Diệp Bắc Minh sửng sốt quay đầu lại.  

             “Anh Bắc Minh, là anh thật rồi”.  

             Vừa nhìn thấy Diệp Bắc Minh, thiếu nữ rơi nước mắt, lập tức nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.  

             Đồ cúng và rượu mà cô mang tới rơi xuống đất vỡ tan tành.   

             “Hu hu hu!”  

             Cô gào khóc nức nở.  

             Giờ phút này, trái tim sắt đá của Diệp Bắc Minh cũng sắp tan chảy.   

             Anh vỗ nhẹ vào lưng Chu Nhược Giai, thì thào: “Nhược Giai, cảm ơn em đã chôn cất ba mẹ anh”.  

             “Anh Bắc Minh…”, Chu Nhược Giai khóc gọi tên anh.  

             Bỗng nhiên người cô run lên như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, cô đẩy Diệp Bắc Minh ra, phẫn nộ quát: “Cút đi, mau cút đi! Anh trở về làm gì?”  

             “Nếu không chết thì sống cho tốt vào, cút ra khỏi thành phố Giang Nam đi!”  

             “Cút nhanh lên, chuyện hôn nhân của chúng ta đến đây là kết thúc, tôi muốn huỷ hôn với anh! Anh đi đi!”  

             “Từ giờ trở đi, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa…”, Chu Nhược Giai đột nhiên thay đổi tính tình, đẩy mạnh Diệp Bắc Minh ra rồi quay người chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Diệp.  

             “Cô chủ, cô sao vậy?”, Chu Nhược Giai vừa chạy ra khỏi căn biệt thự bỏ hoang của nhà họ Diệp, ông lão đứng bên cạnh chiếc xe đỗ ngoài cổng khó hiểu hỏi.  

             “Cậu là?”  

             Đột nhiên con ngươi của ông lão co rụt lại, người run lên, ông ta kinh ngạc nhìn người ở phía sau Chu Nhược Giai.  

             “Diệp Bắc Minh? Cậu Bắc Minh? Cậu chưa chết ư?”, ông lão kích động đến mức giọng cũng hơi khàn.  

             Tuy đã qua năm năm nhưng Diệp Bắc Minh không khác nhiều so với năm mười tám tuổi, chỉ trông cương nghị hơn.  

             “Bác Chu”.  

             Diệp Bắc Minh gật đầu, đây là quản gia của nhà họ Chu, anh đã biết bác ấy từ nhỏ.  

             “Là cậu thật rồi cậu Bắc Minh!”, bác Chu rất kích động.  

             “Bác Chu, bác nhận lầm người rồi, anh ta không phải Diệp Bắc Minh gì cả, chỉ là một người có diện mạo tương tự đi ngang qua nơi này thôi”, Chu Nhược Giai lắc đầu, trong mắt tràn đầy rối ren, cô không dám thừa nhận thân phận của Diệp Bắc Minh.  

             Diệp Bắc Minh biết Chu Nhược Giai lo lắng cho sự an toàn của anh, vậy nên cô mới cố gắng phủ nhận thân phận của anh.  

             Song Chu Nhược Giai muốn anh rời khỏi thành phố Giang Nam có lẽ là vì nghĩ cho sự an toàn của anh.  

             Cô gái này tốt bụng đến mức khiến người ta đau lòng.  

             “Nhược Giai…”, Diệp Bắc Minh gọi.  

             “Anh đừng gọi tên tôi, tôi không quen anh, tôi không quen anh!”, Chu Nhược Giai khổ sở bịt tai lại, lên xe rồi hét lớn: “Bác Chu, bác còn chờ đợi gì nữa, đi! Đi thôi! Đi về!”  

             “Vâng…”  

             Bác Chu bất đắc dĩ, đành xin lỗi nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh rồi khởi động xe nhanh chóng lái đi.  

             “Anh Bắc Minh, em xin lỗi, em xin lỗi…”, Chu Nhược Giai ngồi trong xe khóc đỏ cả mắt, tay siết thật chặt.  

             “Cô chủ, nếu cậu ấy đã trở về thì tại sao cô và cậu ấy lại không nhận nhau?”  

             Bác Chu thở dài.  

             “Hu hu hu, không được đâu ạ! Anh ấy khó khăn lắm mới sống sót, cháu không thể kéo anh ấy xuống. Nếu để những kẻ năm đó biết anh ấy còn sống, anh Bắc Minh sẽ chết, anh ấy sẽ chết thật đấy ạ. Với lại chúng cháu cũng đã không còn duyên phận, ngày mai cháu sẽ đính hôn với Triệu Thái. Nếu bác nói cho anh ấy biết thì sẽ là một cú sốc đối với anh ấy, hu hu hu…”, Chu Nhược Giai khóc nức nở.  

             “Haiz”.  

             Bác Chu không biết làm sao, chỉ có thể thở dài một tiếng.  

             Diệp Bắc Minh vừa đi được vài bước đã nghe thấy hai người phụ nữ trung niên nói chuyện ở giao lộ cách đó mấy chục mét.  

             “Haiz, cô gái này tốt biết bao, người của gia đình này đã chết năm năm, không còn ai cả, thế mà tuần nào cô ấy cũng đến cúng bái”.   

             “Đúng đó, năm đó nhà họ Diệp thảm như thế, cả nhà đều chết hết, cô ấy là con dâu chưa vào cửa nhà họ Diệp mà lại không sợ lời đồn đại, vẫn cứ đến thắp hương cúng bái thường xuyên”.  

             “Nghe nói thi thể của cậu bảy Diệp, Chu Hương Liên và con trai Diệp Bắc Phong của họ đều do cô ấy tự tay chôn cất đấy”.  

             “Ai bảo không phải, một cô gái như cô ấy, nhà ai muốn cưới phải thắp hương cầu nguyện kìa, tiếc là cô ấy lại sắp kết hôn với Triệu Thái!”  

             “Hai bác biết cô gái vừa rồi ạ?”, Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện, hỏi.  

             “Chàng trai, cậu đi đường không phát ra tiếng động à?”, hai người phụ nữ trung niên giật nảy mình.  

             Người phụ nữ còn lại gật đầu: “Đương nhiên là quen rồi, Chu Nhược Giai! Một cô gái si tình, đáng tiếc là cô ấy sắp phải kết hôn với công tử ăn chơi nhà họ Triệu”.  

             “Nhà họ Triệu nào thế ạ?”, Diệp Bắc Minh trầm giọng hỏi.  

             “Tất nhiên là nhà họ Triệu, gia tộc đứng đầu thành phố Giang Nam đó rồi, ngoài họ ra thì còn có thể là ai?”, người phụ nữ trung niên lắc đầu.  

             “Nhà họ Triệu!”  

             Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lẽo.  

             Sau khi ba mẹ và anh cả anh bị giết, trong nhóm người đuổi giết anh có người của nhà họ Triệu. Triệu Nhị Thần, cậu hai nhà họ Triệu cũng có mặt trong số đó, anh luôn nhớ rõ khuôn mặt đó.  

             Diệp Bắc Minh biết cái chết của ba mẹ anh chắc chắn có liên quan đến nhà họ Triệu.  

             Lần này anh trở về là để báo thù cho ba mẹ, không ngờ nhà họ Triệu lại muốn cướp cả cô vợ chưa cưới Chu Nhược Giai của anh.  

             Như vậy rất tốt.  

             Thù mới thù cũ cùng tính một lượt!  

             “Triệu Thái là công tử bột máu mặt nhất thành phố Giang Nam chúng ta và cũng là bạn thời đại học của Chu Nhược Giai. Cậu ta đã thích ngoại hình xinh đẹp của cô ấy lâu rồi. Đấy, ngày mai họ đính hôn rồi”, một người phụ nữ thở dài.  

             “Nghe nói họ đã dùng tới thủ đoạn xấu xa”.  

             “Cô gái này thật đáng thương, một người tốt như cô ấy mà lại phải kết hôn với Triệu Thái, có khác nào nhảy vào hố lửa không chứ?”, người phụ nữ còn lại lắc đầu, nói với vẻ mặt thương tiếc.  

             Mặt Diệp Bắc Minh lập tức tối sầm.  

             “Chàng trai, cậu là ai vậy?”, một người phụ nữ thắc mắc hỏi.  

 “Diệp Bắc Minh!”  

             Diệp Bắc Minh để lại ba chữ, quay lưng rời đi.  

             “Gì cơ? Diệp Bắc Minh?”  

             Hai người phụ nữ trung niên khiếp sợ nhìn nhau.  

             Đợi đến khi họ nhìn về phía Diệp Bắc Minh thì làm gì còn bóng dáng của anh nữa?  

             Đêm khuya, trong biệt thự của nhà họ Diệp.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện