nên lời.

Đây là lần đầu tiên Tạ Đãng cảm thấy, nick ảo của ông già nhà cậu cũng không phải vô dụng.

Cái gì mà "Tạ Đãng Giỏi Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác", "Tạ Đãng Cừ Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác", "Tạ Đãng Đẹp Trai Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác", "Tạ Đãng Kéo Đàn Hay Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác"... kiểu như thế này, chắc thầy Tạ phải có đến mười mấy hai mươi cái, cũng chẳng để làm gì cả, chỉ cần Tạ Đãng đăng weibo, đám nick con này lập tức nhảy vào like.

Tạ Đãng liếc Tống Tĩnh một cái: "Chị ngồi đó làm gì?"

Cô ngẩn ra, nếu không thì sao?

"Tôi đưa chị mấy cái nick con, chị mắng phụ tôi đi."

"..."

Tiểu công chúa Đãng Đãng thật bướng bỉnh chua ngoa.

Sau đó, Tạ Đãng đưa Tống Tĩnh nick "Tạ Đãng Dễ Thương Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác", đưa trợ lý Tiểu Kim nick "Tạ Đãng Chụt Chụt Chụt Không Chấp Nhận Phản Bác".

Tiếp sau đó, ngoại trừ Tống Tĩnh và trợ lý Tiểu Kim, còn có thêm một người gia nhập đội ngũ mắng người, tên tài khoản là "Người Tình Bí Mật Của Sênh Gia 010", sức chiến đấu như muốn bùng nổ.

Người Tình Bí Mật Của Sênh Gia 010 trả lời Vợ Của Vương Tinh Lượng: "Cô ngu tôi không trách cô, nhưng cô ngu mà vẫn nhảy ra tự cho là mình thông minh thì là lỗi của cô rồi."

Người Tình Bí Mật Của Sênh Gia 010 trả lời Thiên Nhai Đao Khách: "Fan chuyển thành anti à? Ồ, thay tôi cảm ơn cả họ nhà anh."

Người Tình Bí Mật Của Sênh Gia 010 trả lời Kẻ Hủy Diệt Phim Trong Nước: "Tâm linh cái em gái nhà cậu, tâm linh ông nội cậu, tâm linh cô ba bà sáu cậu hai tám trăm dặm vuông tròn nhà cậu."

Kiểu trả lời thế này, nhiều không đếm xuể, vừa nhìn là biết, chắc chắn là fan cuồng của Sênh Gia.

Người Tình Bí Mật Của Sênh Gia 010 gửi tin nhắn riêng cho Tạ Đãng Giỏi Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác: "Nhanh lên, ở đây còn có người chửi hung thủ giết người này, chúng ta hợp tác mắng cho hắn khóa weibo luôn."

Tạ Đãng đáp đúng hai từ: "Đến ngay."

Tục ngữ nói, cùng chung kẻ địch thì có thể trở thành bạn bè, Tạ Đãng và Đàm Mặc Bảo tạm thời phối hợp đánh quái.

So với hành động bảo vệ mang tính tự phát của Tạ Đãng, thì Vũ Văn Xung Phong nhanh gọn dứt khoát hơn nhiều. Anh ta trực tiếp gửi đơn kiện cho các tài khoản vip đã bôi nhọ Khương Cửu Sênh, mỗi người nhận được một bản.

Chốt giao thông Cửu Lý Đề.

"Đội trưởng Hoắc." Cảnh sát giao thông Tiểu Hứa gõ vào tấm thủy tinh trên cửa sổ, đứng bên ngoài nói vọng vào trong: "Có người tìm anh."

Tiểu Vương vừa nghe vậy, liền hóng hớt: "Chẳng lẽ Ferrari lại đến à?"

Hoắc Nhất Ninh cầm mũ cảnh sát đi ra ngoài.

Một chiếc Volvo màu bạc đỗ ở đối diện ngã tư đường, Thời Cẩn đứng cạnh cửa xe.

Hoắc Nhất Ninh bước tới trêu chọc: "Bác sĩ Thời, mấy khi rồng đến nhà tôm."

Thời Cẩn đối xử với người khác vốn rất xa cách, tuy đã gặp mặt khá nhiều lần, nhưng anh cũng không thân thiết với Hoắc Nhất Ninh lắm. Lần này tự dưng Thời Cẩn lại xuất hiện ở đây, e là đến "kiếm chuyện" rồi.

Quả nhiên...

Thời Cẩn hỏi: "Đội trưởng Hoắc có muốn về lại đội hình sự không?"

Anh hỏi rất tùy ý, giống như hỏi anh ta có muốn mua cải thìa cải củ không vậy.

Hoắc Nhất Ninh nghiêm túc hỏi: "Anh có thể giúp tôi sao?"

Thời Cẩn lãnh đạm nói: "Có thể."

Về điểm này, Hoắc Nhất Ninh không chút nghi ngờ. Anh ta thừa biết năng lực của Thời Cẩn cao siêu thế nào rồi. Nhưng mà trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí, anh ta hứng thú hỏi: "Anh có điều kiện gì?"

Thời Cẩn dựa vào xe, ánh mắt sáng trong trẻo, rõ ràng không có chút sắc bén nào, nhưng khí thế trên người lại như tự nhiên mà có vậy. Anh thản nhiên nói: "Anh trực tiếp điều tra vụ án bến phà Thương Giang."

"Lý do là gì?" Anh ta không thích nhưng chuyện không rõ ràng. Hơn nữa con người của Thời Cẩn làm gì cũng có mục đích, không phải là người thích xen vào chuyện người khác, chắc chắn đã có tính toán trước rồi.

Thời Cẩn trả lời rất đương nhiên: "Bạn gái tôi là Khương Cửu Sênh."

"Điều này tôi biết," Hoắc Nhất Ninh nhướng mày, "Ý tôi muốn hỏi là tại sao lại tìm tôi hợp tác?" Khương Cửu Sênh là vô cớ trúng đạn rồi, nhưng vì sao Thời Cẩn lại nghĩ rằng anh ta sẽ giúp Khương Cửu Sênh thoát khỏi hiềm nghi.

Lý do của Thời Cẩn là: "Tôi đã xem tài liệu của thành viên đội hình sự các anh, IQ của Hoàng Hải Thanh ở đội hai còn chưa được ba chữ số."

Hoắc Nhất Ninh á khẩu.

Thôi được rồi, IQ của anh ta là 120.

"Ngoài ra," Thời Cẩn chậm rãi nói, "Tôi có thể cung cấp cho anh một manh mối."

Chiều ngày hôm đó, Hoắc Nhất Ninh được phục chức. Sở Cảnh sát lấy lý do có liên quan đến vụ án, giao vụ án bến phà Thương Giang cho đội cảnh sát hình sự số một, cả hai vụ án mạng trước đó cũng kết hợp cùng điều tra luôn.

Đội trưởng Hoàng của đội hai chuyển giao tài liệu xong, nhìn Hoắc Nhất Ninh nói như có hàm ý sâu xa: "Tôi nghe nói rồi, là người của nhà họ Tần nhúng tay vào. Đội trưởng Hoắc, đùa với hổ, cẩn thận lửa bị hổ xơi đấy."

Thì ra Thời Cẩn là người nhà họ Tần.

Đương nhiên Hoắc Nhất Ninh biết rõ Thời Cẩn không phải người tốt lành gì, nhưng rất lạ là, anh cảm thấy Thời Cẩn có thể lấy độc trị độc.

"Người nhà họ Tần có phải hổ không thì tôi không biết, nhưng mà," anh ta cười nói, "Chẳng phải anh nói tôi là chó sao?"

Hoàng Thanh Hải nghẹn lời! Con chó điên này!

Ba ngày sau, vụ án bến phà Thương Giang được phá. Hiện trường đầu tiên của vụ án mạng không phải bến phà, mà là ở công viên Giang Tâm cách bến phà hơn năm trăm mét, ở hiện trường còn phát hiện ra hung khí và vết máu.

Hung khí là một tảng đá sắc nhọn.

Hung thủ là một nam nghệ sĩ của giải trí Tần thị, hắn cũng đã thừa nhận mọi tội lỗi của mình.

"Tại sao lại giết chết nạn nhân?" Hoắc Nhất Ninh hỏi.

Người đàn ông ngồi đối diện tên là Chu Truyền. Hắn đeo còng tay, khuôn mặt rất nhã nhặn, tuấn tú, nhưng lại có cả nét mềm mại nữ tính, là nam diễn viên hạng hai, nghệ sĩ của Tần thị.

Người đàn ông cúi thấp đầu, khai: "Cô ấy ép tôi công khai, sự nghiệp của tôi đang đi lên, không thể để bị lộ ra chuyện tình cảm cá nhân được."

"Anh dùng thứ gì để giết hại nạn nhân?"

"Đá." Hắn nói, "Lúc đó chúng tôi cãi nhau, quá nóng giận nên vơ tay nhặt một tảng đá, đập vào đầu cô ấy mười mấy cái."

Hoắc Nhất Ninh lại hỏi: "Sau khi gây án tại sao lại chọn vứt xác ở Thương Giang?"

Người đàn ông trầm mặc một lúc, rồi khai hết toàn bộ: "Lúc ở công viên, tôi nhìn thấy Khương Cửu Sênh đi đến bến phà. Hai vụ án gần đây đều có liên quan đến cô ấy, hơn nữa trên mạng cũng đang lan tuyền tin đồn giết người bằng lời nguyền, tôi muốn ngụy trang thành câu chuyện tâm linh, mua thêm nick ảo để đổ vấy cho cô ấy, tôi có thể nhờ đó mà thoát thân."

Thẩm vấn rất thuận lợi, hung thủ khai nhận hết.

Ra khỏi phòng thẩm vấn, đội phó Triệu Đằng Phi không nhịn được, hỏi: "Đội trưởng Hoắc, làm thế nào mà anh liên tưởng được tới hung thủ vậy?"

Lúc đó, sau khi phát hiện hiện trường đầu tiên của vụ án, mặc dù có vết máu và vân tay, nhưng biển người mênh mông, rất khó để so dấu vân tay trong thời gian ngắn. Thế nhưng, đội trưởng Hoắc lập tức dẫn người đi bắt nghi phạm, mà như gặp ma vậy, sau khi bắt về, xét nghiệm DNA và vân tay của hắn ta thì đúng là hung thủ giết người thật.

Hoắc Nhất Ninh suy nghĩ rồi đáp: "Bởi vì IQ của tôi đạt ba chữ số."

Anh sờ cằm: Nếu như không phải IQ của anh đạt ba chữ số, Thời Cẩn cũng sẽ không nói cho anh biết, người chụp trộm Khương Cửu Sênh ở bến phà Thương Giang là ai.

Chẳng phải là bác sĩ khoa Ngoại sao? Đây là thủ đoạn và mạng lưới quan hệ mà một bác sĩ nên có sao?

Triệu Đằng Phi vốn đã ngơ ngác, nghe xong câu trả lời của đội trưởng Hoắc, càng ngơ ngác hơn.

Buổi chiều, đài truyền hình đến phỏng vấn. Để biểu dương đội trưởng Hoắc Nhất Ninh của đội điều tra số một đã nhanh chóng phá được vụ án bến phà, kênh thời sự Trung ương làm riêng cho đội trưởng Hoắc một số đặc biệt về điều tra hình sự.

Đối với chuyện này, Hoắc Nhất Ninh thực sự nghẹn lời.

Thời Cẩn, anh đủ rồi đấy!

Muốn cho bạn gái danh chính ngôn thuận, cũng đâu cần đẩy anh ta ra trước mặt công chúng toàn quốc chứ!

Lúc phỏng vấn, phóng viên của đài truyền hình Trung ương cũng hỏi một câu như Triệu Đằng Phi đã hỏi: "Làm thế nào mà anh liên tưởng được tới hung thủ?"

"Bởi vì," Hoắc Nhất Ninh nghiêm túc nhìn vào ống kính, "Tôi thông minh."

Khán giả nam ngồi trước tivi thì dè bỉu: "Cảnh sát bây giờ đều khoe khoang khoác lác vậy à?"

Khán giả nữ ngồi trước tivi thì mê mẩn: "Mấy anh cảnh sát trẻ bây giờ đều đẹp trai như vậy à?"

Cảnh Sắt ngồi ở phim trường xem xong cả kỳ đặc biệt, tắt điện thoại, nói với người quản lý: "Chị Tương, chị đi làm cho em một lá cờ thi đua đi."

Trần Tương không hiểu: "Làm cờ thi đua làm gì?"

Cảnh Sắt hưng phấn, kích động nói: "Biểu dương sự anh dũng của đội trưởng Hoắc nhà chúng ta."

Con bé này, thật sự muốn theo đuổi người ta à!

Trần Tương chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng cũng hết cách với cô ấy: "Trên cờ viết gì nào?"

Lát nữa Cảnh Sắt có một cảnh quay cổ trang, nên vừa được bới một kiểu tóc rất đẹp, cô khẽ vuốt hai lọn tóc phía trước, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cảm ơn người cảnh sát tốt của nhân dân, trung với Đảng, hiếu với dân, thổi làn gió mới cho nhiệm vụ."

Trần Tương cạn lời!

Gia đình thư hương như nhà họ Cảnh, sao có thể dạy dỗ ra đứa con gái ngốc như vậy chứ.

Hoàng hôn ngày hôm đó, Tưởng Khải vừa về đến Sở Cảnh sát, lập tức chuyển lời: "Đội trưởng Hoắc, có người tìm anh."

Hoắc Nhất Ninh không ngẩng lên, tiếp tục đọc tài liệu: "Ai thế?"

"Không biết, đang ở ngoài đấy, chạy Ferrari." Tưởng Khải bổ sung thêm một câu, "Biển số xe ghê gớm đấy, bốn số 2."

Động tác của Hoắc Nhất Ninh khựng lại, anh biết là ai rồi.

Anh tiếp tục nghiên cứu tài liệu, không thèm để ý, nhưng đọc được một lúc, anh bực bội ném chiếc bút sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài cửa Sở Cảnh sát, một chiếc Ferrari đỗ ngay đó, chặn kín cả lối ra vào.

Hoắc Nhất Ninh bước đến, gõ vào cửa sổ xe: "Cô đỗ xe ở chỗ này, là muốn vào sở cảnh sát uống trà à?"

Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó, dáng vẻ rất buồn bực: "Em cũng biết ở đây không được đỗ xe, nhưng em lỡ chạy vào rồi, giờ không lùi lại được."

Bó tay toàn tập!

Hoắc Nhất Ninh hoài nghi nhìn cô nàng như thiếu dây thần kinh này, hít sâu một hơi, không muốn so đo với cô: "Sang ghế phụ đi."

Cảnh Sắt vừa nghe vậy, lập tức dịch người qua ghế lái phụ, Hoắc Nhất Ninh lên xe, giúp cô lùi xe lại, động tác thành thạo, một loáng là xong.

Cảnh Sắt nhìn anh với ánh mắt sùng bái.

Hoắc Nhất Ninh tháo dây an toàn: "Thi bằng lái kiểu gì đấy?" Lùi xe cũng không xong.

Cô nhỏ giọng nói: "Vòng thi số hai em thi năm lần mới qua."

Không còn gì để nói nữa!

Anh hỏi thẳng cô, vẻ mặt rất thờ ơ: "Tìm tôi có việc gì?"

Cảnh Sắt vội lấy một chiếc hộp gấm từ ghế sau, đưa cho Hoắc Nhất Ninh: "Em đến tặng cờ thi đua cho anh." Cô giơ ngón tay cái về phía anh: "Đội trưởng Hoắc, anh giỏi thật đấy!"

Khóe miệng anh như co giật vài cái. Mở hộp gấm ra đọc xong, biểu cảm trên khuôn mặt điển trai cứng cáp kia lại càng đặc sắc hơn.

Cảnh Sắt giống như đang hiến bảo vật vậy: "Vì ảnh nền của cờ thi đua là ảnh của em, nên chỗ này màu hơi đậm, nhìn không rõ chữ lắm. Để em đọc cho anh nghe nhé." Nói rồi cô lớn tiếng đọc: "Cảm ơn cảnh sát tốt của nhân dân, trung với Đảng, hiếu với dân, thổi làn gió mới cho nhiệm vụ."

Sống ba mươi năm nay, Hoắc Nhất Ninh từng gặp rất nhiều kiểu người, chỉ chưa từng gặp người nào làm anh á khẩu như vậy, "Tại sao cô phải dùng chân dung của mình làm ảnh nền?"

Cảnh Sắt hơi xấu hổ, ngại ngùng che mặt lại: "Như vậy lúc anh nhìn cờ sẽ có thể nhìn thấy em."

Hoắc Nhất Ninh cầm lấy lá cờ, đi thẳng xuống xe.

Cô gái Ferrari nhoài người qua cửa sổ xe, lớn tiếng dặn: "Anh phải treo cờ lên đấy nhé."

Anh quay lưng lại với xe, khóe miệng khẽ cong lên.

Án mạng ở bến phà đã tìm ra chân tướng, một bộ phận cư dân mạng lý trí lũ lượt để lại bình luận nói đã mắng oan Khương Cửu Sênh, tỏ ý muốn xin lỗi, fan của Sênh nhất trí sử dụng nguyên tắc ba không: không giẫm đạp, không like, không để ý. Nhưng vẫn còn một bộ phận anh hùng bàn phím não tàn, cố nắm lấy hai vụ án trước muốn bôi nhọ Khương Cửu Sênh, fan Sênh thì sợ gì ai, thích đấu bàn phím thì chơi thôi.

Nhưng mà mặc kệ trên mạng lời ra tiếng vào thế nào, Khương Cửu Sênh vẫn bình chân như vại. Cô vẫn sáng tác nhạc, thu âm bài hát, phát hành album, Truyền thông Thiên Vũ vẫn coi cô là con gái rượu như trước, fan hâm mộ vẫn coi cô là chồng, antifan không phục thì cứ ngồi mà tức hộc máu đi! Cô vẫn cứ đứng vững như tượng đài vậy đó, tức à, thế thì hộc máu đi! Hộc ba lít máu luôn đi!

Còn có một chuyện lạ là, những bài viết hot bôi nhọ Khương Cửu Sênh đều biến mất sạch, là ai mà giỏi như vậy, đến hot search của Weibo mà cũng thao túng được.

Nhìn đi! Câu chuyện tâm linh đó! Bôi nhọ Khương Cửu Sênh chắc chắn gặp xui xẻo!

Mạc Băng cũng từng hỏi Khương Cửu Sênh, có phải bác sĩ Thời nhà cô làm không.

Mạc Băng vẫn chưa biết, mấy "chuyện bí ẩn" trước đó đều do Thời Cẩn nhúng tay, Khương Cửu Sênh cũng không định giải thích nhiều, thẳng thắn thừa nhận: "Thời Cẩn bỏ tiền ra làm đấy!"

Mạc Băng choáng váng. Vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ?!

Lúc chạng vạng, Thời Cẩn nấu ăn trong bếp, Khương Cửu Sênh cuộn người trên xích đu mây nghe điện thoại. Cô nói chuyện rất lâu, Bác Mỹ nằm sấp bên chân cô, khẽ lắc đuôi, rên rỉ khó chịu.

Thời Cẩn từ trong bếp đi ra.

Khương Bác Mỹ nhanh chân nhanh mắt, chạy biến đi mất, trốn vào ổ của mình, làm một chú chó an phận thủ thường.

Thời Cẩn khom lưng, nhìn cô nàng đang đung đưa trên xích đu mây: "Điện thoại của ai vậy?"

"Là Tạ Đãng." Khương Cửu Sênh nhích người qua trái một chút, kéo Thời Cẩn ngồi xuống: "Cậu ta mời em làm giám khảo giúp cậu ta."

Chạng vạng của ngày đông, thời tiết rất lạnh, bởi vì hai ngày nay cổ họng của Khương Cửu Sênh hơi khó chịu nên không mở máy sưởi, Thời Cẩn lấy tấm chăn trên ghế đắp cho cô.

"Em đồng ý rồi à?" Thời Cẩn thuận miệng hỏi.

"Vâng." Cô ôm cánh tay Thời Cẩn, lười nhác dựa vào, nói, "Em và cậu ta song ca một bài, ngày mai tập luyện."

Anh quay đầu nhìn cô: "Mấy giờ kết thúc?"

"Bốn giờ."

Anh suy nghĩ rất nhanh: "Anh đi đón em."

Khương Cửu Sênh ngồi thẳng dậy: "Anh vẫn chưa tan ca mà."

Bởi vì vẫn chưa bắt được hung thủ của hai vụ án trước, nên Thời Cẩn có vẻ lo lắng, mấy hôm nay, anh nhất quyết không cho cô ra ngoài một mình.

Thời Cẩn kiên quyết: "Ngày mai không có ca mổ nào, anh về sớm một chút cũng không sao."

Khương Cửu Sênh cũng không phản đối anh nữa.

"Sênh Sênh, hợp đồng của em và Thiên Vũ còn bao lâu?" Anh ôm eo cô, đột nhiên hỏi.

Khương Cửu Sênh nói: "Em ký hợp đồng mười năm."

Có rất ít nghệ sĩ ký hợp đồng mười năm với Thiên Vũ, bởi vì thời hạn hợp đồng quá dài. Trong hợp đồng, Thiên Vũ sẽ đưa ra điều kiện nhất định cho nghệ sĩ, tương đương như đầu tư lâu dài. Về bản hợp đồng dài hạn này, công ty quản lý kiểm soát rất chặt chẽ, Khương Cửu Sênh là ca sĩ duy nhất ký hợp đồng dài hạn, còn là Vũ Văn Xung Phong trực tiếp ký. Cô từng hỏi anh ta lý do, anh ta nửa thật nửa giả nói rằng anh ta có mắt thần lường trước được là cô sẽ nổi.

Thời Cẩn chau mày, mím môi, rất lâu sau mới nói: "Em là ca sĩ, so với truyền thông Thiên Vũ, Rolling Stones International sẽ phù hợp với em hơn."

Thị trường nghiệp vụ chủ yếu của Thiên Vũ là phim ảnh, đĩa nhạc chỉ là nghiệp vụ phát sinh, còn Rolling Stones International dưới trướng của SJ's thì lại khác, hoàn toàn ngược lại, âm nhạc mới là thị trường chính của họ.

Khương Cửu Sênh nghe được ra có vẻ như Thời Cẩn muốn cô chuyển qua Rolling Stones dưới trướng của SJ's.

Cô cười: "Anh và Tổng giám đốc Tiêu của Rolling Stones thân lắm à?"

Lúc cô ở Sở Cảnh sát hỗ trợ điều tra, Tiêu Khôn Sinh ủy thác luật sư Tống đến giải quyết, không nghi ngờ gì, chắc chắn là do nể mặt Thời Cẩn.

Thời Cẩn chỉ nói: "Bình thường thôi." Là ông chủ và nhân viên, không thể nói là thân được.

Khương Cửu Sênh trở về chủ đề chính, trịnh trọng nói: "Vũ Văn có ơn tri ngộ với em."

"Ừ, anh hiểu rồi."

Anh không ép cô, dù có không đồng ý đi chăng nữa, cũng sẽ thuận theo ý cô.

Nhìn vẻ mặt cứng nhắc của anh, cô cười rồi kề sát lại gần, hôn vội lên khuôn mặt anh. Anh rất phối hợp, ôm cô đặt lên đùi mình, áp người sát vào cô, để mặc cô nghịch ngợm.

"Sênh Sênh."

"Dạ?"

Thời Cẩn ôm lấy eo cô, xoay cô lại đối diện với mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên hỏi: "Em thích đóng phim không?"

Khương Cửu Sênh ôm cổ anh: "Sao anh lại hỏi vậy?"

"Anh nghe thấy em và cô Mạc nói chuyện."

Một lúc sau cô mới kịp hiểu, nhớ ra cô Mạc là người quản lý của mình. Trừ cô ra, thì với cô gái nào Thời Cẩn cũng đều gọi là "cô" hết, cô Mạc, cô Tống, cô Đàm v.v…

Thật không biết nên nói anh lịch thiệp hay cứng nhắc nữa.

Về kế hoạch phát triển sau này của Khương Cửu Sênh, với tư cách là một người quản lý chuyên nghiệp, Mạc Băng đề nghị cô chuyển hướng.

Thứ nhất, Khương Cửu Sênh có năng khiếu diễn xuất, có sẵn lượng fan, có khí chất và nhan sắc, rất dễ dàng tiến quân vào thị trường điện ảnh. Thứ hai, thị trường ca hát trì trệ, bây giờ truyền thông đại chúng thay đổi quá nhanh, thời đại ca sĩ không tạo scandal, không tận dụng ưu thế nhan sắc đã rơi vào dĩ vãng rồi, nhất là nhóm nhạc, hoặc là huy hoàng không ai thay thế được, hoặc là phải rút lui từ sớm.

Ý của Mạc Băng rất rõ ràng, The Nine sẽ không giải tán, một hai năm phát hành một album, tổ chức một buổi liveshow, dù sao thì nhạc rock cũng là thiên hạ của The Nine, phần thị trường này ổn định mà chắc chắn. Bên cạnh đó, các thành viên sẽ tự phát triển, Cận Phương Lâm có ý định lui về phía sau, Lệ Nhiễm Nhiễm ham chơi, gần đây mê mẩn nhạc cổ điển, Mạc Băng cũng đều không phản đối, tâm trí của vợ chồng họ không còn ở làng giải trí nữa. Nhưng Khương Cửu Sênh thì khác, lượng fan vốn có của cô rất lớn, Mạc Băng cũng có cái nhìn khác về cô ấy. Cô đề nghị cô ấy sáng tác nhạc hoặc tiến vào thị trường điện ảnh, đương nhiên với góc độ của người quản lý, cô nghiêng về vế sau hơn.

Ông chủ Vũ Văn không có ý kiến gì, chỉ nói để cây rụng tiền tự lựa chọn, chỉ cần đừng lỗ là được.

Đương nhiên, đi con đường nào thì quyền quyết định cũng nằm trong tay Khương Cửu Sênh, cho dù ngày mai cô muốn rút lui, miễn cô thấy vui là được.

Khương Cửu Sênh cũng không suy nghĩ quá nhiều: "Em vẫn thích âm nhạc, vẫn muốn kiên trì với nhạc Rock, còn nhiều ca khúc chưa viết. Em còn muốn viết nhạc Rock về tình yêu, vẫn chưa đi lưu diễn ở nước ngoài, em vẫn chưa giúp nền nhạc Rock Hoa ngữ giành được giải Grammy."

Cô có tham vọng riêng của mình, mặc dù còn chậm nhưng sẽ đi từng bước thật vững chắc.

Còn về điện ảnh thì… "Em cũng không biết mình có thích đóng phim hay không, chỉ cảm thấy nó mới mẻ thôi. Có điều, em sẽ không dễ dàng bắt đầu đâu." Cô cười, đôi mắt xếch hoa đào đầy lười biếng mà vui vẻ. "Một khi đã bắt đầu, em nhất định phải ẵm giải Oscar về."

Con người cô vốn rất hiếu thắng, hoặc là không làm, còn một khi đã làm thì phải dốc hết sức lực, phải đạt đến đỉnh cao nhất, nhìn ngắm phong cảnh cao nhất.

Phóng khoáng, thản nhiên, nhưng vẫn có tham vọng và tính công kích, đây chính là cô, là Khương Cửu Sênh mà Thời Cẩn anh thích nhất.

Anh nhìn vào mắt cô, trịnh trọng nói: "Anh tôn trọng mọi quyết định của em."

Cô mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh.

Anh lại nói: "Nếu như có một ngày, em thật sự muốn có giải Oscar, hãy nói với anh."

Cô bật cười trêu anh: "Anh muốn mua chuộc giám khảo cho em à?"

"Không cần thiết."Anh nói rất nghiêm túc, "Anh chỉ cần mua kịch bản hay nhất, sắp xếp đội ngũ chế tác giỏi nhất, sau đó chờ em leo đến đỉnh cao thôi."

Khương Cửu Sênh cảm thấy rất buồn cười: "Anh tin tưởng em vậy sao?"

Thời Cẩn gật đầu, nghiêm túc nói: "Sênh Sênh, anh là fan não tàn của em đấy."

Cô không nhịn cười nổi.

"Vả lại, cho dù thất bại cũng không sao." Anh không hề có ý đùa giỡn chút nào, "Nếu như em thật sự muốn, anh cũng không phản đối việc bỏ tiền ra mua chuộc giảm khảo."

Chỉ cần cô muốn, dù có phải giành anh cũng sẽ giành về cho cô.

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười, cảm thấy Mạc Băng nói rất đúng, khí chất quân tử của Thời Cẩn mất hết trong tay cô rồi, đến đút lót mà anh cũng nghĩ ra được.

Cô hứng chí hỏi: "Thời Cẩn, anh đang đầu tư à?"

Anh nhẹ nhàng đáp: "Anh mở một công ty nhỏ."

"Ngành nghề gì vậy?"

Thời Cẩn suy nghĩ một lát: "Bán thiết bị điện tử."

Trong lòng Khương Cửu Sênh đã có dự tính, bác sĩ Thời nhà cô kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, nếu để anh ấy đầu tư, thì chỉ được phép lời chứ không thể lỗ.

Tập thể quản lý cao cấp của SJ's: "..."

Vì sao ông trùm của ngành điện tử lại bị ông chủ hình dung như tiệm bán thiết bị điện tử nhỏ lẻ vậy?

Ngày hôm sau, bốn giờ chiều, buổi tập luyện kết thúc.

Khương Cửu Sênh không ở lại, cô đứng ở trước cổng đài truyền hình đợi Thời Cẩn.

Tạ Đãng xọc tay vào túi quần, thong thả bước ra, hỏi: "Tổ chương trình liên hoan, bà đi không?"

Cô lắc đầu: "Thời Cẩn sắp đến rồi."

Cái đồ sợ chồng! Vô tích sự!

Tạ Đãng không nói gì, khoanh tay lười nhác dựa vào cửa xoay.

Khương Cửu Sênh buồn cười hỏi: "Sao cậu còn chưa đi?"

"Đợi chị Tống Tĩnh đến đón." Cậu tự sờ khuôn mặt điển trai của mình, "Trời nắng gắt quá, mặt tôi sẽ bị đen mất."

Đồ ẻo lả.

Chưa tới ba phút, Tống Tĩnh đã cầm ô đi tới, kéo dài giọng, hét: "Ông cố nội nhà cậu chứ, đi có mấy bước mà cũng bắt tôi phải cầm ô đến đón cho bằng được, cậu chê tôi rảnh quá đúng không?"

Tạ Đãng bày ra vẻ mặt bản điện hạ không thèm so đo với Tống Tĩnh, cứ đứng dựa vào cửa. Ô chưa tới, thì một bước cậu cũng không nhích.

Lửa giận trong lòng Tống Tĩnh càng lên cao, vừa bò lên cầu thang vừa trách mắng Tạ Đãng: "Hai đứa con trai của tôi cũng không hành hạ người ta như cậu, cả ngày chỉ biết..."

Còn chưa nói hết lời, Tống Tĩnh bỗng biến sắc: "Tạ Đãng, Sênh Sênh, cẩn thận phía trên!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện