Vào ngày cuối tuần, không đợi Lê Giang Lâm gọi Kim Thơ đã dậy từ sáng sớm, sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo, cô đi xuống lầu cùng với túi xách và điện thoại di động trên tay. Chiều ngày hôm qua ba Kim Thơ một lần nữa gọi điện cho Lê Giang Lâm để nhắc nhở anh, Lê Giang Lâm đã nói lại với Kim Thơ ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ ba vợ.
Kim Thơ đi xuống lầu ngồi vào ghế sofa trong phòng khách, một lần nữa cô mở túi xách ra lấy hộp trang điểm xem lại gương mặt mình trước khi Lê Giang Lâm trở về và cùng cô trở về nhà dự sinh nhật của ba cô. Nhưng lúc này xe đã đợi ở ngoài cửa, Bác Hai tài xế bước vào nhà cúi chào Kim Thơ.
“Cô chủ, cậu chủ đang ở trong xe đợi.”
Kim Thơ sững sờ, không ngờ Lê Giang Lâm lại về sớm hơn dự định còn ở trong xe chờ cô. Kim Thơ vội vàng đi theo sau bác tài xế ra ngoài. Được tài xế mở cửa xe, Kim Thơ ngồi vào ghế sau không quên liếc nhìn Lê Giang Lâm một cái. Vẫn nghiêm trang đoan chính như thế không hề thay đổi chút nào.
Không bao lâu sau khi xe nổ máy Kim Thơ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đã mấy đêm cô không ngủ được trọn giấc, cô dựa đầu vào ghế nhắm mắt. Gió mát từ cửa sổ thổi vào có hơi lạnh, Lê Giang Lâm khom người về phía bác tài xế nói nhỏ và tai ông.
“Bác hạ kính chắn gió cửa trước xuống, cửa phía sau thì kéo lên.”
Tối qua Kim Thơ bị ốm nhẹ, cô ấy sẽ thấy khó chịu nếu gió lùa vào trong xe quá nhiều và có thể làm bệnh của cô nặng thêm. Tuy nhắm mắt nhưng Kim Thơ vẫn chưa ngủ, cô yên lặng không khỏi ngạc nhiên khi nghe những lời Lê Giang Lâm nói với người tài xế, cảm giác nơi trái tim mình ấm lên một điều gì đó khó tả, toàn thân cô thả lỏng và ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, nhưng khi Kim Thơ mở mắt ra thì ngoài trời đã tối đen như mực, vây quanh bên cạnh cô là mùi hương và hơi thở rất nam tính quen thuộc của người đàn ông, và đặt biệt hơn là đôi cánh tay cô đang ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh ta. Kim Thơ ngơ ngác ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt đen láy dịu dàng của Lê Giang Lâm.
“Em dậy rồi.”
Kim Thơ chớp chớp mắt, cô nhận ra lúc này mình đang nằm trong vòng tay Lê Giang Lâm và cũng đang ôm anh ta rất thoải mái. Kim Thơ vội vàng buông Lê Giang Lâm ra ngồi thẳng người, qua khóe mắt vừa nhìn trộm ai đó Kim Thơ phát hiện một vết son môi màu đỏ tươi in trên chiếc sơ mi trắng tinh của Lê Giang Lâm. Tất nhiên không cần phải đoán cũng biết vết son đó là của ai, vừa rồi cô đã nằm tựa đầu lên ngực Lê Giang Lâm và vô tình in lên áo anh.
Kim Thơ vẻ mặt xấu hổ: “Thật xin lỗi tôi đã ngủ gật.”
Vì vậy nên Kim Thơ không biết làm thế nào mà mình lại rất tự nhiên xà vào trong vòng tay của Lê Giang Lâm còn ôm anh ta ngủ rất thoải mái nữa chứ.
Lê Giang Lâm không nói gì, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ che đi nụ cười thỏa mãn trên môi.
Kim Thơ lại nói: “Tại sao anh không đánh thức tôi dậy?”
Lê Giang Lâm nghiêng đầu nhìn cô, “Tại sao anh lại đánh thức em trong khi em đang nằm trên ngực anh?”
Thấy Kim Thơ tròn mắt nhìn mình rồi nhìn xuống phía dưới cổ áo, Lê Giang Lâm nhìn theo ánh mắt của cô đến nơi vết son được in lên, một nụ cười hiện lên trong mắt anh, sau đó anh không nói gì mà quay đi xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Kim Thơ thì không thể làm ngơ được, cô chỉ tay vào ngực Lê Giang Lâm xấu hổ nói:
“Anh có muốn thay áo không? Tôi nhớ có một bộ quần áo của anh trong xe.”
Lê Giang Lâm, “Có thật không?”
Kim Thơ gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi thấy nó được để trong cốp xe.”
Thỉnh thoảng khi ra ngoài sẽ gặp phải những tình huống bất ngờ làm bẩn quần áo, hoặc đột nhiên phải tham dự những cuộc hợp bất ngờ nhưng rất quan trọng, nên cả Kim Thơ và Lê Giang Lâm điều có chuẩn bị sẵn quần áo trên xe để phòng những trường hợp khẩn cấp như thế.
“Em có chắc muốn anh thay áo trước mặt em ngay lúc này không?” Lê Giang Lâm nhướng mày nhìn Kim Thơ.
Kim Thơ: “…” Thay thì thay, cơ thể của anh rất đẹp nên không cần ngại ngùng đâu.
Kim Thơ nghẹn ngào với suy nghĩ này của mình, cô vội vàng xua tay giải thích: “Tôi… Tôi không có ý đó.”
Lê Giang Lâm trầm giọng nửa thật nửa đùa: “Thơ Thơ, nếu em muốn xem thì anh có thể làm ngay bây giờ.”
Môi Kim Thơ run lên, “Không cần.” Tôi thực sự muốn xem nhưng không phải vào lúc này. (Trong suy nghĩ mà thôi chứ không dám nói ra)
Cô nói xong liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe không dám nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, bên trong xe yên tĩnh lạ thường và bác tài xế cứ tiếp tục lái xe.
Kim Thơ lớn lên ở thành phố này nên rất quen thuộc những con đường quanh co ở đây, cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh lùi xa về phía sau. Phố xá về đêm càng sôi động hơn cả ban ngày, hàng quán nối tiếp nhau tấp nập người qua lại chen chút, họ tìm chỗ ăn tối và cùng bạn bè trò chuyện rôm rả. Trong lúc này điện thoại của Kim Thơ liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn của Nhã Lan gửi đến.
[Chị Trish, nhìn này, danh tính con gái của ông chủ tập đoàn WOsan không thể bị che giấu được nữa, hôm nay em đã thấy ảnh cô ấy trên Internet.]
[Chị đoán xem là ai? May mắn thay, giám đốc Trần bên bộ phận kinh doanh đã trực tiếp chọn Hà My làm gương mặt đại diện cho show diễn đặc biệt cuối năm, nếu không chúng ta thực sự phải làm việc vô ích mà còn xúc phạm đến tiểu thư của tập đoàn WOsan vợ của chủ tịch Lê.】
Kim Thơ đọc tin nhắn của Nhã Lan, mặt cô tối sầm lại. Cô click vào đường link do Nhã Lan đã chia sẻ, nó được một blogger trong làng giải trí đăng tải cách đây một tiếng, Hà My ở trong một biệt thự sang trọng bậc nhất đang chúc mừng sinh nhật chủ tịch Phạm Hùng, chính miệng ông ấy đã xác nhận Hà My là con gái của mình.
Trong những bức ảnh khoảng cách chụp có hơi xa, nhưng điểm ảnh rất rõ ràng, trong ảnh Hà My mặc một chiếc váy màu đỏ và bước xuống từ chiếc siêu xe Bentley, cô đeo kính râm trên tay cầm một chiếc bánh sinh nhật cỡ nhỏ miệng cười tươi như hoa. Để gây thêm sự chú ý, người đăng còn phóng to bàn tay đang cầm hộp bánh của Hà My và khoanh tròn chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của cô ấy.
Nhưng cũng có cư dân mạng nhìn ra và cho rằng vẻ đẹp và sự giàu có của Hà My chỉ là do sự thổi phồng, bởi vì lời nói và việc làm của cô ta trong các chương trình truyền hình chẳng giống một người được nuôi dạy và lớn lên trong giới thượng lưu chút nào cả.
Những bức ảnh bị lộ này có thể xem như là cố tình để khẳng định danh tính và thân phận của Hà My. Khi mọi người nhìn thấy nhìn ảnh Hà My xuất hiện với chiếc bánh trên tay, họ đã lên mạng tìm kiếm và phát hiện ra hôm nay là sinh nhật của cựu chủ tịch tập đoàn WOsan. Và việc gia đình Hà My từ lâu đã sống trong căn biệt thự này không còn là bí mật.
Điều làm mọi người ngưỡng mộ nhất không phải là thân phận con gái cưng của ông Phạm Hùng, mà là ai cũng biết về việc liên hôn giữa hai tập đoàn NIP và WOsan, nếu Hà My là con gái của Phạm Hùng thì đồng nghĩa với việc chồng cô chính là Lê Giang Lâm chủ tịch tập đoàn NIP, một người đàn ông đã khiến biết bao trái tim của các cô gái trẻ phải đổ gục chỉ trong nháy mắt.
Kim Thơ tức giận khi tiếp tục đọc những bình luận phía dưới, cô nghiếng răng nghĩ thầm, “Đã cướp cha rồi bây giờ còn muốn cướp chồng của tôi sao? Cô thử xem.”
Những bình luận trên cùng chắc chắn là fan cuồng của Hà My rồi, Kim Thơ nhíu mày chăm chú nhìn lướt qua.
[Quái, bà Lê trông như một thiên thần á.]
[Đúng vậy đúng vậy, cô ấy quả là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.]
[Đẹp thì cũng đẹp đó, nhưng chiều cao người phụ nữ này quá thấp so với Lê Giang Lâm.]
Vừa đọc comment này xong Kim Thơ bật cười làm Lê Giang Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, Kim Thơ không để ý đến anh ta, cô tiếp tục kéo xuống dưới.
[Có vẻ như đó thực sự là một cuộc hôn nhân thương mại không có tình yêu thật rồi, hy vọng hai người có thể ly hôn càng sớm càng tốt, chủ tịch Lê đẹp trai là của tôi.】
【Tôi cảm thấy tiếc cho Lê Giang Lâm.】
【? Bà Lê trong lòng tôi không phải như thế này. 】
Lúc này Nhã Lan lại gửi tin nhắn đến điện thoại của Kim Thơ.
Kim Thơ đi xuống lầu ngồi vào ghế sofa trong phòng khách, một lần nữa cô mở túi xách ra lấy hộp trang điểm xem lại gương mặt mình trước khi Lê Giang Lâm trở về và cùng cô trở về nhà dự sinh nhật của ba cô. Nhưng lúc này xe đã đợi ở ngoài cửa, Bác Hai tài xế bước vào nhà cúi chào Kim Thơ.
“Cô chủ, cậu chủ đang ở trong xe đợi.”
Kim Thơ sững sờ, không ngờ Lê Giang Lâm lại về sớm hơn dự định còn ở trong xe chờ cô. Kim Thơ vội vàng đi theo sau bác tài xế ra ngoài. Được tài xế mở cửa xe, Kim Thơ ngồi vào ghế sau không quên liếc nhìn Lê Giang Lâm một cái. Vẫn nghiêm trang đoan chính như thế không hề thay đổi chút nào.
Không bao lâu sau khi xe nổ máy Kim Thơ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đã mấy đêm cô không ngủ được trọn giấc, cô dựa đầu vào ghế nhắm mắt. Gió mát từ cửa sổ thổi vào có hơi lạnh, Lê Giang Lâm khom người về phía bác tài xế nói nhỏ và tai ông.
“Bác hạ kính chắn gió cửa trước xuống, cửa phía sau thì kéo lên.”
Tối qua Kim Thơ bị ốm nhẹ, cô ấy sẽ thấy khó chịu nếu gió lùa vào trong xe quá nhiều và có thể làm bệnh của cô nặng thêm. Tuy nhắm mắt nhưng Kim Thơ vẫn chưa ngủ, cô yên lặng không khỏi ngạc nhiên khi nghe những lời Lê Giang Lâm nói với người tài xế, cảm giác nơi trái tim mình ấm lên một điều gì đó khó tả, toàn thân cô thả lỏng và ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, nhưng khi Kim Thơ mở mắt ra thì ngoài trời đã tối đen như mực, vây quanh bên cạnh cô là mùi hương và hơi thở rất nam tính quen thuộc của người đàn ông, và đặt biệt hơn là đôi cánh tay cô đang ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh ta. Kim Thơ ngơ ngác ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt đen láy dịu dàng của Lê Giang Lâm.
“Em dậy rồi.”
Kim Thơ chớp chớp mắt, cô nhận ra lúc này mình đang nằm trong vòng tay Lê Giang Lâm và cũng đang ôm anh ta rất thoải mái. Kim Thơ vội vàng buông Lê Giang Lâm ra ngồi thẳng người, qua khóe mắt vừa nhìn trộm ai đó Kim Thơ phát hiện một vết son môi màu đỏ tươi in trên chiếc sơ mi trắng tinh của Lê Giang Lâm. Tất nhiên không cần phải đoán cũng biết vết son đó là của ai, vừa rồi cô đã nằm tựa đầu lên ngực Lê Giang Lâm và vô tình in lên áo anh.
Kim Thơ vẻ mặt xấu hổ: “Thật xin lỗi tôi đã ngủ gật.”
Vì vậy nên Kim Thơ không biết làm thế nào mà mình lại rất tự nhiên xà vào trong vòng tay của Lê Giang Lâm còn ôm anh ta ngủ rất thoải mái nữa chứ.
Lê Giang Lâm không nói gì, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ che đi nụ cười thỏa mãn trên môi.
Kim Thơ lại nói: “Tại sao anh không đánh thức tôi dậy?”
Lê Giang Lâm nghiêng đầu nhìn cô, “Tại sao anh lại đánh thức em trong khi em đang nằm trên ngực anh?”
Thấy Kim Thơ tròn mắt nhìn mình rồi nhìn xuống phía dưới cổ áo, Lê Giang Lâm nhìn theo ánh mắt của cô đến nơi vết son được in lên, một nụ cười hiện lên trong mắt anh, sau đó anh không nói gì mà quay đi xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Kim Thơ thì không thể làm ngơ được, cô chỉ tay vào ngực Lê Giang Lâm xấu hổ nói:
“Anh có muốn thay áo không? Tôi nhớ có một bộ quần áo của anh trong xe.”
Lê Giang Lâm, “Có thật không?”
Kim Thơ gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi thấy nó được để trong cốp xe.”
Thỉnh thoảng khi ra ngoài sẽ gặp phải những tình huống bất ngờ làm bẩn quần áo, hoặc đột nhiên phải tham dự những cuộc hợp bất ngờ nhưng rất quan trọng, nên cả Kim Thơ và Lê Giang Lâm điều có chuẩn bị sẵn quần áo trên xe để phòng những trường hợp khẩn cấp như thế.
“Em có chắc muốn anh thay áo trước mặt em ngay lúc này không?” Lê Giang Lâm nhướng mày nhìn Kim Thơ.
Kim Thơ: “…” Thay thì thay, cơ thể của anh rất đẹp nên không cần ngại ngùng đâu.
Kim Thơ nghẹn ngào với suy nghĩ này của mình, cô vội vàng xua tay giải thích: “Tôi… Tôi không có ý đó.”
Lê Giang Lâm trầm giọng nửa thật nửa đùa: “Thơ Thơ, nếu em muốn xem thì anh có thể làm ngay bây giờ.”
Môi Kim Thơ run lên, “Không cần.” Tôi thực sự muốn xem nhưng không phải vào lúc này. (Trong suy nghĩ mà thôi chứ không dám nói ra)
Cô nói xong liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe không dám nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, bên trong xe yên tĩnh lạ thường và bác tài xế cứ tiếp tục lái xe.
Kim Thơ lớn lên ở thành phố này nên rất quen thuộc những con đường quanh co ở đây, cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh lùi xa về phía sau. Phố xá về đêm càng sôi động hơn cả ban ngày, hàng quán nối tiếp nhau tấp nập người qua lại chen chút, họ tìm chỗ ăn tối và cùng bạn bè trò chuyện rôm rả. Trong lúc này điện thoại của Kim Thơ liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn của Nhã Lan gửi đến.
[Chị Trish, nhìn này, danh tính con gái của ông chủ tập đoàn WOsan không thể bị che giấu được nữa, hôm nay em đã thấy ảnh cô ấy trên Internet.]
[Chị đoán xem là ai? May mắn thay, giám đốc Trần bên bộ phận kinh doanh đã trực tiếp chọn Hà My làm gương mặt đại diện cho show diễn đặc biệt cuối năm, nếu không chúng ta thực sự phải làm việc vô ích mà còn xúc phạm đến tiểu thư của tập đoàn WOsan vợ của chủ tịch Lê.】
Kim Thơ đọc tin nhắn của Nhã Lan, mặt cô tối sầm lại. Cô click vào đường link do Nhã Lan đã chia sẻ, nó được một blogger trong làng giải trí đăng tải cách đây một tiếng, Hà My ở trong một biệt thự sang trọng bậc nhất đang chúc mừng sinh nhật chủ tịch Phạm Hùng, chính miệng ông ấy đã xác nhận Hà My là con gái của mình.
Trong những bức ảnh khoảng cách chụp có hơi xa, nhưng điểm ảnh rất rõ ràng, trong ảnh Hà My mặc một chiếc váy màu đỏ và bước xuống từ chiếc siêu xe Bentley, cô đeo kính râm trên tay cầm một chiếc bánh sinh nhật cỡ nhỏ miệng cười tươi như hoa. Để gây thêm sự chú ý, người đăng còn phóng to bàn tay đang cầm hộp bánh của Hà My và khoanh tròn chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của cô ấy.
Nhưng cũng có cư dân mạng nhìn ra và cho rằng vẻ đẹp và sự giàu có của Hà My chỉ là do sự thổi phồng, bởi vì lời nói và việc làm của cô ta trong các chương trình truyền hình chẳng giống một người được nuôi dạy và lớn lên trong giới thượng lưu chút nào cả.
Những bức ảnh bị lộ này có thể xem như là cố tình để khẳng định danh tính và thân phận của Hà My. Khi mọi người nhìn thấy nhìn ảnh Hà My xuất hiện với chiếc bánh trên tay, họ đã lên mạng tìm kiếm và phát hiện ra hôm nay là sinh nhật của cựu chủ tịch tập đoàn WOsan. Và việc gia đình Hà My từ lâu đã sống trong căn biệt thự này không còn là bí mật.
Điều làm mọi người ngưỡng mộ nhất không phải là thân phận con gái cưng của ông Phạm Hùng, mà là ai cũng biết về việc liên hôn giữa hai tập đoàn NIP và WOsan, nếu Hà My là con gái của Phạm Hùng thì đồng nghĩa với việc chồng cô chính là Lê Giang Lâm chủ tịch tập đoàn NIP, một người đàn ông đã khiến biết bao trái tim của các cô gái trẻ phải đổ gục chỉ trong nháy mắt.
Kim Thơ tức giận khi tiếp tục đọc những bình luận phía dưới, cô nghiếng răng nghĩ thầm, “Đã cướp cha rồi bây giờ còn muốn cướp chồng của tôi sao? Cô thử xem.”
Những bình luận trên cùng chắc chắn là fan cuồng của Hà My rồi, Kim Thơ nhíu mày chăm chú nhìn lướt qua.
[Quái, bà Lê trông như một thiên thần á.]
[Đúng vậy đúng vậy, cô ấy quả là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.]
[Đẹp thì cũng đẹp đó, nhưng chiều cao người phụ nữ này quá thấp so với Lê Giang Lâm.]
Vừa đọc comment này xong Kim Thơ bật cười làm Lê Giang Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, Kim Thơ không để ý đến anh ta, cô tiếp tục kéo xuống dưới.
[Có vẻ như đó thực sự là một cuộc hôn nhân thương mại không có tình yêu thật rồi, hy vọng hai người có thể ly hôn càng sớm càng tốt, chủ tịch Lê đẹp trai là của tôi.】
【Tôi cảm thấy tiếc cho Lê Giang Lâm.】
【? Bà Lê trong lòng tôi không phải như thế này. 】
Lúc này Nhã Lan lại gửi tin nhắn đến điện thoại của Kim Thơ.
Danh sách chương