Rất khó tưởng tượng, nơi này lại là trung tâm thành phố Giang Nam, mảnh đất phồn hoa nhất.
Một đám phú hào tấp nập bước vào cửa lớn thương hội Đông Doanh, chào hỏi hai người đàn ông đảo quốc đứng ở cửa.
Trần Quần An bước xuống từ chiếc Rolls-Royce: “Ông Koizumi, ông Karasawa, xin chào”.
Ông ta còn học theo cách chào hỏi của người Đông Doanh, cúi người chín mươi độ.
Hai vị phó hội trưởng của thương hội Đông Doanh đứng ở đối diện, Koizumi Kotaro và Kazou Karasawa!
Koizumi Kotaro gật đầu, hài lòng nhìn lướt qua Trần Quần An: “Trần Tang, năm năm qua, ông làm việc không tồi, nếu không phải ông du thuyết, thương hội chúng ta sao có thể phát triển nhanh như vậy”.
“Trong buổi họp thường niên năm nay, ông nhất định là người có công đứng đầu!”
“Tôi sẽ giúp ông giành công trước mặt hội trưởng! Hôm nay họp xong, ông chính là người phát ngôn của chúng tôi tại Giang Nam”.
“Đợi các con ông trưởng thành, tôi sẽ trực tiếp sắp xếp cho bọn chúng đi học tại đại học Kyoto”.
Trần Quần An vô cùng kích động, vội vàng gật đầu: “Được, được, vậy thay tôi cảm ơn hội trưởng!”
Ông ta từ một gã ăn mày, có thể bò lên được như ngày hôm nay, toàn bộ đều là tự mình bước từng bước một, bò lên.
Trong quá trình đó có bao nhiêu gian khổ, chỉ có Trần Quần An tự mình biết!
Hôm nay, rốt cục cũng có thể ngóc đầu.
“Nhưng mà..”.
Trần Quần An lại nhướng mày, có hơi lo lắng.
“Nhưng mà cái gì?”, Koizumi Kotaro hỏi.
Trần Quần An thấp giọng nói: “Vua Giang Nam đã chết, hiện tại các thuộc hạ của ông ta đã thành năm bè bảy mảng”.
“Nhà họ Triệu diệt, hiện tại tập đoàn do nhà họ Triệu đứng đầu cũng hoảng loạn như ruồi nhặng không đầu”.
“Nếu lúc này, chúng ta rèn sắt khi còn nóng, thu nạp những người này”.
“Về sau, Giang Nam sẽ do thương hội Đông Doanh chúng ta định đoạt”.
Rất rõ ràng, Trần Quần An đã coi mình là người của thương hội Đông Doanh!