Translator: Nguyetmai

"Kết hợp hai vụ án để cùng điều tra đi."

"Tuân lệnh sếp."

Vũ Văn Xung Phong đã sớm lấy xong lời khai, đứng đợi Khương Cửu Sênh ở cửa Sở Cảnh sát. Vừa nhìn thấy cô bước ra, anh ta lập tức chạy tới.

"Họ có gây khó dễ cho em không?"

Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Không."

Cảnh sát Tiểu Trương đi theo phía sau cạn lời. Hai người nghĩ nơi phục vụ nhân dân thành cái gì vậy! Chúng tôi đều là những bé cưng vô cùng văn minh và thân thiện mà?! Anh ta chìa giấy tờ và bút ký ra, nói: "Ký tên xong các vị có thể ra về."

Ký xong, Khương Cửu Sênh và Vũ Văn Xung Phong cùng rời khỏi Sở Cảnh sát.

Xe của anh ta đỗ trước cửa đồn, trước khi đi, anh ta nói: "Tôi đưa em về."

"Mạc Băng đang đến rồi."

Vũ Văn Xung Phong như không nghe thấy vậy, anh ta lặp lại: "Tôi đưa em về."

Hiếm khi thấy anh ta cố chấp như thế này.

Khương Cửu Sênh đành gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Lên xe, Vũ Văn hơi hé cửa sổ kính một chiều ra, rồi vặn nắp chai nước đưa cho Khương Cửu Sênh: "Em đừng nghĩ nhiều, em đã khai hết những gì em nhìn thấy, tức là đã làm hết nghĩa vụ công dân của mình rồi, những chuyện khác không còn liên quan tới em nữa."

Khương Cửu Sênh đón lấy chai nước: "Tôi đang cố nghĩ xem rốt cuộc hình xăm trên cánh tay người đàn ông đó là gì." Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp, "Hình như tôi đã nhìn thấy rồi, chỉ có điều lúc chiếc xe đâm về phía tôi, tôi lại quên mất."

Khi con người phải trải qua sự kinh hãi quá độ, não bộ sẽ phát ra phản ứng căng thẳng cấp tính, lựa chọn lãng quên chính là một loại trong số đó.

"Đừng nghĩ nữa, phá án là chuyện của cảnh sát." Vũ Văn Xung Phong nói với ngữ điệu nghiêm túc và thận trọng hiếm thấy, "Tôi sẽ bảo Mạc Băng từ chối hết các chương trình của em. Trước khi vụ án kết thúc, không có việc gì cần thì em cố gắng đừng ra ngoài. Nếu nhất định phải đi đâu, thì hãy mang theo thư ký của tôi."

Thư ký của Vũ Văn Xung Phong là á quân judo quốc gia, rất giỏi võ.

Khương Cửu Sênh phì cười: "Làm gì đến mức đó."

Vũ Văn Xung Phong rất kiên quyết: "Sau khi gây án, hung thủ còn nhấn ga đâm em, chứng tỏ hắn nhận định rằng em đã nhìn thấy điều gì đó."

Vừa giết người xong lại muốn diệt khẩu!

Khương Cửu Sênh nghĩ một hồi, rồi gật đầu đồng ý: "Anh yên tâm, tôi sẽ cẩn thận."

Yên tâm ư?

Anh ta không thể yên tâm một chút nào cả, lo đến sắp phát điên luôn rồi!

Vũ Văn Xung Phong nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Bác sĩ Thời đâu?"

Khương Cửu Sênh vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Anh ấy đi công tác rồi."

Vũ Văn Xung Phong có chút tức tối: "Em còn không nói với anh ta à?"

Cô lại đáp với vẻ hiển nhiên: "Hai ngày nữa là anh ấy về rồi, tôi không muốn làm anh ấy phân tâm." Hơn nữa, trước mắt cũng không có điều gì khả nghi, cô không muốn thần hồn nát thần tính, làm cho Thời Cẩn phải lo lắng theo.

Vũ Văn Xung Phong lạnh lùng nhìn cô, không nói gì thêm. Quen cô bốn năm nay, anh ta đã sớm nhìn thấu bản tính của cô rồi, chỉ báo chuyện vui chứ không chia sẻ chuyện buồn. Những điều tốt đẹp, cô chỉ hận không thể kể hết cho người khác, nhưng điều không tốt thì lại cắn răng chịu đựng một mình.

Mạc Băng lên xe ở giữa đường, cô ấy mua một phần đậu phụ, đưa cho Khương Cửu Sênh: "Ăn một chút đi, dạo này nhiều chuyện xui xẻo quá."

Khương Cửu Sênh ăn một nửa, còn một nửa để dành cho Vũ Văn Xung Phong.

***

Sở Cảnh sát thành phố.

Vì trong vòng mấy ngày gần đây xảy ra hai vụ án mạng, các đồng chí trong đồn đều rất bận, đến cơm còn không có thời gian ăn, chỉ có thể ngồi lại cùng nhau, vừa ăn cơm hộp vừa thảo luận tình tiết vụ án.

Triệu Đằng Phi phó đội trưởng đội một vừa từ bên ngoài về, nhìn thấy đội trưởng nhà mình đang ngồi bên bàn, đôi chân dài khỏe mạnh gác lên một chiếc ghế, miệng ngậm tăm, một tay chống lên bàn, tay kia đặt trên bàn phím xem tài liệu.

"Đội trưởng."

Hoắc Nhất Ninh ngước mắt lên: "Ừ?"

Mặt Triệu Đằng Phi có vẻ khó xử, tận tình khuyên bảo: "Vụ án cứ giao cho tôi được rồi, anh về trước đi."

"Không sao, tôi xem lại tài liệu chút." Hoắc Nhất Ninh tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xem cảnh quay trong bãi đỗ xe. Những gì Khương Cửu Sênh nói đều chính xác, xe Land Rover màu đen, không có biển số xe, gương mặt của hung thủ căn bản không nhìn rõ, không có bất cứ chứng cứ có ích nào.

Phó đội trưởng Triệu bị phớt lờ cảm thấy vô cùng mệt lòng, nhưng anh ta không thể không nhắc nhở vị đội trưởng nào đó vẫn đang trong thời gian bị kỷ luật giáng chức: "Đồn trưởng nói rồi, anh mà còn không quay về trạm gác Cửu Lí Đề thì đừng nghĩ đến việc trở về đội hình sự nữa."

"…"

Hoắc Nhất Ninh đạp hất chiếc ghế ra, tắt màn hình máy tính: "Có bất cứ phát hiện nào, lập tức liên lạc với tôi."

Đội trưởng nhà anh ta, thân thì ở đội giao thông nhưng tâm lại ở đội hình sự.

Triệu Đằng Phi lập tức đứng nghiêm: "Rõ!"

Cái thứ phản xạ có điều kiện chết này!

Theo lý mà nói, đội trưởng bị giáng chức, đã không còn là sếp của mọi người nữa, nhưng phản ứng này cứ như là đã khắc sâu vào trong xương tủy vậy, thật sự khiến mọi người cũng đành bó tay.

Nửa tiếng sau, Hoắc Nhất Ninh quay về Cửu Lí Đề.

Đồng chí Tiểu Hầu nhìn thấy anh mà như nhìn thấy một vị cứu tinh vậy: "Đội trưởng Hoắc, cuối cùng thì anh cũng đến rồi."

Hoắc Nhất Ninh sửa lại chiếc mũ cảnh sát: "Có chuyện gì vậy?"

Tiều Hầu là cảnh sát giao thông của trạm Tân Thượng, trước giờ anh ta cũng không ngờ rằng các nữ tài xế lại khó đối phó như vậy. Anh ta thấy rất mệt lòng nói: "Có một người lái Ferrari, lượn qua lượn lại ở trạm chúng ta, tôi đã đưa cho cô ta bảy tờ giấy phạt rồi, nhưng cô ta vẫn không chịu đi."

Hoắc Nhất Ninh nhướng mày lên: "Tìm ai à?"

Tiều Hầu lắc đầu: "Không, cô ấy nói tìm anh."

Hoắc Nhất Ninh im thin thít.

Trong tháng này, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu nữ tài xế đến tìm đội trưởng Hoắc rồi! Tiểu Hầu bó tay: "Đội trưởng Hoắc, Ferrari giao cho anh xử lý nhé."

Hoắc Nhất Ninh vòng hai tay trước ngực, chầm chậm bước qua, nói: "Muốn ăn phạt à."

Tiểu Hầu nghe thấy vậy, bèn đuổi theo nói: "Đội trưởng Hoắc, người ta không muốn bị phạt, người ta lái Ferrari đến theo đuổi anh đó."

Hoắc Nhất Ninh quay đầu đá anh ta một cái: "Biến."

Tiểu Hầu ôm mông nhảy cẫng lên.

Phía sau đồn giao thông, chiếc xe Ferrari màu đỏ còn đang đỗ ở đó. Nhìn cách đỗ xe là biết kỹ thuật lái xe gà mờ của nữ tài xế kia rồi. Hoắc Nhất Ninh nhìn biển số.

Bốn số 2.

Lại là cô ấy.

Anh ta bước đến, gõ cửa xe: "Ở đây không được đỗ xe."

Cửa xe hạ thấp xuống, quả nhiên lại là gương mặt xinh đẹp đến lạ thường kia. Cô ấy mặc chiếc áo khoác màu đỏ, vô cùng bắt mắt, đôi mắt ngước nhìn lên, trong trẻo, không vướng chút bụi trần.

Nhưng khi cô ấy lên tiếng lại có vẻ hơi ngốc nghếch ngây thơ: "Tôi biết chứ." Cô cười tít mắt: "Đội trưởng Hoắc, sao hai ngày nay anh không đến đồn?"

Hoắc Nhất Ninh không muốn mất thời gian với cô, giọng rất công thức hóa: "Đề nghị cô đánh xe đi."

Cô ấy hơi thất vọng: "Vâng."

Sau đó, cô tiến xe lên hai mét, rồi dừng lại, ló đầu ra khỏi cửa sổ: "Đội trưởng Hoắc, anh đói không? Em có bánh kem đấy."

Hoắc Nhất Ninh nghiến răng, bước lên nói: "Chỗ này cũng không được đỗ xe."

Cảnh Sắt tỏ vẻ ngoan ngoãn đáng yêu: "Em biết rồi mà, thế một lần anh có thể viết nhiều giấy phạt không? Cứ coi như là em đã rời đi rồi quay lại ấy." Sau đó thì cô không cần phải di chuyển nữa.

Não cô ấy cấu tạo kiểu gì vậy!

Hoắc Nhất Ninh run rẩy khóe môi không nói được lời nào. Anh cố gắng hít sâu một hơi, kìm nén sự kích động muốn lôi cổ cô ra khỏi xe, gầm gừ nói: "Còn không đánh xe đi, tôi trừ điểm cô đấy."

Cô lộ vẻ tiếc nuối: "Thôi được rồi." Cảnh Sắt lấy hộp bánh kem đưa qua cửa xe, giọng điệu vô cùng thành khẩn, "Anh nhận lấy bánh kem đi, em về đây."

Hoắc Nhất Ninh không nhận.

Mặt Cảnh Sắt rất nghiêm túc, ánh mắt sáng long lanh: "Ồ, vậy em tiếp tục đợi, đợi anh nhận thì em mới đi."

Cạn lời luôn rồi.

Rõ ràng vừa ngốc vừa đần, nhưng lại cố tỏ ra xảo quyệt, vô lại như vậy.

Hoắc Nhất Ninh nghiến răng ken két, rồi đành nhận lấy.

Tặng được bánh kem, Cảnh Sắt rất vui, còn vui hơn gấp trăm lần chơi game một mình giết được đối thủ. Cô sung sướng đắc ý đến quên trời đất: "Hôm nay chúng ta lại gặp nhau, cũng coi như quen biết rồi, có thể cho em số điện thoại được không?"

Hoắc Nhất Ninh viết một tờ giấy phạt, gài lên cửa xe.

Cảnh Sắt rất thất vọng. Cuối cùng vẫn chưa lấy được số điện thoại. Nhưng không sao, vẫn còn cơ hội khác. Cô vẫy vẫy tay, "Tạm biệt nhé, lần sau em lại đến."

Sau đó, cô ấy lái chiếc xe Ferrari biển bốn số 2 từ từ biến mất.

Hoắc Nhất Ninh nhìn cho đến khi đuôi xe mất hút, mím môi mỉm cười, cầm chiếc bánh kem trở về đồn. Anh đặt chiếc bánh kem lên bàn, ngồi xuống, lười biếng duỗi chân.

Tiểu Lâm ở bên cạnh trượt ghế sang hỏi: "Đội trưởng, bánh kem ở đâu ra vậy?"

Hoắc Nhất Ninh không trả lời.

Tiểu Lâm bèn thò tay ra, nhưng tay còn chưa chạm tới hộp bánh thì đã bị tóm lại.

"Tôi còn chưa ăn trưa." Hoắc Nhất Ninh nói xong liền cất hộp bánh vào trong túi của mình.

Tiểu Lâm rất đau lòng, cũng rất muốn ăn bánh kem, chỉ là đánh không lại đội trưởng, cũng không có gan cướp bánh của anh.

Dối trá! Rõ ràng ở trong đội đã ăn cơm hộp rồi, nước sốt còn dính trên mũ là bằng chứng kia kìa! Ngay lúc đó, Tiểu Vương đứng ở bên ngoài trạm gác đã trông thấy tất cả mọi việc. Anh ta xoa cằm, cảm thấy mình đã nhìn thấu chân tướng. Chân tướng chỉ có một, đó là – Đội trưởng của anh sắp bị Ferrari cưa đổ rồi.

Buổi chiều hôm đó, vụ án tại bãi đỗ xe đã được truyền ra ngoài, chiếm sóng trên các bản tin xã hội và giải trí, không chỉ vì nạn nhân là nhân vật của công chúng, mà còn vì hiện trường là khách sạn nơi hai vị quản lý Thiên Vũ tổ chức đám cưới. Ngày xảy ra án mạng, gần một nửa nghệ sĩ trong giới showbiz đều có mặt, mức độ quan tâm của công chúng với vấn đề này đương nhiên không hề nhỏ chút nào.

Mặc dù bên điều tra đã giữ im lặng nhưng trên mạng vẫn có không ít nhưng bức ảnh bị lọt ra ngoài. Trong đó có cả ảnh của Khương Cửu Sênh.

Mạc Băng từ chối hết lịch trình của Khương Cửu Sênh, sắp xếp cho cô ấy nghỉ luôn một thời gian. Dù sao thì tận mắt chứng kiến hai vụ án mạng, một người dù mạnh mẽ thế nào cũng cần có thời gian tĩnh tâm trở lại.

Ngày thứ ba sau khi xảy ra vụ án mạng tại bãi đỗ xe, cũng là ngày thứ sáu từ khi Thời Cẩn đi công tác, tâm trạng Khương Cửu Sênh không còn âm u như trước nữa, bởi vì Thời Cẩn sắp về rồi.

Lúc ăn trưa, Thời Cẩn gọi điện tới.

"Sênh Sênh"

Bởi vì thường xuyên liên lạc nên Khương Cửu Sênh biết rõ lịch trình của anh ấy: "Anh xong việc rồi à?"

Mấy ngày nay, Thời Cẩn cực kì bận rộn với việc thuyết trình về một đề tài y học, thời gian rảnh rỗi rất ít, nhưng chỉ cần có thời gian anh sẽ gọi điện ngay cho cô.

"Ừ, buổi chiều còn một tiết nữa là kết thúc." Thời Cẩn nói, "Anh đặt vé tối rồi."

"Sao anh không đợi sáng mai?" Buổi tối đi tàu xe vất vả, căn bản không thể ngủ nổi.

Thời Cẩn nhẹ giọng nói: "Không đợi nổi, anh muốn gặp em."

Khương Cửu Sênh khẽ bật cười, cũng không khuyên gì thêm: "Mấy giờ thì anh đến nơi?"

"Khoảng hai giờ sáng."

Cô thầm nghĩ, may mà chưa có chương trình gì, nên cô có thể đợi muộn một chút.

"Em đừng đợi anh." Thời Cẩn như đã đoán trước được, lập tức cắt đứt suy nghĩ đó của cô.

Đương nhiên phải đợi chứ.

Khương Cửu Sênh lái sang chủ đề khác: "Anh ăn cơm chưa?"

"Đồng nghiệp gọi đồ rồi." Thời Cẩn hỏi lại, "Em thì sao?"

"Em đang ăn." Cô xúc một miếng bánh crepe sầu riêng nghìn lớp rất to, vừa nhai vừa hút một ngụm đồ uống.

Ngay sau đó, Thời Cẩn lại nói: "Sênh Sênh, facetime đi em."

Khương Cửu Sênh sững người.

Ngụm hồng trà chanh trong miệng suýt nữa làm cô sặc.

Lúc gọi facetime, Khương Cửu Sênh im lặng khác thường, hơn nữa vô cùng nghe lời. Thời Cẩn bảo cô hướng màn hình đến đâu thì cô quay ra đó, thái độ như chờ đợi một cách xử lý khoan dung vậy.

Trên màn hình điện thoại là gương mặt của Thời Cẩn, bởi vì có ứng dụng của camera và ánh sáng, nên làn da của anh càng trở nên trắng trẻo, rất ăn ảnh, ngũ quan hài hòa cân đối như được vẽ ra vậy, nhưng lông mày anh hơi nhíu lại nghiêm khắc: "Sênh Sênh, đồ ngọt không phù hợp làm bữa ăn chính, còn nữa," ánh mắt của anh ấy lướt về phía bàn ăn, "Em không được uống đồ lạnh."

Khương Cửu Sênh dùng chiếc dĩa nhựa xiên một miếng bánh sầu riêng nghìn lớp trước mặt, cười tươi rói nói: "Đồ uống là hàng tặng kèm mà." Không uống thì thật lãng phí.

Thời Cẩn dở khóc dở cười: "Đợi anh một lát."

Ống kính di chuyển, không còn nhìn thấy mặt của Thời Cẩn nữa, Khương Cửu Sênh nhìn chằm chằm vào điện thoại đợi mất một lúc.

"Sênh Sênh."

Cô ngồi thẳng người lên: "Dạ."

Gương mặt của Thời Cẩn trong màn hình cách cô rất gần, giọng nói qua ống nghe rất nhỏ, nhưng trong suốt êm tai: "Anh gọi đồ ăn cho em rồi, mười lăm phút sau sẽ tới, anh nhờ phòng bảo vệ mang lên cho em." Anh thoáng ngừng lại, rồi dặn thêm, "Nếu người lạ thì em đừng mở cửa."

Khương Cửu Sênh mỉm cười: "Vâng."

Lúc đó, bên Thời Cẩn có tiếng đàn ông hỏi: "Bác sĩ Thời, anh xong việc chưa?"

Thời Cẩn quay đầu về phía người đó, vừa lịch sự vừa nhẹ nhàng: "Mọi người cứ ăn trước, không cần đợi tôi đâu."

Người đàn ông kia lại nói thêm vài câu khách sáo rồi mới trở lại phòng.

Khương Cửu Sênh bây giờ mới để ý tới bức tường phía sau Thời Cẩn, rất giống với phong cách trang trí của nhà hàng Trung Quốc, hẳn là anh tranh thủ thời gian ăn cơm để gọi cho cô.

Cô nhìn giờ rồi nói với Thời Cẩn: "Anh đi ăn cơm trước đi đã."

Thời Cẩn dựa vào tường, mặt mũi tươi tỉnh: "Anh chưa đói, còn muốn nhìn em thêm chút nữa."

Trong phòng riêng, mọi người ngồi xung quanh hai chiếc bàn, bác sĩ Lương của khoa Ngoại đã về chỗ ngồi.

Bác sĩ Lưu khoa Ngoại Gan phổi đang rót rượu, quay sang hỏi bác sĩ Lương: "Bác sĩ Thời đâu? Sao bây giờ vẫn còn chưa vào?"

"Anh ấy đang facetime với bạn gái."

"Lại facetime à." Bác sĩ Lưu có chút ngạc nhiên rồi nói đùa, "Sao cứ đến giờ dùng cơm bác sĩ Thời lại tìm bạn gái thế."

Bác sĩ Lương ở bên cạnh phòng bác sĩ Thời, biết được không ít chuyện, tiết lộ một chuyện mà anh ta cho rằng vô thưởng vô phạt: "Hình như bạn gái của anh ấy bị dạ dày, hôm qua còn hỏi chủ nhiệm Ngô của khoa Nội Tiêu hóa xem làm thế nào để chăm sóc dạ dày, hình như gọi facetime cũng là để dặn dò bạn gái dùng bữa."

Nam nữ trên bàn ăn đều trố mắt ngạc nhiên, thật sự không thể nhìn ra bác sĩ Thời – người luôn có dáng vẻ như một công tử cao quý lạnh lùng, khi rơi vào bể tình lại có thể làm rung động lòng người đến vậy.

Chủ nhiệm Ngô rót một ly rượu nhỏ, cảm thán: "Bác sĩ Thời là hình mẫu trong giới đàn ông đấy, học tập cậu ấy chút đi."

Bác sĩ trẻ Tiểu Trương bước tới chúc rượu: "Chủ nhiệm Ngô à, anh tưởng tôi thiếu hình mẫu sao?" Bác sĩ Tiểu Trương tỏ vẻ bất lực, "Cái tôi thiếu là một cô bạn gái cơ."

Chủ nhiệm Ngô cạn lời.

Người trẻ thời nay đều là nhân tài.

Vừa facetime với Thời Cẩn xong, điện thoại của Mạc Băng lại gọi tới. Khương Cửu Sênh vội vàng vứt đồ uống đi, nhận cuộc gọi.

Giọng nói của Mạc Băng rất vội vã, hỏi thẳng cô: "Sênh Sênh, tối qua cô có ở Thương Giang không?"

"Sao chị biết?" Khương Cửu Sênh vô cùng ngạc nhiên, cô không hề nói với bất cứ ai chuyện mình ra ngoài tối qua.

Mạc Băng sợ hãi: "Cô đã ở đó thật à?"

Hiếm khi Mạc Băng luống cuống hoang mang như vậy, Khương Cửu Sênh thầm đoán có việc chẳng lành, bèn hỏi cô ấy: "Sao thế ạ?"

Mạc Băng định thần, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tối qua xảy ra án mạng ở Thương Giang."

Trong vòng một tuần, đây đã là vụ án thứ ba rồi.

Thật không may, tất cả đều có liên quan đến cô. Khương Cửu Sênh suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Ở bến nào?"

"Ở Giang Đông."

Khương Cửu Sênh chau mày, bị ma ám hay sao thế, tại sao cô đi đến đâu, chỗ đó liền xảy ra án mạng vậy.

"Buổi sáng vừa vớt được một thi thể nữ, hơn nữa rất không may, lại là nữ nghệ sĩ của Tần Thị." Ngữ điệu của Mạc Băng nhỏ dần, "Cảnh sát phán đoán thời gian xảy ra vụ án vào khoảng chín giờ tối, đúng thời điểm đó, trùng hợp có người chụp được ảnh cô có mặt ở bến Giang Đông."

"Sau đó thì sao?"

"Trên weibo tràn ngập hình ảnh bị lộ của ba vụ án mạng, hiện trường án mạng đều có mặt cô, có người muốn mượn việc này làm om sòm lên, chĩa mũi dùi về phía cô. Rõ ràng có người đang giật dây phía sau, moi móc một số sự việc sau khi cô thành danh truyền ra ngoài, nói rằng vụ án giết người thần bí gì gì đó."

Khương Cửu Sênh lập nghiệp ba bốn năm nay, nhưng phàm những người muốn đối đầu với cô, kết cục đều rất thảm. Trong giới vẫn luôn có rất nhiều những tin đồ liên quan tới Khương Cửu Sênh và những lời nguyền rủa, tuy nhiên, tất cả đều không chỉ rõ ràng như lần này. Hơn nữa, ba vụ liên tiếp đều là án mạng, ngay cả người trước giờ không tin vào những điều mê tín dị đoan như Mạc Băng cũng cảm thấy quá kỳ ảo, huống hồ phần đông cộng đồng mạng rảnh rỗi thích hóng chuyện, thì sao có thể bỏ qua câu chuyện này được.

Thật đúng là họa từ trên trời rơi xuống, làm cho người ta không kịp phòng bị, cho dù là Mạc Băng, tạm thời cũng không nghĩ ra phương án xử lý truyền thông như thế nào.

Khương Cửu Sênh nghe xong, trầm ngâm một lúc lâu: "Mạc Băng, chị đi điều tra xem ai là người đang thao túng dư luận đi."

"Đã đang điều tra rồi." Nghệ sĩ nhà cô bình tĩnh đến không ngờ, Mạc Băng liền nói, "Có phải cô đã có manh mối gì không?"

Khương Cửu Sênh ừ một tiếng, chậm rãi nói: "Hai vụ án trước bị lộ hình ảnh là chuyện rất bình thường, bởi vì em là nhân chứng chứng kiến, nhưng tối qua thì không đúng." Cô ngừng lại một chút, "Nạn nhân bị hại lúc chín giờ, lúc đó em có ở bến, nhưng em không hề nhìn thấy có ai đang gây án."

"Bến Giang Đông không phải hiện trường gây án đầu tiên ư?"

"Hẳn là không phải."

Mạc Băng đã có chút hướng để suy luận.

Chứng tỏ lúc chín giờ có người giết người ở một địa điểm khác, sau đó mới mang thi thể đến bến Giang Đông, thậm chí còn chụp lại ảnh Khương Cửu Sênh tại bến Giang Đông, tạo chứng cứ giả là cô ấy có mặt tại hiện trường gây án. Nếu là như vậy, có người đã mượn tình tiết của hai vụ án trước, cố tình đẩy tất cả hiềm nghi về phía Khương Cửu Sênh.

Có một vấn đề mà Mạc Băng nghĩ mãi không thông: "Sao cô lại đến Thương Giang?" Hơn nữa đi bến nào không đi lại đi đúng bến Giang Đông.

Khương Cửu Sênh trả lời đơn giản: "Nói ra thì dài lắm."

Đã đến lúc nào rồi còn ung dung như vậy chứ, Mạc Băng hỏi dồn: "Thế thì nói ngắn gọn nội dung chính thôi."

Cô nghĩ một hồi, ngắn gọn nói: "Giúp người khác đưa tiền chuộc."

Tiền chuộc á?

Là ai bị bắt cóc sao?

Mạc Băng không còn thời gian hỏi rõ ngọn ngành, bèn đi thẳng vào trọng điểm: "Vậy thì không phải chỉ có mình cô ở hiện trường, đồng nghĩa với việc cô có bằng chứng không có mặt tại hiện trường?"

Khương Cửu Sênh im lặng hồi lâu: "Chị Mạc Băng à, có thể có chút rắc rối đấy."

Mạc Băng càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, không phải đưa tiền chuộc sao? Có bắt cóc có con tin, rõ ràng là có nhân chứng mà, làm sao lại rắc rối, Mạc Băng vội vã hỏi: "Cô nói vậy là sao?"

Không đợi Khương Cửu Sênh trả lời, chuông cửa đã vang lên.

Cô nói với Mạc Băng đợi chút, không cúp điện thoại, bước ra ngoài cửa ra vào. Nhìn vào màn hình theo dõi ngoài cửa, cô nhìn thấy có bốn người đàn ông tới nhà. Khương Cửu Sênh nhận ra một người trong đó, chính là vị cảnh sát hôm trước đã lấy lời khai của cô ở Sở Cảnh sát.

Cô mở cửa.

Dẫn đầu là người đàn ông hơn bốn mươi, dáng rất cao, thân hình cường tráng: "Cô Khương Cửu Sênh đúng không nhỉ?"

"Là tôi."

Người đàn ông lấy thẻ ngành từ trong túi áo, đưa cho Khương Cửu Sênh: "Tôi là Hoàng Hải Thanh đội trưởng cảnh sát hình sự Giang Bắc số hai. Hiện tại chúng tôi đang nghi ngờ cô có liên quan tới một vụ án mạng, mời cô cùng chúng tôi về Sở Cảnh sát hỗ trợ điều tra."

Mạc Băng ở đầu dây bên kia vô cùng lo lắng.

Vụ việc càng ngày càng lớn, hoàn toàn trở tay không kịp.

Đồn công an thành phố Giang Bắc.

Bởi vì Thương Giang nằm trong phạm vi đội hình sự số hai quản lý, nên vụ án này mới giao trực tiếp cho Hoàng Hải Thanh điều tra. Từ lúc nạn nhân bị sát hạt tới bây giờ chưa tới 24 giờ, nhưng đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ dư luận. Sở cảnh sát luôn trong tư thế sẵn sàng, dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng không dám lơ là, kể cả khâu thẩm vấn đều do Hoàng Hải Thanh lo liệu.

Đặc biệt, kẻ tình nghi gây án còn là người của công chúng.

Hoàng Hải Thanh rất kiên nhẫn và khách sáo: "Đồng nghiệp của chúng tôi đã thực hiện điều tra những bức ảnh trên mạng, không phải ảnh ghép. Hơn nữa camera ở gần Thương Giang cũng có thể nhìn thấy được, lúc chín giờ tối, cô Khương đích thực đã có mặt tại bến phà."

Khương Cửu Sênh gật đầu.

Hoàng Hải Thanh tiếp tục hỏi: "Cô ở bến phà làm gì?"

Cô im lặng.

Đã hỏi đến bốn lần nhưng chẳng hỏi ra được bất cứ điều gì.

Hoàng Hải Thanh cảm giác mình sắp phát điên rồi: "Hiện giờ tất cả bằng chứng đều chỉ về phía cô, nếu cô cứ tiếp tục giữ im lặng, tình hình sẽ rất bất lợi đối với cô." Vốn dĩ cô là kẻ bị tình nghi nhiều nhất, hơn nữa lại không tìm được bằng chứng chứng minh cô không có mặt tại hiện trường.

Vậy mà từ đầu đến cuối, kẻ hiềm nghi Khương Cửu Sênh kia lại chỉ hờ hững thản nhiên không có chút hoảng hốt nào.

Đại đội trưởng Hoàng thật sự cũng hết cách.

Đúng lúc này, cảnh sát Điền đẩy cửa phòng thẩm vấn, nhìn Khương Cửu Sênh rồi nói: "Đội trưởng Hoàng, luật sư Tống của phòng luật sư Đỉnh Thác đến rồi."

Hoàng Hải Thanh lập tức cảnh giác: "Anh ta đến làm gì?"

Không thể trách Hoàng đội trưởng đề phòng vị luật sư ấy như phòng trộm vậy, chủ yếu là vì vị luật sư Tống này là nhân vật đáng sợ nhất đối với Sở Cảnh sát. Anh ta chỉ biết đến tiền không biết đến lý, vụ kiện cáo nào cũng nhận, cố ý biến luật pháp thành như một vụ lừa lọc trắng trợn, dưới ba tấc lưỡi của anh ta, không ít tội phạm đều phán trắng án thả ra rồi.

Cảnh sát Điền lại nhìn về phía Khương Cửu Sênh: "Anh ta nói anh ta là luật sư riêng của cô Khương Cửu Sênh."

Luật sư riêng ư?

Khương Cửu Sênh nhìn về phía người đàn ông trung niên ở cửa ra vào, cô chắc chắn rằng cô không hề quen biết vị luật sư Tống này, càng chưa từng ủy thác anh ta là luật sư riêng của cô.

Theo chân luật sư Tống bước vào, còn có thêm một người nữa.

Khương Cửu Sênh ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

Mái tóc ngắn đôi mắt phượng, khi cô cười đuôi mắt như vểnh lên, chính là Tô Khuynh chứ không ai khác. Cô ấy ngang nhiên bước vào phòng thẩm vấn ngồi xuống nói: "Tôi đến để làm chứng cho cô đó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện