Chương 9: Giết chết có phải đáng tiếc lắm không?

Khu biệt thự của sơn trang nhà họ Triệu được canh phòng nghiêm ngặt. 

Mọi người đều vô cùng cảnh giác! 

Ông cụ đi gặp vua Giang Nam, Triệu Thành Trung chịu trách nhiệm bảo vệ nhà họ Triệu, hơn năm trăm tay sai đều được ông ta triệu tập. 

Mấy thủ lĩnh như Đáng Khẩu, Ngu Lạc Thành cũng là tay sai được nhà họ Triệu đào tạo nhiều năm. 

Lúc này nhà họ Triệu gặp nạn, tất cả đều trở về. 

Triệu Thành Trung nhìn đồng hồ giá trị cả triệu trên cổ tay, cau mày nói: “Đã năm mươi chín phút trôi qua từ khi Diệp Bắc Minh cho thời hạn một tiếng, ba vẫn chưa về, lỡ như Diệp Bắc Minh đến đây…” 

“Ông chủ, ông suy nghĩ nhiều quá rồi”. 

“Diệp Bắc Minh kia chỉ đe doạ nhà họ Triệu thôi”. 

“Tên đó mà dám xông vào sơn trang nhà họ Triệu ư, làm sao có thể”. 

“Nơi này là đầm rồng hang hổ, cậu ta dám xông vào, chúng tôi cũng dám đảm bảo cậu ta chết không có chỗ chôn!”, mấy thủ lĩnh nhóm Ngu Lạc Thành tỏ vẻ buồn cười. 

“Ầm!” 

Mấy người họ vừa mới nói xong, trước cổng nhà họ Triệu chợt vang lên một âm thanh lớn, quan tài màu đen từng xuất hiện ở khách sạn bay vào trong sân nhà họ Triệu tựa như thần chết. 

“Ầm!” 

Sau âm thanh đinh tai nhức óc, vô số người của nhà họ Triệu chạy ra ngoài. 

Diệp Bắc Minh như thần chết bước từng bước vào cổng nhà họ Triệu: “Thời hạn một tiếng đã đến, nhà họ Triệu có thể cho tôi một câu trả lời hoàn mỹ rồi chứ?” 

“Diệp Bắc Minh, cậu đúng là to gan, cậu thật sự dám đến nhà họ Triệu à?”, Triệu Thành Trung bước ra, sau khi thấy Diệp Bắc Minh, khoé mắt ông ta không khỏi khẽ giật. 

Nhưng nơi này là nhà họ Triệu, khiến ông ta can đảm hơn rất nhiều. 

“Ranh con, cậu đúng là to gan, dám đến nhà họ Triệu tung hoành ư?” 

“Cậu chán sống rồi sao? Còn không mau qùy xuống!” 

“Láo xược! Mang một cái quan tài đến nhà họ Triệu, cậu có biết đó là tội chết không?”, mấy thủ lĩnh nhóm Ngu Lạc Thành ở bên cạnh Triệu Thành Trung cười khinh thường. 

Bình thường bọn họ hống hách đã quen, hoàn toàn không biết Diệp Bắc Minh đáng sợ đến mức nào. 

“Ồn ào”. 

Diệp Bắc Minh thốt ra hai chữ, vung chân đá mấy hòn đá nhỏ dưới đất. 

Mấy viên đá bay lên không trung, xuyên thủng đầu mấy người nhóm Ngu Lạc Thành. 

“A!” 

“Giết người…”, mấy nữ giới nhà họ Triệu sợ đến mức xụi lơ dưới đất. 

“Giết chết cậu ta đi!” 

Giọng nói của Triệu Thành Trung trở nên run rẩy, hơn năm trăm tay sai được huấn luyện nghiêm chỉnh rút búa bên hông ra, xông đến chỗ Diệp Bắc Minh một cách hung hăng. 

“Ầm ầm ầm ầm…” 

Âm thanh chấn động đất trời vang lên, xương cốt nổ tung, tiếng gào thét thê thảm của mấy tay sai vang lên. 

Triệu Thành Trung sợ đến mức ngây người. 

Vì ông ta tận mắt nhìn thấy tay sai do nhà họ Triệu huấn luyện lần lượt bay ra ngoài như chó chết, đến khi tất cả bụi bặm lắng xuống, nơi này chỉ còn lại một con đường máu. 

Hơn năm trăm tay sai đều nằm dưới đất rên rỉ. 

Diệp Bắc Minh thì vẫn đứng ở đó như chẳng có chuyện gì, anh đảo mắt nhìn tất cả những người nhà họ Triệu: “Có người tiêu diệt ba người nhà họ Diệp của tôi, nhà họ Triệu các người chính là đồng loã”. 

“Bắt đầu từ ông! Một phút ông cụ Triệu không xuất hiện, tôi sẽ giết một người”. 

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, nhanh chóng đi tới bên cạnh Triệu Thành Trung, giơ tay nắm lấy cổ họng ông ta. 

“Người đầu tiên”. 

“Rắc”. 

Một âm thanh giòn giã vang lên, cổ của Triệu Thành Trung cứ thế bị bóp vỡ, chết ngay tại chỗ. 

Con ngươi ông ta trợn to, trong miệng thốt lên câu nói cuối cùng: “Biết trước… Biết trước kết cục thế này, thì tôi đã chạy trước rồi…” 

Trong lòng ông ta còn ôm giấc mơ sẽ giúp nhà họ Triệu trở mình, không ngờ nhà họ Triệu sắp toi đời rồi. 

“Thành Trung!!!” 

Vào khoảnh khắc Triệu Thành Trung ngã xuống đất, bên tai vang lên giọng nói của ông cụ Triệu, trước khi về hưu, ông lão này từng là nhân vật hô mưa gọi gió của Giang Nam. Lúc này, ông ta vô cùng giận dữ bước vào cổng nhà họ Triệu, lòng đang rỉ máu. 

Ông ta chỉ có hai đứa con trai ở nhà, một đứa con gái đã gả đến Kim Lăng. 

Bây giờ, hai đứa con trai lần lượt bỏ mạng, cháu trai Triệu Thái cũng bị Diệp Bắc Minh giết chết, nhà họ Triệu hoàn toàn không còn người nối dõi. 

“Diệp Bắc Minh, tôi muốn cậu phải chết!!!”, ông cụ Triệu không thể khống chế được cảm xúc nữa, điên cuồng gào thét…” 

“Ầm ầm…” 

Sau đó, một đám người mặc áo giáp xông vào, khoảng năm sáu nghìn người. 

Bọn họ tay cầm vũ khí, bao vây toàn bộ nhà họ Triệu. 

“Ranh con đúng là to gan, dám giết chết sĩ tộc quyền quý trong địa bàn của vua Giang Nam như thế”, một giọng nói lạnh như băng vang lên. 

“Ha ha ha, tên vô dụng Trương Hắc Hổ kia là chết trong tay anh à?”, một giọng nói khác của phụ nữ cũng vang lên. 

Một nam một nữ mặc áo giáp tiến vào. 

Hai người đều là võ giả cấp Địa cao cấp, một trong ba mươi thống lĩnh cấm vệ của vua Giang Nam. 

Ngoài ra còn có một người chắp tay sau lưng, bước tới như đi dạo trong sân vắng. 

Vào khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Diệp Bắc Minh lập tức máu huyết sôi trào, cơn giận trong lòng phun trào như núi lửa. 

Dù có chết, anh cũng nhớ kỹ mặt của người đàn ông này, nằm mơ cũng có thể nhớ lại! 

Đây chính là người tiến vào nhà họ Diệp, đánh một chưởng lên ngực anh cả của anh, sau khi ba mẹ đẩy anh ra ngoài cửa sổ thì cũng lần lượt mất mạng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện