Lý Thiệu Quân mở của phòng, nhìn đến Diệp Phồn đang ngủ an ổn, trong lòng yên tâm rất nhiều, giảm độ sáng của đèn, cả người ngủ yên mang, xung quanh được bao bởi ánh sáng đèn ấm áp, càng có vẻ ôn nhuận.
Nhìn đôi môi Diệp Phồn có chút khô, Lý Thiệu Quân rót một ly nước bên tủ đầu giường, định cho Diệp Phồn nhấp môi, dùng cái muỗng từng chút kiên trì đút cho cậu uống, dùng khăn lau vệt nước vương bên ngoài, đôi môi vốn nhợt nhạt lậo tức có khởi sắc, ở trong ánh đèn tối càng hồng nhuận động lòng người.
Lý Thiệu Quân bị đôi môi mê người kia hấp dẫn, dùng đầu ngón tay thon dài đụng nhẹ vào, thật sự mềm mại, nếu hôn lên cảm giác sẽ càng tốt, ma xui quỷ khiến, liền cúi đầu thương tiếc muốn âu yếm.
Lông mi Diệp Phồn như cây quạt nhỏ khẽ rung vài vái, chậm rãi mở mắt, ở dưới ánh đén mờ nhạt, cùng Lý Thiệu Quân bốn mắt nhìn nhau, cậu thấy ảnh ngược của mình rõ ràng trong đôi đồng tử màu nâu của Lý Thiệu Quân.
“Lý Thiệu Quân, cậu.... như thế nào tớ lại ở chỗ này?” Diệp Phồn vừa mới tỉnh lại, thanh âm có chút khàn, lại ngoài ý muốn càng nhu hòa, mơ hồ nhìn hắn, không biết mình đang ở nơi nào.
Lý Thiệu Quân trong lòng yên lặng thở dài, thuận thế đặt tay lên trán cậu, sau đó nói: “Nơi này là phòng tôi, lúc cậu định về đây liền té xỉu, bác sĩ nói là do mắc mưa, tôi đã cho cậu uống thuốc, để tôi xem xem cậu có nóng lên hay không”.
Diệp Phồn nghĩ đến trước khi mình té xỉu một thân ướt đẫm, hiện tại chính mình lại nằm ở trên giường, giãy giụa muốn đứng dậy, bất quá toàn thân mềm như bông không có sức lực.
Lý Thiệu Quân nhìn cậu động thân, bàn tay to liền đem Diệp Phồn dựa vào đầu giường.
Diệp Phồn lập tức xốc lên một góc chăn, phát hiện trên người mình mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, từ trong ra ngoài đều thực khô mát, khó trách cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng.
Sau đó lại nghĩ đến chính mình té xỉu, ai giúp mình thay quần áo đây?
Diệp Phồn ngẩng đầu nhìn Lý Thiệu Quân, muốn hỏi lại rối rắm ngượng ngùng.
Lý Thiệu Quân cười khẽ hai tiếng, đạm nhiên nói: “Quần áo cậu mặc là tôi giúp cậu thay, áo cậu đang mặc là áo ngủ trước kia của tôi, có chút lớn, hiện tại cứ tạm mặc một chút, mà tôi còn dùng nước ấm giúp cậu lau người rồi nha”.
Diệp Phồn mở lớn đôi mắt, kia chẳng phải mình bị nhìn hết từ trên xuống dưới rồi sao! Sau đó lại nghĩ mình đang mặc đồ của Lý Thiệu Quân, mặt liền đỏ lên, ngượng ngùng gật đầu.
“Cậu sao mặt lại đỏ như vậy? Thẹn thùng? Tôi và cậu đều là nam, còn sợ tôi nhân cơ hội ăn đậu hủ cậu sao?” Lý Thiệu Quân cười cười, trêu chọc Diệp Phồn, cảm thấy trêu đùa cậu thật thú vị.
“Mới không có, tớ có cái đậu hủ gì chứ?” Diệp Phồn có chút không phục nói.
Sau đó nhìn Lý Thiệu Quân, cậu lại nhỏ giọng nói: “Lý Thiệu Quân, cảm ơn cậu”.
Lý Thiệu Quân nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, nhịn không được xoa xoa tóc của cậu, sủng nịch nói: “Đồ ngốc, cảm ơn cái gì, cậu cứ luôn khách khí như vậy, không phải nói là người một nhà sao?”
Diệp Phồn cảm kích nhìn về phía Lý Thiệu Quân, cậu sẽ không mặt dày vô sỉ thật sự cho rằng có thể cùng Lý Thiệu Quân trở thành người một nhà, cậu nghe những lời này là đủ rồi.
Lý Thiệu Quân nghiêm túc nhìn Diệp Phồn, đối cậu nói: “Tôi cũng không phải nói suông, không biết cậu có nguyện ý ở lại Thiệu gia giúp tôi?”
“Giúp cậu? Giúp như thế nào?” Diệp Phồn nghi vấn nói, Lý Thiệu Quân hỏi đến quá đột ngột, cậu không biết mình thì có gì có thể giúp được người ta.
Lý Thiệu Quân biết nếu mình nói thẳng bảo cậu cứ ở lại đây, Diệp Phồn sẽ không đáp ứng, cho nên hắn thay đổi cách nói, nhất định cậu sẽ đáp ứng.
Trên mặt hắn mang theo cô đơn cùng mờ mịt, nói: “Diệp Phồn, tôi là người được bà ngoại chỉ định là người thừa kế, nhưng dù gì tôi họ Lý, không phải họ Thiệu, trong tộc, mọi người bề ngoài đều không phản đối, kỳ thật đa số đều rất hận tôi, tôi ở nơi này cũng không có bằng hữu, về sau chưởng quản Thiệu thị cũng không có trợ thủ đắc lực, thật là bước đi cô độc, gian nan.”
Diệp Phồn nghe xong cũng nhíu mày, Lý Thiệu Quân mới từng này tuổi đã phải nhận áp lực như vậy, mặc kệ giàu nghèo gì, xem ra mỗi người đều có những khó khăn riêng.
Cậu cũng rất muốn giúp Lý Thiệu Quân, nhưng mà chính mình cái gì cũng không có, không giúp được hắn, thực sự là vô dụng mà.
Diệp Phồn cũng có chút phiền muộn nói: “Không nghĩ tới cậu cũng gian nan như vậy, đáng tiếc tớ không có năng lực, không giúp được cậu cái gì”.
Lý Thiệu Quân nghe được lời này của Diệp Phồn, đôi mắt liền sáng, chuyển lời luôn: “Không, cậu có thể giúp tôi được, cậu chỉ cần lưu lại Thiệu gia, tiếp thu bồi dưỡng của Thiệu gia, về sau có thể tiến vào Thiệu thị, giúp tôi cùng quản lí Thiệu thị”.
Diệp Phồn bị câu nói làm kinh sợ, mục tiêu trước kia của cậu là tốt nghiệp đại học có thể được nhận vào Thiệu thị công tác, làm một nhân viên bình thường cậu đã cảm thấy mỹ mãn, căn bản không nghĩ tới được tiến vào tổ chức cao tầng của tập đoàn làm những việc này.
Cậu không dám đáp ứng, cậu không biết mình có năng lực này hay không, cậu sợ chính mình lại liên lụy Lý Thiệu Quân.
“Lý Thiệu Quân, tớ rất muốn giúp cậu, nhưng tớ không biết mình có năng lực kia hay không, vạn nhất tớ không đạt yêu cầu, liên lụy đến cậu thì làm sao bây giờ” Diệp Phồn do dự nói, kỳ thật trong lòng rất muốn giúp hắn.
“Cậu chỉ cần nói nguyện ý mà vẫn không được sao, những cái khác không quan trọng”. Lý Thiệu Quân không buông tay tiếp tục nói.
Diệp Phồn nhìn Lý Thiệu Quân kiên định, mang theo ánh mắt chờ đợi, cuối cùng vẫn gật đầu “Tớ nguyện ý, tớ cũng muốn giúp cậu”.
“Bất quá tớ vẫn phải về nhà, không thể ăn bám ở Thiệu gia”. Diệp Phồn nghĩ mặc kệ cái nhà kia thế nào, đều dưỡng dục cậu mười mấy năm, mặc kệ tương lai ra sao, cậu cần phải dũng cảm đối mặt.
Thấy Diệp Phồn đáp ứng, Lý Thiệu Quân thật cao hứng.
Tuy rằng Diệp Phồn không đáp ứng muốn ở lại Thiệu gia, hắn cũng không vội phản đối, trước cứ đem người trấn an lại đã “Ân, cái này không miễn cưỡng cậu, chẳng qua trước tiên cứ ở lại đây vài ngày, bây giờ cậu trở về nhà, ai cũng không dễ chịu”.
Diệp Phồn nghĩ đến La Tú Hoa, rồi lời nói kia của mụ, thần sắc có chút ảm đạm.
Lý Thiệu Quân lại sờ sờ đầu cậu, ôn nhu khuyên: “Cậu hiện tại đừng nghĩ quá nhiều, hảo hảo ngủ một giấc, nếu không sẽ không có sức”.
Diệp Phồn gật gật đầu, cậu hiện tại cũng không nên nghĩ nhiều, ngoan ngoãn tùy ý Lý Thiệu Quân đỡ mình nằm xuống, lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hảo ngủ một giấc, tỉnh lại thì nghĩ đến những chuyện đó sau.
Bởi vì thân thể mệt mỏi, tinh thần còn uể oải, Diệp Phồn nhanh chóng hô hấp đều đặn, thực mau đi vào giấc ngủ.
Ngồi ở bên mép giường, Lý Thiệu Quân xác nhận cậu ngủ rồi mới đi phòng khác tắm rửa, sợ tiếng nước sẽ đánh thức Diệp Phồn.
Lúc hắn trở lại phòng, Diệp Phồn đã ngủ say, hắn lo lắng Diệp Phồn nửa đêm sốt cao, muốn trông cậu nên không có sang phòng khác ngủ.
Hắn lên giường, tắt đèn đi, chậm rãi tới gần Diệp Phồn, đem người ủ vào lòng ôm ấp.
Lý Thiệu Quân nhìn người trong lồng ngực, khóe miệng ngăn không được giơ lên, trong bóng đêm đôi mắt hắn càng sáng ngời, hắn nghĩ rằng đây sẽ là đêm ngủ ngon không mộng.
La Tú Hoa bị Lý Thiệu Quân tàn nhẫn dọa sợ, yến hội cũng không dám ăn, thừa dịp không ai để ý, mang theo nhi tử hoảng loạn đi tìm Diệp Đức Toàn.
Diệp Đức Toàn vì chuyện này cũng không yên tâm ăn yến hội, cau mày nhìn vợ con mình, nói: “Về nhà!”
Về đến nhà, Diệp Đức Toàn thật mạnh đóng rầm cửa lại, đem La Tú Hoa cùng hai con dọa sợ.
La Tú Hoa tính cách chua ngoa đanh đá, nhưng ở bên ngoài cũng biết giữ thể diện cho chồng, Diệp Đức Toàn cũng thập phần nhường nhịn, rất ít khi cùng nhau khắc khẩu.
Mụ không nghĩ tới, Diệp Đức Toàn sẽ bởi vì chuyện Diệp Phồn mà cùng mình nổi điên như vậy, ủy khuất nhìn hắn: “Ông bạo phát cái gì, muốn phá hỏng cửa luôn hả!”
Diệp Đức Toàn không định cùng mụ tranh cãi, mang theo hai đứa nhỏ trở lại phòng, đóng của phòng xong, mới xoay người đi ra phòng khách, căm tức nhìn La Tú Hoa.
Diệp Đức Toàn cau mày, chất vấn mụ: “Bà vì sao lại đem sự thật nói ra?”
La Tú Hoa ậm ừ một chút, trả lời: “Tôi cũng đâu định làm thế, nhưng mà do nó làm Tuấn Tân té ngã, làm tôi quá tức giận, không quản được cái miệng”.
Sau đó mụ còn có chút không phục “Nói nữa, Diệp Phồn vốn không phải con ruột của chúng ta, nó sớm muộn cũng sẽ biết”.
Nghe La Tứ Hoa biện giải, Diệp Đức Toàn bất đắc dĩ thở dài, tức giận nói “Bà thật là... tóc dài não ngắn”.
La Tú Hoa kích động đáp lại: “Tôi như thế nào não ngắn, chỉ có đem thân thế nó nói ra, chúng ta dưỡng nó nhiều năm như vậy còn sai sao?”
“Bà có biết hay không, chuyện này nháo đến Thiệu lão phu nhân còn biết, cố ý bảo Ngũ quản gia tới hỏi, tôi chỉ nói là nhận nuôi, chưa nói là mua từ trong tay bọn buôn người, bà không nói lỡ miệng đi!”
La Tú Hoa ánh mắt chợt lóe, mụ nói: “Không có, không có, mà có nói cũng ảnh hưởng cái gì, nếu không phải chúng ta mua nó, không chừng bây giờ nó đã bị đánh gãy chân gãy tay đi ăn xin rồi!”
“Bà thật là, không biết phải làm sao với bà đây, Thiệu lão phu nhân thích trẻ con như vậy, thống hận nhất là bọn buốn người, mua bán hài tử là phạm pháp, sẽ bị cảnh sát bắt đó”. Diệp Đức Toàn trừng mắt về phía vợ mình, thật là chuyện tốt không đủ, bại sự có thừa.
“Này sợ cái gì, chúng ta nuôi Diệp Phồn nhiều năm như thế, nó còn không dám nhận chúng ta sao, đến lúc Thiệu lão thái thái có trách tội xuống dưới, kêu Diệp Phồn đi cầu xin là ổn thôi, dù sao cái bà già kia cũng thích nó”. La Tú Hoa nhìn trượng phu lo lắng, căn bản không thèm để ý, cho mọi chuyện đương nhiên là như vậy.
Diệp Đức Toàn không bốc đồng như La Tú Hoa, luôn suy tính món lợi lớn hơn “Ai, chỉ mong là vậy, hiện tại Diệp Phồn còn ở Thiệu gia, nó cùng tiểu thiếu gia là bạn tốt, người khác cầu còn không được. Đứa nhỏ này thông tuệ ưu tú như vậy, lại dược tiểu thiếu gia quan tâm, về sau nói không chừng còn lên chức giám đốc ở Thiệu thị, lúc nó phát đạt lại không nghĩ cho hai em nó là Chiêu Đệ với Tuấn Tân sao?Bà cùng hài tử coi như có chỗ dựa vững chắc!”
Diệp Đức Toàn vô lực, chỉ có thể vớt vát lại, đối thê tử nói: “Bà ngày mai đến Thiệu gia, cố gắng mềm mỏng nói chuyện với Diệp Phồn, cứ bảo lúc đó bà nhất thời xúc động, cái nhà này vẫn thực quan tâm nó”.
La Tú Hoa nghe được liền bốc hỏa: “Lời này của ông là có ý gì, muốn tôi đi nhận lỗi với nó? Tôi nó cho ông biết, nhi tử của chúng ta về sau khẳng định ưu tú hơn nó trăm lần, chúng ta ở Thiệu gia nhiều năm như vậy, chờ Tuấn Tân trưởng thành, tôi đi tìm thái thái nói vài câu, không tin bọn họ không cần Tuấn Tân, nói nữa, cái thằng Diệp Phồn về sau thăng chức, có quay lại báo đáp chúng ta cũng là đương nhiên”.
La Tú Hoa hận nhất là người khác đem con mình ra so sánh với Diệp Phồn, ghét nhất người khác nói đệ đệ không ưu tú như ca ca.
Mụ cùng Diệp Đức Toàn lấy nhau mười năm không có nhi tử, rất là sốt ruột, sau đó mới tính đi mua một hài tử, Diệp Đức Toàn lúc ấy cũng không dám cùng mụ ly hôn, liền đồng ý mua một hài tử về để ngừa vạn nhất, mụ cũng vì đuối lí nên bỏ ra toàn bộ số tiền tiết kiệm lúc đem theo từ nhà mẹ đẻ.
Chỗ bọn họ tìm chính là nơi buôn người rất có “uy tín” của bà Ma, tuyệt đối sẽ không cần lo lắng gì về sau, các hài tử ở đây đều là từ các gia đình sạch sẽ, cũng đã đoạn tuyệt quan hệ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống hài tử bị tìm về.
Tới thời điểm ước định, bọn họ mang theo tiền tới địa điểm bà Ma giao hàng, bọn họ nhìn đến hài tử trắng trắng nộn nộn trên tay bà Ma thì liền thích, bất quá hài tử nhìn đã có chút lớn, làm cho bọn họ lo lắng.
La Tú Hoa ôm hài tử không buông, nghi hoặc hỏi bà Ma: “Hài tử đúng là rất tốt, nhưng lớn thế này rồi, liệu có thân được với chúng ta không?”
Bà Ma không cao hứng nói: “Đứa nhỏ này mới ba tuổi, rất ngoan ngoãn, dọc đường đi không khóc không nháo, nếu các ngươi lo nó tuổi hơi lớn, vậy ta đây ôm về”.
Nói xong liền lấy hài tử từ tay La Tú Hoa định ôm trở về.
La Tú Hoa ôm hài tử né tránh, mụ nhiều năm không có hài tử, rất mong có một đứa con gọi mình là mẹ, mụ cười lành nói: “Bà Ma, tôi nói vậy thôi, đứa nhỏ như thế này ai nhìn mà không thương chứ”.
Diệp Đức Toàn cũng thực vừa lòng, cười haha nhìn hài tử, xem đứa nhỏ lớn như vậy, có chút lo lắng hỏi: “Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, ba mẹ sao lại nỡ bỏ, không phải có vấn đề gì đi?”
Bà Ma xoay chuyển tròng mắt, có chút chột dạ, vốn dĩ sắc mặt khó coi trở nên ủ ê, đáng thương nhìn hài tử nói: “Các ngươi không biết, nguyên lai đây là con nhà giàu, nhưng mà ba mẹ tai nạn xe cộ vì cứu nó, người đi trà lạnh, nhóm thân thích thì chỉ lo tranh đoạt gia sản, ước gì nó chết còn không kịp, lão nô bộc nhà bọn họ mới ôm người đưa cho ta, để ta tìm một gia đình tốt, lúc này mới nghĩ đến các ngươi hai vợ chồng thành thật, có hài tử như vậy khẳng định sẽ thương yêu nó, còn các ngươi hoài nghi như vậy, ta liền ôm đi”.
“Đừng đừng, bà Ma, tôi chỉ tò mò hỏi một chút, vẫn phải đem nó về nhà nuôi nấng mới được, bà cũng đừng so đo, đứa nhỏ này chúng ta muốn”. Diệp Đức Toàn vội vàng ngăn cản bà Ma.
Đứa nhỏ này ngoan ngoãn, lại vốn con nhà phú quý, tuy mệnh không tốt lắm, nhưng mà người ta có câu, đại nạn không chết tất sau này có hạnh phúc.
Hai vợ chồng lập tức đem tiền cho bà Ma.
Bà Ma nhận được tiền, thật sự cao hứng, trên mặt chất đầy tươi cười, dùng ngón tay chấm nước miếng, bắt đầu đếm tiền.
Bà xem vợ chồng Diệp gia cao hứng như vậy lại nói: “Đứa nhỏ này thật có duyên với các ngươi, nó nguyên bản cũng họ Diệp, ba mẹ nó còn đặt cho nó cái tên rất hay, Diệp Phồn, còn không phải là vừa đúng với các ngươi khai chi tán nghiệp sao?”
Ký thật bà Ma này nói trăm ngàn chỗ hở, nhưng hai vợ chồng cao hứng nhìn hài tử, nghe bà nói cũng càng vui mừng, không thèm nghĩ nhiều.
Lúc trở về mưa rất to, nhưng Diệp Đức Toàn cùng La Tú Hoa đều vui vẻ vô cùng, một đường thay phiên nhau ôm về nhà.
Nhưng Diệp Phồn vốn không phải con ruột, La Tú Hoa thì vốn dĩ là loại lười biếng, hai ngày đầu còn tốt, sau đó liền mất kiên nhẫn, nói hai câu không hài lòng liền nhịn không được lôi ra đánh, có lần đầu tiên tự nhiên có lần hai, lần ba.
Bọn họ lúc mua Diệp Phồn còn đang ngủ, khi tỉnh lại cứ ngốc ngốc, La Tú Hoa mau chóng tức chết, mụ bỏ ra một số tiền lớn để mua một tên ngốc tử, bà Ma kia thì đã sớm không biết tung tích, La Tú Hoa ôm Diệp Phồn, muốn đem bỏ đi, bỗng Diệp Phồn hô một tiếng mẹ, làm mụ sững cả người, đem người giữ lại.
Không biết có phải cha mẹ ruột giàu có hay không, nhưng nhất định được họ dạy dỗ rất tốt, tuy rằng Diệp Phồn ở nông thôn lớn lên nhưng phong thái lại lịch sự văn nhã tựa như công tử nhà giàu, cũng thập phần thông tuệ, rất nghe lời, bảo làm cái gì liền làm, người trong thôn đều khen Diệp Phồn.
Diệp Phồn thật đúng là đem lại vận may cho hai vợ chồng bọn họ, La Tú Hoa sau đó liền có thai hai đứa một trai một gái, quả thật là khai chi tán diệp, hai người có hài tử của mình liền không rảnh lo lắng cho Diệp Phồn ra sao.
La Tú Hoa đặc biệt cưng chiều Diệp Tuấn Tân, nuông chiều đứa nhỏ đến sinh hư, hoàn toàn đối lập với ca ca mình, người trong thôn đều nói giỡn nhà hai người có con cả lúc nhỏ còn ngoan hơn đứa đứa thứ ba rất nhiều, Diệp Phồn đi học thành tích lúc nào cũng tốt, đại khái điểm tốt đều tập trung hết lên người Diệp Phồn.
Một hai lần còn bình thường, nghe nhiều, La Tú Hoa liền trong lòng mất cân bằng, chẳng lẽ bởi vì Diệp Phồn sinh ra cao quý, cho nên cả đời liền đứng hàng nhất như vậy? Hiện tại còn không phải đang dựa dẫm vào bọn họ nuối sống sao, thế là càng xem Diệp Phồn không vừa mắt.
Sau còn phát sinh một việc, chính là bụng Diệp Phồn hay đau, Diệp Đức Toàn sợ cậu xảy ra chuyện liền cho đi bệnh viện kiểm tra, kết quả làm cho bọn họ vô cùng kinh sợ, Diệp Phồn cư nhiên là loại quái vật bất nam bất nữ có thể mang thai, mà phí giải phẫu rất đắt đỏ, bọn họ còn có hai đứa con cần nuôi, tuyệt sẽ không vung tiền cho cậu làm phẫu thuật, chỉ có thể để cậu tự sinh tự diệt.
La Tú Hoa cảm thấy Diệp Phồn như vậy quả thực là điềm xấu, mụ thật ghê tởm loại bất nam bất nữ, mụ còn thấy lời bà Ma trước kia đều là nói dối, nói không chừng gia đình có tiền kia đã biết Diệp Phồn thân thể không bình thường, mới không cần tới đứa trẻ này.
Mụ cảm thấy chính mình bị lừa, định đuổi Diệp Phồn đi, nhưng không biết vì sao trượng phu không đáp ứng, nên về sau đối Diệp Phồn càng thêm bạc đãi.
Chỉ là mụ không nghĩ tới Diệp Phồn đủ may mắn, cư nhiên bình an không việc gì trưởng thành.
Diệp Đức Toàn thì có ý tưởng hoàn toàn khác vợ mình.
Có câu rồng sinh rồng, phương sinh phượng, chuột sinh con biết đào ruộng. Diệp Đức Toàn cảm thấy những lời này là có đạo lý.
Hắn cảm thấy mình có được một đôi trai gái là do Diệp Phồn mang đến phúc khí, hơn nữa nhìn Diệp Phồn không giống những đứa trẻ của gia đình bình thường, nói không chừng về sau sẽ đại phú đại quý, hắn đương nhiên muốn lợi dụng bám vào cây hái tiền này để hưởng phúc.
Thê tử nhà mình vẫn luôn muốn Diệp Phồn bỏ học nhưng là đứa trẻ này không hề từ bỏ, hết lần này đến lần khác hóa giải nguy nan, Diệp Đức Toàn càng cảm thấy tương lai Diệp Phồn có thể làm nên chuyện, như vậy vận mệnh nhà bọn họ có thể thay đổi, không ở trong xã hội tầng chót nữa.
Hắn nguyên bản tính toán vĩnh viễn sẽ không cho Diệp Phồn biết chuyện này, như vậy mới có thể dùng tình thân trói buộc cậu. Nhưng xem ra hiện tại chỉ có thể đánh vào tình cảm công lao dưỡng dục mà giữ người thôi.
Diệp Đức Toàn mặc kệ La Tú Hoa phản đối, lần đầu tiên thể hiện thái độ cường ngạnh, cùng mụ nói: “Tôi mặc kệ, bà ngày mai nhấy định phải đi xin lỗi đưa Diệp Phồn về đây, vì trong nhà và cũng là vì tốt cho Tuấn Tân”.
La Tú Hoa Tuy rằng không phục, nhưng lúc Diệp Đức Toàn tức giận, mụ vẫn có chút sợ, chỉ có thể không tình nguyện nói: “Đã biết, tôi đi xin lỗi nó, cũng không biết nó có chịu không, có vấn đề gì cũng đừng trách tôi”.
Diệp Phồn ở nhà vẫn luôn phải ngủ trên ghế dài, tay chân đều không được duỗi thẳng, cũng không thể lộn xộn sợ ngã xuống.
Còn ở giường Lý Thiệu Quân thật mềm, chăn đều làm từ chất liệu tốt, thoải mái vô cùng, Diệp Phồn có được giấc ngủ ngon lành, một mạch đến tận hừng đông.
Sáng sớm, xuyên qua khe hở của tấm rèm treo trên cửa sổ sát đất, ánh sáng chiếu vào, lông mi Diệp Phồn bắt đầu rung rung, mắt dần mở to, trong phòng vẫn còn chút tối, Diệp Phồn muốn rời giường xem thời gian, không muốn đi học muộn.
Kết quả lúc đứng dậy, phát hiện một cánh tay lữu lực rắn chắc vòng qua eo mình, câu nghiêng đầu nhìn qua thì thấy gương mặt ngủ say tuấn tú của Lý Thiệu Quân.
Cậu giật mình lùi ra sau một chút, thiếu chút nữa rớt xuống giường, kết quả được một đôi tay hữu lực chụp lại, trước mắt một trận quay cuồng, nằm ở giữa giường, nhìn người bên trên.
Lý Thiệu Quân nằm trên người Diệp Phồn, đôi tay chống ở hai bên, nửa dưới đè nặng cậu, cúi đầu nhìn cậu, sau đó giơ lên khóe miệng, mang theo giọng vừa mới tỉnh ngủ khàn khàn lười biếng, ôn nhu nói: “Buổi sáng tốt lành!”
Tác giả có lời muốn nói: nhân vật chính dù gì cũng không phải song tính,chỉ là có khả năng sinh con, bên ngoài không thể nhìn ra.
Nhìn đôi môi Diệp Phồn có chút khô, Lý Thiệu Quân rót một ly nước bên tủ đầu giường, định cho Diệp Phồn nhấp môi, dùng cái muỗng từng chút kiên trì đút cho cậu uống, dùng khăn lau vệt nước vương bên ngoài, đôi môi vốn nhợt nhạt lậo tức có khởi sắc, ở trong ánh đèn tối càng hồng nhuận động lòng người.
Lý Thiệu Quân bị đôi môi mê người kia hấp dẫn, dùng đầu ngón tay thon dài đụng nhẹ vào, thật sự mềm mại, nếu hôn lên cảm giác sẽ càng tốt, ma xui quỷ khiến, liền cúi đầu thương tiếc muốn âu yếm.
Lông mi Diệp Phồn như cây quạt nhỏ khẽ rung vài vái, chậm rãi mở mắt, ở dưới ánh đén mờ nhạt, cùng Lý Thiệu Quân bốn mắt nhìn nhau, cậu thấy ảnh ngược của mình rõ ràng trong đôi đồng tử màu nâu của Lý Thiệu Quân.
“Lý Thiệu Quân, cậu.... như thế nào tớ lại ở chỗ này?” Diệp Phồn vừa mới tỉnh lại, thanh âm có chút khàn, lại ngoài ý muốn càng nhu hòa, mơ hồ nhìn hắn, không biết mình đang ở nơi nào.
Lý Thiệu Quân trong lòng yên lặng thở dài, thuận thế đặt tay lên trán cậu, sau đó nói: “Nơi này là phòng tôi, lúc cậu định về đây liền té xỉu, bác sĩ nói là do mắc mưa, tôi đã cho cậu uống thuốc, để tôi xem xem cậu có nóng lên hay không”.
Diệp Phồn nghĩ đến trước khi mình té xỉu một thân ướt đẫm, hiện tại chính mình lại nằm ở trên giường, giãy giụa muốn đứng dậy, bất quá toàn thân mềm như bông không có sức lực.
Lý Thiệu Quân nhìn cậu động thân, bàn tay to liền đem Diệp Phồn dựa vào đầu giường.
Diệp Phồn lập tức xốc lên một góc chăn, phát hiện trên người mình mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, từ trong ra ngoài đều thực khô mát, khó trách cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng.
Sau đó lại nghĩ đến chính mình té xỉu, ai giúp mình thay quần áo đây?
Diệp Phồn ngẩng đầu nhìn Lý Thiệu Quân, muốn hỏi lại rối rắm ngượng ngùng.
Lý Thiệu Quân cười khẽ hai tiếng, đạm nhiên nói: “Quần áo cậu mặc là tôi giúp cậu thay, áo cậu đang mặc là áo ngủ trước kia của tôi, có chút lớn, hiện tại cứ tạm mặc một chút, mà tôi còn dùng nước ấm giúp cậu lau người rồi nha”.
Diệp Phồn mở lớn đôi mắt, kia chẳng phải mình bị nhìn hết từ trên xuống dưới rồi sao! Sau đó lại nghĩ mình đang mặc đồ của Lý Thiệu Quân, mặt liền đỏ lên, ngượng ngùng gật đầu.
“Cậu sao mặt lại đỏ như vậy? Thẹn thùng? Tôi và cậu đều là nam, còn sợ tôi nhân cơ hội ăn đậu hủ cậu sao?” Lý Thiệu Quân cười cười, trêu chọc Diệp Phồn, cảm thấy trêu đùa cậu thật thú vị.
“Mới không có, tớ có cái đậu hủ gì chứ?” Diệp Phồn có chút không phục nói.
Sau đó nhìn Lý Thiệu Quân, cậu lại nhỏ giọng nói: “Lý Thiệu Quân, cảm ơn cậu”.
Lý Thiệu Quân nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, nhịn không được xoa xoa tóc của cậu, sủng nịch nói: “Đồ ngốc, cảm ơn cái gì, cậu cứ luôn khách khí như vậy, không phải nói là người một nhà sao?”
Diệp Phồn cảm kích nhìn về phía Lý Thiệu Quân, cậu sẽ không mặt dày vô sỉ thật sự cho rằng có thể cùng Lý Thiệu Quân trở thành người một nhà, cậu nghe những lời này là đủ rồi.
Lý Thiệu Quân nghiêm túc nhìn Diệp Phồn, đối cậu nói: “Tôi cũng không phải nói suông, không biết cậu có nguyện ý ở lại Thiệu gia giúp tôi?”
“Giúp cậu? Giúp như thế nào?” Diệp Phồn nghi vấn nói, Lý Thiệu Quân hỏi đến quá đột ngột, cậu không biết mình thì có gì có thể giúp được người ta.
Lý Thiệu Quân biết nếu mình nói thẳng bảo cậu cứ ở lại đây, Diệp Phồn sẽ không đáp ứng, cho nên hắn thay đổi cách nói, nhất định cậu sẽ đáp ứng.
Trên mặt hắn mang theo cô đơn cùng mờ mịt, nói: “Diệp Phồn, tôi là người được bà ngoại chỉ định là người thừa kế, nhưng dù gì tôi họ Lý, không phải họ Thiệu, trong tộc, mọi người bề ngoài đều không phản đối, kỳ thật đa số đều rất hận tôi, tôi ở nơi này cũng không có bằng hữu, về sau chưởng quản Thiệu thị cũng không có trợ thủ đắc lực, thật là bước đi cô độc, gian nan.”
Diệp Phồn nghe xong cũng nhíu mày, Lý Thiệu Quân mới từng này tuổi đã phải nhận áp lực như vậy, mặc kệ giàu nghèo gì, xem ra mỗi người đều có những khó khăn riêng.
Cậu cũng rất muốn giúp Lý Thiệu Quân, nhưng mà chính mình cái gì cũng không có, không giúp được hắn, thực sự là vô dụng mà.
Diệp Phồn cũng có chút phiền muộn nói: “Không nghĩ tới cậu cũng gian nan như vậy, đáng tiếc tớ không có năng lực, không giúp được cậu cái gì”.
Lý Thiệu Quân nghe được lời này của Diệp Phồn, đôi mắt liền sáng, chuyển lời luôn: “Không, cậu có thể giúp tôi được, cậu chỉ cần lưu lại Thiệu gia, tiếp thu bồi dưỡng của Thiệu gia, về sau có thể tiến vào Thiệu thị, giúp tôi cùng quản lí Thiệu thị”.
Diệp Phồn bị câu nói làm kinh sợ, mục tiêu trước kia của cậu là tốt nghiệp đại học có thể được nhận vào Thiệu thị công tác, làm một nhân viên bình thường cậu đã cảm thấy mỹ mãn, căn bản không nghĩ tới được tiến vào tổ chức cao tầng của tập đoàn làm những việc này.
Cậu không dám đáp ứng, cậu không biết mình có năng lực này hay không, cậu sợ chính mình lại liên lụy Lý Thiệu Quân.
“Lý Thiệu Quân, tớ rất muốn giúp cậu, nhưng tớ không biết mình có năng lực kia hay không, vạn nhất tớ không đạt yêu cầu, liên lụy đến cậu thì làm sao bây giờ” Diệp Phồn do dự nói, kỳ thật trong lòng rất muốn giúp hắn.
“Cậu chỉ cần nói nguyện ý mà vẫn không được sao, những cái khác không quan trọng”. Lý Thiệu Quân không buông tay tiếp tục nói.
Diệp Phồn nhìn Lý Thiệu Quân kiên định, mang theo ánh mắt chờ đợi, cuối cùng vẫn gật đầu “Tớ nguyện ý, tớ cũng muốn giúp cậu”.
“Bất quá tớ vẫn phải về nhà, không thể ăn bám ở Thiệu gia”. Diệp Phồn nghĩ mặc kệ cái nhà kia thế nào, đều dưỡng dục cậu mười mấy năm, mặc kệ tương lai ra sao, cậu cần phải dũng cảm đối mặt.
Thấy Diệp Phồn đáp ứng, Lý Thiệu Quân thật cao hứng.
Tuy rằng Diệp Phồn không đáp ứng muốn ở lại Thiệu gia, hắn cũng không vội phản đối, trước cứ đem người trấn an lại đã “Ân, cái này không miễn cưỡng cậu, chẳng qua trước tiên cứ ở lại đây vài ngày, bây giờ cậu trở về nhà, ai cũng không dễ chịu”.
Diệp Phồn nghĩ đến La Tú Hoa, rồi lời nói kia của mụ, thần sắc có chút ảm đạm.
Lý Thiệu Quân lại sờ sờ đầu cậu, ôn nhu khuyên: “Cậu hiện tại đừng nghĩ quá nhiều, hảo hảo ngủ một giấc, nếu không sẽ không có sức”.
Diệp Phồn gật gật đầu, cậu hiện tại cũng không nên nghĩ nhiều, ngoan ngoãn tùy ý Lý Thiệu Quân đỡ mình nằm xuống, lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hảo ngủ một giấc, tỉnh lại thì nghĩ đến những chuyện đó sau.
Bởi vì thân thể mệt mỏi, tinh thần còn uể oải, Diệp Phồn nhanh chóng hô hấp đều đặn, thực mau đi vào giấc ngủ.
Ngồi ở bên mép giường, Lý Thiệu Quân xác nhận cậu ngủ rồi mới đi phòng khác tắm rửa, sợ tiếng nước sẽ đánh thức Diệp Phồn.
Lúc hắn trở lại phòng, Diệp Phồn đã ngủ say, hắn lo lắng Diệp Phồn nửa đêm sốt cao, muốn trông cậu nên không có sang phòng khác ngủ.
Hắn lên giường, tắt đèn đi, chậm rãi tới gần Diệp Phồn, đem người ủ vào lòng ôm ấp.
Lý Thiệu Quân nhìn người trong lồng ngực, khóe miệng ngăn không được giơ lên, trong bóng đêm đôi mắt hắn càng sáng ngời, hắn nghĩ rằng đây sẽ là đêm ngủ ngon không mộng.
La Tú Hoa bị Lý Thiệu Quân tàn nhẫn dọa sợ, yến hội cũng không dám ăn, thừa dịp không ai để ý, mang theo nhi tử hoảng loạn đi tìm Diệp Đức Toàn.
Diệp Đức Toàn vì chuyện này cũng không yên tâm ăn yến hội, cau mày nhìn vợ con mình, nói: “Về nhà!”
Về đến nhà, Diệp Đức Toàn thật mạnh đóng rầm cửa lại, đem La Tú Hoa cùng hai con dọa sợ.
La Tú Hoa tính cách chua ngoa đanh đá, nhưng ở bên ngoài cũng biết giữ thể diện cho chồng, Diệp Đức Toàn cũng thập phần nhường nhịn, rất ít khi cùng nhau khắc khẩu.
Mụ không nghĩ tới, Diệp Đức Toàn sẽ bởi vì chuyện Diệp Phồn mà cùng mình nổi điên như vậy, ủy khuất nhìn hắn: “Ông bạo phát cái gì, muốn phá hỏng cửa luôn hả!”
Diệp Đức Toàn không định cùng mụ tranh cãi, mang theo hai đứa nhỏ trở lại phòng, đóng của phòng xong, mới xoay người đi ra phòng khách, căm tức nhìn La Tú Hoa.
Diệp Đức Toàn cau mày, chất vấn mụ: “Bà vì sao lại đem sự thật nói ra?”
La Tú Hoa ậm ừ một chút, trả lời: “Tôi cũng đâu định làm thế, nhưng mà do nó làm Tuấn Tân té ngã, làm tôi quá tức giận, không quản được cái miệng”.
Sau đó mụ còn có chút không phục “Nói nữa, Diệp Phồn vốn không phải con ruột của chúng ta, nó sớm muộn cũng sẽ biết”.
Nghe La Tứ Hoa biện giải, Diệp Đức Toàn bất đắc dĩ thở dài, tức giận nói “Bà thật là... tóc dài não ngắn”.
La Tú Hoa kích động đáp lại: “Tôi như thế nào não ngắn, chỉ có đem thân thế nó nói ra, chúng ta dưỡng nó nhiều năm như vậy còn sai sao?”
“Bà có biết hay không, chuyện này nháo đến Thiệu lão phu nhân còn biết, cố ý bảo Ngũ quản gia tới hỏi, tôi chỉ nói là nhận nuôi, chưa nói là mua từ trong tay bọn buôn người, bà không nói lỡ miệng đi!”
La Tú Hoa ánh mắt chợt lóe, mụ nói: “Không có, không có, mà có nói cũng ảnh hưởng cái gì, nếu không phải chúng ta mua nó, không chừng bây giờ nó đã bị đánh gãy chân gãy tay đi ăn xin rồi!”
“Bà thật là, không biết phải làm sao với bà đây, Thiệu lão phu nhân thích trẻ con như vậy, thống hận nhất là bọn buốn người, mua bán hài tử là phạm pháp, sẽ bị cảnh sát bắt đó”. Diệp Đức Toàn trừng mắt về phía vợ mình, thật là chuyện tốt không đủ, bại sự có thừa.
“Này sợ cái gì, chúng ta nuôi Diệp Phồn nhiều năm như thế, nó còn không dám nhận chúng ta sao, đến lúc Thiệu lão thái thái có trách tội xuống dưới, kêu Diệp Phồn đi cầu xin là ổn thôi, dù sao cái bà già kia cũng thích nó”. La Tú Hoa nhìn trượng phu lo lắng, căn bản không thèm để ý, cho mọi chuyện đương nhiên là như vậy.
Diệp Đức Toàn không bốc đồng như La Tú Hoa, luôn suy tính món lợi lớn hơn “Ai, chỉ mong là vậy, hiện tại Diệp Phồn còn ở Thiệu gia, nó cùng tiểu thiếu gia là bạn tốt, người khác cầu còn không được. Đứa nhỏ này thông tuệ ưu tú như vậy, lại dược tiểu thiếu gia quan tâm, về sau nói không chừng còn lên chức giám đốc ở Thiệu thị, lúc nó phát đạt lại không nghĩ cho hai em nó là Chiêu Đệ với Tuấn Tân sao?Bà cùng hài tử coi như có chỗ dựa vững chắc!”
Diệp Đức Toàn vô lực, chỉ có thể vớt vát lại, đối thê tử nói: “Bà ngày mai đến Thiệu gia, cố gắng mềm mỏng nói chuyện với Diệp Phồn, cứ bảo lúc đó bà nhất thời xúc động, cái nhà này vẫn thực quan tâm nó”.
La Tú Hoa nghe được liền bốc hỏa: “Lời này của ông là có ý gì, muốn tôi đi nhận lỗi với nó? Tôi nó cho ông biết, nhi tử của chúng ta về sau khẳng định ưu tú hơn nó trăm lần, chúng ta ở Thiệu gia nhiều năm như vậy, chờ Tuấn Tân trưởng thành, tôi đi tìm thái thái nói vài câu, không tin bọn họ không cần Tuấn Tân, nói nữa, cái thằng Diệp Phồn về sau thăng chức, có quay lại báo đáp chúng ta cũng là đương nhiên”.
La Tú Hoa hận nhất là người khác đem con mình ra so sánh với Diệp Phồn, ghét nhất người khác nói đệ đệ không ưu tú như ca ca.
Mụ cùng Diệp Đức Toàn lấy nhau mười năm không có nhi tử, rất là sốt ruột, sau đó mới tính đi mua một hài tử, Diệp Đức Toàn lúc ấy cũng không dám cùng mụ ly hôn, liền đồng ý mua một hài tử về để ngừa vạn nhất, mụ cũng vì đuối lí nên bỏ ra toàn bộ số tiền tiết kiệm lúc đem theo từ nhà mẹ đẻ.
Chỗ bọn họ tìm chính là nơi buôn người rất có “uy tín” của bà Ma, tuyệt đối sẽ không cần lo lắng gì về sau, các hài tử ở đây đều là từ các gia đình sạch sẽ, cũng đã đoạn tuyệt quan hệ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống hài tử bị tìm về.
Tới thời điểm ước định, bọn họ mang theo tiền tới địa điểm bà Ma giao hàng, bọn họ nhìn đến hài tử trắng trắng nộn nộn trên tay bà Ma thì liền thích, bất quá hài tử nhìn đã có chút lớn, làm cho bọn họ lo lắng.
La Tú Hoa ôm hài tử không buông, nghi hoặc hỏi bà Ma: “Hài tử đúng là rất tốt, nhưng lớn thế này rồi, liệu có thân được với chúng ta không?”
Bà Ma không cao hứng nói: “Đứa nhỏ này mới ba tuổi, rất ngoan ngoãn, dọc đường đi không khóc không nháo, nếu các ngươi lo nó tuổi hơi lớn, vậy ta đây ôm về”.
Nói xong liền lấy hài tử từ tay La Tú Hoa định ôm trở về.
La Tú Hoa ôm hài tử né tránh, mụ nhiều năm không có hài tử, rất mong có một đứa con gọi mình là mẹ, mụ cười lành nói: “Bà Ma, tôi nói vậy thôi, đứa nhỏ như thế này ai nhìn mà không thương chứ”.
Diệp Đức Toàn cũng thực vừa lòng, cười haha nhìn hài tử, xem đứa nhỏ lớn như vậy, có chút lo lắng hỏi: “Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, ba mẹ sao lại nỡ bỏ, không phải có vấn đề gì đi?”
Bà Ma xoay chuyển tròng mắt, có chút chột dạ, vốn dĩ sắc mặt khó coi trở nên ủ ê, đáng thương nhìn hài tử nói: “Các ngươi không biết, nguyên lai đây là con nhà giàu, nhưng mà ba mẹ tai nạn xe cộ vì cứu nó, người đi trà lạnh, nhóm thân thích thì chỉ lo tranh đoạt gia sản, ước gì nó chết còn không kịp, lão nô bộc nhà bọn họ mới ôm người đưa cho ta, để ta tìm một gia đình tốt, lúc này mới nghĩ đến các ngươi hai vợ chồng thành thật, có hài tử như vậy khẳng định sẽ thương yêu nó, còn các ngươi hoài nghi như vậy, ta liền ôm đi”.
“Đừng đừng, bà Ma, tôi chỉ tò mò hỏi một chút, vẫn phải đem nó về nhà nuôi nấng mới được, bà cũng đừng so đo, đứa nhỏ này chúng ta muốn”. Diệp Đức Toàn vội vàng ngăn cản bà Ma.
Đứa nhỏ này ngoan ngoãn, lại vốn con nhà phú quý, tuy mệnh không tốt lắm, nhưng mà người ta có câu, đại nạn không chết tất sau này có hạnh phúc.
Hai vợ chồng lập tức đem tiền cho bà Ma.
Bà Ma nhận được tiền, thật sự cao hứng, trên mặt chất đầy tươi cười, dùng ngón tay chấm nước miếng, bắt đầu đếm tiền.
Bà xem vợ chồng Diệp gia cao hứng như vậy lại nói: “Đứa nhỏ này thật có duyên với các ngươi, nó nguyên bản cũng họ Diệp, ba mẹ nó còn đặt cho nó cái tên rất hay, Diệp Phồn, còn không phải là vừa đúng với các ngươi khai chi tán nghiệp sao?”
Ký thật bà Ma này nói trăm ngàn chỗ hở, nhưng hai vợ chồng cao hứng nhìn hài tử, nghe bà nói cũng càng vui mừng, không thèm nghĩ nhiều.
Lúc trở về mưa rất to, nhưng Diệp Đức Toàn cùng La Tú Hoa đều vui vẻ vô cùng, một đường thay phiên nhau ôm về nhà.
Nhưng Diệp Phồn vốn không phải con ruột, La Tú Hoa thì vốn dĩ là loại lười biếng, hai ngày đầu còn tốt, sau đó liền mất kiên nhẫn, nói hai câu không hài lòng liền nhịn không được lôi ra đánh, có lần đầu tiên tự nhiên có lần hai, lần ba.
Bọn họ lúc mua Diệp Phồn còn đang ngủ, khi tỉnh lại cứ ngốc ngốc, La Tú Hoa mau chóng tức chết, mụ bỏ ra một số tiền lớn để mua một tên ngốc tử, bà Ma kia thì đã sớm không biết tung tích, La Tú Hoa ôm Diệp Phồn, muốn đem bỏ đi, bỗng Diệp Phồn hô một tiếng mẹ, làm mụ sững cả người, đem người giữ lại.
Không biết có phải cha mẹ ruột giàu có hay không, nhưng nhất định được họ dạy dỗ rất tốt, tuy rằng Diệp Phồn ở nông thôn lớn lên nhưng phong thái lại lịch sự văn nhã tựa như công tử nhà giàu, cũng thập phần thông tuệ, rất nghe lời, bảo làm cái gì liền làm, người trong thôn đều khen Diệp Phồn.
Diệp Phồn thật đúng là đem lại vận may cho hai vợ chồng bọn họ, La Tú Hoa sau đó liền có thai hai đứa một trai một gái, quả thật là khai chi tán diệp, hai người có hài tử của mình liền không rảnh lo lắng cho Diệp Phồn ra sao.
La Tú Hoa đặc biệt cưng chiều Diệp Tuấn Tân, nuông chiều đứa nhỏ đến sinh hư, hoàn toàn đối lập với ca ca mình, người trong thôn đều nói giỡn nhà hai người có con cả lúc nhỏ còn ngoan hơn đứa đứa thứ ba rất nhiều, Diệp Phồn đi học thành tích lúc nào cũng tốt, đại khái điểm tốt đều tập trung hết lên người Diệp Phồn.
Một hai lần còn bình thường, nghe nhiều, La Tú Hoa liền trong lòng mất cân bằng, chẳng lẽ bởi vì Diệp Phồn sinh ra cao quý, cho nên cả đời liền đứng hàng nhất như vậy? Hiện tại còn không phải đang dựa dẫm vào bọn họ nuối sống sao, thế là càng xem Diệp Phồn không vừa mắt.
Sau còn phát sinh một việc, chính là bụng Diệp Phồn hay đau, Diệp Đức Toàn sợ cậu xảy ra chuyện liền cho đi bệnh viện kiểm tra, kết quả làm cho bọn họ vô cùng kinh sợ, Diệp Phồn cư nhiên là loại quái vật bất nam bất nữ có thể mang thai, mà phí giải phẫu rất đắt đỏ, bọn họ còn có hai đứa con cần nuôi, tuyệt sẽ không vung tiền cho cậu làm phẫu thuật, chỉ có thể để cậu tự sinh tự diệt.
La Tú Hoa cảm thấy Diệp Phồn như vậy quả thực là điềm xấu, mụ thật ghê tởm loại bất nam bất nữ, mụ còn thấy lời bà Ma trước kia đều là nói dối, nói không chừng gia đình có tiền kia đã biết Diệp Phồn thân thể không bình thường, mới không cần tới đứa trẻ này.
Mụ cảm thấy chính mình bị lừa, định đuổi Diệp Phồn đi, nhưng không biết vì sao trượng phu không đáp ứng, nên về sau đối Diệp Phồn càng thêm bạc đãi.
Chỉ là mụ không nghĩ tới Diệp Phồn đủ may mắn, cư nhiên bình an không việc gì trưởng thành.
Diệp Đức Toàn thì có ý tưởng hoàn toàn khác vợ mình.
Có câu rồng sinh rồng, phương sinh phượng, chuột sinh con biết đào ruộng. Diệp Đức Toàn cảm thấy những lời này là có đạo lý.
Hắn cảm thấy mình có được một đôi trai gái là do Diệp Phồn mang đến phúc khí, hơn nữa nhìn Diệp Phồn không giống những đứa trẻ của gia đình bình thường, nói không chừng về sau sẽ đại phú đại quý, hắn đương nhiên muốn lợi dụng bám vào cây hái tiền này để hưởng phúc.
Thê tử nhà mình vẫn luôn muốn Diệp Phồn bỏ học nhưng là đứa trẻ này không hề từ bỏ, hết lần này đến lần khác hóa giải nguy nan, Diệp Đức Toàn càng cảm thấy tương lai Diệp Phồn có thể làm nên chuyện, như vậy vận mệnh nhà bọn họ có thể thay đổi, không ở trong xã hội tầng chót nữa.
Hắn nguyên bản tính toán vĩnh viễn sẽ không cho Diệp Phồn biết chuyện này, như vậy mới có thể dùng tình thân trói buộc cậu. Nhưng xem ra hiện tại chỉ có thể đánh vào tình cảm công lao dưỡng dục mà giữ người thôi.
Diệp Đức Toàn mặc kệ La Tú Hoa phản đối, lần đầu tiên thể hiện thái độ cường ngạnh, cùng mụ nói: “Tôi mặc kệ, bà ngày mai nhấy định phải đi xin lỗi đưa Diệp Phồn về đây, vì trong nhà và cũng là vì tốt cho Tuấn Tân”.
La Tú Hoa Tuy rằng không phục, nhưng lúc Diệp Đức Toàn tức giận, mụ vẫn có chút sợ, chỉ có thể không tình nguyện nói: “Đã biết, tôi đi xin lỗi nó, cũng không biết nó có chịu không, có vấn đề gì cũng đừng trách tôi”.
Diệp Phồn ở nhà vẫn luôn phải ngủ trên ghế dài, tay chân đều không được duỗi thẳng, cũng không thể lộn xộn sợ ngã xuống.
Còn ở giường Lý Thiệu Quân thật mềm, chăn đều làm từ chất liệu tốt, thoải mái vô cùng, Diệp Phồn có được giấc ngủ ngon lành, một mạch đến tận hừng đông.
Sáng sớm, xuyên qua khe hở của tấm rèm treo trên cửa sổ sát đất, ánh sáng chiếu vào, lông mi Diệp Phồn bắt đầu rung rung, mắt dần mở to, trong phòng vẫn còn chút tối, Diệp Phồn muốn rời giường xem thời gian, không muốn đi học muộn.
Kết quả lúc đứng dậy, phát hiện một cánh tay lữu lực rắn chắc vòng qua eo mình, câu nghiêng đầu nhìn qua thì thấy gương mặt ngủ say tuấn tú của Lý Thiệu Quân.
Cậu giật mình lùi ra sau một chút, thiếu chút nữa rớt xuống giường, kết quả được một đôi tay hữu lực chụp lại, trước mắt một trận quay cuồng, nằm ở giữa giường, nhìn người bên trên.
Lý Thiệu Quân nằm trên người Diệp Phồn, đôi tay chống ở hai bên, nửa dưới đè nặng cậu, cúi đầu nhìn cậu, sau đó giơ lên khóe miệng, mang theo giọng vừa mới tỉnh ngủ khàn khàn lười biếng, ôn nhu nói: “Buổi sáng tốt lành!”
Tác giả có lời muốn nói: nhân vật chính dù gì cũng không phải song tính,chỉ là có khả năng sinh con, bên ngoài không thể nhìn ra.
Danh sách chương