“Kazuo Karasawa chết rồi!”  

 

“Trụ sở chính thương hội Đông Doanh cũng bị người ta tiêu diệt!”  

 

“Tất cả công ty, gia tộc, phú hào ở Giang Nam hợp tác với thương hội Đông Doanh đều hủy bỏ hợp đồng?”  

 

Trong phòng làm việc, Masao Tokugawa nghe xong tin tức này, tức giận rút ra thanh kiếm samurai ở bên cạnh.  

 

“Bốp bốp bốp bốp bốp!”  

 

Phòng làm việc vô cùng sang trọng bị ông ta chém bừa bãi!  

 

Gỗ đỏ giá hơn một triệu bị ông ta chém hỏng.  

 

“Diệp Bắc Minh, giỏi lắm Diệp Bắc Minh! Người từ đâu chui ra vậy? Dám ngăn cản đế quốc Đông Doanh của tao quật khởi? Ha ha ha ha ha!”, Masao Tokugawa tức giận đến bật cười.  

 

...  

 

Nhà họ Hàn, Trung Hải.  

 

“Thần y Diệp khiêu chiến thương hội Đông Doanh, lại còn giết Quân Vô Hối?”, Hàn Nguyệt nhận được tin tức này, kinh ngạc hồi lâu.  

 

Hàn Kim Long ở bên cạnh, trong ánh mắt đục ngầu thoáng qua vẻ bất ngờ: “Cậu thanh niên này… ngược lại có vài phần khí phách!”  

 

Hàn Nguyệt mặc một chiếc sườn xám mỏng, vóc dáng thon thả, đường cong chữ S, có thể nhìn thoáng qua trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vẫn còn một chút kinh ngạc: “Ông nội, dù là thương hội Đông Doanh hay Quân Vô Hối, đều là người không thể động!”  

 

“Giang Nam, Giang Bắc, Kim Lăng, Giang Đông, Trung Hải, cho dù là ai, động vào hai người cũng phải nhìn xem mình có đủ tư cách hay không!”  

 

“Thần y Diệp cậu ta… cậu ta… quá to gan!”  

 

“Ha ha ha ha”.  

 

Hàn Kim Long cười ngạo nghễ: “Rất có phong thái giống lão phu năm đó!”  

 

“Ông nội, anh ta nào có thể so với ông”, Hàn Nguyệt lắc đầu.  

 

“Ồ?”  

 

Hàn Kim Long nhìn về phía cháu gái.  

 

Hàn Nguyệt kiêu ngạo nói: “Ông nội, ông có thân phận gì chứ? Một tay sáng lập nhà họ Hàn, ông trùm bến Trung Hải năm đó nhìn thấy ông cũng phải nể mặt vài phần”.  

 

“Nhìn nhà họ Quân dù có chiến thần Lăng Phong chống lưng, nhưng vẫn có thể bị nhà họ Hàn chúng ta đè ép!”  

 

Hàn Kim Long khẽ mỉm cười: “Diệp Bắc Minh này khí phách không bằng ông nội năm đó”.  

 

“Nếu như có thể, ừm… Nguyệt Nhi, cháu vẫn chưa đính hôn”.  

“Hay là ông nội tìm cơ hội mai mối cho hai đứa, thế nào?”  

 

“Hả?”  

 

Hàn Nguyệt vô cùng thẹn thùng, mặt đẹp ửng đỏ, giậm chân: “Ông nội, ông đùa gì vậy”.  

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện