Dưới ánh đèn mờ nhạt, những biến hóa của Diệp Phồn, Lý Thiệu Quân đều thu hết vào mắt, hắn khinh ngạc nhìn Diệp Phồn nhíu mày, trên mặt đều ửng hồng, khó nhịn lại mang theo xuân ý, vô cùng mị hoặc.

Lý Thiệu Quân xốc chăn mỏng lên, nhìn thấy hai chân thon dài của Diệp Phồn đang vô thức kẹp chặt rồi cọ xát, mà nơi đó cũng biến hóa rõ ràng.

Lý Thiệu Quân thật sự là vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên, không nghĩ tới Diệp Phồn lại làm như vậy trong mộng, càng không nghĩ tới hắn có thể tận mắt chứng kiến Diệp Phồn trưởng thành.

Lấy hiểu biết của hắn với Diệp Phồn, hắn biết Diệp Phồn ở phương diện này thực ngây thơ, buổi sáng thức dậy cũng không có loại phản ứng như vậy, phải nói là chưa có đến thời kì phát dục của nam sinh, cho nên hắn khẳng định đây là lần đầu tiên của cậu.

Nghĩ như vậy, máu toàn thân Lý Thiệu Quân nóng lên như bị thiêu đốt, hô hấp cũng dồn dập, tay vuốt ve đôi môi đối phương cũng mạnh hơn, muốn thăm dò sâu hơn.

Bất quá Lý Thiệu Quân vẫn là còn có lý trí, hắn không muốn lợi dụng lúc người ta khó khăn, hung hăng cắn răng, buông tay Diệp Phồn ra, đứng dậy muốn vào nhà tắm dội nước lạnh.

Diệp Phồn ở trong mộng trầm mê trong khoái cảm mà Lý Thiệu Quân mang lại, nhưng nguyên bản Lý Thiệu Quân đang ôm lấy mình bỗng dưng rời đi, làm Diệp Phồn có chút nghi hoặc khó hiểu, toàn thân đang khô nóng khiến cậu thực không thoải mái cùng ủy khuất, vì cái gì Lý Thiệu Quân lại rời khỏi cậu, vì thế vội vàng tiến lên, chủ động dán lên người Lý Thiệu Quân, miệng nỉ non gọi tên hắn.

Lý Thiệu Quân đang kiên trì phải làm chính nhân quân tử phát hiện tay mình bị kéo lại, quay đầu xem mới phát hiện Diệp Phồn đang níu tay áo mình, hắn đang muốn bỏ tay Diệp Phồn ra, liền nhìn thấy đôi môi xinh đẹp mấp máy, mang theo ý khóc triền miên lại nỉ non nói: "Lý Thiệu Quân, đừng đi, đừng đi mà".

Diệp Phồn vô ý thức quấn quýt si mê giữ người lại, tựa như xuân dược mãnh liệt nhất đối với Lý Thiệu Quân, lý trí cuối cùng trong đầu Lý Thiệu Quân liền đứt phựt, cái gì mà chính nhân quân tử, cái gì mà không nên lợi dụng người khác lúc khó khăn, toàn bộ đều bị ném đi, trong mắt hắn chỉ còn có Diệp Phồn, từng mạch máu sôi trào kêu gào muốn Diệp Phồn.

Lý Thiệu Quân một lần nữa nằm lên giường, ôm lấy Diệp Phồn, kề sát vào người mình, đem chân dài len vào giữa hai chân cậu, tách chúng ra, tay lưu luyến nơi thắt lưng cậu, nhịn không được tiến lên, trêu đùa hai khỏa anh châu đáng yêu, cũng đoạt lấy đôi môi đỏ mọng hắn mơ ước đã lâu, không có xâm nhập, chỉ từ từ ngậm lấy nhấm nháp mỹ vị.

Diệp Phồn đang cảm thấy khô nóng liền thoải mái hơn, nhịn không được phát ra tiếng rên nhẹ, làm cho Lý Thiệu Quân càng thêm lớn mật đưa tay xuống bên dưới, vói vào trong quần, bắt lấy thứ vẫn còn ngây ngô của Diệp Phồn lần đầu trưởng thành, tâm tình Lý Thiệu Quân cực kì kích động, so với chính mình khi phóng thích còn sung sướng hơn, kĩ xảo thuần thục làm cho Diệp Phồn đang ngủ không có chống cự mà còn phát ra âm thanh kiều diễm, Lý Thiệu Quân cảm thấy âm thanh này còn hay hơn bất kì bản nhạc nào, càng thêm ra sức lấy lòng tiểu Diệp Phồn.

Có thể bởi vì là lần đầu, Diệp Phồn chưa được bao lâu, liền một tiếng ngâm nga rồi phát tiết, trong tay Lý Thiệu Quân đều là chất dịch trắng đục của Diệp Phồn, liền hung hăng hôn lên môi cậu, tách đôi môi của cậu ra, đầu lưỡi đi vào bên trong khoang miệng khuấy đảo một hồi.

Toàn thân Diệp Phồn bớt khô nóng, vốn thân thể rất mệt, sau khi phóng thích xong càng mệt hơn, rất nhanh liền ngủ say.

Rời đi cánh môi của Diệp Phồn, Lý Thiệu Quân nhìn trên mặt đối phương còn lưu lại vệt ửng hồng, mày dãn ra thư thái ngủ, rất là thương tiếc, hôn nhẹ lên hai má hồng, rồi cắn lên đôi môi hồng nhuận kia.

Hắn chịu đựng vật kia của mình còn đang phấn chấn bừng bừng mà xuống giường, lấy chiếc khăn tay của mình ra, cẩn thận lau thứ trên tay mình, cầm lên ngửi ngửi, nở một nụ cười tà mị, đem khăn tay cất đi, đây là vật chứng phi thường quý giá.

Lý Thiệu Quân làm xong chuyện kia, cũng trở lại giường, nhìn Diệp Phồn ngủ an tĩnh, liền há miệng cắn cắn chóp mũi cậu, cảm thấy có qua thì phải có lại mới là tốt nhất, liền đưa tay Diệp Phồn cầm vào vật nóng bỏng còn đang phấn chấn của mình, hành động lên xuống theo động tác của hắn.

Lý Thiệu Quân nghĩ chính mình định lực tốt lắm, nhưng khi đụng phải lòng bàn tay Diệp Phồn, khoái cảm mãnh liệt xông thẳng lên đầu, cắn răng "tê" một tiếng trầm thấp thở dài, mới nhẫn nại kiềm chế cảm xúc muốn phát tiết mãnh liệt. Động tác trên tay rất kịch liệt, nhưng duy trì qua một hồi lâu khi không còn kìm chế được nữa mới phóng thích, lại đầy ý xấu đem thứ mình phát tiết quệt vào quần nhỏ Diệp Phồn, coi như dấu vết trưởng thành của cậu.

Lý Thiệu Quân kích động hôn Diệp Phồn, trái tim hắn đong đầy hạnh phúc, ánh mắt nhìn Diệp Phồn đều dịu dàng thắm thiết, ngay cả việc đi rửa tay cũng luyến tiếc rời đi, cuối cùng vẫn phải dùng tốc độ ánh sáng rửa sạch tay, trở về ôm Diệp Phồn, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, mới yên tâm đi ngủ.

Diệp Phồn thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình. Vừa tỉnh dậy, cậu cảm thấy toàn thân nhức mỏi, thắt lưng cũng mềm nhũn không có khí lực, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Lý Thiệu Quân ngay trước mắt, mà chính mình cũng bị đôi tay hữu lực của đối phương ôm lấy, khó trách lại đau nhức như vậy.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt phóng đại, Diệp Phồn vốn đã quên giấc mơ kia bây giờ tất cả lại ừa về hiện lên trong đầu một cách rõ ràng, vẫn là một giấc mộng hoang đường đánh chết cậu cũng không dám nói ra.

Diệp Phồn thập phần khiếp sợ giấc mộng của mình, cảm thấy thẹn đỏ mặt không thôi, bất quá cậu lập tức ý thức được một chuyện còn làm cậu cảm thấy thẹn hơn đó là chỗ kia của cậu ướt đẫm, đưa tay sờ xuống, lại đưa lên trước mặt mình, mặt lập tức bạo đỏ, cả kinh muốn nhảy dựng lên, cũng may toàn thân không có khí lực để làm như vậy.

Nhìn thoáng qua ở bên cạnh Lý Thiệu Quân còn đang thực sự ngủ say, Diệp Phồn dốc hết khí lực tách tay hắn ra, lặng lẽ xốc chăn xuống giường, chạy nhanh vào toilet tiêu diệt vết tích.

Diệp Phồn không biết, ở một khắc cậu xoay người đi, người mà cậu nghĩ ngủ say khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Ở trường vào tiết Sinh học, đều đã học bài liên quan đến vấn đề này, thầy giáo ở lớp học nói xong còn bảo bọn họ chú ý mà nghe, cũng không cần loạn cười, không có gì phải xấu hổ cả, cái này đối với về sau rất quan trọng.

Diệp Phồn là học trò ngoan, đương nhiên cũng nghe thực cẩn thận, tuy rằng lúc nghe xong, cả hai lỗ tai cậu đều đỏ, bất quá thầy giáo cũng đã nói đây là hiện tượng sinh lí hết sức tự nhiên, cần phải bình tĩnh đối mặt, không cần sợ hãi.

Cho nên, Diệp Phồn biết một ngày sớm muộn mình cũng sẽ trải qua, chính là không nghĩ lại tới vào lúc này, thật không kịp phòng bị, lại còn là lúc ngủ trên giường cùng với Lý Thiệu Quân, may là cái chăn không sao, bằng không cậu sẽ cảm thấy ngại không chỗ trốn mất.

Trong phòng tắm vật dụng đều có đủ, Diệp Phồn nhanh chóng giặt quần áo, hung hăng tiêu diệt chứng cứ phạm tội, giặt xong, Diệp Phồn định thần không biết ủy không hay đem đồ ra ngoài phơi.

Nhưng thời điểm cậu bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Lý Thiệu Quân đứng ở cửa nhà tắm, dọa cậu nhảy dựng, hoảng hốt khẩn trương, làm quần cũng bị đánh rơi, Diệp Phồn muốn nhặt lên nhưng bị Lý Thiệu Quân nhanh tay cầm lấy trước.

Nhìn vật chứng về chuyện xấu mình làm ở trong tay Lý Thiệu Quân, Diệp Phồn đỏ mặt, lắp bắp nói: "Thiệu... Thiệu Quân, cậu đem quần... đưa tớ đi".

Lý Thiệu Quân làm bộ dáng gì cũng không biết, nghi hoặc nhìn cậu: "Cậu làm sao vậy, sáng sớm đã giặt quần".

"Ừ, vừa rồi đánh răng rửa mặt không cẩn thận làm bẩn". Diệp Phồn cúi đầu ngượng ngùng không dám nhìn Lý Thiệu Quân, lo lắng nói ra nguyên nhân.

Lý Thiệu Quân đanh giá cậu vài cái, hiểu rõ cười xấu xa, ghé sát vào lỗ tai cậu trầm thấp cười nói: "Úc, tôi biết, Phồn Phồn khẳng định làm chuyện xấu".

Diệp Phồn thật muốn chém chết chính mình, đỏ mặt phản bác: "Mới không có, cậu đừng nói lung tung, tớ thì có khả năng làm chuyện gì xấu".

Lý Thiệu Quân tránh cái tay đang với lên của Diệp Phồn, đôi mắt híp lại đầy ý cười, một bộ dáng mọi người đều biết, xấu xa nói: "Đừng giấu nữa, mọi người đều là nam nhân, sợ cái gì chứ, dù sao chỉ có cậu biết, tôi biết, trời biết, hơn nữa cái này rất bình thường, còn phải chúc mừng cậu chân chính thành nam nhân a".

Tuy rằng lão sư nói nên bình tĩnh đối mặt với thời kì trưởng thành, nhưng cậu vẫn không cách nào giống Lý Thiệu Quân đĩnh đạc đem chuyện riêng tư như vậy nói ra, nên không biết đáp lại thế nào.

Diệp Phồn gãi gãi đầu, ý tứ không tốt nói: "Ừ, cái kia cậu đừng nói cho ai biết được không?"

Lý Thiệu Quân gật gật đầu, thần bí khó lường cười: "Yên tâm, đây là bí mật của riêng hai chúng ta, tuyệt đối không có người thứ ba biết, cậu cũng không được cảm thấy xấu hổ, ở trước mặt tôi còn ngượng ngùng cái gì".

Nghe xong Lý Thiệu Quân nói, Diệp Phồn ngây ngốc trong lòng lại còn phi thường cảm kích: "Vậy cậu có thể đem quần trả lại cho tớ không?"

Lý Thiệu Quân đương nhiên không đem quần trả lại, phi thường thành khẩn nói: "Đều là vì tôi hại cậu rơi quần, tôi giúp cậu đi giặt lại rồi đem phơi".

Diệp Phồn đương nhiên không muốn, cậu có chút dở khóc dở cười, vì sao loại chuyện này Lý Thiệu Quân có thể nói ra nghiêm trang như vậy, nhưng căn bản Lý Thiệu Quân không để ý cậu cự tuyệt, trực tiếp vào phòng tắm bắt đầu xả nước giặt quần.

Nhìn Lý Thiệu Quân nghiêm túc giăt quần như vậy, Diệp Phồn tuyệt vọng bụm mặt, cái kia trừ quần ngủ còn có quần lót của cậu, nghĩ đến Lý Thiệu Quân giúp cậu giặt quần lót, trong lòng cậu không nhịn được rít gào, ông trời làm cho cậu té ngất luôn đi!

Lý Thiệu Quân vừa lòng nhìn quần Diệp Phồn trong tay mình, nghĩ cậu mang theo thứ của hắn mà ngủ cả đêm, khóe miệng nhịn không được liền giơ lên.

Chờ Lý Thiệu Quân đi ra, Diệp Phồn đã trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, đã hoàn toàn đầu hàng, cậu cũng không còn gì để mất, cứ thẳng thắn đối mặt thôi.

Lý Thiệu Quân đem quần cậu đi phơi xong, còn cậu thì bắt đầu đi tắm, hắn liền ra khỏi phòng, muốn chuẩn bị bữa sáng đặc biệt cho Diệp Phồn, bổ sung nguyên khí.

Thiệu Đạt Văn đang xuống lầu thì gặp biểu ca, nhanh chân chạy đến tiếp đón: "Anh, sớm!"

Lý Thiệu Quân nhìn hắn một cái, cũng đáp lại: "Đạt Văn a, sớm!" Sau đó liền xuống lầu.

Thiệu Đạt Văn nhờ có vịn cầu thang đỡ lại, cậu thật sự chấn kinh rồi, biểu ca cư nhiên cười cười cùng cậu chào hỏi, mà không phải là bày ra cái khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, cậu lần đầu nhận được quan tâm từ biểu ca, thật sự là lệ nóng lưng tròng, có thể đem cái này đi khoe các anh em ở Thiệu gia a!

Cậu rất là ngạc nhiên chuyện gì làm cho biểu ca cao hứng đến như vậy, chạy nhanh muốn đi theo tìm tòi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện