Ngực của cô ta vẫn tê dại!  

 

“Tên khốn này! Sao có thể sờ… chỗ này chứ!”  

 

“Ngay cả nhắc cũng không thèm nhắc, quá đáng!”, Ngư Ấu Vy cắn răng nghiến lợi, bóng dáng giống như miêu nữ, ở trong ngõ một lúc rồi biến mất.  

 

Diệp Bắc Minh dựa vào xe, tay nắm chặt tờ báo cáo.  

 

Sau khi trầm ngâm mộc lúc, anh xuống xe: “Thẩm Hạc, ông đưa họ về phủ Diệp nghỉ ngơi đi!”  

 

“Rõ!”  

 

Thẩm Hạc lái xe chạy về phủ Diệp.  

 

Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến cũng bị dọa sợ.  

 

Cần nghỉ ngơi.  

 

Diệp Bắc Minh thì cầm theo tờ báo cáo, đi về phía bệnh viện làm giám định người thân năm đó.  

 

...  

 

Cùng lúc đó, trụ sở chính hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam, Giang Bắc.  

 

Ông Tống và các nguyên lão của hiệp hội võ đạo tập trung lại, sắc mặt u ám dọa người.  

 

“Hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam của chúng ta thành lập mấy chục năm rồi, chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này!”  

 

“Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!”  

 

“Đường đường là phó hội trưởng, vậy mà lại bị đánh chết ngay trước mặt bao nhiêu người!”  

 

“Chuyện này nếu không bắt Diệp Bắc Minh kia trả giá, về sau còn ai coi Giang Bắc chúng ta ra gì nữa?”  

 

“Ai còn coi hiệp hội võ đạo chúng ta ra gì nữa?”  

 

Những nguyên lão này lòng đầy căm phẫn.  

 

Ở đại sảnh này có mười mấy người nằm trong top 500 tông sư trên bảng xếp hạng tông sư võ đạo Á Châu!  

 

Đây là một nguồn lực lượng đáng sợ!  

 

Lúc này, tất cả bọn họ đều trầm xuống.  

 

“Diệp Bắc Minh nhất định phải chết!”  

 

“Phải chết, để hắn trả giá thật lớn!”  

 

Rất nhiều người lên tiếng.  

Đột nhiên có người lên tiếng: “Vấn đề là trong mấy ông, ai có thể giết được Diệp Bắc Minh?”  

 

Yên tĩnh!  

 

Tất cả mọi người đều ngậm miệng, im lặng!  

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện