Bởi vì Quý Vân Hoàng không ở trong phủ, vị Lục đại nhân kia thì trắng trợn táo bạo mang nàng đi từ trong phủ Thái tử. Người trong phủ Thái tử tối nay rất loạn, phòng vệ lỏng lẻo hơn so với ngày thường. Vì vậy Ninh Tuyết Mạch rất dễ dàng lẻn vào.
Tẩm cung Thái tử nếu như không có sự phân phó từ Thái tử, không có người nào dám tiến vào, vì thế Ninh Tuyết Mạch có thể ngủ thoải mái ở chỗ này, đến nỗi nàng không hề mộng mị khi ngủ.
Có lẽ nàng đã ngâm trong nước sông hơi lâu, khi nàng tỉnh dậy thì cảm thấy có chút chóng mặt. Nàng giơ tay lên sờ đầu mình, trong lòng nguyền rủa một tiếng.
Đầu hơi nóng, nàng đã bị cảm!
Chẳng trách nàng vốn là người luôn luôn cảnh giác, hôm nay lại ngủ sâu như vậy, vị Thái tử này tiến vào thật lâu nàng mới phát hiện ra......
Về việc thoát thân như thế nào, nàng tất nhiên không thể nói thật. May mắn thay, nàng biết Quý Vân Hoàng chắc chắn sẽ hỏi, vì vậy nàng sớm đã chuẩn bị một lý do thoái thác.
Lúc này Quý Vân Hoàng vừa hỏi, nàng liền dứt khoát nói ra lý do thoái thác kia.
Nàng nói rằng, khi nàng ở trọng lao Hình bộ, vị Đồ Nhất Đao vốn muốn dùng hình với nàng. Khi nàng nhìn ra được tật chân của hắn, nàng đã đưa ra điều kiện và giao dịch với Đồ Nhất Đao. Nàng sẽ hoàn toàn chữa khỏi tật chân cho hắn, hắn phải nghĩ cách thả nàng ra ngoài.
Đồ Nhất Đao đồng ý. Nàng dùng nửa buổi tối trị liệu khỏi tật chân cho hắn, vì sợ Đồ Nhất Đao đổi ý, nàng cố tình rời tay, nói rõ sau khi nàng khôi phục tự do sẽ tiến hành một bước trị liệu cuối cùng cho hắn......
Đồ Nhất Đao chỉ vì cầu hoàn toàn muốn chữa khỏi tật chân, quả nhiên ngụy trang nàng thành một khối thi thể và đưa ra khỏi đại lao...... Sau khi nàng chạy ra khỏi đại lao, cảm thấy bản thân mình thật quá oan uổng, vì thế nàng không muốn chạy trốn nên đã đi tìm Thái tử......
Chưa xong, nàng còn không quên tâng bốc Quý Vân Hoàng:" Tuyết Mạch biết Thái tử điện hạ ghét cái ác giống như kẻ thù, tất nhiên không đành lòng để Tuyết Mạch đeo oan khuất trên lưng, nhất định sẽ giúp Tuyết Mạch lấy lại công bằng, vì vậy mới tới gặp Thái tử......"
Những lời này của nàng là bảy phần thật, ba phần giả, có thể nói vô cùng hoàn hảo.
Quý Vân Hoàng nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, cười như không cười: "Tật chân của Đồ Nhất Đao ngay cả ngự y trong cung cũng không trị được, nàng có thể trị khỏi cho hắn chỉ trong một đêm?"
Ninh Tuyết Mạch mỉm cười: "Thái tử điện hạ đã quên? Tuyết Mạch có y thuật rất tốt! Đương nhiên, nếu Thái tử điện hạ không tin, có thể đi thẩm vấn Đồ Nhất Đao. Tuy nhiên, hắn có thể sợ gánh trách nhiệm, chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận tội...... Nhưng khẳng định Thái tử có biện pháp khác khiến hắn ăn ngay nói thật."
"Đồ Nhất Đao đã chết." Quý Vân Hoàng phun ra năm chữ.
Ninh Tuyết Mạch mở to hai mắt: "Đã chết? Đêm qua rõ ràng hắn ta vẫn còn rất ổn!" Nàng mang vẻ mặt không tin.
Quý Vân Hoàng lại đánh giá nàng một chút, một đôi mắt của nàng trong suốt như nước, không giống như giả bộ chút nào.
Trong lòng hắn không biết có tư vị gì, nữ hài tử này...... Ngay cả bản thân hắn cũng có chút không thể hiểu nàng......
Nhìn qua thì nàng rất ngây thơ trong sáng, thật ra là một tiểu hồ ly giảo hoạt!
Quý Vân Hoàng nhẹ nhàng cười: "Nghe nói sáng nay hắn ta uống say, ngã hồ mà chết. Chẳng lẽ chân tật hắn ta vừa mới trị khỏi, trong lòng vui sướng, lúc này mới phá giới uống say, cứ thế mất đi tính mạng?"
Vẻ mặt Ninh Tuyết Mạch giống như bừng tỉnh, nhưng có chút tiếc nuối: "Thì ra là vậy. Ta cảm thấy tiếc nuối cho hắn ta. Thật vất vả mới có thể đi lại, ngày lành chỉ mới bắt đầu, vậy mà......"
Thật ra, khi ở đại lao Hình bộ, Quý Vân Hoàng cũng đã sai người điều tra về Đồ Nhất Đao, biết hắn ta đúng thật là tự mình đi ra khỏi đại lao Hình bộ, người trông coi còn chúc mừng hắn ta vài câu!
Mặc dù Quý Vân Hoàng không thân với Đồ Nhất Đao, nhưng cũng nghe nói hắn ta là người thế nào, cũng biết người nào nếu dừng ở trong tay hắn ta sẽ không thể nguyên lành đi ra. Nhưng hắn không ngờ tới, Ninh Tuyết Mạch lại dùng biện pháp này để tự cứu mình......
Tẩm cung Thái tử nếu như không có sự phân phó từ Thái tử, không có người nào dám tiến vào, vì thế Ninh Tuyết Mạch có thể ngủ thoải mái ở chỗ này, đến nỗi nàng không hề mộng mị khi ngủ.
Có lẽ nàng đã ngâm trong nước sông hơi lâu, khi nàng tỉnh dậy thì cảm thấy có chút chóng mặt. Nàng giơ tay lên sờ đầu mình, trong lòng nguyền rủa một tiếng.
Đầu hơi nóng, nàng đã bị cảm!
Chẳng trách nàng vốn là người luôn luôn cảnh giác, hôm nay lại ngủ sâu như vậy, vị Thái tử này tiến vào thật lâu nàng mới phát hiện ra......
Về việc thoát thân như thế nào, nàng tất nhiên không thể nói thật. May mắn thay, nàng biết Quý Vân Hoàng chắc chắn sẽ hỏi, vì vậy nàng sớm đã chuẩn bị một lý do thoái thác.
Lúc này Quý Vân Hoàng vừa hỏi, nàng liền dứt khoát nói ra lý do thoái thác kia.
Nàng nói rằng, khi nàng ở trọng lao Hình bộ, vị Đồ Nhất Đao vốn muốn dùng hình với nàng. Khi nàng nhìn ra được tật chân của hắn, nàng đã đưa ra điều kiện và giao dịch với Đồ Nhất Đao. Nàng sẽ hoàn toàn chữa khỏi tật chân cho hắn, hắn phải nghĩ cách thả nàng ra ngoài.
Đồ Nhất Đao đồng ý. Nàng dùng nửa buổi tối trị liệu khỏi tật chân cho hắn, vì sợ Đồ Nhất Đao đổi ý, nàng cố tình rời tay, nói rõ sau khi nàng khôi phục tự do sẽ tiến hành một bước trị liệu cuối cùng cho hắn......
Đồ Nhất Đao chỉ vì cầu hoàn toàn muốn chữa khỏi tật chân, quả nhiên ngụy trang nàng thành một khối thi thể và đưa ra khỏi đại lao...... Sau khi nàng chạy ra khỏi đại lao, cảm thấy bản thân mình thật quá oan uổng, vì thế nàng không muốn chạy trốn nên đã đi tìm Thái tử......
Chưa xong, nàng còn không quên tâng bốc Quý Vân Hoàng:" Tuyết Mạch biết Thái tử điện hạ ghét cái ác giống như kẻ thù, tất nhiên không đành lòng để Tuyết Mạch đeo oan khuất trên lưng, nhất định sẽ giúp Tuyết Mạch lấy lại công bằng, vì vậy mới tới gặp Thái tử......"
Những lời này của nàng là bảy phần thật, ba phần giả, có thể nói vô cùng hoàn hảo.
Quý Vân Hoàng nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, cười như không cười: "Tật chân của Đồ Nhất Đao ngay cả ngự y trong cung cũng không trị được, nàng có thể trị khỏi cho hắn chỉ trong một đêm?"
Ninh Tuyết Mạch mỉm cười: "Thái tử điện hạ đã quên? Tuyết Mạch có y thuật rất tốt! Đương nhiên, nếu Thái tử điện hạ không tin, có thể đi thẩm vấn Đồ Nhất Đao. Tuy nhiên, hắn có thể sợ gánh trách nhiệm, chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận tội...... Nhưng khẳng định Thái tử có biện pháp khác khiến hắn ăn ngay nói thật."
"Đồ Nhất Đao đã chết." Quý Vân Hoàng phun ra năm chữ.
Ninh Tuyết Mạch mở to hai mắt: "Đã chết? Đêm qua rõ ràng hắn ta vẫn còn rất ổn!" Nàng mang vẻ mặt không tin.
Quý Vân Hoàng lại đánh giá nàng một chút, một đôi mắt của nàng trong suốt như nước, không giống như giả bộ chút nào.
Trong lòng hắn không biết có tư vị gì, nữ hài tử này...... Ngay cả bản thân hắn cũng có chút không thể hiểu nàng......
Nhìn qua thì nàng rất ngây thơ trong sáng, thật ra là một tiểu hồ ly giảo hoạt!
Quý Vân Hoàng nhẹ nhàng cười: "Nghe nói sáng nay hắn ta uống say, ngã hồ mà chết. Chẳng lẽ chân tật hắn ta vừa mới trị khỏi, trong lòng vui sướng, lúc này mới phá giới uống say, cứ thế mất đi tính mạng?"
Vẻ mặt Ninh Tuyết Mạch giống như bừng tỉnh, nhưng có chút tiếc nuối: "Thì ra là vậy. Ta cảm thấy tiếc nuối cho hắn ta. Thật vất vả mới có thể đi lại, ngày lành chỉ mới bắt đầu, vậy mà......"
Thật ra, khi ở đại lao Hình bộ, Quý Vân Hoàng cũng đã sai người điều tra về Đồ Nhất Đao, biết hắn ta đúng thật là tự mình đi ra khỏi đại lao Hình bộ, người trông coi còn chúc mừng hắn ta vài câu!
Mặc dù Quý Vân Hoàng không thân với Đồ Nhất Đao, nhưng cũng nghe nói hắn ta là người thế nào, cũng biết người nào nếu dừng ở trong tay hắn ta sẽ không thể nguyên lành đi ra. Nhưng hắn không ngờ tới, Ninh Tuyết Mạch lại dùng biện pháp này để tự cứu mình......
Danh sách chương