Tiếp sau đó, mấy người xuất phát đi thẳng đến trang viên quốc tế Cẩm Viên. 

Đây là một lâm viên kiểu Giang Tô vô cùng xa hoa, có hồ nước lát đá, có núi cao cùng dãy Tùng Bách, chỉ riêng một loại thôi đã có giá trị bằng cả một căn nhà. 

Những cây Tùng giống lạ với những hòn đá đặc biệt ở bên trong trang viên quốc tế Cẩm Viên chỉ là đồ trang sức mà thôi. 

Lúc mấy người đến được trang viên quốc tế Cẩm Viên, vừa đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ của hãng Chanel với chân váy bút chì ngắn bước ra từ chiếc xe Mercerdes. 

Đây chính là tổng giám đốc Lâm của quốc tế Cẩm Viên. 

Đây là một người phụ nữ mạnh mẽ. 

“Cô Lâm, trùng hợp vậy ạ, cô cũng vừa hay ở đây”, Lâm Kiêu chào hỏi. 

Lâm Nhan hơi ngẩn ra, nhận ra Lâm Kiêu, là con trai của bạn thân mình: “Lâm Kiêu, là cháu à, sao lại rảnh đến đây chơi?” 

“Cô Lâm, cô đúng là quý nhân thì hay quên, cháu không phải đã đặt trước rồi sao, nói là hôm nay sẽ đến”, Lâm Kiêu cười đầy lễ nghĩa đáp. 

“Được, các cháu thanh toán ở đây sẽ đều được giảm 20%…”. 

Lâm Nhan vừa nói xong, ánh mắt liếc qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh đứng bên cạnh Chu Nhược Giai, cơ thể thon gọn bỗng run lên. 

‘Ông trời ơi, sao cậu ta lại đến đây?’ 

“Cô Lâm, cô làm sao thế?” 

Lâm Kiêu phát giác ra được Lâm Nhan có chút không bình thường. 

Đồng tử trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhan co lại, vội vàng lắc đầu nói: “Không… không có gì”. 

Lại âm thầm liếc mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh, cô ta lập tức nói: “Được rồi, hôm nay các cháu ở đây chơi thoải mái, tất cả chi phí đều được miễn”. 

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. 

“Cái gì?” 

Đến Lâm Kiêu cũng phải giật mình, mặt mũi của anh ta có thể được giảm 20% đã là rất cao rồi. 

Lâm Nhan thế mà lại cho miễn phí hoàn toàn? 

Tô Ấu Ninh cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi quay đầu nhìn lại, đúng về hướng mà Lâm Nhan lúc nãy nhìn qua. 

Diệp Bắc Minh đứng ở đó, vô cùng bình tĩnh. 

‘Chẳng lẽ là bởi vì anh ấy?’, Tô Ấu Ninh thầm nghĩ trong lòng. 

Những nam thanh nữ tú khác có mặt ở đó cũng không kiềm được quay đầu lại nhìn, sau khi thấy là Diệp Bắc Minh thì đều có chút bất ngờ. 

“Nào nào nào, mọi người đừng đứng ngẩn ra đây nữa, cùng nhau vào trong đi”, Lâm Nhan mời tất cả bọn họ đi vào bên trong trang viên quốc tế Cẩm Viên. 

Đúng vào lúc mọi người đang chuẩn bị bước vào bên trong thì có một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, chặn lại lối vào, không cho bọn họ đi qua. 

Cho dù Lâm Nhan có là chủ nhân của trang viên quốc tế Cẩm Viên thì cũng bị chặn lại. 

“Mấy người làm gì vậy?” 

“Không nhìn thấy tổng giám đốc Lâm ở đây sao?” 

“Dựa vào cái gì mà chặn chúng tôi lại?” 

Nhóm thanh niên có chút không phục. 

Lâm Nhan lại lắc đầu bảo mọi người đừng nói gì nữa. 

Tất cả mọi người đều hơi khó hiểu. 

Lúc này, ở trước cửa chính của trang viên quốc tế Cẩm Viên bỗng xuất hiện một ông lão và một cô gái. 

Ông lão ngồi trên xe lăn, tinh thần có vẻ rất tốt, chỉ là trên hai chân đắp một tấm da hổ. 

Cô gái kia mặc một bộ xườn xám, vóc dáng yểu điệu, đang đẩy xe lăn cho ông lão đi về hướng bên ngoài cửa chính. 

“Tiểu thư Hàn Nguyệt!” 

Lâm Kiêu giật mình. 

“Hàn Nguyệt, là ai vậy?” 

Nhóm bạn học của Chu Nhược Giai đều có chút tò mò. 

“Thế gia của Trung Hải, trưởng tôn nữ của nhà họ Hàn”, Lâm Kiêu giải thích. 

“Là nhà họ Hàn đó sao?” 

Nhóm người Tô Ấu Ninh đều không nhịn được tặc lưỡi. 

Nhà họ Hàn chính là thế gia hàng đầu của Trung Hải, Hàn Nguyệt lại là viên minh châu trong lòng bàn tay của nhà họ Hàn, cô ta sao lại đến đây? 

Đợi chút! 

Hàn Nguyệt vậy mà lại ở Giang Nam, như vậy ông lão đang ngồi trên xe lăn kia là? 

“Ông cụ của nhà họ Hàn, Hàn Kim Long!”, có người thấp giọng nói. 

Đồng tử trong mắt của tất cả mọi người đều co lại, lập tức đoán ra được thân phận của người ngồi trên xe lăn. 

“Đừng nói linh tinh”. 

Lâm Nhan vội vàng quát một câu, đè thấp giọng nói: “Cẩn thận rước chuyện vào người, đừng đùa cợt ở đây, lời không nên nói thì đừng nói, cái không nên nhìn thì đừng nhìn”. 

Nhóm nam thanh nữ tú này vội vàng cúi thấp đầu xuống. 

Nhà họ Hàn ở Trung Hải là nhân vật cực lớn, là một gia tộc hàng đầu danh xứng với thực ở Trung Hải. 

“Nhà họ Hàn này rất mạnh à?”, Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi. 

“Rất mạnh đó! Một nhà họ Hàn có thể so được với bốn thế gia lớn của Kim Lăng”, Chu Nhược Giai nhỏ giọng đáp. 

“Ồ, vậy à”. 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu. 

“Ông nội, trong một tháng này tinh thần ông đã tốt lên nhiều, nếu như lại đến đây nghỉ ngơi dưỡng sức thêm vài lần, bệnh của ông sớm muộn gì cũng sẽ khỏi hẳn”, tiếng nói cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc của Hàn Nguyệt truyền ra. 

“Mong là vậy”, Hàn Kim Long mỉm cười. 

Bỗng nhiên một tiếng nói truyền đến: 

“Ông nếu cứ tiếp tục như vậy, không những không khỏi được bệnh mà còn có nguy hiểm đến tính mạng”. 

Hiện trường bỗng lặng phắt. 

Xoạt! 

Ngay lập tức, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh. 

“Anh… nói năng linh tinh gì đó?”, Tô Ấu Ninh kinh hãi. 

Cho dù lai lịch của Diệp Bắc Minh có lớn hơn nữa thì cũng có thể gây chuyện được với nhà họ Hàn ở Trung Hải sao? 

Càng đừng nói đụng đến ngay ông cụ Hàn Kim Long. 

Mấy người bạn học cũng đầy mặt kinh hãi, không ngờ được Diệp Bắc Minh lại đột ngột lên tiếng. 

‘Thằng nhóc, anh muốn chết hả? Ông cụ Hàn Kim Long cũng dám trù ẻo?’, Lâm Kiêu suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, anh ta còn đang nghĩ, làm thế nào để lấy lại được mặt mũi, dạy dỗ cho Diệp Bắc Minh một trận ra trò. 

Bây giờ xem ra, không cần nữa rồi. 

Diệp Bắc Minh dám trù ẻo ông cụ Hàn như vậy, đến vì sao mình chết còn không biết nữa là. 

Jesus cũng không cứu được anh! 

Thậm chí, đến cả gia đình giàu sổi của anh cũng phải bị liên lụy theo. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện