Một nửa là núi, còn lại là nửa khác.
Lâm Nhất mỉm cười: "Câu đố này không dễ đoán."
"Ta không bao giờ chơi đố, cũng không bắt huynh đoán.
Nửa kia chính là nửa kia.
Huynh hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi. Giống như tiếng sáo của huynh, hết khúc này đến khúc khác, mỗi một khúc là nỗi đau luân hồi, thân này biết gặp lại người ở đâu. Một khúc gây loạn giang sơn, kiếm này có lai lịch không tầm thường!”
Lạc Hoa không vui cũng không buồn. Lời nói của nàng giống như một chiếc. mạng che mặt, như ẩn như hiện giữa mây mù.
Nhưng khi nói ra lời này, nàng có thể cảm nhận được chút lạnh lẽo rõ rệt.
Mặt Lâm Nhất hơi xấu hổ. Ngày hôm đó, hẳn đã uống say và nói quá nhiều điều vô nghĩa trước mặt đối phương.
Hắn vừa khóc vừa cười, kể hết chuyện và Hân Nghiên, Nguyệt Vi Vi và Tô Tử Dao cho đối phương nghe. Lạc Hoa hiểu rõ về hắn còn hơn cả Lâm Nhất biết về
nàng nhiều, chuyện này cũng khiến người ta bất đắc dĩ.
Nhưng Lâm Nhất cũng không ép buộc, đối phương không muốn nói thì hắn cũng không hỏi thêm nhiều
"Kể cho ta nghe những chuyện khi huynh ra ngoài đi. Ta chỉ nghe nói về chuyện huynh giết chết Bôn Lôi Ma kiếm nhưng lại không biết huynh làm thế nào, chắc đặc sắc lắm nhỉ."
Lạc Hoa lại ngồi xuống, im lặng sờ đàn.
Lâm Nhất uống Thiên Niên Hỏa, ngay khi tiếng đàn vang lên, hắn kể lại chỉ tiết những chuyện xảy ra với đối phương.
Thỉnh thoảng, Lạc Hoa cũng xen một câu và hỏi chỉ tiết cụ thể.
Khi biết Lâm Nhất cũng nắm vững Âm thanh Vương Hầu, nàng khá mong chờ cả hai có thể đàn sáo cùng hòa tấu khúc nhạc này.
Uống rượu, trò chuyện, thổi sáo và chơi nhạc.
Không biết Lâm Nhất đã uống hết Thiên Niên Hỏa tự khi nào. Khi men say dâng trào, hắn lại ngủ thiếp đi trên đỉnh núi.
Đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi sáng ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào mặt cực kỳ chói mắt.
Lâm Nhất cảm thấy giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, tinh thần sáng láng, sảng khoái, không hề đau đầu.
Ngược lại tu vi của hắn đã tăng lên rất nhiều chỉ sau một đêm.
Hắn đã đạt đến cảnh giới Thiên Phách viên mãn đỉnh phong. Giờ phút này. nếu như hắn muốn, chỉ cần hít sâu một hơi thật sâu là có thể thăng cấp thành Tinh Quân ngay lập tức.
"Mình lại uống say rồi à?"
Lâm Nhất dụi dụi mắt, nhìn trời rồi cười nhạo chính mình, chắc không vừa cười vừa khóc như lần trước.
Anh ta vươn vai, bất ngờ tìm được một bình Thiên Niên Hỏa ở trên bàn, nhanh chóng vồ lấy.
Đầy một bình! "Ha ha ha!"
Lâm Nhất bật cười.
Cô nương Lạc Hoa thật sự hào phóng, còn để lại một bình cho hắn nữa.
Mặc đồ trắng, đội mũ đấu nạp lụa trắng, chơi đàn giỏi, nử tử này quả thực là một nhân vật thần tiên.
Xuất hiện ở Phù Vân Kiếm tông quả thực rất kỳ lạ.
"Lẽ nào núi Thánh Kiếm thật sự có bí mật lớn gì ư?'Lâm Nhất hơi nheo mắt nhìn về phía núi Thánh Kiếm Sơn, Tiểu Băng Phượng cũng đang nói lải nhải về núi Thánh Kiếm này.
Leo lên đỉnh núi chỉ là bước khởi đầu. Chưởng môn Phù Vân đã hứa với hẳn, chờ sau khi trở thành Tinh Quân, hắn có thể tới đó lần nữa.
Có vẻ như hắn phải trân trọng cơ hội lần này. Vút! Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, khi ánh nắng ban mai chiếu vào mặt, hắn cảm thấy có một cảm giác ấm áp ở giữa ấn đường. Lâm Nhất đưa tay chạm vào nó, cảm nhận được rõ ràng kiếm ý mênh mông cuồn cuộn ở giữa xương trán của mình.
Có một kén kiếm ẩn giấu bên trong, chờ nó phá kén mà ra, Lâm Nhất cũng sẽ nắm vững kiếm ý tứ phẩm.
Quá trình này sẽ cực kỳ chậm, hiện tại chỉ có thể coi là Bán Bộ tứ phẩm, nhưng bình cảnh cuối cùng đã bị phá vỡ.
Lúc này Lâm Nhất ngẫm nghĩ y như một giấc mộng. Hắn cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Hắn chợt ngộ ra, nghĩ đến ngoài tầng mây và bầu trời này còn có những tầng mây và bầu trời khác, kiếm đạo mà hắn luôn kiên trì suýt đã sụp đổ.
Chẳng khác gì việc phá hủy toàn bộ kiếm tâm mà hắn đã kiên trì bao nhiêu năm chỉ trong chốc lát, chỉ thiếu một bước nữa là rơi xuống vực thẳm.
Bây giờ Lâm Nhất đã hiểu tại sao ải này lại khó vượt qua đến vậy.
Một số người không thể leo lên núi, lại có kẻ leo lên đỉnh núi rồi không muốn thừa nhận còn có núi khác cao hơn. Một số người mất đi đạo tâm và rơi xuống. vực thảm ngay khi nhìn thấy thiên ngoại hữu thiên.
Lên tới trời đã khó, Thần Tiêu lại càng khó hơn.
Lâm Nhất uống thêm một chén Thiên Niên Hỏa nữa rồi nhảy xuống từ biển mây bao la.
Hạt giống kiếm ý tứ phẩm đã được chôn vùi. Tiếp theo, luyện hóa Chân Long Thánh Dịch rồi tấn công Thất Hoa Tụ Đỉnh là vừa. Chờ đạt đến cảnh giới Tinh Quân, không chỉ cảnh giới Thiên Phách sẽ đạt tới cực cảnh mà kiếm ý cũng sẽ đạt tới cảnh giới Thần Tiêu.
Chỉ khi đó hẳn mới thực sự một bước lên trời và có đủ tư cách để cạnh tranh với những thiên tài của Hoang Cổ Vực.
Còn chưa trở lại Đinh Phong Cư, Lâm Nhất đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ trong trẻo, trong sân tràn ngập bầu không khí sôi động.
Nhưng khi nha đầu Tiểu Vũ Nhược nghe tin Lâm Nhất đã trở lại tông môn, nàng ấy vội vàng chạy tới, đang trò chuyện với Tiểu Băng Phượng ở Đinh Phong Cư.
Hai người đều là cô nhóc nên nói chuyện khá ăn ý, tiếng cười không ngớt.
Lúc Lâm Nhất xuất hiện, hai mắt Tiểu Vũ Nhược sáng rực, lần này Vân sư huynh ra cửa thật sự hơi lâu.
"Thơm quái! Vân sư huynh, lẽ nào tối qua huynh đi hái hoa?" Tiểu Vũ Nhược chớp mắt, cười tủm tỉm nói.
"Hừ hừ!"
Tiểu Băng Phượng nghỉ hoặc nhìn hẳn, khinh thường nói: "Chưa biết chừng đi hẹn hò với người tình nhỏ bé, đồ cặn bã!”
"“Nhóc con nhà ngươi, đừng nói bậy bạ.'Lâm Nhất búng mạnh một cái lên đầu nàng ấy.
Tiểu Vũ Nhược hít hà, cau mày nói: "Hình như đúng là mùi hương của nữ tử... Vân sư huynh thật sự đi gặp người tình nhỏ à?"
Lâm Nhất mỉm cười và giải thích: "Đừng nghe nàng ấy nói bậy, ta tới chỗ cô nương Lạc Hoa uống rượu.”
"Lạc sư tỷ!"
Tiểu Vũ Nhược nghe vậy lập tức hưng phấn, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Không hổ là Vân sư huynh, Lạc sư tỷ nổi tiếng xa cách ở trong môn phái, ngoài chưởng môn có thể nói chuyện với tỷ ấy ra, không ai có thể đến gần, sư huynh rất có mị lực đấy!”
"Tàm tạm, bình thường thôi.”
Lâm Nhất ngồi xuống, nháy mắt với nàng ấy rồi mỉm cười thản nhiên.
Hình như Vân sư huynh lại đẹp trai hơn rồi!
Tiểu Vũ Nhược liếc nhìn mấy cái, mặt bỗng đỏ bừng xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên.
"Hừ hừ!"
Tiểu Băng Phượng nheo mắt lại, nhìn Lâm Nhất hơi đắc ý mà rất bất mãn. Đồ kém cỏi chỉ biết gạt tiểu cô nương, có gì giỏi đâu cơ chứ.
"ÀI" Tiểu Vũ Nhược chợt nhớ ra, vẻ mặt hơi khó chịu nói: "Vân sư huynh, ta tới đây là muốn nói một chuyện quan trọng với huynh, tình địch của huynh đã xuất hiện rồi!"
Lâm Nhất mỉm cười: "Câu đố này không dễ đoán."
"Ta không bao giờ chơi đố, cũng không bắt huynh đoán.
Nửa kia chính là nửa kia.
Huynh hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi. Giống như tiếng sáo của huynh, hết khúc này đến khúc khác, mỗi một khúc là nỗi đau luân hồi, thân này biết gặp lại người ở đâu. Một khúc gây loạn giang sơn, kiếm này có lai lịch không tầm thường!”
Lạc Hoa không vui cũng không buồn. Lời nói của nàng giống như một chiếc. mạng che mặt, như ẩn như hiện giữa mây mù.
Nhưng khi nói ra lời này, nàng có thể cảm nhận được chút lạnh lẽo rõ rệt.
Mặt Lâm Nhất hơi xấu hổ. Ngày hôm đó, hẳn đã uống say và nói quá nhiều điều vô nghĩa trước mặt đối phương.
Hắn vừa khóc vừa cười, kể hết chuyện và Hân Nghiên, Nguyệt Vi Vi và Tô Tử Dao cho đối phương nghe. Lạc Hoa hiểu rõ về hắn còn hơn cả Lâm Nhất biết về
nàng nhiều, chuyện này cũng khiến người ta bất đắc dĩ.
Nhưng Lâm Nhất cũng không ép buộc, đối phương không muốn nói thì hắn cũng không hỏi thêm nhiều
"Kể cho ta nghe những chuyện khi huynh ra ngoài đi. Ta chỉ nghe nói về chuyện huynh giết chết Bôn Lôi Ma kiếm nhưng lại không biết huynh làm thế nào, chắc đặc sắc lắm nhỉ."
Lạc Hoa lại ngồi xuống, im lặng sờ đàn.
Lâm Nhất uống Thiên Niên Hỏa, ngay khi tiếng đàn vang lên, hắn kể lại chỉ tiết những chuyện xảy ra với đối phương.
Thỉnh thoảng, Lạc Hoa cũng xen một câu và hỏi chỉ tiết cụ thể.
Khi biết Lâm Nhất cũng nắm vững Âm thanh Vương Hầu, nàng khá mong chờ cả hai có thể đàn sáo cùng hòa tấu khúc nhạc này.
Uống rượu, trò chuyện, thổi sáo và chơi nhạc.
Không biết Lâm Nhất đã uống hết Thiên Niên Hỏa tự khi nào. Khi men say dâng trào, hắn lại ngủ thiếp đi trên đỉnh núi.
Đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi sáng ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào mặt cực kỳ chói mắt.
Lâm Nhất cảm thấy giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, tinh thần sáng láng, sảng khoái, không hề đau đầu.
Ngược lại tu vi của hắn đã tăng lên rất nhiều chỉ sau một đêm.
Hắn đã đạt đến cảnh giới Thiên Phách viên mãn đỉnh phong. Giờ phút này. nếu như hắn muốn, chỉ cần hít sâu một hơi thật sâu là có thể thăng cấp thành Tinh Quân ngay lập tức.
"Mình lại uống say rồi à?"
Lâm Nhất dụi dụi mắt, nhìn trời rồi cười nhạo chính mình, chắc không vừa cười vừa khóc như lần trước.
Anh ta vươn vai, bất ngờ tìm được một bình Thiên Niên Hỏa ở trên bàn, nhanh chóng vồ lấy.
Đầy một bình! "Ha ha ha!"
Lâm Nhất bật cười.
Cô nương Lạc Hoa thật sự hào phóng, còn để lại một bình cho hắn nữa.
Mặc đồ trắng, đội mũ đấu nạp lụa trắng, chơi đàn giỏi, nử tử này quả thực là một nhân vật thần tiên.
Xuất hiện ở Phù Vân Kiếm tông quả thực rất kỳ lạ.
"Lẽ nào núi Thánh Kiếm thật sự có bí mật lớn gì ư?'Lâm Nhất hơi nheo mắt nhìn về phía núi Thánh Kiếm Sơn, Tiểu Băng Phượng cũng đang nói lải nhải về núi Thánh Kiếm này.
Leo lên đỉnh núi chỉ là bước khởi đầu. Chưởng môn Phù Vân đã hứa với hẳn, chờ sau khi trở thành Tinh Quân, hắn có thể tới đó lần nữa.
Có vẻ như hắn phải trân trọng cơ hội lần này. Vút! Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, khi ánh nắng ban mai chiếu vào mặt, hắn cảm thấy có một cảm giác ấm áp ở giữa ấn đường. Lâm Nhất đưa tay chạm vào nó, cảm nhận được rõ ràng kiếm ý mênh mông cuồn cuộn ở giữa xương trán của mình.
Có một kén kiếm ẩn giấu bên trong, chờ nó phá kén mà ra, Lâm Nhất cũng sẽ nắm vững kiếm ý tứ phẩm.
Quá trình này sẽ cực kỳ chậm, hiện tại chỉ có thể coi là Bán Bộ tứ phẩm, nhưng bình cảnh cuối cùng đã bị phá vỡ.
Lúc này Lâm Nhất ngẫm nghĩ y như một giấc mộng. Hắn cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Hắn chợt ngộ ra, nghĩ đến ngoài tầng mây và bầu trời này còn có những tầng mây và bầu trời khác, kiếm đạo mà hắn luôn kiên trì suýt đã sụp đổ.
Chẳng khác gì việc phá hủy toàn bộ kiếm tâm mà hắn đã kiên trì bao nhiêu năm chỉ trong chốc lát, chỉ thiếu một bước nữa là rơi xuống vực thẳm.
Bây giờ Lâm Nhất đã hiểu tại sao ải này lại khó vượt qua đến vậy.
Một số người không thể leo lên núi, lại có kẻ leo lên đỉnh núi rồi không muốn thừa nhận còn có núi khác cao hơn. Một số người mất đi đạo tâm và rơi xuống. vực thảm ngay khi nhìn thấy thiên ngoại hữu thiên.
Lên tới trời đã khó, Thần Tiêu lại càng khó hơn.
Lâm Nhất uống thêm một chén Thiên Niên Hỏa nữa rồi nhảy xuống từ biển mây bao la.
Hạt giống kiếm ý tứ phẩm đã được chôn vùi. Tiếp theo, luyện hóa Chân Long Thánh Dịch rồi tấn công Thất Hoa Tụ Đỉnh là vừa. Chờ đạt đến cảnh giới Tinh Quân, không chỉ cảnh giới Thiên Phách sẽ đạt tới cực cảnh mà kiếm ý cũng sẽ đạt tới cảnh giới Thần Tiêu.
Chỉ khi đó hẳn mới thực sự một bước lên trời và có đủ tư cách để cạnh tranh với những thiên tài của Hoang Cổ Vực.
Còn chưa trở lại Đinh Phong Cư, Lâm Nhất đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ trong trẻo, trong sân tràn ngập bầu không khí sôi động.
Nhưng khi nha đầu Tiểu Vũ Nhược nghe tin Lâm Nhất đã trở lại tông môn, nàng ấy vội vàng chạy tới, đang trò chuyện với Tiểu Băng Phượng ở Đinh Phong Cư.
Hai người đều là cô nhóc nên nói chuyện khá ăn ý, tiếng cười không ngớt.
Lúc Lâm Nhất xuất hiện, hai mắt Tiểu Vũ Nhược sáng rực, lần này Vân sư huynh ra cửa thật sự hơi lâu.
"Thơm quái! Vân sư huynh, lẽ nào tối qua huynh đi hái hoa?" Tiểu Vũ Nhược chớp mắt, cười tủm tỉm nói.
"Hừ hừ!"
Tiểu Băng Phượng nghỉ hoặc nhìn hẳn, khinh thường nói: "Chưa biết chừng đi hẹn hò với người tình nhỏ bé, đồ cặn bã!”
"“Nhóc con nhà ngươi, đừng nói bậy bạ.'Lâm Nhất búng mạnh một cái lên đầu nàng ấy.
Tiểu Vũ Nhược hít hà, cau mày nói: "Hình như đúng là mùi hương của nữ tử... Vân sư huynh thật sự đi gặp người tình nhỏ à?"
Lâm Nhất mỉm cười và giải thích: "Đừng nghe nàng ấy nói bậy, ta tới chỗ cô nương Lạc Hoa uống rượu.”
"Lạc sư tỷ!"
Tiểu Vũ Nhược nghe vậy lập tức hưng phấn, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Không hổ là Vân sư huynh, Lạc sư tỷ nổi tiếng xa cách ở trong môn phái, ngoài chưởng môn có thể nói chuyện với tỷ ấy ra, không ai có thể đến gần, sư huynh rất có mị lực đấy!”
"Tàm tạm, bình thường thôi.”
Lâm Nhất ngồi xuống, nháy mắt với nàng ấy rồi mỉm cười thản nhiên.
Hình như Vân sư huynh lại đẹp trai hơn rồi!
Tiểu Vũ Nhược liếc nhìn mấy cái, mặt bỗng đỏ bừng xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên.
"Hừ hừ!"
Tiểu Băng Phượng nheo mắt lại, nhìn Lâm Nhất hơi đắc ý mà rất bất mãn. Đồ kém cỏi chỉ biết gạt tiểu cô nương, có gì giỏi đâu cơ chứ.
"ÀI" Tiểu Vũ Nhược chợt nhớ ra, vẻ mặt hơi khó chịu nói: "Vân sư huynh, ta tới đây là muốn nói một chuyện quan trọng với huynh, tình địch của huynh đã xuất hiện rồi!"
Danh sách chương