Sau khi Diệp Tử Lăng đi xa, Tiểu Băng Phượng lẻn ra khỏi hộp kiếm Tử Diên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy hiện lên chút sợ hãi. Ngày thường Đại Đế không sợ trời không sợ đất, gặp ai cũng cũng kể hồi đó mình thế này thế kia.
Hoặc là dí chết bằng một ngón tay, không thì phun Thần Viêm, cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng hễ gặp Diệp Tử Lăng, nàng ấy còn chẳng dám lộ mặt, coi như vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Cuối cùng nữ ma đầu này cũng đi rồi!” Tiểu Băng Phượng căm hặn nói.
"Nói mới nhớ, ta có thể vào hộp kiếm này được không?”
Lâm Nhất rất tò mò về hộp kiếm Tử Diên. Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Băng Phượng chui tới chui lui trong đó, hắn vô cùng ngưỡng mộ.
Tiểu Băng Phượng nhìn qua rồi cười nói: "Muốn có được truyền thừa của tiểu tử thối kia hả? Chờ ngươi là Tinh Quân lại nói, bây giờ ngươi vẫn chưa thể khống chế được luyện hóa Tử Diên Thánh Hỏa. Truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh không phải của nàng. Lai lịch truyền thừa trong hộp kiếm lớn hơn trời nhiều, bây giờ ngươi còn non lắm."
"Núi Thánh Kiếm thì sao? Không phải lúc đó ngươi nói nó có bí mật, nhưng khi ta lên đến đỉnh núi, ngươi lại không nói gì, chả nhẽ ngươi nhìn nhầm.”
Lâm Nhất cười khẽ rồi nhẹ nhàng nói.
"Thôi đi! Chẳng có nơi nào bổn đế nhìn lầm cả. Có điều ta cũng không rõ về bí mật của núi Thánh Kiếm lắm, chỉ có mấy suy đoán thôi. Nếu đoán đúng, hừm, vậy thì nguồn gốc lớn lắm.”
Tiểu Băng Phượng bày vẻ cao thâm khó lường, lải nhải nói.
Lâm Nhất đã đoán được đối phương sẽ thế này, có lẽ nàng ấy không biết bí mật nào cả nên chỉ đành làm bộ thần bí.
Lâm Nhất không để ý tới Tiểu Băng Phượng mà nhìn vào túi trữ vật, ánh mắt
lóe lên.
Ban đầu hắn không nghĩ đến trong túi trữ vật có thứ gì, ngược lại hắn nghĩ tới phải tăng thêm thực lực của Tiểu Tặc Miêu. Thái Cổ Long Viên Quyết của nó chắc đang gặp phải bình cảnh, nếu không nó đã đột phá Tỉnh Quân từ lâu rồi.
Đáng tiếc Lâm Nhất không hiểu về Thái Cổ Long Viên Quyết. Đây là Nguyệt Vi Vi truyền lại cho Tiểu Tặc Miêu. Lâm Nhất liếc mắt, nhìn sang Tiểu Băng Phượng.
"Đại đế, ngươi đã từng nghe nói tới Thái Cổ Long Viên Quyết chưa?'Lâm Nhất mỉm cười nói.
Tiêu Băng Phong mím môi, quay đầu nói: "Ta chưa từng nghe nói qua! Hừ, vừa rồi có người muốn giao ta cho Diệp Tử Lăng, Thái Cổ Long Viên Quyết gì chứ? Bổn đế chỉ là một con nhóc mà thôi, cần phải được dạy dỗ."
Ha ha ha! Lâm Nhất cười rộ lên, con nhóc này thật sự thù dai, chỉ trêu chọc nàng ấy một chút là lập tức ghim thù.
Nhưng tính khí nhỏ này khá dễ thương. "Đại Đế, ngươi xem đây là cái gì?"
Lâm Nhất vỗ nhẹ lên túi trữ vật, lấy Thiên Niên Hỏa do Lạc Hoa để lại ra rồi đặt lên bàn đá.
"Thiên Niên Hỏa!"
Hai mắt Tiểu Băng Phượng sáng bừng, liếc nhìn mấy lần, sau đó nhỏ giọng nói: "Hừ, bổn đế cũng không hiếm lạ gì. Năm đó bổn đế uống toàn là ngọc lộ quỳnh giao, đều là rượu tiên mà chỉ có Thánh Vương mới có tư cách uống, Thiên Niên Hỏa... còn, còn tạm."
Vốn dĩ Tiểu Băng Phượng định nói Thiên Niên Hỏa chẳng là gì cả, nhưng ánh mắt đã bán đứng nàng ấy, không biết ánh mắt đã dán chặt vào Thiên Niên Hỏa tự lúc nào. Giọng nói càng lúc càng nhỏ rồi lén lút thay đổi giọng điệu.
"Vậy ta tặng ngươi, đại đế cố nhận vậy."
Lâm Nhất đưa tay ra đẩy, vèo, vừa mới đẩy được nửa đường, Tiểu Băng Phượng đã lấy đi mất.
Động tác thực sự rất nhanh!
Lâm Nhất mỉm cười, khẽ nói: "Tiểu Tặc Miêu đang luyện Thái Cổ Long Viên Quyết, chắc hẳn gặp phải bình cảnh, ngươi biết có cách gì không?”
Vèo!
Tiểu Tặc Miêu nhảy lên trên bàn đá, nhìn Tiểu Băng Phượng với vẻ mặt đáng thương, chắc hẳn trong khoảng thời gian này nó cũng rất khó chịu
Tiểu Băng Phượng cười nhẹ nói: "Hi hi, bổn đế đã sớm phát hiện ra, ngươi không hỏi ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Sau khi tu luyện đến tầng ba, đột phá mỗi một tầng của Thái Cổ Long Viên Quyết này đều cần phải có một dị quả năm nghìn năm chứa Chân Long. Phẩm chất của dị quả này cực kỳ cao, ít nhất phải là thánh quả, điều này rất khó..."
"Ở thời kỳ hoàng kim thượng cổ, Thái Cổ Long Viên Quyết này cực kỳ thịnh hành trong Yêu tộc, cạnh tranh rất khốc liệt. Mỗi khi có dị quả Chân Long xuất hiện, lão đại của Yêu tộc nhất định sẽ tới... Dị quả Chân Long này không phải là Chân Long Thánh Dịch của ngươi, phải là máu Chân Long thuần khiết mới được.”
Lâm Nhất hiểu rõ điều này. Tên Chân Long Thánh Dịch có hai chữ Chân Long, trên thực tế đều được chiết xuất từ yêu thú có chứa máu rồng.
Mặc dù cực kỳ hiếm nhưng có thể phải mất hàng trăm yêu thú mang máu rồng mới có được một giọt Chân Long Thánh Dịch. Nhưng xét cho cùng, đó không phải là máu Chân Long thuần khiết, dù có tinh luyện thế nào đi chăng nữa thì độ thuần khiết cũng không thể hoàn hảo.
Nghe xong, Tiểu Tặc Miêu hơi buồn bã cúi đầu, khó chịu nhìn chằm chằm vào móng vuốt của mình.
Ở trên đường lên trời, nó oai phong khí phách, đến mức có mấy thủ đoạn ngay cả Lâm Nhất cũng không sánh được. Trong thế giới rộng lớn này, nó thực
sự không muốn làm gánh nặng cho Lâm Nhất.
"Có dị quả Long Huyết không? Cũng có thể sử dụng thần huyết...” Lâm Nhất dò hỏi.
"Quả Thần Huyết!"
Tiểu Băng Phượng vô cùng kinh ngạc, nàng ấy biết trong tay Lâm Nhất có Huyết Quả Cửu Diệp Thần.
Một khi tin tức về loại thần quả này bị rò rỉ ở thế giới Côn Luân, nó sẽ lập tức thu hút vô số thánh giả, thậm chí cả các thánh vương cũng sẽ xuất hiện.
Thần Huyết Quả cực kỳ trân quý, chưa kể Huyết Quả Cửu Diệp Thần còn quý. giá đến mức toàn bộ Phù Vân Kiếm tông buộc vào với nhau cũng không so được một chiếc thần diệp.
Dù chỉ vài giọt sương trên thần diệp cũng có giá trị vô lượng.
"Nếu là Thần Huyết Quả thì một mảnh thần diệp là đủ rồi. Nhưng ngươi có chắc không?”
Tiểu Băng Phượng nghiêm nghị nói: "Bây giờ chắc chắn không có nhiều cao thủ yêu tộc luyện công pháp này so với thời thượng cổ, có lẽ chúng ta phải nghĩ cách tìm ra dị quả Chân Long. Chín mảnh thần diệp đều cực kỳ quý hiếm, giá trị không hề thua kém thần quả."
Về mặt lý thuyết, thần quả có giá trị cao nhất. Tuy nhiên, ngay cả cao thủ cảnh giới Long Mạch cũng không thể luyện hóa ra thần quả, nhưng thần diệp lại
hoàn toàn khác.
Tỉnh Quân đủ yêu nghiệt có thể luyện hóa nó, cao thủ cảnh giới Thần Đan có thể hoàn toàn luyện hóa nó.
Một số cao thủ thế hệ cũ chắc chăn sẽ sẵn sàng trả giá cắt cổ để mua chúng nhằm huấn luyện các thế hệ sau của mình.
"Ta có gì không chắc chứ? Đây không phải là lẽ dĩ nhiên sao?"
Hoặc là dí chết bằng một ngón tay, không thì phun Thần Viêm, cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng hễ gặp Diệp Tử Lăng, nàng ấy còn chẳng dám lộ mặt, coi như vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Cuối cùng nữ ma đầu này cũng đi rồi!” Tiểu Băng Phượng căm hặn nói.
"Nói mới nhớ, ta có thể vào hộp kiếm này được không?”
Lâm Nhất rất tò mò về hộp kiếm Tử Diên. Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Băng Phượng chui tới chui lui trong đó, hắn vô cùng ngưỡng mộ.
Tiểu Băng Phượng nhìn qua rồi cười nói: "Muốn có được truyền thừa của tiểu tử thối kia hả? Chờ ngươi là Tinh Quân lại nói, bây giờ ngươi vẫn chưa thể khống chế được luyện hóa Tử Diên Thánh Hỏa. Truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh không phải của nàng. Lai lịch truyền thừa trong hộp kiếm lớn hơn trời nhiều, bây giờ ngươi còn non lắm."
"Núi Thánh Kiếm thì sao? Không phải lúc đó ngươi nói nó có bí mật, nhưng khi ta lên đến đỉnh núi, ngươi lại không nói gì, chả nhẽ ngươi nhìn nhầm.”
Lâm Nhất cười khẽ rồi nhẹ nhàng nói.
"Thôi đi! Chẳng có nơi nào bổn đế nhìn lầm cả. Có điều ta cũng không rõ về bí mật của núi Thánh Kiếm lắm, chỉ có mấy suy đoán thôi. Nếu đoán đúng, hừm, vậy thì nguồn gốc lớn lắm.”
Tiểu Băng Phượng bày vẻ cao thâm khó lường, lải nhải nói.
Lâm Nhất đã đoán được đối phương sẽ thế này, có lẽ nàng ấy không biết bí mật nào cả nên chỉ đành làm bộ thần bí.
Lâm Nhất không để ý tới Tiểu Băng Phượng mà nhìn vào túi trữ vật, ánh mắt
lóe lên.
Ban đầu hắn không nghĩ đến trong túi trữ vật có thứ gì, ngược lại hắn nghĩ tới phải tăng thêm thực lực của Tiểu Tặc Miêu. Thái Cổ Long Viên Quyết của nó chắc đang gặp phải bình cảnh, nếu không nó đã đột phá Tỉnh Quân từ lâu rồi.
Đáng tiếc Lâm Nhất không hiểu về Thái Cổ Long Viên Quyết. Đây là Nguyệt Vi Vi truyền lại cho Tiểu Tặc Miêu. Lâm Nhất liếc mắt, nhìn sang Tiểu Băng Phượng.
"Đại đế, ngươi đã từng nghe nói tới Thái Cổ Long Viên Quyết chưa?'Lâm Nhất mỉm cười nói.
Tiêu Băng Phong mím môi, quay đầu nói: "Ta chưa từng nghe nói qua! Hừ, vừa rồi có người muốn giao ta cho Diệp Tử Lăng, Thái Cổ Long Viên Quyết gì chứ? Bổn đế chỉ là một con nhóc mà thôi, cần phải được dạy dỗ."
Ha ha ha! Lâm Nhất cười rộ lên, con nhóc này thật sự thù dai, chỉ trêu chọc nàng ấy một chút là lập tức ghim thù.
Nhưng tính khí nhỏ này khá dễ thương. "Đại Đế, ngươi xem đây là cái gì?"
Lâm Nhất vỗ nhẹ lên túi trữ vật, lấy Thiên Niên Hỏa do Lạc Hoa để lại ra rồi đặt lên bàn đá.
"Thiên Niên Hỏa!"
Hai mắt Tiểu Băng Phượng sáng bừng, liếc nhìn mấy lần, sau đó nhỏ giọng nói: "Hừ, bổn đế cũng không hiếm lạ gì. Năm đó bổn đế uống toàn là ngọc lộ quỳnh giao, đều là rượu tiên mà chỉ có Thánh Vương mới có tư cách uống, Thiên Niên Hỏa... còn, còn tạm."
Vốn dĩ Tiểu Băng Phượng định nói Thiên Niên Hỏa chẳng là gì cả, nhưng ánh mắt đã bán đứng nàng ấy, không biết ánh mắt đã dán chặt vào Thiên Niên Hỏa tự lúc nào. Giọng nói càng lúc càng nhỏ rồi lén lút thay đổi giọng điệu.
"Vậy ta tặng ngươi, đại đế cố nhận vậy."
Lâm Nhất đưa tay ra đẩy, vèo, vừa mới đẩy được nửa đường, Tiểu Băng Phượng đã lấy đi mất.
Động tác thực sự rất nhanh!
Lâm Nhất mỉm cười, khẽ nói: "Tiểu Tặc Miêu đang luyện Thái Cổ Long Viên Quyết, chắc hẳn gặp phải bình cảnh, ngươi biết có cách gì không?”
Vèo!
Tiểu Tặc Miêu nhảy lên trên bàn đá, nhìn Tiểu Băng Phượng với vẻ mặt đáng thương, chắc hẳn trong khoảng thời gian này nó cũng rất khó chịu
Tiểu Băng Phượng cười nhẹ nói: "Hi hi, bổn đế đã sớm phát hiện ra, ngươi không hỏi ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Sau khi tu luyện đến tầng ba, đột phá mỗi một tầng của Thái Cổ Long Viên Quyết này đều cần phải có một dị quả năm nghìn năm chứa Chân Long. Phẩm chất của dị quả này cực kỳ cao, ít nhất phải là thánh quả, điều này rất khó..."
"Ở thời kỳ hoàng kim thượng cổ, Thái Cổ Long Viên Quyết này cực kỳ thịnh hành trong Yêu tộc, cạnh tranh rất khốc liệt. Mỗi khi có dị quả Chân Long xuất hiện, lão đại của Yêu tộc nhất định sẽ tới... Dị quả Chân Long này không phải là Chân Long Thánh Dịch của ngươi, phải là máu Chân Long thuần khiết mới được.”
Lâm Nhất hiểu rõ điều này. Tên Chân Long Thánh Dịch có hai chữ Chân Long, trên thực tế đều được chiết xuất từ yêu thú có chứa máu rồng.
Mặc dù cực kỳ hiếm nhưng có thể phải mất hàng trăm yêu thú mang máu rồng mới có được một giọt Chân Long Thánh Dịch. Nhưng xét cho cùng, đó không phải là máu Chân Long thuần khiết, dù có tinh luyện thế nào đi chăng nữa thì độ thuần khiết cũng không thể hoàn hảo.
Nghe xong, Tiểu Tặc Miêu hơi buồn bã cúi đầu, khó chịu nhìn chằm chằm vào móng vuốt của mình.
Ở trên đường lên trời, nó oai phong khí phách, đến mức có mấy thủ đoạn ngay cả Lâm Nhất cũng không sánh được. Trong thế giới rộng lớn này, nó thực
sự không muốn làm gánh nặng cho Lâm Nhất.
"Có dị quả Long Huyết không? Cũng có thể sử dụng thần huyết...” Lâm Nhất dò hỏi.
"Quả Thần Huyết!"
Tiểu Băng Phượng vô cùng kinh ngạc, nàng ấy biết trong tay Lâm Nhất có Huyết Quả Cửu Diệp Thần.
Một khi tin tức về loại thần quả này bị rò rỉ ở thế giới Côn Luân, nó sẽ lập tức thu hút vô số thánh giả, thậm chí cả các thánh vương cũng sẽ xuất hiện.
Thần Huyết Quả cực kỳ trân quý, chưa kể Huyết Quả Cửu Diệp Thần còn quý. giá đến mức toàn bộ Phù Vân Kiếm tông buộc vào với nhau cũng không so được một chiếc thần diệp.
Dù chỉ vài giọt sương trên thần diệp cũng có giá trị vô lượng.
"Nếu là Thần Huyết Quả thì một mảnh thần diệp là đủ rồi. Nhưng ngươi có chắc không?”
Tiểu Băng Phượng nghiêm nghị nói: "Bây giờ chắc chắn không có nhiều cao thủ yêu tộc luyện công pháp này so với thời thượng cổ, có lẽ chúng ta phải nghĩ cách tìm ra dị quả Chân Long. Chín mảnh thần diệp đều cực kỳ quý hiếm, giá trị không hề thua kém thần quả."
Về mặt lý thuyết, thần quả có giá trị cao nhất. Tuy nhiên, ngay cả cao thủ cảnh giới Long Mạch cũng không thể luyện hóa ra thần quả, nhưng thần diệp lại
hoàn toàn khác.
Tỉnh Quân đủ yêu nghiệt có thể luyện hóa nó, cao thủ cảnh giới Thần Đan có thể hoàn toàn luyện hóa nó.
Một số cao thủ thế hệ cũ chắc chăn sẽ sẵn sàng trả giá cắt cổ để mua chúng nhằm huấn luyện các thế hệ sau của mình.
"Ta có gì không chắc chứ? Đây không phải là lẽ dĩ nhiên sao?"
Danh sách chương