Diệp Đức Toàn nhìn sắc mặt mụ không bình thường, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ, ở bên tai La Tú Hoa nói nhỏ: “Bình tĩnh một chút, kể cả có chỉ bà thì bà có chết cũng không được nhận”.

Thiệu Tuệ Phân nhìn phản ứng người phía dưới, lại tiếp tục bình đạm nói: “ Bây giờ tôi cho người kia năm phút đồng hồ, nếu nguyện ý liền đứng ra thừa nhận sai lầm, bồi thường tổn thất cho Thiệu gia, tôi còn có thể bỏ qua chuyện cũ, chỉ đem người đuổi khỏi Thiệu gia. Bằng không chờ tôi động thủ điều tra nhất định sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó đừng mong nói đến chuyện tình nghĩa”.

Mọi người ai nấy nhìn nhau, người không làm chuyện trái với lương tâm đương nhiên không thể đứng ra, La Tú Hoa trong lòng có quỷ, tuy rằng Thiệu lão thái thái nói như vậy, mụ cũng sẽ không ngu gì nghe xong bà lão kia nói mà đi tự thú, tổn hại chính mình.

Thiệu lão thái thái nhìn thời gian, cười lạnh lắc đầu, sau đó nói: “Thôi được, nếu người kia không biết quý trọng cơ hội này, vậy đừng trách Thiệu gia vô tình, nhưng mà tôi hi vọng mọi người đều có thể dò xét lẫn nhau, sớm ngày bắt được kẻ trộm, không cần khiến cho nhân tâm hoảng sợ, tất cả mọi người đều quay lại làm việc đi”.

La Tú Hoa vừa nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, sợ tới mức chân mềm nhũn sắp không đứng nổi rồi, ở phía sau, Diệp Đức Toàn bất động thanh sắc kéo mụ lẫn trong đám người rời đi.

Diệp Phồn nghe xong Thiệu lão phu nhân nói liền cau mày, cậu từ trong miệng ba mẹ biết được Thiệu gia đối với mọi người rất tốt, cậu không thể tin được lại có chuyện có kẻ lấy oán trả ơn như vậy.

Lý Thiệu Quân dùng tay xoa xoa mi tâm của cậu, nói: “Vừa mới bước vào nhà, liền phải lo lắng sự tình như vậy”.

Diệp Phồn rất nghiêm túc nói: “Tớ là vì cậu lo lắng, nhà cậu lại xảy ra chuyện không hay như vậy”.

Lý Thiệu Quân cười cười, sửa đúng: “Cái gì mà nhà tôi, là nhà của chúng ta”.

Diệp Phồn nghe xong kinh ngạc một chút, cũng cười cười gật đầu.

Lý Thiệu Quân ở một khắc Diệp Phồn xoay người đi, liền nhìn phương hướng vợ chồng Diệp gia rời đi, cong cong khóe miệng.

Kỳ thật chuyện này là hắn cố ý nói cho bà ngoại, cùng bà ngoại diễn một vở kịch.

Vốn dĩ hắn còn niệm tình là mẫu thân Diệp Phồn, cũng không tính toán làm tuyệt tình.

Nhưng hắn lại phát Diệp Phồn trước giờ sống trong nhà kia không được tốt, vợ chồng Diệp gia không coi cậu như con ruột mà đối đãi, ở lại Diệp gia đối với Diệp Phồn một điểm tốt cũng không có.

Hắn muốn dùng dao sắt chặt đay rối, làm La Tú Hoa tự mình hiện hình, để Diệp Phồn biết rõ ba mẹ nuôi kia thật sự là dạng người gì, nhanh chóng hết hi vọng với bọn họ, chặt đứt ý niệm quay về Diệp gia của Diệp Phồn, cũng làm cậu chân chính dựa vào mình hắn.

La Tú Hoa trở lại biệt thự bên kia, trang sức trong túi nóng bỏng đến mức làm mụ sợ hãi không thôi, muốn chạy nhanh trở lại, đi về đến biệt thự, phát hiện có nhiều người, Ngũ quản gia cư nhiên phái người bắt đầu đi kiểm tra đồ vật.

La Tú Hoa kinh hồn bạt vía, nhìn bọn họ còn ở lầu một, lầu hai còn chưa có động tĩnh, định lặng lẽ đi lên trả lại đồ vật.

Nhưng mà còn chưa có đi được hai bước đã bị người kéo lại, dọa La Tú Hoa sợ muốn chết, quay đầu nhìn, hóa ra lại là Diệp Đức Toàn, làm mụ thiếu chút nữa thì hét lên.

Diệp Đức Toàn lôi kéo mụ ra một chỗ vắng vẻ phía sau biệt thự, ném ra La Tú Hoa, tức giận nói: “Bà có phải điên rồi không, bây giờ đem đồ trả lại không phải sẽ bị bại lộ sao?”

La Tú Hoa sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng cũng cố biện giải: “Tôi chỉ định đem đồ trả lại, tôi sợ lắm rồi, ông còn hung hăng như vậy nữa”.

Diệp Đức Toàn nhấp môi, nghẹn tức giận, dùng ngón tay hung hăng chỉ vào mặt bà “Tôi đã nói bà bao nhiêu lần rồi, bảo bà đừng có mà tham lam, bà vẫn không nghe, hiện tại thì hay rồi, bị bà hại lây luôn rồi”.

La Tú Hoa liền không phục, cũng rất tức giận, cau mày lạnh lùng nói: “A, Diệp Đức Toàn, ông hiện tại cảm thấy tôi hại chết ông? Chẳng lẽ ông không liên quan? Thời điểm dùng tiền từ những thứ đồ đó bán được cũng thực sảng khoái, lúc đấy sao không thấy ngăn tôi lại, hiện tại mới nói tôi hại ông, ông có lương tâm không hả?”

“Hư, bà không muốn sống nữa hả, lớn tiếng như vậy, sợ Thiệu gia không biết được chuyện bà làm sao?” Diệp Đức Toàn đều bị La Tú Hoa lớn tiếng dọa hoảng sợ, khẩn trương nhìn xung quanh, nhanh chóng bịt miệng mụ lại.

“Hừ, dù sao chúng ta là người cùng thuyền, ông đừng mong một mình tránh khỏi tai vạ này!” La Tú Hoa híp mắt nhìn trượng phu nhà mình.

Diệp Đức Toàn vội vàng nói: “Tôi là loại người này sao, bất quá hiện tại chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi Thiệu gia, tôi nghĩ một hai ngày bọn họ còn chưa tra ra đâu”.

La Tú Hoa khẽ cắn môi nói: “Dù sao trang sức này cũng không thể trả lại, dứt khoát đem bán đi, sau đó chúng ta ngày đêm rời khỏi Lâm thành, dù sao còn thằng Diệp Phồn ở lại Thiệu gia, lúc sự tình bại lộ thì còn nó, nợ cha con trả, đều là chuyện nó phải làm”.

Diệp Đức Toàn cũng không định như vậy, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể như thế, vẫn là nhẫn tâm gật đầu đáp ứng.

Vợ chồng Diệp gia tính toán bán số trang sức cùng nhà ở, đem tiền cao chạy xa bay.

La Tú Hoa bởi vì lúc trước từng trộm đồ đi bán, có vài người quen ở chợ đen, nên rất mau có người mua chỗ trang sức này.

Diệp Đức Toàn thì đem nhà bán rẻ cho một bà con thân thích, yêu cầu trực tiếp trả tiền mặt.

Cái người thân thích này vẫn luôn muốn mua phòng ở thành phố, hiện tại nghe được chuyện tốt như vậy, lập tức đáp ứng, đứa trước nửa số tiền, chờ giao nhà rồi giao phần còn lại.

Ngày hôm sau, bọn họ vì không muốn làm Thiệu gia nghi ngờ, vẫn cứ như bình thường đi làm, định đến lúc sắp truy ra thì trốn đi.

Bọn họ vẫn luôn nghe ngóng tình huống điều tra của Thiệu gia, cũng may trước mắt còn chưa tìm được đối tượng khả nghi.

La Tú Hoa biết được còn có chút đắc ý, thấy mình làm kín đáo, nếu không nhiều năm như vậy cũng không hề bại lộ, bọn họ điều tra chốc lát căn bản không ra.

Diệp Phồn ở Thiệu gia đã hai ngày, sinh hoạt so với lúc trước hoàn toàn là khác xa, nhưng cậu vẫn định về nhà, dù cho La Tú Hoa không nhận cậu, nhưng cậu cũng không thể không nhận cái nhà kia, rốt cuộc bọn họ đối với cậu còn có ơn dưỡng dục.

Chính là cậu mỗi lúc đưa ra quyết định phải về, Lý Thiệu Quân liền lái sang chuyện khác, không muốn nghe chuyện này, làm cậu có chút buồn rầu.

Hai ngày nghỉ, Lý Thiệu Quân hứng chí bừng bừng dẫn cậu đi ngắm cảnh Đông Hồ, thật là muốn bao nhiêu tri kỷ liền có bấy nhiêu tri kỷ.

Diệp Phồn nhìn Lý Thiệu Quân cao hứng giảng giải, cũng không muốn dập tắt hưng phấn đó, như vậy thật là không biết điều.

Cậu cũng không nói về chuyện trở về nữa, chờ qua hai ngày thân thể cậu khỏe rồi nhắc lại sau, Lý Thiệu Quân hẳn là sẽ yên tâm cho cậu về.

Buổi chiều ngày thứ ba, Diệp Phồn cảm thấy mìn nhất định phải cùng Lý Thiệu Quân nói rõ chuyện này.

Cậu gọi lại Lý Thiệu Quân đang muốn vào thư phòng, do dự một chút, vẫn mở miệng “Tớ ở chỗ này quấy rầy lâu rồi, hiện tại cũng đã khỏe lại, nên về nhà thôi”.

Lý Thiệu Quân nghe xong, cũng không có sinh khí, nói với cậu: “Cậu muốn trở về cũng được, bất quá không cần gấp gáp bây giờ, cậu hiện tại cứ ngoan ngoãn chờ tôi, đợi tôi cùng bà ngoại nói chuyện xong thì tìm cậu thương lượng”.

Nói xong, Lý Thiệu Quân nhìn cậu cười cười, rồi xoay người đi vào thư phòng.

Diệp Phồn bất đắc dĩ thở dài, mỗi lần nói với hắn việc về nhà thì đều kết thúc đề tài như vậy.

Thấy Lý Thiệu Quân xác thực là có việc cần nói với lão phu nhân, cậu sẽ tự giác không quấy rầy, bất quá cũng chưa vội rời đi, đứng ở bên ngoài thư phòng chờ bọn họ.

Diệp Phồn đứng quan sát bên ngoài thư phòng, kỳ thật, cậu còn chưa có tham quan hết cái biệt thự này, cậu cũng biết thư phòng là nơi quan trọng, nên cũng không cố ý muốn đến đây xem, Lý Thiệu Quân cũng rất ít dẫn cậu đến đây.

Diệp Phồn vừa quay đầu, tầm mắt lập tức đập vào một bức họa treo trên tường.

Diệp Phồn nhìn bức họa cảm giác rất quen thuộc, đã gặp qua ở đâu rồi.

Cau mày, Diệp Phồn chậm rãi đến gần bức họa kia, rồi cố tìm tòi trong kí ức.

Bức họa này với bức ở nhà giống nhau như đúc!

Diệp Phồn giật mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều chi tiết, lúc La Tú Hoa khoe bức họa được một bằng hữu tặng, lúc Lý Thiệu Quân đến nhà mình nhìn thấy bức họa liền có chút giật mình.

Cậu xâu chuỗi một chút, lại nghĩ đến chuyện Thiệu gia muốn bắt trộm, trên mặt thập phần khiếp sợ, thậm chí còn không thể tin được, trong lòng cũng lờ mờ có đáp án.

Cái đáp án này làm cậu thực hổ thẹn, có lẽ việc trộm đồ ở Thiệu gia cùng với cha mẹ mình là không thoát khỏi quan hệ.

Diệp Phồn vội vàng xuống lầu, tìm được một gia nhân Thiệu gia liền hỏi: “Vương thẩm, chỗ thư phòng lầu hai ở biệt thự bên kia cũng có bức họa kia sao?”

Vương thẩm ở Thiệu gia nhiều năm, cũng từng qua bên đó quét dọn, gật đầu nói: “Có a, khi đó dựa theo ý lão phu phân, hai bên đều được trang trí giống nhau”.

Diệp Phồn nghe xong sắc mặt rất khó coi, xem ra kẻ trộm ở Thiệu gia tám chín phần là mẹ cậu.

Nói cảm ơn với Vương thẩm xong, Diệp Phồn ngơ ngác đi ra ngoài sân, nhìn dáng vẻ Lý Thiệu Quân xem ra vốn đã biết, phỏng chừng vì sợ cậu khó xử nên mới cho họ cơ hội tự thú.

Đầu óc loạn thành một đoàn, Diệp Phồn muốn về nhà hỏi cho rõ ràng, vội vàng chạy khỏi Thiệu gia, bảo vệ liền đuổi theo hỏi cậu muốn đi đâu.

Diệp Phồn bình tĩnh nói: “Không có việc gì, không cần lo lắng đâu ạ, cháu đi qua bên kia hồ đi dạo một chút”.

La Tú Hoa cùng Diệp Đức Toàn sau khi tan tầm trở về liền kiểm kê đồ vật trong nhà, tiền bán đồ vật cùng tiền nhà đều đã lấy đủ, bọn họ định nhân lúc thần không biết quỷ không hay mà rời đi.

Hai người xem lại đồ đạc, có thể mang theo liền mang, không thể mang thì tính sau, hai đứa nhỏ bị nhốt trong phòng, để bọn họ không vướng bận thu dọn.

La Tú Hoa một bên xếp đồ, một bên nhìn nhà mình, đột nhiên có chút khổ sở, nghĩ mình phải rời khỏi Lâm Thành, trốn đông trốn tây, thật không cam tâm.

Vốn dĩ hết thảy đều thực thuận lợi,như thế nào lại trở thành thế này.

La Tú Hoa không phát tác được tâm tình của mình, liền đổ hết tất cả đều tại Diệp Phồn.

Mụ nghĩ vì phải nuôi đến ba hài tử trong nhà, kinh tế cần thiết, nên mụ mới đi ăn cắp đồ Thiệu gia bán.

Diệp Phồn cũng được nuôi nhờ cái tiền ấy, nhưng mà hiện tại khi mụ đang phải xám xịt đào tẩu, Diệp Phồn lại có thể ở Thiệu gia làm tiểu thiếu gia có kẻ hầu người hạ, thật không công bằng.

La Tú Hoa nói: “Chúng ta đi rồi, Thiệu gia nhất định phát hiện, bằng không ta để lại vài cái trang sức này vào đồ của Diệp Phồn giá họa cho nó, để bọn họ hiểu lầm Diệp Phồn, dời đi lực chú ý bọn họ, chờ bọn họ đến tìm thì chúng ta đã đi vài ngày”.

Diệp Đức Toàn nhíu mày: “Diệp Phồn hiện tại ở Thiệu gia, bà định giá họa thế nào, chẳng lẽ đến đấy gặp nó?”

Hắn vừa dứt lời, cửa nhà liền có người mở khóa từ bên ngoài, làm hai người thập phần khẩn trương, kết quả người đi vào chính là Diệp Phồn.

Hai người thấy hóa ra là Diệp Phồn, tâm tình mới lại thả lỏng, nhẹ nhõm thở một hơi.

Diệp Phồn nhìn đồ vật trong nhà tan tác, cha mẹ thì đang thu thập hành lý, lại thấy bức họa treo trên tường không còn, không cần hỏi, tình huống hiện tại liền nói cho cậu biết dự đoán không sai, cha mẹ nuôi mình chính là kẻ trộm Thiệu gia, hơn nữa bọn họ còn định trốn đi.

Diệp Phồn đóng cửa lại, nhìn cha mẹ nuôi, ánh mắt cay xè, rất khổ sở, càng thấy hổ thẹn với Thiệu gia.

Cậu nếu đi tố giác, liền có lỗi với cha mẹ, nếu không đi tố giác, lại thật có lỗi với Thiệu gia, hơn nữa chuyện này còn là trái pháp luật.

Diệp Phồn nói: “Ba mẹ, hai người đi tự thú đi, chúng ta đem đồ vật trả lại, Thiệu gia sẽ không tuyệt tình, hiện tại vẫn có thể sửa chữa”.

La Tú Hoa cùng Diệp Đức Toàn chấn động, không biết Diệp Phồn làm sao mà biết được, bất quá bọn họ lúc này không rảnh để nghĩ đến chuyện đó.

Sự tình đã tới mức này, La Tú Hoa lợn chết không sợ nước sôi, cười lạnh nói: “Kịp? Còn có thể đem đồ trả lại sao? Mày có biết nhiều thế nào không, mấy chục vạn mày có đền nổi không?”

Diệp Phồn phi thường giật mình, cậu không nghĩ số tiền phạm tội của La Tú Hoa nhiều đến vậy, tức khắc rơi vào do dự, nhưng cậu cũng không thể trơ mắt nhìn ba mẹ cứ thế trốn đi.

Trong lòng cậu thực loạn, không biết làm sao mới phải, chỉ nghĩ đến chuyện này liền hít thở không thông.

Cuối cùng, Diệp Phồn nhìn ba mẹ nuôi một cái thật sâu, đối với bọn họ nói: “Các người đi đi, con làm nhi tử bất hiếu, sẽ chờ mọi người đi rồi báo cảnh sát, về sau chỉ có thể mong hai người tự giải quyết cho tốt”.

Chính là La Tú Hoa không tin những lời Diệp Phồn nói, phỏng chừng Diệp Phồn đã biết chuyện bức họa, mụ không thể để yên cho Diệp Phồn đi mật báo, hơn nữa Diệp Phồn cũng được coi như là nhân chứng. Nếu Thiệu gia biết được, khẳng định sẽ lập tức hành động, bọn họ còn chưa kịp đi liền bị bắt lại.

La Tú Hoa nhìn Diệp Phồn, ánh mắt nảy sinh tia ác độc, nhìn nhìn dây điện bị ném ở bên cạnh, cắn răng cầm lên, mụ đã không còn đường lui, chỉ có thể làm hoặc không làm, đã làm thì phải làm đến cùng.

Đây là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa càng muốn tới.

Diệp Phồn, đừng trách ta, coi như mày trả lại tình nghĩa nhà tao dưỡng dục mày nhiều năm đi!

La Tú Hoa nhân lúc Diệp Phồn xoay người mở cửa, liền cầm dây điện nhào lên vòng vào cổ cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện