Trên người hắn bỗng nhiên phát ra hổ uy rợp trời.

Chẳng khác nào uy thế của con mãnh hổ muốn phủ kín vạn dặm núi sông, ý cảnh của Mãnh Hổ Quyền đỉnh cao viên mãn cứ thế được bộc lộ hoàn toàn.

Hoa mọc từ chốn nào?

Trong đầu nhớ lại kiếm pháp mà người áo xanh đã thi triển, Lâm Nhất liền mô phỏng theo, bộc lộ hết thảy khí thế cuồng bạo khắp người.

Trong nhất thời, đường kiếm của hắn có chút kỳ quái.

Rõ ràng khí thế trên người chẳng khác nào mãnh hổ đang quay về núi, ngập tràn uy thế khi chúa sơn lâm nhận lấy cảnh cúi lạy của muôn thú – táo bạo và cuồng nộ. Nhưng dưới sự khống chế của Táng Hoa kiếm, thứ khí thế kia lại tinh tế mà nhu hòa, chậm rãi chuyển động từng chút một.

Dưới sự khống chế của Táng Hoa kiếm, chẳng ngờ hai loại khí chất cực kỳ trái ngược đó lại đang hòa quyện chặt chẽ với nhau.

Ánh mắt của hắn di chuyển theo từng đường kiếm, cuối cùng dừng lại hồi lâu trên mũi kiếm.

Cảnh vật xung quanh dần dần biến mất ngay trước mắt hắn, tất cả đều trở nên đen kịt một màu.

Cho tới khi cả thế giới chỉ còn lại hình dáng của mũi kiếm kia thì thanh kiếm trong tay hắn bỗng nhiên chỉ thẳng về phía không trung.

Hoa mọc từ chốn nào!

Viu!

Giờ phút này, nội lực trong thân thể và cả hổ uy kinh thiên động địa, bỗng chốc biến mất trong giây lát.

Trên mũi kiếm, một đóa hoa tường vi lặng lẽ nở rộ. Vào đúng thời khắc đóa hoa ấy bung nở, kiếm thế cực kỳ sắc nhọn cũng lập tức nổ tung ngay trên mũi kiếm.

Tiếc thay, kiếm thế vô song ấy chỉ xuất hiện trong giây lát, sau đó biến mất vô tung.

“Bịch”, bước chân của Lâm Nhất bỗng lảo đảo, suýt chút nữa té ngã trên đất.

Hắn vội vàng chống thanh Táng Hoa kiếm xuống đất bằng cả hai tay, hơi thở dồn dập.

Tất thảy tinh, khí, thần khắp người hắn đều đổ hết vào chiêu kiếm vừa nãy, nội lực trong thân thể cũng không còn sót lại chút nào.

Trên gương mặt tái nhợt hiện rõ vẻ mỏi mệt.

Nhưng ý cười lại ngập khắp mi mắt chân mày, ánh mặt trời chiếu xuống, gương mặt hắn giờ phút này trông vô cùng thoải mái.

“Quả nhiên là thế, thức thứ nhất trong Tường Vi kiếm pháp tuy mang tên ‘Hoa mọc từ chốn nào”, nhưng trên thực tế chính là điều khiển bản tâm của chính mình, hàng phục con mãnh hổ táo bạo trong lòng, qua đó mới có thể nhìn thấy hoa nở, chuyển hóa thành kiếm ý vô song”.

Nói thì có vẻ dễ nhưng để thực hiện được lại gian nan vô cùng.

Chỉ mới thử nghiệm thôi mà đã gần như rút cạn toàn bộ sức lực của Lâm Nhất khiến hắn mệt gần chết, bởi vì chiêu thức này có liên quan tới khí thế, tâm cảnh, và cả lực khống chế.

“Con mãnh hổ” trong lòng rốt cuộc là thứ gì?

Là dục vọng, là lửa giận, hay là quỷ ma…

Trong quá trình nó được phóng thích ra, chỉ cần vận lực hơi quá đà thì sẽ bị lập tức mất khống chế ngay.

Một thoáng sơ sẩy kia khiến hắn gần như không thể khống chế nổi, cảm xúc tiêu cực trong lòng bộc phát ào ào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện