Diệp Phồn vào lớp học, cậu ở bên cửa sổ nhìn Phạm Đại Kim kéo Phạm Hiểu Đan khóc lóc sướt mướt đi rồi, lắc đầu thở dài.

Sau đó, Giản Phỉ cũng tìm gặp Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn hỏi chuyện, biết sự tình, cô cũng gật gật đầu, xoa xoa ấn đường, rồi để bọn họ trở lại lớp học.

Qua lời Giản Phỉ, Diệp Phồn mới biết được, nguyên lai là nhờ biểu đệ của Lý Thiệu Quân - Thiệu Đạt Văn đi văn phòng báo cho cô giáo, mà người nói cho Thiệu Đạt Văn biết chính là Lưu Thanh Thanh, bởi vì lúc đó mấy tên bảo tiêu của Phạm Đại Kim đứng bên ngoài nên nàng không dám tùy tiện đi ra ngoài, liền nhắn tin cho Thiệu Đạt Văn ở lớp bên cạnh, hơn nữa Lưu Thanh Thanh với Thiệu Đạt Văn vốn là hàng xóm từ nhỏ.

Buổi chiều tan học, đội ngũ hai người biến thành bốn người.

Lưu Thanh Thanh cùng Thiệu Đạt Văn đi bên cạnh Diệp Phồn, Lý Thiệu Quân dắt xe cũng sóng vai cùng cậu.

Sau trò khôi hài này, tình hữu nghĩ bạn bè giữa bốn người lại tăng lên.

Lưu Thanh Thanh vỗ vỗ vai Thiệu Đạt Văn nói: "Uy, hôm nay ngươi hành động thật chậm chạp, đợi ngươi một lức nữa tới phỏng chừng đều tan cuộc rồi đó".

Thiệu Đạt Văn cũng không bị trêu tức, ngược lại cười nói: "Tôi đã nhanh lắm rồi đó, ý chỉ của Thái hậu ngài, tôi nào dám không nghe!"

Lưu Thanh Thanh tức giận trừng mắt, chính mình có già như vậy đâu, lại còn là Thái Hậu, đang muốn làm khó dễ, Diệp Phồn phụt một tiếng cười.

Lưu Thanh Thanh bẹp miệng nói: "Diệp Phồn, cậu đúng là theo Lý Thiệu Quân học hư, còn dám chê cười tớ, haizzz, mau trả lại Diệp Phồn bé bỏng ngoan ngoãn lại cho tôi đi!"

Lý Thiệu Quân vốn dĩ đang nhìn Diệp Phồn cười, ánh mắt thực sủng nịch, nghe xong Lưu Thanh Thanh nói liền nhíu mày, cái gì mà " Diệp Phồn bé bỏng ngoan ngoãn của cô", là bé bỏng của tôi mới đúng, bèn mở miệng: "Diệp Phồn không phải bé ngoan nhà cậu".

Ba người đều quay đầu nhìn Lý Thiệu Quân, mặt không biểu tình, lại còn nghiêm trang nói bé ngoan, đương nhiên Diệp Phồn ngượng ngùng "Khụ khụ, cái gì mà bé bỏng ngoan ngoãn, tớ cũng không phải trẻ con, các cậu mới là bé ngoan".

Sau đó ba người đều cười ha ha, Lý Thiệu Quân lại ôn nhu nhìn cậu.

Tới cổng trường, Diệp Phồn ngồi trên xe xoay đầu vẫy tay với Lưu Thanh Thanh và Thiệu Đạt Văn "Tạm biệt". Nói xong, Lý Thiệu Quân liền chở cậu đi.

Lưu Thanh Thanh cũng phất tay, cho đến khi không nhìn thấy bọn họ.

Một bên Thiệu Đạt Văn nhìn đến ánh mắt ái mộ của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, đánh gãy không khí "Người cũng không nhìn thấy nữa, chúng ta về nhà thôi".

Lưu Thanh Thanh bẹp miệng, liếc cậu ta một cái, gật gật đầu, cùng Thiệu Đạt Văn theo hướng khác trở về nhà.

Kỳ thật mùa hè đã sớm qua, chỉ còn lại thời tiết nóng làm người ta vẫn nghĩ tới mùa hè.

Lâm thành ở phương nam, nên không khí thường sẽ chịu ảnh hưởng đột biến.

Rõ ràng lúc ra cổng trường thời tiết còn thực nóng, kết quả đột nhiên gió nổi lên, còn không nhỏ, thổi đến đầu tóc cùng quần áo Lý Thiệu Quân đều hất về phía sau, Diệp Phồn cũng cảm nhận được cơn gió lớn, huống chi bọn họ còn đang đi xe đạp.

Còn may Lý Thiệu Quân là người đạp xe, gió to cũng không ngăn cản được hắn, vẫn như cũ vững vàng về phía trước, chỉ là Diệp Phồn ngồi phía sau liền bám chắc vào hắn, sợ mình ngồi không hẳn hoi lại ảnh hưởng đến Lý Thiệu Quân.

Bầu trời lại nổi lên mưa phùn, không nhẹ nhàng giống như mưa mùa xuân, mà là mang theo rét lạnh.

Mưa một chút, nhiệt độ không khí liền giảm rất nhiều, đặc biệt lúc gió thổi qua, cư nhiên bắt đầu có cảm giác mùa đông, người đi đường mặc đơn bạc bị gió lạnh thổi qua còn run bần bật, bước chân đều nhanh hơn, muốn sớm trở về nhà.

Diệp Phồn ở phương nam, đã quen với kiểu thay đổi thời tiết này, nhưng hiện tại cậu cũng chỉ mặc áo cộc tay, nên lạnh đến răng cũng đập vào nhau, còn may có Lý Thiệu Quân ngồi phía trước giúp cậu chắn gió, cậu ôm chặt Lý Thiệu Quân, nhiệt độ cơ thể hắn cao, ôm vào thật ấm áp.

Đột nhiên đang đi, Diệp Phồn thấy xe ngừng lại.

Cậu run rẩy hỏi: "Tê... Lý Thiệu Quân, sao vậy?"

Lý Thiệu Quân mở lồng xe, từ trong balo lấy ra một chiếc áo dài tay cùng chiếc áo mưa dự phòng.

Lý Thiệu Quân xuống xe, Diệp Phồn cũng xuống theo.

Lý Thiệu Quân rũ áo dài tay ra, rồi đem mặc lên người Diệp Phồn, còn muốn giúp cậu đóng cúc.

Diệp Phồn vội đoạt tay áo tự mình mặc vào, sau đó Lý Thiệu Quân lại giúp cậu mặc thêm áo mưa, giúp cậu đội mũ, trong nháy mắt Diệp Phồn thấy cả người ấm áp lên nhiều.

Cậu nhìn Lý Thiệu Quân còn mặc áo ngắn tay, ảo não mình chỉ biết lo cho bản thân, vội vàng hỏi: "Cậu sao lại đem hết áo cho tớ, thời tiết lạnh như vậy, cậu nên mặc thêm vào, thời tiết thay đổi quá nhanh a".

Diệp Phồn bắt đầu cởi áo mưa ra, Lý Thiệu Quân liền đè lại tay cậu, không chút để ý nói: "Không sao, tôi không lạnh, ngày trước ở phương bắc tôi còn thường xuyên bơi vào mùa đông đó".

Nghe được Lý Thiệu Quân nói hắn ở phương bắc mùa đông còn đi bơi, Diệp Phồn nghĩ đến cái rét phương bắc, nhịn không được đánh cái rùng mình, còn đi bơi mùa đông, muốn bệnh mất, cảm thán Lý Thiệu Quân thật quá dũng cảm, nhìn hắn ánh mắt đều tràn ngập sùng bái.

Lý Thiệu Quân chỉ cười cười, nhìn Diệp Phồn mặc đồng phục rộng của mình, trong lòng phi thường thoải mái, vỗ vỗ bờ vai cậu nói: "Lên xe đi, chúng ta mau chóng trở về kẻo lát nữa mưa to.

Diệp Phồn chờ Lý Thiệu lên xe, cậu mới ngồi lên, sau đó ôm eo Lý Thiệu Quân, người phía trước liền xuất phát.

Diệp Phồn nghiêng đầu nhìn ven đường, thấy trên đường đều là người đi bộ đang lạnh run nhanh chóng chạy về nhà, tuy rằng loại thời tiết này không tốt, nhưng cậu lại cảm thấy mình thật ấm áp, còn may có Lý Thiệu Quân bên cạnh.

Bởi vì mặc áo mưa, trên đầu cũng đội kín mũ áo mưa, thân hình Diệp Phồn lại nhỏ, ăn mặc đồng phục, không thấy rõ là nam hay nữ, thời điểm đợi đèn xanh còn bị người bên cạnh hiểu lầm.

Bên cạnh có một xe đạp một nam sinh chở nữ sinh, là một đôi tình lữ.

Diệp Phồn liếc qua thấy nữ sinh ngồi sau đánh một chút vào lưng nam sinh, giọng oán trách lại hâm mộ "Cậu xem người khác cẩn thận biết bao nhiêu, để bạn gái mặc áo dài còn mặc thêm cả áo mưa, chính mình còn mặc áo ngắn tay. Tớ hôm qua đã nhắc cậu hôm nay khả năng thay đổi thời tiết, cậu cũng quên, một cái áo mưa cũng không mang, tớ đều chết lạnh rồi a."

Nam sinh cũng bất đắc dĩ " Tôi cũng đâu cố ý đâu, chờ cậu trang điểm lâu qua, sợ đi muộn, tôi vội vàng ra cửa đều quên cầm theo".

Diệp Phồn nghe thấy trên mặt lập tức đỏ, Lý Thiệu Quân không biết có phải cũng nghe thấy hay không còn cười nhẹ hai tiếng, Diệp Phồn cảm thụ thực rõ ràng, người phía trước bả vai rung rung, mặt càng đỏ hơn.

May là đến đèn xanh, Lý Thiệu Quân cũng không chậm trễ, đôi tình lữ bên cạnh cũng rẽ sang hướng khác, gió thổi qua, mặt Diệp Phồn cũng bớt nóng, cúi đầu nghĩ, như thế nào họ lại đem mình từ một nam sinh trở thành nữ sinh chứ, còn xem là bạn gái của Lý Thiệu Quân.

Bất quá nếu là bạn gái Lý Thiệu Quân khẳng định sẽ rất hạnh phúc, nếu mình là bạn gái cậu ấy thì... tốt rồi?

Diệp Phồn bị ý nghĩ của mình dọa sợ, ngồi bật dậy mãnh liệt lắc đầu, mình là một tên nam sinh làm sao lại có thể nghĩ đến chuyện hoang đường như vậy, Lý Thiệu Quân biết ý nghĩ cậu như vậy không chừng sẽ đánh cho cậu tỉnh ra.

Còn may Lý Thiệu Quân tay lái chắc chắn, động tác Diệp Phồn đột ngột như vậy, hắn vẫn như cũ ổn định đạp xe, bất quá sợ người phía sau ngã xuống, có chút nghiêm túc lại trầm thấp nói: "Ngoan ngoãn ngồi yên nào!"

Diệp Phồn ở phía sau thè lưỡi, nhanh chóng ngồi ngay ngắn, không hề lộn xộn, bất quá nghĩ lại ý nghĩ vừa rồi, có chút tâm phiền ý loạn, trên mặt ửng đỏ cũng qua thật lâu mới tiêu tán.

Hai người bọn họ tương đối may mắn, Lý Thiệu Quân đạp xe về nhà so với thường ngày nhanh hơn một chút, rốt cuộc về đến biệt thự thì vừa lúc mưa to.

Bọn họ vừa bước chân vào nhà phía sau lưng mưa liền bắt đầu rơi lộp bộp, dần dần càng nặng hạt hơn cuối cùng thành cơn mưa to.

Lý Thiệu Quân cởi áo mưa giúp Diệp Phồn rồi đưa cho bảo mẫu bên cạnh, lại phân phó: "Vương thẩm, phiền toái dì giúp cháu đi nhà bếp nấu canh gừng".

Hắn sợ Diệp Phồn sức đề kháng kém, gió lạnh thổi qua, dễ dàng cảm lạnh.

Bởi vì ban nãy đi ngoài đường chịu mưa gió lạnh, hắn kêu Diệp Phồn lên lầu tắm rửa trước, hắn có chút việc cần làm sẽ lên sau.

Diệp Phồn tắm rửa gội đầu sạch sẽ, dùng khăn lông trắng vừa lau tóc vừa bước ra, thân thể thoải mái, tâm tình cũng thực dễ chịu.

Vừa ra khỏi phòng tắm, cậu liền nhìn thấy vài cái thùng trong phòng, mà Lý Thiệu Quân thì đang đem quần áo từ trong thùng ra treo lên.

Diệp Phồn lau lau hai phát, vắt khăn lông trên cổ, kinh ngạc hỏi: "Thiệu Quân, cậu mua quần áo mới khi nào vậy, còn nhiều thế này nữa".

Diệp Phồn kinh ngạc chính là cậu cùng hắn vẫn luôn ở bên nhau, không có đi đâu mua đồ nha!

Lý Thiệu Quân vừa treo quần áo, vừa quay đầu lại nói "Đây là quần áo thu đông của hai chúng ta, tôi đã sớm đặt hàng với bên cửa hàng từ trước rồi".

Diệp Phồn bừng tỉnh gật đầu, bất quá cậu nhìn đến mấy cái thùng đều thấy giật mình, nhiều như vậy làm sao mặc hết, hơn nữa phỏng chừng giúp cậu mua không ít "Thiệu Quân, không cần giúp tớ mua nhiều đồ như vậy, quần áo lúc trước của tớ là đủ rồi".

Lý Thiệu Quân ngừng tay, cười cười đi tới, hắn tiếp nhận khăn lông trên người Diệp Phồn, để cậu ngồi trên ghế rồi bắt đầu giúp cậu xoa tóc, còn mang theo động tác mát xa, hắn ôn nhu trầm thấp nói: "Không quan hệ, tôi mua nhiều, còn được người ta ưu đãi tặng thêm, tôi liền đưa cho họ số đo của cậu để lấy chỗ đó cho cậu".

Hắn ôn nhu nhìn người trước mặt, vì để Diệp Phồn an tâm, hắn nguyện ý nói dối một chút.

Động tác trên đầu thật ôn nhu, làm Diệp Phồn thoải mái nhắm hai mắt lại, nghe Lý Thiệu Quân trả lời, cậu có chút nửa tin nửa ngờ, bất quá lại cảm thấy Lý Thiệu Quân cũng không có gì phải lừa mình, hơn nữa được Lý Thiệu Quân nhẹ nhàng ấn da đầu làm cậu thoải mái không muốn nghĩ nhiều nữa.

Lý Thiệu Quân nhìn bọt nước trên tóc Diệp Phồn cũng được lau khô, liền đem khăn lông ném lại lên khung trên trong phòng tắm rồi lấy ra máy sấy tóc.

Trong phòng nhìn thấy mấy cái thùng, Diệp Phồn đột nhiên nghĩ đến vì sao Lý Thiệu Quân biết được số đo của mình, tuy rằng cậu chưa thử chỗ quần áo kia nhưng nhìn rất vừa người, kiểu dáng cậu cũng không kén chọn, chỉ cần vừa là được thôi.

Diệp Phồn tò mò hướng về Lý Thiệu Quân hỏi: "Cậu sao biết rõ ràng số đo của tớ vậy?"

Lý Thiệu Quân lấy máy sấy tóc trong tủ, rồi xoay người đi tới, thực nhẹ nhàng nói: "Tôi nhìn số đo đồng phục của cậu, với cả số đo quần áo lúc trước của cậu, đánh giá một chút liền biết, hơn nữa tôi lấy cho cậu ở đây đều là kiểu dáng hưu nhàn, có rộng chút cũng sẽ thoải mái, hẳn là đều thích hợp".

Lý Thiệu Quân trong lòng tiểu nhân, nhớ lại chính mình mỗi ngày đều ôm người ngủ, hiện tại mỗi một kích cỡ hắn đều biết rõ đó.

Diệp Phồn gật đầu, đừng nhìn Lý Thiệu Quân chỉ có cao lớn thôi đâu, tâm tư còn rất tinh tế, cậu thực cảm kích cùng cảm động "Cậu thật cẩn thận, ai có thể làm bạn gái cậu khẳng định rất hạnh phúc".

Lý Thiệu Quân cầm máy sấy tóc đứng phía sau cậu, đang cắm điện chuẩn bị giúp cậu thổi tóc, nghe được những lời này hắn liền nhướng mày, cong lưng, ở bên tai cậu trầm thấp gợi cảm hỏi: "Nếu cậu khen tôi như vậy, kia nếu cậu là nữ sinh, có nguyện ý làm bạn gái của tôi không, ân?"

Vành tai Diệp Phồn mẫn cảm, hơi hơi rung động, bị Lý Thiệu Quân hỏi như vậy, cậu liền nhớ đến đoại đối thoại của đôi tình lữ kia, liền nóng hết cả mặt, hai má bắt đầu hồng hồng, nhưng lại cưỡng chế bản thân trấn định nói: "Gì chứ, sao tớ có thể là nữ sinh, không có khả năng, không có khả năng a!"

Lý Thiệu Quân lại cười nói "Tôi chỉ nói là nếu a!"

Hai tay Diệp Phồn đặt trên đầu gối, nhấp môi, vốn dĩ cậu muốn sảng khoái nói nguyện ý, bởi nếu cậu là con gái, chắc chắn sẽ ái mộ Lý Thiệu Quân, có thể làm bạn gái hắn khẳng định sẽ hạnh phúc chết, này chỉ là một cái giả thiết, nhưng lời đến bên miệng lại khó nói ra.

Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn hồi lâu vẫn không trả lời, bất đắc dĩ cười cười, người hắn thích dễ dàng thẹn thùng như vậy, thật không có biện pháp mà.

Với tính cách trước kia, nếu Diệp Phồn ở trước mặt hắn bày ra bộ dáng thẹn thùng đáng yêu, hắn liền trực tiếp cưỡng hôn, nói thích cậu, chính là hắn phát hiện nếu mình làm như vậy ngược lại phản tác dụng, chỉ sợ cậu chấn kinh, sợ cậu sợ hãi, cũng sợ cậu cự tuyệt.

Xem bộ dáng Diệp Phồn khó xử, Lý Thiệu Quân cũng không đùa nữa, bắt đầu đem tóc cậu hong khô, đỡ bị cảm mạo.

Diệp Phồn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, dù sao chỉ là giả thuyết, tim đập phi thường mau, nhẹ giọng nói một câu "Tớ nguyện ý...."

Nhưng đúng lúc này, Lý Thiệu Quân mở máy sấy, âm thanh Diệp Phồn lập tức bị át đi, Lý Thiệu Quân không nghe được.

Diệp Phồn chờ Lý Thiệu Quân đáp lại, nhưng chờ hồi lâu vẫn thấy hắn nghiêm túc sấy tóc cho mình, phỏng chừng cậu nói quá nhỏ, thế là có chút phiền muộn, mình lấy hết can đảm nói ra, kết quả...

Diệp Phồn có chút nhụt chí, cậu không có can đảm nói lần thứ hai đâu a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện