Translator: Nguyetmai
"Cởi quần áo ra đi."
Người đàn ông ngồi trên ghế đứng lên. Gã rất cao lớn, đeo cặp kính không gọng, áo sơ mi quần tây, giày da bóng lộn.
Anh nhìn người đàn ông kia chằm chằm.
Gã cởi cúc cổ tay rồi sắn tay áo lên, trên cánh tay gã có gân xanh nổi lên rất rõ: "Dạy dỗ mày như thế rồi mà vẫn chưa biết cách ngoan à." Gã tháo cặp kính rồi nói với người đứng phía sau, "Giữ lấy nó."
Hai tên xông tới đạp anh một cái thật mạnh, rồi ấn anh xuống đất.
Anh nhận ra hai tên này, một tên là phụ bếp, tên còn lại là thầy giáo trong cô nhi viện, mà cái gã đang cởi thắt lưng kia chính là vị viện trưởng vị tha và nhân từ trong mắt bao người.
Gã đàn ông rút thắt lưng của mình ra rồi kéo quần xuống: "Tao không quan tâm trước kia mày quý báu đến cỡ nào, nhưng đã ở đây tao bảo mày nằm sấp thì mày phải nằm."
Anh cắn răng, ra sức giãy giụa, có điều hai cánh tay bị giẫm lên nên không động đậy được.
Gã đàn ông vung thắt lưng, quất mạnh lên người anh: "Một thằng câm điếc như mày, cũng chỉ có ông mày muốn chơi thôi."
Anh không cử động được, đành cắn răng, không rên tiếng nào.
Gã đàn ông xé rách toàn bộ quần áo trên người anh, quất hết nhát này đến nhát khác lên lưng anh. Anh nằm đó, trần như nhộng, thần trí dần dần tan rã, bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng chửi rủa của gã đàn ông.
"Kêu đi, kêu thành tiếng đi!"
"Không kêu ông chơi chết mày!"
"Thứ đê tiện đĩ thõa, da mịn thịt mềm cũng là để cho ông đây làm thôi."
"…"
Người thiếu niên nằm trên mặt đất, trên người đầy máu, trong căn phòng chỉ có năm mét vuông kia tràn ngập những gương mặt xấu xí đang đắc ý cười ầm lên.
Lâm An Chi mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy.
Mạc Băng nằm bên cạnh cũng bị đánh thức, cô bật đèn ngủ, hỏi anh: "Anh sao thế?"
Anh như bị giật mình, hai tay nắm chặt lại, mồ hôi đầm đìa trên trán, lăn thành từng giọt.
Mạc Băng gọi anh hai lần nhưng đều không được đáp lại, cô dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên mặt anh: "Sao anh ra nhiều mồ hôi vậy."
Ra nhiều mồ hôi thế này mà người lại lạnh buốt.
Lâm An Chi như chợt bừng tỉnh, anh nắm lấy tay cô, đáy mắt anh trống rỗng không có tiêu cự. Đột nhiên anh ôm chặt lấy cô nói: "Mạc Băng, em đừng bỏ mặc anh, anh không phải đứa câm điếc, anh không phải."
Mạc Băng sửng sốt, cô ngẩng đầu, nhìn thấy mắt anh ngấn lệ, ánh mắt vô hồn, như một cái giếng sâu thẳm âm u, chết chóc, không có chút sự sống nào.
Rất giống anh của mười bốn năm về trước.
Khi đó, anh mới từ cô nhi viện đến nhà cô, cũng là như thế này, anh hoàn toàn không có cảm giác an toàn, không nói một lời nào, khi ăn cơm chỉ ăn đúng một món ở trước mặt mình. Khi cô gắp thức ăn cho anh, anh sẽ hơi nhấc khóe miệng, mỉm cười với cô.
Anh không khóc cũng không làm ầm ĩ, chỉ khi tối đến nằm mơ, anh sẽ kéo tay cô, cầu xin cô đừng đi, rồi anh khe khẽ thổn thức làm ướt cả gối đầu.
Mạc Băng vỗ lưng của anh: "Có phải anh lại nằm mơ không?"
"Ừm." Anh gọi cô, "Mạc Băng."
"Em đây."
Lâm An Chi dựa đầu vào vai cô, nỉ non: "Em đừng đi."
Anh nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống cổ của cô, nóng hổi.
Mạc Băng không nói gì, chỉ ôm anh thật chặt.
Lần đầu tiên gặp được Mạc Băng là khi anh mười bốn tuổi, đã ở cô nhi viện được nửa năm. Khi ấy, anh còn không cao bằng cô.
Cái tuổi đó vốn đã qua thời điểm thay răng từ lâu, nhưng Mạc Băng mười bốn tuổi lại thiếu mất một cái răng cửa, khi nói chuyện có cả tiếng khí thoát ra, tóc cô cắt rất ngắn, da hơi ngăm đen.
Anh còn nhớ rõ, hôm đó cô mặc chiếc áo thun màu đen, quần thể thao màu lam, ngồi trên một cái cây cao bằng hai người, vẫy tay với anh.
"Xin chào."
Cô cười làm hở chiếc răng cửa đã mất, phát âm cũng không được rõ ràng.
Anh không để ý tới cô mà ngồi một mình ở dưới tàng cây.
Cô nhảy từ trên cây xuống nhưng bị ngã, ngã ngay trước mặt anh. Cô xoa xoa sau lưng, rồi toét miệng cười: "Cậu tên là gì?"
Anh vẫn không nói tiếng nào, cúi đầu, giấu chiếc giày rách của mình ra đằng sau.
Cô thiếu nữ mười mấy tuổi có vẻ rất bướng bỉnh, vẫn cố hỏi: "Cậu không biết nói chuyện à? Vậy cậu có biết chữ không?"
Anh vẫn không nói gì.
Cô bèn bẻ một cành cây, sau đó viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lên mặt đất, rồi cô ném cành cây đi, phủi sạch bụi đất trên tay, nói: "Đây là tên của mình."
Mạc Băng.
Chữ xấu thật.
Ngày hôm ấy anh không nói với cô một câu nào, nhưng cô cứ kiên quyết quấn lấy anh, bắt anh canh cho cô đi móc một tổ trứng chim. Cuối cùng cô ngã từ trên cây xuống, anh đỡ cô khiến lưng bị đập xuống đất chảy cả máu.
Về sau anh mới biết cô là con gái của một tình nguyện viên trong cô nhi viện, chiếc răng cửa của cô bị rụng do đánh nhau.
Cứ cuối tuần là cô lại đến đây, cô không chơi cũng không nói chuyện với những đứa trẻ khác, mà chỉ chơi với anh. Mặc dù anh không bao giờ nói chuyện, cũng không cố gắng lấy lòng cô giống những đứa trẻ khác, nhưng cô không để ý, còn chia đồ ăn vặt cho anh.
Một ngày của hai tháng sau, cô đến tìm anh chơi giống như mọi lần, kéo anh ngồi dưới tàng cây, trong miệng ngậm một nhánh cỏ, cô nói: "Mình phải chuyển nhà rồi, sau này không thể tới đây được nữa."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô thiếu nữ đang mỉm cười hỏi anh: "Cậu có muốn về nhà mình không?"
Mùa hè năm đó của anh, là tiếng ve kêu rả rích trên cây, là ánh mặt trời như thiêu như đốt, và là dáng hình xinh đẹp của cô thiếu nữ ấy.
***
Truyền hình Hoa Nạp.
Thư ký đẩy cửa bước vào phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất, gọi: "Thưa tổng giám đốc Ôn."
Ôn Thư Ninh khép tập tài liệu lại, ngẩng đầu. Cô ta mặc một bộ đồ công sở vừa người, đôi mắt gợi cảm đầy quyến rũ, nhưng không hề làm giảm sự mạnh mẽ của cô ta: "Anh ấy đi đâu rồi?"
"Salton ạ."
Ôn Thư Ninh trầm ngâm một lát, sau đó cô ta ngửa ra đằng sau, ánh mắt hơi nheo lại, nơi khóe mắt lờ mờ có nếp nhăn. "Con bé kia là ai?"
Thư ký trả lời: "Là Mạc Băng của Truyền thông Thiên Vũ ạ."
Ánh mắt Ôn Thư Ninh lạnh như băng, "Thì ra là cô ta." Cô ta im lặng một lát rồi giao việc cho thư ký, "Báo bên công ty truyền thông đè vụ bê bối này xuống đi."
Thư ký đáp lời rồi lui ra.
Người bị chụp ảnh với Lâm An Chi lần này chính là Ôn Thư Ninh - bà chủ của Hoa Nạp.
Nếu không có sự đồng ý của cô ta thì những hình ảnh kia làm sao bị tuồn ra ngoài được. Chẳng qua, cô ta muốn thổi chút gió để xem cái con bé khiến Lâm An Chi giữ mình như thế rốt cuộc là ai thôi.
Chuyện cô ta và Lâm An Chi đang qua lại là do cô ta khởi xướng, Lâm An Chi cũng không từ chối. Nhưng anh chưa bao giờ chủ động tìm cô ta, cũng không hề có hành động thân mật nào như giữa những người yêu nhau, anh sẽ không hôn cô ta, cũng không làm tình với cô ta.
Cô ta đã từng hỏi Lâm An Chi có yêu mình hay không.
Lâm An Chi thẳng thắn nói rằng anh không yêu, mà chỉ ham vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn.
Ngay từ đầu cô ta còn tự phụ cho rằng chờ một thời gian thôi là có thể khiến anh động lòng, hoặc không thì cả hai cứ ỡm ờ như thế cả đời cũng được, chỉ cần anh vẫn bằng lòng ở bên cô ta là được rồi. Cho dù chỉ là lừa dối, cô ta cũng đồng ý.
Mãi cho đến ngày ấy, cô ta nghe thấy Lâm An Chi gọi điện thoại. Anh không trầm lặng ít nói như lúc bình thường, mà nói liên miên, cằn nhằn rất nhiều việc vụn vặt. Anh còn cười và chúc ngủ ngon, anh cầm điện thoại di động rất lâu mà không cúp máy được.
Cô ta không biết người ở đầu bên kia là ai, nhưng cô ta có thể xác định được rằng, người đàn ông này chưa từng thuộc về cô ta.
Đến cuối cùng, cô ta vẫn không cam tâm, vẫn tham lam. Cô ta có thể cho anh vinh hoa, nhưng người, cô ta cũng muốn, cho dù là không có được trái tim.
Trong một ngày, người quản lý của Lâm An Chi nhận được vô số cuộc gọi tới thúc giục, chỉ còn thiếu nước lao thẳng tới Salton để bắt người thôi. Không còn cách nào khác, đến ngày thứ ba Lâm An Chi phải lên đường về nước.
Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn ở lại Salton năm ngày, Mạc Băng không về trước với Lâm An Chi mà ở lại thêm mấy ngày nữa rồi cùng về với đôi vợ chồng son kia.
Vừa xuống máy bay, Mạc Băng lập tức phát hiện có chuyện không bình thường.
"Chuyện gì thế này? Sao lại có nhiều người ra đón cô như vậy?" Cô ấy rất nghi hoặc, "Chị có tiết lộ lịch trình của cô cho ai đâu."
Mạc Băng thò đầu nhìn ra ngoài, không ngờ còn có cả phóng viên. Thế này rõ ràng là có người đã tiết lộ tin tức về chuyến bay của họ ra bên ngoài. Nếu chỉ có fan hâm mộ thì chẳng có gì là lạ, nhưng có nhiều truyền thông nghe tin mà đến thế này thì không bình thường chút nào.
Khương Cửu Sênh đứng ở bên cạnh cửa ra, cô dựa vào tường, đeo khẩu trang lên. "Em tiết lộ đấy."
"Cho ai?"
Khương Cửu Sênh thản nhiên nói ra một cái tên: "Tiểu Kiều."
Mạc Băng kinh ngạc: "Chỉ nói với một mình cô ta?" Chẳng lẽ lại là do cô ta tiết lộ?
"Ừm, chỉ một mình cô ta." Khương Cửu Sênh quay đầu, nhìn lướt qua cabin phía bên kia, nhưng không thấy Thời Cẩn đâu, cô mới dựa lại vào tường, nói tiếp: "Có điều, em chỉ bắn đạn mù thôi, cô ta lại tưởng có rất nhiều người biết."
Nghĩ mình có yểm trợ nên đuôi cáo lộ ra ngay.
Mạc Băng cũng có thể đoán được một chút: "Xem ra sau này phải cẩn thận hơn mới được."
Cô và Khương Cửu Sênh đều cùng chung suy nghĩ, tám chín phần là có nội gián. Ly rượu vang đỏ có chất gây ảo giác ở tiệc ăn mừng lần trước rất có thể là do người bên cạnh cô gây nên. Cô vốn đang không xác định được là ai, nhưng như thế này lại càng rõ ràng hơn.
Cô cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tên khốn đó có mục đích gì.
Chờ thêm một lát nữa, Thời Cẩn vẫn chưa đi ra.
Mạc Băng hỏi Khương Cửu Sênh: "Bác sĩ Thời đâu rồi?"
Ánh mắt Khương Cửu Sênh vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa cabin: "Vừa rồi trên máy bay có một hành khách đột ngột lên cơn suyễn, anh ấy đi cấp cứu rồi."
Mạc Băng nói đùa: "Đúng là Hoa Đà tái thế, cứu khổ cứu nạn mà."
"Đương nhiên rồi." Trong giọng nói của Khương Cửu Sênh không giấu được sự kiêu ngạo, "Thời Cẩn cực kì tài giỏi."
Mạc Băng cạn lời.
Một vừa hai phải thôi, khoe chồng và khoe của là hai việc vô sỉ nhất đấy.
Mạc Băng liếc mắt nhìn kẻ nào đó đang mờ mắt vì trai kia, rồi đề nghị: "Chúng ta ra bên ngoài trước đi, Thời Cẩn đi ra sau sẽ không làm cho người khác chú ý."
Khương Cửu Sênh đáp không nghĩ ngợi: "Chờ anh ấy ra cùng luôn đi."
"Không sợ bị chụp hình à?" Trước kia nghệ sĩ nhà cô ghét nhất đám paparazzi ngồi chầu chực, nếu có thể tránh được thì bao giờ cũng tránh ngay.
Thế mà lần này lại khác hẳn, Khương Cửu Sênh thản nhiên cười trừ: "Thời Cẩn nói là, nếu chúng em không ở cùng một khung hình, thì dân mạng sẽ nói là chúng em đang cãi nhau."
Mạc Băng không còn từ nào đáp lại.
Khương Cửu Sênh vốn rất thông minh, nhưng chẳng hiểu sao mà mỗi lúc ở trước mặt bác sĩ Thời, trí thông minh của cô ấy lại không online. Rõ ràng là bác sĩ Thời muốn tuyên bố chủ quyền, lại còn dùng lý do đường hoàng như thế, đúng là chỉ có Khương Cửu Sênh mới tin được.
Mười phút sau, Thời Cẩn ôm Khương Cửu Sênh xuất hiện ở sảnh sân bay, không ai đeo khẩu trang, ngang nhiên rải đường từ trong ra ngoài.
Hai người mặc cùng một kiểu áo lông, Thời Cẩn đi phía trước, một tay đẩy vali hành lý, một tay khoác lên vai Khương Cửu Sênh, cẩn thận bảo vệ cô ở trong ngực mình.
Đẹp đôi quá đi mất!
Đám fan hâm mộ đến sân bay đón thần tượng đều lao tới hét lên đầy phấn khích.
Khương Cửu Sênh đưa một ngón tay lên môi, suỵt một tiếng.
Đám fan hâm mộ lập tức che miệng mình, giữ yên lặng, cố gắng hết sức để không làm nhiễu loạn trật tự của sân bay, cũng không ai tiến lên xin ký tên, mà chỉ yên lặng đi theo họ.
Lúc này, không biết có cô gái nào đó hét to: "Anh dâu!"
Khương Cửu Sênh vô thức ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn. Anh mỉm cười, khẽ gật đầu với cô bé fan kia, coi như đáp lại.
Nụ cười này làm mù mắt đám fan của Khương Cửu Sênh.
Sênh Gia đúng là Sênh Gia, dù có lục tung cái ngành giải trí này lên cũng không tìm ra được người nào nghiêng nước nghiêng thành như anh. Nếu đặt ở thời cổ đại, thì sắc đẹp của anh dâu chắc chắn sẽ ở tầm cỡ hại nước hại dân.
Không đến nửa giờ sau, những bức ảnh chụp Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn ở sân bay đã bị tung ra ngoài. Còn có các bạn paparazzi ra sức phóng đại lên, viết đủ các kiểu chua ngoa, cái gì mà hai người tình tình tứ tứ phô bày tình cảm này nọ.
Sau khi nhìn thấy ảnh, rất nhiều fan hâm mộ của cô đều chạy đến dưới Weibo của cô, thi nhau bình luận cầu phúc lợi, cầu hình HD, cầu ảnh nude, cầu kích thước ba vòng…
Hơn nữa, đám dân mạng rất lợi hại, họ moi ra được rất nhiều tin tức của Thời Cẩn, rồi cả đám tuyên bố muốn chọc tim mình ra để còn chạy đến khoa Tim mạch của bệnh viện Thiên Bắc, đòi anh dâu chăm sóc.
Khương Cửu Sênh chỉ đáp lại một câu.
Khương Cửu Sênh V: "Các tình yêu ngoan nào, đừng đến bệnh viện phá nhé."
Tất cả fan hâm mộ của Sênh Sênh đều cảm thấy tim mình mềm nhũn cả ra mất rồi. Bọn em sẽ rất ngoan mà!
Tám giờ tối.
Thời Cẩn đứng ở ban công, cúi đầu nghe điện thoại.
"Cậu Sáu."
Là Tần Trung, con trai độc nhất của quản gia Tần, người phụ trách toàn bộ mạng lưới tin tức của nhà họ Tần. Thế nhưng ít ai biết được rằng, người Tần Trung nghe lệnh không phải là Tần Hành, mà là cậu Sáu Thời Cẩn.
"Chuyện của ngài và cô Khương đã bị nhà họ Tần biết rồi ạ."
Thời Cẩn không chút hoảng hốt, anh ép giọng mình xuống mức thấp nhất, hờ hững nói ra hai chữ: "Rồi sao."
Tần Trung đáp: "Bên nhà họ Tần phái bố tôi đích thân đi điều tra thân thế của cô Khương." Hắn tỏ ra hơi lo ngại, suy nghĩ một lúc mới nói tiếp. "Nhỡ đâu lại moi ra được chuyện tám năm trước."
Cậu Sáu che giấu Khương Cửu Sênh tám năm, chưa người nào ở nhà họ Tần được gặp cô. Nếu như họ lần theo dấu vết, điều tra ra cô thì chỉ sợ nhà họ Tần sẽ lật trời mất.
Thời Cẩn không hề sợ hãi, anh lãnh đạm ném ra một câu: "Vậy tính sổ luôn đi."
Thù mới hận cũ, sớm muộn gì cũng phải tính, nhưng Tần Trung lại cảm thấy không cần thô bạo như vậy, vẫn có thể tính toán lâu dài: "Hiện tại còn chưa phải lúc…"
Bên kia truyền đến giọng của phụ nữ, sau đó điện thoại bị dập máy, hắn còn chưa nói xong.
Tần Trung không còn gì để nói.
Nghe Khương Cửu Sênh ở trong phòng khách gọi anh, Thời Cẩn vội ngắt máy đi từ ban công vào: "Sao thế em?"
Cô đứng ở trước cửa ra vào, quay đầu nói với anh: "Bác sĩ Từ đến."
Từ Thanh Bách đi vào nhà, trong tay anh ta ôm Khương Bác Mỹ, liếc Thời Cẩn nói: "Tôi đến trả chó."
Khương Bác Mỹ đeo vòng Elizabeth vui vẻ kêu: "Oẳng!"
"Cảm ơn." Thời Cẩn đi tới, nhấc Khương Bác Mỹ lên rồi đặt nó xuống đất, anh ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Bách, "Không tiễn, đi đường cẩn thận."
Từ Thanh Bách tức nghẹn họng.
Thật sự chưa từng thấy ai ăn cháo đá bát như thế này, cũng chưa từng thấy ai mở miệng đuổi người mà còn phong độ nhẹ nhàng như quý ông như thế.
Từ Thanh Bách lựa chọn phớt lờ Thời Cẩn, quay sang giao lưu với bà chủ nhà: "Sênh Sênh, có thời gian không? Tôi có chút việc muốn hỏi cô."
Thời Cẩn nghe vậy, lập tức cảnh giác nhìn về phía Từ Thanh Bách.
Anh ta quay phắt đầu đi, chĩa gáy về phía Thời Cẩn: "Tôi không quen cậu." Rồi Từ Thanh Bách nhìn sang Khương Cửu Sênh, cố tình ra vẻ thần bí, nói: "Sênh sênh, nói chuyện riêng được không?"
Khương Cửu Sênh gật đầu, cô nói với Thời Cẩn: "Em đi sang căn hộ của em chút nhé."
Sau đó cô và Từ Thanh Bách cùng rời khỏi căn hộ của Thời Cẩn.
Thời Cẩn lạnh mặt đứng ở cửa ra vào một lúc lâu, anh cúi đầu cau mày: "Mày đi theo đi."
Khương Bác Mỹ khập khiễng đi cào cửa nhà đối diện.
Hơn mười phút sau Khương Cửu Sênh mới trở về, Thời Cẩn đã chờ sẵn ở cửa: "Bác sĩ Từ nói gì với em?"
Khương Cửu Sênh đặt Khương Bác Mỹ xuống đất: "Bác sĩ Từ tưởng em trai anh ấy thích em."
Lông mày Thời Cẩn thoáng buông lỏng ra: "Từ Thanh Cửu á?"
"Vâng." Cô đi vòng qua anh để vào trong, nói tiếp, "Bác sĩ Từ nói, hình như em trai của anh ấy bị mắc bệnh tương tư, không ăn uống gì."
Từ Thanh Cửu không có nhiều bạn bè trong giới, bạn nữ càng ít. Khoảng thời gian Từ Thanh Cửu bị bệnh đúng vào lúc cô và Thời Cẩn công khai quan hệ, vì thế mà bác sĩ Từ Thanh Bách mới liên tưởng và suy đoán rằng Từ Thanh Cửu có ý với cô.
Trên thực tế, gần đây Tô Khuynh đang tham gia một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu cùng với Minh Dao, cũng khá nổi tiếng.
Thời Cẩn không hứng thú lắm: "Việc không liên quan đến chúng ta." Thời Cẩn không thích Sênh Sênh nhà anh dính líu quá nhiều đến người anh em thiếu IQ kia của mình. Anh dắt cô đến ghế sofa ngồi, còn chèn thêm hai cái gối ra sau lưng cô. "Sênh Sênh, tối nay em muốn ăn gì?
Khương Cửu Sênh nghĩ một lúc rồi nói: "Cháo hải sản."
"Vết thương sau lưng em còn chưa khỏi hẳn, không thể ăn hải sản."
Khương Cửu Sênh chán nản.
Cô có thể không nghe lời dặn dò của bác sĩ, nhưng bạn trai thì phải nghe thôi.
Nhà họ Từ.
Từ Thanh Bách đá tung cửa, anh ta khoanh tay dựa vào cửa, rồi quát người trong phòng: "Đi ra ngoài."
Từ Thanh Cửu đang nằm lì trên giường, ụp gối che đầu không thèm đếm xỉa gì tới Từ Thanh Bách. Cậu ta quyết nằm ngay đơ đến cùng.
Cái thằng này, nằm lì ra đó được hai ngày rồi.
Từ Thanh Bách không nhìn nổi nữa, bèn đi qua đạp một cái: "Anh Cả như cha, đến cả lời của ba mà mày cũng không nghe hả?"
Từ Thanh Cửu ném chiếc gối về phía anh ta, tiện thể còn lườm cho anh ta một cái.
Cái kiểu không ăn không uống, không nói lời nào, còn không để ý đến người khác như thế này, nếu ở thời cổ đại thì gọi là tương tư, ở thời hiện đại thì nó gọi là trầm cảm. Còn theo cách nói của ông anh Từ Thanh Bách này, thì nó được gọi là giở trò làm mình làm mẩy.
Từ Thanh Bách đã từng học tâm lý học, anh ta cảm thấy mình cần phải giúp cậu em đả thông tư tưởng một chút: "Thích thì đi theo đuổi đi, dùng hết khí thế của người nhà họ Từ đi nào. Sợ hãi rụt rè thế này mà không thấy uất ức à!" Anh chỉ muốn bổ đầu cậu ta ra mà sắp xếp lại! Theo lời Khương Cửu Sênh thì em trai của anh ta đang yêu đơn phương một người khác, người đó họ Tô, không biết là con gái nhà ai.
Cuối cùng Từ Thanh Cửu cũng có phản ứng, cậu ta ngồi dậy, nói: "Cậu ấy và em không thích hợp."
Là anh trai, tất nhiên là phải cổ vũ em trai mình, Từ Thanh Bách nói với vẻ nghiễm nhiên: "Không thích hợp thì làm cho thích hợp."
Mặt Từ Thanh Cửu vẫn đầy vẻ hụt hẫng, cậu ta vò đầu bứt tai: "Ba và ông nội sẽ không đồng ý đâu."
Từ Thanh Bách không đồng ý với lời này: "Giờ là thời nào rồi, nhà họ Từ chúng ta không có định kiến về dòng dõi đâu."
Nhà họ Từ đã từng có vết xe đổ về chuyện này, khi còn sống bà cụ Từ đã từng chia rẽ uyên ương, khiến cho Từ Bình Chinh cả đời không lập gia đình. Sau chuyện này, ông cụ Từ không bao giờ nhìn vào hoàn cảnh gia đình nữa, ông cụ đặc biệt khoan dung với hai đứa cháu của mình, ông cụ chỉ cần cháu dâu tương lai có tuổi tác phù hợp, là nữ, phẩm chất và đạo đức tốt là được, không so đo tính toán quá nhiều.
Từ Thanh Cửu cúi đầu, suy nghĩ rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu gọi: "Anh ơi."
Làm cái quái gì mà tự dưng nghiêm túc thế?
Từ Thanh Bách cảnh giác nhìn em trai, đột nhiên nó nghiêm trang thế này, giọng điệu giống như đang gửi gắm: "Sau này anh cưới chị dâu nhớ sinh hai đứa con trai nhé."
"What?!" Từ Thanh Bách đần mặt ra, sao chủ đề lại nhảy đến chuyện nối dõi tông đường rồi.
Từ Thanh Cửu vẫn rất nghiêm túc, vẻ mặt đã có phần trở nên trang nghiêm: "Sau này em sẽ không có con trai đâu, nên anh sinh luôn cả phần của em đi, hương hỏa của nhà họ Từ chúng ta trông chờ hết vào một mình anh đấy."
Từ Thanh Bách cứng họng.
Anh ta cảm thấy có khả năng em trai mình đang ngớ ngẩn luôn rồi. Anh ta định nói gì đó thì Từ Thanh Cửu đã bò dậy, cầm chiếc điện thoại ở tủ đầu giường, vừa đi ra ngoài vừa bấm một số điện thoại.
Điện thoại kết nối, Từ Thanh Cửu đã nói trước: "Tô Khuynh, tôi chờ cậu ở quảng trường Tú Cẩm."
Nói xong, không đợi bên kia đáp lời, cậu ta cúp máy luôn.
Tô Khuynh ở đầu bên kia ngẩn ra. Tên này lại bị thần kinh à?
Cô bực bội vò tóc bứt tai, vùng ra khỏi chăn, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tô Khuynh sống ở một khu chung cư nằm xa trung tâm, lái xe đến quảng trường Tú Cẩm cũng phải mất khoảng bốn mươi phút. Từ xa cô đã nhìn thấy Từ Thanh Cửu đứng cạnh đài phun nước, đội mũ đeo khẩu trang, nhìn Đông nhìn Tây như kẻ trộm đang chuẩn bị gây án. Ai đi qua cậu ta cũng phải liếc nhìn cậu ta mấy lần, sau đó cảnh giác ôm chặt đồ đạc quý giá rồi chạy mất.
Tên này bị dở hơi à?
Tô Khuynh kéo vành mũi lưỡi trai xuống thấp, rồi đi tới: "Đêm hôm khuya khoắt gọi tôi ra đây làm gì?"
Từ Thanh Cửu quay lại. Vừa nhìn thấy Tô Khuynh, cậu ta như rất vui mừng, ánh mắt cũng sáng lên: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Nửa đêm bị quấy rầy giấc ngủ khiến tính tình Tô Khuynh không được tốt lắm, chửi ầm dưới lớp khẩu trang: "Có cái cứt gì thì nói đi."
Từ Thanh Cửu á khẩu.
Làm sao cậu ta lại thích loại người này cơ chứ?
Thấy đối phương mãi không lên tiếng, hơn nữa ánh mắt còn né tránh, nhăn nhăn nhó nhó không nói ra được, Tô Khuynh mất hết kiên nhẫn: "Mau nói đi, không nói tôi đi về đấy."
Nói rồi cô giả vờ như muốn quay đầu bỏ đi.
Từ Thanh Cửu quýnh lên, buột miệng: "Tôi... tôi..." cậu ta thốt ra từ 'tôi' một lúc lâu mới lầu bầu một câu, "Tôi thích cậu."
Tô Khuynh nghi ngờ gió quá lớn, hoặc là mình bị sinh ra ảo giác, hoặc Từ Thanh Cửu vừa bị đau lưỡi. Cô sững người ngoáy tai hỏi lại: "Anh nói cái gì cơ?"
Từ Thanh Cửu khẽ cắn răng, rống lên một câu: "Ông đây thích cậu!"
Tô Khuynh hóa đá.
Cô đứng im trong gió, một lúc lâu sau mới bỏ mũ lưỡi trai xuống. Mái tóc ngắn bị mũ đè xuống giờ lại vểnh lên. Cô nhìn thẳng vào mắt Từ Thanh Cửu: "Đầu óc anh không bị làm sao đấy chứ?"
Từ Thanh Cửu cũng tháo mũ xuống, tháo cả khẩu trang. Ánh đèn đường bên cạnh đài phun nước hắt vào mặt cậu ta, mắt cậu sáng lấp lánh, vừa tập trung vừa nghiêm túc: "Tôi cũng cảm thấy đầu mình có vấn đề, nếu không thì tại sao tôi lại thích cậu chứ."
Tại sao lại thích một thằng đàn ông.
Trước khi gặp được Tô Khuynh, Từ Thanh Cửu chưa từng hoài nghi về khuynh hướng giới tính của mình. Kể cả hiện tại cậu ta cũng xác định cậu ta hoàn toàn không thích đàn ông, chỉ thích Tô Khuynh, mà Tô Khuynh lại vừa khéo là một thằng đàn ông thôi.
Tô Khuynh vẫn không thể tin nổi, ánh mắt mang theo sự hoài nghi cùng dò xét: "Anh đùa hay thật đấy?"
Ánh mắt Từ Thanh Cửu sáng rực, nhìn chằm chằm vào Tô Khuynh một lúc lâu mà vẫn không nói câu nào. Cậu ta ném chiếc mũ trong tay đi, tiến lên tháo khẩu trang của Tô Khuynh xuống, sau đó đưa tay giữ gáy Tô Khuynh kéo về phía mình. Từ Thanh Cửu cúi đầu, há miệng đập vào môi của Tô Khuynh. Cậu ta không rời đi ngay mà cứ giữ như thế trong chốc lát mới lùi lại, bước chân lảo đảo, cả khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống nhìn trời nhìn đất, ngó trái ngó phải, nhưng lại không nhìn Tô Khuynh.
Tô Khuynh hóa đá lần nữa.
Cô trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, sau đó từ từ đưa tay sờ lên môi mình.
Đ*ch, sờ thấy cả máu này.
"Cởi quần áo ra đi."
Người đàn ông ngồi trên ghế đứng lên. Gã rất cao lớn, đeo cặp kính không gọng, áo sơ mi quần tây, giày da bóng lộn.
Anh nhìn người đàn ông kia chằm chằm.
Gã cởi cúc cổ tay rồi sắn tay áo lên, trên cánh tay gã có gân xanh nổi lên rất rõ: "Dạy dỗ mày như thế rồi mà vẫn chưa biết cách ngoan à." Gã tháo cặp kính rồi nói với người đứng phía sau, "Giữ lấy nó."
Hai tên xông tới đạp anh một cái thật mạnh, rồi ấn anh xuống đất.
Anh nhận ra hai tên này, một tên là phụ bếp, tên còn lại là thầy giáo trong cô nhi viện, mà cái gã đang cởi thắt lưng kia chính là vị viện trưởng vị tha và nhân từ trong mắt bao người.
Gã đàn ông rút thắt lưng của mình ra rồi kéo quần xuống: "Tao không quan tâm trước kia mày quý báu đến cỡ nào, nhưng đã ở đây tao bảo mày nằm sấp thì mày phải nằm."
Anh cắn răng, ra sức giãy giụa, có điều hai cánh tay bị giẫm lên nên không động đậy được.
Gã đàn ông vung thắt lưng, quất mạnh lên người anh: "Một thằng câm điếc như mày, cũng chỉ có ông mày muốn chơi thôi."
Anh không cử động được, đành cắn răng, không rên tiếng nào.
Gã đàn ông xé rách toàn bộ quần áo trên người anh, quất hết nhát này đến nhát khác lên lưng anh. Anh nằm đó, trần như nhộng, thần trí dần dần tan rã, bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng chửi rủa của gã đàn ông.
"Kêu đi, kêu thành tiếng đi!"
"Không kêu ông chơi chết mày!"
"Thứ đê tiện đĩ thõa, da mịn thịt mềm cũng là để cho ông đây làm thôi."
"…"
Người thiếu niên nằm trên mặt đất, trên người đầy máu, trong căn phòng chỉ có năm mét vuông kia tràn ngập những gương mặt xấu xí đang đắc ý cười ầm lên.
Lâm An Chi mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy.
Mạc Băng nằm bên cạnh cũng bị đánh thức, cô bật đèn ngủ, hỏi anh: "Anh sao thế?"
Anh như bị giật mình, hai tay nắm chặt lại, mồ hôi đầm đìa trên trán, lăn thành từng giọt.
Mạc Băng gọi anh hai lần nhưng đều không được đáp lại, cô dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên mặt anh: "Sao anh ra nhiều mồ hôi vậy."
Ra nhiều mồ hôi thế này mà người lại lạnh buốt.
Lâm An Chi như chợt bừng tỉnh, anh nắm lấy tay cô, đáy mắt anh trống rỗng không có tiêu cự. Đột nhiên anh ôm chặt lấy cô nói: "Mạc Băng, em đừng bỏ mặc anh, anh không phải đứa câm điếc, anh không phải."
Mạc Băng sửng sốt, cô ngẩng đầu, nhìn thấy mắt anh ngấn lệ, ánh mắt vô hồn, như một cái giếng sâu thẳm âm u, chết chóc, không có chút sự sống nào.
Rất giống anh của mười bốn năm về trước.
Khi đó, anh mới từ cô nhi viện đến nhà cô, cũng là như thế này, anh hoàn toàn không có cảm giác an toàn, không nói một lời nào, khi ăn cơm chỉ ăn đúng một món ở trước mặt mình. Khi cô gắp thức ăn cho anh, anh sẽ hơi nhấc khóe miệng, mỉm cười với cô.
Anh không khóc cũng không làm ầm ĩ, chỉ khi tối đến nằm mơ, anh sẽ kéo tay cô, cầu xin cô đừng đi, rồi anh khe khẽ thổn thức làm ướt cả gối đầu.
Mạc Băng vỗ lưng của anh: "Có phải anh lại nằm mơ không?"
"Ừm." Anh gọi cô, "Mạc Băng."
"Em đây."
Lâm An Chi dựa đầu vào vai cô, nỉ non: "Em đừng đi."
Anh nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống cổ của cô, nóng hổi.
Mạc Băng không nói gì, chỉ ôm anh thật chặt.
Lần đầu tiên gặp được Mạc Băng là khi anh mười bốn tuổi, đã ở cô nhi viện được nửa năm. Khi ấy, anh còn không cao bằng cô.
Cái tuổi đó vốn đã qua thời điểm thay răng từ lâu, nhưng Mạc Băng mười bốn tuổi lại thiếu mất một cái răng cửa, khi nói chuyện có cả tiếng khí thoát ra, tóc cô cắt rất ngắn, da hơi ngăm đen.
Anh còn nhớ rõ, hôm đó cô mặc chiếc áo thun màu đen, quần thể thao màu lam, ngồi trên một cái cây cao bằng hai người, vẫy tay với anh.
"Xin chào."
Cô cười làm hở chiếc răng cửa đã mất, phát âm cũng không được rõ ràng.
Anh không để ý tới cô mà ngồi một mình ở dưới tàng cây.
Cô nhảy từ trên cây xuống nhưng bị ngã, ngã ngay trước mặt anh. Cô xoa xoa sau lưng, rồi toét miệng cười: "Cậu tên là gì?"
Anh vẫn không nói tiếng nào, cúi đầu, giấu chiếc giày rách của mình ra đằng sau.
Cô thiếu nữ mười mấy tuổi có vẻ rất bướng bỉnh, vẫn cố hỏi: "Cậu không biết nói chuyện à? Vậy cậu có biết chữ không?"
Anh vẫn không nói gì.
Cô bèn bẻ một cành cây, sau đó viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lên mặt đất, rồi cô ném cành cây đi, phủi sạch bụi đất trên tay, nói: "Đây là tên của mình."
Mạc Băng.
Chữ xấu thật.
Ngày hôm ấy anh không nói với cô một câu nào, nhưng cô cứ kiên quyết quấn lấy anh, bắt anh canh cho cô đi móc một tổ trứng chim. Cuối cùng cô ngã từ trên cây xuống, anh đỡ cô khiến lưng bị đập xuống đất chảy cả máu.
Về sau anh mới biết cô là con gái của một tình nguyện viên trong cô nhi viện, chiếc răng cửa của cô bị rụng do đánh nhau.
Cứ cuối tuần là cô lại đến đây, cô không chơi cũng không nói chuyện với những đứa trẻ khác, mà chỉ chơi với anh. Mặc dù anh không bao giờ nói chuyện, cũng không cố gắng lấy lòng cô giống những đứa trẻ khác, nhưng cô không để ý, còn chia đồ ăn vặt cho anh.
Một ngày của hai tháng sau, cô đến tìm anh chơi giống như mọi lần, kéo anh ngồi dưới tàng cây, trong miệng ngậm một nhánh cỏ, cô nói: "Mình phải chuyển nhà rồi, sau này không thể tới đây được nữa."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô thiếu nữ đang mỉm cười hỏi anh: "Cậu có muốn về nhà mình không?"
Mùa hè năm đó của anh, là tiếng ve kêu rả rích trên cây, là ánh mặt trời như thiêu như đốt, và là dáng hình xinh đẹp của cô thiếu nữ ấy.
***
Truyền hình Hoa Nạp.
Thư ký đẩy cửa bước vào phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất, gọi: "Thưa tổng giám đốc Ôn."
Ôn Thư Ninh khép tập tài liệu lại, ngẩng đầu. Cô ta mặc một bộ đồ công sở vừa người, đôi mắt gợi cảm đầy quyến rũ, nhưng không hề làm giảm sự mạnh mẽ của cô ta: "Anh ấy đi đâu rồi?"
"Salton ạ."
Ôn Thư Ninh trầm ngâm một lát, sau đó cô ta ngửa ra đằng sau, ánh mắt hơi nheo lại, nơi khóe mắt lờ mờ có nếp nhăn. "Con bé kia là ai?"
Thư ký trả lời: "Là Mạc Băng của Truyền thông Thiên Vũ ạ."
Ánh mắt Ôn Thư Ninh lạnh như băng, "Thì ra là cô ta." Cô ta im lặng một lát rồi giao việc cho thư ký, "Báo bên công ty truyền thông đè vụ bê bối này xuống đi."
Thư ký đáp lời rồi lui ra.
Người bị chụp ảnh với Lâm An Chi lần này chính là Ôn Thư Ninh - bà chủ của Hoa Nạp.
Nếu không có sự đồng ý của cô ta thì những hình ảnh kia làm sao bị tuồn ra ngoài được. Chẳng qua, cô ta muốn thổi chút gió để xem cái con bé khiến Lâm An Chi giữ mình như thế rốt cuộc là ai thôi.
Chuyện cô ta và Lâm An Chi đang qua lại là do cô ta khởi xướng, Lâm An Chi cũng không từ chối. Nhưng anh chưa bao giờ chủ động tìm cô ta, cũng không hề có hành động thân mật nào như giữa những người yêu nhau, anh sẽ không hôn cô ta, cũng không làm tình với cô ta.
Cô ta đã từng hỏi Lâm An Chi có yêu mình hay không.
Lâm An Chi thẳng thắn nói rằng anh không yêu, mà chỉ ham vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn.
Ngay từ đầu cô ta còn tự phụ cho rằng chờ một thời gian thôi là có thể khiến anh động lòng, hoặc không thì cả hai cứ ỡm ờ như thế cả đời cũng được, chỉ cần anh vẫn bằng lòng ở bên cô ta là được rồi. Cho dù chỉ là lừa dối, cô ta cũng đồng ý.
Mãi cho đến ngày ấy, cô ta nghe thấy Lâm An Chi gọi điện thoại. Anh không trầm lặng ít nói như lúc bình thường, mà nói liên miên, cằn nhằn rất nhiều việc vụn vặt. Anh còn cười và chúc ngủ ngon, anh cầm điện thoại di động rất lâu mà không cúp máy được.
Cô ta không biết người ở đầu bên kia là ai, nhưng cô ta có thể xác định được rằng, người đàn ông này chưa từng thuộc về cô ta.
Đến cuối cùng, cô ta vẫn không cam tâm, vẫn tham lam. Cô ta có thể cho anh vinh hoa, nhưng người, cô ta cũng muốn, cho dù là không có được trái tim.
Trong một ngày, người quản lý của Lâm An Chi nhận được vô số cuộc gọi tới thúc giục, chỉ còn thiếu nước lao thẳng tới Salton để bắt người thôi. Không còn cách nào khác, đến ngày thứ ba Lâm An Chi phải lên đường về nước.
Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn ở lại Salton năm ngày, Mạc Băng không về trước với Lâm An Chi mà ở lại thêm mấy ngày nữa rồi cùng về với đôi vợ chồng son kia.
Vừa xuống máy bay, Mạc Băng lập tức phát hiện có chuyện không bình thường.
"Chuyện gì thế này? Sao lại có nhiều người ra đón cô như vậy?" Cô ấy rất nghi hoặc, "Chị có tiết lộ lịch trình của cô cho ai đâu."
Mạc Băng thò đầu nhìn ra ngoài, không ngờ còn có cả phóng viên. Thế này rõ ràng là có người đã tiết lộ tin tức về chuyến bay của họ ra bên ngoài. Nếu chỉ có fan hâm mộ thì chẳng có gì là lạ, nhưng có nhiều truyền thông nghe tin mà đến thế này thì không bình thường chút nào.
Khương Cửu Sênh đứng ở bên cạnh cửa ra, cô dựa vào tường, đeo khẩu trang lên. "Em tiết lộ đấy."
"Cho ai?"
Khương Cửu Sênh thản nhiên nói ra một cái tên: "Tiểu Kiều."
Mạc Băng kinh ngạc: "Chỉ nói với một mình cô ta?" Chẳng lẽ lại là do cô ta tiết lộ?
"Ừm, chỉ một mình cô ta." Khương Cửu Sênh quay đầu, nhìn lướt qua cabin phía bên kia, nhưng không thấy Thời Cẩn đâu, cô mới dựa lại vào tường, nói tiếp: "Có điều, em chỉ bắn đạn mù thôi, cô ta lại tưởng có rất nhiều người biết."
Nghĩ mình có yểm trợ nên đuôi cáo lộ ra ngay.
Mạc Băng cũng có thể đoán được một chút: "Xem ra sau này phải cẩn thận hơn mới được."
Cô và Khương Cửu Sênh đều cùng chung suy nghĩ, tám chín phần là có nội gián. Ly rượu vang đỏ có chất gây ảo giác ở tiệc ăn mừng lần trước rất có thể là do người bên cạnh cô gây nên. Cô vốn đang không xác định được là ai, nhưng như thế này lại càng rõ ràng hơn.
Cô cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tên khốn đó có mục đích gì.
Chờ thêm một lát nữa, Thời Cẩn vẫn chưa đi ra.
Mạc Băng hỏi Khương Cửu Sênh: "Bác sĩ Thời đâu rồi?"
Ánh mắt Khương Cửu Sênh vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa cabin: "Vừa rồi trên máy bay có một hành khách đột ngột lên cơn suyễn, anh ấy đi cấp cứu rồi."
Mạc Băng nói đùa: "Đúng là Hoa Đà tái thế, cứu khổ cứu nạn mà."
"Đương nhiên rồi." Trong giọng nói của Khương Cửu Sênh không giấu được sự kiêu ngạo, "Thời Cẩn cực kì tài giỏi."
Mạc Băng cạn lời.
Một vừa hai phải thôi, khoe chồng và khoe của là hai việc vô sỉ nhất đấy.
Mạc Băng liếc mắt nhìn kẻ nào đó đang mờ mắt vì trai kia, rồi đề nghị: "Chúng ta ra bên ngoài trước đi, Thời Cẩn đi ra sau sẽ không làm cho người khác chú ý."
Khương Cửu Sênh đáp không nghĩ ngợi: "Chờ anh ấy ra cùng luôn đi."
"Không sợ bị chụp hình à?" Trước kia nghệ sĩ nhà cô ghét nhất đám paparazzi ngồi chầu chực, nếu có thể tránh được thì bao giờ cũng tránh ngay.
Thế mà lần này lại khác hẳn, Khương Cửu Sênh thản nhiên cười trừ: "Thời Cẩn nói là, nếu chúng em không ở cùng một khung hình, thì dân mạng sẽ nói là chúng em đang cãi nhau."
Mạc Băng không còn từ nào đáp lại.
Khương Cửu Sênh vốn rất thông minh, nhưng chẳng hiểu sao mà mỗi lúc ở trước mặt bác sĩ Thời, trí thông minh của cô ấy lại không online. Rõ ràng là bác sĩ Thời muốn tuyên bố chủ quyền, lại còn dùng lý do đường hoàng như thế, đúng là chỉ có Khương Cửu Sênh mới tin được.
Mười phút sau, Thời Cẩn ôm Khương Cửu Sênh xuất hiện ở sảnh sân bay, không ai đeo khẩu trang, ngang nhiên rải đường từ trong ra ngoài.
Hai người mặc cùng một kiểu áo lông, Thời Cẩn đi phía trước, một tay đẩy vali hành lý, một tay khoác lên vai Khương Cửu Sênh, cẩn thận bảo vệ cô ở trong ngực mình.
Đẹp đôi quá đi mất!
Đám fan hâm mộ đến sân bay đón thần tượng đều lao tới hét lên đầy phấn khích.
Khương Cửu Sênh đưa một ngón tay lên môi, suỵt một tiếng.
Đám fan hâm mộ lập tức che miệng mình, giữ yên lặng, cố gắng hết sức để không làm nhiễu loạn trật tự của sân bay, cũng không ai tiến lên xin ký tên, mà chỉ yên lặng đi theo họ.
Lúc này, không biết có cô gái nào đó hét to: "Anh dâu!"
Khương Cửu Sênh vô thức ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn. Anh mỉm cười, khẽ gật đầu với cô bé fan kia, coi như đáp lại.
Nụ cười này làm mù mắt đám fan của Khương Cửu Sênh.
Sênh Gia đúng là Sênh Gia, dù có lục tung cái ngành giải trí này lên cũng không tìm ra được người nào nghiêng nước nghiêng thành như anh. Nếu đặt ở thời cổ đại, thì sắc đẹp của anh dâu chắc chắn sẽ ở tầm cỡ hại nước hại dân.
Không đến nửa giờ sau, những bức ảnh chụp Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn ở sân bay đã bị tung ra ngoài. Còn có các bạn paparazzi ra sức phóng đại lên, viết đủ các kiểu chua ngoa, cái gì mà hai người tình tình tứ tứ phô bày tình cảm này nọ.
Sau khi nhìn thấy ảnh, rất nhiều fan hâm mộ của cô đều chạy đến dưới Weibo của cô, thi nhau bình luận cầu phúc lợi, cầu hình HD, cầu ảnh nude, cầu kích thước ba vòng…
Hơn nữa, đám dân mạng rất lợi hại, họ moi ra được rất nhiều tin tức của Thời Cẩn, rồi cả đám tuyên bố muốn chọc tim mình ra để còn chạy đến khoa Tim mạch của bệnh viện Thiên Bắc, đòi anh dâu chăm sóc.
Khương Cửu Sênh chỉ đáp lại một câu.
Khương Cửu Sênh V: "Các tình yêu ngoan nào, đừng đến bệnh viện phá nhé."
Tất cả fan hâm mộ của Sênh Sênh đều cảm thấy tim mình mềm nhũn cả ra mất rồi. Bọn em sẽ rất ngoan mà!
Tám giờ tối.
Thời Cẩn đứng ở ban công, cúi đầu nghe điện thoại.
"Cậu Sáu."
Là Tần Trung, con trai độc nhất của quản gia Tần, người phụ trách toàn bộ mạng lưới tin tức của nhà họ Tần. Thế nhưng ít ai biết được rằng, người Tần Trung nghe lệnh không phải là Tần Hành, mà là cậu Sáu Thời Cẩn.
"Chuyện của ngài và cô Khương đã bị nhà họ Tần biết rồi ạ."
Thời Cẩn không chút hoảng hốt, anh ép giọng mình xuống mức thấp nhất, hờ hững nói ra hai chữ: "Rồi sao."
Tần Trung đáp: "Bên nhà họ Tần phái bố tôi đích thân đi điều tra thân thế của cô Khương." Hắn tỏ ra hơi lo ngại, suy nghĩ một lúc mới nói tiếp. "Nhỡ đâu lại moi ra được chuyện tám năm trước."
Cậu Sáu che giấu Khương Cửu Sênh tám năm, chưa người nào ở nhà họ Tần được gặp cô. Nếu như họ lần theo dấu vết, điều tra ra cô thì chỉ sợ nhà họ Tần sẽ lật trời mất.
Thời Cẩn không hề sợ hãi, anh lãnh đạm ném ra một câu: "Vậy tính sổ luôn đi."
Thù mới hận cũ, sớm muộn gì cũng phải tính, nhưng Tần Trung lại cảm thấy không cần thô bạo như vậy, vẫn có thể tính toán lâu dài: "Hiện tại còn chưa phải lúc…"
Bên kia truyền đến giọng của phụ nữ, sau đó điện thoại bị dập máy, hắn còn chưa nói xong.
Tần Trung không còn gì để nói.
Nghe Khương Cửu Sênh ở trong phòng khách gọi anh, Thời Cẩn vội ngắt máy đi từ ban công vào: "Sao thế em?"
Cô đứng ở trước cửa ra vào, quay đầu nói với anh: "Bác sĩ Từ đến."
Từ Thanh Bách đi vào nhà, trong tay anh ta ôm Khương Bác Mỹ, liếc Thời Cẩn nói: "Tôi đến trả chó."
Khương Bác Mỹ đeo vòng Elizabeth vui vẻ kêu: "Oẳng!"
"Cảm ơn." Thời Cẩn đi tới, nhấc Khương Bác Mỹ lên rồi đặt nó xuống đất, anh ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Bách, "Không tiễn, đi đường cẩn thận."
Từ Thanh Bách tức nghẹn họng.
Thật sự chưa từng thấy ai ăn cháo đá bát như thế này, cũng chưa từng thấy ai mở miệng đuổi người mà còn phong độ nhẹ nhàng như quý ông như thế.
Từ Thanh Bách lựa chọn phớt lờ Thời Cẩn, quay sang giao lưu với bà chủ nhà: "Sênh Sênh, có thời gian không? Tôi có chút việc muốn hỏi cô."
Thời Cẩn nghe vậy, lập tức cảnh giác nhìn về phía Từ Thanh Bách.
Anh ta quay phắt đầu đi, chĩa gáy về phía Thời Cẩn: "Tôi không quen cậu." Rồi Từ Thanh Bách nhìn sang Khương Cửu Sênh, cố tình ra vẻ thần bí, nói: "Sênh sênh, nói chuyện riêng được không?"
Khương Cửu Sênh gật đầu, cô nói với Thời Cẩn: "Em đi sang căn hộ của em chút nhé."
Sau đó cô và Từ Thanh Bách cùng rời khỏi căn hộ của Thời Cẩn.
Thời Cẩn lạnh mặt đứng ở cửa ra vào một lúc lâu, anh cúi đầu cau mày: "Mày đi theo đi."
Khương Bác Mỹ khập khiễng đi cào cửa nhà đối diện.
Hơn mười phút sau Khương Cửu Sênh mới trở về, Thời Cẩn đã chờ sẵn ở cửa: "Bác sĩ Từ nói gì với em?"
Khương Cửu Sênh đặt Khương Bác Mỹ xuống đất: "Bác sĩ Từ tưởng em trai anh ấy thích em."
Lông mày Thời Cẩn thoáng buông lỏng ra: "Từ Thanh Cửu á?"
"Vâng." Cô đi vòng qua anh để vào trong, nói tiếp, "Bác sĩ Từ nói, hình như em trai của anh ấy bị mắc bệnh tương tư, không ăn uống gì."
Từ Thanh Cửu không có nhiều bạn bè trong giới, bạn nữ càng ít. Khoảng thời gian Từ Thanh Cửu bị bệnh đúng vào lúc cô và Thời Cẩn công khai quan hệ, vì thế mà bác sĩ Từ Thanh Bách mới liên tưởng và suy đoán rằng Từ Thanh Cửu có ý với cô.
Trên thực tế, gần đây Tô Khuynh đang tham gia một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu cùng với Minh Dao, cũng khá nổi tiếng.
Thời Cẩn không hứng thú lắm: "Việc không liên quan đến chúng ta." Thời Cẩn không thích Sênh Sênh nhà anh dính líu quá nhiều đến người anh em thiếu IQ kia của mình. Anh dắt cô đến ghế sofa ngồi, còn chèn thêm hai cái gối ra sau lưng cô. "Sênh Sênh, tối nay em muốn ăn gì?
Khương Cửu Sênh nghĩ một lúc rồi nói: "Cháo hải sản."
"Vết thương sau lưng em còn chưa khỏi hẳn, không thể ăn hải sản."
Khương Cửu Sênh chán nản.
Cô có thể không nghe lời dặn dò của bác sĩ, nhưng bạn trai thì phải nghe thôi.
Nhà họ Từ.
Từ Thanh Bách đá tung cửa, anh ta khoanh tay dựa vào cửa, rồi quát người trong phòng: "Đi ra ngoài."
Từ Thanh Cửu đang nằm lì trên giường, ụp gối che đầu không thèm đếm xỉa gì tới Từ Thanh Bách. Cậu ta quyết nằm ngay đơ đến cùng.
Cái thằng này, nằm lì ra đó được hai ngày rồi.
Từ Thanh Bách không nhìn nổi nữa, bèn đi qua đạp một cái: "Anh Cả như cha, đến cả lời của ba mà mày cũng không nghe hả?"
Từ Thanh Cửu ném chiếc gối về phía anh ta, tiện thể còn lườm cho anh ta một cái.
Cái kiểu không ăn không uống, không nói lời nào, còn không để ý đến người khác như thế này, nếu ở thời cổ đại thì gọi là tương tư, ở thời hiện đại thì nó gọi là trầm cảm. Còn theo cách nói của ông anh Từ Thanh Bách này, thì nó được gọi là giở trò làm mình làm mẩy.
Từ Thanh Bách đã từng học tâm lý học, anh ta cảm thấy mình cần phải giúp cậu em đả thông tư tưởng một chút: "Thích thì đi theo đuổi đi, dùng hết khí thế của người nhà họ Từ đi nào. Sợ hãi rụt rè thế này mà không thấy uất ức à!" Anh chỉ muốn bổ đầu cậu ta ra mà sắp xếp lại! Theo lời Khương Cửu Sênh thì em trai của anh ta đang yêu đơn phương một người khác, người đó họ Tô, không biết là con gái nhà ai.
Cuối cùng Từ Thanh Cửu cũng có phản ứng, cậu ta ngồi dậy, nói: "Cậu ấy và em không thích hợp."
Là anh trai, tất nhiên là phải cổ vũ em trai mình, Từ Thanh Bách nói với vẻ nghiễm nhiên: "Không thích hợp thì làm cho thích hợp."
Mặt Từ Thanh Cửu vẫn đầy vẻ hụt hẫng, cậu ta vò đầu bứt tai: "Ba và ông nội sẽ không đồng ý đâu."
Từ Thanh Bách không đồng ý với lời này: "Giờ là thời nào rồi, nhà họ Từ chúng ta không có định kiến về dòng dõi đâu."
Nhà họ Từ đã từng có vết xe đổ về chuyện này, khi còn sống bà cụ Từ đã từng chia rẽ uyên ương, khiến cho Từ Bình Chinh cả đời không lập gia đình. Sau chuyện này, ông cụ Từ không bao giờ nhìn vào hoàn cảnh gia đình nữa, ông cụ đặc biệt khoan dung với hai đứa cháu của mình, ông cụ chỉ cần cháu dâu tương lai có tuổi tác phù hợp, là nữ, phẩm chất và đạo đức tốt là được, không so đo tính toán quá nhiều.
Từ Thanh Cửu cúi đầu, suy nghĩ rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu gọi: "Anh ơi."
Làm cái quái gì mà tự dưng nghiêm túc thế?
Từ Thanh Bách cảnh giác nhìn em trai, đột nhiên nó nghiêm trang thế này, giọng điệu giống như đang gửi gắm: "Sau này anh cưới chị dâu nhớ sinh hai đứa con trai nhé."
"What?!" Từ Thanh Bách đần mặt ra, sao chủ đề lại nhảy đến chuyện nối dõi tông đường rồi.
Từ Thanh Cửu vẫn rất nghiêm túc, vẻ mặt đã có phần trở nên trang nghiêm: "Sau này em sẽ không có con trai đâu, nên anh sinh luôn cả phần của em đi, hương hỏa của nhà họ Từ chúng ta trông chờ hết vào một mình anh đấy."
Từ Thanh Bách cứng họng.
Anh ta cảm thấy có khả năng em trai mình đang ngớ ngẩn luôn rồi. Anh ta định nói gì đó thì Từ Thanh Cửu đã bò dậy, cầm chiếc điện thoại ở tủ đầu giường, vừa đi ra ngoài vừa bấm một số điện thoại.
Điện thoại kết nối, Từ Thanh Cửu đã nói trước: "Tô Khuynh, tôi chờ cậu ở quảng trường Tú Cẩm."
Nói xong, không đợi bên kia đáp lời, cậu ta cúp máy luôn.
Tô Khuynh ở đầu bên kia ngẩn ra. Tên này lại bị thần kinh à?
Cô bực bội vò tóc bứt tai, vùng ra khỏi chăn, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tô Khuynh sống ở một khu chung cư nằm xa trung tâm, lái xe đến quảng trường Tú Cẩm cũng phải mất khoảng bốn mươi phút. Từ xa cô đã nhìn thấy Từ Thanh Cửu đứng cạnh đài phun nước, đội mũ đeo khẩu trang, nhìn Đông nhìn Tây như kẻ trộm đang chuẩn bị gây án. Ai đi qua cậu ta cũng phải liếc nhìn cậu ta mấy lần, sau đó cảnh giác ôm chặt đồ đạc quý giá rồi chạy mất.
Tên này bị dở hơi à?
Tô Khuynh kéo vành mũi lưỡi trai xuống thấp, rồi đi tới: "Đêm hôm khuya khoắt gọi tôi ra đây làm gì?"
Từ Thanh Cửu quay lại. Vừa nhìn thấy Tô Khuynh, cậu ta như rất vui mừng, ánh mắt cũng sáng lên: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Nửa đêm bị quấy rầy giấc ngủ khiến tính tình Tô Khuynh không được tốt lắm, chửi ầm dưới lớp khẩu trang: "Có cái cứt gì thì nói đi."
Từ Thanh Cửu á khẩu.
Làm sao cậu ta lại thích loại người này cơ chứ?
Thấy đối phương mãi không lên tiếng, hơn nữa ánh mắt còn né tránh, nhăn nhăn nhó nhó không nói ra được, Tô Khuynh mất hết kiên nhẫn: "Mau nói đi, không nói tôi đi về đấy."
Nói rồi cô giả vờ như muốn quay đầu bỏ đi.
Từ Thanh Cửu quýnh lên, buột miệng: "Tôi... tôi..." cậu ta thốt ra từ 'tôi' một lúc lâu mới lầu bầu một câu, "Tôi thích cậu."
Tô Khuynh nghi ngờ gió quá lớn, hoặc là mình bị sinh ra ảo giác, hoặc Từ Thanh Cửu vừa bị đau lưỡi. Cô sững người ngoáy tai hỏi lại: "Anh nói cái gì cơ?"
Từ Thanh Cửu khẽ cắn răng, rống lên một câu: "Ông đây thích cậu!"
Tô Khuynh hóa đá.
Cô đứng im trong gió, một lúc lâu sau mới bỏ mũ lưỡi trai xuống. Mái tóc ngắn bị mũ đè xuống giờ lại vểnh lên. Cô nhìn thẳng vào mắt Từ Thanh Cửu: "Đầu óc anh không bị làm sao đấy chứ?"
Từ Thanh Cửu cũng tháo mũ xuống, tháo cả khẩu trang. Ánh đèn đường bên cạnh đài phun nước hắt vào mặt cậu ta, mắt cậu sáng lấp lánh, vừa tập trung vừa nghiêm túc: "Tôi cũng cảm thấy đầu mình có vấn đề, nếu không thì tại sao tôi lại thích cậu chứ."
Tại sao lại thích một thằng đàn ông.
Trước khi gặp được Tô Khuynh, Từ Thanh Cửu chưa từng hoài nghi về khuynh hướng giới tính của mình. Kể cả hiện tại cậu ta cũng xác định cậu ta hoàn toàn không thích đàn ông, chỉ thích Tô Khuynh, mà Tô Khuynh lại vừa khéo là một thằng đàn ông thôi.
Tô Khuynh vẫn không thể tin nổi, ánh mắt mang theo sự hoài nghi cùng dò xét: "Anh đùa hay thật đấy?"
Ánh mắt Từ Thanh Cửu sáng rực, nhìn chằm chằm vào Tô Khuynh một lúc lâu mà vẫn không nói câu nào. Cậu ta ném chiếc mũ trong tay đi, tiến lên tháo khẩu trang của Tô Khuynh xuống, sau đó đưa tay giữ gáy Tô Khuynh kéo về phía mình. Từ Thanh Cửu cúi đầu, há miệng đập vào môi của Tô Khuynh. Cậu ta không rời đi ngay mà cứ giữ như thế trong chốc lát mới lùi lại, bước chân lảo đảo, cả khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống nhìn trời nhìn đất, ngó trái ngó phải, nhưng lại không nhìn Tô Khuynh.
Tô Khuynh hóa đá lần nữa.
Cô trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, sau đó từ từ đưa tay sờ lên môi mình.
Đ*ch, sờ thấy cả máu này.
Danh sách chương