Lúc này, cửa phòng chế tạo phát ra tiếng vang rất lớn.
Hình như có người đang va chạm mạnh vào vách tường!
Tiếng kêu la hoảng sợ và thảm thiết vang vọng!
Koizumi Kotaro biết, vệ sĩ bên ngoài đã bị Diệp Bắc Minh giải quyết sạch!
“Đáng chết! Sao thằng khốn đó lại nhanh tới vậy?”, tay của Koizumi Kotaro đang run lên trông thấy, gương mặt nhăn nhúm và nói chuyện cũng không còn lưu loát: “Nghe! Nghe!”
“Mau nghe máy đi!”
“Nếu còn không chịu nghe thì chúng tôi sẽ chết hết!”
Kazuo Karasawa là một Tông Sư võ đạo nên vẫn còn bình tĩnh suy xét và an ủi một câu: “Yên tâm, vách tường này là thép nguyên khối dày tận năm centimet, dù có dùng súng bắn cũng không thể xuyên qua được!”
Vừa dứt lời!
“Ầm!”
Một tiếng nổ đầy khủng bố vang lên, vang vọng cả căn phòng.
“A!”
Koizumi Kotaro hét thảm một tiếng, màng nhĩ đã rách mất.
Máu tươi đầm đìa!
Đồng tử Kazuo Karasawa co rụt lại, không dám tin nhìn vách tường thép kia!
Trông thấy cảnh tượng khó tin nhất trong đời!
Chỉ thấy, trên vách tường dày năm centimet đó là một hình nắm đấm trực tiếp lồi lên!
“Rầm!”
Lại thêm một đấm!
Dấu nắm đấm thứ hai xuất hiện!
“Hưm…!”
Kazuo Karasawa hít sâu một hơi, da đầu tê rần, cả người sợ run, nổi hết cả da gà da vịt.
Con ngươi hắn ta nhìn chằm chằm vào những dấu nắm đấm ngày càng nhiều trên vách tường!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đó chính là Diệp Bắc Minh tung hết đấm này đến đấm khác!
“Nó có còn là người không? Sao có thể làm như thế được! Đó chính là thép nguyên tấm dày năm centimet đấy, Đại Tông Sư còn chưa chắc đã đánh vào được, nó là cái gì cơ chứ?”, Kazuo Karasawa bắt đầu run lẩy bẩy.