Diệp Bắc Minh mỉm cười, vẫn chậm rãi bước đi.
“A!”
Quân Vô Hối sợ hết hồn hết vía, ngã ngồi trên đất.
Ngẩng đầu lên, gã nhìn thấy ánh mắt lạnh băng như tử thần của Diệp Bắc Minh!
“Bố tao… bố tao là chiến thần Lăng Phong!!!”, Quân Vô Hối nổi giận gầm lên một tiếng, gã biết lúc này chỉ có nói ra tên của chiến thần Lăng Phong, thừa nhận thân thế của mình.
Vậy mới có một con đường sống!
“Chiến thần Lăng Phong? Quyền uy lớn thật đấy”, Diệp Bắc Minh thở dài.
“Ầm…!”
Một cước đạp nát đầu Quân Vô Hối.
Xung quanh tĩnh lặng!
Chu Thiên Hạo và một đám ông trùm giàu có Giang Nam đều nhìn Diệp Bắc Minh, chấn động đến cực điểm!
Quân Vô Hối… chết rồi!
Cứ như vậy bị Diệp Bắc Minh một cước giẫm chết?
Trong sự kinh sợ của đám người, Diệp Bắc Minh đi ra phía ngoài thương hội Đông Doanh, giọng nói bình tĩnh truyền ra: “Bắt đầu từ bây giờ, Giang Nam không còn thương hội Đông Doanh nữa! Nhà họ Diệp tôi đã trở lại rồi!”
Thương hội Đông Doanh bị diệt!
Quân Vô Hối chết!
Toàn bộ giới giàu có Giang Nam chấn động!
Tin tức nhanh chóng truyền đến Trung Hải, toàn bộ giới cấp cao giống như nổi lên địa chấn!
Trước đó nhà họ Triệu bị diệt, vua Giang Nam bị giết, Trung Hải cũng không chấn động như vậy!
Lần này, chuyện liên quan đến thương hội Đông Doanh, liên quan đến Quân Vô Hối.
Tất cả cấp cao trong xã hội Trung Hải cũng không có cách nào giữ ổn định.
“Diệp Bắc Minh… Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì vậy? Rốt cuộc muốn làm gì?”, vô số người thầm thì.
Nhà họ Quân ở Trung Hải.
Trong phòng khách tĩnh lặng, gần như tất cả tầng lớp cấp cao nhà họ Quân đều tập trung ở đây.
Thi thể của Quân Vô Hối được người ta dùng máy bay đưa về.
Đầu nổ tung, dáng vẻ chết vô cùng thê thảm!
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, giống Quân Vô Hối ba bốn phần, khóc lóc chết đi sống lại: “Hu hu hu, Vô Hối… Con trai của mẹ, hu hu hu hu! Vô Hối chết rồi, con trai của mẹ chết rồi!”