Tĩnh Viễn Hầu phủ có rất nhiều việc phải làm, cũng may hiện tại nàng đã có tiền, lại có khả năng của lão Chung, hết thảy những việc nhỏ đều được lão Chung xử lý, những việc đại sự đều bẩm báo lại với nàng.

Tất cả đình đài lầu các của Tĩnh Viễn Hầu phủ đều được sơn lại một lần nữa. Những tôi tớ mới đều hoàn thành nhiệm vụ dưới sự dẫn dắt của lão Chung, hỗn loạn mà có kết quả.

Lão Chung ban đầu cũng phẫn nộ và chán nản, một lần nữa giống như thanh xuân toả sáng, sống lưng thẳng tắp, đi đường uy vũ như gió thổi dưới chân. Tiểu thư nhà hắn sau khi đại nạn qua đi, quả thực là giống như thoát thai hoán cốt, rốt cuộc đã có khí thế nữ nhi tướng quân. Về sau, Tĩnh Viễn Hầu phủ bọn họ sẽ không còn bị người khinh bỉ nữa! Càng quan trọng hơn là, tiểu thư không biết từ nơi nào đã học được một thân y thuật, quả thực có thể xưng là thần kỳ.

Lưng của lão Chung vốn đã bị gò bó trong nhiều năm qua, Ninh Tuyết Mạch chỉ châm qua mấy ngân châm trên người lão, cư nhiên trị hết tật xấu lưng còng nhiều năm của lão! Lão Chung tự mình cảm giác giống như đứa trẻ mười tuổi. Khi nói chuyện đều lớn giọng và vang dội hơn, đối tiểu thư nhà mình cũng càng thêm cảm kích! Dùng hết năng lực và tinh lực xử lý hết thảy mọi việc trong Tĩnh Viễn Hầu phủ. Sau mười ngày trôi qua, Tĩnh Viễn Hầu phủ đã hoàn toàn trở lại như thời đỉnh cao của nó.

Mấy ngày nay, Ninh Tuyết Mạch thật ra cũng không nhàn rỗi, nàng đang điều chế các loại dược phẩm, mua các loại công cụ cầm tay khác nhau, đương nhiên, nàng cũng luyện chế một đống độc dược......

Hiện tại, thân thể nàng yếu đuối, công lực nông cạn, Tĩnh Viễn Hầu phủ nhìn có vẻ rất tốt, thật ra không biết có bao nhiêu sóng ngầm đang bắt đầu khởi động xung quanh, muốn dìm chết nàng. Nhiều người còn muốn dẫm nàng lên bùn, nàng cần phải chuẩn bị thêm một số phương pháp để tự bảo vệ mình. Dưới tình huống công lực suy yếu, độc dược đối với nàng là không thể thiếu --

Đương nhiên, trong thời gian nhàn hạ nàng cũng tu luyện công phu của mình, bởi vì biện pháp tu luyện đặc biệt, nàng không muốn để người nhìn thấy. Cũng may nàng có một gian tĩnh thất chuyên để tu luyện công phu, mỗi ngày nàng đều tu luyện ở bên trong khoảng hai canh giờ (4h).

Hiện tại Tĩnh Viễn Hầu phủ nhiều người, không tránh khỏi nhiều mắt và trở nên phức tạp hơn, hơn nữa bên ngoài cũng có người như hổ rình mồi. Vì để phòng ngừa có người đột nhập tĩnh thất và dược thất của nàng, Ninh Tuyết Mạch đã bố trí trận đồ bát quái của Gia Cát Lượng xung quanh hai thất......

Trên đại lục này chủ yếu là coi trọng tu luyện thuật pháp, không coi trọng bày binh bố trận. Thậm chí là khi hai quân đối chọi, nếu có bày trận cũng là loại hình trận thường thấy nhất, đối loại pháp trận hơi có chút huyền diệu dường như đều dốt đặc cán mai.

Cho nên dù là ảnh vệ có nhiều kỹ năng, muốn tìm mọi biện pháp, cũng không thể nào đến gần hai thất trong vòng năm trượng (16m)......

Vì thế, bẩm báo đến tai Quý Vân Hạo chính là dạng này: "Ninh tiểu thư hôm nay sau khi tỉnh ngủ đã vào một gian lầu các hình bát giác trong ba canh giờ (6h). Nhưng sau đó lại tiến vào một tiểu lâu được bao quanh bởi cây xanh ba canh giờ. Hai nơi đó không biết đã bố trí pháp trận gì. Mỗi lần thuộc hạ trộm theo tới nơi đó lập tức sẽ xuất hiện ảo giác, căn bản không thể nhìn vào bên trong. "

Pháp trận?!

Hô hấp của Quý Vân Hạo cứng lại, nhăn mày.

Trên thế giới này, chỉ người có tu vi niệm lực đạt tới cấp "Địa" tầng thứ ba, mới có thể trở thành chú thuật sư và kết ra được pháp trận. Trong Trường Không Quốc, có thể bố trí được loại pháp trận này là cực kỳ khan hiếm, cũng chỉ có ba bốn vị mà thôi. Một vị chính là Thái Tử điện hạ kia, vài vị khác thì ở tại các môn phái lớn và đảm nhiệm những chức vị quan trọng, không dễ dàng xuống núi.

Nha đầu phế vật kia cư nhiên có thể kết ra pháp trận?! Đây -- đây là điều quá nghịch thiên!

"Ngươi không nhìn lầm chứ? Thật sự là pháp trận?" Hắn trầm giọng hỏi.

"Điều này --" ảnh vệ hơi suy tư, ăn ngay nói thật: "Có chút giống pháp trận, nhưng lại cũng không phải rất giống. Trong truyền thuyết, pháp trận là dùng phù chú, chủ thể sẽ sử dụng niệm lực, nghe nói người tiến vào pháp trận sẽ bị chú thuật gây thương tích, không phân biệt được phương hướng đông tây nam bắc. Mà vị Ninh tiểu thư làm ra trận pháp, tựa hồ lại dựa vào những cỏ hoa cây cối. Những tảng đá lớn bày biện nơi đình đài, bên trong có từng hàng lối rẽ, nhìn không ra nào hàng nào mới là chính xác. Thuộc hạ cảm thấy, nếu như dùng niệm lực phá hủy hết những cỏ hoa cây cối đã được bày ra, hẳn là có thể phá trận. Nhưng nếu làm như thế, tất sẽ kinh động mọi người trong Tĩnh Viễn Hầu phủ, cho nên thuộc hạ nhất thời không dám vọng động --"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện