Ninh Tuyết Mạch ngước mắt: "Công chúa hiểu lầm. Ta và Thái Tử điện hạ rất trong sáng, chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường. Hắn lưu ta ở chỗ này chẳng qua là do nhìn trúng y thuật của ta, động chút ý niệm coi trọng người tài, lúc này mới chữa thương giúp ta. Bởi vì sau khi chữa thương ta không thể di động, cho nên mới để ta ở tại chỗ này. Hơn nữa, Thái Tử điện hạ cũng vì để tránh tin đồn, nên đã ra khỏi phủ. Ngươi mắng ta hồ mị, mắng ta thủ đoạn bỉ ổi, không chỉ đơn giản là vũ nhục ta, cũng sẽ vũ nhục Thái tử ca ca ngươi. Hắn là người nông cạn như vậy hay sao?"
Nữ tử nội tâm bị đố kỵ che lấp nên không có lý trí, Ninh Tuyết Mạch hiện tại dừng ở trong tay nàng ta, cũng không thể phản kháng được. Nhưng nàng không muốn vô duyên cớ vô cớ bị lòng đố kị của nàng ta thiêu chết! Chuyện thứ nhất chính là phủi sạch quan hệ với Quý Vân Hoàng, giải trừ phần địch ý của vị công chúa này, nó sẽ cứu nàng rất nhiều đau đầu trong tương lai.
Quả nhiên, những lời này của nàng vừa mói nói ra, địch ý trong ánh mắt Quý Vân Dao đã giảm một chút, nhưng vẫn còn có chút hồ nghi: "Y thuật? Phế vật như ngươi có thể có y thuật gì?"
Ninh Tuyết Mạch vẫn mỉm cười như cũ, bình tĩnh giải thích cho nàng ta: "Dân nữ không dám nói dối ở trước mặt công chúa, gần đây dân nữ đã gắn lại cánh tay cho một nữ tử đã bị đứt đoạn...... Công chúa nếu như không tin, có thể tự mình tới Đại Lý Tự hỏi thăm một chút. Nàng kia vẫn đang dưỡng thương ở trong Đại Lý Tự."
Sự nghi ngờ trong mắt Quý Vân Dao càng sâu hơn: "Ngươi nói bậy, bổn cung vì sao chưa từng nghe nói tới chuyện này như thế?"
Ninh Tuyết Mạch bỗng nhiên minh bạch.
Trên đại lục này, thần y chân chính không có nhiều lắm, mỗi một thần y đều bị các phe phái các nước cướp đoạt, vì không muốn người nước khác biết được, chỉ sợ sự tình vị Nhị thẩm của nàng chắp lại cánh tay bị cụt, đã bị Quý Vân Hoàng lặng yên không một tiếng động áp xuống.
Chẳng trách, nàng đã ngẫu nhiên đi dạo trên phố nhiều ngày qua, trước sau vẫn không nghe thấy có người nói đến sự tình kỳ lạ này, thì ra chuyện này căn bản đã không được truyền lưu ra tới bên ngoài!
"Nếu công chúa không tin, có thời gian có thể đi hỏi Thái Tử điện hạ một chút, tất nhiên sẽ biết Tuyết Mạch không hề nói dối."
Đôi mắt phượng của Quý Vân Dao hơi nhướng lên, tuy rằng vẫn không tin được, nhưng địch ý trong mắt đã phai nhạt không ít: "Chuyện này bổn cung sẽ tự mình hỏi rõ ràng, nhưng ngươi bị nghi ngờ có liên quan tới một án giết hại Hồ tiểu thư, ngươi vẫn phải đi đến Hình bộ giải thích cho chính mình."
Nàng giơ tay cởi bỏ huyệt đạo giúp Ninh Tuyết Mạch: "Đứng lên, cùng bổn cung đi ra ngoài."
Ninh Tuyết Mạch hoạt động một chút khớp xương tay chân hơi có chút tê mỏi, vết thương do roi đánh trên người vẫn còn hơi đau rát, bởi vì bị thương do roi đánh, thân thể của nàng cũng không được linh hoạt giống như ngày thường.
Trong khi đó, vị công chúa này rõ ràng là cao thủ niệm lực, muốn chạy trốn dưới mí mắt nàng ta ngay nửa phần hy vọng cũng không thể có, ngược lại sẽ nhận nhiều khổ sở hơn......
Loại chuyện ngu xuẩn này Ninh Tuyết Mạch tất nhiên sẽ không làm, nàng muốn làm chính là kéo dài --
Tận lực kéo dài thời gian, kéo dài tới khi vị Thái tử quay về.
Sớm biết như thế, nàng sẽ không chống đối vị Thái tử nghỉ trong cùng một phòng với nàng!
Nàng chậm rãi đứng dậy, chậm rãi xỏ giày, chậm rãi chỉnh lại y phục......
Quý Vân Dao mất kiên nhẫn: "Vì sao động tác của ngươi lại chậm như thế? Nhanh lên!"
Trong lòng Ninh Tuyết Mạch âm thầm thăm hỏi tổ tông nàng ta một tiếng, nhưng biểu tình trên khuôn mặt nhỏ lại rất ngoan ngoãn: "Vâng, công chúa điện hạ. Dân nữ bị thương, trên người đau đớn, động tác có chút chậm chạp, còn thỉnh công chúa điện hạ thứ lỗi."
Quý Vân Dao thật ra biết sự tình nàng đã bị ăn quất, cũng biết bị uy lực hồn tiên đánh lên, chỉ hừ một tiếng, quả nhiên không hề vội vã thúc giục nàng nữa.
Động tác của Ninh Tuyết Mạch đã cũng đủ chậm chạp, ước chừng kéo dài mười lăm phút ở trong phòng mới nhanh chóng thu thập chính mình. Trong khoảng Thời gian thu thập, nàng thỉnh thoảng thoáng nhìn qua ngoài cửa sổ, trong lòng thê lương thầm mắng một tiếng "Mẹ nó, hỗn đản Quý Vân Hoàng rốt cuộc chết chạy đi đâu? Vì sao vẫn chưa trở lại?"
Nữ tử nội tâm bị đố kỵ che lấp nên không có lý trí, Ninh Tuyết Mạch hiện tại dừng ở trong tay nàng ta, cũng không thể phản kháng được. Nhưng nàng không muốn vô duyên cớ vô cớ bị lòng đố kị của nàng ta thiêu chết! Chuyện thứ nhất chính là phủi sạch quan hệ với Quý Vân Hoàng, giải trừ phần địch ý của vị công chúa này, nó sẽ cứu nàng rất nhiều đau đầu trong tương lai.
Quả nhiên, những lời này của nàng vừa mói nói ra, địch ý trong ánh mắt Quý Vân Dao đã giảm một chút, nhưng vẫn còn có chút hồ nghi: "Y thuật? Phế vật như ngươi có thể có y thuật gì?"
Ninh Tuyết Mạch vẫn mỉm cười như cũ, bình tĩnh giải thích cho nàng ta: "Dân nữ không dám nói dối ở trước mặt công chúa, gần đây dân nữ đã gắn lại cánh tay cho một nữ tử đã bị đứt đoạn...... Công chúa nếu như không tin, có thể tự mình tới Đại Lý Tự hỏi thăm một chút. Nàng kia vẫn đang dưỡng thương ở trong Đại Lý Tự."
Sự nghi ngờ trong mắt Quý Vân Dao càng sâu hơn: "Ngươi nói bậy, bổn cung vì sao chưa từng nghe nói tới chuyện này như thế?"
Ninh Tuyết Mạch bỗng nhiên minh bạch.
Trên đại lục này, thần y chân chính không có nhiều lắm, mỗi một thần y đều bị các phe phái các nước cướp đoạt, vì không muốn người nước khác biết được, chỉ sợ sự tình vị Nhị thẩm của nàng chắp lại cánh tay bị cụt, đã bị Quý Vân Hoàng lặng yên không một tiếng động áp xuống.
Chẳng trách, nàng đã ngẫu nhiên đi dạo trên phố nhiều ngày qua, trước sau vẫn không nghe thấy có người nói đến sự tình kỳ lạ này, thì ra chuyện này căn bản đã không được truyền lưu ra tới bên ngoài!
"Nếu công chúa không tin, có thời gian có thể đi hỏi Thái Tử điện hạ một chút, tất nhiên sẽ biết Tuyết Mạch không hề nói dối."
Đôi mắt phượng của Quý Vân Dao hơi nhướng lên, tuy rằng vẫn không tin được, nhưng địch ý trong mắt đã phai nhạt không ít: "Chuyện này bổn cung sẽ tự mình hỏi rõ ràng, nhưng ngươi bị nghi ngờ có liên quan tới một án giết hại Hồ tiểu thư, ngươi vẫn phải đi đến Hình bộ giải thích cho chính mình."
Nàng giơ tay cởi bỏ huyệt đạo giúp Ninh Tuyết Mạch: "Đứng lên, cùng bổn cung đi ra ngoài."
Ninh Tuyết Mạch hoạt động một chút khớp xương tay chân hơi có chút tê mỏi, vết thương do roi đánh trên người vẫn còn hơi đau rát, bởi vì bị thương do roi đánh, thân thể của nàng cũng không được linh hoạt giống như ngày thường.
Trong khi đó, vị công chúa này rõ ràng là cao thủ niệm lực, muốn chạy trốn dưới mí mắt nàng ta ngay nửa phần hy vọng cũng không thể có, ngược lại sẽ nhận nhiều khổ sở hơn......
Loại chuyện ngu xuẩn này Ninh Tuyết Mạch tất nhiên sẽ không làm, nàng muốn làm chính là kéo dài --
Tận lực kéo dài thời gian, kéo dài tới khi vị Thái tử quay về.
Sớm biết như thế, nàng sẽ không chống đối vị Thái tử nghỉ trong cùng một phòng với nàng!
Nàng chậm rãi đứng dậy, chậm rãi xỏ giày, chậm rãi chỉnh lại y phục......
Quý Vân Dao mất kiên nhẫn: "Vì sao động tác của ngươi lại chậm như thế? Nhanh lên!"
Trong lòng Ninh Tuyết Mạch âm thầm thăm hỏi tổ tông nàng ta một tiếng, nhưng biểu tình trên khuôn mặt nhỏ lại rất ngoan ngoãn: "Vâng, công chúa điện hạ. Dân nữ bị thương, trên người đau đớn, động tác có chút chậm chạp, còn thỉnh công chúa điện hạ thứ lỗi."
Quý Vân Dao thật ra biết sự tình nàng đã bị ăn quất, cũng biết bị uy lực hồn tiên đánh lên, chỉ hừ một tiếng, quả nhiên không hề vội vã thúc giục nàng nữa.
Động tác của Ninh Tuyết Mạch đã cũng đủ chậm chạp, ước chừng kéo dài mười lăm phút ở trong phòng mới nhanh chóng thu thập chính mình. Trong khoảng Thời gian thu thập, nàng thỉnh thoảng thoáng nhìn qua ngoài cửa sổ, trong lòng thê lương thầm mắng một tiếng "Mẹ nó, hỗn đản Quý Vân Hoàng rốt cuộc chết chạy đi đâu? Vì sao vẫn chưa trở lại?"
Danh sách chương