Nhóm dịch: Bánh Bao

Hơn nữa không hiểu sao cô lại có được nhiều kỹ năng huyền huyễn như vậy, cô thấy có chút sợ hãi.

“Được rồi, vậy ông nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”

Vì thế ông Đường ngồi trên mặt đất, kiên nhẫn giải thích cho Tảo Tảo nghe.

Mãi đến tận hừng đông, ông Đường mới đứng lên.

“Trời sáng rồi, ông phải đi đây, những thứ trong sổ tay chỉ có thể dựa vào chính mình ngộ ra, ông cũng là tự mình ngộ ra, hiểu được bao nhiêu hoàn toàn dựa vào tư chất của cháu.”

“Có điều kể cả biết được bao nhiêu, thì cháu cũng có thể ăn ngon ấm no dựa vào những thứ này.”

Nghe thấy ông Đường nói vậy, Tảo Tảo bất đắc dĩ thở dài.

Cô một nhân viên văn trong thế kỷ mới, tốt nghiệp tiến sĩ, chuyên về nông học.

Hơn nữa từng hợp tác với các trường học để thành lập một công ty, trước khi xuyên không, công ty đã gần niêm yết.

Một lòng gây dựng sự nghiệp, không ngờ tới xuyên qua thế giới không biết tên, bây giờ lại phải dựa vào xuất mã tiên này để duy trì kế sinh nhai.

Ngẫm lại đều cảm thấy đau đầu.

Mà ông Đường thấy nhóc con kia không để ý tới mình nữa, ông ấy vội vàng chuồn đi.



Tảo Tảo thấy đối phương đi rồi, bản thân cũng rời khỏi không gian, nhắm mắt lại ngủ.

Một giấc ngủ này cô ngủ đến khi mặt trời mọc chọc ba cây sào, ánh mặt trời chiếu đến tận mông rồi.

Thật ra cô đã tỉnh lại được một lúc rồi, nghe được đối thoại trong phòng bếp của bà Đường và bác cả Đường An kia, cô liền không dậy nữa, cứ thế giả bộ ngủ.

“Mẹ, không biết lúc nào tuyết có thể ngừng rơi, e rằng mùa đông năm nay khó khăn rồi.”

Mùa đông ở Đông Bắc rất lạnh, nhưng những năm trước ít nhất sản lượng thu hoạch tốt, trời lạnh cũng có thể ăn một bữa ăn đầy đủ.

Năm nay bởi vì xuất hiện sâu bệnh, lương thực so với nửa năm trước còn ít hơn.

Bây giờ lại có bão tuyết, Đường An lo lắng vô cùng.

“Ôi... đừng giống như ba năm tam tai khi đó, đóng băng khắp nơi, rất nhiều người chết đói.”

Nhắc tới “Ba năm tam tai”, vẻ mặt Đường An trở nên nặng nề: “Mẹ, hôm nay con muốn lên huyện một chuyến, dù sao cũng phải báo cáo tình huống trong thôn chúng ta, lấy chút lương thực cứu tế cũng tốt.”

“Con à, tuyết lớn như vậy, còn rơi xuống dày thế kia, các con đi kiểu gì được.”

“Dù có bò cũng phải bò đi.” Dứt lời, Đường An nhanh chóng rời khỏi.

Chỉ còn lại bà Đường thấp thỏm lo lắng.

Tảo Tảo nghe thấy rõ mọi chuyện, cô vội vàng mặc quần áo đứng dậy, gấp chăn xong, đi vào phòng bếp, chỉ thấy bà Đường ngồi trên băng ghế, vừa đốt lửa vừa lau nước mắt.



Thiên tai không tránh khỏi, cuối cùng chịu khổ chính là dân chúng.

“Bà ơi...”

Nghe thấy giọng nói của Tảo Tảo, bà Đường vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, mỉm cười nhìn về phía đối phương.

“Tảo Tảo à, có phải đói bụng hay không, bà nội nấu cho cháu một quả trứng gà.”

Trứng gà là một món đắt tiền.

Kể cả là ở nhà ai, cũng không phải muốn ăn là có thể ăn.

Bà Đường vén nắp nồi lên, lấy trứng gà ấm ra, nhanh chóng lột vỏ trứng, lại cho chút nước nóng, cuối cùng thêm một chút đường nâu.

“Ăn đi, ăn đi, ăn no mới có thể lớn được!”

Tảo Tảo năm nay 8 tuổi, nhưng trông không cao bằng đứa con 5 tuổi.

Suy dinh dưỡng nặng, tóc khô vàng, gầy gò đến mức da bọc xương.

Bà Đường đau lòng Tảo Tảo, luôn muốn nấu chút đồ ăn ngon cho Tảo Tảo.

Bất đắc dĩ trong nhà cũng không có bao nhiêu lương thực dư thừa, cho nên chỉ có thể luộc trứng gà.

Nhưng Tảo Tảo đã bị hành động của đối phương làm cho rơi lệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện