"Nàng thật sự đã chết?" Quý Vân Hoàng rốt cuộc dừng bước chân lại, từ trên cao nhìn xuống dò hỏi.
"Thật...... thật sự, nàng sợ tội tự sát." Cai ngục trả lời, đây là lời kịch đã được chuẩn bị từ trước.
"Thi thể ở đâu?!"
"Đốt...... cháy......"
"Đốt rồi?!" Quý Vân Hoàng quả thực giận dữ, trên người sát khí đã không áp được nữa: "Ai cho các ngươi lá gan ấy?!"
Hắn lần này tức giận, độ ấm chung quanh cũng dường như thấp hơn vài độ, bốn tên cai ngục run rẩy mạnh hơn, quỳ sát đất: "Bẩm Thái tử, sau khi Ninh cô nương chết, chúng ta lập tức bẩm báo lên trên, người phía trên nói, thời tiết quá nóng bức, thi thể không thể để lâu. Ninh tiểu thư dù sao cũng là nữ nhi Ninh Hầu gia, nếu như đã cung khai cũng nhận tội tự sát, vậy không cần truy cứu nữa. Sợ rằng thi thể nàng thúi ở trong tù, lập tức ra lệnh cho chúng ta đốt cháy, khâm liệm tro cốt vào trong bình, gửi về Tĩnh Viễn Hầu phủ......" Đây cũng là bài kịch sớm đã được an bài.
Chân tay Quý Vân Hoàng trở nên lạnh lẽo, tới giờ phút này hắn đã hiểu ra đây là một âm mưu. Âm mưu này tám chín mười phần là do phụ hoàng mình thiết trí.
Nhạc Hiên Đế trước tiên đã trì hoãn hắn ở trong hoàng cung, sau đó phái người dùng thủ đoạn lôi đình đi bắt Ninh Tuyết Mạch, suốt đêm tra tấn bức cung, khiến nàng một mình nhận hết tra tấn nên không thể không nhận, tiếp đó nàng đã bị diệt khẩu......
Mặc dù hắn đoán được ra người phía sau màn, nhưng hắn lại không hiểu, rốt cuộc vì sao Nhạc Hiên Đế lại phải trăm phương ngàn kế đối phó một với một tiểu cô nương như vậy?
Nàng không quyền không thế, không nơi nương tựa, không có chút uy hiếp nào đối với hoàng quyền, không phải hay sao?
Hắn nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, ánh mắt léo lên khi nghĩ tới khuôn mặt nhỏ tươi cười của Ninh Tuyết Mạch --
Trong trái tim sâu thẳm của hắn giống như bị kim đâm một chút!
Nữ hài tử đêm qua còn nói cười với hắn, cứ như vậy chết rồi?
Nàng rõ ràng có một thân tài năng đặc biệt! Rõ ràng có thể tỏa sáng rực rỡ ở Trường Không Quốc!
Hắn đảo mắt nhìn nhìn hình cụ trên bốn vách tường, sau đó lại nhìn nhìn bốn tên cai ngục đang quỳ xuống kia, trong mắt hiện lên một sự tàn khốc, chậm rãi hỏi: "Đồ Nhất Đao đâu rồi? Nói hắn tới gặp bổn vương!"
Bốn người liền dựa theo những gì thương lượng trước đó, nói về tất cả sự tình đã xảy ra với Đồ Nhất Đao.
Bọn họ nói rằng sau khi Đồ Nhất Đao rời khỏi đại lao, uống rượu say, trượt chân vô tình ngã vào trong hồ. Sáng nay có người tới báo tin, bọn họ mới biết được....
Quý Vân Hoàng hơi có chút buồn bực, theo hắn biết thì Đồ Nhất Đao không hề nghiện rượu, có thể nói ngày thường uống cực kỳ ít. Hắn ta đã từng nói qua, người thường uống rượu sẽ không ổn định, trong khi công việc hắn ta đang làm là một công việc tế nhị, đòi hỏi phải có bàn tay ổn định vững chắc --
Người như vậy sẽ uống say?
Sự nghi ngờ này léo lên trong tâm trí Quý Vân Hoàng một lúc trước khi hắn gạt bỏ nó.
Đối với hắn mà nói, hắn không quan tâm tới sự sống chết của một người như vậy.
Ánh mắt hắn một lần nữa dừng ở trên người bốn người kia: "Nếu không tìm thấy hắn, vậy bổn vương hỏi các ngươi, đêm qua các ngươi đã dùng tổng cộng bao nhiêu hình phạt đối với Ninh cô nương?"
Bốn người tất nhiên không dám thừa nhận, liều mạng dập đầu thề thốt phủ nhận.
Quý Vân Hoàng sao lại không biết bọn họ nói dối thế nào?
Ánh mắt hắn lạnh băng, giọng nói cũng lạnh băng: "Không thừa nhận cũng không sao, bổn vương sẽ khiến cho tất cả các ngươi cũng nhấm nháp toàn bộ hình cụ này một lần!"
Hắn không kịp cứu nàng, vậy hắn sẽ báo thù giúp nàng là được!
........
Bên ngoài ánh mặt trời vừa phải, Quý Vân Hoàng đứng ở bên ngoài đại lao Hình bộ, giương mắt nhìn nhìn mặt trời treo trên bầu trời, khe khẽ thở dài.
Chỉ trong một đêm, mọi thứ đã thay đổi.
Một tiểu cô nương tài giỏi như vậy đã hương tiêu ngọc tổn, rốt cuộc hắn không thể gặp lại nàng được nữa......
"Thật...... thật sự, nàng sợ tội tự sát." Cai ngục trả lời, đây là lời kịch đã được chuẩn bị từ trước.
"Thi thể ở đâu?!"
"Đốt...... cháy......"
"Đốt rồi?!" Quý Vân Hoàng quả thực giận dữ, trên người sát khí đã không áp được nữa: "Ai cho các ngươi lá gan ấy?!"
Hắn lần này tức giận, độ ấm chung quanh cũng dường như thấp hơn vài độ, bốn tên cai ngục run rẩy mạnh hơn, quỳ sát đất: "Bẩm Thái tử, sau khi Ninh cô nương chết, chúng ta lập tức bẩm báo lên trên, người phía trên nói, thời tiết quá nóng bức, thi thể không thể để lâu. Ninh tiểu thư dù sao cũng là nữ nhi Ninh Hầu gia, nếu như đã cung khai cũng nhận tội tự sát, vậy không cần truy cứu nữa. Sợ rằng thi thể nàng thúi ở trong tù, lập tức ra lệnh cho chúng ta đốt cháy, khâm liệm tro cốt vào trong bình, gửi về Tĩnh Viễn Hầu phủ......" Đây cũng là bài kịch sớm đã được an bài.
Chân tay Quý Vân Hoàng trở nên lạnh lẽo, tới giờ phút này hắn đã hiểu ra đây là một âm mưu. Âm mưu này tám chín mười phần là do phụ hoàng mình thiết trí.
Nhạc Hiên Đế trước tiên đã trì hoãn hắn ở trong hoàng cung, sau đó phái người dùng thủ đoạn lôi đình đi bắt Ninh Tuyết Mạch, suốt đêm tra tấn bức cung, khiến nàng một mình nhận hết tra tấn nên không thể không nhận, tiếp đó nàng đã bị diệt khẩu......
Mặc dù hắn đoán được ra người phía sau màn, nhưng hắn lại không hiểu, rốt cuộc vì sao Nhạc Hiên Đế lại phải trăm phương ngàn kế đối phó một với một tiểu cô nương như vậy?
Nàng không quyền không thế, không nơi nương tựa, không có chút uy hiếp nào đối với hoàng quyền, không phải hay sao?
Hắn nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, ánh mắt léo lên khi nghĩ tới khuôn mặt nhỏ tươi cười của Ninh Tuyết Mạch --
Trong trái tim sâu thẳm của hắn giống như bị kim đâm một chút!
Nữ hài tử đêm qua còn nói cười với hắn, cứ như vậy chết rồi?
Nàng rõ ràng có một thân tài năng đặc biệt! Rõ ràng có thể tỏa sáng rực rỡ ở Trường Không Quốc!
Hắn đảo mắt nhìn nhìn hình cụ trên bốn vách tường, sau đó lại nhìn nhìn bốn tên cai ngục đang quỳ xuống kia, trong mắt hiện lên một sự tàn khốc, chậm rãi hỏi: "Đồ Nhất Đao đâu rồi? Nói hắn tới gặp bổn vương!"
Bốn người liền dựa theo những gì thương lượng trước đó, nói về tất cả sự tình đã xảy ra với Đồ Nhất Đao.
Bọn họ nói rằng sau khi Đồ Nhất Đao rời khỏi đại lao, uống rượu say, trượt chân vô tình ngã vào trong hồ. Sáng nay có người tới báo tin, bọn họ mới biết được....
Quý Vân Hoàng hơi có chút buồn bực, theo hắn biết thì Đồ Nhất Đao không hề nghiện rượu, có thể nói ngày thường uống cực kỳ ít. Hắn ta đã từng nói qua, người thường uống rượu sẽ không ổn định, trong khi công việc hắn ta đang làm là một công việc tế nhị, đòi hỏi phải có bàn tay ổn định vững chắc --
Người như vậy sẽ uống say?
Sự nghi ngờ này léo lên trong tâm trí Quý Vân Hoàng một lúc trước khi hắn gạt bỏ nó.
Đối với hắn mà nói, hắn không quan tâm tới sự sống chết của một người như vậy.
Ánh mắt hắn một lần nữa dừng ở trên người bốn người kia: "Nếu không tìm thấy hắn, vậy bổn vương hỏi các ngươi, đêm qua các ngươi đã dùng tổng cộng bao nhiêu hình phạt đối với Ninh cô nương?"
Bốn người tất nhiên không dám thừa nhận, liều mạng dập đầu thề thốt phủ nhận.
Quý Vân Hoàng sao lại không biết bọn họ nói dối thế nào?
Ánh mắt hắn lạnh băng, giọng nói cũng lạnh băng: "Không thừa nhận cũng không sao, bổn vương sẽ khiến cho tất cả các ngươi cũng nhấm nháp toàn bộ hình cụ này một lần!"
Hắn không kịp cứu nàng, vậy hắn sẽ báo thù giúp nàng là được!
........
Bên ngoài ánh mặt trời vừa phải, Quý Vân Hoàng đứng ở bên ngoài đại lao Hình bộ, giương mắt nhìn nhìn mặt trời treo trên bầu trời, khe khẽ thở dài.
Chỉ trong một đêm, mọi thứ đã thay đổi.
Một tiểu cô nương tài giỏi như vậy đã hương tiêu ngọc tổn, rốt cuộc hắn không thể gặp lại nàng được nữa......
Danh sách chương