“Báo thù? Ha ha ha ha…”
Vua Giang Nam đột nhiên bật cười, trong giọng nói hàm chứa vẻ tự giễu.
“Diệp Bắc Minh, cậu quá ngây thơ!”
“Tôi là vua Giang Nam, nhà họ Diệp cậu chỉ là một gia đình giàu nho nhỏ, tôi nắm quyền Giang Nam, vì sao phải giết người nhà của cậu chứ?”
Diệp Bắc Minh ngẩn ra, sau đó sắc mặt anh tối sầm: “Ông có ý gì?”
“Có người muốn cả nhà cậu chết!”
Vua Giang Nam cười gằn.
“Là ai?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt, người có thể ra lệnh cho vua Giang Nam nhất định sẽ không đơn giản.
“Đùng!”
Diệp Bắc Minh bật nhảy lên cao như một con vượn, đáp xuống trước mặt vua Giang Nam rồi đưa tay bóp lấy cổ ông ta.
Tất cả mọi người hoảng sợ!
Đây là vua Giang Nam đấy, thế mà bây giờ ông ta lại bị Diệp Bắc Minh bóp cổ như một con chó chết, cấp dưới có một trăm nghìn quân cấm vệ mà lại không thể cứu mạng ông ta.
“Nói!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng quát.
“Sư đệ, khoan đã!”
Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tất cả mọi người nhìn về phía cổng phủ vua thì thấy một cô gái xinh đẹp bước nhanh vào, theo sau cô ấy là một nhóm tuỳ tùng.
“Thập sư tỷ, sao chị lại tới đây?”, Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.
Nhưng anh vẫn không thả vua Giang Nam ra.
Người này là Thập sư tỷ Vương Như Yên, người cùng luyện võ với anh trên núi Côn Luân.
“Tại sao cô ấy lại đến đây?”
Các đại gia hàng đầu Giang Nam đều cực kì chấn động.
Đây là người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở Giang Nam vào năm ngoái, cô ấy đã tạo ra một thế lực khổng lồ trong thời gian ngắn và có thể chống lại vua Giang Nam.
Hầu như tất cả tầng lớp thượng lưu Giang Nam đều biết người phụ nữ này.
Một người phụ nữ vô cùng đáng sợ!
Thủ đoạn, thông minh, xinh đẹp, xét về thực lực cũng không có mấy người có thể thắng cô ấy.
“Vương Như Yên là sư tỷ của cậu ta?”
Vương Phú Quý, người giàu nhất huyện Giang Thủy sững sờ.
“Thảo nào, ra là có Vương Như Yên chống lưng nên cậu ta mới dám xông vào phủ vua Giang Nam. Người phụ nữ này không đơn giản, nghe nói là người bên Kim Lăng”, chủ tịch của Ô tô Vĩnh Thịnh nói nhỏ.
“Nhà… Nhà họ Vương, một trong bốn thế gia ở Kim Lăng?”, Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên lập tức nhận ra.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Người phụ nữ này rất đẹp, có khí chất bỏ xa các nghệ sĩ nữ tuyến một mấy con phố, lúc này cô ấy đang nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Là cô ta?”, Tiết Vạn Lý ngạc nhiên.
“Ha ha”.
Giả Dịch Thu cười khẩy: “Cô ta từ Kim Lăng chạy tới Giang Nam, nghe nói còn thành lập một số thế lực để chống lại người nhà đấy. Nhưng người đó đã chấm cô ta, cô ta muốn phản kháng là chuyện không thể nào… Chắc hẳn người đó cũng sắp về rồi”.
“Người đó ư… Đó là một người không khác gì thần, anh ta thích Vương Như Yên, dù cô ta có chạy ra nước ngoài cũng vô ích thôi”, Sử Thiên Vân nặng nề gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Sư đệ đừng làm bậy, đây là vua Giang Nam, nếu em giết ông ta thì sẽ chịu hậu quả rất nghiêm trọng”, Vương Như Yên vội la lên.
“Thập sư tỷ, chị biết mà, thù giết cha không đội trời chung!”
Diệp Bắc Minh nghiến răng, mắt đỏ ngầu: “Năm năm qua em đã sống ở núi Côn Luân như thế nào, chị không biết sao?”
“Cả ngày lẫn đêm em đều nghĩ cách báo thù cho ba mẹ và anh mình! Hôm nay kẻ thù đang ở ngay trước mặt, đừng nói là vua Giang Nam, cho dù là ba của vua em cũng sẽ giết ông ta!”
“Em…”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Bắc Minh, Vương Như Yên thở dài, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Sư đệ, em cần gì phải như vậy?”
“Sư tỷ, chị đừng cản em”, hơi nóng toát ra từ trong mũi Diệp Bắc Minh.
“Được rồi”.
Vương Như Yên hít sâu một hơi, lấy khẩu súng lục từ bên hông ra nhắm vào đầu vua Giang Nam, hỏi: “Vua Giang Nam, tôi hỏi ông, ai đã ra lệnh cho ông giết cả nhà sư đệ tôi?”
“Ha ha ha ha, Vương Như Yên, cô là người của nhà họ Vương ở Kim Lăng, cô tự đi mà hỏi đi chứ?”, vua Giang Nam cười lớn, trong mắt đầy giễu cợt: “Muốn bản vương khai ra hung thủ, cô nghĩ tôi sẽ làm theo à? Cứ giết bản vương đi!”
“Ông muốn chết sao?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo.
Anh vừa định ra tay.
“Đùng!”
Vương Như Yên bóp cò giết chết vua Giang Nam bằng một phát súng.
Xung quanh yên lặng.
Mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
Vua Giang Nam đã chết!
“Sư tỷ, tại sao chị…”, Diệp Bắc Minh ngây người.
Vương Như Yên nở nụ cười xinh đẹp, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Sư đệ, vua Giang Nam là do chị giết, không liên quan gì đến em! Nếu có ai truy cứu, chị sẽ gánh vác tất cả”.
Vua Giang Nam đã chết!
Ông ta ngã phịch xuống đất, mắt trợn to, hoàn toàn không ngờ Vương Như Yên lại nổ súng dứt khoát như vậy.
Mọi người im lặng như tờ.
Bỗng một tiếng “bùm” vang lên,
Phủ vua Giang Nam bùng nổ.