Cho nên khi Kim Thơ đổi mật khẩu nhiều ngày như vậy không hề có vấn đề gì, cứ tưởng có thể chặn được anh ta ở bên ngoài, nhưng trong mắt Lê Giang Lâm thì đây chỉ là một trò đùa trẻ con. Trước đó Lê Giang Lâm đã ghi lại dấu vân tay của mình cho nên không cần mật khẩu anh ta cũng có thể mở cửa vào.
Kim Thơ nghiến răng tức giận: “Anh không ngủ trong phòng làm việc à?”
Lê Giang Lâm nhắm mắt, có vẻ hơi mệt mỏi, “Ai nói anh muốn ngủ trong phòng làm việc?
Sau bài học kéo chăn bông lần trước, cô cứ đứng đó nhìn Lê Giang Lâm nằm trên giường ló đầu ra, Kim Thơ không dám chạm vào chăn bông trên người anh ta nữa. Cô đứng trước giường có chút bực bội, mặc dù trước đó hai người đã ngủ chung một giường cũng khá lâu, nhưng gần đây Lê Giang Lâm dường như rất giống thú hoang đang trong thời kỳ động dục và vì một lý do nào đó mà càng ngày anh ta càng khó kiềm chế bản thân.
“Vậy tôi sẽ vào phòng làm việc ngủ.”
Kim Thơ với lấy cái gối, Lê Giang Lâm đột nhiên mở mắt ra, giọng đầy buồn ngủ, “Sáng mai dì Yến sẽ đến nấu cơm.”
Ngụ ý của anh là nếu Kim Thơ ngủ trong phòng làm việc dì Yến nhất định sẽ biết, nếu dì Yến biết chắc chắn ba của anh ta cũng sẽ biết. Ông Nghiêm sẽ không ngồi yên khi biết hai người không ngủ chung giường, và người gặp rắc rối sẽ là Lê Giang Lâm.
Thảo nào mấy ngày nay anh ta ngủ trong phòng làm việc nhưng hôm nay đột nhiên lại chạy về phòng ngủ.
Lê Giang Lâm nhắm mắt lại, hàng mi dài rủ xuống thực sự rất mệt mỏi. Kim Thơ đứng một lúc sau đó đi đến đầu giường tắt đèn và leo lên giường. Cả hai người đều nằm ngửa và khoảng cách khá gần. Kim Thơ nhắm mắt lại, sau vài phút đột nhiên cô cảm thấy người nằm bên cạnh động đậy, cô mở mắt ra. Cơ thể Lê Giang Lâm di chuyển một chút đến giữa giường, bất quá anh ta không vượt qua ranh giới ở giữa hai người. Nhưng trước khi Kim Thơ kịp thở phào nhẹ nhõm thì Lê Giang Lâm đột nhiên lật người lại, cơ thể anh lọt vào giữa ranh giới là cái chăn bông mỏng manh mà anh đang nằm úp sấp lên nó.
Kim Thơ cảnh giác vội vàng nhích ra xa, cô đặt hai tay lên chăn bông và kéo mạnh nó lên lớn tiếng nhắc nhở:
“Giang Lâm, anh đang nằm ở giữa đó.”
Kim Thơ nhìn chằm chằm Lê Giang Lâm và chờ đợi, phòng ngủ im lặng đến nỗi nghe rõ từng tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người. Kim Thơ đợi một lúc cũng không thấy Lê Giang Lâm có động tĩnh gì chỉ trong mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của anh. Cô khẽ nhúc nhích cổ, nhìn kỹ gương mặt anh qua ánh đèn mờ ảo đầu giường, anh nhắm mắt nằm nghiêng, chăn bông bị cả thân thể đè lên, xương quai xanh gợi cảm lộ ra bên ngoài chiếc áo ngủ rộng thùng tình, ngay cả bộ ngực săn chắc cũng bị phơi ra một nửa. Có vẻ như anh đang thực sự ngủ rất say. Kim Thơ xoay người sang một bên định nhắm mắt ngủ thì bên tai nghe thấy tiếng lật đật sột soạt, chưa kịp phản ứng thì lưng cô đã bị áp vào lồng ngực ấm áp, Lê Giang Lâm nghiên người áp cằm mình lên vai cô mặt kề sát cổ cô.
Cả người Kim Thơ run lên kể cả lông mi cũng run lên bần bật, cô muốn rút vai lại nhưng không được, cả người điều bị ôm chặt không một khe hở.
“Giang Lâm, mau quay lại chỗ của anh đi.”
Một sự im lặng ái muội khó nói nên lời, Kim Thơ bị Lê Giang Lâm ôm trong vòng tay và anh ta cứ thổi hơi thở vào cổ cô rất khó chịu, nếu như lăn đến gần mép giường chắc chắn Kim Thơ sẽ bị lăn luôn xuống sàn nhà.
“Giang Lâm, tôi sắp lăn xuống sàn rồi.”
Không có âm thanh nào từ sau lưng hồi đáp, và cảm nhận hơi thở càng rõ ràng hơn như kiểu anh ta đang ép mặt mình sát hơn vào cổ Kim Thơ khiến cô cũng hít luôn hơi thở của anh.
Mọi thứ yên lặng, cái tên đáng ghét nằm bên cạnh đang ngủ say, Kim Thơ mở to mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà, không dám chợp mắt cũng không dám ngủ, cô lo sợ ngộ ngỡ ngủ quên lăn luôn xuống sàn nhà chắc chắn lúc đó không chỉ mình cô mà còn kéo theo Lê Giang Lâm, anh ta mà đè lên người thì sáng mai sẽ không thể đi làm được nữa.
Không biết đã qua bao lâu đến nổi Kim Thơ không thể nhịn được nữa, cô xoay người đối diện với Lê Giang Lâm, thấy mắt anh nhắm nghiền cô từ từ nhấc chân lên, bóng đen của bắp chân mảnh mai phản chiếu trên bức tường nhẵn nhụi một màu đen huyền. Kim Thơ nhắc cái chân ra khỏi chân anh. Nhưng đột nhiên cô dừng lại, trước đó dì Yến đã nói, vì Lê Giang Lâm ngủ không ngon giấc do phải làm thêm trong thời gian dài, cho nên vào lúc nửa đêm nếu bị thức giấc sẽ rất khó để ngủ trở lại. Sau khi suy nghĩ một lúc Kim Thơ do dự, cô hạ chân xuống và lấy tay kéo chân Lê Giang Lâm qua rác lên chân mình giống như vừa rồi..
Anh ta đang ngủ say cho nên chắc chắn anh ta không cố ý ôm và ép sát người mình, anh ta làm vậy trong vô thức mà thôi. Cái suy nghĩ nhân từ này đã chống lại ý định muốn đá Lê Giang Lâm sang một bên của Kim Thơ, cô nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai anh và đẩy ra một chút. Lê Giang Lâm khẽ cau mày như thể anh sắp tỉnh lại, Kim Thơ vội vàng rút tay lại và vỗ nhẹ vào lưng anh như đang vỗ dành một đứa trẻ to xác. Kim Thơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lê Giang Lâm, thấy vẻ mặt anh dần dịu đi cô mới thu tay lại rồi đặt lên eo anh và nhắm mắt, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Màn đêm đen kịt, ánh trăng mờ ảo chắn ngang cửa sổ. Trên chiếc giường đôi rộng rãi hai người nằm đối diện nhau ở một bên giường, cứ như thế trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng hít thở. Lúc này Lê Giang Lâm từ từ mở mắt, chỉ giả vờ ngủ thôi. Vợ của anh đang nằm chung một chiếc gối với anh, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng, khóe môi hồng nhuận hơi mím lại, cả người toát ra mùi thơm ngọt ngào.
Một cô gái có trái tim nhân hậu và luôn biết quan tâm suy nghĩ cho người khác, dù bản thân có chịu thiệt thòi cũng không nói ra.
Khóe môi Lê Giang Lâm cong lên, anh duỗi ngón tay trỏ ra chạm vào đôi môi mềm mại của cô, Kim Thơ đột nhiên chu môi, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay trong vô thức, Lê Giang Lâm giật mình rút ngón tay về hít sâu một hơi, có một thứ gì đó ở bụng dưới của anh đang nóng lên. Không tự chủ anh dán mắt vào đôi môi đỏ mọng của cô rồi thở ra một hơi ổn định tâm lý, cuối cùng quyết định chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng làm việc, đột nhiên Kim Thơ vươn tay ôm lấy eo anh, thân thể mềm mại của cô cũng nghiêng người vùi đầu vào cổ, dụi mặt mình vào xương quai xanh của anh.
Máu toàn thân của Lê Giang Lâm như chảy dồn về một chỗ, lồng ngực phập phồng dữ dội, ngọn lửa tà ác trong cơ thể chạy loạn xạ. Anh hít một hơi thật sâu giữ bàn tay đang ôm lấy eo mình lại, sau đó đặt bàn tay cô xuống đệm giường, nhưng trong vòng một giây Kim Thơ lại vùng lên và giữ chặt lấy eo anh.
“Thơ Thơ.” Lê Giang Lâm thấp giọng gọi, tay Kim Thơ đưa lên trên người anh một chút, cuối cùng đặt lên mặt anh luôn mà không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lê Giang Lâm cảm thấy nhột nhạt trước sự xâm lấn này của Kim Thơ, trong lòng khó chịu đến nỗi anh ước mình có thể đè cô xuống làm chuyện yêu đương ngay lập tức, nhưng anh sợ sau khi cô ấy tỉnh giấc mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi, cô ấy sẽ hận anh và sẽ không muốn gặp mặt anh nữa. Kìm nén dục vọng Lê Giang Lâm bình tâm lại, anh nằm xuống ôm lấy người con gái anh yêu thương, nuốt xuống khát khao tự trong tim chỉ vì muốn có được tình yêu trọn vẹn của cô.
Kim Thơ nghiến răng tức giận: “Anh không ngủ trong phòng làm việc à?”
Lê Giang Lâm nhắm mắt, có vẻ hơi mệt mỏi, “Ai nói anh muốn ngủ trong phòng làm việc?
Sau bài học kéo chăn bông lần trước, cô cứ đứng đó nhìn Lê Giang Lâm nằm trên giường ló đầu ra, Kim Thơ không dám chạm vào chăn bông trên người anh ta nữa. Cô đứng trước giường có chút bực bội, mặc dù trước đó hai người đã ngủ chung một giường cũng khá lâu, nhưng gần đây Lê Giang Lâm dường như rất giống thú hoang đang trong thời kỳ động dục và vì một lý do nào đó mà càng ngày anh ta càng khó kiềm chế bản thân.
“Vậy tôi sẽ vào phòng làm việc ngủ.”
Kim Thơ với lấy cái gối, Lê Giang Lâm đột nhiên mở mắt ra, giọng đầy buồn ngủ, “Sáng mai dì Yến sẽ đến nấu cơm.”
Ngụ ý của anh là nếu Kim Thơ ngủ trong phòng làm việc dì Yến nhất định sẽ biết, nếu dì Yến biết chắc chắn ba của anh ta cũng sẽ biết. Ông Nghiêm sẽ không ngồi yên khi biết hai người không ngủ chung giường, và người gặp rắc rối sẽ là Lê Giang Lâm.
Thảo nào mấy ngày nay anh ta ngủ trong phòng làm việc nhưng hôm nay đột nhiên lại chạy về phòng ngủ.
Lê Giang Lâm nhắm mắt lại, hàng mi dài rủ xuống thực sự rất mệt mỏi. Kim Thơ đứng một lúc sau đó đi đến đầu giường tắt đèn và leo lên giường. Cả hai người đều nằm ngửa và khoảng cách khá gần. Kim Thơ nhắm mắt lại, sau vài phút đột nhiên cô cảm thấy người nằm bên cạnh động đậy, cô mở mắt ra. Cơ thể Lê Giang Lâm di chuyển một chút đến giữa giường, bất quá anh ta không vượt qua ranh giới ở giữa hai người. Nhưng trước khi Kim Thơ kịp thở phào nhẹ nhõm thì Lê Giang Lâm đột nhiên lật người lại, cơ thể anh lọt vào giữa ranh giới là cái chăn bông mỏng manh mà anh đang nằm úp sấp lên nó.
Kim Thơ cảnh giác vội vàng nhích ra xa, cô đặt hai tay lên chăn bông và kéo mạnh nó lên lớn tiếng nhắc nhở:
“Giang Lâm, anh đang nằm ở giữa đó.”
Kim Thơ nhìn chằm chằm Lê Giang Lâm và chờ đợi, phòng ngủ im lặng đến nỗi nghe rõ từng tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người. Kim Thơ đợi một lúc cũng không thấy Lê Giang Lâm có động tĩnh gì chỉ trong mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của anh. Cô khẽ nhúc nhích cổ, nhìn kỹ gương mặt anh qua ánh đèn mờ ảo đầu giường, anh nhắm mắt nằm nghiêng, chăn bông bị cả thân thể đè lên, xương quai xanh gợi cảm lộ ra bên ngoài chiếc áo ngủ rộng thùng tình, ngay cả bộ ngực săn chắc cũng bị phơi ra một nửa. Có vẻ như anh đang thực sự ngủ rất say. Kim Thơ xoay người sang một bên định nhắm mắt ngủ thì bên tai nghe thấy tiếng lật đật sột soạt, chưa kịp phản ứng thì lưng cô đã bị áp vào lồng ngực ấm áp, Lê Giang Lâm nghiên người áp cằm mình lên vai cô mặt kề sát cổ cô.
Cả người Kim Thơ run lên kể cả lông mi cũng run lên bần bật, cô muốn rút vai lại nhưng không được, cả người điều bị ôm chặt không một khe hở.
“Giang Lâm, mau quay lại chỗ của anh đi.”
Một sự im lặng ái muội khó nói nên lời, Kim Thơ bị Lê Giang Lâm ôm trong vòng tay và anh ta cứ thổi hơi thở vào cổ cô rất khó chịu, nếu như lăn đến gần mép giường chắc chắn Kim Thơ sẽ bị lăn luôn xuống sàn nhà.
“Giang Lâm, tôi sắp lăn xuống sàn rồi.”
Không có âm thanh nào từ sau lưng hồi đáp, và cảm nhận hơi thở càng rõ ràng hơn như kiểu anh ta đang ép mặt mình sát hơn vào cổ Kim Thơ khiến cô cũng hít luôn hơi thở của anh.
Mọi thứ yên lặng, cái tên đáng ghét nằm bên cạnh đang ngủ say, Kim Thơ mở to mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà, không dám chợp mắt cũng không dám ngủ, cô lo sợ ngộ ngỡ ngủ quên lăn luôn xuống sàn nhà chắc chắn lúc đó không chỉ mình cô mà còn kéo theo Lê Giang Lâm, anh ta mà đè lên người thì sáng mai sẽ không thể đi làm được nữa.
Không biết đã qua bao lâu đến nổi Kim Thơ không thể nhịn được nữa, cô xoay người đối diện với Lê Giang Lâm, thấy mắt anh nhắm nghiền cô từ từ nhấc chân lên, bóng đen của bắp chân mảnh mai phản chiếu trên bức tường nhẵn nhụi một màu đen huyền. Kim Thơ nhắc cái chân ra khỏi chân anh. Nhưng đột nhiên cô dừng lại, trước đó dì Yến đã nói, vì Lê Giang Lâm ngủ không ngon giấc do phải làm thêm trong thời gian dài, cho nên vào lúc nửa đêm nếu bị thức giấc sẽ rất khó để ngủ trở lại. Sau khi suy nghĩ một lúc Kim Thơ do dự, cô hạ chân xuống và lấy tay kéo chân Lê Giang Lâm qua rác lên chân mình giống như vừa rồi..
Anh ta đang ngủ say cho nên chắc chắn anh ta không cố ý ôm và ép sát người mình, anh ta làm vậy trong vô thức mà thôi. Cái suy nghĩ nhân từ này đã chống lại ý định muốn đá Lê Giang Lâm sang một bên của Kim Thơ, cô nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai anh và đẩy ra một chút. Lê Giang Lâm khẽ cau mày như thể anh sắp tỉnh lại, Kim Thơ vội vàng rút tay lại và vỗ nhẹ vào lưng anh như đang vỗ dành một đứa trẻ to xác. Kim Thơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lê Giang Lâm, thấy vẻ mặt anh dần dịu đi cô mới thu tay lại rồi đặt lên eo anh và nhắm mắt, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Màn đêm đen kịt, ánh trăng mờ ảo chắn ngang cửa sổ. Trên chiếc giường đôi rộng rãi hai người nằm đối diện nhau ở một bên giường, cứ như thế trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng hít thở. Lúc này Lê Giang Lâm từ từ mở mắt, chỉ giả vờ ngủ thôi. Vợ của anh đang nằm chung một chiếc gối với anh, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng, khóe môi hồng nhuận hơi mím lại, cả người toát ra mùi thơm ngọt ngào.
Một cô gái có trái tim nhân hậu và luôn biết quan tâm suy nghĩ cho người khác, dù bản thân có chịu thiệt thòi cũng không nói ra.
Khóe môi Lê Giang Lâm cong lên, anh duỗi ngón tay trỏ ra chạm vào đôi môi mềm mại của cô, Kim Thơ đột nhiên chu môi, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay trong vô thức, Lê Giang Lâm giật mình rút ngón tay về hít sâu một hơi, có một thứ gì đó ở bụng dưới của anh đang nóng lên. Không tự chủ anh dán mắt vào đôi môi đỏ mọng của cô rồi thở ra một hơi ổn định tâm lý, cuối cùng quyết định chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng làm việc, đột nhiên Kim Thơ vươn tay ôm lấy eo anh, thân thể mềm mại của cô cũng nghiêng người vùi đầu vào cổ, dụi mặt mình vào xương quai xanh của anh.
Máu toàn thân của Lê Giang Lâm như chảy dồn về một chỗ, lồng ngực phập phồng dữ dội, ngọn lửa tà ác trong cơ thể chạy loạn xạ. Anh hít một hơi thật sâu giữ bàn tay đang ôm lấy eo mình lại, sau đó đặt bàn tay cô xuống đệm giường, nhưng trong vòng một giây Kim Thơ lại vùng lên và giữ chặt lấy eo anh.
“Thơ Thơ.” Lê Giang Lâm thấp giọng gọi, tay Kim Thơ đưa lên trên người anh một chút, cuối cùng đặt lên mặt anh luôn mà không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lê Giang Lâm cảm thấy nhột nhạt trước sự xâm lấn này của Kim Thơ, trong lòng khó chịu đến nỗi anh ước mình có thể đè cô xuống làm chuyện yêu đương ngay lập tức, nhưng anh sợ sau khi cô ấy tỉnh giấc mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi, cô ấy sẽ hận anh và sẽ không muốn gặp mặt anh nữa. Kìm nén dục vọng Lê Giang Lâm bình tâm lại, anh nằm xuống ôm lấy người con gái anh yêu thương, nuốt xuống khát khao tự trong tim chỉ vì muốn có được tình yêu trọn vẹn của cô.
Danh sách chương