Nhạc Hiên Đế sửng sốt một lát, rõ ràng rất không hài lòng: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nàng đã trốn khỏi ngục? Không chết?"

Những lời này rõ ràng có bẫy chờ Ninh Tuyết Mạch nhảy vào. Nếu như nàng thừa nhận trốn ngục, lập tức sẽ bị phạm tội......

Ninh Tuyết Mạch lập tức trả lời: "Bệ hạ, không phải dân nữ trốn ngục, mà bị người thả ra......"

Trong bụng nàng sớm đã nghĩ kỹ lý do thoái thác: "Dân nữ đã bị oan, còn bị Lục đại nhân không phân biệt trắng đen, áp vào trong đại lao Hình Bộ. Dân nữ ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời như vậy, thật sự không có cửa kêu oan. May mắn thay, Đồ Nhất Đao trong lao nghe thấy dân nữ oan khuất, hắn lại rất kính trọng cha dân nữ là quan tốt vì nước vì dân, vì vậy hắn lớn mật thả dân nữ ra......

Thật ra dân nữ có thể lợi dụng đêm tối đi luôn, nhưng dân nữ dù sao cũng là nữ nhi Ninh hầu gia, cứ như vậy đào tẩu sẽ bôi đen cha ta, huỷ hoại một đời thanh danh của lão nhân gia. Tuyết Mạch nghĩ việc này có thể bệ hạ chẳng hay biết gì, một khi biết được chân tướng chắc chắn sẽ giống như gương sáng, giúp Tuyết Mạch lấy lại sự trong sạch của mình. Vì vậy Tuyết Mạch mới đi cầu Thái tử, nói Thái Tử gia nghĩ cách đưa Tuyết Mạch vào cung làm rõ oan khuất.

Thái tử đại nhân đại nghĩa, lập tức xuống tay điều tra việc này, với bản lĩnh hơn người đã điều tra ra manh mối vụ án. Bởi vì sợ Tuyết Mạch xuất hiện sẽ khiến bệ hạ giật mình, vì vậy nên Thái tử mới để Tuyết Mạch hoá trang đi theo......"

Những lời này của nàng có bảy phần là thật ba phần giả, không hề có sơ hở, ngay cả Nhạc Hiên Đế nhất thời cũng không tìm ra được sai sót của nàng.

Nhạc Hiên Đế dừng lại một lát, lạnh lùng nói: "Theo trẫm biết, Đồ Nhất Đao không phải là người có tâm địa hiệp nghĩa như thế!"

Quý Vân Hoàng tiến lên một bước: "Phụ hoàng, việc này nhi thần cũng điều tra qua. Đồ Nhất Đao không phải thả Ninh cô nương bởi vì có tâm địa hiệp nghĩa, mà là Ninh cô nương đã trị khỏi chân cho hắn nhờ vào y thuật cao siêu. Vì vậy hắn mới mạo hiểm thả người...... Bốn tên cai ngục thủ hạ kia của hắn cùng với thị vệ trông coi cửa lao đều có thể làm chứng......"

Hắn nói rất chi tiết, cuối cũng nói về chuyện Đồ Nhất Đao bởi vì quá vui mừng nên uống rượu say chết đuối. Cuối cùng nói thêm một câu: "Phụ hoàng, mặc dù Đồ Nhất Đao có tội. Nhưng, trời xui đất khiến, hắn đã bảo toàn được tính mạng của Ninh cô nương, khiến nàng không đến mức bị oan mà chết, hoàng gia có cơ hội cứu vãn tình hình, cũng xem như đã lập một công. Chắc hẳn Ninh hầu gia trên trời có linh thiêng, vẫn luôn âm thầm bảo vệ Ninh cô nương......"

Một câu cuối cùng khiến Nhạc Hiên Đế bỗng nhiên nhớ tới ác mộng sáng nay --

Ông khụ một tiếng, nhưng vẫn không muốn bỏ qua như vậy: "Ninh Tuyết Mạch bị thả ra thì thôi, vậy vì sao nàng phải hoá trang thành tiên đồng của Đế Tôn?" Khiến vừa rồi ông không dám làm việc thiên vị, làm hại nhi tử của mình --

Ninh Tuyết Mạch trợn to mắt, vẻ mặt vô tội: "Dân nữ chưa bao giờ nói mình là tiên đồng của Đế Tôn, thì ra bệ hạ đã hiểu lầm thân phận của Tuyết Mạch sao?"

Nhạc Hiên Đế nghẹn lời, tinh tế tưởng tượng. Ninh Tuyết Mạch quả nhiên từ đầu đến cuối chưa từng nói như vậy. Tất cả đều do bản thân ông phỏng đoán mà ra nên mới có hiểu lầm.

Đều do nha đầu này vừa rồi biểu hiện quá kỳ lạ, thứ hiếm lạ cũng quá nhiều, và đồng tử dưới trướng Đế Tôn cũng thường có những hành động kỳ lạ như thế, vừa lúc nàng còn được Quý Vân Hoàng mang vào, mới khiến ông có sự hiểu lầm thế này......

Đáng giận! Chắc chắn là bọn họ cố ý! Nhạc Hiên Đế không nhịn được trừng mắt liếc nhìn Quý Vân Hoàng một cái, ông không cam lòng nói: "Ninh Tuyết Mạch, oan khuất của ngươi trẫm đã giúp ngươi rửa sạch, nhưng ngươi không dùng gương mặt thật chung quy vẫn phạm vào tội khi quân --"

Ninh Tuyết Mạch lại chớp chớp mắt: "Chẳng phải bệ hạ đã đặc xá tội khi quân một lần cho Tuyết Mạch rồi sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện