Người dịch: Emily Ton
Trên mặt Nghiệm Trinh Thú tràn đầy cay đắng và hận thù rất sâu sắc, giống như một con mèo lớn cọ cọ trên người Ninh Tuyết Mạch.
Mọi người đều sợ ngây người, cứng họng nhìn hết thảy.
Kỳ tích! Chưa từng có người nào có thể ở chung hài hoà như thế cùng Nghiệm Trinh Thú! Vị Ninh cô nương này lại sáng tạo nên một kỳ tích!
Có thể lọt được vào mắt xanh của Nghiệm Trinh Thú, xem ra nàng chẳng những không bị thất trinh, mà còn rất băng thanh ngọc khiết! Nàng xác thật là bị oan uổng!
Ninh Tuyết Mạch cố nén lại cảm giác ngáp ngủ, người bạn quốc tế này xuyên qua vào Nghiệm Trinh Thú chắc chắn là một người nghiện nói lảm nhảm!
Hắn cơ hồ đã kể hết cho nàng nghe về cuộc đời đi học ở kiếp trước, năm học, thậm chí là khoảng thời gian hắn âm thầm yêu say đắm một cô gái.
Ninh Tuyết Mạch thật ngưỡng mộ hắn. Hắn đang chăm sóc cho một vấn đề ở đây trong gần một trăm năm qua, nhưng vẫn có thể nhớ được tiếng mẹ đẻ của mình rất tốt và nói rất lưu loát.
Nghiệm Trinh Thú tỏ vẻ rất khổ sở bực tức, trăm năm qua hắn sợ sẽ quên mất chính mình đã từng là con người, vì vậy vẫn luôn tự nói với chính mình.
Hắn nhịn không được lại hỏi lai lịch của Ninh Tuyết Mạch trước khi xuyên qua, Ninh Tuyết Mạch cũng không dấu diếm, kể về thân phận nàng chính là điệp viên (特工: đặc công) bí mật hàng đầu.
Nghiệm Trinh Thú lập tức hai mắt sáng như ngôi sao, nói rằng ở kiếp trước hắn sùng bái nhất chính là điệp viên!
Hắn đã xem qua rất nhiều bộ phim về điệp viên, cái gì 007, loạt phim Siêu điệp viên (phim về Bourne), nhiệm vụ bất khả thi...... Quả thực là có thể đọc làu làu.
Nhìn trong mắt nó đầy dấu vết của sự ngưỡng mộ, Ninh Tuyết Mạch không phúc hậu như tượng tưởng, nàng còn từng đến quốc gia hắn ăn trộm cơ mật. Đứa nhỏ này lại đem lý tưởng hoá đặc công......
Nàng nhìn lướt qua thân mình rất hùng tráng của nó, trong lòng thở dài, ai có thể nghĩ đến mãnh thú cao lớn uy mãnh như thế nhưng trái tim lại là của một tiểu hài tử?
Tuy rằng hắn xuyên qua đến thế giới này đã rất lâu, nhưng bởi vì không thể giao lưu, tâm trí của hắn kỳ thật vẫn là một tiểu hài tử.
Không giống nàng, nàng có thân hình của một cô gái trẻ trung và đáng yêu, nhưng trong thân thể chính là linh hồn của một đặc công rất thành thục......
Nàng cùng Nghiệm Trinh Thú hàn huyên gần nửa canh giờ (1h), người xung quanh dường như cũng như bức tượng nhìn bọn họ trong suốt gần nửa canh giờ.
Bên ngoài trời rất nóng, mỗi người đều bị phơi nắng khiến mồ hôi ướt đẫm, nhưng không một người từ bỏ rời đi.
Trong mắt vị đồng tử được Đế Tôn phái tới cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Một trăm năm trước Nghiệm Trinh Thú bệnh nặng một thời gian, sau khi đã trải qua một phen chết đi sống lại, tính tình đại biến, thường xuyên huyên thuyên toát ra các loại âm tiết, có ý muốn giao lưu với người, nhưng không có bất kỳ kẻ nào có thể nghe hiểu.
Lại không nghĩ rằng tiểu cô nương phế vật trước mắt cư nhiên có thể sử dụng âm tiết đồng dạng giao lưu cùng nó, "tiểu cô nương này đúng thật là không đơn giản!"
Trên mặt Nghiệm Trinh Thú tràn đầy cay đắng và hận thù rất sâu sắc, giống như một con mèo lớn cọ cọ trên người Ninh Tuyết Mạch.
Mọi người đều sợ ngây người, cứng họng nhìn hết thảy.
Kỳ tích! Chưa từng có người nào có thể ở chung hài hoà như thế cùng Nghiệm Trinh Thú! Vị Ninh cô nương này lại sáng tạo nên một kỳ tích!
Có thể lọt được vào mắt xanh của Nghiệm Trinh Thú, xem ra nàng chẳng những không bị thất trinh, mà còn rất băng thanh ngọc khiết! Nàng xác thật là bị oan uổng!
Ninh Tuyết Mạch cố nén lại cảm giác ngáp ngủ, người bạn quốc tế này xuyên qua vào Nghiệm Trinh Thú chắc chắn là một người nghiện nói lảm nhảm!
Hắn cơ hồ đã kể hết cho nàng nghe về cuộc đời đi học ở kiếp trước, năm học, thậm chí là khoảng thời gian hắn âm thầm yêu say đắm một cô gái.
Ninh Tuyết Mạch thật ngưỡng mộ hắn. Hắn đang chăm sóc cho một vấn đề ở đây trong gần một trăm năm qua, nhưng vẫn có thể nhớ được tiếng mẹ đẻ của mình rất tốt và nói rất lưu loát.
Nghiệm Trinh Thú tỏ vẻ rất khổ sở bực tức, trăm năm qua hắn sợ sẽ quên mất chính mình đã từng là con người, vì vậy vẫn luôn tự nói với chính mình.
Hắn nhịn không được lại hỏi lai lịch của Ninh Tuyết Mạch trước khi xuyên qua, Ninh Tuyết Mạch cũng không dấu diếm, kể về thân phận nàng chính là điệp viên (特工: đặc công) bí mật hàng đầu.
Nghiệm Trinh Thú lập tức hai mắt sáng như ngôi sao, nói rằng ở kiếp trước hắn sùng bái nhất chính là điệp viên!
Hắn đã xem qua rất nhiều bộ phim về điệp viên, cái gì 007, loạt phim Siêu điệp viên (phim về Bourne), nhiệm vụ bất khả thi...... Quả thực là có thể đọc làu làu.
Nhìn trong mắt nó đầy dấu vết của sự ngưỡng mộ, Ninh Tuyết Mạch không phúc hậu như tượng tưởng, nàng còn từng đến quốc gia hắn ăn trộm cơ mật. Đứa nhỏ này lại đem lý tưởng hoá đặc công......
Nàng nhìn lướt qua thân mình rất hùng tráng của nó, trong lòng thở dài, ai có thể nghĩ đến mãnh thú cao lớn uy mãnh như thế nhưng trái tim lại là của một tiểu hài tử?
Tuy rằng hắn xuyên qua đến thế giới này đã rất lâu, nhưng bởi vì không thể giao lưu, tâm trí của hắn kỳ thật vẫn là một tiểu hài tử.
Không giống nàng, nàng có thân hình của một cô gái trẻ trung và đáng yêu, nhưng trong thân thể chính là linh hồn của một đặc công rất thành thục......
Nàng cùng Nghiệm Trinh Thú hàn huyên gần nửa canh giờ (1h), người xung quanh dường như cũng như bức tượng nhìn bọn họ trong suốt gần nửa canh giờ.
Bên ngoài trời rất nóng, mỗi người đều bị phơi nắng khiến mồ hôi ướt đẫm, nhưng không một người từ bỏ rời đi.
Trong mắt vị đồng tử được Đế Tôn phái tới cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Một trăm năm trước Nghiệm Trinh Thú bệnh nặng một thời gian, sau khi đã trải qua một phen chết đi sống lại, tính tình đại biến, thường xuyên huyên thuyên toát ra các loại âm tiết, có ý muốn giao lưu với người, nhưng không có bất kỳ kẻ nào có thể nghe hiểu.
Lại không nghĩ rằng tiểu cô nương phế vật trước mắt cư nhiên có thể sử dụng âm tiết đồng dạng giao lưu cùng nó, "tiểu cô nương này đúng thật là không đơn giản!"
Danh sách chương