Ngành giải trí là một vòng tròn luẩn quẩn, bạn có thể được ca ngợi hôm nay nhưng ngày may không chừng sẽ bị chà đạp do những sai lầm từ trong quá khứ hay trong hiện tại. Tương tự, nếu hôm nay bạn có những phát ngôn dù là vô tình hay cố ý trên mạng xã hội, thì ngày mai bạn sẽ bị bóc phốt một cách không thương tiếc, những bí mật của bạn dù đã được giấu kín nhưng vẫn bị phanh phui và rêu rao khắp mọi nơi đặc biệt là trên Facebook. Đó có thể là hình ảnh, video clip hay bất cứ thông tin nào mà họ có thể tìm ra.
Vì ấn tượng sâu sắc của cư dân mạng về con gái giả mạo của chủ tịch tập đoàn WOsan quá mạnh nên lượt tìm kiếm nóng hổi của Hà My bị treo hot search đến tận ba ngày, việc mạo danh con gái ông Phạm Hùng chỉ là chuyện nhỏ sau một hai ngày sẽ qua đi, nhưng là vợ của Lê Giang Lâm thì không thể cho qua dễ dàng được. Xem ra Lê Giang Lâm có sức ảnh hưởng ngang bằng các ngôi hạng A trong làng giải trí.
KIm Thơ nhìn hình ảnh của Lê Giang Lâm được share bên cạnh bài chế giễu Hà My, cô cười nhẹ. Lúc này từ bên ngoài Lê Giang Lâm bưng một đĩa hoa quả bước vào, nhìn thấy Kim Thơ đang cong môi và đôi mắt sáng ngời, anh tò mò hỏi:
“Có chuyện gì làm em vui vậy?”
Kim Thơ ngẩng đầu lên nhìn anh nhẹ giọng: “Không có gì, chỉ thấy vui nên cười thôi.”
Lê Giang Lâm đặt đĩa hoa quả bên cạnh cô, Kim Thơ vừa ăn vừa xem điện thoại, Lê Giang Lâm ngồi được vài phút thấy cô không có vẻ gì muốn để ý đến mình, anh ho khan vài cái.
“Muộn rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi, đừng mải xem điện thoại sẽ không ngủ được.”
Kim Thơ lấy một miếng táo bỏ vào miệng mà không ngẩng đầu lên nhìn anh, cứ ậm ừ cho qua chuyện, Lê Giang Lâm nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó anh mở cửa đi ra ngoài. Thấy Lê Giang Lâm đi rồi, Kim Thơ định gửi tin nhắn cho Mộc Thu thì video call của Mộc Thu lại gọi đến. Cô thấy thấy nụ cười rạng rỡ của Mộc Thu khi vừa xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Thế nào rồi, vẫn ổn cả chứ?”
“Ừ, vẫn ổn.”
Mộc Thu giơ ngón tay cái lên, “Cậu là số một, tôi rất kinh ngạc luôn, thủ đoạn này của cậu thật sự là quá lợi hại đến tôi còn không nghĩ ra nữa đó, bản mặt của Hà My có lẽ đã xanh như tàu lá vì tức giận quá mức, cậu đúng là thiên tài.”
“Tôi có làm gì đâu mà bảo là thiên tài? Để đối phó với một kẻ vô dụng như Hà My thì cần gì tôi phải ra tay.”
Mộc Thu tròn mắt ngạc nhiên: “Vậy không phải chính cậu đã cho người điều tra thân thế của Hà My và tung lên mạng hay sao?”
“Tôi vô công rỗi nghề thế à? Tôi còn phải lo chuyện hợp đồng với Erik Lưu còn thời gian đâu mà quan tâm đến chuyện của Hà My.”
“Vậy là ai nhỉ? Ai có thù hằn sâu đậm với con nhỏ đó mà vùi dập nó không nương tay nhỉ?” Mộc Thu khó hiểu nói, vừa nói xong cô tự nhiên rùng mình khi nhìn thấy nụ cười như một con thỏ trắng thuần khiết của Kim Thơ, Mộc Thu hoài nghi hỏi lại:
“Có thật là không phải cậu làm không đó?”
“Nói dối cậu làm gì, tôi chỉ thấy rất vui khi Hà My bị người khác vạch mặt mà thôi.”
Mộc Thu thở dài: “Đó gọi là giết người không đổ máu, vốn dĩ tôi cũng định làm như vậy nhưng nghĩ lại cảm thấy ác quá nên thôi, không ngờ lại có người thẳng tay với cô ta như vậy. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, so với sự liều lĩnh thiếu suy nghĩ của Hà My thì người kia thủ đoạn cao tay hơn nhiều. Mà thôi bỏ qua đi, chắc hiện giờ cô ta chỉ có thể trùm mền mà khóc thôi.”
Mộc Thu hỏi Kim Thơ: “Thế cậu có định tiết lộ danh tính rồi sau đó gia nhập công ty với tư cách là người thừa kế của WOsan không? Với thân phận của cậu hiện giờ cậu có thể vào được hội đồng quản trị, sau đó tìm cách lấy lại WOsan và trở thành người điều hành trong chính công ty của ông cậu để lại.”
Mộc Thu nhắc lại mục đích duy nhất của Kim Thơ khi đồng ý thành hôn cùng Lê Giang Lâm, cô khuyến khích Kim Thơ một lần nữa giành lại tài sản của gia đình và nắm giữ quyền điều hành của công ty. Kim Thơ chỉ im lặng không nói gì, thấy cô bạn thân dường như không có hứng thú với việc giành lại WOsan, điều này làm Mộc Thu chợt nhớ đến lần trước khi gọi video call cho Kim Thơ thì tình cờ thấy Lê Giang Lâm bước vào phòng và ôm lấy Kim Thơ từ phía sau, tư thế và ánh mắt của anh ta rất rõ ràng là đang phấn khích, đó không thể là một hành động giả vờ hay trêu đùa trước một người khác phái, đó giống như một cảm xúc nồng nàn và da diết, là sự khao khát của con tim vừa âm thầm vừa bền bỉ, là sự rung động nhớ nhung lo lắng và muốn đến gần người mình yêu mọi lúc mọi nơi. Là sự cần có nhau trong cuộc sống tất bật mệt mỏi, và để được ôm cô ấy vào lòng anh sẵn sàng cho đi mà chẳng cần nhận lại.
Nghĩ đến điều này trong mắt Mộc Thu chợt lóe lên muôn vàng vui mừng.
“Thơ Thơ, nói thật cho tôi biết, cậu và Lê Giang Lâm đã có gì với nhau chưa?”
“Gì!! Cậu muốn hỏi cái gì?” Kim Thơ khó hiểu.
“Hai người đã làm chuyện đó đó chưa?”
“Chuyện đó đó là chuyện gì?” Kim Thơ suy nghĩ một lúc, cô hiểu ra ý tứ của Mộc Thu mặt liền đỏ lên: “Không có, đừng nói bậy bạ.”
Mộc Thu nhíu mày tỏ vẻ không tin: “Lúc trước cậu nói cậu và Lê Giang Lâm chỉ ngủ chung giường được phân chia rõ ràng, nhưng cuối cùng hai người lại ôm nhau vào ban đêm là sao?”
“Ôm nhau khi nào?” Nói xong đầu óc Kim Thơ chợt lóe lên hình ảnh Lê Giang Lâm đè mình lên giường cái hôm cô bước vào phòng làm việc và kéo tấm chăn bông trên người anh ta xuống. Không nghĩ thì thôi nghĩ đến mặt Kim Thơ lại đỏ bừng.
“Rõ ràng nha, mặt cậu đang đỏ lên khi tôi nhắc đến Lê Giang Lâm kìa, chắc chắn ngoài chuyện ôm nhau ngủ thì còn những chuyện khác nữa.”
Kim Thơ quát lớn: “Không có.”
“Tôi chỉ tò mò làm cách nào mà hai người lại hòa hợp được với nhau khi cùng ngủ chung trên một chiếc giường mà không làm gì cả? Một người đàn ông phong độ ngời ngời nằm cùng một cô gái đang trong giai đoạn tuổi xuân phơi phới, ngọt ngào quyến rũ, liệu có người đàn ông nào có thể nhịn xuống mà chịu đựng để không biến thành một con sói hoang vồ lấy miếng thịt tươi trước mắt không?”
Kim Thơ: “...” Cái đó cậu nên đi hỏi Lê Giang Lâm chứ hỏi tôi làm gì?
Kim Thơ lảng tránh: “Tôi đã nói không có chuyện gì xảy ra giữa tôi và anh ta hết, cậu không tin vậy cậu muốn nghe cái gì đây? Hay tôi nói tôi và Lê Giang Lâm đã làm chuyện đó đó với nhau rất vui vẻ, chúng tôi đã làm chuyện đó không chỉ một lần mà rất nhiều lần mỗi đêm, như vậy đã vừa lòng cậu chưa?”
Lông mày Lê Giang Lâm nhíu lại có vẻ rất sâu sắc, không biết anh ta đã đứng cạnh cửa phòng từ lúc nào mà không hề phát ramột tiếng động. Trên người bọc một chiếc áo choàng tắm hình như anh vừa tắm xong, xương quai xanh lộ ra vô cùng gợi cảm, thân hình thẳng tắp cường tráng cùng một đôi mắt sâu thẳm nhìn Kim Thơ mỉm miệng, cười như không cười.
“Chúng ta đã làm gì mỗi đêm?”
Kim Thơ giật mình khi nghe giọng nói của Lê Giang Lâm, cô xoay người lại nhìn anh và vội vàng mở to hai mắt đưabụm miệng.
Vì ấn tượng sâu sắc của cư dân mạng về con gái giả mạo của chủ tịch tập đoàn WOsan quá mạnh nên lượt tìm kiếm nóng hổi của Hà My bị treo hot search đến tận ba ngày, việc mạo danh con gái ông Phạm Hùng chỉ là chuyện nhỏ sau một hai ngày sẽ qua đi, nhưng là vợ của Lê Giang Lâm thì không thể cho qua dễ dàng được. Xem ra Lê Giang Lâm có sức ảnh hưởng ngang bằng các ngôi hạng A trong làng giải trí.
KIm Thơ nhìn hình ảnh của Lê Giang Lâm được share bên cạnh bài chế giễu Hà My, cô cười nhẹ. Lúc này từ bên ngoài Lê Giang Lâm bưng một đĩa hoa quả bước vào, nhìn thấy Kim Thơ đang cong môi và đôi mắt sáng ngời, anh tò mò hỏi:
“Có chuyện gì làm em vui vậy?”
Kim Thơ ngẩng đầu lên nhìn anh nhẹ giọng: “Không có gì, chỉ thấy vui nên cười thôi.”
Lê Giang Lâm đặt đĩa hoa quả bên cạnh cô, Kim Thơ vừa ăn vừa xem điện thoại, Lê Giang Lâm ngồi được vài phút thấy cô không có vẻ gì muốn để ý đến mình, anh ho khan vài cái.
“Muộn rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi, đừng mải xem điện thoại sẽ không ngủ được.”
Kim Thơ lấy một miếng táo bỏ vào miệng mà không ngẩng đầu lên nhìn anh, cứ ậm ừ cho qua chuyện, Lê Giang Lâm nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó anh mở cửa đi ra ngoài. Thấy Lê Giang Lâm đi rồi, Kim Thơ định gửi tin nhắn cho Mộc Thu thì video call của Mộc Thu lại gọi đến. Cô thấy thấy nụ cười rạng rỡ của Mộc Thu khi vừa xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Thế nào rồi, vẫn ổn cả chứ?”
“Ừ, vẫn ổn.”
Mộc Thu giơ ngón tay cái lên, “Cậu là số một, tôi rất kinh ngạc luôn, thủ đoạn này của cậu thật sự là quá lợi hại đến tôi còn không nghĩ ra nữa đó, bản mặt của Hà My có lẽ đã xanh như tàu lá vì tức giận quá mức, cậu đúng là thiên tài.”
“Tôi có làm gì đâu mà bảo là thiên tài? Để đối phó với một kẻ vô dụng như Hà My thì cần gì tôi phải ra tay.”
Mộc Thu tròn mắt ngạc nhiên: “Vậy không phải chính cậu đã cho người điều tra thân thế của Hà My và tung lên mạng hay sao?”
“Tôi vô công rỗi nghề thế à? Tôi còn phải lo chuyện hợp đồng với Erik Lưu còn thời gian đâu mà quan tâm đến chuyện của Hà My.”
“Vậy là ai nhỉ? Ai có thù hằn sâu đậm với con nhỏ đó mà vùi dập nó không nương tay nhỉ?” Mộc Thu khó hiểu nói, vừa nói xong cô tự nhiên rùng mình khi nhìn thấy nụ cười như một con thỏ trắng thuần khiết của Kim Thơ, Mộc Thu hoài nghi hỏi lại:
“Có thật là không phải cậu làm không đó?”
“Nói dối cậu làm gì, tôi chỉ thấy rất vui khi Hà My bị người khác vạch mặt mà thôi.”
Mộc Thu thở dài: “Đó gọi là giết người không đổ máu, vốn dĩ tôi cũng định làm như vậy nhưng nghĩ lại cảm thấy ác quá nên thôi, không ngờ lại có người thẳng tay với cô ta như vậy. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, so với sự liều lĩnh thiếu suy nghĩ của Hà My thì người kia thủ đoạn cao tay hơn nhiều. Mà thôi bỏ qua đi, chắc hiện giờ cô ta chỉ có thể trùm mền mà khóc thôi.”
Mộc Thu hỏi Kim Thơ: “Thế cậu có định tiết lộ danh tính rồi sau đó gia nhập công ty với tư cách là người thừa kế của WOsan không? Với thân phận của cậu hiện giờ cậu có thể vào được hội đồng quản trị, sau đó tìm cách lấy lại WOsan và trở thành người điều hành trong chính công ty của ông cậu để lại.”
Mộc Thu nhắc lại mục đích duy nhất của Kim Thơ khi đồng ý thành hôn cùng Lê Giang Lâm, cô khuyến khích Kim Thơ một lần nữa giành lại tài sản của gia đình và nắm giữ quyền điều hành của công ty. Kim Thơ chỉ im lặng không nói gì, thấy cô bạn thân dường như không có hứng thú với việc giành lại WOsan, điều này làm Mộc Thu chợt nhớ đến lần trước khi gọi video call cho Kim Thơ thì tình cờ thấy Lê Giang Lâm bước vào phòng và ôm lấy Kim Thơ từ phía sau, tư thế và ánh mắt của anh ta rất rõ ràng là đang phấn khích, đó không thể là một hành động giả vờ hay trêu đùa trước một người khác phái, đó giống như một cảm xúc nồng nàn và da diết, là sự khao khát của con tim vừa âm thầm vừa bền bỉ, là sự rung động nhớ nhung lo lắng và muốn đến gần người mình yêu mọi lúc mọi nơi. Là sự cần có nhau trong cuộc sống tất bật mệt mỏi, và để được ôm cô ấy vào lòng anh sẵn sàng cho đi mà chẳng cần nhận lại.
Nghĩ đến điều này trong mắt Mộc Thu chợt lóe lên muôn vàng vui mừng.
“Thơ Thơ, nói thật cho tôi biết, cậu và Lê Giang Lâm đã có gì với nhau chưa?”
“Gì!! Cậu muốn hỏi cái gì?” Kim Thơ khó hiểu.
“Hai người đã làm chuyện đó đó chưa?”
“Chuyện đó đó là chuyện gì?” Kim Thơ suy nghĩ một lúc, cô hiểu ra ý tứ của Mộc Thu mặt liền đỏ lên: “Không có, đừng nói bậy bạ.”
Mộc Thu nhíu mày tỏ vẻ không tin: “Lúc trước cậu nói cậu và Lê Giang Lâm chỉ ngủ chung giường được phân chia rõ ràng, nhưng cuối cùng hai người lại ôm nhau vào ban đêm là sao?”
“Ôm nhau khi nào?” Nói xong đầu óc Kim Thơ chợt lóe lên hình ảnh Lê Giang Lâm đè mình lên giường cái hôm cô bước vào phòng làm việc và kéo tấm chăn bông trên người anh ta xuống. Không nghĩ thì thôi nghĩ đến mặt Kim Thơ lại đỏ bừng.
“Rõ ràng nha, mặt cậu đang đỏ lên khi tôi nhắc đến Lê Giang Lâm kìa, chắc chắn ngoài chuyện ôm nhau ngủ thì còn những chuyện khác nữa.”
Kim Thơ quát lớn: “Không có.”
“Tôi chỉ tò mò làm cách nào mà hai người lại hòa hợp được với nhau khi cùng ngủ chung trên một chiếc giường mà không làm gì cả? Một người đàn ông phong độ ngời ngời nằm cùng một cô gái đang trong giai đoạn tuổi xuân phơi phới, ngọt ngào quyến rũ, liệu có người đàn ông nào có thể nhịn xuống mà chịu đựng để không biến thành một con sói hoang vồ lấy miếng thịt tươi trước mắt không?”
Kim Thơ: “...” Cái đó cậu nên đi hỏi Lê Giang Lâm chứ hỏi tôi làm gì?
Kim Thơ lảng tránh: “Tôi đã nói không có chuyện gì xảy ra giữa tôi và anh ta hết, cậu không tin vậy cậu muốn nghe cái gì đây? Hay tôi nói tôi và Lê Giang Lâm đã làm chuyện đó đó với nhau rất vui vẻ, chúng tôi đã làm chuyện đó không chỉ một lần mà rất nhiều lần mỗi đêm, như vậy đã vừa lòng cậu chưa?”
Lông mày Lê Giang Lâm nhíu lại có vẻ rất sâu sắc, không biết anh ta đã đứng cạnh cửa phòng từ lúc nào mà không hề phát ramột tiếng động. Trên người bọc một chiếc áo choàng tắm hình như anh vừa tắm xong, xương quai xanh lộ ra vô cùng gợi cảm, thân hình thẳng tắp cường tráng cùng một đôi mắt sâu thẳm nhìn Kim Thơ mỉm miệng, cười như không cười.
“Chúng ta đã làm gì mỗi đêm?”
Kim Thơ giật mình khi nghe giọng nói của Lê Giang Lâm, cô xoay người lại nhìn anh và vội vàng mở to hai mắt đưabụm miệng.
Danh sách chương