Translator: Nguyetmai

"Tôi đã nói rồi. Ăn trộm ca khúc như thế nào thì phải nôn ra như thế thôi. Vậy mà cô vẫn mong mình sẽ gặp may, thậm chí đẩy Trương Nại ra gánh tội thay, hoàn toàn không hối cải. Liễu Nhứ…" Khương Cửu Sênh nhìn thẳng vào mắt cô ả, không hề né tránh: "Tình cảnh hôm nay là do cô tự chuốc lấy trái đắng mà thôi."

Liễu Nhứ buột miệng thốt ra: "Vậy thì đã sao!" Cô ả trừng mắt lên, đôi mắt đỏ ngầu như có lửa cháy phừng phừng, "Cô là cái thá gì, cô dựa vào cái gì mà đòi phê phán tôi, dựa vào cái gì mà kết tội tôi! Tôi muốn bắt ai gánh tội thay tôi thì đó cũng là chuyện của tôi. Đó là do Trương Nại cam tâm tình nguyện làm kẻ ngu ngốc, không đến lượt cô nhúng tay vào!"

Ích kỷ, vụ lợi mà còn nói một cách hùng hồn như thế.

Đúng là hết thuốc chữa, Khương Cửu Sênh cũng không muốn nhiều lời với cô ả nữa.

Cảm xúc của Liễu Nhứ đã hoàn toàn mất kiểm soát.

"Khương Cửu Sênh..." Cô ả điên cuồng gọi tên Khương Cửu Sênh, sau đó túm lấy chiếc ghế bên cạnh, gào rống lên, "Sao mày không chết đi hả!"

Cô ả nhấc bổng chiếc ghế lên qua đầu, ném mạnh về phía giường bệnh.

Đột nhiên, một bàn tay giữ lấy chiếc ghế gỗ nặng trịch kia.

Liễu Nhứ quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đàn ông rất anh tuấn, cô ả quát ầm lên, "Cút đi!"

Thời Cẩn bỏ ngoài tai, thản nhiên nói với y tá vừa chạy vội tới theo mình: "Tiêm cho bệnh nhân một mũi an thần."

Y tá Hứa lấy ống tiêm từ xe đẩy y dụng gần mình nhất.

Liễu Nhứ như phát điên phát rồ, vùng vẫy giằng lại chiếc ghế trong tay, gào ầm lên với y tá đang bước lại gần: "Cút!"

Y tá Hứa không dám lại gần, hơi luống cuống hỏi ý Thời Cẩn bằng ánh mắt.

Anh vẫn thong thả thản nhiên nói: "Nếu như vẫn không bình tĩnh lại được, thì chuyển sang bệnh viện tâm thần đi."

Liễu Nhứ chợt tái mặt, đứng ngây ra như phỗng, nhìn về phía Thời Cẩn bằng ánh mắt hừng hực lửa giận. Người đàn ông này rất tuấn tú, nhưng đáy mắt lạnh băng, sâu thẳm đến không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào, giọng điệu bình thản: "Đưa cô ta về phòng bệnh đi."

Liễu Nhứ há mồm ra định hét lên, nhưng tất cả cảm xúc hung hãn và những tiếng gào thét lên đến bên miệng rồi lại không thể thốt ra được một tiếng nào. Chỉ một ánh mắt của người đàn ông kia, đã khiến cô ả run bắn lên vì sợ hãi.

Y tá tiêm thuốc an thần cho cô ả xong, bèn đưa cô ả ra khỏi phòng bệnh của Khương Cửu Sênh.

Thời Cẩn bước đến bên giường: "Em có sao không?"

Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Anh không đến thì cô ta cũng không đập trúng em được."

Anh nhìn khắp một lượt người cô, xác định không có vết thương nào mới yên tâm ngồi xuống, nói: "Sênh Sênh, video đó là do anh đưa cho Trương Nại."

Kẻ mượn dao giết người là anh, không phải Khương Cửu Sênh.

Cô ả kia là đúng người đúng tội thôi, nhưng những chuyện hiểm ác và đê tiện âm hiểm như thế này, cứ để anh làm là được, anh không muốn cô nhúng tay vào. Anh muốn cô có một cuộc sống trong sạch, bình thản, vô tư.

Cô lại thản nhiên đáp: "Em biết là anh mà."

"Vậy sao em không phủ nhận?" Ả đàn bà điên đó đã dám cầm cả ghế đập người khác, thì chắc chắn do Sênh Sênh nhà anh nhận rồi.

Khương Cửu Sênh nhanh miệng đáp như chuyện đương nhiên: "Anh là bạn trai em mà, anh gửi hay em gửi thì cũng có gì khác nhau đâu?"

Câu hỏi ngược lại này của cô khiến Thời Cẩn á khẩu.

"Như thế này cũng tốt." Khương Cửu Sênh nhìn thẳng vào mắt anh bằng ánh mắt vừa chân thành vừa tha thiết, "Con người ta đều phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm, huống gì, quá tam ba bận. Nếu Liễu Nhứ vẫn còn chút hướng thiện, thì bất kể là em hay là Trương Nại cũng đều sẽ có điểm dừng, không đến mức khiến cho cô ta thân dại danh liệt hoàn toàn như vậy. Việc anh gửi video cho Trương Nại tuy không quang minh chính đại gì, nhưng ít ra cũng công bằng."

Thời Cẩn chỉ nhìn cô không nói gì, ánh mắt say đắm nồng cháy.

Suy nghĩ của Sênh Sênh nhà anh thấu đáo đến nhường nào. Cô phân biệt rất rõ trắng đen phải trái.

Anh chợt nhoài người về phía trước, ôm lấy cô.

Khương Cửu Sênh nghiêng đầu dựa vào vai Thời Cẩn: "Anh sao thế?"

Thời Cẩn nhẹ nhàng hôn lên cổ cô: "Anh thích em quá mất rồi."

Khương Cửu Sênh nghẹn lời.

Lời tỏ tình quá bất ngờ này thực sự khiến cô không kịp phản ứng.

"Sênh Sênh." Thời Cẩn ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu tia sáng của ánh đèn, dịu dàng mà ấm áp.

"Vâng?"

"Ly rượu trong phòng em buổi tối ngày hôm đó, không phải do Liễu Nhứ bỏ vào đâu."

Điều này Khương Cửu Sênh cũng có thể đoán được.

Cô hỏi: "Anh tra được gì à?"

"Chỉ tra ra được là người của Tần Minh Lập." Giọng Thời Cẩn hơi trầm xuống, "Có điều, hẳn là một kẻ chết thay thôi." Nhân viên phục vụ kia bị bắt lại quá dễ dàng. Tần Minh Lập vốn đa nghi trời sinh, trước giờ hành xử đều vô cùng kín kẽ, sao có thể sơ ý như thế được.

Khương Cửu Sênh nhíu mày suy nghĩ.

"Anh nghi ngờ người bên cạnh em, hơn nữa còn là người thân thiết với em. Đối phương thậm chí còn biết cả khẩu vị của em, chọn loại rượu vang mà em thích nhất." Anh dùng đầu ngón tay xoa nếp nhăn giữa lông mày của cô, "Em có nghi ngờ ai không?"

Cô vẫn nhíu chặt mày như cũ, đáp: "Vẫn chưa thể xác định được." Người thân cận với cô không nhiều nhặn gì, tính đi tính lại cũng chỉ có lác đác vài người.

Ánh mắt Thời Cẩn sa sầm xuống.

Nếu là anh, thì anh thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Khương Cửu Sênh như đoán được điều gì đó, kéo tay anh sang, đan mười ngón vào nhau: "Giao cho em xử lý đi." Giọng cô có phần kiên quyết, "Em cần phải biết, rốt cuộc đối phương nhằm vào anh hay vào em."

Thời Cẩn hơi do dự.

"Anh yên tâm, em biết chừng mực mà, sẽ không sơ suất gì đâu." Khương Cửu Sênh nghĩ một chút rồi quyết định nói cho anh biết tính toán của mình, "Hơn nữa, giữ lại bên mình cũng tốt, tối thiểu cũng ở ngay dưới mắt mình, mọi hành động cử chỉ đều không qua mắt em được."

Món nợ này, đương nhiên cô sẽ nhớ kĩ.

Con người của cô chẳng có ưu điểm gì, chỉ giỏi nhất là thù dai. Vả lại, cô cũng chẳng phải kẻ ngốc, gì chứ chơi mưu chơi kế, cô cũng chơi được.

Thời Cẩn gật đầu, thuận theo ý cô: "Ừm, nghe em vậy."

Sau hôm đó, Liễu Nhứ không còn xuất hiện trước mặt Khương Cửu Sênh nữa, nghe y tá trong bệnh viện nói lại thì cô ả đã chuyển viện rồi.

Ba ngày sau, nhà sản xuất Lưu, nam chính trong sự kiện Liễu Nhứ "ngủ với đại gia" đã lên tiếng. Ông ta thừa nhận mình ngoại tình trong khi đã có gia đình, hơn nữa, cùng lúc đó ông ta còn triệu tập một cuộc họp báo lâm thời. Trong buổi họp báo, ông ta khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa xin lỗi mọi người và vợ mình, nói rằng mình chỉ nhất thời mê muội, mụ mị đầu óc vì "ham của lạ" thôi.

Thừa nhận tình cảm trái với luân thường đạo lý, cũng tương đương với việc biến tướng phủ nhận chuyện luật ngầm.

Có rất nhiều cư dân mạng đều đoán rằng, đây có lẽ là chiêu trò hòng xoa dịu dư luận của Liễu Nhứ và nhà sản xuất phim họ Lưu kia. So sánh lợi và hại giữa hai hướng, thì nếu như ngoại tình, họ vẫn còn có thể lấy danh nghĩa vì yêu mà đến với nhau.

Chẳng qua, bất kể là dùng thân thể để tiến thân, hay là làm người thứ ba, thì danh tiếng của Liễu Nhứ cũng hỏng hoàn toàn rồi. Lần cuối cùng Trương Nại xuất hiện trước mắt công chúng, là ở sân bay. Gã rút lui khỏi giới giải trí, quay về quê nhà, còn Liễu Nhứ thì trong một khoảng thời gian ngắn sau đó không còn xuất hiện trước công chúng lần nào nữa, chắc hẳn là để tránh điểm nóng dư luận. Thủ tục pháp luật xử lý việc ăn cắp nhạc đã và đang trong quá trình tiến hành, việc kháng án cũng không thể nhanh được. Mạc Băng theo dõi sát sao bên đó, nên cơ bản không cần Khương Cửu Sênh ra mặt.

Khương Cửu Sênh đã nằm viện được năm ngày, về lý mà nói thì có thể xuất viện được rồi.

Thế nhưng, bản thân cô không vội thì bác sĩ chủ trị khoa Nội Tiêu hóa cũng không tiện ý kiến gì. Dù sao, hiếm khi đôi vợ chồng son này có cơ hội ở bên nhau cả ngày lẫn đêm như vậy, mọi người đều thông cảm.

Trừ lúc khám bệnh hoặc phẫu thuật ra, hầu như Thời Cẩn đều ở trong phòng bệnh VIP. Hiện giờ, mỗi khi có việc cần, trợ lý bác sĩ là Tiếu Dật luôn chạy thẳng tới phòng bệnh để tìm Thời Cẩn.

Mười giờ sáng, Tiếu Dật vội vội vàng vàng chạy đến phòng bệnh của Khương Cửu Sênh: "Bác sĩ Thời, người nhà họ Ninh đó lại đến rồi."

Thời Cẩn nghe vậy, khẽ nhíu mày: "Sênh Sênh, em ở yên trong phòng, đừng ra ngoài."

Dặn dò xong, Thời Cẩn đi theo Tiếu Dật ra khỏi phòng bệnh.

Trong đại sảnh của khoa Ngoại lúc này đang tụ tập rất đông người. Việc có người đến ăn vạ bệnh viện cũng không hiếm thấy.

Người đến gây chuyện tên là Ninh Kiến Vũ, là một tên côn đồ phố chợ. Tháng trước, em trai hắn là Ninh Kiến Văn làm phẫu thuật mổ ngực ở Thiên Bắc. Sau khi phẫu thuật xong, không có vấn đề gì lớn nên hắn ta được đưa về nhà dưỡng bệnh tiếp. Song tuần trước, Ninh Kiến Văn đột ngột bị suy tim mà chết.

Ninh Kiến Vũ khăng khăng rằng đây là sự cố điều trị, đã đưa người đến khoa Ngoại gây sự vài lần, yêu cầu bệnh viện bồi thường, thậm chí còn giăng băng rôn biểu tình, đốt vàng mã ở trước cửa bệnh viện.

Cả một đám hơn hai mươi người đều là mấy tên thanh niên lêu lổng, tóc nhuộm năm bảy màu, tay cầm gậy gộc, khí thế hung hãn. Ninh Kiến Vũ cầm đầu, vung gậy đập mạnh lên mặt bàn lễ tân, quát tháo ầm ĩ với y tá: "Giao thằng Lương Chí Viễn ra đây cho tao, hôm nay không đòi lại công bằng cho cái chết của em trai tao, thì tao sẽ đập nát chỗ này."

Vừa dứt lời, hắn quơ gậy đập phá, tiếng loảng xoảng vang lên, khay đựng dụng cụ y học cùng với đồ dùng chữa bệnh đều rơi xuống đất. Hai cô y tá ở quầy lễ tân sợ đến tái mặt.

Hai bác sĩ nam ở bên cạnh định xông lên khống chế thì một giọng nói từ tốn vang lên: "Cứ để hắn đập."

Ninh Kiến Vũ quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh. Thấy rõ người đến, hắn liền quát ầm lên: "Mày là thằng nào!"

Thời Cẩn bước lại gần, đáp: "Thời Cẩn, bác sĩ chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch."

Ninh Kiến Vũ nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy là một bác sĩ nam tuấn tú đến lạ thường, nên hắn hoàn toàn không coi anh ra gì: "Mày tránh sang một bên cho bố mày. Tao tìm Lương Chí Viễn, bắt nó đền mạng cho em trai tao. Nếu thằng oắt rùa rút đầu đó không chịu ra, thì bảo viện trưởng của chúng mày ra đây. Không đền người thì đền tiền, chẳng có cái quái gì cần nói hết." Nói xong, hắn kêu gọi đám đàn em lưu manh sau lưng mình, "Chúng mày, đập cho tao!"

Đám lưu manh kia xoa tay xoa chân định phá nát nơi này, thì lại nghe thấy người đàn ông tuấn tú kia lên tiếng. Giọng nói của anh rất từ tốn, thản nhiên nhắc nhở người đàn ông đi theo sau mình: "Ghi hết những thứ bị đập hỏng ở đây vào."

Ninh Kiến Vũ thoáng khựng người, đám đàn em sau lưng hắn ta cũng ngây thộn không hiểu ra sao, trân trối nhìn nhau.

Thời Cẩn hơi ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Bệnh viện đã gửi đơn kiện lên tòa án, sau khi mở phiên tòa, những thứ mà các anh đập phá đây đều sẽ được kê vào danh sách cần bồi thường." Anh hơi nghiêng người, chỉ về một hướng, "Đi về phía tay trái của anh, đếm đến phòng thứ ba, bộ máy chữa bệnh trong đó trị giá ba triệu bốn trăm nghìn tệ. Nếu anh vẫn thấy chưa sướng tay, thì có thể đi đập cái đó."

Ninh Kiến Vũ trợn trừng mắt cứng họng: "Mày!!!" Hắn ta thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên: "M* kiếp, mày là cái thá gì chứ?"

"Tôi vừa nói rồi đấy thôi," Thời Cẩn nhắc lại y nguyên không thiếu một chữ, giọng điệu thản nhiên không chút gợn sóng, "Thời Cẩn, bác sĩ chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch."

Bác sĩ gì? Thời gì?!

Ninh Kiến Vũ cũng chẳng nghĩ được nhiều như thế, hắn gõ cây gậy trong tay, hung hăng ngang ngược quát: "Không muốn chết thì cút ra chỗ khác, nếu không, bố mày làm thịt mày trước đấy!"

Ninh Kiến Vũ giơ gậy lên cao quá đầu, vô cùng hung hãn.

Thời Cẩn không lùi lấy một bước, đã vậy còn thản nhiên bước về phía trước như đang đi dạo vậy.

Tiếu Dật ở phía sau vội vàng hô lên: "Bác sĩ Thời."

Thời Cẩn quay đầu lại, lời ít ý nhiều: "Các cậu lùi lại đi."

Tiếu Dật vốn quen với việc Thời Cẩn nói gì cậu ta nghe nấy rồi, nên lập tức phục tùng theo bản năng, chăm chăm nhìn Thời Cẩn càng ngày càng tiến lại gần đám người kia.

Ninh Kiến Vũ vốn chỉ định làm ầm lên phô trương thanh thế một chút, lấy được tiền là xong. Không ngờ tự dưng có người ép ngược lại như thế này, hắn cuống quá bèn ném gậy đi, móc một con dao găm Thụy Sĩ trong túi áo ra, bấm bật lưỡi dao, chĩa mũi dao về phía người trước mặt: "Mày mà còn bước thêm một bước, bố mày đâm chết mày ngay."

Hắn lăm lăm con dao trong tay, cánh tay phủ kín hình xăm thoáng nổi gân xanh.

Ánh mắt của đối phương vẫn thờ ơ như không, lại bước về phía trước thêm một bước nữa.

Ninh Kiến Vũ cắn răng, quệt mồ hôi trên đầu mình, cầm dao bổ nhào sang.

"Bác sĩ Thời!"

Tim mọi người đều thót lên đến cổ, nhưng lại thấy Thời Cẩn không hề tránh đi, chỉ hơi nghiêng người sang một góc, nhấc tay, khéo léo vòng qua cổ tay Ninh Kiến Vũ.

Ninh Kiến Vũ thấy vậy bèn phản công.

Thời Cẩn đột nhiên co tay lại, bắt lấy tay cầm dao của hắn. Không ai nhìn thấy bất cứ động tác gì, chỉ nghe thấy Ninh Kiến Vũ gào lên một tiếng thảm thiết, giật tay một cái, con dao găm liền rơi xuống đất. Hắn lập tức vung tay trái lên, tung một đấm về phía Thời Cẩn.

Đúng lúc này, Thời Cẩn chợt buông tay ra, bổ mạnh một cái.

Cả cánh tay phải của Ninh Kiến Vũ tê dại, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng trật khớp xương vang lên răng rắc. Phản ứng của hắn vừa hơi chậm một chút, tay trái lại bị tóm lấy. Hắn muốn vùng thoát ra thì lại phát hiện không cử động được. Tay phải muốn nhấc cũng không nhấc lên nổi, dần dần cảm thấy tay tê dại, vừa đau vừa nhức.

Lúc này Thời Cẩn mới thong thả cầm lấy một dây ống truyền dịch từ trên xe đẩy dụng cụ y học, trói hai tay Ninh Kiến Vũ ra sau lưng. Tay phải của hắn bị kéo ngược lại, đau đến mức gào ầm lên.

Thời Cẩn quay đầu: "Các anh còn muốn tiếp tục không?"

Đám lưu manh đến phô trương thanh thế đó đều sững sờ tại chỗ, nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt buông tay ra, đi tới bên xe đẩy, dùng nước khử trùng rửa tay.

Rồi chúng lại nhìn sang đại ca của chúng bị trói tay ngồi bệt trên sàn nhà kêu đau, hai mươi mấy người anh em không có tên nào ho he lấy một tiếng. Lần này bọn chúng đụng phải người luyện võ thực thụ, cố cứng đầu xông lên thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Thời Cẩn rửa tay xong, liền cầm băng vải dùng trong y tế lên để lau sạch nước khử trùng trên tay, ngẩng đầu nói: "Đưa đến đồn cảnh sát đi."

Mấy bác sĩ và y tá ở đại sảnh đều ngây người ra một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Bác sĩ Thời mà cũng biết đánh nhau á?! Hơn nữa động tác còn đẹp như trong phim ấy?!

Quả nhiên, người đã đẹp thì làm gì cũng đẹp.

Hai vị bác sĩ nam vội vàng xách Ninh Kiến Vũ đã bị trói gọn lên. Làm sao hắn chịu cam lòng như thế. Hắn nhe răng hung hãn dọa nạt: "Lương Chí Viễn, mày coi chừng bố mày đấy. Mày không đền tiền, thì vợ mày con mày đừng có mơ được sống yên ổn."

Có giỏi thì dằn mặt bác sĩ Thời ấy!

Cái loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!

Có điều, bác sĩ Lương quả thật cũng là một người có tính cách yếu ớt thật. Ở khoa Ngoại, anh ta vốn nổi tiếng là người nhát gan hay sợ phiền phức. Chắc hẳn cũng vì điều này, nên anh ta mới bị Ninh Kiến Vũ nhắm vào.

Chờ đến khi mọi người trong đại sảnh đều giải tán gần hết rồi, bác sĩ Lương mới chạy từ cửa cầu thang bộ ra, cảm động đến rơi nước mắt, nói: "Cảm ơn anh, bác sĩ Thời."

Hiện giờ mặt bác sĩ Lương cũng vẫn còn trắng bệch, trong đầu lại nghĩ lại câu vừa nãy Ninh Kiến Vũ đe dọa: "Vợ con mày đừng có mơ được sống yên ổn."

Thời Cẩn không nói nhiều, chỉ nhắc nhở một câu: "Đừng phân tâm, chiều còn có ca phẫu thuật."

Bác sĩ Lương sợ sệt khẽ gật đầu.

Mọi người tản đi hết, Thời Cẩn đi đến ngã rẽ của hành lang, bỗng ngừng lại, nói với người trước mặt: "Anh đã bảo em đừng đi ra rồi mà?"

Khương Cửu Sênh quấn người kín mít, đứng đó từ rất lâu rồi. Mắt cô cong cong, nói: "Em sợ họ làm bừa, nên cố tình chạy tới đánh nhau giúp anh mà."

Thời Cẩn bật cười: "Nếu anh mà đánh nhau với người khác thật, thì em phải tránh thật xa ra mới đúng chứ."

Khương Cửu Sênh không đồng ý, nói rõ quan điểm: "Em sẽ không kéo chân anh." Tuy cô không giỏi võ bằng Thời Cẩn, nhưng chắc chắn cũng không hề kém.

Thời Cẩn dẫn cô quay về phòng bệnh: "Nhưng mà anh cũng vẫn sẽ phân tâm."

Cô cười đáp lại anh, không phản bác.

Buổi chiều, Thời Cẩn có một ca phẫu thuật cắt khối u tim, bác sĩ hỗ trợ chính là Lương Chí Viễn.

Ca phẫu thuật đã tiến hành được quá nửa, nhưng từ đầu tới cuối, bác sĩ Lương đều không tập trung.

Thời Cẩn chìa tay ra: "Dao điện."

Bác sĩ Lương không phản ứng kịp.

Thời Cẩn hắng giọng, lặp lại một lần nữa: "Dao điện."

"À."

Bác sĩ Lương đưa dao điện sang.

Vì lúc Thời Cẩn làm phẫu thuật, tốc độ xử lý của anh rất nhanh, y tá bình thường không thể bắt kịp anh được. Thế nên khi có các ca phẫu thuật lớn, thì người hỗ trợ đều là bác sĩ khoa Ngoại.

Trong phòng phẫu thuật yên tĩnh như tờ, chỉ có tiếng của Thời Cẩn.

"Kìm cầm máu."

"Kéo phẫu thuật."

Tay phải bác sĩ Lương cầm kìm cầm máu, bèn dùng tay trái để lấy kéo phẫu thuật. Thế nhưng lúc đưa kéo sang thì lại thất thần tuột tay.

Thời Cẩn vội đưa tay ra đỡ, đầu lưỡi kéo vừa khéo rơi vào lòng bàn tay anh.

Bác sĩ Lương bỗng giật mình, thần kinh căng lên: "Xin lỗi bác sĩ Thời, tôi…"

Thời Cẩn ngắt lời anh ta: "Anh đi ra ngoài, đổi bác sĩ Thôi vào."

Bác sĩ Lương lại nói hai câu xin lỗi nữa rồi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Trên bàn mổ, tối kỵ nhất là việc các bác sĩ bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng. Chắc chắn bác sĩ Lương vẫn còn đang sợ hãi lo lắng về chuyện ồn ào ở đại sảnh sáng nay, hoàn toàn không theo kịp quá trình phẫu thuật.

Bác sĩ Thôi bước vào phòng phẫu thuật, ca mổ lại tiếp tục.

Bác sĩ Kiều phụ trách gây mê đột nhiên kinh hãi kêu lên: "Bác… bác sĩ Thời," Cô ta trợn trừng mắt khiếp sợ, "Găng tay… găng tay bị cắt rách rồi."

Thời Cẩn cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, găng tay cao su dính máu bị cắt rách một miếng. Anh giơ tay lên, cảm thấy nhoi nhói.

Đây là do vừa rồi bác sĩ Lương đánh rơi kéo phẫu thuật, cắt phải tay anh. Trong y học, việc này cũng được định nghĩa là tai nạn nghề nghiệp.

Mấy vị bác sĩ và y tá trong phòng mổ đều biến sắc. Tất cả các nhân viên y tế đều biết rằng, mối nguy hiểm từ tai nạn nghề nghiệp nó lớn đến mức nào, chỉ riêng sắc mặt của Thời Cẩn là vẫn như bình thường. Anh đặt kéo phẫu thuật trong tay xuống, quay người nói với bác sĩ Thôi: "Chỉ còn lại phần khâu khép vết mổ thôi, anh làm nốt nhé."

Những bước quan trọng trong ca phẫu thuật này cơ bản đều đã hoàn thành, đây lại là tình huống đặc thù, nên đổi người mổ chính cũng không sao.

Bác sĩ Thôi hiểu ý đáp: "Tôi biết rồi."

Thời Cẩn quay người đi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Chỉ có điều, bầu không khí trong phòng mổ lại càng căng thẳng hơn.

Bác sĩ Kiều vẫn rất lo lắng: "Sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?"

"Hẳn là sẽ không đâu, trước khi phẫu thuật, người bệnh đã làm hết các xét nghiệm rồi." Bác sĩ Thôi cúi đầu chăm chú phẫu thuật, "Mọi người tập trung tinh thần đi."

Ca phẫu thuật tiếp tục tiến hành. Nửa tiếng sau, khép lồng ngực, phẫu thuật thành công.

Nhưng cuối cùng vẫn có chuyện.

Đến lúc hoàng hôn, Tiếu Dật chạy thẳng một mạch về khoa Ngoại Tim mạch. Mặt cậu ta trắng bệch, thở hồng hộc, hổn hển nói: "Bác sĩ Thời, có chuyện rồi."

"Có chuyện gì?" Thời Cẩn không ngẩng đầu lên, đang cắm cúi viết gì đó.

"Bệnh nhân vừa phẫu thuật chiều nay, có khả năng bị nhiễm HIV."

Ngòi bút khựng lại, mực đen thấm ra giấy, ánh mắt Thời Cẩn chợt trầm xuống.

Chín giờ tối, Khương Cửu Sênh mới đợi được Thời Cẩn quay về. Bình thường sáu giờ tối là anh đã quay về phòng bệnh với cô rồi.

"Sao anh về muộn thế?" Cô hỏi.

Thời Cẩn bước tới: "Có ca bệnh khẩn cấp."

Anh vẫn đang mặc áo blouse trắng, bên trong là áo vô khuẩn dùng trong phòng mổ, vẫn chưa thay ra áo thường. Khương Cửu Sênh hiểu ý ngay: "Anh vẫn còn phải qua đó à?"

Cô chưa từng thấy Thời Cẩn trực đêm bao giờ, còn tưởng là anh không cần phải trực. Dù sao, trừ những ca phẫu thuật lớn, khẩn cấp ra, thì tất cả các ca mổ của Thời Cẩn đều được sắp xếp vào ban ngày, phần lớn là đã đặt lịch trước, thế nên quy luật đi làm và tan sở của anh chẳng hề giống một bác sĩ chút nào.

Thời Cẩn gật đầu: "Ừ." Anh vuốt tóc cô, "Sênh Sênh, em ngủ trước đi, không cần phải đợi anh đâu."

Khương Cửu Sênh đồng ý.

Anh đỡ cô nằm xuống.

Cô nhấc tay lên, ôm lấy cổ anh, ghé mặt lại gần muốn hôn anh.

Thời Cẩn nghiêng đầu đi, né tránh.

Khương Cửu Sênh hơi ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: "Anh sao thế?" Thế mà anh lại không cho cô hôn á, không vui gì cả!

Thời Cẩn mỉm cười đáp: "Anh vừa từ trong phòng mổ ra, người bẩn lắm, còn có mùi máu tanh nữa."

Cô điềm nhiên: "Em không ngại."

Thời Cẩn hôn lên trán cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Em ngủ đi, chờ em ngủ rồi anh lại đi."

Khương Cửu Sênh nhắm mắt lại, không làm nũng nữa.

Mười một giờ đêm, bệnh viện rất yên tĩnh, đến giờ giao ca của các bác sĩ y tá. Giờ này, tòa nhà của khoa Ngoại mới nhàn rỗi một chút.

Ở đầu hành lang của phòng làm việc trong khoa Ngoại, hai bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng đang đứng nói chuyện. Họ nói rất nhỏ, người cao cao chính là bác sĩ Kiều ở khoa Gây mê, người thấp thấp là bác sĩ thực tập Tiểu Hứa đến để nhận ca.

"Làm sao lại thế được, không phải người bệnh đã làm hết các xét nghiệm rồi sao?" Tiểu Hứa nghe xong, tim cũng thót cả lên.

Vẻ mặt của bác sĩ Kiều rất nặng nề: "Vẫn còn đang trong giai đoạn sơ nhiễm HIV, nên xét nghiệm tiền phẫu thuật cũng không thể chính xác được." Nói đến đây, bác sĩ Kiều lại cáu tiết, "Bệnh nhân đó thật quá đáng ghét! Nhân viên y tế chúng ta thì cố hết sức mình để cứu hắn. Hắn thì hay quá, phẫu thuật mổ ngực lớn như thế này mà hắn vẫn còn giấu bệnh của mình. Còn cả bác sĩ Lương kia nữa, đã vào phòng mổ rồi còn phân tâm."

Chiều nay bác sĩ Lương đã bị phạt giáng chức, hiện giờ đang trong giai đoạn giám sát, có lẽ là trong vòng ba năm tới đây, anh ta cũng đừng mơ được động vào dao mổ.

Tiểu Hứa vội hỏi: "Vậy bác sĩ Thời làm thế nào?"

"Anh ấy đã thực hiện điều trị ngăn chặn rồi, trước khi có kết quả xét nghiệm, thì bệnh viện sẽ tạm thời dừng toàn bộ lịch phẫu thuật của anh ấy. Giờ cả khoa Ngoại Tim mạch đều loạn hết cả lên, bệnh nhân của bác sĩ Thời đều là bệnh nhân suy tim nặng, các bác sĩ khác trong khoa nhất thời cũng không thể tiếp nhận được. Viện trưởng đang lo phát điên kia kìa. Tạm thời chưa cần nói đến bệnh nhân, nếu bác sĩ Thời mà bị lây nhiễm thật, thì bệnh viện chúng ta cũng rắc rối to."

Thời Cẩn có uy tín rất cao trong giới y học. Hơn nữa, tai nạn nghề nghiệp lần này hoàn toàn là do sai lầm của bác sĩ phụ mổ. Xảy ra chuyện như thế này, đừng nói bệnh nhân, ngay cả bác sĩ cũng chẳng dám đến Thiên Bắc nữa.

Tiểu Hứa nghe mà nóng ruột nóng gan: "Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn lôi cổ tên bệnh nhân HIV đó ra tẩn cho một trận thôi!"

"Không phải là bệnh nhân HIV, mà là bệnh nhân có khả năng bị HIV." Bác sĩ Kiều lại nói tiếp, "Hắn đã bị cách ly rồi. Sau hành vi mang tính nguy hiểm đó cho đến bây giờ đã là tuần thứ năm, gần qua hết giai đoạn sơ nhiễm rồi, tuần sau là có thể có kết quả xét nghiệm chính xác. Nếu như xét nghiệm HIV là dương tính, thì có khi bác sĩ y tá của cả viện mình đều cầm dao đi đâm hắn ấy chứ."

Loại người thiếu đạo đức thiếu ý thức như vậy, giữ lại cũng chỉ gây họa cho xã hội. Nếu là người bình thường thì không sao, chứ nếu thực sự là bệnh nhân HIV, thì hậu quả thực sự không thể lường được.

"Lỡ mà bệnh nhân này bị xét nghiệm ra có nhiễm HIV thật, thì đến lúc đó, bác sĩ Thời của chúng ta phải làm thế nào?"

Bác sĩ Kiều nghĩ một chút rồi nói: "Tỷ lệ lây nhiễm cũng vẫn rất nhỏ. Hơn nữa, nếu có phương pháp điều trị ngăn chặn kịp thời thì hẳn cũng sẽ không đến mức lắm."

"Chỉ sợ lỡ như một cái… Bạn gái của bác sĩ Thời còn đang nằm viện mình đấy. Nếu biết là…"

Bác sĩ Kiều lập tức ngắt lời Tiểu Hứa: "Cô phải cố mà khóa miệng cho chặt vào. Chuyện này không chỉ viện trưởng hạ lệnh cấm, mà chính bác sĩ Thời cũng đã dặn dò kĩ rồi, tuyệt đối không được để cho bạn gái anh ấy biết."

Thật không khéo, cô đã biết cả rồi!

Khương Cửu Sênh đứng trên hành lang rất lâu, sau đó đi ra ban công hút điếu thuốc, rồi đi thẳng đến phòng làm việc của khoa Ngoại Tim mạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện