Edit & Dịch: Emily Ton.

Ngón tay Quý Vân Hoàng khẽ chạm vào vết bớt trên lưng nàng, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng yếu ớt.

Nàng không phải là dịch dung giả mạo, nàng thật sự là Ninh Tuyết Mạch......

Mười hai năm trước, trong lúc vô tình hắn từng gặp nàng lúc ấy còn là một đứa bé mới sinh, từng nhìn thấy vết bớt này của nàng, thậm chí còn tò mò và chạm vào nó.

Bất cứ điều gì khác đều có thể giả mạo, nhưng cái này thì không.

Hơn nữa, vết bớt trên người nàng, ngoại trừ cha mẹ nàng và hắn ra, không có người thứ tư biết được.

Chỉ sợ bản thân tiểu nha đầu cũng không biết......

Hắn cắt một nửa viên dược trước khi hoà tan nó vào trong nước, dùng đầu ngón tay nhúng vào hỗn hợp và bắt đầu bôi trên miệng vết thương của nàng --

Ninh Tuyết Mạch chỉ cảm thấy như thể có dòng điện chạy qua đầu ngón tay của hắn, đau đớn biến mất ở tất cả những nơi hắn chạm vào, để lại một cảm giác hơi ấm áp, ngay sau đó là một cảm giác mát mẻ và thoáng có chút ngứa.

Kiếp trước của Ninh Tuyết Mạch đã từng bị thương khá thường xuyên, tự nhiên biết khi miệng vết thương khép lại sẽ có cảm giác gì, cũng không có cảm giác nào khác so với hiện tại. Sự khác biệt duy nhất đó là, tốc độ khôi phục thậm chí còn nhanh hơn so với khi nàng còn ở thời hiện đại.

Xem ra thuật chữa thương độc môn của vị Thái Tử điện hạ này thật sự rất cao minh!

Chẳng mấy chốc, phía sau lưng nàng đã được bôi xong dược. Nhìn thấy hắn tựa hồ có ý kết thúc mọi việc, Ninh Tuyết Mạch vội di chuyển cánh tay bị thương về phía hắn: "Phiền toái hãy trị luôn vết thương trên cánh tay và vai ta đi."

Sau lưng truyền đến tiếng cười khúc khích của Quý Vân Hoàng: "Không phải là ngươi không muốn để bổn Vương chữa thương sao?"

"Điện hạ đã nói, có một thì sẽ có hai, nếu điện hạ đã trị liệu phía sau lưng dân nữ, vậy trị liệu thêm mấy nơi khác cũng không có gì khác nhau. Chuyện tốt nên làm đến cùng, đưa Phật đưa thì nên đưa đến phương Tây*." Đau đớn trên người Ninh Tuyết Mạch đã giảm bớt, giọng nói cũng trở nên du dương hơn.

*Noted: Chuyện tốt nên làm đến cùng, đưa Phật đưa thì nên đưa đến phương Tây (好事做到底, 送佛送到西): Do good in the end, send Buddha to the West/ A good deed must be carried through. When sending Buddha, send him all the way to the West)

"Ngươi thật sự biết làm thế nào để đạt được những gì mình muốn." Trong giọng nói của Quý Vân Hoàng giữ một nụ cười như có như không, tựa như đang cảm thán lại tựa như đang thăm dò: "Nếu đã thông minh như vậy, sao lại đến nỗi bị người khi dễ? Hiện tại quả thực giống như đã thay đổi thành người khác."

Chẳng lẽ hắn sinh ra nghi ngờ gì đối với thân phận của nàng? "Điện hạ đã từng nghe nói qua: khi đường lui bị đoạn tuyệt, liều mạng chiến đấu*? Ta là người đã từng chết một lần, tự nhiên muốn có một khởi đầu mới. Tính tình bên trong sẽ biến đổi cũng là hợp tình hợp lý."

*Noted: Trí chi tử địa nhi hậu sinh bãi (置之死地而后生罢): Chiến đấu liều mạng khi đối mặt với nguy hiểm chết người; tìm cách để thoát khỏi bế tắc. (to find a way out of an impasse/place someone on a field of death, and he will fight to live)

"Tính tình sẽ biến đổi thật sự là có khả năng. Nhưng ngươi bỗng nhiên có thêm rất nhiều bản lĩnh cũng khiến người ngạc nhiên và bối rối."

"Ha ha, có lẽ là ông trời thấy ta đã chịu khuất nhục quá nhiều, cố ý đền bù cho ta, bằng cách cho ta rất nhiều bản lĩnh thiên bẩm. Bằng cách đó, ta cũng có thể cá mặn xoay người một lần*."

*Note: (咸鱼翻身): cá mặn chuyển mình; đảo ngược tình thế (the salted fish turns over (idiom);to experience a reversal of fortune) {Dịch: Emily Ton}

Quý Vân Hoàng: "......"

Ninh Tuyết Mạch hỏi gì đáp nấy, hơn nữa đáp lời không hề có sơ hở, khôn khéo như Quý Vân Hoàng cũng tìm không thấy lỗ hổng trong lời nàng nói. Không khỏi thở dài một hơi, không hỏi vòng vèo nàng thêm nữa, chuyên tâm trị liệu vết thương do roi đánh trên cánh tay và trên vai nàng.

Ninh Tuyết Mạch ngưng thần nhìn xem động tác của hắn. Nàng nhìn thấy đầu ngón tay của hắn khi bôi lên miệng vết thương của mình có phát ra ánh sáng màu xanh. Bất cứ nơi nào hắn chạm vào, dưới sự bao phủ của ánh sáng màu xanh, một cảm giác mát lạnh thấm vào miệng vết thương.

Chẳng lẽ đây là tu luyện thuật hồi xuân, chỉ có niệm lực Mộc nguyên tố mới có thể thực hiện được?

Trước đây nàng chỉ từng thấy nó trong những trò chơi, hiện tại cuối cùng có thể nhìn thấy rất chân thật.

Niệm lực, thật sự rất thần kỳ! Trên người nàng thật sự không có một chút nào sao?

Từ khi xuyên qua tới nay, lần đầu tiên Ninh Tuyết Mạch có sự tò mò đối với niệm lực.

Rất nhanh, việc chữa thương đã xong. Quý Vân Hoàng băng bó lại cho nàng, lại dặn dò nàng thêm vài câu về những việc cần phải chú ý trong mấy ngày này, sau đó mới đứng dậy đi rửa tay.

Ninh Tuyết Mạch nhìn bóng dáng thon dài của hắn, trong lòng bỗng nhiên cảm động.

Bất luận là vì cái gì, vị Thái Tử điện hạ này đối nàng xem như khá tốt, niệm lực của hắn lại là cao thủ thiên tài, khẳng định có một số thư tịch dùng để tu luyện niệm lực......

Nàng nghĩ nghĩ, dứt khoát mở miệng hỏi hắn.

Quý Vân Hoàng rất kinh ngạc: "Không phải niệm lực của ngươi là phế vật hay sao? Ngay cả khi xem loại thư tịch này mà không thể tu luyện, cũng đều vô dụng......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện