Khóe môi của Ninh Tuyết Mạch nhẹ nhàng câu lên, nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng đàn do đàn sư đang tấu phía sau bức rèm trong lâu.

Cầm kỹ của cầm sư ở chỗ này tự nhiên sẽ là đỉnh cao, những nốt nhạc giống như tiếng nước chảy, từ từ trôi giạt lượn lờ bên trong hương trà, khiến tâm tình người có chút an bình.

Ninh Tuyết Mạch là người hiểu cầm, rốt cuộc khi ở thời hiện đại, lúc nàng nhàn hạ đều thích nghe một số bài hát cổ xưa, như đàn cổ, tỳ bà, nhị hồ, dương cầm, chỉ cần là nhạc nhẹ nhàng nàng đều thích nghe, thậm chí chính nàng cũng sẽ đàn tấu vài đoạn, xem nó là một loại tiêu khiển giải trí.

Đoạn khúc trong tiếng đàn đang tấu nơi này, tuy rằng nàng chưa từng nghe qua, nhưng thắng ở sự mềm mại, có thể gột rửa tâm linh. Nàng cảm thấy trong khi uống trà và nghe nhạc này, càng có thể cho phép nàng tĩnh tâm tự hỏi sự tình chính mình.

Những trà khách khác trong trà thất cũng đang yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên nhẹ giọng nói chuyện với nhau.

"Bang!" Một tiếng giòn vang, phá vỡ sự bình yên của núi rừng!

Tất cả mọi người đều cả kinh, sôi nổi nhìn về phía nơi âm thanh phát ra.

"Bộ trà cụ đã bị những người khác dùng?! Bổn tiểu thư không phải đã sớm phân phó ngươi lưu lại một bộ trà cụ Hồng Bùn hay sao?!" Đại tiểu thư Hồ Điệp Thường tức giận.

Tiểu nhị đau lòng nhìn bộ trà cụ vừa mới đưa cho bọn họ vỡ trên mặt đất, nhỏ giọng phản bác: "Hồ tiểu thư, bộ này chính là bộ trà cụ Hồng Bùn mà ngài thường dùng, bộ trà cụ Hồng Bùn bằng trúc ngài chưa bao giờ muốn dùng qua, cho nên tiểu nhân vừa rồi đã để khách khác nhân sử dụng......"

"Bổn tiểu thư thường dùng bộ này không có nghĩa là không dùng bộ khác trong ngày hôm nay! Nếu bổn tiểu thư đã nói ngươi hãy lưu lại thì ngươi đều phải lưu lại cho ta! Nhanh chóng đem bộ trà cụ kia về, rửa thật sạch sẽ và đưa lại đây cho bổn tiểu thư, nếu còn dong dài một câu ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!" Hồ Điệp Thường đang có lòng biểu hiện uy phong mình là đích nữ Đại tướng quân trước mặt Quý Vân Hạo, càng thêm hùng hổ doạ người.

Hồ tướng quân quyền thế thông thiên, Lục Vương gia lại là hậu duệ quý tộc hoàng thất, hai người kia không phải là nơi mà tiểu nhị trà lâu có thể chọc đến, đành phải tự mình chạy như bay đi xuống bẩm báo cho chưởng quầy trà lâu.

.....Edit & Dịch: Emily Ton....

Một lát sau, một vị nho sinh trung niên có diện mạo nho nhã, ăn mặc càng nho nhã hơn so với diện mạo bước nhanh đi lên. Trước tiên qua nói mấy câu với Lục Vương gia và Hồ tiểu thư, sau đó đi đến bàn trà của Ninh Tuyết Mạch, bất động thanh sắc đánh giá nàng một chút.

Hôm nay, Ninh Tuyết Mạch mặc một cái áo lụa màu hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ càng thêm có vẻ phấn hồng dịu dàng, nhìn qua tựa như một hài tử thuần khiết vô tội. Hắn lập tức không thực sự để ở trong lòng, hướng về phía nàng ôm quyền một cái: "Vị tiểu khách quan, thật không phải với ngài. Bộ trà cụ mà ngài đang dùng, trước kia đã có người bao, chỉ vì tiểu nhị phía dưới quên mất, cho nên đã đưa cho ngài. Hiện tại, nguyên chủ đang muốn tìm nó, ngài xem, ngài có thể nhường lại bộ trà cụ này hay không? Tiểu nhân sẽ đưa lên một bộ hồ trà tuyệt vời khác bồi tội."

Ninh Tuyết Mạch ngẩng đầu, mắt to léo lên, nhấp miệng nhỏ: "Chưởng quầy, đây là ngươi không đúng rồi. Ta rõ ràng nghe thấy khách nhân bên dưới ngay từ đầu cũng không phải đã bao bộ trà cụ này, vì sao hiện tại lại thành đã sớm bị bọn họ bao? Ban đầu, ta vốn cũng không để bụng và không quá hiếm lạ với bộ trà cụ này, nếu ngươi ăn ngay nói thật, nói không chừng ta sẽ sảng khoái nhường ra. Nhưng hiện tại, ngươi trắng trợn nói dối táo bạo, rõ ràng là đang khinh ta chỉ là tiểu hài tử nhỏ tuổi, bộ trà cụ này ta sẽ không trả."

Chưởng quầy trà lâu cứng lại, hắn vốn nghĩ nàng nhỏ tuổi, lại tinh tế đáng yêu, cho rằng nàng rất dễ lừa gạt, nơi nào nghĩ đến lời nói của nàng cư nhiên sắc bén như thế? Trên mặt hiện ra một sự xấu hổ: "Điều này --"

Hắn còn chưa tới kịp nói câu gì, Hồ Điệp Thường bên kia nghe tiếng đã đi tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện