Trần Quần An cũng sợ tới mức tay run run, nhưng thấy Diệp Mắc Minh nở nụ cười tươi tắn như không hề có chút ác ý nào, vẫn giơ chi phiếu lên: “Thế thì đi thôi Bắc Minh, nếu cậu đã muốn kinh doanh thì tôi có thể hướng dẫn cậu”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh cười.
Giơ tay chộp lấy tờ chi phiếu ba mươi triệu kia!
Sâu trong đáy mắt Trần Quần An chợt hiện lên vẻ đắc ý!
“Cứ tưởng là có gì đó phiền toái lắm? Chỉ có ba mươi triệu đã có thể đuổi đi được, giống với thằng bố nó, chẳng có tí bản lĩnh gì”, Trần Quần An thầm nghĩ, khóe miệng nở nụ cười.
Nhưng một giây sau đó.
Diệp Bắc Minh đột nhiên ra tay, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Trần Quần An!
“Cậu làm cái gì thế?”
Trần Quần An giật mình hoảng hốt.
“Xoẹt!”
Diệp Bắc Minh dùng sức xé mạnh, một cánh tay của Trần Quần An nhanh chóng bị xé xuống.
Chỗ bả vai lập tức xuất hiện một miệng vết thương.
Máu tươi đầm đìa!
Đau nhức!
Hoảng sợ!
Kêu la thảm thiết!
Bối rối!
Khiếp sợ!
Vô số cảm xúc chợt lướt nhanh qua đầu Trần Quần An, ông ta lập tức gào thét thảm thiết: “A… Tay của tao! Tay của tao! Diệp Bắc Minh, thằng con hoang khốn kiếp này, mày dám đối xử với tao như vậy ư? Má mày! Má mày! Má mày! Ông Karasawa, hãy giết nó, giúp tôi giết chết nó đi!”
“A!”
Trần Quần An kêu la thảm thiết, cứ đi loanh quanh trước cửa thương hội Đông Doanh.
Một số ông lớn giàu có đã vào trong thương hội Đông Doanh nghe thấy giọng ông ta bèn đi ra.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì lập tức hít sâu một hơi!
Một vài người lái xe đi ngang thấy cảnh đó cũng ngây hết cả người!
Một cánh tay của Trần Quần An đã bị xé xuống, cơ bắp, xương cốt, da, mạch máu, tất cả đều bị Diệp Bắc Minh xé toạc ra, cảm giác đau đớn đó là thứ mà người bình thường có thể chịu được ư?
Vệ sĩ và thư ký của Trần Quần An đều hoảng sợ đứng đực ra đó, trừng lớn hai mắt.
Bọn họ quên cả phản ứng.
Sức mạnh của một người sao lại kinh khủng đến như thế được?