Trong một căn phòng tối, ánh sáng duy nhất trong phòng chỉ là những ánh trăng yếu ớt, một thiếu niên đang ôm lấy thanh đoản dao, sắc mặt có chút mệt mỏi. Không ai khác, đó là vị ngũ hoàng tử Solanueva von Clander, người đã được truyền ngôi làm hoàng đế của đất nước Franis - đất nước của tinh linh bóng tối.
Theo sử sách, vốn dĩ ban đầu tinh linh bóng tối thuộc tộc Tinh Linh. Nhưng rồi một ngày nọ, khi ánh sáng bị sức mạnh của bóng tối thay thế hòng chiếm sức mạnh của thế gian, tất cả mọi người đều phải trốn đi để mong bảo toàn mạng sống. Tộc Tinh Linh cũng vậy, tuy nhiên vì tộc nhỏ bé hơn các tộc khác nên chỉ chiếm được ít chỗ trú ngụ, và vì vậy, để bảo toàn tộc của mình. Tộc trưởng đã đuổi những người có sức mạnh yếu hơn ra ngoài. Sau khi bóng tối tà ác kia bị đánh bại bởi Thần tộc và tộc Lông Vũ thì đã rời đi, và những người của tộc Tinh Linh kia, tuy sinh mạng vẫn còn, nhưng sức mạnh và vẻ ngoài trở nên xấu xí, họ đau khổ ẩn cư vào núi sâu. Từ đó bọn họ được gọi là tinh linh bóng tối. Chỉ giao thương duy nhất với tộc Quỷ Lùn.
Solanueva von Clander im lặng nhìn thức ăn trên bàn mà cô em gái Truye mang đến rồi thở dài. Nói gì đi nữa thì khi ánh sáng gõ cửa nơi đây, nghi lễ phong đế cũng được thực hiện. Vì vậy đau lòng cho mẫu thân lúc bây giờ chỉ có thể biểu hiện bằng hành động của bản thân thôi. Cậu cố gọi một thị nhân (*-1) vào dọn dẹp và đem thức ăn khác cho mình. Dùng từ "cố" cho một vị hoàng tử thì thật không hợp lẽ nhưng cậu đã gọi ít nhất ba lần và vẫn không thấy ai hồi đáp, hay đi vào. Ngài bước ra khỏi phòng và nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm một mình:
- Tuy là buổi đêm nhưng lúc nào cung điện cũng có người canh gác cơ mà, tại sao bây giờ lại không có đến một bóng người nhỉ? Cậu vô thức sờ lên đoản dao mà hai người chị của mình vừa tặng đang được dấu trong áo.
Một tiếng quạ kêu vang lên, khiến cậu giật mình. Rồi sau đó một âm thanh kỳ lạ vang đến. Cậu trong lòng có chút sợ hãi đi thẳng tới thánh điện Roser, nơi phát ra âm thanh ấy.
===========
(*-1) thị nhân: người hầu. Tui muốn dùng từ khác nhưng tui không biết từ nào đồng nghĩa mà có cảm giác cổ trang nữa.
Theo sử sách, vốn dĩ ban đầu tinh linh bóng tối thuộc tộc Tinh Linh. Nhưng rồi một ngày nọ, khi ánh sáng bị sức mạnh của bóng tối thay thế hòng chiếm sức mạnh của thế gian, tất cả mọi người đều phải trốn đi để mong bảo toàn mạng sống. Tộc Tinh Linh cũng vậy, tuy nhiên vì tộc nhỏ bé hơn các tộc khác nên chỉ chiếm được ít chỗ trú ngụ, và vì vậy, để bảo toàn tộc của mình. Tộc trưởng đã đuổi những người có sức mạnh yếu hơn ra ngoài. Sau khi bóng tối tà ác kia bị đánh bại bởi Thần tộc và tộc Lông Vũ thì đã rời đi, và những người của tộc Tinh Linh kia, tuy sinh mạng vẫn còn, nhưng sức mạnh và vẻ ngoài trở nên xấu xí, họ đau khổ ẩn cư vào núi sâu. Từ đó bọn họ được gọi là tinh linh bóng tối. Chỉ giao thương duy nhất với tộc Quỷ Lùn.
Solanueva von Clander im lặng nhìn thức ăn trên bàn mà cô em gái Truye mang đến rồi thở dài. Nói gì đi nữa thì khi ánh sáng gõ cửa nơi đây, nghi lễ phong đế cũng được thực hiện. Vì vậy đau lòng cho mẫu thân lúc bây giờ chỉ có thể biểu hiện bằng hành động của bản thân thôi. Cậu cố gọi một thị nhân (*-1) vào dọn dẹp và đem thức ăn khác cho mình. Dùng từ "cố" cho một vị hoàng tử thì thật không hợp lẽ nhưng cậu đã gọi ít nhất ba lần và vẫn không thấy ai hồi đáp, hay đi vào. Ngài bước ra khỏi phòng và nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm một mình:
- Tuy là buổi đêm nhưng lúc nào cung điện cũng có người canh gác cơ mà, tại sao bây giờ lại không có đến một bóng người nhỉ? Cậu vô thức sờ lên đoản dao mà hai người chị của mình vừa tặng đang được dấu trong áo.
Một tiếng quạ kêu vang lên, khiến cậu giật mình. Rồi sau đó một âm thanh kỳ lạ vang đến. Cậu trong lòng có chút sợ hãi đi thẳng tới thánh điện Roser, nơi phát ra âm thanh ấy.
===========
(*-1) thị nhân: người hầu. Tui muốn dùng từ khác nhưng tui không biết từ nào đồng nghĩa mà có cảm giác cổ trang nữa.
Danh sách chương