Vương Như Yên chậm rãi đi về phía Diệp Bắc Minh, bá đạo nói: “Em cứ yên tâm ở đó, sau này không còn phủ vua Giang Nam nữa, chỉ có phủ nhà họ Diệp thôi!” 

“Đi thôi, chị đã đặt nhà hàng rồi, dẫn em đi ăn cơm”. 

Hai người rời khỏi phòng, quả nhiên bên ngoài đã dọn dẹp sạch sẽ, không hề ngửi thấy mùi máu. 

Ngoài ra còn có rất nhiều hầu gái xinh đẹp đứng thành một hàng ngay ngắn: “Đây đều là người hầu của chị, tạm thời để họ phục vụ em, nếu không đủ người, sau này chị sẽ tìm thêm một nhóm nữa”. 

“Một vài thói quen sinh hoạt đều giống như đúc khi em ở núi Côn Luân, hy vọng em sẽ ở đây quen”. 

“Nếu không thích nơi này, toàn bộ Giang Nam, chỉ cần em nói, dù muốn phủ đệ thế nào, sư tỷ cũng có thể xây cho em”, Vương Như Yên nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ cưng chiều, sâu trong mắt lộ vẻ đau lòng. 

“Ba mẹ và anh cả của em…” 

Cô ấy dừng lại, đau lòng nói: “Chị không biết xử lý thế nào, em tự quyết định”. 

“Em muốn chôn ba mẹ và anh cả vào khu mộ tổ tiên nhà họ Diệp”, Diệp Bắc Minh cất lời. 

“Được, cứ làm theo em nói, hai chị em chúng ta đi ăn cơm trước đã”, Vương Như Yên khẽ mỉm cười, kéo tay Diệp Bắc Minh, dẫn anh ra khỏi phủ nhà họ Diệp. 

Nhà hàng Đế Uyên. 

Tổng cộng sáu mươi sáu tầng, là kiến trúc mang tính tiêu biểu của thành phố Giang Nam. 

Vương Như Yên tự mình lái xe, chở Diệp Bắc Minh tới trước cửa nhà hàng Đế Uyên, một nhóm người đã chuẩn bị xong từ trước, thảm đỏ trải dài, hoa tươi hai bên đường, mọi thứ đều vô cùng xa hoa. 

“Hoan nghênh anh Diệp ghé qua nhà hàng Đế Uyên!” 

Giám đốc nhà hàng Đế Uyên dẫn theo tất cả nhân viên đứng trước cửa nhà hàng, cúi người chín mươi độ với Diệp Bắc Minh. 

‘Rốt cuộc chàng trai trẻ này là ai mà để bà chủ tự mình lái xe đưa đến, còn khách sáo như thế? Chẳng lẽ là người yêu của bà chủ?’ 

Người của nhà hàng thầm nghĩ trong lòng. 

“Sư tỷ, làm gì thế này?”, Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ. 

Vương Như Yên cười nói: “Sư đệ, nếu em thích nơi này thì bắt đầu từ bây giờ, nó sẽ là sản nghiệp của em”. 

“Sư tỷ, em chỉ biết võ công, còn thô lỗ, làm gì biết quản lý nhà hàng khách sạn chứ”, Diệp Bắc Minh lắc đầu. 

“Không sao, nếu em không thích nhà hàng khách sạn, chị còn có những sản nghiệp khác, chỉ cần là chuyện em muốn làm thì chị đều ủng hộ”, Vương Như Yên cười nói. 

“Em chỉ muốn tìm được người hại chết ba mẹ em thôi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu. 

Sâu trong mắt Vương Như Yên thoáng lộ vẻ lo lắng, cô ấy lập tức cười nói sang chuyện khác: “Sư đệ, chúng ta ăn cơm trước đã”. 

“Được”. 

  Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên đi vào nhà hàng. 

Trong sảnh nhà hàng, một bữa tiệc thịnh soạn đã được chuẩn bị xong, thời gian được tính rất chuẩn xác, Diệp Bắc Minh vừa mới đi vào sảnh nhà hàng, cảm giác của hoàng cung lập tức phả vào mặt. 

Phía trước có bàn ăn dài mười mét, trên bàn bày đủ loại thức ăn ngon. 

Sắc hương vị có đủ! 

Các nguyên liệu cao cấp như tôm hùm, bò Wagyu, cá tầm, vi cá, tay gấu, trứng cá tầm,…đều đặt trước mắt như miễn phí. 

Diệp Bắc Minh cũng thoáng ngạc nhiên, tỏ vẻ khó tin: “Sư tỷ, chị định mở party à?” 

“Phụt!” 

Vương Như Yên che miệng bật cười: “Đây đều là chuẩn bị cho em đó, em ở núi Côn Luân năm năm, chịu khổ quá nhiều rồi”. 

“Khó khăn lắm mới quay lại, sư tỷ sao có thể để em tiếp tục chịu khổ được?” 

“Những thứ này đều là chị chuẩn bị cho em, em cứ ăn thoải mái, nếu không thích món nào, thì chị bảo người làm món khác”. 

“Sư tỷ, đủ rồi, đủ rồi”, Diệp Bắc Minh vội lắc đầu, cảm thấy quá phiền phức, chỉ là một bữa cơm mà thôi mà cũng thịnh soạn thế này. 

Anh tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến. 

Vương Như Yên ngồi xuống bên cạnh, hai tay chống cằm nhìn Diệp Bắc Minh ăn như hổ đói. 

“Sư tỷ, chị cũng ăn đi, nhiều đồ ăn ngon thế mà”, Diệp Bắc Minh nói. 

“Chị nhìn em ăn là đủ rồi”, trên mặt Vương Như Yên là nụ cười cưng chiều. 

“Cốc cốc cốc…!” 

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Vương Như Yên hơi nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Không phải đã nói dù có chuyện gì cũng không được làm phiền sư đệ của tôi dùng bữa rồi à?” 

“Bà chủ, bên ngoài có mấy chiếc xe đến, biển số quân đội, có người nói anh ta tên Quân Vô Hối, nói muốn gặp cô. Người của chúng ta ngăn anh ta lại, bị người đàn ông sau lưng anh ta tát một cái không rõ sống chết”, giọng điệu của Giám đốc khách sạn có hơi sốt sắng. 

“Quân Vô Hối?” 

Vương Như Yên sa sầm mặt. 

“Sư tỷ, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh cũng cảm thấy không ổn. 

“Không sao, để chị xử lý, em cứ ăn đi”, Vương Như Yên khẽ mỉm cười, tỏ vẻ không để tâm. 

Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng Vương Như Yên rời đi, hơi lo lắng đặt đũa xuống, lau sạch miệng đi theo sau. 

Vừa rời khỏi thang máy, Vương Như Yên đã nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng trong đại sảnh khách sạn, gã đứng chắp tay, cười nhìn cô ấy: “Như Yên, đã lâu không gặp”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện