Ngồi một mình buồn chán, nhịn không được Lê Giang Lâm lấy điện thoại soạn tin nhắn rồi gửi đi. Lúc này Kim Thơ đang ở trong phòng mình, khi có âm thanh báo có tin nhắn, cô liếc nhìn điện thoại, ánh mắt không khỏi khó hiểu mà nhướng lên, cô đặt điện thoại lên đùi ngẩng đầu nhìn, sau đó ánh mắt cô nhìn ra cửa, nhìn trái rồi lại nhìn phải xác nhận người làm sẽ không tùy tiện vào phòng, khóe môi cô từ từ nhếch lên, cầm điện thoại nhắn cho Lê Giang Lâm.
Kim Thơ: [Sữa sao có thể không ngọt được!!! Có thể là sữa không đường. Vậy sau đó anh đã yêu cầu cô phục vụ mang cho anh một ly khác có đường?】
Lê Giang Lâm:【Không phải cô, mà là anh.】
Kim Thơ “...” Chỉ là đại từ thôi, đừng nghiêm khắc như vậy chứ? Tôi cũng đâu có ở đó làm sao biết cô hay là anh.
Lê Giang Lâm: [Phải nói rõ như vậy vì anh sợ em sẽ ghen.】
Kim Thơ: 【Tôi sẽ không ghen! 】
Kim Thơ nắm lấy chăn bông quấn lấy toàn bộ cơ thể chỉ để lộ cái đầu và hai bàn tay cầm điện thoại, nghĩ đến Lê Giang Lâm đang ngồi ăn rồi phàn nàn với cô phục vụ rằng sữa của tôi sao nhạt nhẽo quá, cô cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười, anh ta đâu phải là một người quan tâm đến những cái nhỏ nhặt như vậy. Còn nghĩ đến chuyện mình sẽ ghen với cô phục vụ cơ đấy, hay là anh ấy chỉ muốn gây sự chú ý với mình nên mới nói thế!!
Chiếc điện thoại để nằm sang một bên lại rung lên, Kim Thơ đoán lại là tin nhắn của Lê Giang Lâm gửi đến. Chỉ số IQ của anh ấy cao như vậy, làm việc gì cũng nghiêm túc, rõ ràng là đang từng bước tiếp cận mình, ngay cả đi công tác còn có thời gian tán gẫu hay sao?
Nhắn tin được một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, cô đang nằm trên giường nhắm mắt, một lúc sau hơi thở cũng dần dần dịu dàng đi.
Đêm đó, trong mơ Kim Thơ thấy mình mang thai, bác sĩ bảo cô đó là một cặp sinh đôi, Lê Giang Lâm yêu thương nhẹ nhàng hôn lên bụng vợ, mọi người trong gia đình nhà họ Lê đều vui mừng và chúc phúc. Lê Giang Lâm rất cưng chiều và hết mực nghe lời cô, nhưng khi sinh con cô lại gặp khó khăn, bác sĩ nói có thể có chuyện không tốt trong lúc sinh nên yêu cầu Lê Giang Lâm hỗ trợ tinh thần cho vợ bằng cách nắm tay và an ủi cô. Nhưng lúc này Lê Giang Lâm đứng trước giường bệnh cùng với một gương mặt vô cảm.
“Sẽ tốt cả thôi.”
Chỉ một câu ngắn gọn được thốt ra từ miệng người đàn ông, trong lúc này toàn thân Kim Thơ đau đớn, nằm trên giường nghe những lời nói lạnh như băng của anh, cô cảm thấy đau lòng và thất vọng, bàn tay trắng nõn hiện rõ những đường gân máu túm lấy tay anh lay nhẹ gọi, “Giang Lâm?”
Mặc dù cô rất yêu con mình, nhưng nếu bác sĩ yêu cầu cô bảo vệ chính mình và bỏ thai nhi trong trường hợp sinh khó và chỉ được chọn một trong hai, cô vẫn muốn bảo vệ chính mình hơn, nhưng với vẻ mặt lạnh lùng lúc này của Lê Giang Lâm thì đó không phải là quyết định mà anh sẽ lựa chọn, anh sẽ chọn những đứa trẻ chứ không chọn cô. Nước mắt cô tràn xuống khóe mắt, không phải anh nói em là người anh yêu duy nhất sao? Sao anh lại vô tâm với em như vậy?
Lúc này điện thoại di động của Lê Giang Lâm đổ chuông, anh cầm nó lên và liếc nhìn màn hình. Trong phút chốc, Kim Thơ nhận ra mọi chuyện, anh đã có người phụ nữ khác bên ngoài khi cô đang mang thai đứa con của anh.
Sau khi gửi tin nhắn, Lê Giang Lâm lạnh lùng ngẩng đầu lên nói với Kim Thơ, “Tôi và em sỡ dĩ có thể là vợ chồng cũng bởi vì đó là một cuộc hôn nhân thương mại, trước khi cưới em tôi đã có một tình yêu với người con gái khác, xuất thân của cô ấy không tốt nên ông của tôi không cho tôi lấy cô ấy. Tôi chỉ có thể kết hôn với em và giữ cô ấy ở bên ngoài, nhưng em đừng lo lắng, mặc dù chúng ta không có tình cảm gì, nhưng đứa trẻ là con của tôi và tôi sẽ chăm sóc chúng, em cứ yên tâm.”
Cứ yên tâm sao? Vậy là anh chọn đứa bé và để tính mạng cô gặp nguy hiểm, trong trường hợp không giữ được phải chọn một trong hai, anh sẵn sàng để cô chết đi và chỉ cứu đứa trẻ.
Bác sĩ đứng cách đó không xa nói lời thúc giục, “Anh Lê, nếu không nhanh mở bụng đưa đứa nhỏ ra ngoài, đứa bé sẽ bị chết ngạt. ”
Điện thoại di động của Lê Giang Lâm lại vang lên, anh cầm lên nghe và quay lưng đi để lại cho cô một tấm lưng lạnh lẽo.
“Làm đi.”
Bỏ lại một câu ngắn gọn, sau đó anh bước nhanh ra khỏi phòng sinh, ngay lúc cửa đóng lại, Kim Thơ nhìn thấy một người phụ nữ dáng người mơ hồ trên tay còn ôm một đứa bé nhỏ, cả hai người đang rúc vào vòng tay của Lê Giang Lâm. Đó là một gia đình hạnh phúc, còn cô chỉ là người vợ anh cưới vì lợi ích của gia đình và của bản thân anh, anh không yêu cô mà chỉ coi cô như công cụ sinh con, nếu cô chết đi, sau này đứa con của cô sẽ mất mẹ, nó sẽ không nhận được một chút tình yêu thương nào từ người cha và mẹ kế, sẽ trở thành một bé nhỏ tội nghiệp không được yêu thương.
Con dao mổ lạnh lùng rạch một đường trên bụng, Kim Thơ cong người ôm lấy chăn bông khóc nức nở sau đó hét lên. Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng chuông, cô giật mình tỉnh lại mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, trong mắt còn ngân ngấn nước, trong vô thức cô sờ sờ bụng dưới của mình.
Bằng phẳng, không có gì cả, là mình đang mơ.
Kim Thơ hít một hơi thật sâu để trái tim mình bình tỉnh lại, cảm thấy như được tái sinh sau một cơn ác mộng khủng khiếp trong đời. Kim Thơ mệt mỏi tìm thấy điện thoại di động của mình trên đầu giường, khi mở điện thoại lên, màn hình hiển thị đã nhận vài tin nhắn từ Lê Giang Lâm, cô bấm vào thì thấy tin nhắn gần đây nhất gửi đến là câu “Chào buổi sáng” của anh.
Kim Thơ nhếch môi cười, rồi lại nhớ đến ba mình, đàn ông không có gì tốt cả, tại sao người sinh con lại phải là phụ nữ nhỉ? Đúng là không công bằng chút nào. Kim Thơ nhận ra giấc mơ của cô có lẽ là do ảnh hưởng từ ba mình, bất giác cô lại nghĩ đến Lê Giang Lâm, nhưng giấc mơ này cũng kịp thời nhắc nhở cô rằng cô không thể dễ dàng tin tưởng một người đàn ông chỉ qua những lời hùng biện dỗ dành một cách vô cùng chân thành của họ.
***********
Mộc Thu, “Cho nên, chỉ vì một giấc mơ hão huyền mà cậu đã phủ nhận hoàn toàn sự tốt đẹp của Lê Giang Lâm đối với cậu?”
Sau khi đến công ty, Kim Thơ vẫn có nhiều lo nghĩ không yên trong lòng, khi tan sở Kim Thơ hẹn Mộc Thu cùng nhau đi ăn cơm. Hai người ngồi đối mặt quanh nồi lẩu nghi ngút khói trên bàn ăn, trên mặt nồi nổi lên một đợt nhiệt lan tỏa, mùi thơm làm tâm tình cũng có chút thả lỏng.
Kim Thơ chậm rãi nói: “Tôi cũng không từ chối anh ấy, nhưng tôi luôn cảm thấy không an toàn, cậu biết đấy, một lần bị rắn cắn ngàn năm sợ dây thừng, là tôi không dám chấp nhận rủi ro.”
Mộc Thu hiểu ý Kim Thơ, cô sợ Lê Giang Lâm sẽ giống như ba cô.
“Khi tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi cũng rất yêu thương nhau.”
Mộc Thu thở dài, “Thơ Thơ, cậu có nhớ thái độ của cậu một tháng trước mỗi khi chúng ta nhắc đến Lê Giang Lâm không?”
“Thái độ gì?”
Mộc Thư: “Là khinh thường.”
“Khinh thường?” Kim Thơ suy nghĩ một chút, “Không phải, tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy là một người rất xuất sắc.”
Mộc Thư lắc lắc đầu, cô dùng đũa gắp một miếng thịt bò béo nóng trong nồi, chấm ít nước sốt rồi bỏ vào bát Kim Thơ.
“Khi tôi nói khinh thường, không có nghĩa là anh ta không giỏi không tốt, nhưng lúc đó trong lòng cậu anh ta không là gì cả. Mối quan hệ với anh ta tất nhiên cũng không là gì, anh ta là anh ta còn cậu là cậu, cùng lắm thì chỉ là một cặp đôi vợ chồng bị ràng buộc bởi một tờ giấy đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ trong lòng cậu đã thay đổi, cậu đang nghĩ xem cậu có nên ở bên cạnh anh ta hay không, rồi cậu lại đắn đo lo sợ rằng sau nhiều nhiều năm nữa, anh ta có thể sẽ giống ba cậu nuôi một người tình bên ngoài và làm công ty phá sản. Thơ Thơ, tôi là bạn cậu, một người bạn rất thân, cho nên từ những gì tôi biết về cậu thì hiện tại cậu đang thực sự thích anh ta và muốn chấp nhận anh ta như một người chồng thật sự.”
Kim Thơ cúi đầu cắn ống hút uống một ngụm trà sữa, cô im lặng không nói gì.
Mộc Thu nói tiếp, “Cậu không thể chỉ nhìn vào đổ vỡ của cha mẹ mình mà quy hết cho đàn ông trên cả thế giới, không phải tất cả những cuộc hôn nhân điều giống nhau. Bây giờ chính miệng Lê Giang Lâm đã nói muốn làm vợ chồng thật sự với cậu, đó không phải là một đề nghị tuyệt vời lắm sao? Sao cậu lại không suy nghĩ đã cự tuyệt tình cảm của anh ta? Hãy nghĩ thử xem, anh ta quá đẹp trai, quá phong độ và giàu có, nhưng trong nhiều năm qua, anh ta bận rộn với đủ loại công việc mà chưa bao giờ nghe nói anh ta có bạn gái, ngay cả bạn gái cũ cũng không có.”
Lúc này Mộc Thư vươn người kề mặt mình sát mặt Kim Thơ rồi nhỏ giọng, “Có thể anh ta vẫn giữ lần đầu tiên của mình nữa cơ, loại đàn ông già rồi mà chưa từng quan hệ nam nữ á, bề ngoài trông độc đoán lạnh lùng như bên trong cô đơn và tịch mịch lắm, trên thực tế, cho dù cậu ngủ với anh ta cũng không tính là thiệt thòi.”
Kim Thơ, “ ... “ Trừng mắt nhìn Mộc Thu, “Làm ơn đi, cậu có thể nghiêm túc hơn không, nói bậy bạ cái gì không biết.”
Mộc Thu đặt đũa xuống nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Vậy bây giờ tôi sẽ nói với cậu một cách nghiêm túc, nếu tôi là cậu, tôi sẽ chọn thử với anh ta một lần, chúng ta còn trẻ cho nên có nhiều thời gian để tìm một mối quan hệ yêu đương bền chặt, ngay cả khi cậu có gặp vấn đề tình cảm do một số việc không mong muốn xảy ra trong tương lai, nhưng chỉ cần hai người luôn bên nhau và yêu nhau, khi thể xác và trái tim được trao cho người mình yêu thì cũng không có gì phải hối tiếc.”
Kim Thơ nghe những lời Mộc Thu nói cô có chút sững sờ, vốn dĩ còn tưởng rằng Mộc Thư sẽ nói ra mấy câu chuyện cười vô lý, nhưng không ngờ cô bạn này hôm nay lại nói ra những lời thực sự khiến người ta suy nghĩ và cảm thấy rất có lý.
Kim Thơ đặt đũa xuống, hai tay chống cằm nhìn gương mặt Mộc Thu.
“Vậy cậu nghĩ bây giờ tôi nên làm gì?”
Mộc Thu, “Trước đây tôi cũng đã khuyên cậu không nên luôn nghiền ngẫm về sự đổ vỡ của ba mẹ cậu, cậu nên thoát khỏi vấn đề của họ đi, đó là vấn đề của họ chứ không phải của cậu mà cậu có bao giờ nghe tôi đâu, nhưng hôm nay có vẻ như cậu đã lắng nghe một chút, tôi nghĩ là chính Lê Giang Lâm đã khiến cậu thay đổi.”
“Có thể là như vậy.” Kể từ khi biết được mối quan hệ đổ vỡ của ba mẹ mình, Kim Thơ đã từ chối tất cả những người đàn ông quan tâm và để ý đến cô, nhưng với Lê Giang Lâm thì cô lại không từ chối.
“Sau khi ba mẹ cậu ly hôn, cậu có thường gọi điện nói chuyện với dì không?”
Lông mi Kim Thơ rủ xuống, “Không, bà ấy bây giờ sắp có gia đình riêng, tôi không muốn làm phiền bà ấy.”
Hai năm trước, khi ba mẹ Kim Thơ chính thức ly hôn. Ba cô luôn ở bên cạnh Hà Linh tình nhân của ông, còn mẹ cô đã ra nước ngoài với lý do điều hành một công ty của riêng bà, lúc đó Kim Thơ chỉ còn cách dọn đến nhà dì mình sống tạm, cô không muốn nhìn thấy mẹ con bà Hà Linh nhởn nhơ ở trong nhà mình. Một tháng trước, mẹ Kim Thơ nói với cô rằng có một người đàn ông đang theo đuổi bà, nhưng bà vẫn không yên tâm về cuộc sống hiện tại của cô khi sống chung với Lê Giang Lâm, bà rất muốn đợi sau khi Kim Thơ giải quyết xong cuộc sống gia đình mới cùng người đàn ông đó kết hôn. Kim Thơ đã từng nhìn thấy người đàn ông theo đuổi mẹ mình, ông ta là ông chủ của một công ty đa quốc gia và rất tốt với mẹ cô.
Thời điểm này cô chỉ còn cách buông bỏ cuộc hôn nhân của bố mẹ và nhìn nhận sự thật rằng mọi người đều có nhu cầu tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, có phù hợp hay không thì đó cũng là con đường mà mỗi người lựa chọn.
Mộc Thu lại nói, “Tôi nghĩ cậu nên nói chuyện với dì. Có thể theo suy nghĩ của cậu thì cuộc hôn nhân của mẹ cậu sẽ sớm kết thúc trong thất bại, nhưng trong mắt dì, ấy bà sẽ không hối tiếc khi chia tay với ba cậu để tìm hạnh phúc mới.”
Kim Thơ không nói gì thêm, cô dùng ống hút khuấy hạt trân châu dưới đáy ly trà sữa, Mộc Thu không thuyết phục cô nữa vì đây là Kim Thơ, không phải là một cô gái hời hợt thiếu suy nghĩ đến nỗi không phân biệt được đúng sai. Vì vậy Kim Thơ sẽ phân tích vấn đề này theo một cách lý trí hơn là hành động theo cảm tính.
Trước đây, vì bệnh của ông Nghiêm mà Lê Giang Lâm đã hoãn rất nhiều công việc, bây giờ anh ấy rất bận, vắng nhà nửa tháng nay không có thời gian trở về nhà, thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện cho Kim Thơ để hỏi thăm, hoặc là Kim Thơ sẽ nhắn tin với anh bằng một vài câu hỏi bâng quơ gì đó. Dù là vậy Lê Giang Lâm vẫn kiên nhẫn đọc và trả lời tin nhắn của cô.
Nhưng hôm nay những tin nhắn của Kim thơ rất lạ làm cho Lê Giang Lâm thấy lo lắng, anh nghĩ có thể cô đã gặp chuyện gì đó không vui khiến tâm trạng trở nên tồi tệ, anh gọi điện hỏi Mộc Thu và nhờ cô chăm sóc giúp chăm sóc Kim Thơ. Mộc Thu báo cho anh biết hôm nay là ngày mẹ Kim Thơ kết hôn, Lê Giang Lâm hiểu sự mất mát và trống trãi cô đơn khi không có người thân bên cạnh của Kim Thơ, vì chính anh cũng là người từng trải khi sống trong hoàng cảnh hôn nhân không trọn vẹn của ba mẹ.
Giờ thì cô ấy không còn ai khác ngoài anh.
Kim Thơ: [Sữa sao có thể không ngọt được!!! Có thể là sữa không đường. Vậy sau đó anh đã yêu cầu cô phục vụ mang cho anh một ly khác có đường?】
Lê Giang Lâm:【Không phải cô, mà là anh.】
Kim Thơ “...” Chỉ là đại từ thôi, đừng nghiêm khắc như vậy chứ? Tôi cũng đâu có ở đó làm sao biết cô hay là anh.
Lê Giang Lâm: [Phải nói rõ như vậy vì anh sợ em sẽ ghen.】
Kim Thơ: 【Tôi sẽ không ghen! 】
Kim Thơ nắm lấy chăn bông quấn lấy toàn bộ cơ thể chỉ để lộ cái đầu và hai bàn tay cầm điện thoại, nghĩ đến Lê Giang Lâm đang ngồi ăn rồi phàn nàn với cô phục vụ rằng sữa của tôi sao nhạt nhẽo quá, cô cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười, anh ta đâu phải là một người quan tâm đến những cái nhỏ nhặt như vậy. Còn nghĩ đến chuyện mình sẽ ghen với cô phục vụ cơ đấy, hay là anh ấy chỉ muốn gây sự chú ý với mình nên mới nói thế!!
Chiếc điện thoại để nằm sang một bên lại rung lên, Kim Thơ đoán lại là tin nhắn của Lê Giang Lâm gửi đến. Chỉ số IQ của anh ấy cao như vậy, làm việc gì cũng nghiêm túc, rõ ràng là đang từng bước tiếp cận mình, ngay cả đi công tác còn có thời gian tán gẫu hay sao?
Nhắn tin được một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, cô đang nằm trên giường nhắm mắt, một lúc sau hơi thở cũng dần dần dịu dàng đi.
Đêm đó, trong mơ Kim Thơ thấy mình mang thai, bác sĩ bảo cô đó là một cặp sinh đôi, Lê Giang Lâm yêu thương nhẹ nhàng hôn lên bụng vợ, mọi người trong gia đình nhà họ Lê đều vui mừng và chúc phúc. Lê Giang Lâm rất cưng chiều và hết mực nghe lời cô, nhưng khi sinh con cô lại gặp khó khăn, bác sĩ nói có thể có chuyện không tốt trong lúc sinh nên yêu cầu Lê Giang Lâm hỗ trợ tinh thần cho vợ bằng cách nắm tay và an ủi cô. Nhưng lúc này Lê Giang Lâm đứng trước giường bệnh cùng với một gương mặt vô cảm.
“Sẽ tốt cả thôi.”
Chỉ một câu ngắn gọn được thốt ra từ miệng người đàn ông, trong lúc này toàn thân Kim Thơ đau đớn, nằm trên giường nghe những lời nói lạnh như băng của anh, cô cảm thấy đau lòng và thất vọng, bàn tay trắng nõn hiện rõ những đường gân máu túm lấy tay anh lay nhẹ gọi, “Giang Lâm?”
Mặc dù cô rất yêu con mình, nhưng nếu bác sĩ yêu cầu cô bảo vệ chính mình và bỏ thai nhi trong trường hợp sinh khó và chỉ được chọn một trong hai, cô vẫn muốn bảo vệ chính mình hơn, nhưng với vẻ mặt lạnh lùng lúc này của Lê Giang Lâm thì đó không phải là quyết định mà anh sẽ lựa chọn, anh sẽ chọn những đứa trẻ chứ không chọn cô. Nước mắt cô tràn xuống khóe mắt, không phải anh nói em là người anh yêu duy nhất sao? Sao anh lại vô tâm với em như vậy?
Lúc này điện thoại di động của Lê Giang Lâm đổ chuông, anh cầm nó lên và liếc nhìn màn hình. Trong phút chốc, Kim Thơ nhận ra mọi chuyện, anh đã có người phụ nữ khác bên ngoài khi cô đang mang thai đứa con của anh.
Sau khi gửi tin nhắn, Lê Giang Lâm lạnh lùng ngẩng đầu lên nói với Kim Thơ, “Tôi và em sỡ dĩ có thể là vợ chồng cũng bởi vì đó là một cuộc hôn nhân thương mại, trước khi cưới em tôi đã có một tình yêu với người con gái khác, xuất thân của cô ấy không tốt nên ông của tôi không cho tôi lấy cô ấy. Tôi chỉ có thể kết hôn với em và giữ cô ấy ở bên ngoài, nhưng em đừng lo lắng, mặc dù chúng ta không có tình cảm gì, nhưng đứa trẻ là con của tôi và tôi sẽ chăm sóc chúng, em cứ yên tâm.”
Cứ yên tâm sao? Vậy là anh chọn đứa bé và để tính mạng cô gặp nguy hiểm, trong trường hợp không giữ được phải chọn một trong hai, anh sẵn sàng để cô chết đi và chỉ cứu đứa trẻ.
Bác sĩ đứng cách đó không xa nói lời thúc giục, “Anh Lê, nếu không nhanh mở bụng đưa đứa nhỏ ra ngoài, đứa bé sẽ bị chết ngạt. ”
Điện thoại di động của Lê Giang Lâm lại vang lên, anh cầm lên nghe và quay lưng đi để lại cho cô một tấm lưng lạnh lẽo.
“Làm đi.”
Bỏ lại một câu ngắn gọn, sau đó anh bước nhanh ra khỏi phòng sinh, ngay lúc cửa đóng lại, Kim Thơ nhìn thấy một người phụ nữ dáng người mơ hồ trên tay còn ôm một đứa bé nhỏ, cả hai người đang rúc vào vòng tay của Lê Giang Lâm. Đó là một gia đình hạnh phúc, còn cô chỉ là người vợ anh cưới vì lợi ích của gia đình và của bản thân anh, anh không yêu cô mà chỉ coi cô như công cụ sinh con, nếu cô chết đi, sau này đứa con của cô sẽ mất mẹ, nó sẽ không nhận được một chút tình yêu thương nào từ người cha và mẹ kế, sẽ trở thành một bé nhỏ tội nghiệp không được yêu thương.
Con dao mổ lạnh lùng rạch một đường trên bụng, Kim Thơ cong người ôm lấy chăn bông khóc nức nở sau đó hét lên. Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng chuông, cô giật mình tỉnh lại mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, trong mắt còn ngân ngấn nước, trong vô thức cô sờ sờ bụng dưới của mình.
Bằng phẳng, không có gì cả, là mình đang mơ.
Kim Thơ hít một hơi thật sâu để trái tim mình bình tỉnh lại, cảm thấy như được tái sinh sau một cơn ác mộng khủng khiếp trong đời. Kim Thơ mệt mỏi tìm thấy điện thoại di động của mình trên đầu giường, khi mở điện thoại lên, màn hình hiển thị đã nhận vài tin nhắn từ Lê Giang Lâm, cô bấm vào thì thấy tin nhắn gần đây nhất gửi đến là câu “Chào buổi sáng” của anh.
Kim Thơ nhếch môi cười, rồi lại nhớ đến ba mình, đàn ông không có gì tốt cả, tại sao người sinh con lại phải là phụ nữ nhỉ? Đúng là không công bằng chút nào. Kim Thơ nhận ra giấc mơ của cô có lẽ là do ảnh hưởng từ ba mình, bất giác cô lại nghĩ đến Lê Giang Lâm, nhưng giấc mơ này cũng kịp thời nhắc nhở cô rằng cô không thể dễ dàng tin tưởng một người đàn ông chỉ qua những lời hùng biện dỗ dành một cách vô cùng chân thành của họ.
***********
Mộc Thu, “Cho nên, chỉ vì một giấc mơ hão huyền mà cậu đã phủ nhận hoàn toàn sự tốt đẹp của Lê Giang Lâm đối với cậu?”
Sau khi đến công ty, Kim Thơ vẫn có nhiều lo nghĩ không yên trong lòng, khi tan sở Kim Thơ hẹn Mộc Thu cùng nhau đi ăn cơm. Hai người ngồi đối mặt quanh nồi lẩu nghi ngút khói trên bàn ăn, trên mặt nồi nổi lên một đợt nhiệt lan tỏa, mùi thơm làm tâm tình cũng có chút thả lỏng.
Kim Thơ chậm rãi nói: “Tôi cũng không từ chối anh ấy, nhưng tôi luôn cảm thấy không an toàn, cậu biết đấy, một lần bị rắn cắn ngàn năm sợ dây thừng, là tôi không dám chấp nhận rủi ro.”
Mộc Thu hiểu ý Kim Thơ, cô sợ Lê Giang Lâm sẽ giống như ba cô.
“Khi tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi cũng rất yêu thương nhau.”
Mộc Thu thở dài, “Thơ Thơ, cậu có nhớ thái độ của cậu một tháng trước mỗi khi chúng ta nhắc đến Lê Giang Lâm không?”
“Thái độ gì?”
Mộc Thư: “Là khinh thường.”
“Khinh thường?” Kim Thơ suy nghĩ một chút, “Không phải, tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy là một người rất xuất sắc.”
Mộc Thư lắc lắc đầu, cô dùng đũa gắp một miếng thịt bò béo nóng trong nồi, chấm ít nước sốt rồi bỏ vào bát Kim Thơ.
“Khi tôi nói khinh thường, không có nghĩa là anh ta không giỏi không tốt, nhưng lúc đó trong lòng cậu anh ta không là gì cả. Mối quan hệ với anh ta tất nhiên cũng không là gì, anh ta là anh ta còn cậu là cậu, cùng lắm thì chỉ là một cặp đôi vợ chồng bị ràng buộc bởi một tờ giấy đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ trong lòng cậu đã thay đổi, cậu đang nghĩ xem cậu có nên ở bên cạnh anh ta hay không, rồi cậu lại đắn đo lo sợ rằng sau nhiều nhiều năm nữa, anh ta có thể sẽ giống ba cậu nuôi một người tình bên ngoài và làm công ty phá sản. Thơ Thơ, tôi là bạn cậu, một người bạn rất thân, cho nên từ những gì tôi biết về cậu thì hiện tại cậu đang thực sự thích anh ta và muốn chấp nhận anh ta như một người chồng thật sự.”
Kim Thơ cúi đầu cắn ống hút uống một ngụm trà sữa, cô im lặng không nói gì.
Mộc Thu nói tiếp, “Cậu không thể chỉ nhìn vào đổ vỡ của cha mẹ mình mà quy hết cho đàn ông trên cả thế giới, không phải tất cả những cuộc hôn nhân điều giống nhau. Bây giờ chính miệng Lê Giang Lâm đã nói muốn làm vợ chồng thật sự với cậu, đó không phải là một đề nghị tuyệt vời lắm sao? Sao cậu lại không suy nghĩ đã cự tuyệt tình cảm của anh ta? Hãy nghĩ thử xem, anh ta quá đẹp trai, quá phong độ và giàu có, nhưng trong nhiều năm qua, anh ta bận rộn với đủ loại công việc mà chưa bao giờ nghe nói anh ta có bạn gái, ngay cả bạn gái cũ cũng không có.”
Lúc này Mộc Thư vươn người kề mặt mình sát mặt Kim Thơ rồi nhỏ giọng, “Có thể anh ta vẫn giữ lần đầu tiên của mình nữa cơ, loại đàn ông già rồi mà chưa từng quan hệ nam nữ á, bề ngoài trông độc đoán lạnh lùng như bên trong cô đơn và tịch mịch lắm, trên thực tế, cho dù cậu ngủ với anh ta cũng không tính là thiệt thòi.”
Kim Thơ, “ ... “ Trừng mắt nhìn Mộc Thu, “Làm ơn đi, cậu có thể nghiêm túc hơn không, nói bậy bạ cái gì không biết.”
Mộc Thu đặt đũa xuống nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Vậy bây giờ tôi sẽ nói với cậu một cách nghiêm túc, nếu tôi là cậu, tôi sẽ chọn thử với anh ta một lần, chúng ta còn trẻ cho nên có nhiều thời gian để tìm một mối quan hệ yêu đương bền chặt, ngay cả khi cậu có gặp vấn đề tình cảm do một số việc không mong muốn xảy ra trong tương lai, nhưng chỉ cần hai người luôn bên nhau và yêu nhau, khi thể xác và trái tim được trao cho người mình yêu thì cũng không có gì phải hối tiếc.”
Kim Thơ nghe những lời Mộc Thu nói cô có chút sững sờ, vốn dĩ còn tưởng rằng Mộc Thư sẽ nói ra mấy câu chuyện cười vô lý, nhưng không ngờ cô bạn này hôm nay lại nói ra những lời thực sự khiến người ta suy nghĩ và cảm thấy rất có lý.
Kim Thơ đặt đũa xuống, hai tay chống cằm nhìn gương mặt Mộc Thu.
“Vậy cậu nghĩ bây giờ tôi nên làm gì?”
Mộc Thu, “Trước đây tôi cũng đã khuyên cậu không nên luôn nghiền ngẫm về sự đổ vỡ của ba mẹ cậu, cậu nên thoát khỏi vấn đề của họ đi, đó là vấn đề của họ chứ không phải của cậu mà cậu có bao giờ nghe tôi đâu, nhưng hôm nay có vẻ như cậu đã lắng nghe một chút, tôi nghĩ là chính Lê Giang Lâm đã khiến cậu thay đổi.”
“Có thể là như vậy.” Kể từ khi biết được mối quan hệ đổ vỡ của ba mẹ mình, Kim Thơ đã từ chối tất cả những người đàn ông quan tâm và để ý đến cô, nhưng với Lê Giang Lâm thì cô lại không từ chối.
“Sau khi ba mẹ cậu ly hôn, cậu có thường gọi điện nói chuyện với dì không?”
Lông mi Kim Thơ rủ xuống, “Không, bà ấy bây giờ sắp có gia đình riêng, tôi không muốn làm phiền bà ấy.”
Hai năm trước, khi ba mẹ Kim Thơ chính thức ly hôn. Ba cô luôn ở bên cạnh Hà Linh tình nhân của ông, còn mẹ cô đã ra nước ngoài với lý do điều hành một công ty của riêng bà, lúc đó Kim Thơ chỉ còn cách dọn đến nhà dì mình sống tạm, cô không muốn nhìn thấy mẹ con bà Hà Linh nhởn nhơ ở trong nhà mình. Một tháng trước, mẹ Kim Thơ nói với cô rằng có một người đàn ông đang theo đuổi bà, nhưng bà vẫn không yên tâm về cuộc sống hiện tại của cô khi sống chung với Lê Giang Lâm, bà rất muốn đợi sau khi Kim Thơ giải quyết xong cuộc sống gia đình mới cùng người đàn ông đó kết hôn. Kim Thơ đã từng nhìn thấy người đàn ông theo đuổi mẹ mình, ông ta là ông chủ của một công ty đa quốc gia và rất tốt với mẹ cô.
Thời điểm này cô chỉ còn cách buông bỏ cuộc hôn nhân của bố mẹ và nhìn nhận sự thật rằng mọi người đều có nhu cầu tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, có phù hợp hay không thì đó cũng là con đường mà mỗi người lựa chọn.
Mộc Thu lại nói, “Tôi nghĩ cậu nên nói chuyện với dì. Có thể theo suy nghĩ của cậu thì cuộc hôn nhân của mẹ cậu sẽ sớm kết thúc trong thất bại, nhưng trong mắt dì, ấy bà sẽ không hối tiếc khi chia tay với ba cậu để tìm hạnh phúc mới.”
Kim Thơ không nói gì thêm, cô dùng ống hút khuấy hạt trân châu dưới đáy ly trà sữa, Mộc Thu không thuyết phục cô nữa vì đây là Kim Thơ, không phải là một cô gái hời hợt thiếu suy nghĩ đến nỗi không phân biệt được đúng sai. Vì vậy Kim Thơ sẽ phân tích vấn đề này theo một cách lý trí hơn là hành động theo cảm tính.
Trước đây, vì bệnh của ông Nghiêm mà Lê Giang Lâm đã hoãn rất nhiều công việc, bây giờ anh ấy rất bận, vắng nhà nửa tháng nay không có thời gian trở về nhà, thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện cho Kim Thơ để hỏi thăm, hoặc là Kim Thơ sẽ nhắn tin với anh bằng một vài câu hỏi bâng quơ gì đó. Dù là vậy Lê Giang Lâm vẫn kiên nhẫn đọc và trả lời tin nhắn của cô.
Nhưng hôm nay những tin nhắn của Kim thơ rất lạ làm cho Lê Giang Lâm thấy lo lắng, anh nghĩ có thể cô đã gặp chuyện gì đó không vui khiến tâm trạng trở nên tồi tệ, anh gọi điện hỏi Mộc Thu và nhờ cô chăm sóc giúp chăm sóc Kim Thơ. Mộc Thu báo cho anh biết hôm nay là ngày mẹ Kim Thơ kết hôn, Lê Giang Lâm hiểu sự mất mát và trống trãi cô đơn khi không có người thân bên cạnh của Kim Thơ, vì chính anh cũng là người từng trải khi sống trong hoàng cảnh hôn nhân không trọn vẹn của ba mẹ.
Giờ thì cô ấy không còn ai khác ngoài anh.
Danh sách chương