Bị Lý đồng học trêu, mặt Diệp Phồn nhất thời đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Diệp Phồn thật sự không có dũng khí gắp đến cái thứ hai "Cậu... cậu tự mình lấy ăn đi, chỗ này có chiếc đũa khác này".

"Chậc chậc, được người khác uy thì ăn mới ngon chứ". Lý Thiệu Quân trêu chọc nói, bất quá tay vẫn với lấy một đôi đũa, không trêu Diệp Phồn nữa, đứa ngốc này mặt đã đỏ muốn bốc hơi luôn rồi, thật sự là rất dễ dàng thẹn thùng mà, về sau làm sao đây?

Diệp Phồn nhìn Lý Thiệu Quân tự động đũa ăn, chính mình tránh được một kiếp, kết quả tâm vừa mới buông, một cái bánh bao liền đưa tới miệng.

Lý Thiệu Quân gắp bánh bao cho Diệp Phồn, phi thường hiển nhiên nói: "Có qua có lại..."

Diệp Phồn không có biện pháp, chỉ đành đỏ mặt hơi mở miệng ra cắn bánh bao, nhìn bốn phía không ai chú ý, nhanh chóng chột dạ quay mặt đi.

Đem bánh bao nuốt xuống, Diệp Phồn ngượng ngùng nói "Thiệu Quân, tớ tự ăn thì tốt rồi, cũng đâu phải đứa nhóc cần người bón đâu".

Lý Thiệu Quân không đáp lời, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó đột nhiên bật người dậy, Diệp Phồn chấn kinh lui lại dựa sát vào tường, khuôn mặt soái ca của Lý Thiệu Quân trước mắt phóng đại, lại còn ngày càng tới gần, tim Diệp Phồn đập như trống, chịu không nổi nhắm hai mắt lại.

"Ha ha". Lý Thiệu Quân ghé vào lỗ tai cậu nở nụ cười hai tiếng, hô hấp ấm áp phảng qua vành tai mẫn cảm của Diệp Phồn, thân thể nhịn không được run lên, kết quả đối phương lập tức thối lui, lúc này Diệp Phồn mới lại mở to mắt.

Kết quả Lý Thiệu Quân cầm khăn tay giúp cậu lau lau khóe miệng, còn trêu tức nói: "Còn nói không phải tiểu hài tử, ăn vụn bánh đều dính hết bên mép".

Lý Thiệu Quân cẩn thận lau khóe miệng cậu xong tùy ý ném khăn tay vào thùng rác, sau đó như không có việc gì tiếp tục ăn bánh.

Diệp Phồn ngược lại có chút ảo não, cậu như thế nào vừa rồi lại phản ứng lớn như vậy chứ, tim còn đập lợi hại, cậu còn tưởng rằng Lý Thiệu Quân muốn hôn mình, vì vậy mà bị chính ý nghĩ của mình cảm thấy hổ thẹn.

Vì thế càng không dám nhìn Lý Thiệu Quân, chỉ cúi đầu yên lặng ăn.

Lý Thiệu Quân thì trong lòng vô cùng đắc ý, xem ra Diệp Phồn vẫn quan tâm đến mình, nếu không sẽ không phản ứng quá như vậy.

Cảnh hai người ăn bánh bao người ngoài nhìn vào không khác gì là đang cố ý hành hạ con mắt của mấy cún độc thân, may là hai người đến sớm, cho nên cũng không tạo ra thương tổn cho nhiều người a.

Bất quá vẫn là bị bạn học ngồi phía trước Diệp Phồn nhìn thấy, cảm thấy hai người thật sự là mờ ám, cảm giác là lạ, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lý Thiệu Quân, hắn liền không nói được không đúng ở chỗ nào, liền trêu chọc Diệp Phồn: "Diệp Phồn, các cậu có ăn bánh bao thôi mà như muốn chọc mù mắt người xem, tôi còn nghĩ cậu là tiểu tức phụ của Lý Thiệu Quân đó a".

"Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ..." Diệp Phồn đang ăn bánh bao lại nghe mấy lời này thì bị sặc, ho không ngừng.

Lý Thiệu Quân nhanh tay rót cho Diệp Phồn một cốc nước, một bên còn xoa lưng giúp cậu thuận khí, tức giận trừng mắt nhìn nam sinh kia, lạnh lùng nói: "Quản cái gì, tự quản thân mình trước đi".

Bởi vì không khí ở chung giữa Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân rất tốt, làm cho các học sinh trong lớp nhất thời quên mất bộ dáng lạnh lùng của hắn khi vừa chuyển đến.

Có loại người kỳ thật cũng rất dễ ở chung, chính là Trương Lâm này, lại là kiểu người thích đi nói giỡn người khác, vì thế mà lúc nãy cũng không nghĩ gì tự nhiên phun ra.

Ai biết Lý Thiệu Quân chỉ đối tốt với Diệp Phồn, ban nãy bị Lý Thiệu Quân nhất thời hung dữ như vậy làm hắn có chút co rúm lại.

Diệp Phồn đối với đối với bạn học kia khoát tay, đợi uống nước xong mới nói: "Trương Lâm, cậu cũng đừng tức giận, Lý Thiệu Quân vốn tính tình không tốt lắm, chứ cậu ấy không có ác ý".

Trương Lâm nhìn Lý Thiệu trừng mắt nhìn mình, này chỉ là tính khí không tốt thôi ư? Nhưng hắn cũng chỉ có thể gật đầu, sau đó nhanh chóng xoay người, cẩn thận trấn an mình một chút, về sau phải hảo hảo không chọc đến Lý Thiệu Quân a, còn có không nên chọc đến Diệp Phồn luôn.

"Thế nào, không sao chứ?" Lý Thiệu Quân lo lắng hỏi, tay vẫn luôn vuốt vuốt sau lưng Diệp Phồn.

Diệp Phồn thở ra, lắc đầu nói: " Không có việc gì, tại tớ không cẩn thận ăn quá nhanh thôi".

Bình ổn xong, Diệp Phồn cũng không tiếp tục ăn nữa, cậu cũng đã ăn không ít rồi, Lý Thiệu Quân cũng không miễn cưỡng cậu ăn hết chỗ còn lại.

Trừ bỏ sự cố nhỏ này, toàn bộ buổi sáng tâm tình Lý Thiệu Quân đều rất tốt, bởi Diệp Phồn đối với hắn phi thường ôn nhu, làm lòng hắn cực độ thỏa mãn.

Nhưng mà sau khi hắn đi toilet trở về, tâm tình liền rớt hẳn xuống đáy vực.

Hắn mới rời đi một chút, Diệp Phồn đã dùng án mắt ôn nhu kia nhìn nữ sinh khác, mà nữ sinh kia dám ngồi ở chỗ của hắn, hai người nói nói cười cười bộ dáng rất là vui vẻ.

Lý Thiệu Quân nghe đên nữ sinh kia cười thì trong lòng càng thêm khó chịu.

Nhưng mà ở lớp, nữ sinh chủ động đến tìm Diệp Phồn, trừ bỏ việc học thì vẫn là việc học.

Diệp Phồn thành tích tốt, đối với mọi người đều ôn hòa cùng kiên nhẫn giảng giải, các bạn học đều thích tìm Diệp Phồn nhờ giảng bài.

Lý Thiệu Quân từ lúc chuyển đến đây thì người đến tìm Diệp Phồn hỏi bài liền ít đi.

Bạn học Lý khí tràng cường đại, còn Diệp Phồn thì lúc nào cũng chỉ ngồi tại chỗ, bạn học nam vì sợ Lý Thiệu Quân mà không dám đi qua, còn các bạn nữ thì nhìn thấy Lý Thiệu Quân liền thẹn thùng, cũng không dám đến gần.

Tuy rằng người đến hỏi bài ít đi, nhưng toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt vào việc phụ đạo cho Lý Thiệu Quân, nên điểm thay đổi này cậu cũng không có phát hiện.

Người đến hỏi bài cậu lúc này tên là Lưu Thanh Thanh, tóc ngắn đến vai, đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt hơi mập, rất đáng yêu, tính cách cũng rất hào sảng.

Vừa lúc mấy ngày nay thầy cô cho nhiều bài tập, có nhiều chỗ không hiểu, vừa may người bên cạnh Diệp Phồn không có ở chỗ, liền cầm bài tập ra đấy hỏi.

Diệp Phồn đối với chuyện học tập luôn luôn nhiệt tình, hơn nữa gần đây được làm bạn cùng Lý Thiệu Quân là chuyện vô cùng may mắn, cho nên cậu đối đãi với người khác càng thêm tốt, chỉ có như vậy mới xứng đáng với điều may mắn cậu nhận được.

Hơn nữa nghĩ lại chuyện buổi sáng làm tâm cậu càng ngọt ngào, cho nên đối xử với người khác càng thêm ôn hòa.

Lưu Thanh Thanh cùng cậu ở lớp quan hệ cũng không tồi, ngày đó đổi chỗ ngồi cũng là nàng an ủi cậu đầu tiên. Thấy nàng cầm bài thi đến hỏi, Diệp Phồn phá lệ càng thêm cẩm thận chỉ bài, hơn nữa tính tình nữ đồng học này thoải mái, ở chung cũng khiến người khác thấy vô cùng tự nhiên.

Diệp Phồn đang ghi mấy công thức ra giấy nháp cho nữ sinh này xem, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc.

Ngẩng đầu liền thấy Lý Thiệu Quân, lộ ra tươi cười nói: "Cậu đã trở lại rồi hả, đợi một chút, ghi nốt cái này là xong rồi".

Mặt Lý Thiệu Quân lập tức đen xì, hắn cố ý cho người ta thấy là hắn đã về chỗ, kết quả Diệp Phồn kêu hắn đứng chờ, nhìn hai người nói nói cười cười?

Nhưng mà hắn cũng không có phát tác ra bên ngoài, cùng một nữ sinh tranh cãi rất không có tiền đồ, cho nên hắn chỉ có thể đen mặt.

"Diệp Phồn, cảm ơn nha, tớ đã hiểu đại khái rồi, cũng vào lớp rồi, tớ đi trước, có gì không hiểu tớ lại đến hỏi, hihi". Lưu Thanh Thanh nhìn chính chủ đã trở lại, cũng thức thời không tiếp tục chiếm chỗ, hơn nữa xem mặt mũi Lý Thiệu Quân mặt mũi không biết cao hứng hay mất hứng kia thì cũng nên chạy xa.

Lưu Thanh Thanh nhìn Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn cười cười, mới rời đi, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ.

Đôi lời tác giả: bạn học Lý ghen tuông, sau đó ăn luôn tiểu Diệp Phồn... đùa thôi đùa thôi44
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện