Thu thập Huyết Bách Hợp, liệp sát đạo tặc Cuồng Diệm, liệp sát yêu thú Mặc Viêm Hổ.

Đến nay đều đã hoàn thành ba nhiệm vụ linh thạch, đến lúc trở về tông môn rồi.

Tính nhẩm thời gian thì cũng vẫn còn thoải mái tham gia kỳ thi sát hạch giữa năm của Thanh Vân Môn.

Chuyến này thu hoạch được rất nhiều, tiến bộ rõ rệt.

Lưu Phong kiếm pháp đại thành, nắm vững hai thức sát chiêu, Mãnh Hổ quyền cũng thành công tấn thăng lên đỉnh phong viên mãn.

Tu vi ổn định võ đạo tầng năm, dưới sự trợ giúp của hai viên Hóa Huyết đan, chỉ còn cách võ đạo tầng năm đỉnh phong không bao xa nữa.

Điều quan trọng nhất là Lâm Nhất đã nâng cao kiến thức và cả việc đọ sức với người thật trong thực chiến.

Hiện tại hắn rất mong đợi xem bản thân có thể đạt đến mức độ nào trong kỳ sát hạch giữa năm này.

...

Khu bên ngoài Cơ Quan đường của Thanh Vân Môn.

Trên lôi đài nào đó, Trần Tiêu cầm kiếm giao thủ với con rối của Cơ Quan đường.

Trên người hắn ta bộc phát ra khí thế đáng sợ của võ đạo tầng sáu, một tay Lôi Cuồng kiếm pháp nhanh nhạy như chớp, ra tay như sấm. Kiếm vừa chém ra đạt đến ngàn quân, chỉ trong một hơi thở đã vung ra hơn mười đạo kiếm quang.

Mỗi kiếm đều có tiếng sấm nổ mạnh.

Két! Két! Két!

Mũi kiếm chém vào thân thể con rối của Cơ Quan đường lại phát ra những tiếng nổ leng keng, lực đạo nặng nề đến đáng sợ.

Vẻ mặt hắn ta âm trầm, kiếm quang bay múa trong không trung, sắc mặt dữ tợn và đáng sợ.

Dường như con rối của Cơ Quan đường trước mặt không phải là con rối, mà là Lâm Nhất, người khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục suốt đời không quên.

Hắn phát tiết toàn bộ nỗi căm hận và lửa giận lên con rối của Cơ Quan đường, những ai nhìn thấy bộ dạng này cũng đều không dám thở mạnh.

Bên dưới lôi đài, một đám đệ tử ngoại môn không dám lên tiếng.

Chỉ sợ chọc vào khiến Trần Tiêu không vui thì sẽ trút lửa giận đó lên mình.

"Tên Kiếm Nô đó đã về chưa?"

Trong lúc đang giao thủ với con rối, Trần Tiêu vừa nhẹ nhàng đón đỡ phản công của con rối vừa mở miệng hỏi.

"Trần sư huynh, tên tiểu tử đó vẫn chưa về, mấy hôm nữa là bắt đầu kỳ sát hạch giữa năm rồi, có khi đã chết ở bên ngoài rồi cũng nên".

"Ta nghe nói hắn liều mạng tiếp nhận ba nhiệm vụ linh thạch lớn, một trong số đó là giết chết đạo tặc Cuồng Diệm!"

"Đúng! Đúng! Đúng! Đạo tặc Cuồng Diệm vô cùng độc ác, đã có mấy đệ tử của tông môn khác đều chết trong tay gã ta rồi. Lâm Nhất chắc chắn cũng không ngoại lệ, đến lúc đó, thậm chí còn không cần Trần sư huynh ra tay nữa".

Một đám người khúm na khúm núm, cẩn thận đáp lời.

"Không được! Hắn nhất định phải chết trong tay ta, ta phải băm thây hắn ra làm trăm mảnh!"

Trần Tiêu phẫn nộ gào lên, nháy mắt chém ra chín chín tám mươi mốt kiếm.

Cả thân con rối của Cơ Quan đường bị hắn một kiếm chém bay, nặng nề rớt xuống lôi đài, vỡ thành bốn năm mảnh.

Lôi Cuồng kiếm pháp đại thành!

Đệ tử ngoại môn bên dưới lôi đài, đều khiếp đảm sợ hãi, Trần Tiêu đã luyện Lôi Cuồng kiếm pháp đến đại thành rồi.

"Các ngươi đều nghe kỹ cho ta, đừng có kẻ nào nghĩ đến việc lười biếng, lần lượt canh gác, chỉ cần thấy hắn quay về thì phải lập tức báo cho ta biết".

Trần Tiêu liếc nhìn một lượt đám đệ tử ngoại môn bên dưới lôi đài, trầm giọng quát nói.

"Vâng vâng vâng!"

Đám người giận mà không dám nói gì, chỉ có thể gật đầu vâng lời.

Trước đây đã không dám đối đầu với Trần Tiêu, bây giờ Trần Tiêu tấn thăng võ đạo tầng sáu, Lôi Cuồng kiếm pháp đạt đến đại thành thì bọn họ lại càng không dám phản kháng.

"Trần sư huynh, tên Lâm Nhất đó quay về rồi, đã xuất hiện ở trấn Thanh Vân rồi!"

Đúng lúc này, một người vội vàng chạy từ bên ngoài Cơ Quan đường vào báo với Trần Tiêu.

Trần Tiêu sững sờ chốc lát rồi cười lớn nói: "Ha ha ha, trở về là tốt, trở về là tốt, trở về là tốt!"

Hắn càng nói về sau thì càng nhấn mạnh hơn, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.

Cộp cộp cộp!

Nhảy xuống khỏi võ đài, Trần Tiêu chẳng thèm quay đầu lại, bước nhanh đi ra ngoài.

"Tiêu rồi, tiêu rồi, tên Kiếm Nô này chết chắc rồi!"

"Đúng vậy, lúc trước tên Kiếm Nô đó chạy nhanh quá, Trần sư huynh bèn đốt căn nhà của hắn, ngọn lửa giận trong lòng này đã kìm nén đúng hai tháng rồi".

"Thật đáng thương, ta thấy Trần sư huynh thật sự không có ý định quan tâm đến bất cứ đạo nghĩa đồng môn gì nữa rồi".

"Dù sao lần trước cũng do sơ ý mà thật sự đã thua quá thảm".

"Đi đi đi, chúng ta đi xem sao".

Cả đám đệ tử ở khu bên ngoài Cơ Quan đường gần như đều bị kích động, ngay cả những đệ tử có quan hệ không thân thiết với Trần Tiêu cũng đi theo.

Nhất thời, một đám đông kéo theo đi sau Trần Tiêu, trùng trùng điệp điệp, uy phong vô cùng.

Dưới chân núi Thanh Vân Môn, Lâm Nhất đứng lặng hồi lâu.

Cuối cùng cũng trở về rồi.

Cách kỳ sát hạch giữa năm chỉ còn hai ngày nữa, nhiệm vụ chuyến này hoàn thành viên mãn.

Những kinh nghiệm trong đó vừa có sự vui mừng vì kiếm pháp đạt đến đại thành, vừa có sự buồn bực vì mua bán với gian thương, cũng có cả những lúc rơi vào tình cảnh sống chết tuyệt vọng vì bị Hoàng Kim Man Ngưu truy sát...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện